Con đại bàng đơn độc bay lượn trên bầu trời, trên con đường ngoài thành, chỉ còn nhìn thấy phần phía sau của một đội ngũ dài uốn lượn.
Con đường vắng tanh, chỉ có mấy người nông dân vội vàng mua chút đồ ăn gồng gánh lui tới, tiếng sáo dồn dập của nàng vẫn không thể mang Kỳ Viêm đến bên cạnh.
Bình minh dần dần dâng lên từ phía chân trời, ánh mắt mong đợi của Kỷ Sơ Đào cũng từ từ trở nên ảm đạm. Một lúc lâu sau, nàng nhẹ nhàng tháo chiếc sáo xương trên môi xuống, đỡ hàng rào trên tường, dưới làn gió Bắc, hơi thở trắng xóa của nàng dần ngưng tụ thành đóa hoa sương giá.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chàng thật sự không nghe thấy tiếng sáo xương sao?
Hay là chàng vốn không muốn nhìn thấy mình?
Đôi mắt Kỷ Sơ Đào có chút ẩm ướt, lạnh lẽo, cũng không biết là do gió thổi, hay là bởi vì dưới cửa thành kia trống rỗng, không có người trở về.
“Điện hạ, trên tường thành gió thổi rất lạnh, người vẫn nên đi xuống trước rồi bàn bạc lại sau.” Phất Linh khuyên nhủ.
Đúng vậy, dù nàng có liều mạng đuổi theo, thì cũng có ý nghĩa gì chứ?
Kỷ Sơ Đào nắm chặt mặt dây chuyền đang đeo trên cổ, hít một hơi thật sâu lấy lại bình tĩnh.
Vừa định xoay người rời đi, nàng chợt nghe thấy tiếng huýt sáo quen thuộc vang dội được truyền đến từ cửa thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỷ Sơ Đào còn cho rằng bản thân nghe nhầm, mãi đến khi tiếng huýt sáo lại một lần nữa vang lên.
“Điện hạ có muốn học không?”
“Người dùng ngón cái và ngón trỏ vòng thành một vòng, đặt ở trong miệng, đầu lưỡi chống lại ngón tay…”
Nàng còn nhớ những ngày xuân trên cánh đồng bát ngát, cây cỏ khẽ đung đưa theo gió, Kỳ Viêm không hề cảm thấy phiền phức, dạy nàng huýt sáo hết lần này đến lần khác, âm thanh đó cũng vang vọng, to rõ và nhẹ nhàng như vậy.
Âm thanh đáp lại muộn màng.
Trái tim Kỷ Sơ Đào không khỏi đập liên hồi, nàng vội vàng đứng sát bên hàng rào, cố gắng nghiêng người ra trước, nhìn về phía phát ra tiếng còi để thăm dò. Chỉ thấy tại chỗ ngoặt dưới cửa thành, có một vị võ tướng mặc áo bào màu đen đang chậm rãi dẫn ngựa ra ngoài, ngước mắt lên nhìn, lập tức đối diện với ánh mắt của Kỷ Sơ Đào.
Là Kỳ Viêm, hắn còn chưa đi!
Hắn vẫn luôn ở bên ngoài tường thành, bởi vì nằm ở vị trí góc khuất, nên có lẽ lúc trước nàng đã không nhìn thấy.
Hắn đang đợi nàng phải không?
Đôi mắt Kỷ Sơ Đào chợt ửng đỏ, trên gương mặt hiện lên một nụ cười nhẹ, sau đó nàng xoay người, chạy nhanh xuống phía dưới tòa thành.
Ánh mặt trời vàng rực đang từ từ dâng lên từ phía Đông, trời đất chìm trong sự giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối. Áo choàng của Kỷ Sơ Đào khẽ lay động trong gió, mái tóc tung bay, toát lên vẻ trong trẻo, lạnh lùng.
Kỳ Viêm đã dẫn theo ngựa đi đến thềm đá trước tường thành, trong ánh sáng đen tối, dáng người mặc chiến bào của hắn trông có vẻ anh tuấn vô song.
Kỷ Sơ Đào nghe được tiếng tim đập và tiếng thở gấp của chính mình, ngay tại mấy bậc thang cuối cùng, nàng dứt khoát quyết định nhảy xuống.Kỳ Viêm nhíu mày, trong mắt hiện rõ sự lo lắng, còn chưa kịp mở miệng, cơ thể đã phản ứng trước một bước, mở rộng vòng tay đón lấy vị Đế Cơ đang nhào vào trong lồ"ng ngực hắn.
Gió ngừng thổi, áo choàng rơi xuống, cơ thể mềm mại, ấm áp của thiếu nữ tiến nhập vào trong vòng tay hắn.
Ngay tại lúc này, thời gian như dừng lại.
“Vì sao chàng không nói cho bổn cung biết?” Mặc dù đang tức giận, Kỷ Sơ Đào cũng không có vẻ nghiến răng nghiến lợi, giọng nói nàng mềm mại, run rẩy, giống như lời chất vấn khiển trách đầy tủi thân, nàng ôm lấy cổ Kỳ Viêm, giọng nói khàn khàn hỏi hắn: “Vì sao chàng phải giấu bổn cung rời đi?”
Bộ chiến giáp trên người Kỳ Viêm rất lạnh, nhưng hơi thở của hắn lại rất nóng, cảm giác vừa nóng vừa lạnh áp vào ngực Kỷ Sơ Đào, rất giống với tâm trạng của nàng lúc này.
Kỳ Viêm đỡ nàng đứng vững, không buông tay, chỉ bình tĩnh nói: “Điện hạ, lần sau xin người đừng chạy nhanh như vậy, cẩn thận bị ngã.”
“Nếu ta không chạy, chàng sẽ chạy!” Kỷ Sơ Đào nắm chặt vạt áo của hắn, ngay cả xưng hô ‘bổn cung’ cũng không nói.
Kỳ Viêm khẽ sửng sốt, không biết nên nói gì.
“Không phải chàng muốn biết lý do tại sao ta phải lừa gạt chàng để bố trí những thứ đó, tại sao không nói sự thật cho chàng biết hay sao?” Kỷ Sơ Đào còn chưa kịp thở một hơi, đã nhẹ nhàng, kiên quyết nói tiếp: “Được, tất cả ta đều sẽ nói cho chàng biết!”
Kỷ Sơ Đào nhìn thẳng vào mắt Kỳ Viêm, sau đó bắt đầu kể lại cho hắn nghe về những giấc mơ kỳ lạ mà thỉnh thoảng nàng đã mơ thấy từ mùa thu năm trước.
Về mối nhân duyên cũng như những lời dự báo, về biến cố của hoàng cung và cái chết, ngoài ra còn có màu đỏ trong đêm động phòng hoa chúc và cũng chính là màu máu chảy lênh láng ở cửa cung… Tựa như dọn đi được một tảng đá lớn đã tích tụ từ lâu trong lòng, tuy rằng có chút khó xử vì mất đi lớp vỏ bọc, nhưng nàng cũng cảm thấy thoải mái nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“… Ta thấy trong [Dị chí] có ghi lại về những chuyện kỳ lạ đó, người khác khi mơ thấy giấc mộng hoàng lương thường có đầu có đuôi. Nhưng không biết tại sao đến lượt ta, chúng lại tuôn ra từng chút từng chút như hạt đậu, gián đoạn không liên tục. Lúc mơ thấy hoàng cung gặp biến cố, ta chỉ biết được rằng chàng sẽ dùng danh nghĩa cứu giá để loại trừ những nhóm người uy hiếp hoàng quyền, đại tỷ cũng sẽ vì vậy dẫn đến bệnh nặng và bị giam trong nhà tù, cuối cùng ngã xuống trước mặt chàng… Nhưng ta không biết rốt cuộc người đã làm hại đại tỷ là ai, vì thế chỉ có thể tự mình suy đoán, tự mình phòng bị.”
Nhắc đến những chuyện này, đôi mắt Kỷ Sơ Đào khẽ ngấn lệ, nàng nói bằng giọng mũi: “Đó là đại tỷ của ta, ta không thể trơ mắt nhìn tỷ ấy đi tìm chết giống như cảnh tượng trong mơ. Cho đến khi tỉnh dậy sau giấc mơ đêm qua, nhìn nhận lại toàn cảnh, ta mới nhận ra rằng có điều gì đó đang ẩn giấu sau tất cả mọi chuyện… Nhưng Kỳ Viêm, từ đầu đến cuối ta chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ từ bỏ chàng!”
Chỉ là nàng không thông minh được như Kỳ Viêm, để có thể trốn thoát khỏi mạch nước ngầm này một cách điêu luyện, chu toàn mà không bị tổn thương gì. Nàng chỉ đang muốn bảo vệ người thân của nàng, người nàng yêu, nhưng cũng đã dần cạn kiệt sức lực.
Kỳ Viêm nghiêm túc lắng nghe, ánh mắt thay đổi rất nhiều lần, cuối cùng vẫn lấy lại sự bình tĩnh.
Đã biết được sự thật, nhưng hắn lại không có cảm giác vui sướng như trong tưởng tượng, nhìn dáng vẻ kiên quyết, được ăn cả ngã về không của Kỷ Sơ Đào, không hiểu sao hắn cảm thấy có chút đau lòng.
Hắn dùng lòng bàn tay thô ráp của mình lau đi khóe mắt ướt át của Kỷ Sơ Đào, giọng điệu có chút phức tạp, hỏi: “Cho nên, ban đầu điện hạ khăng khăng cứu ta, là bởi vì giấc mơ đó; hôm nay người đuổi theo ta ra khỏi thành, đến đây để giải thích, cũng chỉ là bởi vì những giấc mơ đó luôn phải không?”
Sao hắn vẫn không hiểu!
“Lúc ấy quả thật bởi vì lời dự báo trong mơ cho nên bổn cung mới làm vậy, một phần là vì nhớ đến ân tình một phần là cảm thấy tò mò nên mới quyết định cứu chàng. Còn hôm nay theo chàng đến tận đây, chỉ là bởi vì bổn cung muốn làm vậy, không liên quan gì đến những giấc mơ kia!”
Da mặt Kỷ Sơ Đào mỏng, đứng dưới cửa thành nói nhiều như vậy, bây giờ đã là cực hạn, giọng nói của nàng càng ngày càng nhỏ, giọng nói ngày càng đặc sệt giọng mũi, nàng sốt ruột nói: “Nếu chàng vẫn còn không hiểu, bổn cung…”
Nàng dừng một chút, cắn răng nói: “Bổn cung sẽ cầu xin đại tỷ rút lại mệnh lệnh đã ban ra, không gả cho chàng nữa!”
Kỳ Viêm bỗng trợn to mắt, giọng nói trầm thấp: “Điện hạ vừa nói cái gì?”
Đôi mắt Kỷ Sơ Đào đỏ bừng, mím môi, quay đầu nhỏ giọng nói: “Chàng không nghe thấy thì thôi. Dù sao bổn cung cũng không ngăn được việc chàng xuất chinh đến phía Bắc, vì thế ta sẽ nói rõ ràng, cũng coi như không có gì tiếc nuối, tương lai cho dù chúng ta chia ly hay bên nhau, đều…”
Nàng không nói được nữa.
Phất Linh đứng một bên cảm thấy có chút không đành lòng, bèn tiến về phía trước giải thích: “Kỳ Tướng quân, điện hạ làm những chuyện đó cũng vì muốn tốt cho ngài. Hơn nữa, sau khi nguy cơ binh lính nổi loạn trong Thừa Thiên môn trôi qua, điện hạ không muốn bất kỳ khen thưởng gì, chỉ xin Đại Công chúa đồng ý duy nhất một chuyện…”
“Phất Linh!” Kỷ Sơ Đào quát nhẹ.
Phất Linh cúi đầu, lần đầu tiên nàng ấy cãi lại mệnh lệnh của chủ tử, kiên trì nói cho hết lời: “… Xin Đại Công chúa đồng ý ban hôn cho điện hạ và Kỳ Tướng quân.”
Kỳ Viêm cứng đờ.
“Ngươi nói mấy chuyện này làm gì!” Gương mặt Kỷ Sơ Đào trở nên đỏ bừng, cúi đầu than nhẹ: “Cuối cùng thì cũng do tạo hóa trêu ngươi, dù sao chàng ấy cũng phải đi, cũng không muốn thành thân với bổn cung.”
Vốn dĩ kế hoạch ban đầu của nàng là sẽ nói những lời này trong một không gian có hoa và trăng. Khi ấy, hai người họ có thể tình chàng ý thiếp thẳng thắn, thành khẩn với nhau, bầu không khí hẳn phải vô cùng ngọt ngào mới đúng, chứ không phải lúng ta lúng túng như bây giờ, tiến thoái lưỡng nan.
Nàng đã kể hết cho hắn nghe về những giấc mơ kia, nhưng Kỳ Viêm vẫn không có phản ứng gì, nếu lại nói thêm gì nữa thì không khỏi khiến người ta khó xử.
Cánh tay nàng bị hắn giữ chặt, sau đó Kỷ Sơ Đào đụng phải một lồng ngực rắn chắc, hai tay thon dài của hắn thuận thế vòng lấy, ôm chặt nàng.
“Muốn.” Hơi thở của hắn phả vào phía sau cổ nàng, giọng nói Kỳ Viêm khàn khàn, khẽ run nói: “Cho dù có nằm mơ thì ta cũng muốn.”
Trái tim Kỷ Sơ Đào như bị siết chặt trước sức lực to lớn của hắn, phải mất một lúc lâu nàng mới định thần lại, hiểu rằng hắn đang trả lời cho câu nói kia của nàng ‘Cũng không muốn thành thân với bổn cung.’
Kỷ Sơ Đào có chút tức giận, cảm thấy có hơi khó hiểu: “Vậy vì sao chàng còn muốn lặng lẽ rời đi, không nói với ta một lời nào?”
Đôi mắt Kỳ Viêm tối sầm lại, nhớ tới điều kiện để hắn chủ động xin được xuất chinh đến phía Bắc.
Trong điện, Kỷ Nguyên nheo mắt nhìn kỹ hắn, nói với giọng đầy ẩn ý: “Xem ra, có người cũng có ý định giống ngươi.”
Lúc đó hắn còn không hiểu, hôm nay biết được Kỷ Sơ Đào cũng đưa ra điều kiện giống vậy với Kỷ Nguyên, hắn mới hiểu việc hắn nhớ mãi không quên, thật sự sẽ có sự đáp lại.
Ánh sáng của hắn cũng đang lao về phía hắn.
“Nàng có biết lúc ta chờ ở dưới cửa thành đang suy nghĩ điều gì không?” Kỳ Viêm khẽ mỉm cười, nhẹ nhàng nói: “Nếu nàng nghe tin đến đây tiễn ta, ta sẽ tha thứ cho mọi sự xa cách và thay lòng đổi dạ của nàng, giữ chặt lấy nàng, cho dù chết cũng không buông tay!”
“Chàng muốn ta nói bao nhiêu lần nữa thì chàng mới tin? Bổn cung không hề thay lòng đổi dạ!” Kỷ Sơ Đào nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó nàng tò mò hỏi: “Vậy còn nếu bổn cung không tới thì sao?”
Kỳ Viêm im lặng, chỉ là cánh tay đang ôm lấy nàng khẽ siết chặt hơn.
Cho dù là long trời lở đất, hắn cũng muốn bắt nàng lại, giam cầm nàng đến hết cuộc đời này.
Kỳ Viêm biết rằng hắn là một tay cờ bạc liều lĩnh, hắn đặt cược tất cả những gì hắn có, không từ thủ đoạn, đến chết mới thôi.
Mới sáng sớm nên xung quanh chỉ có vài người, Phất Linh đã sớm dẫn theo thị vệ lui giữ ở một bên, dưới bóng râm che chở của khung cửa, ai cũng không thể làm phiền đến hai vị bích nhân đang ôm nhau.
“Ta muốn làm một số việc. Ta muốn áp sát điện hạ về phía tường, giữ chặt cổ tay của điện hạ, khiến điện hạ không còn đường trốn thoát…”
Bỗng nhiên, Kỳ Viêm nói với chất giọng cực kỳ trầm khàn bên đôi tai đang ửng đỏ của Kỷ Sơ Đào: “Sau đó ta sẽ dùng hết sức của bản thân để hôn điện hạ.”
Giọng điệu của hắn không có chút ngả ngớn trêu đùa nào, ngược lại lại có vẻ vô cùng nghiêm túc, như thể tình yêu hắn dành cho nàng vô cùng sâu đậm, không thể nào kìm chế được. Rõ ràng hắn cũng chưa làm gì, nhưng lại trêu chọc Kỷ Sơ Đào đến mức mặt đỏ tai hồng.
Dường như tất cả những khó khăn đều đã biến mất, sự đau khổ chua xót cũng biến thành ngọt ngào, phần thâm tình vừa ẩn nhẫn vừa khắc chế kia càng khiến rung động lòng người hơn so với dụ"c vọng phóng túng.
Rốt cuộc họ vẫn đang đứng dưới cửa thành, Kỳ Viêm còn mặc một bộ chiến bào, cho dù Kỷ Sơ Đào có phóng túng, buông thả đến đâu cũng sẽ không để Kỳ Viêm tiếp tục đòi hỏi ngay tại đây như vậy, vì thế bèn giãy giụa nói: “Chàng đừng nói mấy lời xấu hổ như vậy ở đây nữa!”
Kỳ Viêm khẽ mỉm cười, rất nghe lời mà buông nàng ra, sau đó mới nói: “Vậy cứ giữ đó trước, sau khi trở về ta sẽ đòi lại sau.”
Sao người này vẫn vô lý như vậy chứ! Loại chuyện này còn có thể giữ lại để sinh lời hay sao?
Kỷ Sơ Đào ngước đôi mắt dịu dàng lên trừng mắt nhìn hắn, nhưng khi đối diện với ánh mắt trầm lặng sâu không thấy đáy kia của hắn, nàng không khỏi sửng sốt.
Trong đôi mắt ấy chất chứa quá nhiều thứ, thâm tình, ẩn nhẫn, điên cuồng… Đan xen với nhau tạo thành một cảnh tượng tối tăm có thể nhấn chìm người khác.
Kỷ Sơ Đào biết, trên đời này sẽ không thể có một người thứ hai có thể giống với Kỳ Viêm, sẵn sàng vì nàng kiềm chế hoặc bộc lộ mũi nhọn.
Tất nhiên, cái giá mà hắn đòi lấy cũng giá trị không kém, cần phải dây dưa với hắn cả đời, trốn không thoát, vứt không xong, chỉ không cẩn thận một chút, thì có thể bị hắn nuốt chửng đến nỗi cả da và xương đều không còn.
Nhưng biết làm sao đây? Ai bảo nàng thích Kỳ Viêm.
“Chờ ta, điện hạ.” Hai người đứng đối diện nhau, Kỳ Viêm duỗi tay xoa nhẹ đỉnh đầu mềm mại của Kỷ Sơ Đào.
“Bao lâu nữa thì chàng trở về?”
“Nếu mọi việc đều suôn sẻ thì khoảng đầu xuân ta sẽ trở về.”
“Ừm, nếu chàng đi lâu quá, bổn cung sẽ không còn nhớ chàng nữa.”
Kỳ Viêm khẽ mỉm cười, cúi người ghé sát vào tai Kỷ Sơ Đào, rồi nhỏ giọng nói gì đó.
Chiến mã hí vang, vị tướng quân trẻ tuổi mặc bộ chiến bào một tay cầm kiếm một tay cầm dây cương, ngồi trên lưng ngựa nhìn về phía Đế Cơ yêu quý của mình một lúc lâu. Sau đó, hắn quay đầu ngựa lại, một chân kẹp bụng ngựa, cùng nhau chạy nhanh về ánh bình minh.
Kỷ Sơ Đào đứng dưới cửa thành nhìn về phía xa, gương mặt ửng hồng, một lúc lâu sau vẫn không thể bình tĩnh.
Mới vừa rồi, Kỳ Viêm đã nói nhỏ với nàng rằng: “Không sao, ta có rất nhiều cách có thể khiến điện hạ nhớ lại. Lần sau gặp mặt, ta sẵn lòng thử cùng điện hạ.”
…
Kỳ Viêm dùng toàn lực để thúc ngựa, không bao lâu đã đuổi kịp đại quân chủ lực.
Vó ngựa lộc cộc, là Tống Nguyên Bạch không biết xấu hổ đang tiến lại gần, đôi mắt đào hoa không khỏi liếc nhìn về phía Kỳ Viêm, hắn ta ngồi trên lưng ngựa, dáng vẻ tùy ý, nói: “Ồ, xem ra lúc dưới cửa thành, phương pháp lạt mềm buộc chặt, ôm cây đợi thỏ thu hoạch không tệ lắm, khóe miệng của người nào đó gần như cong lên đến tận trời rồi!”
Kỳ Viêm bình tĩnh tiếp tục thúc ngựa, mặc kệ cái tên đang ồn ào phía sau.
Tống Nguyên Bạch lại bám dính lấy hắn như keo dán da chó, giọng điệu chua loét, nói: “Này Kỳ Viêm, ta kể cho ngươi nghe chuyện xưa! Ngày xửa ngày xưa, có một Bách phu trưởng từ biệt thanh mai trúc mã của mình, lao tới chiến trường, hai người hẹn ước rằng mấy năm sau sau khi chiến loạn bình ổn, Bách phu trưởng sẽ trở về cưới thanh mai làm thê tử. Nhưng ngươi đoán xem thế nào? Sau khi Bách phu trưởng trở về, người thanh mai kia sớm đã quên mất hắn ta, gả cho người khác…”
Kỳ Viêm: “…”
Tống Nguyên Bạch: “Ngươi không thích câu chuyện xưa này ư? Vậy để ta đổi sang chuyện khác. Ngày xửa ngày xưa, có một thư sinh vào kinh đi thi, vừa đi đã ba năm, chờ sau khi hắn ta công thành danh toại, đạt được vinh quang, trở về quê cũ, cô nương mà hắn ta yêu đã sớm vì bệnh tương tư, đã qua đời…”
Kỳ Viêm lạnh lùng giơ roi lên, quất mạnh vào mông ngựa của Tống Nguyên Bạch.
Con ngựa chịu đau, đá chân phóng đi với tốc độ siêu nhanh, chở theo Tống Nguyên Bạch đang la hét như tiếng heo kêu mà chạy như điên.