Bên trong điện Sùng Chính, khói trong lư hương chạm trổ hình thú bay lượn lờ, bầu không khí vô cùng tĩnh lặng.
“Sao Tam Hoàng tỷ lại có thời gian rảnh đến đây đánh cờ cùng trẫm vậy?” Trông Kỷ Chiêu có vẻ hơi lơ đãng, ngay cả việc mình đặt nhầm quân cờ đen vào ô mà cũng không hề phát hiện ra.
Kỷ Sơ Đào khẽ thở dài, một tay xoa n/ắn quân cờ trắng, tay còn lại thì chống cằm, trong đầu nàng nhớ lại từng chuyện xảy ra khi mình và Kỷ Chiêu lớn lên cùng nhau, như đang suy nghĩ gì đó, nói: “Sau Quỳnh Lâm yến, trong phủ không ngừng nhận được thiệp mời, có lời mời đến dự tiệc của quan lại và mệnh phụ, cũng có văn nhân và sĩ tử dùng thơ ca để tự đề cử bản thân, cầu danh cầu lợi, phiền phức không chịu được nên tỷ mới dứt khoát đến chỗ của bệ hạ, chỉ cầu mong được chút bình yên.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thật ra là nàng lo lắng cho tình trạng của Kỷ Chiêu.
Vụ án gian lận trong khoa cử nan giải kia dường như là một đả kích khá lớn đối với y.
Kỷ Chiêu hoàn toàn không nhận ra sự lo lắng của nàng, chỉ nói: “Tam Hoàng tỷ liên tục chủ trì mấy yến hội lớn, gặp nguy nan cũng không hề hoảng loạn, lúc nào cũng có thể hóa nguy thành an. Tỷ còn làm tất cả mọi người trên Quỳnh Lâm yến phải kinh ngạc, giống như viên minh châu đã gột sạch bụi bặm, tỏa ra ánh sáng rực rỡ chói lọi. Tất nhiên sẽ có rất nhiều người muốn nhờ Tam Hoàng tỷ giúp đỡ.”
Kỷ Sơ Đào gật đầu: “Ta chỉ là một Đế Cơ không quan tâm đến chuyện triều chính mà những người xung quanh đã như vậy. Vậy thì với một người đứng ở vị trí cao như bệ hạ, số người khua môi múa mép bên cạnh chắc chắn là càng nhiều hơn rồi! Lòng người rất phức tạp, nếu bệ hạ không thể duy trì sự tỉnh táo và sáng suốt thì cũng sẽ bị kẻ khác dắt mũi, đánh mất phương hướng.”
Nghe vậy, Kỷ Chiêu thất thần, y ngây ngốc nhìn thiếu nữ xinh đẹp trong trẻo trước mặt.
Kỷ Sơ Đào như chỉ thuận miệng cảm khái vài câu, nàng vén tay áo lên đặt một quân cờ đen xuống, cười nói: “A Chiêu, đến lượt đệ.”
Có khi, sự tự do và vô âu vô lo của nàng thật sự làm người ta phải hâm mộ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kỷ Chiêu siết chặt quân cờ trắng trong tay, nhìn cả ván cờ đều là quân trắng đen đan xen với nhau, vẻ mặt chán nản nói: “Tam Hoàng tỷ, rõ ràng là cờ của tỷ sắp thắng rồi, sao lần nào tỷ cũng né tránh nước cờ chủ chốt dẫn đến chiến thắng cuối cùng rồi buộc trẫm phải chạy trốn vậy?”
Nàng đã chặn kín hết mọi đường lui trong ván cờ của y, lại luôn tránh một nước cờ quan trọng cuối cùng để giành được chiến thắng. Không ngừng cho y hi vọng rồi lại vây kín…
Mấy lần như vậy, tâm trạng của Kỷ Chiêu đã là chắc chắn phải thua nên cánh tay nâng quân cờ lên cũng không ngừng do dự, y buồn bực nói: “Thế cờ như vậy, thật giống với…”
Quả thật là giống như thủ đoạn của Kỷ Nguyên vậy.
Kỷ Sơ Đào nhìn Kỷ Chiêu, chậm rãi nói: “Người dạy tỷ chơi cờ chính là đại tỷ, A Chiêu đã quên rồi sao?”
Nàng khẽ mỉm cười, nhìn thiếu niên đang thất vọng rồi dịu dàng nói: “A Chiêu, đệ phải tự hiểu lấy một điều rằng dựa vào thủ đoạn và năng lực của đại tỷ, nếu như tỷ ấy thật sự muốn cướp lấy thứ gì thì cần gì phải đợi đến lúc đệ khôn lớn nên người, đủ lông đủ cánh chứ? Sáng hôm đó khi phụ hoàng tạ thế là thời điểm thích hợp để hành động.”
Kỷ Chiêu bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn nàng.
Kỷ Sơ Đào không lạnh lùng và uy nghiêm như Kỷ Nguyên, nàng lúc nào cũng mang dáng vẻ dịu dàng hoạt bát, giọng nói mềm mại yêu kiều, không mang một chút ý giảng đạo hay là chèn ép người khác nào, giọng nói trong trẻo giống như tiếng nước chảy lên ngọc thạch vậy.
Nhưng loại người thuần khiết như vậy, thời điểm nàng bóc trần sự thật lại làm người ta cảm thấy vô cùng luống cuống và hổ thẹn.
Nàng cũng không hề phá vỡ chút tự tôn cuối cùng của Tiểu Hoàng đế, chỉ khẽ thở dài: “Trước kia ta cũng không hiểu giống đệ nhưng sau này ta mới dần dần nhận ra một điều rằng những kẻ mang khuôn mặt tươi cười chào đón đệ chưa chắc đã đối xử thật lòng với đệ, kẻ hay nói chuyện khó nghe cũng không hẳn là kẻ địch. Có đôi khi, muốn thấu hiểu lòng người thật sự là quá khó khăn.”
Sau khi Kỷ Sơ Đào rời đi, Kỷ Chiêu ngồi một mình nhìn ván cờ vẫn còn dang dở, lặng im suy nghĩ một hồi lâu.
Mãi đến khi đại cung nữ nhẹ nhàng đi vào, đứng bên cạnh nhỏ giọng gọi: “Bệ hạ.”
Kỷ Chiêu nhận ra cung nữ này, y kìm nén sự rung động trong lòng mình, nói: “Có chuyện gì?”
“Tiên sinh hiểu sự phiền não của bệ hạ nên đã đặc biệt sai nô tỳ đến nhắn cho bệ hạ một câu, mong rằng có thể giúp đỡ bệ hạ.”
Đại cung nữ tiến lại gần một bước, khom người xuống nhỏ giọng nói: “Đại Công chúa có Tả tướng Chử Hành, cho nên những văn thần trong triều đều nghe theo sự chỉ đạo của Đại Công chúa. Chỉ có một thứ duy nhất mà từ trước đến nay Đại Công chúa vẫn chưa thâu tóm được, đó là binh quyền… Nếu như bệ hạ muốn tự mình chấp chính, để người đời triệt để thay đổi cách nhìn về mình, sao bệ hạ không bắt đầu từ phía võ tướng, tự xây dựng thế lực của riêng mình?”
Mà võ tướng nắm binh quyền ở Đại Ân chỉ có một người duy nhất.
“Kỳ Viêm…” Kỷ Chiêu lặp đi lặp lại cái tên này, trong đầu không khỏi hiện lên nét mặt tươi cười rạng rỡ của Kỷ Sơ Đào.
Đúng là nếu có thể để Kỳ Viêm cam tâm tình nguyện cho mình sai khiến thì chắc chắn là ngay cả trưởng tỷ Kỷ Nguyên cũng phải nhìn mình bằng cặp mắt khác xưa!
Y nóng lòng muốn chứng minh năng lực của mình, muốn nắm lấy những quyền lực vốn thuộc về mình trong lòng bàn tay, như thể chỉ có như vậy thì y mới có thể ngủ ngon hơn một chút, còn về chuyện phải đi quá nhiều đường vòng nhưng lại bỏ qua con đường tắt ngay trước mắt…
Kỳ Viêm vẫn chưa được phục chức, chuyện mà Kỷ Sơ Đào không làm được, y có thể làm được.
Nghĩ đến đây, Kỷ Chiêu siết chặt tay, trong mắt y thoáng hiện lên vẻ tự tin.
Cùng lúc đó, ở Trường Tin cung.
Thu nữ sử rũ mi cụp mắt đi tới, bước vào điện rồi đến bên cạnh Kỷ Nguyên thì thầm vài câu.
Kỷ Nguyên nghe hết mọi tin tức từ phía điện Sùng Chính bên kia, sau khi nghe xong, lại lạnh nhạt nói: “Không cần phải để tâm, cứ kệ bọn họ đi.”Thấy Kỷ Nguyên không hề lay chuyển, Thu nữ sử có vẻ khá lo lắng: “Điện hạ đã biết rõ là có người gây chuyện, sao lại không thừa thắng xông lên, một mẻ tóm gọn cả lũ?”
Kỷ Nguyên khẽ cười nhạo: “Nếu chuyện gì bổn cung cũng làm thì Hoàng đế còn có tác dụng gì chứ? Dù sao thì cũng phải để lại vài kẻ vô dụng làm đục nước thì Hoàng đế mới có cảm giác nguy cơ, để tránh đệ ấy suốt ngày đa nghi, chĩa mũi kiếm về phía người trong nhà.”
Thu nữ sử nói: “Nô tỳ bạo gan nói thẳng một câu, điện hạ luôn toàn tâm toàn ý mài giũa Hoàng thượng nhưng chưa chắc gì ngài ấy đã thấy cảm kích. Nếu ngài ấy thoát khỏi sự kiểm soát của điện hạ, e rằng ngài ấy còn làm chuyện có hại với người.”
“Ngươi đã từng nhìn thấy thú con mọc răng chưa?” Kỷ Nguyên hỏi về một một chủ đề không liên quan chút nào.
Thu nữ sử sửng sốt nhưng cũng thành thật đáp lời: “Nô tỳ hiểu biết nông cạn, vẫn chưa từng thấy bao giờ.”
“Trước khi thú con mọc ra nhiều răng nanh, nó luôn muốn cắn mọi thứ mà mình nhìn thấy, cắn rồi lại cắn thì dần dần răng mới có thể trở nên càng ngày càng sắc bén được.” Kỷ Nguyên vừa nói vừa khẽ nheo đôi mắt phượng.
Tiểu tử kia càng nóng lòng muốn thoát khỏi sự kiểm soát của nàng ấy, ngược lại càng chứng minh rằng cách dạy dỗ của nàng ấy đã thành công.
Còn về chuyện cắn nhầm người nhà thì chỉ cần dạy dỗ nghiêm khắc lại một chút là được.
…
Lúc Kỷ Sơ Đào về phủ đã thấy Kỳ Viêm đang vác một bó cây non, không biết là mang từ đâu đến, một bó cây nặng khoảng 60kg, vậy mà hắn lại vác lên nhẹ nhàng giống như là đang vác bông vải vậy.
Kỷ Sơ Đào không ngờ rằng câu nói muốn trồng đầy hoa đào trong phủ của hắn thật sự không phải là nói đùa!
Huống hồ cũng đã sắp hết mùa xuân rồi mới nghĩ đến việc trồng cây, hắn cũng không sợ cây đào không thích nghi được thì sẽ tốn công vô ích sao?
Khu vườn ở phía sau tẩm điện đã được khai phá thêm một mảnh đất hoang, bên trên có đào mấy hàng hố. Kỳ Viêm xắn tay áo lên, để lộ cánh tay thon dài cường tráng, cẩn thận đỡ từng cây non trồng xuống rồi san bằng đất lại.
Cuối mùa xuân đầu hạ, thời tiết đã vô cùng ấm áp. Kỷ Sơ Đào nhìn những giọt mồ hôi nhỏ rỉ ra trên chóp mũi hắn, không khỏi đau lòng nói: “Những việc nặng như vậy đi, vẫn nên để cho người hầu làm đi.”
Kỳ Viêm đuổi hết nội thị mà Kỷ Sơ Đào phái vào để giúp đỡ ra ngoài, kiên quyết muốn tự mình làm.
Ý tốt của mình lại bị người ta chối bỏ, Kỷ Sơ Đào cảm thấy hơi thất vọng một chút, nàng đứng dưới bóng râm ven đường nói: “Sao chàng không để người khác giúp đỡ?”
Kỳ Viêm tiện tay cắm cái xẻng vào trong đám bùn rồi đứng dậy, vẻ mặt thoải mái nói: “Nếu không tự mình làm thì sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Ta muốn đợi đến mùa xuân năm sau, điện hạ chỉ cần mở cửa sổ ra là có thể nhìn thấy những đóa hoa đào do ta tự tay trồng nên.”
Từ nay về sau, hoa nở rồi tàn, năm tháng trôi qua, nàng cũng có thể nhìn vật nhớ người mà nhớ đến hắn.
Kỷ Sơ Đào lặng lẽ liếc nhìn người hầu đang dõi theo mình ở phía xa, một chút cảm xúc thất vọng trong lòng lắng xuống, lại chuyển thành một nụ cười ngại ngùng.
Chắc chắn là vì thời tiết hôm nay quá nóng! Nàng phe phẩy tay quạt gió, vui vẻ nghĩ: “Nếu không thì sao mặt mình lại nóng như vậy chứ?”
Nhờ vào thể lực tốt nên Kỳ Viêm đã trồng xong hết tất cả cây đào chỉ trong một khoảng thời gian ngắn. Lúc chỉ còn lại một cây cuối cùng, Kỷ Sơ Đào đột nhiên nảy ra ý tưởng, nói: “Có thể để bổn cung thử một chút không?”
Kể từ khi rời khỏi chốn thâm cung đầy quy củ rườm rà. Kỷ Sơ Đào đã vô cùng tò mò với tất cả những điều mới mẻ.
Kỳ Viêm không đáp lời, chỉ dùng chân san bằng khối đất xốp mà mình đã đào lên, cho đến khi chắc chắn rằng sẽ không có chút bùn đất nào có thể vấy bẩn chiếc váy dài tuyệt đẹp và đôi giày thêu hình ngó sen của nàng, lúc này mới đưa tay về phía Kỷ Sơ Đào đang háo hức muốn thử.
Kỷ Sơ Đào cho những tỳ nữ muốn tiến lên đỡ nàng lui ra rồi đặt tay mình vào lòng bàn tay của Kỳ Viêm.
Vẫn là đôi bàn tay ấm áp và mạnh mẽ đó, những đốt ngón tay thon dài của hắn khép lại là có thể dễ dàng bao bọc tay của Kỷ Sơ Đào trong lòng bàn tay mình. Hắn chỉ cần kéo nhẹ một cái, Kỷ Sơ Đào đã lao vào lồ/ng ngực hắn như một chú bướm bay theo chiều gió, bên eo nàng hơi nóng lên và được một bàn tay khác của hắn đỡ lại.
Kỳ Viêm quay lưng về phía những cung nhân đứng trong hành lang, dáng người hắn cao lớn, hoàn toàn che khuất cả người Kỷ Sơ Đào, cung nhân ở cửa chỉ có thể nhìn thấy được bóng lưng của hắn nhưng lại không thấy được động tác nhỏ giữa hai người này.
Y phục vào mùa xuân và mùa hạ vừa mỏng vừa nhẹ, hơi ấm và sự rắn rỏi của nam nhân lại càng lộ ra rõ ràng hơn.
Cũng may là tay của Kỳ Viêm chỉ dừng lại trên eo nàng trong chốc lát đã lập tức âm thầm rút lại, thứ còn sót lại chính là hơi nóng như có như không vấn vít giữa hai người.
Làn da của Kỷ Sơ Đào trắng và nõn nà, khóe mắt nàng hơi đỏ lên, lại rũ xuống như đang che giấu điều gì, nàng học theo dáng vẻ của Kỳ Viêm vén tay áo mình lên.
Nhưng nàng đang mặc một bộ váy cung đình màu đỏ có tay áo rộng bằng lụa mỏng, chất liệu vải quá mềm mại và tinh xảo nên dù nàng có làm cách nào cũng không thể vén tay áo lên được. Nàng đang cau mày vì mất kiên nhẫn thì thấy Kỳ Viêm ở bên cạnh khẽ cười, không biết lấy từ đâu ra một sợi dây vải màu đen rồi khom người quấn sợi dây qua hai tay áo của Kỷ Sơ Đào, dừng lại đằng sau chiếc cổ non mềm không tì vết của thiếu nữ.
Lúc hắn cúi người, đôi mắt hơi khép hờ, trông vừa nghiêm túc vừa hấp dẫn.
Đầu ngón tay hắn vô tình sượt qua da cổ của Kỷ Sơ Đào, Kỳ Viêm nhìn vào chiếc cổ trắng ngần và thanh nhã kia, ánh mắt bất giác tối sầm lại.
Thắt nút một hồi lâu mới thành công, hắn khẽ thở phào một hơi, trầm giọng nói: “Xong rồi.”
Kỷ Sơ Đào nóng lòng muốn thử, nàng kêu “hây” một tiếng rồi cầm xẻng lên, định thử lấp đất lại.
Lúc nãy nàng thấy Kỳ Viêm cầm cái xẻng lên nhẹ nhàng như đang cầm muỗng vậy, nàng còn tưởng rằng cái xẻng này không nặng lắm, ai ngờ nàng vừa mới cầm xẻng lên, nó đã nặng đến mức kéo nửa phần eo của nàng chùng xuống.
Kỳ Viêm nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cái xẻng sắt thay nàng, lúc này mới không để thứ nặng nề và tầm thường này làm tổn thương mũi chân nhỏ nhắn mềm mại của nàng.
“Sao… Sao nó lại nặng như vậy chứ?” Đế Cơ được nuông chiều nên tay trói gà không chặt, gần như phải sử dụng hết sức bình sinh mới có thể miễn cưỡng lấy được một khối đất lớn bằng lòng bàn tay.
Các người hầu đứng một bên thấy vậy thì vô cùng kinh hãi nhưng lại không dám tiến lên giúp đỡ, sốt ruột đến mức cả người đều đổ đầy mồ hôi lạnh.
Cuối cùng vẫn là Kỳ Viêm xả nước giúp nàng, lúc bấy giờ cái cây đào sắp bị ánh nắng chiếu đến héo khô kia mới có thể an toàn rơi xuống hố.
Kỷ Sơ Đào đỏ mặt ngồi trên ghế xích đu nghỉ ngơi, các người hầu lập tức vây quanh nàng, vừa xoa bóp vừa bưng trà rót nước, bày từng mâm trái cây ngay ngắn trên bàn cho nàng tùy ý dùng, bọn họ vô cùng sợ nàng bị mệt mỏi và khát nước.
Ngược lại thì Kỳ Viêm, người đã đào tất cả hố trong sân, còn trồng cả một sân đầy cây đào lại vô cùng thoải mái, dáng vẻ như không có chuyện gì, tinh thần phấn chấn.
Kỷ Sơ Đào nghi ngờ rằng với thân thể cường tráng kia của hắn, hẳn là dù có làm việc mấy ngày mấy đêm cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Kỷ Sơ Đào kêu nội thị mang trà thảo mộc đến cho hắn giải khát, Kỳ Viêm cầm lên uống một hơi cạn sạch, tư thế phóng khoáng tự nhiên giống như đang uống rượu vậy.
Hắn lấy tay lau đi vệt nước đọng nơi khóe miệng rồi ngẩng đầu lên nhìn sắc trời một chút.
Thấy thời tiết đã mát mẻ hơn một chút, hắn lập tức nói với Kỷ Sơ Đào: “Điện hạ, chúng ta đi thôi.”
“Đi đâu cơ?” Kỷ Sơ Đào dừng chiếc xích đu đang đung đưa nhẹ nhàng lại, ngồi dậy ngạc nhiên hỏi.
Nét mặt Kỳ Viêm lạnh lùng nhưng khóe miệng lại hơi nhếch lên: “Ta dẫn điện hạ đi xem một thứ.”
“Một thứ mà điện hạ chưa từng nhìn thấy bao giờ.”
Sự hứng thú của Kỷ Sơ Đào bị hắn khơi dậy, nàng đuổi theo Kỳ Viêm hỏi nhưng dù có hỏi thế nào thì Kỳ Viêm cũng không chịu tiết lộ chuyện gì, miệng giữ kín như bưng còn khuôn mặt thì thần thần bí bí, làm Kỷ Sơ Đào cảm thấy vô cùng tò mò.
Trời sinh nàng vốn đã chịu thua chiêu này.
Sau khi sắp xếp xong thị vệ và xe ngựa để rời khỏi phủ, Kỷ Sơ Đào mặc thường phục ra ngoài cùng với Kỳ Viêm.
Đến ngoại ô, xe ngựa không tiện đi về phía trước, phải rút gọn lại. Kỳ Viêm lập tức hỏi Kỷ Sơ Đào: “Điện hạ biết cưỡi ngựa không?”
Cưỡi ngựa là một môn học bắt buộc của hoàng gia, chẳng qua là tính cách của Kỷ Sơ Đào vốn đã thích yên tĩnh, học cũng không tốt lắm nên gật đầu nói: “Ta biết một chút nhưng cũng không thông thạo lắm.”
Kỳ Viêm gật đầu tỏ vẻ đã hiểu rồi để Kỷ Sơ Đào lên ngựa trước, mình thì nhảy lên sau đỏ rồi vào ngồi cùng một con ngựa với Kỷ Sơ Đào!
Mặc dù Kỳ Viêm được đại tỷ đưa vào trong phủ, thị vệ mà nàng mang ra ngoài cũng rất kín miệng, không cần phải lo có người sẽ ngăn cản hay chỉ trích nhưng Kỷ Sơ Đào vẫn rất ngạc nhiên, quay đầu lại hỏi: “Sao chàng lại lên đây?”
Trong số những thị vệ ở đằng kia, không ít người cũng có ngựa tốt mà!
Hơi thở của Kỳ Viêm kề bên tai nàng, hắn đưa tay qua eo nàng cầm lấy dây cương, trầm giọng nói: “Điện hạ không giỏi cưỡi ngựa, mà trùng hợp là ta lại giỏi nên làm vậy sẽ an toàn hơn chút.”
Vừa dứt lời, hắn thúc vào bụng ngựa, quất ngựa chạy chậm về phía đồng bằng dưới chân núi.
Thị vệ đi theo ở một khoảng cách không xa cũng không gần, nhất là người có sở trường cung tên Hoắc Khiêm kia, rất vướng víu. Kỳ Viêm khẽ nhíu mày, siết chặt dây cương, nhỏ giọng nói bên tai Kỷ Sơ Đào: “Điện hạ đừng sợ, hãy tin thần.”
Kỷ Sơ Đào còn chưa kịp hiểu ra những lời này của Kỳ Viêm có ý gì thì đã thấy Kỳ Viêm liên tục thúc vào bụng ngựa, kêu to: “Đi!”
Tuấn mã tung vó phi nước đại.
Bên tai là tiếng gió rít gào, dãy núi nhanh chóng lùi về phía sau, Kỷ Sơ Đào bị xóc nảy đến mức trái tim đập thình thịch liên hồi, vừa thở hổn hển vừa run giọng nói: “Nhanh… Nhanh quá rồi!”
Kỳ Viêm không đáp lời, hắn siết chặt cánh tay, ôm chặt cơ thể bất an của Kỷ Sơ Đào trong lòng mình để bảo vệ.
Cảm nhận được lồ/ng ngực ấm áp và rộng rãi áp lưng mình, Kỷ Sơ Đào không còn căng cứng cả người như vậy nữa, nàng thử điều hòa lại nhịp thở của mình, dần dần trong lòng cũng không còn khiếp sợ như vậy nữa. Gió thổi bên tai nàng, mang đi hết mọi nỗi ưu phiền.
Đợi đến khi ngựa dừng lại, cũng không biết là nhóm thị vệ đã bị bỏ rơi ở tận phương nào.
Kỷ Sơ Đào nắm tay Kỳ Viêm bước xuống ngựa, nàng cảm thấy hai chân mình nhũn ra, nếu không nhờ Kỳ Viêm kịp thời đỡ mình lại thì e là nàng lại phải mất mặt một lần nữa.
Vì để tìm lại chút tự tôn, Kỷ Sơ Đào đặt tay lên chân mày, nhìn về phía dãy núi xa xa và đồng cỏ mênh mông, hừ một tiếng rồi nói: “Thứ mà tiểu tướng quân nói chẳng lẽ lại là phong cảnh ở nơi này sao? Vậy không khỏi là quá xem thường bổn cung rồi, tuy nói là ta không thường xuyên ra khỏi hoàng cung nhưng bổn cung cũng đã từng đi săn vào mùa thu, phong cảnh như vậy sao có thể gọi là “chưa từng nhìn thấy bao giờ” được?”
Tuy nói vậy nhưng âm cuối hơi cao lên của nàng lại làm lộ tâm trạng vui vẻ của nàng lúc này.
Kỳ Viêm không tỏ rõ ý kiến, điềm tĩnh nói: “Điện hạ đừng vội.”
Vừa nói xong, hắn đặt ngón cái và ngón trỏ vào giữa môi, cất giọng thổi một tiếng về phía không trung.
Một tiếng huýt sáo vang xa tận chân trời, không bao lâu sau, trên bầu trời có một tiếng ưng kêu sắc nhọn vọng lại, dường như là đang đáp lại lời hắn.
Kỷ Sơ Đào nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ thấy trên bầu trời cao vời vợi có một con chim săn mồi bay lượn một vòng trên đỉnh núi, sau đó lao về phía Kỳ Viêm ở bên dưới. Trong tiếng kêu đầy hoảng hốt của Kỷ Sơ Đào, nó vỗ cánh vững vàng đáp xuống cánh tay đang đưa ra của Kỳ Viêm.
Con chim to lớn này có bộ lông màu xám, đôi mắt sắc bén, hai cánh nó giang ra dài khoảng hơn ba mét nhưng khi đậu trên cánh tay của Kỳ Viêm lại ngoan ngoãn như một con gà vậy.
Nước suối ở chân núi phản chiếu ánh sáng lấp lánh, từng mảng cỏ xanh rì dưới đất trải dài về phía đường chân trời, chú chim đậu trên cánh tay của thiếu niên võ tướng làm hắn trông anh tuấn như một vị thần hạ phàm.
Một thứ vừa hung mãnh vừa hoang dã như vậy thật sự là thứ mà Kỷ Sơ Đào chưa từng thấy qua!
Lòng hiếu kỳ của nàng lại trỗi dậy, nàng ngắm nghía chiếc mỏ và móng vuốt sắc nhọn của con chim này, bộ dáng như muốn đến gần nhưng lại không dám, nhỏ giọng hỏi: “Đây là chim ưng mà chàng đã thuần hóa được sao?”
“Đây là chim cắt, nhỏ hơn chim diều hâu nhưng lại không kém phần hung mãnh.”
*Chim cắt: Gốc là chim cắt saker, một loài chim săn mồi ở vùng phía Tây Trung Quốc.
Kỳ Viêm nhìn Kỷ Sơ Đào đang dè dặt tiến lại gần, hắn vỗ về chim cắt rồi nói: “Đây là chú chim mà ta đã thuần hóa vào năm mười lăm tuổi, nó đã đi theo ta được hơn bốn năm rồi.”
Kỷ Sơ Đào hâm mộ không thôi. Ánh mắt nàng lại va phải móng vuốt cong dài và sắc nhọn của chim cắt, nàng nuốt một nước bọt hỏi: “Móng của nó có làm chàng bị trầy không?”
Nàng tò mò giống như một đứa trẻ vậy, Kỳ Viêm không nhịn được khẽ cười, nâng cánh tay lên để tỏ ý rồi nói: “Ta không biết nhưng con vật này rất thông minh. Huống hồ, ta có đeo giáp bảo vệ cổ tay.”
Lại xấu xa hỏi nàng một câu: “Điện hạ có muốn sờ thử một cái xem thế nào không?”
“Sờ… Sờ nó sao?” Kỷ Sơ Đào nuốt nước miếng ừng ực, rất lâu sau, nàng giống như đã hạ quyết tâm vậy, nhắm hai mắt lại rồi run rẩy đưa tay về phía bộ lông mượt mà của chim cắt.
Đầu ngón tay run rẩy còn chưa chạm đến thì chim cắt đã đập cánh phành phạch để giữ cân bằng, nó vỗ cánh làm gió thổi rối tung mái tóc của Kỷ Sơ Đào. Nàng chạm vào lông chim bóng mượt, trong chốc lát đã rụt tay lại, mở to đôi mắt hạnh long lanh lắc đầu nói: “Giống như tơ lụa hơi chắc hơn một chút vậy…”
Nàng vẫn còn hơi hoảng hốt, vừa yếu ớt lại kiên trì, làm cho người ta thật sự muốn ấn chặt người nàng vào trong ngực để che chở.
Kỳ Viêm lại huýt sáo một tiếng, chim cắt lập tức rời khỏi cánh tay hắn, lại bay về phía chân trời rồi lượn vòng thật lâu trên không trung, giống như một hộ vệ trung thành đang chờ đợi mệnh lệnh của hắn vậy.
Kỷ Sơ Đào nhìn hành động của Kỳ Viêm, giống như là vô cùng hứng thú với tiếng huýt sáo kia, nàng cũng học theo động tác của hắn, đặt ngón cái và ngón trỏ lên môi mình rồi ra sức thổi một cái…
“Phụt!” Một tiếng thổi hơi vang lên, căn bản không hề phát ra tiếng huýt sáo vang dội nào!
Kỳ Viêm ngẩn người một chút mới kịp ý thức được nàng đang học cái gì, không nhịn được đưa tay chạm lên chóp mũi mình, không kiềm được bật cười thành tiếng.
Khuôn mặt Kỷ Sơ Đào đỏ lên, nàng trừng mắt nhìn hắn rồi ngượng ngùng nói: “Không được cười!”
“Điện hạ muốn học sao?” Kỳ Viêm đứng xoay lưng về phía dãy núi và bầu trời xanh, đường nét khuôn mặt sắc sảo lại anh tuấn, trên môi vương lại một nụ cười.
Kỷ Sơ Đào vô cùng nghiêm túc gật đầu một cái.
Lúc nàng ở trong cung, không có ai dạy nàng những chuyện này.
Kỳ Viêm lập tức vừa làm mẫu vừa nói: “Cong ngón cái và ngón trỏ lại thành một vòng tròn rồi đặt vào trong miệng.”
Kỷ Sơ Đào làm theo lời hắn rồi thổi một cái: “Phụt!”
Vẫn là tiếng thổi hơi.
Kỳ Viêm lại bật cười, đường cong lạnh lẽo và cứng rắn của đôi vai không ngừng run lên. Đợi đến khi cười đủ rồi, hắn mới nhìn sang khuôn mặt đỏ lên vì hờn dỗi của tiểu Đế Cơ, nói: “Làm vậy không được đâu, cần phải giữ cho đôi môi ẩm ướt…”
Hắn vốn định lấy túi nước bằng da trâu ra để Kỷ Sơ Đào tự thấm ướt môi mình nhưng lại thấy Kỷ Sơ Đào đưa đầu lưỡi đỏ tươi mềm dẻo ra trước, nhẹ nhàng liếm lên cánh môi tựa như cánh hoa đào.
Đôi môi kia khẽ khép mở, lộ ra ánh nước làm lòng người mê đắm.
Kỷ Sơ Đào trời sinh đã vô tư, nàng mở đôi mắt trong trẻo hỏi: “Như vậy đã được chưa?”
Đôi mắt Kỳ Viêm tối sầm lại, nhìn chằm chằm nàng một hồi lâu, khàn giọng nói: “Được rồi.”
Kỷ Sơ Đào lập tức lại vòng ngón cái và ngón trỏ lại rồi ngậm dưới đôi môi anh đào đã làm ướt, chuẩn bị huýt sáo.
Kỳ Viêm trấn tĩnh lại giơ tay lên, đặt ngón tay có vết chai lên bờ môi của nàng, điều chỉnh lại ngón tay nàng một chút, nhỏ giọng nói: “Giữ như vậy, đầu lưỡi đặt trên ngón tay này…”
Vừa dứt lời, trên đầu ngón tay hắn cảm nhận được xúc cảm ướt át mềm mại.
Kỷ Sơ Đào dùng sức quá mạnh nên đầu lưỡi nàng sượt qua đốt ngón tay của Kỳ Viêm đặt bên khóe miệng mình!
Luồng hơi ấm vừa xa lạ vừa quen thuộc chạy tán loạn khắp người, chỉ trong thoáng chốc, người cả hai đều run lên.
Trời cao ít mây, gió thổi làm cỏ rạp xuống, con ngựa ở bên cạnh lặng lẽ ăn cỏ. Kỷ Sơ Đào đỏ mặt nhìn vào mắt của Kỳ Viêm, tim đập liên hồi, giống như linh hồn của mình cũng giam giữ, sắp bị cuốn vào dòng nước ngầm cuộn trào mãnh liệt.