Phương Cẩm An phát giác được, quan hệ giữa nàng và Lý Ức không trở về như lúc trước được nữa. Hiện tại đang đối mặt Lý Ức, nàng chỉ cảm thấy chột dạ thoái chí, vô kế khả thi.
Trước kia người duy nhất nàng không có biện pháp chính là đối mặt Lý Mẫn. Bất đồng là, khi đó nàng còn có lựa chọn, nàng có thể lựa chọn yên tĩnh ngắm nhìn từ xa. Nhưng bây giờ, nàng nhân sinh lần đầu tiên, không biết nên cư xử như thế nào.
Mà Lý Ức, cũng không cho Phương Cẩm An cơ hội lựa chọn. Bởi vì sự chột dạ thoái chí của nàng, hắn thì càng ngày càng hung hăng càn quấy và từng bước ép sát.
"Đêm nay ta cùng ngủ với nàng." sau bữa tối ngày hôm đó, hắn tùy ý nói.
Thuốc trong tay Phương Cẩm An liền nuốt không trôi nữa. "Tiểu Ức.." Nàng bất đắc dĩ nói.
"Nàng không nên suy nghĩ nhiều Đại sư huynh, ta không có ý tứ gì khác. Vốn chỉ ước gì có thể từng giây từng phút đều ở bên cạnh chiếu cố nàng, nhưng e ngại nàng là nữ nhi gia. Hiện tại cũng không cần thiết cố kỵ." Lý Ức nói xong, cầm chặt bàn tay cầm thìa của Phương Cẩm An đưa đến bên miệng nàng, thúc giục nàng uống thuốc.
"Ta không cần người khác chiếu cố." Phương Cẩm An miễn cưỡng uống một ngụm thuốc.
"Đừng cãi ta, hãy nhận một phần tâm ý của huynh đệ này đi." Lý Ức mặt không đổi sắc nói: "Hơn nữa, năm đó lúc chúng ta ở Bắc Cương hành quân đánh nhau, nàng đã từng trắng đêm chăm sóc ta! Hiện tại coi như ta trả lại thôi."
"Nói bậy, ta lúc nào trắng đêm chiếu cố đệ hả?" Phương Cẩm An phản bác. Năm ấy tuy là ở chung với một đám nam tử, thế nhưng trong nhà rất chú ý bảo vệ nàng. Hễ nàng xuất chiến, bên cạnh cũng là một đám thân vệ vây quanh, nói lý ra cũng không tiếp xúc với ngoại nam -- chỉ có về sau nàng nhận định Lý Mẫn, từng một mình chiếu cố khi hắn bị thương..
Lý Ức trong lòng cũng nghĩ, sao lại không có, cuộc chiến tháng mười hai năm ấy, sau khi man nhân Vương Đình tập kích, lúc hắn dưỡng thương, nàng không phải ở cùng hắn mấy buổi tối sao! -- nhưng khuôn mặt của hắn là của Lý Mẫn.. Ài, không đề cập nữa, nhục quá đi!
"Được rồi, tóm lại ta mặc kệ, ta chỉ muốn thân cận nàng một chút, tối nay ta muốn ở chỗ này!" Lý Ức nói xong liền dặn dò cung nhân tùy tùng đi theo: "Đi, lấy tấu chương hôm nay cô chưa xem xong ra, còn có quần áo ngủ."
Phương Cẩm An liền cảm thấy đầu mình thình thịch đau: "Tiểu Ức à, đệ hãy tha cho ta đi.."
"Ta thật không nghĩ gì hết đâu, Đại sư huynh, nàng yên tâm! Trong lòng ta thật sự vẫn kính trọng nàng giống như trước đây." Lý Ức ngôn từ chính nghĩa, nói như thật vậy: "Chính là so với trước kia càng cảm thấy hơn thân thiết hơn mà thôi -- các huynh đệ thân thiết hơn một chút không có gì đâu, đúng hay không? Nàng yên tâm! Chỉ cần nàng không muốn, ta tuyệt sẽ không có vượt qua khuôn phép đâu.."
"Tuyệt sẽ không có vượt qua khuôn phép? Rõ ràng đệ bây giờ cả ngày động tay động chân với ta." Phương Cẩm An yếu ớt nói.
"Đó cũng là thân thiết." Lý Ức nghiêng đầu nói: "Mà vượt qua khuôn phép, được gọi là thân mật."
Phương Cẩm An nâng trán, xin giúp đỡ mà nhìn bốn phía -- a, tiểu Tạ đâu rồi, tiểu Tạ sao không thấy?
Lúc này Tạ Tụ đang nâng đĩa điểm tâm tinh xảo, chân thành đi tới ngoài cửa điện. Chỗ đó, Sở Loan đang mặc giáp cầm kiếm, đứng thẳng. "Tiểu Sở tướng quân, đã trễ thế như vậy, sao còn tự canh giữ, không đi nghỉ ngơi đi? Ta đây có chút điểm tâm tự mình làm, nếu không chê, mời nếm thử?" Tạ Tụ nũng nịu nói.
"Đa tạ ý tốt của phu nhân, nhưng quy củ trong quân của mạt tướng, lúc đang trực, không thể phân tâm." Sở Loan nói chuyện đâu ra đấy.
"Ăn miếng điểm tâm không sao đâu, cho dù nương nương biết, cũng sẽ thông cảm cho huynh vất vả." Tạ Tụ lại sáp đến gần phía trước: "Nếm thử thôi! -- chẳng lẽ, muốn ta đi xin nương nương đạo ý chỉ? Huynh cần phải biết rằng, nương nương không có gì không theo ta đâu!"
Nửa mang theo uy hiếp này lọt vào tai, Sở Loan do dự một chút, rốt cuộc vươn tay lấy khối điểm tâm đưa vào miệng: "Đa tạ phu nhân."
"Hương vị như thế nào?"
Tạ Tụ cũng liền tùy tiệ lên tiếng. Chưa từng nghĩ Sở Loan gật gật đầu, nói: "Rất ngon. Món bánh hải đường này cũng không khó làm, khó là lớp da bánh phu nhân làm rất giòn, hình dạng cũng cực kỳ tinh xảo tỉ mỉ. Nhân bánh nghiền mịn, công lực nhào nặn rất tốt. Khó nhất, là khống chế độ lửa cho tốt, nhiều một phần thì ngấy, thiếu một phân thì chát."
Hắn lại áng chừng một miếng vào miệng: "Nhân đậu bên trong cũng ngon, có lẽ là bánh nhân đậu đen."
Tạ Tụ trợn mắt há hốc mồm.
Một đại nam nhân, so với người chủ nhân kia của hắn còn sành ăn hơn!
Bên kia trong tẩm điện, cung nhân để xuống mấy chồng tấu chương, chất đầy một bàn rộng.
"Nàng ngủ của nàng, ta ở chỗ này phê tấu chương, nếu như nàng có chuyện gì thì gọi ta." Lý Ức đè Phương Cẩm An xuống giường, lại tự mình buông màn tơ cho nàng, thổi ánh nến. Sau đó thật quy củ thối lui ra khỏi trùng trùng điệp điệp màn tơ, đoan đoan chánh chánh ngồi xuống sau án kỷ, đề bút phê duyệt tấu chương.
Nhất thời trong tẩm điện cực kỳ yên tĩnh, an tĩnh đến mức chỉ còn lại có tiếng trang giấy bị lật qua lật lại. Phương Cẩm An thăm dò nhìn ra phía ngoài, chỉ có thể nhìn thấy trên màn tơ có một cái bóng mơ hồ.
Phương Cẩm An cảm thấy an tâm một chút, trở mình ngáp một cái, không bao lâu thang liền ngủ.
Ngủ không biết bao lâu, mông lung vừa mở mắt, nhìn bóng dáng trên màn tơ kia vẫn còn ở đó.
Phương Cẩm An mơ mơ màng màng xuống giường đi giày đi ra ngoài.
"Thức dậy làm gì, ta làm nàng tỉnh hả?" Lý Ức ngẩng đầu nhìn một chút nàng.
"Nhiều tấu chương như vậy, chẳng lẽ đệ muốn phê hết trong đêm nay?" Phương Cẩm An vừa xoa mắt vừa hỏi,
"Mỗi ngày đều nhiều như vậy." Lý Ức nói.
"Thật sao?" Phương Cẩm An ngồi vào bên cạnh hắn, rút ra một quyển xem: "Đều nói cái gì đó a, nhiều như vậy.. can gián Điện hạ nạp phi -- Ồ!"
Giọng nói của nàng rõ ràng cao vút: "Cái can gián này thật là tốt!" Vừa nói vừa đọc nhỏ.
Lý Ức để bút xuống, cẩn thận nhìn vẻ mặt nàng: Quả thật là cao hứng bừng bừng, không có một chút bất đắc dĩ.
Lý Ức lý trí hiểu nàng đối với chính mình không có tình yêu nam nữ, nhưng trái tim không thể ngăn nổi trầm xuống.. "Không có gì hay." Hắn thản nhiên nói một câu.
Phương Cẩm An ngược lại không có phát hiện tâm tình của hắn, chỉ nhìn hắn lại nói: "Quả nhiên là. Trách không được mấy ngày nay cảm giác đệ thật gầy quá."
Chỉ một câu này, lại làm cho lòng Lý Ức tràn đầy vui mừng. Hắn kéo nàng nhẹ nhàng một cái, liền ôm vào trong lòng: "Này nàngcó muốn hảo hảo bồi bổ cho ta hay không?"
"Người trẻ tuổi, bổ cái gì bổ!" Phương Cẩm An luống cuống tay chân đẩy hắn ra, quay lại giường: "Tiếp tục chiến đấu hăng hái đi, không quấy rầy đệ nữa."
Toàn bộ tấu chương phê xong, chân trời đã lộ ra màu trắng bạc. Lý Ức đứng lên, duỗi người, đi đến bên giường.
Trên giường, tướng ngủ Phương Cẩm An bình tĩnh -- đêm nay nàng ngủ rất ngon, ốm đau tạm thời buông tha tra tấn nàng.
Lý Ức rón rén leo lên trên giường, bế nàng vào trong ngực.
Nàng ngủ ngon như vậy, hoàn toàn không biết gì hết.
Lý Ức không khỏi nhớ tới năm ấy, nàng chăm sóc hắn bị trọng thương, đã từng ngã vào bên cạnh giường hắn, ngủ say như thế.
Cùng một khuôn mặt, nhưng tướng ngủ hoàn toàn bất đồng.
Khi đó nàng thân là Phương Cẩm Tú, chính là trong giấc mộng, cũng là mặt mày khắc nghiệt, tinh thần căng thẳng, hắn hơi động một chút, nàng liền giật mình tỉnh lại.
Ở đâu như hôm nay, dễ dàng mãn nguyện như vậy, vô ưu vô lo mà ngủ say.
Lý Ức khẽ hôn trán của nàng: Chính là vì bảo vệ nét mặt khi ngủ này, hắn cũng muốn vượt mọi chông gai, mang trọng trách đi về phía trước, trở nên cường đại, cường đại hơn.
Nếu như năm ấy, hắn dùng thân phận của mình tham dự ba trận đại chiến này, nàng có thể yêu mến hắn hay không? Ý nghĩ này bỗng nhiên chợt lóe lên trong đầu Lý Ức.
Không thể nào. Lập tức Lý Ức liền chối bỏ cho mình: Năm ấy Lý Mẫn cùng nàng nhận thức biết bao lâu, mà mình -- cho dù cộng thêm thời gian ba trận đại chiến này, cũng không bằng một nửa thời gian của Lý Mẫn! Huống chi, Lý Mẫn đây chính là nhân vật phong vân, đi tới chỗ nào cũng chiếu lấp lánh, trăng sáng vậy quanh. Hắn thì sao, như lời nàng nói, lẻ loi trơ trọi..
Lý Ức không tiếng động cười khổ một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn môi nàng.
Hắn hiện giờ có thể có được nàng như vậy, dĩ nhiên là trời xanh rủ lòng thương xót, nguyện vọng đã trọn rồi..
Buổi sáng khi Phương Cẩm An.. tỉnh lại, Lý Ức đã rời đi -- nàng thậm chí cũng không có phát giác được Lý Ức có cùng nàng ngủ chung hay không.
"Thật sự là ta nghĩ nhiều rồi. Tiểu Ức quả thật là quân tử hết sức chân thành." Nàng có chút xấu hổ, nói với Tạ Tụ đang trang điểm cho nàng: "Hắn bận rộn cả đêm, thân thể nào chịu cho nổi."
Lược trong tay Tạ Tụ dừng lại, nhìn dấu hôn sáng loáng trên cần cổ nàng, nhếch miệng: Thật đúng là, rất bận rộn!
Nhưng khi đang nói chuyện, chỉ thấy lễ chính mang theo cung nhân Trường Phong điện, mang hòm xiểng, trùng trùng điệp điệp đi đến.
"Điện hạ dặn dò, quần áo mũ quan, hết thảy chi phí sinh hoạt thường ngày, toàn bộ dọn vào Chương Hoa điện." Lễ chính kính cẩn hỏi: "Xinnương nương cho biết, đặt tại nơi nào?"
Phương Cẩm An: "..."
"Hắn làm cái gì vậy!" Nàng ôm Tiểu Sư Tử, buồn rầu ở trên giường lăn qua lăn lại: "Tiểu Tạ, ngươi nói hắn nạp phi có phải tốt hay không? Chuyện nạp phi này không thể kéo dài được nữa!"
Tạ Tụ nâng má miễn cưỡng nhìn nàng, trong bụng suy xét, lúc này có mấy lời vừa muốn nói vừa không thể nói trắng ra. "Nếu như hắn có tình ý với cô nương nào, muốn nạp phi đã sớm nạp rồi." Nàng nói.
"A.. Ta trước kia không có lưu ý. Tiểu Tạ, ngươi có từng nghe nói qua hắn qua lại với cô nương nào không?" Phương Cẩm An lại hỏi.
Tạ Tụ bất đắc dĩ thở dài: "Chưa từng nghe nói, chưa bao giờ từng nghe nói!"
"Ôi!" Phương Cẩm An cũng thở dài.
"Làm sao vậy, sao lại than thở?" Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Lý Ức đã trở về.
"Đang nói đến chuyện của đệ," Phương Cẩm An đứng lên, ngồi nghiêm chỉnh nói: "Nói về chuyện đệ nạp phi."
"Trùng hợp phụ hoàng cũng nói chuyện này với ta." Lý Ức thản nhiên nói: "Ông ấy nhìn trúng Liễu Tuệ dòng chính nữ Liễu gia."
"A, thật sao?" Không nghĩ tới hắn thẳng thắn thành khẩn như thế, Phương Cẩm An vui mừng quá đỗi: "Đệ thấy thế nào, đệ thích vị Liễu tiểu thư này không?"
"Qua hai ngày Liễu gia có việc mừng," Lý Ức xoa xoa trán nói: "Phụ hoàng chỉ thị ta đi chúc mừng. Thật ra cũng chính là ý tứ để cho ta gặp gỡ vị Liễu tiểu thư này. Nàng cùng ta đi đi, thay ta nhìn, như thế nào?"
"Tốt tốt!" Phương Cẩm An cũng không nghĩ nhiều, một hơi đồng ý.
Lý Ức quay đầu, Phương Cẩm An nhìn không thấy, Tạ Tụ lại có thể nhìn thấy: Sự trấn định của hắn lập tức biến mất không thấy gì nữa, vẻ mặt lo lắng.