Hứa Vy Vy phấn chấn hẳn lên, đáp: “Vâng, con biết rồi!”
Anh ấy nói ngày mai sẽ qua đón mình!
Hứa Vy Vy lôi ở đâu ra cái suy nghĩ này, sau đó lại tự sung sướng một mình.
Mẹ cô ta nhìn con gái vui vẻ lên, tảng đá trong lòng cũng coi như hạ được xuống.
Nhưng nhìn đến hai bên mặt sưng tấy của Hứa Vy Vy, bà không khỏi lo lắng, “Vy Vy, mặt của con...!con sẽ ổn chứ?”
Hứa Vy Vy sờ lên mặt, thấy vết sưng vừa to vừa đau, nhưng cô ta vẫn cố chấp đáp: “Không thành vấn đề.
Trang điểm lên đến gương mặt thật còn không nhận ra nữa, giống như mấy hot girl trên mạng ấy.
Mẹ yên tâm đi.”
Bà Hứa mỉm cười gật đầu, “Con thông minh lắm.”
Buổi tối hôm đó, Phong Lăng Dạ đúng giờ đến nhà Hứa gia.
Hắn mặt lạnh như tiền, nhìn thế nào cũng chẳng thấy hắn đang cao hứng hay vui vẻ, mà dường như điều này chỉ là một điều gì đó hắn bị ép buộc phải làm.
Giữa phòng khách chỉ có ba người, hai vợ chồng Hứa Chấn Hiên và Phong Lăng Dạ.
Phong Lăng Dạ mặt lạnh ngồi chờ, nửa câu cũng không nói.
Hứa Vy Vy còn đang ở trong phòng trát một đống phấn lên mặt, tìm cách che đi vết sưng tấy do Hứa Vãn Tinh gây ra.
Hứa Chấn Hiên cảm thấy Phong Lăng Dạ không được vui, nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Ông ta tìm cách bắt chuyện: “Chủ tịch Phong, Vy Vy sẽ xuống ngay thôi.
Trong lúc chờ, tôi đưa cậu đi dạo xung quanh một lát nhé?”
Phong Lăng Dạ ghét nhất chính là chờ đợi.
Thời gian của hắn quý như vàng, hắn cũng chưa từng phải chờ đợi ai bao giờ.
Phong Lăng Dạ thở hắt ra một hơi, đứng dậy đáp: “Không cần đâu, tôi muốn tự đi một mình.”
Hứa Chấn Hiên ngập ngừng đáp: “A...!Được.”
Khuôn viên biệt thự nhà họ Hứa rộng lớn, trông chẳng khác nào một công viên.
Phong Lăng Dạ đi dạo một vòng, đến gần cánh cửa thông sang hồ bơi, hắn lại nghe thấy một giọng nói khá quen tai.
“Úi, đừng mà...”
Giọng nữ, dường như đang trêu đùa với ai đó.
Phong Lăng Dạ theo bản năng ngoái lại nhìn.
Phía sau cánh cổng, hai người một nam một nữ đang đùa giỡn với nhau, mà cô gái kia quay lưng lại với hắn, bóng lưng vô cùng quen thuộc.
Quen thuộc đến mức tim hắn dường như nhói lên một trận.
Người đứng cùng cô gái ấy là Hứa Thừa Phong, điều này hắn biết.
Vậy còn cô gái ấy là ai? Vì sao bóng lưng và giọng nói lại quen thuộc như vậy?
Mau quay lưng lại!
“Chị Vãn Tinh...” Hứa Thừa Phong cầm tay Hứa Vãn Tinh lắc qua lắc lại nhõng nhẽo với cô, “Làm ơn hãy làm bạn đồng hành của em tối nay đi!”
Hứa Vãn Tinh bất đắc dĩ cười, “Một tay sát gái như em mà không có nổi bạn đồng hành? Bảo Hứa Vy Vy đi...”
Hứa Thừa Phong vội la lên: “Chị ấy đi cùng anh rể cơ!”
“Ồ, vậy em mời một bạn nữ xinh đẹp nào đó trong lớp em đi.”
Hứa Vãn Tinh ra vẻ bình tĩnh, kì thực trong đầu đang có đến hàng vạn suy nghĩ về câu vừa rồi.
Không biết là tên thiếu gia giàu có nào lại nhìn trúng Hứa Vy Vy, đúng là tự rước phiền phức vào thân.
Con người Hứa Vy Vy ra sao chỉ cần nhìn sơ qua là biết, bởi cô ta vốn không biết cách điều khiển cảm xúc của mình.
Vậy mà cũng có người thích Hứa Vy Vy, đúng là không có mắt.
“Chị Vãn Tinh!” Hứa Thừa Phong lắc lắc tay Hứa Vãn Tinh, hai mắt cậu sáng lấp lánh, “Làm gì có bạn nữ nào sánh được với chị chứ, chị xinh đẹp của em!”
Hứa Vãn Tinh phì cười, cuối cùng cũng chịu thỏa hiệp, “Mồm mép nhanh nhẹn lắm.
Được rồi, chị sẽ đi.”
Đến tận khi hai người vui vẻ rời đi, Hứa Vãn Tinh vẫn không hề quay lưng lại, Phong Lăng Dạ vẫn không thể nhìn được mặt cô, hắn cũng nhớ rằng mình chưa nghe Hứa Vy Vy hay Hứa Thừa Phong nhắc đến một người tên Hứa Vãn Tinh bao giờ.
Phong Lăng Dạ muốn giữ chân hai người họ lại, hắn muốn biết gương mặt của Hứa Vãn Tinh kia, muốn biết vì sao cô lại có vẻ quen thuộc như vậy.
“Lăng Dạ.”
Hứa Vy Vy bất ngờ xuất hiện, gương mặt đã được trang điểm kĩ càng mỉm cười với Phong Lăng Dạ, “Em xin lỗi vì đã bắt anh phải đợi.
Chúng ta đi chứ?”
Hứa Vy Vy căng thẳng hít một hơi, tựa hồ dùng hết can đảm để ôm lấy cánh tay Phong Lăng Dạ.
Hắn liếc mắt nhìn cô ta một cái, lạnh lùng giật cánh tay ra, một lời cũng lười không muốn nói, “Ừ.”
Hứa Vy Vy đột nhiên xuất hiện làm hắn hết hứng, không còn muốn đoán già đoán non thân phận của Hứa Vãn Tinh nữa.
Hắn xoay người bước đi ngay lập tức, Hứa Vy Vy cũng chỉ biết nhấc chân đi theo hắn, vẻ mặt giống như không cam lòng.
Hai người này quay đi cũng đúng lúc bị Hứa Vãn Tinh nhìn thấy.
Hứa Vãn Tinh đứng xa, nhìn không rõ mặt Phong Lăng Dạ, nhưng bóng lưng Hứa Vy Vy thì lại nhận ra rõ ràng.
Hứa Vãn Tinh khá kinh ngạc khi nhìn thấy một người đàn ông lạnh nhạt như vậy với Hứa Vy Vy.
Thân phận Hứa Vy Vy trong giới thượng lưu cũng rất nổi tiếng, không thể có chuyện có người không để Hứa Vy Vy vào mắt được.
“Thừa Phong, anh ta là ai vậy? Sao lại lạnh lùng như thế? Hứa Vy Vy đi sau anh ta trông cứ lủi thủi thế nào ấy.”
Hứa Thừa Phong nheo mắt nhìn rõ hơn, sau đó dường như nhìn thấy cái gì đáng kinh ngạc lắm, “Đó không phải anh rể sao? Mà thôi kệ đi, chị Vãn Tinh, em đã nhờ chú Đổng chuẩn bị đầm cho chị rồi, chị mau đi thử đi.”
“À...!Được, được!”
Thoáng cái Hứa Vãn Tinh cũng quên béng mất người đàn ông kia là ai.
Cô đi theo Hứa Thừa Phong gặp chú Đổng, lấy bộ váy mà chủ Đổng đã cất công chuẩn bị riêng cho cô đem đi thử.
Hứa Thừa Phong cực kì chờ mong nhìn chăm chăm vào phòng thay đồ, không thể đợi thêm nữa để được nhìn thấy nhan sắc xinh đẹp của Hứa Vãn Tinh, người chị mà cậu tự hào nhất.
“Chị Vãn Tinh, đã xong chưa?”
“Xong rồi đây, chị ra bây giờ.”
Hứa Vãn Tinh đẩy cửa bước ra, ngay lập tức hai mắt Hứa Thừa Phong liền sáng lên lấp lánh, chú Đổng cũng mỉm cười hài lòng.
Chú Đổng vốn là quản gia của nhà họ Hứa từ khi bố của Hứa Vãn Tinh xây lên căn biệt thự này, ông nhìn Hứa Vãn Tinh lớn lên từ nhỏ, hiểu rõ cô thích cái gì, ghét cái gì, trang phục như thế nào thì hợp với cô.
Vì vậy ông đã chọn một chiếc váy prom lệch vai màu xanh biển, phía bên vai trái còn đính thêm một đoá hoa hồng xanh, thoạt nhìn giống hệt như công chúa biển cả bước ra từ truyện tranh.
Gương mặt Hứa Vãn Tinh được trang điểm nhẹ nhàng, nhưng lại xinh đẹp động lòng người.
Hứa Vãn Tinh mỉm cười hỏi: “Thế nào? Trông chị có giống cô gái của em không?”
Hứa Thừa Phong thiếu điều muốn cầm mũi tên tình yêu của Cupid tự đâm chính mình.
Cậu vô cùng cao hứng đáp: “Hoàn hảo! Quá hoàn hảo! Giờ thì em biết vì sao chị em luôn ganh tị với chị rồi! Chị còn xinh đẹp hơn năm trước nữa! Chị em đúng là không có cửa so với chị!”
Hứa Vãn Tinh cũng chỉ là một người bình thường, không dám tự nhận mình là thánh mẫu, xuất thân là tiểu thư danh môn, Hứa Vãn Tinh lại càng không phải người quá khiêm tốn.
Hứa Thừa Phong thẳng thừng tuyên bố cô đẹp hơn Hứa Vy Vy khiến cô cực kì vui vẻ, không nhịn được cười.
“Em lúc nào cũng chỉ giỏi nịnh bợ.”
“Em chỉ nói sự thật thôi mà! Chị Vãn Tinh là xinh đẹp nhất!”
Hứa Vãn Tinh xoa đầu Hứa Thừa Phong, sau đó khoác tay cậu, nói, “Được rồi, chúng ta đi thôi, đi cho chị em được mở rộng tầm mắt.”.