Trên mạng không có mĩ nhân, về cơ bản điều này là đúng, ít nhất cũng đúng trong trường đại học. Nếu một mĩ nhân ngày ngày chìm đắm trên mạng thì có thể thuộc vào loại tâm lí không bình thường, hoặc thói quen sinh hoạt không bình thường. Loại đầu tiên là Trần Thuỷ. Loại thứ hai là tôi (ha ha..., lại không cần sĩ diện rồi). Cho nên cả hai chúng tôi đều yêu qua mạng. Đối với một sinh viên ngày ngày chìm đắm trên mạng mà nói, lên mạng mà chưa từng yêu qua mạng còn khó hơn nhiều so với việc không hề nợ môn trong suốt bốn năm đại học.
Người yêu trên mạng của Trần Thuỷ là sinh viên năm thứ tư của một trường nào đó ở Quảng Đông. Nếu như bỗng nhiên liên tục có điện thoại lạ gọi tới tìm một nữ sinh không lấy gì làm xinh đẹp, thì có lẽ đó là dấu hiệu ban đầu cho tình yêu qua mạng của nữ sinh đó. Nếu bạn là chị em của cô ấy, hãy nói với cô ấy rằng: "Biển mạng vô biên, quay đầu là bờ". Một người cực kì ít nói như tôi mà cũng có lúc yêu một người con trai, yêu đến chết đi sống lại, huống hồ là Trần Thuỷ. Nghe tôi, hãy từ từ.
Bình thường Trần Thuỷ rất tự nhiên, nhưng mỗi tối vào lúc chín giờ khi tiếng điện thoại vang lên, nét mặt cô ấy dần dần giãn ra, trong nháy mắt mặt mày trở nên rạng rỡ. Nhìn thái độ của cô ấy tôi hiểu rằng cô bé này thế là xong rồi. Gọi là gì nhỉ, "người phụ nữ khi yêu là người phụ nữ đẹp nhất", câu nói đó thật vô cùng chuẩn xác.
Rồi nghe giọng nói của cô ấy, như dòng nước chảy róc rách, như gió xuân luồn qua khe hở, trong nháy mắt giọng nói bỗng đẹp như một bông hoa đang độ khoe sắc. Mỗi lần cô ấy nghe điện thoại, tôi đều nghĩ nếu cô ấy tới đài phát thanh Sở Thiên thì người dẫn chương trình Cát Tường Điểu cũng phải thôi việc sớm.
Ngày nào hai người đó cũng ríu ra ríu rít anh anh em em, còn giọng nói thì quá đỗi nồng nàn say đắm. Cậu bạn đó thường là người gọi điện thoại đến. Về điểm này thì tôi thể hiện rõ tinh thần chia sẻ cao thượng. Tôi đã dạy Trần Thuỷ rằng với tình yêu qua mạng thì khi còn chưa gặp mặt nhất định không được chủ động gọi điện cho đối phương. Thứ nhất, chi phí gọi điện thoại đường dài rất đắt đỏ, những sinh viên nghèo như chúng ta không thể nào kham được. Thứ hai, nếu một người đàn ông thực sự yêu bạn mà đến tiền gọi điện thoại cho bạn anh ta cũng tiếc rẻ thì còn mất thời gian với anh ta làm gì. Thứ ba, tại sao cứ phải quá nhấn mạnh chữ "yêu thực sự" một cách nghiêm trọng như vậy? Bởi vì còn chưa gặp mặt mà anh ta đã không yêu bạn thì bạn cũng đừng hi vọng sau khi gặp mặt anh ta sẽ ngay lập tức yêu bạn chân thành. Anh ta không yêu bạn nhưng bạn yêu anh ta, tại sao anh ta lại không gặp bạn? Đối với đàn ông mà nói, đây quả là một người tình ban đêm tuyệt vời! Cuối cùng, nếu ngày nào bạn cũng gọi điện cho anh ta, nhất định anh ta sẽ cho rằng bạn là kẻ chẳng ai thiết, cho nên ngay cả với người đàn ông trên mạng chưa từng gặp cũng phải chai lì như vậy. Do vậy, con gái đừng nên ngốc nghếch, đối với người yêu trên mạng chưa từng gặp mặt thì có thể thả sức mà giày vò anh ta. Sau khi đem những chân lí và kinh nghiệm này phân tích cho Trần Thuỷ nghe, cô ấy liền gật đầu tán thành. Thế là hằng ngày vào lúc chín giờ cô ấy đều đợi điện thoại của chàng trai đó, đã mấy lần cô ấy đợi lâu nôn nóng không yêu, cứ rục rịch chuẩn bị gọi điện thoại cho chàng ta đều được tôi trấn an: "Trần Thuỷ, cậu không thể dao động sớm như vậy được! Là con gái, chịu đựng chút thì có sao!". Tại sao chỉ có như vậy mà đã cho tôi là người có tinh thần chia sẻ? Nếu Trần Thuỷ gọi điện thoại cho cậu kia thì thời gian cô ấy gọi sẽ không cố định, còn cậu kia thì luôn luôn chọn giờ hoàng đạo để gọi cho cô ấy. Như vậy, những người bạn trên mạng của tôi đều không thể gọi đến. Chuyện này khiến tôi mất đi khá nhiều những người bạn tuyệt vời trên mạng, bao gồm cả một số người có khả năng đi đến một mối quan hệ thân mật.
Hôm Trần Thuỷ và chàng trai đó gặp mặt, xuất phát từ nguyên nhân mà mọi người đều biết, ba người chúng tôi trừ cô ấy đã làm thành một bồi thẩm đoàn cùng nhau tới chỗ cậu ta. Với kinh nghiệm thực tiễn phong phú và trình độ lí luận tuyệt vời, tôi được bổ nhiệm làm đoàn trưởng.
Thật quá thất vọng, đó lại là một người đàn ông khá thấp kém. Không phải loại tôi thích, anh ta không có cái phong độ, lịch sự, nho nhã. Từ cái nhìn đầu tiên tôi đã bỏ phiếu phủ quyết cho anh ta. Chúng tôi đi dạo, đi ăn rồi sau đó đi hát. Chúng tôi đã hát hơn ba tiếng đồng hồ trong một phòng Karaoke ở bên ngoài trường học. Chính trong ba tiếng đó chúng tôi đã đặt một kết cục đầy kịch tính cho phần sau.
Càng nhìn càng thấy anh ta là kẻ chẳng ra sao, nhưng thật không ngờ, anh ta lạ có khả năng ca hát. Anh ta hát giọng của ai cũng giống, hơn nữa biểu hiện tình cảm lại phong phú: anh ta vừa cất tiếng, cả bốn người chúng tôi ngay lập tức đều "ngậm tăm" bởi không muốn lộ ra sự yếu kém của bản thân. Sau khi biểu diễn xong hơn hai mươi bản tình cả một cách đằm thắm, anh ta gần như đã thâu tóm được trái tim vốn đã có đôi chút rung động của Trần Thuỷ. Đặc biệt là sau khi anh chàng đó hát xong bài Duy nhất rồi nhìn về phía Trần Thuỷ và nói "Tặng em" với tình cảm dịu dàng chan chứa, Trần Thuỷ suýt chút nữa ngất ngay tại chỗ. Mặc dù ánh đèn trong phòng rất mờ ảo nhưng tôi vẫn nhìn rõ ngấn lệ long lanh trong mắt Trần Thuỷ. Trong khoảnh khắc đó tôi biết cô gái này thế là xong rồi. Vậy là toàn bộ bí quyết yêu đươgn tôi dạy cô ấy đều vô dụng. Tất cả những gì tôi có thể làm là cầu khẩn ông trời, mong cho cái tồi tệ nhất của chàng trai trước mắt chúng tôi đây cũng chỉ là vẻ ngoài của anh ta.