Buổi tối,Yên Vi ngủ với hoàng thượng.
Được hoàng thượng ôm vào trong lòng,Yên Vi cảm thấy rất hạnh phúc,cũng may là cô đã xoay chuyển được mọi chuyện,khiến cho hoàng thượng ngày càng yêu người hoàng hậu này.
Yên Vi không biết rằng,nếu cô đầu thai kiếp khác,thân chủ này,liệu cô sẽ như thế nào,liệu hoàng thượng vẫn sẽ ghét cô,cô vẫn sẽ bị mọi người hãm hại sao,cô cũng không biết rõ!
Thân chủ này,tôi thật sự biết ơn cô đã cho tôi cơ hội thứ hai được sống,được xuyên vào đây và sống một cuộc đời mới.
Nhưng Yên Vi cũng không biết nếu mình xuyên vào hậu cung mà hoàng thượng vốn dĩ ngay từ đầu đã không thích cô thì sẽ như thế nào?
Chắc sẽ cẩu huyết lắm đây,cô không muốn một chút nào.
Nằm nghĩ ngợi một hồi,Yên Vi mới nhớ ra một trong hai mục đích quan trọng mình đến kinh thành là gì.
Cô vỗ nhẹ vào ngực hoàng thượng đang nhắm mắt,có lẽ là vào giấc ngủ rồi nên người vẫn không mở ra.
Yên Vi vỗ thêm mấy cái nữa,hoàng thượng mới có biến chuyển,người khẽ động đậy,hai mắt từ từ mở ra.
Hoàng thượng bị người ta đánh thức có chúy cáu kỉnh,cái mặt tuy hơi tức giận nhưng vẫn rất đẹp trai,khiến cho Yên Vi ngay lập tức nghĩ đến badboy.
"Nàng sao vậy?Sao lại không ngủ?"Hoàng thượng hỏi cô.
Yên Vi hồi thần,nhanh chóng đáp:
"Tần thiếp xin lỗi vì đã đánh thức người, nhưng hoàng thượng,tần thiếp cảm thấy nếu bây giờ không nói thì sẽ bí bách đến không ngủ được,nên người chịu khó nghe một chút nha.
"
Hoàng thượng nhìn cô,rồi xoay người hẳn qua hướng của cô,nhìn cô tỏ vẻ nàng nói đi.
Yên Vi khẽ "ừm" một cái rồi nói:
"Chuyện là,tần thiếp sau vài ngày đi kinh thành chơi thì thấy,kinh thành có rất nhiều lỗ hỏng cần phải được sửa chữa.
Đầu tiên là ve vấn đề đường phố,đường ban đầu tuy rất rộng,nhưng người biết không,có những người bán hàng rong,họ chiếm lòng lề đường,khiến cho đường từ rộng thành chật hẹp,người qua lại khó khăn vô cùng.
Nhưng tần thiếp không có ý nói bọn họ như thế,mà thiếp nghĩ,người nên quy định có thể bầy hàng đến phạm vi nào là đủ,như thế vừa có đường lối rộng rãi lại vẫn giữ cho những người buôn bán có chỗ làm ăn.
Thứ hai là về việc trộm cắp,thiếp thấy,có rất nhiều đội biên phòng ở đó nhưng làm việc rất sơ sài,trộm cắp vì thế mà diễn ra liên miên.
Thứ ba là về quan lại,cái này là do hoàng thượng.
"Yên Vi nói một tràng không ngừng, cái thứ ba cô nói còn chỉ vào hoàng thượng.
"Sao lại là trẫm?"Hoàng thượng nhìn cô,có chút khó hiểu.
"Thì tại người quản lý không nghiêm,những sĩ tử giỏi đỗ quan trạng làm quan thanh liêm chính trực thì chỉ là số ít trong hàng hà sa số những tên quan lại du duyên,tham lam và ham nữ sắc.
"Yên Vi càng nói càng cảm thấy bản thân mình tỉnh táo bội phần.
"Nàng đang định nói về tên quan béo kia đúng không?"Hoàng thượng lên tiếng.
"Sao! sao người biết?"Yên Vi bất ngờ.
"Những người cao to đến giúp nàng giải quyết hắn là người của trẫm,trẫm không có ở đó thì cũng không thể để nàng bị thương hay bị gì được.
"Hoàng thượng giọng dịu đi đôi chút.
Yên Vi cảm thấy ngượng ngùng,hai má cô đỏ lên,lúc lâu sau mới nói:
"Cảm ơn người.
"
"Sao không nói tiếp đi,trẫm nghe.
"Hoàng thượng biết cô đang ngượng,vì thế cười cười, chọc cô một chút.
"Đó chỉ là một tên,còn có nhiều tên dựa vào mối quan hệ mà được lên làm quan,vì thế sẽ hại cho bách tính.
"Yên Vi nói thêm.
"Được rồi,trẫm nhớ rồi,ngày mai trẫm sẽ lập tức điều chỉnh,nhờ công của nàng.
"Hoàng thượng đáp,ôm cô vào lòng,bảo nhanh chóng đi ngủ.
Yên Vi nói xong,cũng cảm thấy thỏa mãn, không ồn ào nữa mà nghe lời hoàng thượng, nhắm mắt lại đi ngủ.
! --------END--------!.