Kỷ Nguyên vốn đã thông minh và thận trọng. Dù không tin vào “thiên cơ” về những thế lực kỳ lạ cùng với loạn thần nhưng sau khi nghe Kỷ Sơ Đào kể lại cơn ác mộng về “cung biến” lần trước, nàng ấy vẫn kiểm soát và cảnh giác với lực lượng cấm vệ quân ở Hoàng thành.
Chuyện mà Kỷ Sơ Đào có thể tra được thì tất nhiên Kỷ Nguyên cũng có thể tìm ra.
May mắn là hiện giờ, hết thảy mọi chuyện vẫn chưa xảy ra. Sự tiến cử của Kỳ Viêm về Diêu Tín - người có quan hệ cá nhân với Lang Gia Vương - vẫn chưa đủ để buộc tội hắn. Hơn nữa đại tỷ đủ thông minh, tuyệt đối sẽ không bao giờ hành động tùy tiện và không có căn cứ, dẫn đến tình trạng rút dây động rừng.
Lần này nàng ấy thản nhiên cho Kỷ Sơ Đào xem thông tin của Diêu Tín – kẻ bị nghi ngờ là đồng đảng của Lang Gia Vương - có lẽ chỉ để thăm dò ý tứ của nàng mà thôi, nhằm xác định xem Kỳ Viêm có liên quan tới chuyện này hay không.
Trong lúc suy đi nghĩ lại, Kỷ Sơ Đào bèn nhẹ nhàng đặt phong thư bí mật xuống, sau đó ánh mắt trong trẻo nhìn về phía Kỷ Nguyên với vẻ thẳng thắn, thành khẩn. Nàng lên tiếng: “Muội đã biết những chuyện này rồi.”
“Muội biết ư?” Kỷ Nguyên nheo mắt lại, giọng điệu có phần lạnh lùng và âm trầm hơn: “Vĩnh Ninh, muội có muốn thay đổi tâm nguyện sinh thần của mình để giữ mạng Kỳ Viêm không? Nể mặt muội, bổn cung có thể xem xét để miễn tội chết cho hắn.”
Lời lẽ của đại tỷ có chứa bẫy!
Nếu Kỷ Sơ Đào trở nên cuống quýt rồi vội vàng làm theo ý tứ của đại tỷ, thỉnh cầu rằng bất luận sau này có xảy ra chuyện gì thì nàng ấy đều sẽ miễn tội chết cho Kỳ Viêm, như thế mới thực sự là hành động định tội hắn.
Kỷ Sơ Đào ngồi thẳng lưng một cách nghiêm chỉnh. Lúc nàng lắc đầu, chiếc trâm cài tóc bằng ngọc trai trên tóc cũng nương theo đó mà khẽ lay động. Kỷ Sơ Đào nhẹ nhàng tiếp lời: “Bây giờ Kỳ Viêm vẫn chưa phạm tội gì cả, sao lại cần khoan dung chứ?”
Nha đầu này học hỏi khá lắm!
Kỷ Nguyên cười nhạt: “Muội vẫn bảo vệ cho hắn đến vậy ư?”
Kỷ Sơ Đào đáp: “Kỳ Viêm đã cứu mạng muội mà, ba lần.”
Dưới cổng cung, hắn dùng tay không chộp lấy cây kích. Trong bữa tiệc đêm giao thừa, hắn đã giết thích khách đến từ Bắc Yến vì nàng. Khi Kỷ Sơ Đào bị rơi xuống vách đá trong lễ Thân Tằm*, Kỳ Viêm đã nhảy xuống theo nàng mà không hề do dự chút nào, dù phải chịu đựng cơn đau dữ dội vì gãy xương ức thì hắn cũng muốn bảo vệ nàng bình an...
*Lễ Thân Tằm: Hay có thể hiểu là lễ dâu tằm, nhằm khuyến khích nam làm ruộng, nữ dệt vải. “Thân Tằm” có nghĩa là Hoàng hậu sẽ đích thân hái lá dâu cho tằm ăn.
Kỷ Sơ Đào cũng chẳng phải là gỗ đá, sao nàng có thể vô tình được chứ? Kỷ Sơ Đào có thể cảm nhận được tình yêu sâu nặng của Kỳ Viêm.
Kỷ Nguyên bèn cắt ngang mạch suy nghĩ của nàng: “Bổn cung đã chỉ bảo cho muội rồi. Không nên nhìn nhận mọi việc một cách quá tuyệt đối được. Muội không sợ ngộ nhỡ à?”
Đương nhiên là Kỷ Sơ Đào sợ chứ!
Nàng nở nụ cười trong sáng và rạng rỡ như thể đã có quyết định từ sớm rồi, sau đó trả lời với giọng điệu ấm áp: “Đại Hoàng tỷ, muội thích Kỳ Viêm! Cho dù chàng ấy có là kẻ xấu thì muội cũng không thể ngăn mình quan tâm chàng ấy được.”
Ngay lúc đang cho rằng Kỷ Sơ Đào đã mất lý trí vì bị Kỳ Viêm mê hoặc thì Kỷ Nguyên lại nghe thấy giọng nói êm ái của Kỷ Sơ Đào: “Nhưng đại tỷ cũng là người có cùng huyết mạch và thân thiết nhất của muội. Nếu nguy cơ thật sự ập đến thì lúc đó, làm sao muội có thể bảo vệ Kỳ Viêm dưới tầm tay của đại tỷ được? Sau này, làm sao muội có thể che chở cho tỷ trong hoàn cảnh nguy hiểm chứ? Bất luận tương lai Kỳ Viêm sẽ như thế nào, muội cũng nguyện đồng sinh cộng tử, chia ngọt sẻ bùi với chàng ấy.”
Kỷ Sơ Đào đã tự mình chọn người. Nàng tận hưởng tất cả cảm giác ngọt ngào và niềm vui khi yêu Kỳ Viêm, vậy thì chẳng có lý do gì để nàng đá hắn đi khi nguy hiểm xảy ra.
Nếu Kỳ Viêm có suy nghĩ gian dối, nàng sẽ tìm cách ngăn cản. Còn nếu Kỳ Viêm phạm phải sai lầm, Kỷ Sơ Đào sẽ cùng hắn gánh vác.
…
Cảnh sắc về đêm của câu lan ngõa tứ* luôn nhộn nhịp nhất.
*Ngõa tứ: Nơi tụ tập vui chơi và thương mại, nó nổi lên cùng với sự hình thành tầng lớp thị dân thời nhà Tống.
Phường Nghê Vân tràn ngập oanh ca yến hót. Trong không khí thoang thoảng mùi hương son phấn đầy quyến rũ. Khách quen tới lui không ngừng, nào là phú thương và sĩ tử, thư sinh với lái buôn, vàng thau lẫn lộn.
Kỷ Sơ Đào tìm một chỗ ngồi tựa vào lan can sát bên cửa sổ trong quán rượu đối diện. Nàng nhấc chén rượu lên rồi khẽ nhấp một ngụm nhỏ, đồng thời quan sát những người ra vào ở phường Nghê Vân ở phía đối diện.
Ngày hôm đó, nàng đã nhìn thấy một manh mối quan trọng trong phong thư bí mật của đại tỷ: Kẻ phản bội Diêu Tín thường xuyên lui tới một chốn thanh lâu lạc phường nhưng không hề ngủ lại qua đêm, chỉ nghỉ ngơi khoảng một canh giờ rồi lại vội vàng rời đi.
Vả lại quan phủ ở Kinh đô quản lý những chốn phong nguyệt rất nghiêm ngặt, hàng tháng đều sẽ kiểm tra định kỳ những hoa lâu đó. Tuy nhiên, chỉ có duy nhất lạc phường này hiếm khi bị quan phủ can thiệp, từ đó có thể thấy được kẻ đứng sau rất hùng mạnh.
Kỷ Sơ Đào bèn để mắt tới nơi này, yêu cầu thuộc hạ tiếp tục điều tra theo hướng này thì quả nhiên phát hiện ra: Ông chủ lớn nhất của phường Nghê Vân chính là gia thần dưới trướng Lang Gia Vương.
Vậy là có thể khẳng định rằng: Kẻ đứng sau giật dây, gây ra cung biến chính là Lang Gia Vương chứ không phải ai khác.
Trong lúc Kỷ Sơ Đào đang suy nghĩ thì có hai người lần lượt bước ra khỏi phường Nghê Vân.
Nam nhân bước ra ngoài trước có vẻ mặt dữ tợn, dù mặc thường phục như dân thường nhưng vẫn không thể che giấu được sát khí đầy người. Đó đúng là kẻ phản bội Diêu Tín mà nàng đang theo dõi lần này.
Kỷ Sơ Đào nhẹ nhàng gật đầu với Phất Linh, ra hiệu cho những thị vệ ở nơi bí mật theo dõi Diêu Tín một cách sát sao.
Nhưng khuôn mặt của tên thứ hai lại bị che khuất dưới mái hiên, từ trên cao nhìn xuống không thể nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của đối phương. Nàng chỉ có thể trông thấy một đôi giày võ sạch sẽ, thẳng tắp bên dưới bộ y phục tối màu.
Kỷ Sơ Đào cau mày, cảm thấy tư thế đứng thẳng tắp của nam nhân này quen thuộc đến lạ lùng.
Dẫu sao Diêu Tín cũng xuất thân từ quân doanh nên vô cùng cảnh giác. Sau khi chắp tay với người đang khuất dáng dưới mái hiên, Diêu Tín quan sát xung quanh một phen rồi mới hòa vào đám đông để rời đi.
Còn người dưới mái hiên thì chắp tay và đứng đó một lúc, sau đó hơi nghiêng người về phía quán rượu mà Kỷ Sơ Đào đang ngồi, như thể đối phương đang ngẩng đầu lên để nhìn thứ gì đó.Phất Linh đứng bên cạnh âm thầm cả kinh, thầm nghĩ rằng: Chẳng lẽ người kia đã nhận ra sự hiện diện của điện hạ rồi?
Nhưng nàng ấy còn chưa kịp cẩn thận phân rõ thì đã nhìn thấy một nhóm cô nương đầy son phấn đang ôm khách quen đi ngang qua, tươi cười vui vẻ. Khi ống tay áo thụng bằng voan mỏng tung bay, người dưới mái hiên của phường Nghê Vân cũng đã biến mất.
“Điện hạ...”
Phất Linh đang muốn xin chỉ thị của Kỷ Sơ Đào về việc có nên bám theo đối phương hay không. Nhưng nàng ấy đột nhiên trông thấy sắc mặt của Kỷ Sơ Đào hơi kỳ lạ nên không khỏi gọi khẽ: “Điện hạ, người sao vậy?”
Rượu mơ trong chén bị đổ ra ngoài. Lông mi của Kỷ Sơ Đào run run, sau đó dời tầm mắt khỏi mái hiên của phường Nghê Vân.
Phất Linh vội vàng lấy khăn lụa để lau sạch số rượu bị đổ, sau đó cất tiếng hỏi: “Điện hạ, người kia có điểm bất thường sao?”
Kỷ Sơ Đào sửng sốt một lát rồi đáp: “Không có gì.”
Dù nói như vậy nhưng cảnh tượng vừa nhìn thấy vẫn vô thức hiện lên trong tâm trí nàng.
Đèn lồng dưới phường Nghê Vân sáng rực như ban ngày. Khi nam tử kia xoay người lại, dù chỉ trong chốc lát nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn bắt gặp kiếm tuệ của bội kiếm được giắt bên hông hắn.
Tua rua màu đen, hạt ngọc châu màu xanh ngọc bích tựa giọt nước đang nhỏ xuống.
Nếu nói rằng: Khi nhìn thấy bóng dáng đó, nàng chỉ nghi ngờ mà thôi, vậy thì sự xuất hiện của kiếm tuệ đã chứng thực suy đoán của Kỷ Sơ Đào rồi. Chẳng có ai quen thuộc với kiếm tuệ này hơn nàng, bởi vì từng sợi, từng dây, từng viên ngọc và từng nút thắt đều do nàng tự tay làm ra rồi tặng cho Kỳ Viêm làm quà sinh thần.
Kỳ Viêm và Diêu Tín đang xã giao chiếu lệ về những chuyện gì?
Rốt cuộc hắn đang giấu nàng bao nhiêu sự tình?
Thanh kiếm đẫm máu trong giấc mộng lại hiện lên trong đầu khiến Kỷ Sơ Đào cau mày lại. Nàng đứng dậy rồi đi xuyên qua hành lang uốn khúc theo bản năng, vội vàng đi xuống lầu.
Tuy nhiên, vừa đến đầu cầu thang, nàng đã bắt gặp một nhóm người trẻ tuổi có cách ăn mặc vừa phong nhã vừa giống văn nhân. Bọn họ vừa nhấc y phục vừa bước lên lầu, để rồi tình cờ đụng phải Kỷ Sơ Đào.
Nam nhân đứng đầu tuấn tú nhưng lại lạnh lùng như tranh vẽ, vừa khôi ngô vừa đứng đắn. Thấy Kỷ Sơ Đào đang muốn xuống lầu, hắn ta hơi giật mình nhưng đã lập tức cung kính chắp tay lại: “Tam điện hạ.”
Cùng lúc đó, Kỳ Viêm cũng bước ra từ phường Nghê Vân. Lúc đi đến một ngõ hẻm hẻo lánh, hắn lập tức gặp hai ám vệ đang lặng lẽ xuất hiện, bọn họ quỳ xuống rồi nói: “Tướng quân, thuộc hạ phát hiện có người đang âm thầm theo đuôi Diêu Tín. Sau khi cẩn thận đánh giá thì thuộc hạ xác nhận đó là thị vệ trong cung, ngài có cần thuộc hạ phái người xử lý sạch sẽ không ạ?”
“Không cần.” Kỳ Viêm từ chối mà không cần suy nghĩ.
Ám vệ vẫn còn lo lắng nên khẽ nói: “Nhưng nếu chúng ta cứ mặc kệ bọn họ thì e là kế hoạch của Tướng quân sẽ bị lộ ra ngoài.”
“Ta muốn bọn họ phát hiện ra mà, để đối phương có thể quay về báo tin cho nàng ấy biết.” Khóe môi của Kỳ Viêm cong lên, thân hình ẩn trong bóng tối, chỉ có tia sáng thăm thẳm và thâm trầm lóe lên trong đôi mắt sắc bén: “Đại chiến sắp tới rồi, nhất định sẽ long trời lở đất. Ngươi phân phó xuống bên dưới rằng, hết thảy đều nghe theo mệnh lệnh của Cùng Kỳ để hành động.”
“Vâng!” Mật vệ tuân lệnh, thân hình chợt lóe lên rồi biến mất trong màn đêm.
Gió đêm thổi phần phật, mây đen dày đặc rủ xuống, mưa lớn lập tức ập đến nhưng Kinh đô vẫn chìm trong vàng son xa hoa như cũ.
Kỳ Viêm xoay người lại, ánh mắt nhìn về phía ánh đèn rực rỡ ở phía xa xa. Hắn trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn chẳng kìm nén được khát khao trong lòng nên đã đi về phía quán rượu.
…
Trên cầu thang của quán rượu, Kỷ Sơ Đào nhìn vào quan văn trẻ tuổi, mặc áo dài màu xanh như cây tùng, cất tiếng hỏi với vẻ khá kinh ngạc: “Mạnh Trạng nguyên?”
Người mới tới đây để uống rượu ban đêm cùng với bạn đồng liêu của mình, không ai khác ngoài Trạng nguyên lang Mạnh Tôn. Sau khi mối hôn sự với Kỷ Sơ Đào không thành, hắn ta đã lập tức được phong làm quan và được xem là tâm phúc bên cạnh Tả tướng Chử Hành.
Bạn đồng hành của Mạnh Tôn cũng là tiến sĩ mới được thăng chức. Hầu hết bọn họ đều đang nhậm chức trong Hàn Lâm viện, đồng thời cũng từng thấy phong thái lẫn khí chất của Kỷ Sơ Đào trong Quỳnh Lâm yến*. Tất cả đều chắp tay hành lễ để mời Kỷ Sơ Đào cùng uống rượu, làm thơ trong đêm nay.
*Quỳnh Lâm yến: Là bữa tiệc được tổ chức dành cho tân học giả sau kỳ thi cung điện, bắt đầu từ thời nhà Tống. Vì các bữa tiệc đều được tổ chức tại Quỳnh Lâm uyển nổi tiếng nên được gọi là Quỳnh Lâm yến.
Chắc chắn sự xuất hiện của những sĩ tử này đã phân tán tâm trí của Kỷ Sơ Đào, giúp nàng có một cơ hội hòa hoãn trở lại trong thoáng chốc.
Nàng bình tĩnh lại rồi suy ngẫm một chút. Kỳ Viêm không thể biết trước tương lai, có lẽ hắn hoàn toàn không ngờ rằng sự tình sẽ vượt khỏi tầm kiểm soát... Cho dù lúc nãy nàng đuổi theo hắn thì khi tìm thấy Kỳ Viêm, việc chất vấn hắn cũng có lợi ích gì đâu?
Nó sẽ chỉ phá vỡ kế hoạch từ ban đầu của nàng mà thôi.
Tuy nhiên, Kỷ Sơ Đào vẫn không khỏi lo âu như trước. Nàng lo cho đại tỷ, lo cho Kỳ Viêm, lo lắng mọi thứ sẽ mất khống chế như cảnh tượng trong giấc mơ, không thể nào cứu vãn...
Kỷ Sơ Đào biết mình rất quan tâm Kỳ Viêm. Nếu trong mộng, người làm tổn thương đại tỷ là một người khác thì nàng sẽ không bó chân bó tay, bị chi phối và giày vò như thế này.
Đàm luận thơ ca với người khác có thể giúp tâm hồn tĩnh lặng lại, vì vậy Kỷ Sơ Đào đã nhận lời mời thịnh tình của nhóm sĩ tử này.
Mạnh Tôn đãi khách, bao trọn căn phòng riêng lớn nhất trong quán rượu. Mọi người ngồi ở những vị trí riêng biệt. Lúc đầu ai nấy cũng ngồi nghiêm chỉnh. Nhưng sau đó, vì thấy Kỷ Sơ Đào không tỏ ra kiêu ngạo như một Trưởng Công chúa nên tất cả bọn họ cũng thả lỏng hơn.
Sau ba hồi rượu và mấy lần thảo luận thơ ca, trong phòng tràn ngập hương thơm ấm áp xen lẫn với mùi mực. Các sĩ tử hoặc đứng hoặc ngồi, hoặc nghiêng người hoặc cười, hết thảy đều vô cùng tao nhã.
Kỷ Sơ Đào uống rất nhiều rượu cho đến khi giọng nói rõ ràng nhưng lạnh lùng của Mạnh Tôn truyền đến từ bên cạnh để khuyên nhủ nàng: “Uống nhiều rượu có hại cho sức khỏe, điện hạ không nên uống nữa.”
Vóc dáng của Kỷ Sơ Đào vừa nhỏ nhắn vừa xinh xắn nhưng tửu lượng lại không tồi. Dù đã uống rượu nhiều như vậy nhưng nàng mới chỉ hơi say mà thôi.
Kỷ Sơ Đào mỉm cười, nâng ly hướng về Mạnh Tôn: “Mạnh Trạng nguyên không đàm đạo với đồng liêu ư?”
Mạnh Tôn không nhúc nhích, đôi lông mày tuấn tú hơi nhíu lại, sau đó hỏi nàng với vẻ trầm tĩnh: “Điện hạ tìm tới men say là vì trong lòng có ưu sầu gì sao?”
Đôi mắt của Kỷ Sơ Đào hơi lơ đãng, càng lộ rõ vẻ đa tình và mỹ lệ hơn. Nàng nhẹ nhàng tiếp lời: “Nếu như bổn cung nói rằng việc này chỉ để mơ trọn một giấc thì sao?”
Kể từ cơn ác mộng lần trước, Kỷ Sơ Đào đã suy nghĩ vô số cách để tiếp tục trông thấy cảnh tượng trong mơ. Nhưng tiếc là tất cả đều không thành công. Hôm nay lúc cụng ly, nàng mới chợt nảy ra ý tưởng nên muốn thử lại một lần nữa.
Bọn họ uống rượu cả đêm, tới giờ Hợi mới giải tán.
Ngoại trừ Mạnh Tôn thì tất cả sĩ tử đều uống say đến mức mặt đỏ tía tai, ngã trái ngã phải, chắp tay hành lễ để cáo biệt Kỷ Sơ Đào.
Ý thức của Kỷ Sơ Đào vẫn còn tỉnh táo. Nhưng khi bước ra khỏi quán rượu, bước chân của nàng hơi yếu ớt, vì bước hụt một bậc thềm nên cơ thể đã bị nghiêng sang một bên.
Phất Linh vội vàng đỡ nàng. Mạnh Tôn đang ở bên cạnh, thấy vậy thì cũng giúp dìu nàng theo bản năng.
Tuy nhiên, hắn ta còn chưa kịp chạm vào ống tay áo của Kỷ Sơ Đào thì đã thấy một cơn gió mạnh xẹt qua. Một thanh trường kiếm có phần vỏ màu đen, lạnh lẽo như băng chợt chen vào rồi chặn ngang, cản trở bàn tay của Mạnh Tôn.
Ngay sau đó, Kỷ Sơ Đào cảm giác thắt lưng của mình căng cứng, có người đang mạnh mẽ giữ vững thân hình của nàng.
Giọng nói của Kỳ Viêm cực kỳ lạnh lùng, không hề dễ chịu chút nào: “Mạnh đại nhân là người lễ giáo đầy bụng, phiền giữ tự trọng một chút đi.”
Thậm chí, hắn còn chẳng buồn chào hỏi khách sáo một cách hời hợt, điều này đủ thấy rằng: Giờ phút này Kỳ Viêm đang tức giận đến mức nào.
Bổn cung còn chưa nổi nóng, thế thì chàng ấy tức cái gì chứ?
Kỷ Sơ Đào ngơ ngác nghĩ ngợi. Suy nghĩ mà vất vả lắm nàng mới kìm được lại bị cơn say khuếch đại. Nàng bèn thoát khỏi vòng tay của Kỳ Viêm rồi hầm hầm lên tiếng: “Bổn cung có thể tự mình làm được, Phất Linh…”
“Bọn họ đã bắt điện hạ uống bao nhiêu rượu rồi?” Kỳ Viêm cau mày, giữ chặt cổ tay của Kỷ Sơ Đào.
“Kỳ Tướng quân, hình như điện hạ cũng không muốn ngài chạm vào đâu.” Giọng nói nghiêm túc của Mạnh Tôn truyền đến. Hắn ta đứng ngay trước mặt Kỳ Viêm, không hề lộ vẻ rụt rè hay sợ hãi.
Kỳ Viêm vừa nhìn hắn ta vừa thốt ra một chữ duy nhất: “Cút.”
Lần cuối cùng Kỳ Viêm nói chuyện bằng giọng điệu này chính là lúc hắn đánh Hoắc Khiêm ra khỏi cung điện tắm gội.
Nhưng Mạnh Tôn là một văn nhân, tay trói gà không chặt nên sẽ không thể chịu nổi một nửa chiêu thức của Kỳ Viêm đâu! Hơn nữa, chuyện giữa nàng và Kỳ Viêm cũng chẳng cần để người ngoài can thiệp.
Kỷ Sơ Đào bèn nở nụ cười khách khí với Mạnh Tôn: “Bổn cung không sao, mời Mạnh Trạng nguyên về cho.”
Sau đó, nàng quay đầu lại để ra lệnh cho đám thị vệ của mình: “Đưa Mạnh đại nhân hồi phủ đi.”
Sau khi uống rượu, đôi má trắng ngần như tuyết của nàng ửng hồng, khóe mắt cũng trở nên hồng hào và diễm lệ, toát lên khí chất cao quý vô song của kim chi ngọc diệp. Lúc cười rộ lên, trông nàng xinh đẹp tuyệt trần.
Nhưng nụ cười nhẹ nhàng hơi nhuộm men say của nàng lại hướng về một nam tử khác.
“Bổn cung cũng không làm phiền Kỳ Tiểu Tướng quân đâu.” Kỷ Sơ Đào nhẹ nhàng rút tay khỏi lòng bàn tay của Kỳ Viêm, nói một cách không nóng không lạnh: “Xe ngựa của bổn cung đang ở ven đường.”
Gió nổi lên, mang theo hơi ẩm trước cơn mưa.
Kỳ Viêm không nói gì mà chỉ lặng lẽ cởi áo choàng trên đầu vai, sau khi giũ giũ thì quấn nó quanh người Kỷ Sơ Đào.
“Không cần.” Kỷ Sơ Đào đã uống rượu nên cảm thấy rất nóng bức. Nàng lập tức cởi áo choàng ra.
Kỳ Viêm giữ lấy một góc áo choàng, lại quấn quanh người nàng một lần nữa rồi nói bằng giọng trầm thấp: “Sau khi uống rượu sẽ thấy nóng nhưng cũng dễ bị cảm lạnh nhất.”
Kỷ Sơ Đào không thể lay chuyển Kỳ Viêm nên đành tùy ý để bộ quần áo còn vương đầy nhiệt độ cơ thể của hắn quấn lấy cơ thể mình.
Hắn hết mực yêu nàng, một tình yêu khắc cốt ghi tâm và xuất phát từ tận đáy lòng. Kỷ Sơ Đào biết điều này.
Cũng bởi vì biết nên nàng không thể nào oán trách hắn được.
“Đa tạ.” Kỷ Sơ Đào nhìn Kỳ Viêm, mà còn là một ánh nhìn thực sự nghiêm túc, sau đó nhẹ nhàng thốt lên: “Vậy bổn cung về đây.”
Nhưng cổ tay nàng lại bị hắn nắm lấy, sức lực mạnh mẽ đến mức như thể hắn đang cố thông qua cổ tay để bắt lấy trái tim Kỷ Sơ Đào.
Giọng nói của Kỳ Viêm trầm trầm: “Thần có chuyện muốn nói với điện hạ.”
Trước quán rượu có rất nhiều người qua lại, hiển nhiên đây không phải là nơi thích hợp để nói chuyện.
Kỷ Sơ Đào cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải dẫn Kỳ Viêm bước về phía bức tường vắng vẻ bên cạnh của phường.
“Gần đây điện hạ luôn tránh mặt ta.” Kỳ Viêm hỏi: “Tại sao vậy?”
Tiệc sinh thần của Kỷ Sơ Đào được tổ chức trong cung điện. Để phá giải nguy cơ xảy cung biến, nàng đã ở lại Vĩnh Ninh cung suốt nửa tháng. Vậy nên tính đi tính lại, nàng không gặp Kỳ Viêm cũng đã gần một tháng rồi.
Lần trước hai người gặp nhau, lá cây hạnh hãy còn đương ngả vàng, thế mà bây giờ chúng đều đã rụng hết rồi.
Kỷ Sơ Đào hé môi, ậm ờ giải thích: “Gần đây bổn cung hơi bận.”
“Điện hạ bận uống rượu với người khác chứ không muốn dành một giây một phút nào cho thần sao?” Kỳ Viêm vẫn cố hỏi lại, trong đôi mắt đen láy của hắn đầy khắc chế để cất giấu dục/ vọng chiếm hữu.
Đôi mắt long lanh ánh nước của Kỷ Sơ Đào nhìn vào hắn, hình như nàng không thể tin được.
Nàng thốt lên một cách nghiêm nghị: “Kỳ Viêm, ta không thích chàng nói những lời như vậy.”
Kỳ Viêm mím môi thật chặt. Hắn biết mình đã hơi mất kiểm soát vì rõ ràng Kỷ Sơ Đào đang tránh gặp mặt hắn.
“Điện hạ...” Kỳ Viêm xót xa mở lời.
Kỷ Sơ Đào vốn tưởng rằng hắn sẽ hùng hổ hỏi tội mình. Nhưng mà sau khi chờ đợi hồi lâu, nàng lại nghe Kỳ Viêm chầm chậm lên tiếng: “Quả hồng phía trước Huyền Chân quán đã chín rồi.”
Một chủ đề không hề liên quan chút nào, mang theo sự ẩn nhẫn cùng với một chút ý tứ lấy lòng khó mà nhận ra.
Nhớ lại những lần kề vai sát cánh với nhau dưới gốc cây hồng thuở trước, trong lòng Kỷ Sơ Đào lại cảm thấy đau xót.
Nàng nói: “Hôm nay bổn cung uống rượu nên không ăn hồng.”
Suy nghĩ một lát, nàng lại nói thêm một câu: “Đã khuya rồi, chàng hãy trở về nghỉ ngơi đi. Đợi sau đợt tuyết đầu mùa thì ta sẽ lại nói chuyện vui vẻ với chàng.”
Khi trận tuyết đầu tiên rơi xuống trong giấc mơ, đó cũng là ngày xảy ra cung biến. Chỉ cần vượt qua được cửa ải này thì nàng có thể yên tâm ở bên cạnh Kỳ Viêm rồi.
Kỷ Sơ Đào đã lên kế hoạch.
“Là vì Mạnh Tôn hay là Đại Công chúa?”
Giọng nói của Kỳ Viêm chứa đựng quá nhiều cảm xúc đè nén nên nghe có vẻ lạnh lùng vô cùng: “Vậy là điện hạ đã chán ghét thần rồi.”
Kỷ Sơ Đào ngoảnh lại nhìn hắn, còn chưa kịp thanh minh thì nàng đã nghe Kỳ Viêm cười nhạt một tiếng cực thấp. Trong bóng đêm, đôi mắt hắn hiện lên tia sáng lạnh lẽo, cao ngạo, ngang ngạnh mà lại cố chấp.
“Có lẽ điện hạ không biết rằng, nếu nam nhân của Kỳ gia đã nhận định một người nào thì cho dù có bị nghiền xương thành tro bụi, ta cũng sẽ bảo vệ đối phương trong lồng ngực của ta, nhốt bên cạnh ta, đến chết cũng không ngừng.”
Hắn nói: “Bất kể là Mạnh Tôn hay bất cứ ai cản trở ta và điện hạ, ta cũng sẽ loại bỏ từng kẻ một.”
Sao Kỳ Viêm có thể nói như vậy được chứ!
Sao hắn có thể nói thẳng ra điều mà nàng đang lo lắng nhất như vậy!
Nghĩ đến kết cục của đại tỷ trong giấc mơ, hốc mắt của Kỷ Sơ Đào lại đỏ bừng, hô hấp cũng bắt đầu run rẩy vì không thể khống chế.
Vì cảm nhận được sự bất thường của nàng nên rõ ràng Kỳ Viêm đã giật mình, sắc thái cố chấp trong mắt cũng dần dần tiêu tan, sau đó lộ vẻ đau lòng sâu sắc.
“Điện hạ...”
Kỳ Viêm muốn tiến về phía trước nhưng lại bị thiếu nữ ngăn lại bằng giọng điệu run run: “Dừng lại!”
Kỳ Viêm dừng lại một thoáng, sau đó lại tiếp tục tiến về phía nàng.
Áo choàng của Kỷ Sơ Đào đã bị rơi xuống. Hắn nghĩ: Gió lạnh đến vậy, nàng sẽ bị cảm mất.
“Kỳ Viêm, bổn cung ra lệnh cho chàng dừng lại!”
Dù sao nàng cũng là Đế Cơ, dù có dịu dàng đến mấy thì khi trở nên nghiêm túc vẫn có vài phần quyết đoán. Nàng vừa nhíu mày vừa nói ngắn gọn: “Bây giờ bổn cung hơi tức giận nên không muốn nói chuyện với chàng!”
Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài đằng đẵng, Kỷ Sơ Đào dùng quyền lực của một Trưởng Công chúa như mình để “ra lệnh” cho Kỳ Viêm.
Kỳ Viêm như bị đóng đinh ngay tại chỗ. Nhưng phần thân trên của hắn vẫn vô thức hơi nghiêng về phía trước, chăm chú nhìn nàng một cách thâm trầm và lặng lẽ.