Ban ngày, hai chúng tôi ai nấy mải mê với công việc của mình. Hết đợt thực tập này lại đến đợt thực tập khác, hết đi làm rồi lại đi làm. Buổi tối, sau khi trở về, anh ấy nấu cơm cho tôi, mua những thứ tôi thích ăn, rồi tỉ mẩn rửa, thái, và cho vào nồi nấu, tôi nhìn anh ấy bận rộn trong cái nóng độ của nhà bếp, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán, lăn dài trên khuôn mặt, tôi nghĩ, anh ấy rất yêu tôi. Mặc dù chúng tôi sống cùng nhau mà không có quan hệ giới tính. Sau khi ăn xong, tôi nhận rửa bát. Mặc dù lúc ở nhà tôi ghét việc rửa bát nhất trên đời.
Sau đó chúng tôi cùng nhau xem tivi, hoặc cùn gnhau lên mạng, cùng xem những tấm thiệp, cùng chat. Vào những buổi tối trời quang đãng, chúng tôi đi dạo bên bờ sông, cùng ngắm đom đóm nh sao giăng ở bờ sông bên kia. Cuối tuần chúng tôi cùng nhau đi dạo, đi shopping, giống như những cặp vợ cô hồng vừa mới kết hôn khác đang bắt đầu cho một cuộc sống chung. Nhiều lúc quên mất mình vẫn đang còn là sinh viên.
Sau khi cảm giác mới lạ, lung linh của những ngày đầu sống chung đi qua, tôi bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ, và rút ra một kết luận, tôi và anh ấy sống chung có lẽ là một sự khởi đầu sai lầm.
Thỉnh thoảng vì vài chuyện vặt vãnh chúng tôi đã cãi nhau. Chẳng hạn như tôi không bao giờ ăn gừng, nhưng nhiều khi nấu nướng anh ấy hay vô ý thái gừng vào thức ăn, không may tôi ăn phải, thế là cãi nhau, mỗi lần như thế tôi chạy thẳng vào nhà vệ ính, vừa nôn vừa móc máy mắng anh ta muốn đầu độc tôi chết hay sao. Anh ấy một tay vỗ lưng cho tôi, một tay bê nước cho tôi súc miệng, rồi nói: "Anh vừa chăm sóc em cẩn thận, lại còn nấu cơm cho em ăn, sao lại còn mắng anh". Tôi nôn hết ra, cơn giận rồi cũng nguôi, và mọi chuyện lại kết thúc.
Một ví dụ nữa là khi tôi lên mạng mải mê quá mà quên hết mọi việc, anh ấy nấu cơm xong xuôi rồi, tôi vẫn một mình dán mắt vào màn hình, mải mê cười nói ngô nghê, anh ấy tức khí lôi tôi xềnh xệch khỏi bàn vi tính. Lúc đó tôi thật lòng nghĩ, sống một mình vẫn thích, tôi thích lên mạng lúc nào và đến khi nào cũng được.
Điều may mắn là anh ấy còn biết giữ vệ sinh. Tôi không thể tưởng tượng nổi, một người con trai và một người con gái sống chung, mà người con trai đó có lẽ một tuần rồi không tắm, không rửa chân trước khi đi ngủ, quần cởi ra vứt luôn vào tủ, để cho chuột, gián, ruồi muỗi xông tới, vậy thì làm sao mà sống nổi!
Hai người sống chung với nhau không đơn giản như chúng ta tưởng tượng. Ví dụ về chuyện tiền nong thôi chẳng hạn. Tiền thuê phòng sẽ trả như thế nào, tiền tiêu hằng ngày sẽ tính toán ra sao, tiền tiêu riêng hay là tiêu chung. Cuộc sống chung cần tiêu rất nhiều tiền, nếu tiêu hết tiền rồi ai sẽ chịu về nhà bịa ra lý do để tiếp tục có tiền. Vì tôi là sinh viên, còn anh ấy đã đi làm rồi, nên về cơ bản chúng tôi không gặp khó khăn về vấn đề tài chính, do đó cũng không nảy sinh mâu thuẫn về phương diện này.
Còn một điều quan trọng nữa, nếu có thai thì phải làm thế nào. Trong trường học, phần lớn các nữ sinh mang bầu đều do sống chung với bạn trai. Tỷ lệ sống chung càng cao thì mức độ lầm lỡ càng nhiều. Nếu không sống chung, thì sẽ lại tìm cơ hội để được gần gũi nhau, có bao nhiêu sinh viên đủ tiền để một tuần có bảy ngày thì bốn ngày đi thuê phòng để sống với nhau.
Họ đa phần là những thiếu niên hồ đồ, để đỡ phiền phức, để tìm khoái cảm, do thiếu hiểu biết, thậm chí là để tiết kiệm tiền, đều có thể làm cho hai người lỡ một bước ân hận cả đời. Không, mà nên nói là một người lỡ bước ân hận cả đời. Gặp phải chuyện này, thực sự người bị tổn thương, bị ảnh hưởng chỉ là người con gái. Người con gái phải nhận thức tốt hơn một chút về bản thân mình. Nếu sống chung với bạn trai mà còn không biết sẽ ảnh hưởng gì nghiêm trọng tới cả cuộc đời bạn, thiệt hại cả về tâm hồn lẫn thể xác. Đừng vì ham muốn của nam giới và sự mơ hồ mông lung của bản thân mà phải trả giá bằng cả cuộc đời mình.
Tôi cũng lo sẽ xảy ra chuyện. Điều này làm tôi không an tâm và có lúc tôi cự tuyệt sự gần gũi về thể xác.
Điều làm tôi cảm thấy sợ hãi nhất khi sống chung là...
Trong cuộc sống chung này tôi nhìn thấy tương lai của mình. Tuy chúng rất ngọt ngào, ấm áp, nhưng một cô gái như tôi trong lòng vẫn không cam chịu. Tôi sợ cứ nhanh như thế này thì cuộc sống của tôi sẽ sớm bị trói buộc, tôi sợ sẽ đánh mất khoảng không gian rộng lớn, sợ tầm nhìn của mình sẽ bị bó hẹp trong cái gia đình tạm thời này.
Đối với một cô gái trẻ, sự ấm áp bao vây xung quanh cuộc sống chung cũng rất đáng sợ.
Tôi là một cô gái không an phận. Có tư tưởng bất kham, khó trị.
Tôi ngày càng buồn bực không yên, bởi vì tôi phát hiện ra cuộc sống của mình thật mất tự do. Tôi đã hi vọng tình yêu cũng sẽ có tự do, nhưng dường như đó là điều không thể. Tôi không thể thích ngủ lúc nào thì ngủ nữa, hoặc muốn ăn cơm lúc nào thì ăn. Tôi cũng không thể tự do lượn net, không thể tự do gửi thiệp, bởi vì tôi không muốn để anh ấy nhìn thấy con người mình.
Tôi cũng không thể gọi điện thoại tán gẫu với một người bạn chat khác giới trong đêm hôm khuya khoắt. Bởi vì tôi phải giữ đạo làm người phụ nữ, mà theo quan niệm đạo đức thì ít nhất tôi phải quan tâm đến cảm nhận của người khác, không được nói những suy nghĩ của mình về một người con trai khác trước mặt người yêu mình, mặc dù chỉ là nói lên suy nghĩ của mình thôi.
Cuộc sống chung như thế này làm tôi cảm thấy ngạt thở.
Tất cả những sinh viên đã từng trải qua cuộc sống chung đều sẽ dần dần phát hiện ra cái vòng bó buộc bản thân ngày càng hẹp lại, giao lưu với bạn be ngày càng ít, cuộc sống của bản thân và đối phương ngày càng dựa vào nhau, và ngày càng cách xa đến mức hình thành một giới hạn rõ ràng với cuộc sống trước đây. Tan học phải về nhà, sau khi về nhà phải nấu cơm, hoặc đợi anh ấy cùng đi ăn cơm, sau đó hai người sẽ cùng nhau lên mạng hoặc xem tivi. Mặc dù bạn không chủ động cách xa cuộc sống trước đây, cách xa trường học, cách xa những người bạn, thì họ cũng sẽ tự nhiên rời xa bạn. Trường học dần dần sẽ trở nên lạ lẫm với bạn. Thậm chí, trường học vừa xây mới bao nhiêu toà nhà đẹp bạn cũng chẳng biết rõ.
Bạn bắt đầu thấy nhớ những ngày ngồi trong phòng tự học, vừa đọc cuốn tiểu thuyết vừa cắn hạt dưa, để cho bao nhiêu con mắt không quen liếc nhìn.
Sống chung đối với sinh viên, không lãng mạn, không lung linh như trong tưởng tượng, không còn chút thi vị nào nữa.