Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trên bàn ăn sáng ngày thứ hai, con cú mèo thả bức thư hồi đáp của Dumbledore xuống chỗ Harry.
Bức thư viết thế này:
Trò Potter, thầy chân thành xin lỗi vì không thể đồng ý lời đề nghị của trò. Rất đáng tiếc, nhưng thời khóa biểu trong học kỳ này không thể sửa đổi.
Nếu như trò nguyện ý, thầy sẽ là một người bạn tri tâm luôn sẵn lòng lắng nghe băn khoăn kia của trò.
Tái bút.
Albus Dumbledore.
Nét chữ viết tay của ông cụ hiệu trưởng mảnh dẻ, nghiêng nghiêng đổ hết về một phía – Harry giống như nhìn thấy con mắt cáo già xảo quyệt lóe lên sau cặp kính hình bán nguyệt.
Cậu cất tấm da dê đi, mắt hướng về dãy bàn cao.
Bắt được ánh nhìn của Người được chọn, Dumbledore nâng ly như muốn nói, “Món nước bí đỏ tuyệt lắm đó!”
Đúng là tuyệt thật!
Harry khịt mũi. Cậu uống một hớp nước bí đỏ dưới ánh mắt lo lắng của hai tên bạn cùng phòng.
_ Muốn biết kế hoạch của mình không? – Cậu chàng ra vẻ hiền lành hỏi.
Justin và Ernie lắc đầu quầy quậy giống hệt nhau.
_ Thành thực quá – Harry lầm bầm – Chờ coi, từ giờ trở đi mình sẽ viết thơ cho hiệu trưởng thân ái mỗi ngày, đến khi thầy ấy đồng ý mới thôi!
_ Bồ nói gì hả?!
_ Ăn đi.
Harry vừa nói vừa tọng một đống thức ăn vô miệng. Justin và Ernie liếc nhìn nhau. Tống cổ cái vấn đề khiến Người được chọn buồn rầu đi. Lời dạy đầu tiên của Hufflepuff là – bo bo giữ mình đó!
Nhanh nhẹn giải quyết bữa sáng, ba đứa vội vã cầm túi sách đi tới phòng học ở dưới hầm. Từ ngày khai giảng đầu tiên huynh trưởng Nhà Hufflepuff đã cảnh báo cho tụi nó biết: ở Hogwarts, giáo sư Snape mới thật sự là BOSS hàng đầu!
Nhiều năm qua Snape chiếm lấy một cái hầm âm u làm phòng dạy học. Gryffindor lén lút gọi Snape là “con dơi già tóc nhờn” bởi vì ông ta mặc chiếc áo choàng đen, làn da xanh xao nhợt nhạt như đã không tắm nắng vài chục năm. Quan trọng hơn là Snape luôn ước gì trừ sạch điểm của tụi Nhà Gryffindor.
Nhưng Hufflepuff lại không nghĩ thế. Lời dạy thứ ba của Hufflepuff nói cho bọn nó biết – tự hiểu trình mình đến đâu, làm việc theo sức mình. Ở trong lòng đám lửng con, giáo sư Snape là Xà Vương. Bậc thầy Độc Dược chính là Chủ nhiệm Slytherin mà, đắc tội với ai cũng không thể đắc tội con rắn cầm đầu đàn.
Lửng con dễ dàng nhìn rõ sự thật nên bọn nó luôn có năng lực tự bảo vệ mình.
Trước khi chuông reo mười phút.
Harry ngồi xuống vị trí trong góc. Con rắn nhỏ lạnh lẽo quấn quanh cổ cậu, thi thoảng nó phát ra tiếng rít khe khẽ.
Đang đùa nghịch nó, Potter hồ ly chợt híp mắt. Trong tầm nhìn của cậu – thiếu gia Malfoy ăn mặc chỉnh chu cẩn thận, cằm vênh lên, hai tay khoanh tròn trước ngực nghênh ngang đi vào lớp. Đôi mắt màu xám nhạt như vô tình đảo qua chỗ ngồi trong góc của Harry.
Giây phút ánh mắt hai đứa bắt gặp nhau, Draco cau mày. Nhưng ngại vì gần sát giờ học, hắn không nói năng gì ngồi xuống vị trí bên cạnh Zabini. Crabbe và Goyle ngồi sau hắn, thành công chắn mất tầm nhìn của Harry.
Trong phòng học, đám rắn con và lửng con đặt những cái vạc lên bàn, châu đầu ghé tai, líu ríu buôn chuyện.
_ Câm miệng!
Một mệnh lệnh đầy uy nghiêm thình lình vang lên, Snape đột nhiên xuất hiện dọa cả lũ sợ hết hồn. Không biết giáo sư Độc Dược đã bước vào lớp từ khi nào, ánh mắt lạnh băng của ông quét qua cả lũ. Ngay khi tiếng chuông reo cũng là lúc ông cầm danh sách điểm danh.
_ Ta buộc phải nói một câu, chào mừng tụi bây đến lớp học Độc Dược – Snape nói – Trước khi vô lớp, ta phải xem lũ bây có đủ đầu óc để ngồi đây học tập không đã.
Ông bắt đầu điểm danh. Trong phòng học lặng thinh, chỉ có học sinh bị điểm danh kêu một tiếng “có”. Và rồi Snape dừng lại ở cái tên Harry Potter
_ Xem ai này? Harry Potter – một tên tuổi lừng lẫy mới của chúng ta.
Ông vừa nói xong, tụi Slytherin đã nở nụ cười. Nhất là Draco, thằng nhóc bạch kim che miệng cười khẩy, trong mắt chỉ toàn sự chế nhạo – Thiếu gia nhỏ nhà Malfoy thù dai thế đấy!
Giống như đời trước, từ ngôn ngữ mỉa mai đến công kích cá nhân, cuối cùng hận không thể oánh một trận – tiến trình vẫn luôn là thế, mà không biết vì sao hai người bọn họ làm không biết mệt nữa.
Thằng ranh Potter chìm trong hồi ức còn chưa kịp tỉnh hồn. Cậu hoàn toàn không chú ý tới ánh mắt đồng cảm xuất phát từ cả đám lửng con lẫn rắn con: Dám mất tập trung ngay trước mặt Chủ nhiệm, vị này không hổ danh người hùng!
Xà Vương bị phớt lờ vung vạt áo chùng bay lất phất, nhanh chóng đi lướt qua mấy học sinh tới trước mặt Harry. Môi ông ta hé mở một chút, dịu dàng thì thầm một từ
_ Potter!
Harry giật mình ngẩng đầu, chớp mắt mơ màng nhìn giáo sư Độc Dược
_ Vâng, thưa thầy Snape?
Giỏi, rất giỏi!
Snape nở nụ cười âm u
_ Potter, nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây, thì ta sẽ được gì?
Rất quen nha, hình như cậu từng bị hỏi y chang thì phải. Nhưng bởi vì quá quen nên Harry mới khiếp sợ, cậu hoàn toàn không nhận ra mình phải trả lời câu hỏi.
_ Nếu ta bảo mi tìm cho ta một be – zoar thì mi sẽ tìm ở đâu?
Vẫn im lặng như trước. Giáo sư Độc Dược không nhận được câu trả lời đã cong môi lên khinh bỉ
_ Chà, chà, xem ra danh tiếng không đại biểu cho tất cả? – Snape thở dài nói – Nhà Hufflepuff mất hai điểm vì sự rỗng tuếch của Người được chọn.
Mỉa mai Potter xong, Xà Vương đang định đi lên bục giảng thì bị giọng nói nho nhỏ của Potter níu lại.
Dù nhỏ nhưng đủ cho cả lớp nghe thấy.
_ Thưa thầy, đâu phải thế – Quỷ khổng lồ nhỏ của Hufflepuff oan ức nói – Đầu con không rỗng tuếch.
Đôi mắt màu xanh như đá quý lóe lên tia sáng
_ Thật ra con biết rất nhiều, ví dụ như thuốc Mọc Xương, Phúc Lạc Dược, thuốc Đa dịch,…
Tiếng nói trẻ con chọc khuôn mặt Snape sa sầm trong nháy mắt, nhưng lửng con Hufflepuff vẫn tự mình lẩm bẩm
_ À, Tình Dược nữa. Bây giờ thì chưa cần, nhưng con nghĩ tương lai sẽ…
_ Cấm túc! Potter, cấm túc!
Hiện giờ Snape chỉ muốn bóp chết nhãi con Potter này thôi! Những thứ thuốc quỷ quái gì thế? Ông nhớ đến bức thư hôm qua thì sắc mặt thay đổi liên tục, cuối cùng biến thành một tiếng quát chả khác gì sấm vang chớp giật.
Potter mắc dịch! Potter nhồi đầy đầu Tình Dược mắc dịch! Trong mắt Bậc thầy Độc Dược, thằng ranh Potter này đã hơn cả cha nó, năm thứ nhất đã biết Tình Dược là gì. Cha già đã sớm hóa thành tro cốt của nó học năm thứ nhất còn chưa vây quanh Lily đâu!
Thằng nhóc nhà Potter đã khiến tâm trạng của Snape tồi tệ kinh khủng. Từ đó cho đến cuối buổi học về Độc Dược, tụi học sinh căng thẳng ghê gớm, chỉ sợ làm sai gì chọc Snape tức giận. Mà kỳ tích là ở trong bầu không khí này, đám lửng con lại chưa nổ banh vạc. Thậm chí khi kết thúc tiết học, ai ai cũng có thể nộp một bình thuốc trị mụn nhọt.
Snape nhìn bình thuốc màu bạc hoàn mỹ của Harry, rất bất công cho cậu một điểm “T”.
Nhưng Người được chọn mắt xanh đâu có thèm quan tâm đến thành tích? Bỏ qua cả việc ngó điểm, cậu chạy ù theo ai đó.
_ Draco! Chờ tí, Draco!
Số người ngoái đầu nhìn cậu quá nhiều, dường như chỉ trong chớp mắt, đám đông ở hành lang biến thành bất động. Vô số đôi mắt nhìn Người được chọn mắt xanh cuống quýt chạy lướt qua, rồi nhìn cậu ta dừng ngay trước mặt Malfoy – Vèo một cái, dây anten “hóng hớt” dựng thẳng đứng.
Harry thở hổn hển
_ Dra_
_ Ai cho mày gọi tên Thánh của tao hả Potter?
Quý tộc bạch kim nheo mắt nham hiểm, trên mặt tỏ vẻ không vui. Bây giờ cậu ấm Malfoy vẫn trẻ người non dạ và ham hư vinh lắm. Cho nên ở trước mặt đám đông được người nổi tiếng Potter níu kéo, hắn ta rất khoái trá. Nhưng hắn vẫn nhớ chuyện bị Potter từ chối, rắn con Slytherin thù dai chắc chắn sẽ không dễ dàng tha thứ như vậy.
Hắn hơi hếch cằm lên, đôi mắt cẩn thận đánh giá Harry.
Chỉ thấy đôi mắt màu xanh như đá quý kia chớp một cái, Harry hỏi bằng giọng điệu cầu xin
_ Tôi gọi bạn là Draco được không?
Tưởng cậu không biết suy nghĩ của tên phách lối này chắc? Bọn họ đã từng là kẻ địch, thù hằn lẫn nhau. Nhưng khi ở trên chiến trường, chân đạp trên lằn ranh giữa sự sống và cái chết, bọn họ lại sẵn sàng giao lưng của mình cho đối phương mà không hề chần chừ. Cậu yêu người này, thời gian không cách nào xoa dịu nỗi nhớ nhung, cũng không cách nào xóa mờ những dấu vết trong lòng. Có những thứ cậu không thể quên được. Cho dù Draco chỉ nhướn mày theo thói quen thôi – một sự thay đổi rất nhỏ, nhưng Harry cũng đã nhận ra quý tộc bạch kim khá mừng rỡ với sự xu nịnh của cậu.
Vì thế Harry đúng lúc đưa ra lời mời
_ Draco, thứ sáu bạn có bận gì không? Đi uống trà chiều với bác Hagrid cùng tôi được không?
_ Rubeus Hagrid? – Giọng điệu của Slytherin lộ ra sự coi thường – Mày nói lão già giữ khóa của Hogwarts? Tao nghe nói ổng mọi rợ, thi thoảng lại say xỉn, còn tập tễnh làm pháp thuật nữa chứ. Nhưng rốt cuộc lại làm cháy cái giường của mình.
Nếu là lúc trước Harry đã sớm giở mặt rồi. Nhưng giờ cậu chỉ hi vọng người này và những người bạn thân của cậu có một bắt đầu không quá hỏng bét. Và may mắn lớn nhất của Harry là Slytherin này còn chưa khó đối phó.
Cho nên nhờ việc bán moe và giả trang đáng thương của Harry, thiếu gia Malfoy kiêu căng rốt cuộc chịu gật cái đầu cao quý.
_ Được rồi, nếu đây là hi vọng của mày – Hắn nói thế đấy.
_oo_
Bonus thêm một thông tin về câu hỏi của thầy Snape
Theo ngôn ngữ về các loài hoa từ thời Victoria, “lan nhật quang – asphodel” là một loại hoa cùng họ với Lily và tên của nó còn có nghĩa là “lòng thương tiếc của ta cho nàng sẽ theo xuống tận dưới mồ”. Còn “ngải tây – wormwood” thì còn có ý nói về sự trống vắng, nó cũng thường được dùng để làm biểu tượng của sự đau khổ. Nếu kết hợp điều này, ý nghĩa của câu hỏi của thầy Snape có thể dịch là: “Sự vắng mặt của Lily trên cõi đời này là nỗi đau lớn nhất của đời ta.”
_Trích câu trả lời của @hogwartsschool trên ASKfm_