Tần phi là một nữ nhân vô cùng âm hiểm, nàng ta bọc kĩ bao nhiêu xấu xa dưới lớp mặt nạ vàng xinh đẹp. Trong hậu cung, nàng ta vốn tại được một địa vị cao như thế, hầu hết đều nhờ cả vào Liêu Hệ vương. Liêu Hệ vương nắm giữ trong tay một nửa số kỵ binh, tuy không nắm giữ lệnh bài thống soái nhưng coi như là lớn mạnh, từ bé đã thể hiện mình là một nhân tài, cho nên được Thánh thượng sủng ái, từ đó mà mẹ vinh nhờ con, Tần phi cũng được ân huệ không nhỏ.
Kể từ hai năm trước, khi Tần phi biết được Bình Trân quận chúa có sức ảnh hưởng như thế nào đối với hoàng tộc hai nước thì ra sức kéo nàng về phía mình, nghĩ đến chẳng qua mục đích muốn ghép đôi nàng cùng Liêu Hệ vương, thế nhưng lúc trước lại thấy nàng một mực chẳng thèm quan tâm, luôn hướng Bình Mạn vương mà lộ vẻ, dù có bực tức nhưng Tần phi lại tin tưởng mình chắc chắn đến lúc sẽ thành công. Bây giờ xảy ra cái Quận chúa mất trí, ông trời hẳn là cho Tần phi thêm một tia cơ hội đi.
Chuyện này không rõ ràng quá mức nhưng người hiểu biết nhìn liền thấy được mục đích. Hòa Diễm nhìn thấy Tần phi nắm tay Quận chúa của mình, vội vàng thay chủ tử đỡ lấy nương nương.
“Ôi chao, Bình Trân muội đến thỉnh an Thái hậu sao?”
Tần phi liếc mắt, không quan tâm đến Hòa Diễm đang đề phòng mình, miệng cười cười hỏi Phượng Tô Nhược. Rõ ràng là một câu tường thuật thế kia, Tô Nhược nhìn Tần phi mà chẳng mấy vui vẻ, thế nhưng vẫn tỏ ra thân mật cười nhẹ: “Phải, nương nương cũng thế sao?”
Tần phi che miệng sửng sốt: “Ây, đã qua nửa canh giờ mẹo, không đi thỉnh an Thái hậu thì đi đâu? Cứ bảo Bình Trân dưỡng thương không thể đến, rất lâu rồi Thái hậu chưa gặp ngươi, nay thấy ngươi hẳn rất vui vẻ.”
Tần phi lại nắm tay Tô Nhược, ra hiệu cung nhân đi theo phía sau, vừa đi vừa nói với nàng: “May mắn trùng hợp gặp được ngươi, hay chúng ta cùng đường đến đi nhé?”
Chẳng cần đồng ý thì cũng đã đi rồi, Phượng Tô Nhược thầm trách, trên môi vẫn là nụ cười nhàn nhạt, cũng không rút tay mình ra khỏi tay Tần phi. Dẫu sao đi chung cũng có vẻ giảm bớt sự ngượng ngùng, có Tần phi bên cạnh nàng cũng không có thiệt, học một chút từ ngữ thì tốt hơn.
Lợi dụng lúc một mình bên Tô Nhược, Tần phi mân nhẹ mu bàn tay nàng, giọng êm ái cất tiếng hỏi thăm: “Chẳng hay lúc Bình Trân tỉnh dậy, có gặp Bình Mạn vương không?”
Đây là lần thứ mấy Phương Tô Nhược nghe được cái tên này, nàng cũng chẳng thể rõ. Bình Mạn vương không biết là hình dạng ra sao, cả tên thật của hắn nàng còn không rõ, nhưng người ở đây hình như rất quan tâm đến việc hắn có liên hệ với nàng. Tô Nhược nghĩ mà dở khóc dở cười, chẳng lẽ quan trọng đến mức khi mức khỏi giường, liền đến thăm hỏi hắn hay sao.
Nàng nghĩ hồi, ăn ngay nói thật lắc đầu.
Tần phi thấy thế, khẽ thở dài không dấu vết bảo: “Thiêu nhi cũng sắp về từ Biên thành, nào có thể quên được Bình Trân. Nay Bình Trân khỏe lại, Thiêu nhi hẳn là rất vui mừng.”
Đây hẳn là con trai Tần phi đi, nàng nghĩ. Muốn gán ghép như thế làm sao được, từ khi tỉnh dậy nàng chưa từng nghe đến cái tên này, vì vậy Tô Nhược chắc chắn trong lòng rằng mình trước chưa từng biết nam nhân này, cùng hắn không có quan hệ.
“Ta cũng rất muốn biết Thiêu của nương nương như thế nào.” Ý là, nàng không biết hắn như thế nào, ngụ ý đừng có tỏ vẻ thân thiết như thế.
Nhưng người nói vô ý, người nghe lại cố tình. Tần phi cùng đám cung nữ nghe Quận chúa gọi tục danh Liêu Hệ vương thân thiết như thế, đột nhiên cảm thấy bầu trời như có một cơn bão, vùng vẫy đáng sợ.
Bình Trân quận chúa thật sự là mất trí rồi sao, có ai lại gọi một nam tử một cách thân mật đáng thế cơ chú. Nhớ lần đầu tiên hai người giáp mặt chỉ khách sáo chào một câu rồi nhanh chóng rời đi, chẳng lẽ Bình Trân quận chúa bất tỉnh rồi lại đổi ý định bỏ Bình Mạn vương gia quay sang Liêu Hệ vương gia sao. Đám cung nữ sửng sốt đoạn cúi đầu, nhưng cũng không dám tiếp tục nghĩ nữa, chuyện của chủ tử không phải là việc để đám cung nhân bọn họ dám nghĩ.
Đi sau Hòa Diễm nghe đến liền nhíu mày, Quận chúa có lẽ là mất trí nên mới không biết Liêu Hệ vương là ai, cũng thế mới nói người muốn biết Liêu Hệ vương như thế nào. Thế nhưng chẳng lẽ người lại không biết cách gọi thẳng tục danh của một nam nhân như thế là vô cùng mờ ám sao, Quận chúa sao có quên được chuyện này cơ chứ.
Tần phi nhìn thiếu nữ đi bên cạnh, trong lòng tư vị không rõ. Nghe nói Bình Trân quận chúa bị mất trí nhớ, nói như thế đây cũng chẳng phải là chuyện xấu gì, nói lại cũng là nên thừa cơ như thế. Chuyện này nếu có trực tiếp Lăng nhi ở đây thì hay ho rồi, bắt một vớ liền giữ được con cá này, nhi tử Tần phi giỏi giang như vậy, Tần phi không tin Bình Trân sẽ không yêu hắn.
Nghĩ đến đây, Tần phi vui vẻ rõ ràng, nụ cười trên môi cũng rực rỡ hơn mấy phần. Nàng ta cười ha ha, bàn tay nắm tay nàng càng chặt hơn, khiến Tô Nhược không ổn trong lòng.
Đi đoạn không xa, trước mắt liền thấy dòng chữ uốn lượn đẹp đẽ “Đại điện Tiêu Mê”.
Phượng Tô Nhược đến lượt vui vẻ, cuối cùng cũng đến. Nàng chỉnh chỉnh tóc một chút, lại thấy bên cạnh Tần phi dùng khăn che khăn cười khẽ.
“E là chúng ta đến hơi sớm rồi.” Tần phi phẩy tay một cái, đám cung nữ lui ra không ít, chỉ còn hai cung nữ nhất đẳng cùng ba cung nữ nhị đẳng sau lưng. Phượng Tô Nhược thấy vậy quay sang Hòa Diễm tỏ vẻ thắc mắc. Hòa Diễm thấy thế vội đến sát Quận chúa, nhỏ giọng nói: “Quận chúa không nhớ, vào đại điện chỉ có thiếp thân tỳ nữ năm người, nhị đẳng cùng nhất đẳng mới được phép vào.”
Phượng Tô Nhược gật đầu, bảo nàng ta sắp xếp, thế là cạnh nàng chỉ còn lại năm người, hai nhất đẳng cùng ba nhị đẳng giống như Tần phi. Sau đó Tần phi kéo lên môi nụ cười nhợt nhạt, tay đưa lên tựa người vào Diêu Diêu bên cạnh, kéo tay nàng bước vào.
Tiêu Mê cung rộng lớn, gần phân nửa diện tích đấy là của Đại điện. Bước vào trong, cảm nhận đầu tiên của Phượng Tô Nhược đối với Đại điện Tiêu Mê cung là sự hùng vĩ của nó.
Dọc hai hàng cột trụ cao ngất ngưỡng lớn đến vòng tay hai người, màu đỏ bao trùm cả điện, trần cao đến nỗi ngẩng đầu tinh mắt mới nhìn thấy hoa văn to lớn nhất trên đấy, uốn lượn cong cong, Phượng Tô Nhược sửng sờ nhìn chung quanh.
Trên tường xen kẽ nhau là họa tiết khổng tước cùng hoa bất định ngoằn nghoèo đến hoa mắt, từng chi tiết một vừa rõ vừa ảo khiến người ta nhìn vào liền không muốn dời mắt, chỉ muốn ngắm mãi để nghiên cứu kĩ càng. Khắp điện to lớn, gần trăm cung nhân chia nhau quy củ đứng đấy, các đại cung nữ thì thỉnh thoảng đi xung quanh một chốc, lại có vài thái giám kiểm tra từng ngóc ngách.
Tần phi liếc thấy Phượng Tô Nhược bên cạnh mê mang, nhíu mày ho nhẹ một tiếng nhắc nhở, từ khi nào mà Bình Trân quận chúa lại tỏ ra nghiền ngẫm Tiêu Mê cung như thế. Hai năm ở đây chưa từng thấy, bao giờ vào đây cũng vội vội vàng vàng, cùng lắm là liếc mắt mấy cái, khen qua loa khoác loác, nào có vẻ mặt thích thú thế đâu, chẳng lẽ dạo Quỷ môn quan rồi mới biết thưởng thức cái đẹp của Tiêu Mê cung sao.
Ở Hoàng thành, bao chỗ đẹp đẽ có lẽ Bình Trân quận chúa chưa từng được đến, nhưng mà nói ra thì khắp cả Phùng Linh quốc bao thứ tuyệt hơn nhiều, nàng ta cũng chưa từng khen ngợi. Nghe bảo, Quận chúa chỉ thích mỗi cái phong thái u ám của phủ Bình Mạn vương, cả Kinh Càn cung của Hoàng thượng, nàng ta bước vào cũng hừ hừ mấy cái, trước chứ đừng nói đến Tiêu Mê cung này a.
Nháy mắt ra hiệu cho Diêu Diêu, nếu như Phượng Tô Nhược đã thích như thế, muốn kéo nàng về phe của Liêu Hệ thì nàng ta cũng chẳng tiếc thứ gì cả.
Diệu Diệu hiểu ý Tần phi, nhìn kĩ từng nơi mà tầm mắt Bình Trân quận chúa lướt đến, thầm tự nhắc nhở chính mình phải thể hiện thật tốt, nàng ta cũng không muốn bị Tần phi phạt nặng như mọi khi.
Thật ra, Phượng Tô Nhược không phải là quá yêu thích những điều này, bất quá chỉ là ngoài Cố cung ra, nàng cũng chưa từng thấy cung điện nào hùng vĩ như thế. Này nhớ đến lần thăm Cố cung, cung điện cổ xưa như in vào trí não của nàng, từ đó mà nàng cũng lập một mô hình nhỏ cho lớp học của mình, rồi dạy bọn chúng. Nay nhìn thấy một cung điện trang hoàng khác, xa lạ mà cũng vô cùng mới mẻ, khác hẳn với Cố cung kia, nàng mới chăm chú nhìn như thế, cũng chỉ là muốn ghi nhớ mà thôi, nào có cảm tưởng gì đâu.
Chẳng là người nhìn nhìn vào thì lại thấu theo ý nghĩ khác, chỉ trách từng biểu hiện cùng ánh mắt nàng quá rõ, toàn bộ tâm tư cũng không muốn giấu giếm, Tần phi lại là người đoán sắc mặt, hiểu lầm cũng không lạ.
“Quận chúa, cẩn thận dưới chân.” Hòa Diễm đi bên cạnh, tay đỡ lấy Phượng Tô Nhược không chú ý mà nhỏ giọng nhắc nhở.
Nói lúc này Phượng Tô Nhược mới đưa mắt đi thẳng, dưới chân sàn bóng sáng, chứng tỏ nơi đây đã được dọn dẹp lau chùi vô cùng sạch sẽ. Nàng đưa mắt, phía trước, trên cùng phản lên ánh mắt là ghế chủ tọa, bằng vàng vô cùng lớn, phía sau lưng cũng là một bức tường có khổng tước to lớn.
Trên ghế chủ tọa, Lộ Thái hậu từ xa đã nhìn thấy Tần phi cùng Bình Trân quận chúa. Giống hệt Tần phi, Lộ Thái hậu quan sát kĩ Phượng Tô Nhược, ánh mắt không kiềm được ra vẻ vô cùng ngạc nhiên, nha đầu này thay đổi thế sao, hay chỉ là một chốc nhất thời rồi sau này sẽ lại khoa trương như cũ.
Nhưng mà, dù gì thì trước nay Bình Trân đứa nhỏ này chẳng bao giờ qua lại với Tần phi, mặc dù lúc nào cũng bị nàng ta bám lấy nhưng lại khinh thường. Hôm nay đi chung như vậy, đây là có ý gì? Lại nói ánh mắt Bình Trân nhìn đến Đại điện thật kì quái, ẩn ẩn hiện hiện sự hiếu kì. Chẳng lẽ thật như lời Thuận ma ma nói lần trước, Bình Trân bị mất trí nhớ ư?
Lộ Thái hậu đưa mắt về phía Thuận ma ma, ra hiệu hai nha hoàn quạt bên cạnh lui ra hai bước, đợi Thuận ma ma đứng cạnh mình rồi mới nhỏ giọng hỏi: “Đã là giờ gì, tại sao Bình Trân lại đi cùng Tần phi?”
Thuận ma ma nhìn nhìn ra ngoài một chút, mới thưa đáp: “Chỉ mới qua nửa canh giờ mẹo ba khắc, vẫn là sớm thưa Thái hậu. Lão nô nghe báo Bình Trân quận chúa hôm nay dậy rất sớm, đi dạo khắp nơi mới đến Tiêu Mê cung, có lẽ là Tần phi cùng nàng gặp nhau giữa đường, cho nên mới vào cùng nhau.”
Lộ Thái hậu gật gật đầu, quả thật hôm nay bà có cố ý đến sớm hơn mọi khi để đợi các phi tử. Mọi khi phải đến cuối giờ mẹo bà mới xuất hiện, hầu như mọi người đến đủ, nhưng sáng nay cứ khó chịu trong người, cũng là muốn xem Bình Trân có khỏe hẳn rồi đến thỉnh an bà không. Ai biết hôm nay trong người khó chịu là thế, nhưng lại biết được Bình Trân đến.
Phía kia, Tần phi mắt thấy rõ được Thái hậu nương nương, trên mặt xuất ra tia ngạc nhiên, rồi vén váy quỳ xuống, thỉnh an: “Thỉnh an Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Phía sau cung nữ nhất tề quỳ lạy, chỉ riêng Phượng Tô Nhược dẩu môi nhìn, không hề lộ bất kỳ động tác thỉnh an, làm cho Hòa Diễm bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Nói rằng lúc trước Thư Thiên đế cho phép nàng miễn lễ quỳ bái, ngoại trừ bài vị tổ tiên thì không cần phải quỳ lễ bất kỳ người nào cả. Nhưng mà bây giờ là trước mặt Thái hậu nương nương, dù không quỳ lễ ít ra cũng phải cúi người, đó là một cái nghi, nào có nữ tử hoàng thất nào thấy trưởng bối mà không có chút lễ tiết mà nhìn thẳng mắt người.
Nhưng mà, điều này Phượng Tô Nhược nào có biết, nàng chỉ đơn giản là không quen cúi người chào hỏi người khác. Khi trước, lúc còn ở thế giới của mình, có khi ông nội nàng còn chưa có vậy đâu. Có mấy khi đi tiệc, phục vụ mới cúi người chào, nàng thầm mắng trong bụng, muốn nàng tự coi mình là phục vụ sao, hay là những người thấp kém bên cạnh quỳ lạy như thế.
Tần phi không được miễn lễ, len lén ngước mắt nhìn, thấy Bình Trân quận chúa ngẩng cao đầu không xem ai ra gì, hoảng hốt ho nhẹ mấy cái, muốn ra hiệu cho nàng giữ chút lễ tiết.
“Bình Trân, nhiều ngày không gặp con, mau đến gần một chút để ai gia nhìn kĩ.” Không ngờ Lộ Thái hậu thấy vậy cũng không trách, chỉ hơi cười rồi lên tiếng bảo nàng tiến lại gần.
Tần phi cảm thấy trong lòng khó chịu, từ đáy lòng chen lên tia bất an, nhưng cũng chẳng dám làm gì ngoài cúi đầu, ai bảo nàng ta không có cái khiên che mình chứ.
Vừa oán thầm, đã thấy bên cạnh Phượng Tô Nhược bước lên vài bước, nàng híp mắt một chút, làm cho đôi mắt xinh đẹp cong lại thành một hình bán nguyệt, đôi môi đang dẩu như là đang cười. Khuôn mặt đáng yêu ánh vào mắt Lộ Thái hậu, làm cho bà cười vui vẻ.
“Bình Trân đã khỏe chưa?”
Phượng Tô Nhược cười cười, gật đầu đáp: “Dạ rồi, Bình Trân đã rất khỏe.”
Thời gian ở Tề quốc, ngoài việc tìm Bình Mạn vương nàng cũng là đến Thái hậu, cho nên thái độ gần gũi tự nhiên cũng là thời gian ban cho. Lại nói Phượng Tô Nhược cảm thấy Thái hậu thân thiện, giống như mấy bà lão ở viện dưỡng lão mình thỉnh thoảng hay đến, cho nên cũng không cảm thấy chán ghét, ngược lại lại muốn thân với bà một chút.
Lộ Thái hậu nhìn nàng, đôi gò má cao ửng hồng, cảm thấy nàng thực sự đã tốt, liền gật đầu với Thuận ma ma, để ma ma đưa Phượng Tô Nhược về chỗ ngồi, lại nhìn Tần phi đang quỳ phía dưới.
Cảm nhận được ánh mắt sắt bén, Tần phi như nín thở. Nàng ta dạo đây không mấy khi gặp Thái hậu, bởi vì lấy cớ không khỏe, liền mấy hôm cáo bệnh không thỉnh an, có trời mới biết, nàng ta hận Thái hậu bao nhiêu. Chính nàng ta không được tấn phong, một trong những lý do cũng là do Thái hậu. Tần phi nghĩ đến Liêu Hệ vương, hận y sao không về sớm một chút, chỉ có khi y trở về, nàng ta mới được vực dậy mà thôi. Nghĩ đoạn oán khí tích tụ càng nhiều, khiến cho khuôn mặt xinh đẹp đang cúi xuống tối càng thêm tối.
Phượng Tô Nhược mắt thấy biểu cảm trên khuôn mặt có tuổi của Thái hậu đã thay đổi, cũng chẳng còn chút dấu vết nào là yêu thương như khi nhìn thấy mình. Nàng tự hiểu trong lòng, chẳng phải đây là màn “mẹ chồng nàng dâu” của một hậu cung rộng lớn sao. Nếu nói Thái hậu không có hảo cảm với Tần phi thực là lớn, khuôn mặt có nếp nhăn đã tỏa ra vài ý lạnh, nghiêm nghị sắc bén không lên tiếng, làm cho không khí xung quanh bao tụ như hầm thấp, khó chịu lại bức bối.
Trong lúc Tần phi không biết phải làm sao, Phượng Tô Nhược lại nghe thấy giọng nói nhẹ tựa gió mà lại như sóng truyền thẳng đến tai mọi người.
“Mẫu hậu, sao ngài lại để Tần phi quỳ như thế, không khéo lại khiến nàng sức khỏe tụt dốc mất.”
Thoáng mùi hương long tiên hương lướt khắp đại điện. Lộ Thái hậu nhìn Hồng Hoàng hậu nhíu mày không vui: “Hoàng hậu, sao con lại đến đây, chẳng phải ai gia đã cho phép con tĩnh dưỡng rồi sao?”
Phượng Tô Nhược xoay đầu nhìn, nữ nhân lộng lẫy gấp trăm lần Tần phi nương nương. Hồng Hoàng hậu trong bộ hoàng phục đỏ rực, từng đường chỉ nét may là khéo léo đến hoàn hảo. Trên tóc nàng ta được búi cao như một tòa tháp, dưới lớn trên nhọn, từng tầng tóc nâng lên theo một cây trâm vàng xen kẽ hai bên trông vô cùng bắt mắt nhưng cũng không khoa trương quá đáng.
Hồng Hoàng hậu thi lễ thỉnh an Thái hậu xong, mới đá mắt ngạc nhiên nhìn Phượng Tô Nhược. Thoáng chốc trên khuôn mặt điểm phấn đẹp đẽ liền hiện nụ cười, bước đến bên cạnh nàng nói: “Bình Trân quận chúa, biệt lai vô dạng.”
Phượng Tô Nhược hừ mũi nhẹ như không có, nàng tuy là không thông minh bằng bọn người cổ đại, nhưng là nhìn người vô cùng chính xác. Tuy Tần phi không tốt, nhưng cũng là hơn Hoàng hậu nương nương.
Khuôn mặt giấu dưới lớp trang điểm kia, mắt phượng hẹp dài, đuôi mắt xếch lên ngạo nghễ, mày dài vẽ mảnh nhỏ bén nhọn như mũi kiếm cao đến đáng sợ, mũi cao môi mỏng. Nhìn như thế ra là mỹ nhân, nhưng từng tấc thịt trên khuôn mặt là lộ rõ nữ nhân này là người khó đoán, lòng dạ hiểm nguy, không đáng làm bạn. Nhưng nghĩ thế nào, Phượng Tô Nhược cũng gật đầu với nàng ta một cái, tỏ vẻ chào hỏi.
Lại nói, Tô Nhược tuy thông minh, biết nhìn người, nhưng sự thông minh của nàng lại biểu hiện không đúng lúc. Trước mặt Hồng Hoàng hậu, nàng ta hơi sửng sốt, không hiểu từ lúc nào Bình Trân quận chúa lại tỏ thái độ với mình, trước khi chẳng phải tốt đẹp sao, hay là do Tần phi. Vừa rồi nghe cung nữ báo quận chúa đi cùng Tần phi, chẳng lẽ là do nàng ta đã nói xấu gì đấy về mình với quận chúa, cho nên quận chúa mới làm như thế.
Nghĩ cũng thấy đúng, trước nay Hồng Hoàng hậu nàng ta luôn là một người tốt, chưa từng làm việc gì quá đáng với Bình Trân quận chúa, lại nói nàng ta tuy có ý đồ hạ lên Tô Nhược, nhưng là không lộ liễu như Tần phi. Vả lại, hai năm đến đây Như An cũng là hảo bằng hữu của nàng, chưa từng nghe qua Bình Trân quận chúa là người đa mưu đa mẹo, chỉ bảo rằng nàng ta ngu ngốc thiếu suy nghĩ, như là vừa rồi thái độ khinh ghét hẹn rõ lên mặt, thực không đúng lễ tiết chút nào chứ đừng nói là giỏi giấu diếm cảm xúc.
Nghĩ đoạn, Hồng Hoàng hậu lại thêm khẳng định lỗi là do Tần phi. Nàng ta trực tiếp bỏ qua Phượng Tô Nhược, cười nhạt cúi người đỡ lấy Tần phi, hướng Thái hậu mà nói: “Mẫu hậu, ngài để An muội muội đứng lên trước đã.”
Giọng điệu nhỏ nhẹ, thân thiết giống như một tỷ tỷ đang che chở cho thân muội trước cái răn dạy của mẫu thân mình. Tần phi giận đến nghiến răng, khuôn mặt dữ tợn trừng mắt. Lộ Thái hậu thấy thế cũng không rằng, hừ mũi nhìn chốc rồi mới để Tần phi đứng lên.
Quỳ lâu, chân tê rần, Tần phi run rẩy bám chặt tay Diêu Diêu, không thèm đoái hoài đến bàn tay mềm mại của Hồng Hoàng hậu đang đỡ mình.
“Tạ ơn Thái hậu.” Không cho là lời nói của Hoàng hậu đã giúp mình, Tần phi vẫn là cảm ơn với Thái hậu trước.
Hồng Hoàng hậu thế mà không giận, mỉm cười bước từng bước lên trên, hạ mình ngồi cạnh Thái hậu, cách trên chỉ khoảng một người đứng, đó là vị trí cao thứ hai trong đại điện này, mẫu nghi thiên hạ.
Phía dưới, Phượng Tô Nhược nhìn chỗ ngồi của mình cách xa Tần phi đến hơn một mét, nàng chỉ biết yên lặng nhìn kiến trúc của Đại điện to lớn, chẳng buồn chẳng vui mà nghĩ, cứ tưởng mình là muộn, ai ngờ mới vào chẳng thấy bóng ai, biết sớm vậy đã quá giờ một chút hãy đến, ngồi không như vậy quả thực là nhàm chán.
Khoảng một tách trà sau, trong lúc Lộ Thái hậu và Hồng Hoàng hậu vẫn đang hàn thuyên trong ánh mắt tức giận không hề kiêng dè của Tần phi, các phi tử khác bắt đầu nhấc váy bước vào.
Tô Nhược hơi nhìn theo, Hòa Diễm bên cạnh liền nói nhỏ, dẫn đầu là Đức phi nương nương, đứng đầu hàng phi, dưới Hoàng quý phi, trên tần và nhiều hàng phẩm khác.
Đúng là người đứng đầu luôn có phong thái khác người. Nhìn xem Đức phi mặt lạnh như băng, đôi mắt dài bén nhọn của nàng ta ngạo nghễ mà không kiên dè lướt đến bốn người trong Đại điện, phẩy tay áo, nàng ta cúi người, giọng nói lạnh lẽo cùng bọn phi tần phía sau hành lễ: “Thỉnh an Thái hậu nương, Hoàng hậu nương nương cát tường, thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
Bấy giờ, Thái hậu ngồi thẳng lưng, ngẩng cao đầu liếc mắt điểm qua từng người, sau đó gật đầu phất tay miễn lễ. Hoàng hậu cũng không khác, nàng ta cười nhẹ đáp lời thỉnh an đến hàng phi, sau đó cũng cho mọi người an vị.
Lộ Thái hậu hắng giọng một chút, hỏi thăm qua vài vị tần sau đó nhìn đến Phượng Tô Nhược nói: “Mấy hôm nữa, bản cung sẽ cầu Hoàng thượng ban cho Bình Trân một phủ đệ riêng, từ nay về sau nàng sẽ không cần phải vào thỉnh an bản cung nữa.”
Lời nói nhẹ như thế, nhưng vào tai mọi người như là một tiếng sấm vang thẳng vào ngực, mọi người hoảng sợ ngẩng đầu.
Nói rằng ngạc nhiên cũng phải, Phượng Tô Nhược dù có thân thiết với hoàng tộc Tề quốc như thế nào cũng chỉ là một vị khách ngoại quốc, đáng nhẽ nàng phải đến phủdành cho sứ giả, nhưng Hoàng thượng lại cho phép nàng ta nhập cung, đó phải nói là ưu ái đến mức nào. Nhưng mà như thế cũng coi như là được chút lợi ích cho phe các hoàng tử, nếu may mắn các phi tử bắt được Tô Nhược, chẳng nói là tiếp thêm sức mạnh cho chính họ sao. Lúc này, vị trí Đông cung còn đang chao đảo, việc lôi kéo quận chúa về chẳng phải càng thêm gấp rút. Trước kia nàng còn vang cái danh yêu thương Bình Mạn vương, nay tốn hơn nửa năm lại nói mất trí nhớ, dựa vào việc sủng ái của Hoàng thượng cùng với hoàng thất Phùng Linh quốc, chẳng phải Bình Mạn vương đã bị gạt bỏ sang một bên là chắc chắn. Thế mà bây giờ Thái hậu lại nói muốn để quận chúa xuất cung đến phủ, như thế cũng là bọn họ thiệt thòi, tâm tư cũng khó giấu được mà trở nên khó chịu.
Khi bọn phi tần mới bước vào Đại điện, Phượng Tô Nhược đã cảm nhận rất nhiều ánh mắt nóng bỏng hướng về mình, nàng cũng tự biết bản thân. Nhưng không ngờ khi nghe Thái hậu nói nàng chính là có một phủ đệ riêng, phản ứng của mọi người lại đáng kinh ngạc như vậy.
“Mẫu hậu, như vậy có vội quá không?” Hồng Hoàng hậu cũng không kém hoảng mà cất lời. Nàng ta còn muốn Như An gần gũi quận chúa một chút, như thế mới vạch đường giúp Thái tử. Nếu Bình Trân quận chúa chuyển ra phủ đệ, như vậy thì kế hoạch của nàng ta chẳng lẽ muốn tiêu hủy liền tiêu hủy.
Đức phi khuôn mặt tuy vẫn còn lạnh nhạt, nhưng đôi mắt lại ánh lên sự khó chịu, nàng ta cũng tiếp lời: “Thần thiếp cũng cảm thấy như vậy, dẫu sao mẫu hậu cũng muốn hằng ngày gặp quận chúa, hay để một thời gian sau cũng được.”
“Không vội, đợi Nhiêu ma ma hồi cung, ai gia sẽ thỉnh Hoàng thượng.” Lộ Thái hậu tỏ ra dứt khoát, mặc dù bà thương Bình Trân, cũng là muốn đôi ba ngày nàng sẽ đến trò chuyện bồi bà, nhưng mà nếu đợi đến lúc các vương gia trở về Niên thành, như vậy sẽ chuốc rắc rối vào cho Tô Nhược. Bà nghĩ, thà để Bình Trân ra ngoài, còn hơn là để nàng bị vẩy “bẩn” lên người.
Nhìn thấy Hoàng hậu như muốn nói thêm, Lộ Thái hậu lắc đầu: “Đừng nói nữa, Bình Trân, con cảm thấy như thế nào?”
Phượng Tô Nhược cảm thấy nếu không thuận theo Thái hậu, như vậy thì sẽ làm bà rất mất mặt, cho nên không nghĩ nhiều ngoan ngoãn đáp: “Đều nghe theo lời Thái hậu.”
Lộ Thái hậu nghe vậy thỏa mãn cười cười. Sau không tiếp tục chuyện này nữa, bắt đầu hướng các nương nương có hoàng tự tuổi nhỏ hỏi thăm.
Mọi người thấy thế cũng không dám nhiều lời, cúi đầu thỉnh thoảng đáp lời Thái hậu, trong lòng mỗi người lại có suy nghĩ riêng, nhưng chung một ý niệm lại là vì Tô Nhược.