(5) Không phải là ghen
Khi nghe tin Hiền vương dâng hai vị mỹ nữ cho hoàng đế, ta thật sự rất muốn đánh người.
Thật sự mà nói thì, nếu không có Phủng Vân và Lãm Tinh gay gắt ôm ta kéo về nhất quyết không bỏ, còn liều mạng đến mức đứng chặn cửa không cho ta đi, vậy thì ta đã vọt thẳng tới Ngự Thư Phòng rồi phân một trận một sống một còn cho ra trò với Tiêu Mạc Chi rồi.
Nói giỡn chắc? Đế và hậu thành thân chưa đến nửa năm mà ngươi đã bắt đầu nhét nữ nhân vào trung cung rồi, hiện tại tạm thời ta sẽ không đề cập gì đến mấy chuyện phiền phức khác, nhưng còn thể diện của bổn cung thì phải làm sao đây? Sao ngươi không trực tiếp chỉ thẳng mặt bổn cung, mắng bổn cung không chiếm được trái tim của hoàng đế đây này?
“Nương nương, nương nương, xin người hãy bớt giận.”
“Buông tay ra!”
“Xin nương nương hãy suy nghĩ kĩ càng, việc này không phải là chủ ý của bệ hạ, nên nếu nương nương đi sang đối chất với bệ hạ, há chẳng phải là muốn đả thương tình cảm phu thê sao? Hơn nữa bệ hạ chính là vua một nước, tuyển tú nạp phi gì đấy cũng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi, nương nương cũng không thể để bị mang tai tiếng được, mong nương nương sẽ suy nghĩ cho thật chu đáo.”
Tốt lắm Phủng Vân, quả không hổ danh trời sinh chính là cao thủ đàm phán.
Chỉ mấy câu ít ỏi của nàng thôi mà đã có thể dập tắt đi lửa giận, cả hứng thú muốn đi náo loạn một trận với Tiêu Mạc Chi trong ta rồi, ta chậm rãi đi lại ngồi vào chỗ cũ.
“Bây giờ ta nên làm gì mới phải đây?”
Phủng Vân đứng bên cạnh ta, nàng nhẹ nhàng xoa ấn huyệt thái dương cho ta, ta khẽ nhắm nghiền mắt lại, tuy rằng trong lòng vẫn vô cùng muộn phiền, nhưng được mội hồi lâu sau thì lại bất tri bất giác mà vô cùng thư giãn hưởng thụ.
Lãm Tinh trầm ngâm một lát mới dám mở miệng nói rằng: “Hẳn là lần này bọn họ muốn tranh sủng với nương nương rồi, cho nên chúng ta càng phải bắt lấy trái tim của thánh thượng, để cho bọn họ biết rằng mình đang làm việc vô ích.”
Ta mở mắt ra, nghi ngờ mà liếc nhìn nàng một cái: “Ngươi là nói ta nên dùng sắc dụ dỗ Tiêu Mạc Chi sao?”
Lãm Tinh khẽ nhíu mày, nàng đỡ trán, lộ ra vẻ mặt xấu hổ: “Người không cần phải nói trắng ra như vậy đâu mà…”
Hồi nhỏ phụ thân vẫn thường hay nói rằng tính tình của ta vô cùng nóng nảy, “hôm nào cũng mưa to gió lớn”, nhưng bây giờ thì mọi chuyện đã khác.
Sau khi vội vã trang điểm chải chuốt một phen, ta đứng trước cửa Ngự Thư Phòng. Đương nhiên là thị vệ chưa từng thấy ta ăn mặc như thế này bao giờ cả, mặt hắn thoáng chốc đỏ ửng cả lên, hắn vội cuống quít cúi gằm đầu xuống, rồi lảng tránh sang một bên cho ta đi.
Tự tin trong lòng ta lập tức tăng thêm gấp bội, ta ngẩng đầu đi vào bên trong.
Tiêu Mạc Chi đang chuyên chú luyện chữ, vì hắn chưa ra lệnh cho ai đi vô đây nên khi ta đứng ngay bên cạnh hắn, hắn một chút cũng không hề phát hiện ra.
Ta hắng giọng, tay hắn khẽ run lên, phút cuối cùng khi hắn viết được một nửa của “Lan Đình Tập Tự” thì vô duyên vô cớ sao mà lại bị lệch nét bút thành một đường nghiêng thật dữ tợn, thật sự vô cùng đáng tiếc.
Có vẻ như phần mở màn này không được xuất sắc cho lắm.
Hắn đen sậm mặt lại, duỗi tay kéo cổ áo của ta lại rồi ôm lấy eo của ta, cho đến khi vòng eo của ta cong đến mức gần như là sát cạnh rốn hắn, lúc này ta lập tức nắm lấy cánh tay của hắn, phòng hờ trường hợp hắn sẽ bóp chết ta.
Hắn nhìn Lãm Tinh đang đứng phía sau ta: “Có phải hôm nay hoàng hậu ra ngoài mà quên uống thuốc không?”
Không cần quay đầu lại, ta cũng có thể tưởng tượng ra được dáng vẻ quẫn bách của Lãm Tinh vào giờ phút này, thế là ta liền phất tay lệnh cho nàng đi ra ngoài. Lãm Tinh như được đại xá, không lâu sau bóng lưng của nàng đã lập tức biến mất hút ở cửa.
Tiếp theo, ta xoay đầu lại, “liếc mắt đưa tình” mà nhìn chăm chú vào Tiêu Mạc Chi, ta không đợi cho hắn kịp phản ứng lại, lập tức vươn hai tay quấn lấy cổ hắn.
Ta nghe thấy tiếng chiếc ghế bên cạnh bị đá một phát.
“Bệ hạ, thần thiếp rất nhớ người.”
Giọng nói này ngọt ngào đến mức có thể vắt ra đường mật, ta lập tức cảm thấy ớn lạnh.
“Hôm qua trẫm mới đi đánh ván cờ với ngươi rồi mà.”
“Thần thiếp đã lâu không gặp bệ hạ, cả ngày lẫn đêm đều không thể ngủ nổi.” Ta mặc kệ hắn phá đám mà tiếp tục “làm nũng”: “Hơn nữa mỗi lần đến thăm cung của thần thiếp, bệ hạ cũng chỉ hết dùng bữa rồi lại chuyển sang chơi cờ, không thì buồn chán là sẽ lại đọc sách, vẽ tranh thôi, rốt cuộc Phượng Tảo Cung có khác gì so với Dưỡng Tâm Điện đâu chứ?”
Ta giả bộ nức nở khóc lên hai tiếng, tiện thể còn làm bộ làm tịch mà nâng tay lên lau nước mắt.
“Được rồi.”
Ta sững sờ.Tiêu Mạc Chi ôm lấy cánh eo của ta, khiến cho ta phải mặt đối mặt với hắn, hắn còn thuận tay véo eo ta một phen, sau đó thì nhẹ nâng cằm ta lên, cúi đầu nói khẽ ở bên tai ta rằng: “Đêm nay chờ trẫm.”
Ta có chút muốn khóc, bây giờ ta nên làm gì mới phải đây?
Đơn giản là ta muốn đi lấy lại thể diện thôi mà, thế là ta duỗi tay đấm vào ngực hắn một cái, vẻ mặt thẹn thùng:
“Đáng ghét.”
“Đều là ý tưởng của ngươi cả mà!”
Trở lại trong cung, ta nằm sấp trên giường, kéo chăn che kín đầu, sau thì buồn rầu mà kêu rống lên một tiếng.
Giọng nói của Lãm Tinh có chút mông lung, nàng lộ ra vẻ bất đắc dĩ: “Nô tỳ cũng không ngờ rằng cách làm này của người sẽ…nhanh gọn dứt khoát như thế.”
“Nương nương, thật ra đêm nay bệ hạ tới cung của chúng ta chính là chuyện tốt trời bạn mà. Thành thân cũng ngót nghét nửa năm rồi, nhưng người và bệ hạ ở bên nhau không phải thưởng thức trà thì chính là nói chuyện phiếm, còn không nữa thì chơi trò đá cầu ném thẻ vào bình rượu, cứ thế duy trì mãi cho nên tới tận bây giờ rồi mà vẫn chưa thể viên phòng đấy, nếu chuyện này mà bị phu nhân và lão gia biết được, ông trời cũng không cứu nổi người đâu.”
“Ta chỉ coi hắn như huynh đệ thôi.” Ta vẫn cứ trùm chăn.
“Nhưng dù nói sao đi chăng nữa thì người và bệ hạ vẫn là phu thê mà.”
“Ta mặc kệ, ta không quan tâm, ta không có làm mấy cái chuyện này được đâu.”
Bởi vì thật lâu sau mà vẫn không nhận được câu trả lời, ta lập tức gạt chăn sang một bên, sau đó nhanh chóng ngồi bật dậy. Tiếp theo, ta khẽ liếc nhìn Tiêu Mạc Chi một cái.
“Bệ hạ, chắc ngươi sẽ không nghe thấy gì đâu nhỉ?”
Hắn nhíu mày, xua tay nói: “Trẫm cũng không ngờ là lại trùng hợp như vậy.”
Rồi hắn ngồi ngay bên mép giường, lặng nhìn đôi mắt của ta.
“Hôm nay bị làm sao vậy?”
Ta cúi đầu trốn tránh ánh mắt của hắn.
“Là vì Hiền vương cho trẫm hai vị mỹ nhân sao?”
“Ngươi còn không biết xấu hổ mà gọi mỹ nhân à!”
Hắn nhìn ta bằng một con mắt khác lạ: “Thế mà ngươi cũng biết ghen sao?”
Ta lắc đầu một cách dữ dội, vậy nên sau khi dừng lại xong thì đầu của ta có chút choáng váng.
Suy nghĩ một hồi, ta cẩn thận mở miệng: “Ta chỉ muốn nhắc nhở bệ hạ rằng người phải giữ mình trong sạch, tu thân dưỡng tính…”
Ngay sau đó, Tiêu Mạc Chi đột nhiên sáp lại gần ta, hắn áp lấy hai má của ta bằng hai tay, sau đó đặt một nụ hôn lên trên môi của ta.
Thấy ta che miệng lại với vẻ mặt tràn ngập khó tin, hắn không khỏi bật cười: “Đây là phần thưởng cho lời khuyên chân thành của hoàng hậu.”
Đêm đó, lần đầu tiên Tiêu Mạc Chi ngủ lại ở Phượng Tảo Cung.
Sau khi cho người lui xuống xong, hắn đứng dậy nói: “Giúp trẫm thay y phục đi.”
Tuy rằng cũng giống so với lần trước, nhưng mà lần này thì hơi mập mờ hơn một chút, như thể đây không phải mệnh lệnh, mà chính là cả một vấn đề vậy.
Thấy ta lộ ra nét mặt khó xử, hắn khẽ thở hắt ra một hơi, sau đó cao giọng nói:
“Người đâu.”
Mấy người thái giám lập tức xuất hiện, nhưng hắn lại chần chờ một chốc, sau thì nói rằng: “Mà thôi, các ngươi đi ra ngoài đi.”
Trong phòng lại lần nữa chỉ còn mỗi ta và hắn.
Hắn nhìn ta, rồi vẫy tay, nói: “Lại đây, học tập này.”
Ta chưa bao giờ có thể ngờ rằng, vậy mà vẫn có người đi dạy cho thê tử của mình cách cởi áo tháo thắt lưng, ta thật sự không biết là do ta bất thường hay là hắn bất thường nữa.
(6) Tình huynh đệ
Đúng như ta dự đoán, quả nhiên hai nữ nhân kia không phải là cái đèn cạn dầu.
Vì giữ thể diện cho Hiền vương, Tiêu Mạc Chi đã phong hai người các nàng trở thành người hầu cấp thấp nhất, còn dặn dò ta rằng hãy tìm một căn phòng cho bọn họ ở, ta cũng phục vụ bọn họ đồ ăn thức uống ngon lành mỗi ngày. Ai mà ngờ còn chưa tới mười ngày mà bọn họ đã tới trước cửa phòng ta làm ầm làm ĩ.
“Hoàng hậu nương nương, người phải làm chủ cho thần thiếp!”
Ta nghe giọng nói nũng nịu đó, trong đầu thầm nghĩ rằng, quả nhiên vẫn là do tu vi của bổn cung quá thấp, không thể trách Tiêu Mạc Chi được.
“Có chuyện gì thì mau nói đi.” Ta không kiên nhẫn mà dùng nắp cạ vào miệng chén trà, sau đó thì từ từ hớp xuống một ngụm.
“Thần thiếp vào cung đã được mười ngày, nhưng ngay đến mặt mũi của bệ hạ ra sao mà cũng chưa từng nhìn thấy, bây giờ người hầu kẻ hạ trong cung đều đã không chịu nghe sai sử, vậy nên thỉnh cầu nương nương thương xót, cho hai người nô tỳ có cơ hội được gặp mặt bệ hạ.”
Trong lòng ta khẽ trợn trắng mắt. Suốt nửa tháng trời không thấy đến, còn nói rằng đám người hầu trong cung không chịu nghe mệnh lệnh, há chẳng phải ngươi làm ma ma quản giáo trong cung đều chỉ là lãng phí thời gian thôi sao? Mà ngươi đã nói như vậy thì, ước chừng cũng có thể tin tưởng một chút. Hơn nữa các tỳ nữ trong cung đều là do Phủng Vân tự mình lựa chọn, nhưng rốt cuộc là lá gan của ngươi phải lớn thế nào mới dám chạy đến chỗ ta cáo trạng chứ?
“Thấy mặt bệ hạ thật sự quan trọng lắm sao?”
“Tuy rằng không phải chuyện gì quan trọng, nhưng mà…”
“Không phải gần đây bệ hạ vô cùng bận chuyện động đất ở cung Thục phi sao?”
“Thần thiếp biết, cho nên mới…”
“Các ngươi có chăm sóc chu đáo cho Nội Vụ Phủ không?”
“…”
“Vậy các ngươi lo lắng sốt ruột như thế làm cái gì?”
Hai vị tuyển hầu lập tức im bặt, trên mặt lúc xanh lúc đỏ, âm thầm gay gắt siết chặt chiếc khăn trong tay.
Quên đi, sao phải khi dễ người khác chứ, các nàng cũng không dễ dàng gì.
Ta nhìn các nàng mà có chút mềm lòng, thế là ta lập tức phân phó: “Lãm Tinh, đi đến hàng thêu Tô Châu chọn vài món nguyên liệu tốt để tặng cho hai vị tuyển hầu này đi, ngoài ra ngươi hãy đi tra xem những kẻ nào dám bỏ bê công việc trong cung của các nàng.”
Các nàng vừa nghe ta nói xong thì vội vàng liên mồm bảo không cần phải điều tra, sau đó cầm lấy vật liệu may mặc, cảm tạ một chút rồi rời đi ngay.
Mấy món vật liệu may mặc đó đẹp thì có đẹp, nhưng mà chất lại mỏng nhẹ thật sự, bây giờ đang trong mùa đông khắc nghiệt, ước chừng phải mất một thời gian sau mới có thể mặc trên người được.
Sau bữa tối, ta dựa người ngồi trên bàn trà nhớ lại các sự kiện trong ngày, còn vì đã thực hiện được mưu kế mà khẽ cười một tiếp, sau đó thì lập tức vui đến mức rạo rực, ta tiếp tục đọc “Tư Trị Thông Giám”, đọc đến mức hứng thú ngập tràn, lại chợt nghe thấy tiếng “bệ hạ giá lâm” vang lên bên ngoài cửa, lúc này ta mới vội vàng nhét sách ra phía sau, rồi mở “Liệt nữ truyện” đã chuẩn bị sẵn một bên ra.
“Bệ hạ bình an.”
“Miễn lễ. Ngươi đang đọc sách gì vậy?”
Hắn cầm lấy quyển sách, còn nghi ngờ mà khẽ liếc nhìn ta một cái: “Thế mà ngươi còn đi đọc “Trinh thuận truyện” sao?”
Ta im miệng không đáp, hắn lại lật thêm vài trang ra xem, rồi mới khép sách hỏi ta rằng: “Đọc rồi ngươi cảm thấy thế nào?”
“Trinh Khương Lưu ở lại tiệm Đài, bởi vì sứ giả đều đi theo hắn, cho nên ta cảm thấy rằng thà giữ lễ nghĩa mà chết, còn hơn là chết ở trên đài cao.”
“Ồ? Vậy ngươi có muốn giải thích gì không?”
Giải thích sao? Vì sứ giả đến nghênh đón trong khi chưa cầm phù tiết theo nên thà rằng chờ lũ lụt ngập chết ở trong tiệm Đài còn hơn là phá bỏ nguyên tắc, nếu nam nhân ở các thế hệ sau bị chỉ trích là không biết mềm dẻo khéo léo, còn nữ nhân thì lại trở thành tấm gương cho sự trung trinh thủ tiết thì phải làm sao đây, đây là lời nguỵ biện tà đạo gì thế này?
“Hiền nhân quân tử một người, uy nghi đứng đắn đời đời chẳng sai, cách cư xử cũng không tính là sai trái, vẫn có thể chấp nhận được.”
Thậm chí hắn còn không hề liếc nhìn vào nội dung trong sách dù chỉ một chút, mà lại cuốn quyển sách lại, sau đó nhẹ nhàng gõ lên trên trán của ta một cái: “Trẫm nói là muốn nghe ngươi giải thích, chứ trẫm có nói là muốn nghe ngươi đọc nguyên văn không sót một chữ nào ở trong sách đâu?”
“Làm sao bệ hạ biết được?”
Bị ta hỏi, thế mà hắn lại có chút bối rối, ánh mắt của hắn lảng trách một cách không được tự nhiên.
“Ngươi muốn nghĩ sao thì nghĩ.”
Không ngờ rằng, đường đường là thần võ hoàng đế bệ hạ mà lại có nhã hứng đi đọc “Liệt nữ truyện”. Nghĩ đến đây, khoé miệng của ta không khỏi cong lên một chút.
“Thôi đi.”
Hắn nhẹ xua tay, ta thì ngồi vào chỗ cũ, nhưng lại vô tình chạm vào cuốn sách mới vừa làm rớt ban nãy.
Tiêu Mạc Chi có đôi mắt vô cùng sắc bén, hắn nhanh chóng nhặt nó lên ngay trước mặt ta.
“Quả nhiên, trẫm biết ngay ngươi không phải là kiểu người trầm tĩnh gì rồi mà.”
Không biết tại sao nữa, nhưng so với vừa rồi, dường như ta có nghe được loáng thoáng sự vui sướng trong giọng nói của hắn thì phải.
“Nói thật đi.”
“Ta đọc được rằng, Hán Vương đã chôn cất Hạng Vương ở Nhưỡng Thành theo lễ nghi của Lỗ công, hắn đau buồn đến tột độ, khóc xong thì liền bỏ đi ngay… Còn Phong Hạng Bá và bốn người khác thì được phong làm liệt hầu, lấy họ là Lưu thị.”
Nói xong, ta lập tức sực nhớ ra vấn đề vẫn còn có chút khúc mắc trong lòng ban nãy, ta thấy hắn đang hơi hé miệng, nhưng hắn lại không hỏi gì cả.
“Ngươi muốn hỏi trẫm rằng tại sao Lưu Bang lại kiêu ngạo như thế sao?”
“Nếu là người khác, vậy thì không phải bọn họ đã đuổi cùng giết tận, nhổ cỏ tận gốc để tránh phiền phức sau này rồi sao?”
Hắn khẽ nhìn ta, ánh mắt có hơi lập loè, phải mất một lúc lâu sau, khoé môi của hắn khẽ nhếch lên, hắn nhợt nhạt nở nụ cười, rồi trả lời nói: “Ngươi đừng quên câu tiếp theo, rằng tất cả những chư dân ở Sở gia đều sẽ trở về đấy. Thắng làm vua thua làm giặc, sau khi Hạng Võ chết, trong số những người được xưng tụng hầu hết đều đều là quan thần có công. Không nói hắn sẽ mèo khóc chuột không, nhưng chỉ bằng một chuyện này thôi thì hắn đã có thể mua chuộc được rất nhiều lòng dân rồi. Một chuyện khác nữa là Lưu Bang xưng đế, đương nhiên là các sử quan trong triều sẽ ca tụng công đức của hắn, còn không ngớt lời gọi hắn là Thánh Thượng nhân nghĩa.”
Hình tượng của Tiêu Mạc Chi trong lòng ta thoáng chốc đã trở nên tốt đẹp hơn rất nhiều, ta bắt chước dáng vẻ chân chó chạy theo sau lưng ta của Phủng Vân hồi xưa, lập tức vòng tay lên bả vai của hắn rồi nhéo hắn một cái: “Bệ hạ người giỏi quá!”
“Đọc sử là chuyện tốt mà, sao vừa rồi ngươi phải giấu diếm làm cái gì vậy?”
Ta khẽ lắc đầu: “Từ nhỏ, mẫu thân của ta đã nói rằng đức tính của nữ nhân là phải nhu thuận, vâng lời, không cần hiểu biết rộng vì sẽ vô cùng thừa thãi, chỉ cần có chút nhan sắc và biết cầm kỳ thi hoạ là được. Những thể loại sách như vậy, thì không được đọc!”
Hắn ghé sát đầu lên trên vai ta, sau đó nhẹ nhàng kéo tay của ta lại: “Ở chỗ này của trẫm, về sau ngươi muốn đọc sách gì cũng được.”
Thấy hai mắt của ta trở nên sáng rực, hắn lại làm ra vẻ mặt bất đắc dĩ mà bổ dung thêm một câu: “Nhưng đừng đọc mấy thể loại sách…”
“Được được được, bệ hạ anh minh.”
Ta tiếp tục ra sức nhéo hắn.
“Dừng tay.”
Ta khó hiểu chớp mắt vài cái.
“Đau quá.”
Hắn đỡ đỡ trán, rồi kéo ta lại ngồi ngay bên cạnh hắn.
“Nghe nói ngươi vừa dạy dỗ hai tuyển hầu vừa vào, đúng chứ?”
Xong luôn, hắn bắt đầu hỏi tội rồi. Ta cảm thấy không ổn, tiếp theo lại chua chát mà suy nghĩ rằng: Lúc trước còn nói không muốn mà bây giờ đã biết đau lòng cho người ta rồi à?
Ai ngờ hắn lại dựa đầu lên trên vai ta, sau thì nhắm nghiền hai mắt nói: “Ngươi làm tốt lắm, phiền chết trẫm rồi.”
Ta bị sự tiếp xúc bất ngờ của hắn làm cho ngạc nhiên, ta sững người chừng vài giây, sau đó nơm nớp lo sợ mà di dời cái tay kia của hắn sang chỗ khác, lúc này ta mới đặt tay lên vai hắn vỗ nhẹ.
Quả nhiên, chắc chắn từ sau này chúng ta vẫn sẽ là huynh đệ tốt thôi.