1
Bước vào tháng 7, mùa mưa kết thúc ngay sau đó là cái nóng oi bức.
So với không khí mùa hè ẩm ướt xung quanh trường đại học, khu vực cao tầng của nơi làm việc bán thời gian của tôi không khác gì một cái lò nướng. Dù sao đi nữa, thật khó khăn cho những người đi bộ ngoài trời.
"Nóng quá đi mất......”
Sức nóng đã đạt tới mức không thể chịu nổi, tôi không khỏi thốt ra những lời này.
Trên đường từ ga tàu điện ngầm đến văn phòng, tôi vừa đi vừa lau mồ hôi.
"Chào buổi sáng, paisen!"
Takenaka-san chào tôi từ phía sau.
Con bé luôn diện những bộ trang phục có màu sắc rực rỡ nhưng lại vô cùng hợp nhãn chứ không hề bị lố.
"Chào buổi sáng, không thể tin là em vẫn tràn đầy năng lượng trong cái nóng này, Takenaka-san."
"Tất nhiên rồi, dù sao thì đây là ưu điểm duy nhất em có mà!"
Có thể sự thật không hẳn là như thế nhưng tôi thật sự bất ngờ trước sự nhiệt tình của đối phương giữa cái nóng gay gắt này. Dù sao một người tràn đầy năng lượng cũng có thể tạo nên ảnh hưởng tốt cho những người khác xung quanh
Vậy nên nếu xét theo góc độ tạo ra bầu không khí ở nơi làm việc, điều này thật sự là một ưu điểm
"Có vẻ như hôm nay là ngày đó rồi phải không nhỉ ......"
"Ừm, chuyện này là sao vậy?"
Cuối tuần trước Horii-san nói rằng anh ấy có chuyện muốn nói với chúng tôi.
Nhưng trước đó, chúng tôi đã nghe Matsuhira-san đề cập đến.
Trong khi tự hỏi điều đó là gì, chúng tôi đã đến được phía trước tòa nhà mà không hề nhận ra.
(Dù sao thì anh ấy từng nói điều đó không hẳn là tệ nên mình cũng không nên quá lo lắng.)
Nhưng khi Horii-san muốn nghiêm túc nói một điều gì đó, hẳn đó là một điều cực kỳ quan trọng.
Có chút lo lắng, tôi bước vào bên trong.
2
Đến công ty không lâu, Takenaka-san và tôi được gọi đến phòng họp như đã hẹn. Matsuhira-san đã có mặt trong phòng và giục chúng tôi ngồi vào chỗ.
"Như tôi đã nói trước đó, không có vấn đề gì quá tệ cả. Cả 2 không cần phải quá căng thẳng đâu."
Matsuhira-san đã nắm bắt được tình hình, chờ đợi với nụ cười trên môi.
Mặc dù tôi đã nghe trước rằng đó không phải là tin xấu, nhưng việc không biết chuyện gì sẽ xảy ra cũng đủ khiến mọi người chỉ cảm thấy bất an khi chờ đợi. Nếu ai không thích mấy câu kiểu "Lúc này không hợp để nói, hãy đợi lúc khác..." thì cái tình huống lúc này thật sự là vô cùng căng thẳng và khó chịu
“Có khi nào em sẽ bị sa thải vì năng lực làm việc quá kém không nhỉ?”
“Điều đó sẽ không xảy ra đâu, đừng lo.”
"Haha…Đúng vậy, chắc chắn điều đó sẽ không xảy ra."
Matsuhira-san và tôi đều nói cùng một lúc.
Ba tháng sau khi bắt đầu công việc bán thời gian, Takenaka-san gần như đã trở thành linh vật của bộ phận R&D. Con bé không chỉ chăm chỉ, năng lực làm việc tốt mà còn dễ thương, năng động và có ảnh hưởng tốt đến mọi người trong bộ phận.
(Sensei nói không sai, Takenaka-san thực sự rất đặc biệt.)
Thông thường rất hiếm khi người ta đề cử một sinh viên năm nhất tham gia vào môi trường công việc chuyên môn. Nhưng xét tình hình hiện tại, con mắt nhìn người của sensei thật sự đã chính xác.
Trong mọi trường hợp, khó có khả năng công ty sẽ sa thải em ấy.
Nhưng nếu đó không phải là sự thay đổi nhân sự thì đó là gì.
"Xin lỗi đã để mọi người phải đợi. Chúng ta hãy bắt đầu thôi."
Trong khi tôi đang suy nghĩ, Horii-san bước vào phòng họp.
Chúng tôi nhanh chóng đứng dậy và Horii-san nói rằng cứ ngồi xuống đi. Matsuhira-san đã nói trước đó rằng người này có vẻ không chủ trọng quá nhiều vấn đề lễ nghĩa.
Sau khi chúng tôi ngồi xuống, Horii-san đột nhiên lên tiếng.
"Hôm nay tôi có điều muốn hỏi hai cô cậu, đó là lý do tại sao tôi mời 2 người đến đây. Dù sao thì sẽ không tốt nếu cứ khiến cho cả 2 cứ thấp thỏm lo lắng như vậy nên tôi sẽ đi thẳng vào vấn đề luôn nhé, Hashiba-kun và Takenaka-san…"
"Hể?"
"Vâng!"
Chúng tôi đồng loạt đáp lại câu hỏi của Horii-san
"Tính từ thời điểm này, tôi cho cô cậu thời gian 2 tuần lập ra một project. Đầu tháng 8 sẽ tổ chức một cuộc họp nội bộ, trong cuộc họp yêu cầu 2 cô cậu phải báo cáo một cách tóm tắt. "
Tôi không thể không bối rối trước những gì anh ấy nói.
"Hả......"
So với tôi-người hoàn toàn không thể nói nên lời, Takenaka-san giật mình đứng dậy và nói.
"Không thể nào, anh muốn bọn em trực tiếp lập project sao, thật sự điều này sẽ ổn chứ? Dù sao bọn em cũng vào đây chưa lâu và lại còn là dân nghiệp dư nữa mà… "
"Không sao đâu. Tôi nghĩ rằng đôi khi để những người mới làm việc biết đâu có thể mang lại điều gì đó bất ngờ."
Horii-san đưa cho chúng tôi một tập tài liệu khổ A4.
"Mực đích lần này của tôi là tìm ra một project mới mẻ đi khỏi lối mòn. Như mọi người đã biết, Succed Soft vốn cũng đã có thâm niêm trong việc sản xuất game từ máy tính đến console và đã đạt được những thành công nhất định. Tuy nhiên điều đó cũng dẫn đến sự bảo thủ và không dám bức phá khỏi vùng an toàn”.
Tài liệu mà chúng tôi được đưa là số liệu về các game mà công ty đã phát hành cho đến nay. Trong đó ghi rõ những thứ như doanh số bán hàng trong những năm gần đây cũng như phản hồi của người chơi.
"Ngay cả khi tôi chủ động thu thập các đề xuất từ những đồng nghiệp R&D của mình, chắc chắn sẽ xảy ra trước hợp bị đóng khung trong khuôn khổ. Đó là lý do tại sao tôi muốn những project được làm ra với những góc nhìn mới và để làm được điều đó thì cần phải có những con người mới và suy nghĩ mới."
Lật sang trang tiếp theo, tôi thấy có những ghi chú cần lưu ý trong quá trinh làm project.
"Hai người muốn truy cập thông tin của công ty hoặc có bất kỳ câu hỏi nào cho tôi hoặc Matsuhira-san đều được. Nhưng đừng đặt câu hỏi với người khác trong bộ phận."
Ngoài ra còn có các quy tắc khi làm báo cáo.
Không có giới hạn về cách trình bày, có thể sử dụng hình ảnh hoặc trích dẫn số liệu các thứ đều được cho phép. Các loại âm thanh và video có thể được sử dụng như một phần của bài thuyết trình nhưng không được phát chúng dưới dạng BGM. Với trường hợp sử dụng phần mềm trình chiếu thì phải ở định dạng có thể phát lên máy chiếu và dài dưới mười trang.
"Ngắn quá thì không thể nào thể hiện hết những gì cần truyền tải mà dài quá thì sẽ lan man. Mười trang là đủ để truyền tải mọi thứ một cách dễ hiểu và ngắn gọn."
Sau khi Horii-san giải thích xong.
"Tôi có một câu hỏi."
Matsuhira-san nhanh chóng giơ tay đặt câu hỏi.
"Điều đó có nghĩa là tôi cũng phải làm một project của riêng mình để báo cáo, phải không?"
Horii-san gật đầu.
"Đúng vậy. Sẽ thật tuyệt nếu cậu cũng có thể trình lên một project của mình để so sánh và đánh giá với Hashiba-kun và Takenaka-san ."
"Tôi hiểu rồi..."
Tôi không biết có phải mình bị hoa mắt hay không, nhưng Matsuhira-san dường như đang nở một nụ cười nhẹ trên môi.
"Được rồi, vậy trong 2 tuần tới, hy vọng cô cậu hãy cố gắng hết sức. Nếu project được chính thức thông qua, người đề xuất nó sẽ được nâng lên vị trí làm việc toàn thời gian và sẽ được trực tiếp tham gia vào quá trình sản xuất, vậy nên đừng bỏ lỡ cơ hội này đấy nhé!"
3
Đó là cách chúng tôi nhận được nhiệm vụ.
Trước đây 2 bọn tôi chỉ đơn giản làm công việc Debug bình thường. Bây giờ đột nhiên phải bắt tay vào lập ra một project có khả năng sẽ quyết định hướng đi mới của công ty trong tương lai sắp tới, ai gặp phải chuyện này mà không lo lắng thì mới là có vấn đề.
“Em phải làm sao đây, paisen....... mấy cái project mà em từng làm chỉ là mấy gian hàng bán cà ri siêu cay với phong cách nhà ma ở Lễ hội văn hóa cao trung thôi!”
"Không phải em đã từng thuyết trình trước Kanou-sensei sao? Tự nhiên giờ lại lo lắng dữ vậy…."
“Chà, cái đó thì là do em thật sự vô cùng muốn được gặp paisen nên quyết định làm liều như vậy thôi.......”
Tôi hơi xấu hổ khi nghe con bé nói ra điều đó. Nhìn chung, nó dường như đòi hỏi những cảm xúc và động lực mạnh mẽ.
"Dù sao thì, đừng lo lắng nhiều quá. Mọi thứ rồi cũng sẽ ổn thôi."
"Bộ anh đã từng có kinh nghiệm làm việc này rồi sao?"
"Không, ý là anh cũng thiếu kinh nghiệm nên về cơ bản là 2 đứa mình cùng chung một cảnh ngộ, tất cả những gì có thể làm là an ủi nhau mà thôi."
Takenaka-san hét lên "Ôi trời ơi!" và đưa tay ôm đầu mình. Nói thế nào nhỉ, nhìn con bé lúc này khá là tấu hài.
"Paisen, em có một cao kiến này."
"Gì vậy?"
"Đó là cách để đảm bảo project có thể được thông qua đó!"
Nghe có vẻ nghi ngờ nhưng em ấy mỉm cười tự tin nên hãy thử xem.
"Trước hết, người thuyết trình phải có mị lực để có thể thu hút sự chú ý từ mọi người đã."
"Ý của em là gì ......?"
"Cái này còn phải hỏi nữa sao! Tất nhiên đó là cơ thể đang trong giai đoạn phát triển của một nữ sinh mới tốt nghiệp cao trung rồi! Đảm bảo paisen và các senpai nam khác trong bộ phận sẽ không thể nào cưỡng lại được đâu, phải không?"
Cứ tưởng em ấy có ý tưởng gì cao siêu, hoá ra là muốn dùng vốn tự có để chơi trò quyến rũ
"Khi thuyết trình, em sẽ mặc trang phục hở ngực một chút. Rồi cúi xuống nhặt thứ gì đó sau khi nó rơi xuống sàn để tạo ra tình huống mà mọi người đều phải chăm chú nhìn... Này, anh có nghe em nói không vậy?”
"Takenaka-san, em có nghĩ rằng điều đó thật sự sẽ có tác dụng không?"
Em ấy nhìn thấy sự nghiêm túc quá mức của tôi và cười lớn
"Em thật sự ghét phải làm điều đó! Thật sự quá ngu ngốc! Dù sao thì đó cũng chỉ là một trò đùa mà thôi! Em không bao giờ có ý định làm cái trò lố lăng này ngay cả khi mọi thứ diễn ra không như ý muốn đi chăng nữa! Chỉ là lúc này em vẫn không biết được bản thân mình nên cần phải làm làm những gì để project mình làm ra chí ít khiến mọi người không đánh giá quá tệ...."
Trò đùa đã khiến cho bầu không khí trở nên bớt căng thẳng hơn
"Nhưng đây là một cơ hội tốt. Nó rất quan trọng đối với chúng ta."
“Cơ hội tốt sao?”
Tôi gật đầu.
"Horii-san cũng đã nói trước đó rằng bộ phận R&D hiện tại của Succed Soft có vẻ khá bảo thủ. Bản thân anh cũng có chút cảm giác đó."
Đặc biệt, trong nội bộ công ty có cảm giác sâu sắc rằng việc làm ra các game cho di động là một nước đi sai lầm. Dường như có một quy tắc bất thành văn rằng các tựa game chỉ thành công và nổi tiếng chỉ khi nó xuất hiện trên console còn những thiết bị còn lại chỉ là thứ yếu.
Horii-san muốn lật đổ quan niệm đã được ăn sâu bám rễ này. Đó là lý do tại sao anh ấy đề xuất điều này với chúng tôi-những tay mơ thật sự chưa có bất cứ kinh nghiệm nào trong việc làm project.
"Đó là lý do tại sao chúng ta không thể nào cứng nhắc mà tạo ra một thứ an toàn và tầm thường được. Horii-san không cần những thứ như vậy…."
"Vậy chính xác thì điều anh ấy muốn ở đây là gì....?"
Tôi trả lời sau khi mỉm cười nhẹ.
"Anh không biết."
"Trời ạ~! Đừng có trêu em nữa mà! Đây là hành vi quấy rối ở nơi làm việc, em sẽ kiện paisen!"
Tôi cũng cảm thấy hơi có lỗi khi trêu con bé như vậy, nhưng nhìn con bé lúc này giống như một món đồ chơi phát ra tiếng động khi bạn bóp vào thật buồn cười.
(Dù sao thì cũng nên nói rõ với em ấy.)
Tôi nhìn vào điện thoại của mình rồi nói.
"Anh đoán gợi ý ở ngay đây."
"Nó ở trong điện thoại... sao?"
Lần này tôi không cười mà gật đầu chắc nịch.
4
Lên tàu từ ga Kishi, tôi vừa ngồi vừa suy nghĩ về project.
"Hãy cố gắng sắp xếp mọi thứ theo trình tự."
Mọi thứ diễn ra hôm nay với tôi thật sự đột ngột và hỗn loạn, tôi quyết định sắp xếp lại mọi thứ theo trình tự để làm rõ.
Tôi biết trước tương lai. Đó chắc chắn là điểm mạnh của tôi và là điều tôi có thể dựa vào khi nghĩ về dự án tiếp theo của mình.
Bây giờ là năm 2008, điện thoại nắp gập vẫn là tiêu chuẩn và máy chơi game console vẫn đang càn quét thị trường. Nhưng đó chỉ là sự yên bình trước khi một cơn bão[note58581] thật sự ập đến.
Vậy thì không lẽ nào đây chính là câu trả lời phù hợp nhất cho toàn bộ mọi thứ sao?
"Mình có thể tập trung vào mảng game di động, xây dựng hệ thống gacha và nạp tiền…"
Về cơ bản thì với thời điểm này thì nó là một ý tưởng vô cùng mới mẻ. Và chắc chắn đó không phải chỉ là một suy nghĩ nhất thời hay ngắn hạn. Xét theo tầm nhìn thì đây thật sự sẽ là một hướng đi mang tính chất lâu dài trong tương lai.
Nhưng vấn đề ở đây là nó có thật sự ổn hay không?
“Chẳng phải cuối cùng thì mình cũng chỉ là đang sử dụng lại kinh nghiệm ngày xưa của bản thân thôi sao?”
Ngay cả khi đã biết câu trả lời cuối cùng sẽ xuất hiện thì việc trình bày trước nó có ích gì? Chắc chắn phải có một lý do nào đó cho điều này, nếu bắt tôi phải đưa ra một lý do thì khả năng nó là một bài kiểm tra năng lực của Hashiba Kyouya tôi.
Chẳng phải tôi đã tự hứa với lòng sẽ không tuỳ tiện sử dụng những kiến thức bản thân có được từ tương lai sao?
"──Lần này mình không muốn gian lận sử dụng kiến thức từ tương lai."
Sau khi quyết định điều đó, tôi phải suy nghĩ lại từ đầu.
"Dù sao thì có thể những gì mình nghĩ ra cũng đủ sức để thay đổi tương lai."
Công ty muốn phá vỡ khuôn mẫu và trưởng bộ phận R&D là Horii-san không chỉ nói ra cho có mà muốn chúng tôi thật sự hành động. Ngay cả khi project không được thông qua, ít nhất cũng phải khiến anh ấy nghĩ đây là một project có tiềm năng
Tôi phải vắt óc suy nghĩ về những gì tôi đã trải qua trước đây và những gì tôi muốn làm trong tương lai.
Có hai lý do khiến tôi lấy điện thoại ra trước mặt Takenaka-san.
Đầu tiên là nó liên quan đến vấn đề thị trường hiện tại, mọi người luôn đặt ra những yêu cầu cao với những tựa game sản xuất ra cho các thiết bị console hay PC. Còn điện thoại di động là thiết bị của tương lai nên các game sản xuất cho điện thoại cũng là vùng đất còn chưa có nhiều người khai thác nên sẽ phần nào được mọi người đón nhận với tâm thế dễ dãi hơn.
Lý do thứ hai thực ra là từ chính bản thân tôi.
"Liệu mình có nên kết hợp một điều gì đó mới mẻ vào game hay không?"
Thật ra ý tưởng làm game trên điện thoại di động không phải là chỉ mới được nghĩ ra gần đây. Ban đầu nó chỉ đơn giản là mấy trò chơi bắn bi hay rắn săn mồi trên màn hình đen trắng cục gạch chỉ có nghe, gọi, nhắn tin nhưng với sự phát triển của khoa học kỹ thuật thì từ cục gạch đã chuyển sang nắp gập, từ trắng đen chuyển sang có màu, các công năng cũng được tích hợp thêm và quan trọng là phần cứng của điện thoại càng ngày càng đảm bảo cho việc có thể chạy game phức tạp ở một mức độ nào đó
Nhưng mà vấn đề lúc này là bản thân tôi vẫn chưa thể tìm được Engine phù hợp, và việc tạo ra một nền tảng mới phù hợp cũng quá sức mất thời gian. Tôi hy vọng có thể tìm ra những gợi ý nào đó thông qua những tư liệu của Succed Soft được cung cấp.
"Mình đang có... cơ hội mà không ai khác có được."
Tôi xòe tay ra và nhìn chằm chằm như thể đang xác nhận những gì mình đã đạt được.
Thực ra ngay từ đầu lẽ ra tôi không nên ở đây. Đúng hơn, tôi vô cùng may mắn khi được trao cho cơ hội để “làm lại cuộc đời mình”.
Vì vậy tôi muốn tìm ra lý do chính xác cho sự may mắn này. Phải có lý do nào đó mà tôi mới được dịch chuyển xuyên không gian và thời gian để đến đây.
Vì vậy, tôi không thể chỉ dựa vào những gì bản thân có được từ tương lai, tôi cần phải tự mình nghĩ ra điều gì đó mới.
Mặc dù tôi chưa có hướng đi hay ý tưởng cụ thể nào nhưng nếu tôi không cố gắng thì tôi cũng không có mặt mũi nào để nhìn những người khác đang nỗ lực từng ngày.
(Sẽ chẳng có ích gì nếu không thử ngay bây giờ.)
Tôi lặng lẽ siết chặt nắm đấm và dồn hết quyết tâm của bản thân.
5
Ngày hôm sau sau khi từ công ty về nhà với một nhiệm vụ lớn.
Tôi có một thứ khác cần phải lo lắng ngoài nó.
“Mình nghĩ có vẻ như mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp.”
Đối tượng khiến tôi lo lắng là Shinoaki.
Kể từ khi nhận yêu cầu hỗ trợ việc minh họa của cô ấy cho light novel, tôi đã bày tỏ ý kiến của mình và đưa ra đề xuất thay đổi phù hợp nếu có.
Sự cố chấp vì nghệ thuật của Shinoaki đã thể hiện thông qua việc cô ấy vẫn cố gắng chỉnh sửa tác phẩm của mình hoàn hảo hơn nữa dù nó đã rất tốt rồi. Thành thật mà nói thì hiện tại nó đã đủ sức để vượt xa khỏi một tác phẩm mang yếu tố thương mại.
Tuy nhiên, vào thời điểm hiện tại, Shinoaki đang rơi vào tình trạng sa sút đáng kể.
Về minh hoạ light novel, chúng tôi đã hoàn thiện nhân vật và hiện đang trong giai đoạn vẽ bối cảnh. Khi quan sát xu thế hiện tại, tôi đã đề xuất việc vẽ cận cảnh cho cô ấy. Biên tập viên cũng cho rằng ý tưởng này đáp ứng được nhu cầu thị trường nên Shinoaki gật đầu đồng tình và bắt tay ngay vào thực hiện.
Để tránh lặp lại những sai lầm đã mắc phải trong Doujin game lần trước. Tôi quyết định không làm bố cục đơn giản như trước nữa mà đi sâu vào chi tiết và bố cục một cách tỉ mỉ. Suy cho cùng thì bản thân Shinoaki cũng không thích hợp với những bức vẽ mang tính chất đại trà thương mại. Tôi nghĩ rằng điều này sẽ diễn ra thuận lợi nhưng mà mọi thứ lại không như tôi mong muốn
“Mình không ngờ là cô ấy lại nghiêm túc một cách cực đoan đến như vậy ....”
Shinoaki mỗi khi bắt tay vào vẽ đều xây dựng bố cục, thiết lập góc độ, căn chỉnh vị trí vô cùng tỉ mỉ, thậm chí là vẽ cực kỳ nhiều bức phác thảo để có thể đưa ra lựa chọn mà bản thân thấy phù hợp. Đối với những người chưa qua đào tạo hội hoạ, thì họ đơn giản chỉ thấy đẹp chứ không thể phân biệt cái nào đẹp hơn những rõ ràng là cô ấy không hề hài lòng với những điều đó.
Biên tập viên lo lắng rằng tiến độ sẽ bị đình trệ và nói có thể giảm chất lượng hình minh hoạ xuống một chút cũng không phải vấn đề. Tuy nhiên, lo lắng điều này sẽ không tốt cho sự phát triển của cô ấy nên tôi đã lịch sự từ chối.
Trong khi đang suy nghĩ về những điều này, tôi đến trước cửa phòng Shinoaki.
“Mình có thể vào được không, Shinoaki?”
Sau khi gõ cửa, Shinoaki trả lời tôi như thường lệ
"Vào đi..."
Khi bước vào phòng, tôi thấy Shinoaki đang tập trung vào màn hình và vẽ. Trước đây, cô ấy vốn vẽ tranh bằng bút và giấy nhưng sau đó đã thay đổi ý định và chuyển sang vẽ kỹ thuật số.
Vì đã thử làm việc bằng máy tính trong quá trình sản xuất phim trước đây nên cũng không gặp khó khăn gì.
Tuy nhiên, cô nàng dường như có gì đó vẫn không hài lòng về bản phác thảo. Có những bức chỉ vẽ khuôn mặt hoặc chỉ vẽ cơ thể rồi bỏ đi. Vẫn chưa có bất cứ một phác thảo nào có thể gọi là hoàn chỉnh.
“Xinh lỗi nhưng mà mình thật sự vẫn chưa thể nào hoàn thành được...”
Shinoaki xin lỗi với giọng điệu hơi thất vọng.
“Đừng như vậy, là lỗi của mình khi không thể đưa ra cho cậu những góp ý phù hợp…”
Bầu không khí giữa hai chúng tôi trở nên có chút khó xử.
“Dù sao thì, mình sẽ vẽ thêm vài bản phác thảo trước ngày mai, chúng ta sẽ thảo luận xem nên sử dụng cái nào sau đó…… được chứ?”
"Ừm, tất nhiên rồi. Tối mai có được không?”
Shinoaki gật đầu đồng ý và cuộc nói chuyện kết thúc ở đó.
“Vậy mình sẽ không làm phiền cậu nữa.”
Khi tôi chuẩn bị rời đi, cô ấy vội giữ tay tôi lại.
“Mình không cảm thấy bị làm phiền đâu. Nhờ cậu giúp mình xem nó, Kyouya-san. Đây thật sự là một sự trợ giúp lớn đấy.”
Giọng nói của cô ấy vẫn nhẹ nhàng như mọi khi. Rõ ràng cô nàng thật đang cần tôi vì đang gặp khó khăn trong công việc của bản thân mình.
“Mình hiểu rồi, Shinoaki.”
Lúc này, sự dịu dàng của cô ấy đã chạm đến trái tim tôi.
6
Sau khi trở về phòng, tôi vẫn đang suy nghĩ về câu nói của Shinoaki.
Tôi đã xem xét lại các giai đoạn cho đến nay và xác nhận xem mình có hành động hấp tấp hay không. Nếu đã có sự thiếu sót như vậy, tôi sẽ ngay lập tức suy nghĩ và phân tích lại để lần sau có thể tránh được.
Vấn đề là….
“Thật sự…không có cách nào...”
Tôi gãi đầu và thở dài.
Nguyên nhân trực tiếp là do các hình minh họa. Nhưng vấn đề không phải nằm hoàn tỏ chúng. Chỉ là có một khoảng cách giữa những hình minh họa lý tưởng mà Shinoaki nghĩ trong đầu và những gì cô ấy vẽ ra. Đó là lý do tại sao cô không thể tìm ra cách tốt nhất để hoàn thành nó vào lúc này.
Đây không phải là lỗi của ai cả. Ở một khía cạnh nào đó, tình hình lúc này thật sự không đơn giản. Bởi vì nó không phải có thể giải quyết được vấn đề bằng cách khắc phục nguyên nhân.
“Hãy bắt đầu lại từ đầu….”
Tôi đã tóm tắt những điểm chính của bài đánh giá trong một email, bao gồm cả những thay đổi về bố cục và gửi cho tổng biên tập. Nhưng điều đó cũng không có tác dụng ngay lập tức.
Trớ trêu thay, Tsurayuki và Nanako vẫn tiếp tục làm việc suôn sẻ.
Bản thảo gốc được biên tập viên thay đổi khắp nơi đã được Tsurayuki nâng cấp thành công. Mặc dù cậu ấy than vãn trước những yêu cầu của tôi với tư cách là “người thẩm định” nhưng vẫn không thừa nhận thất bại và tiếp tục sửa hết cái này đến cái khác. Việc cần làm bây giờ là cải thiện mọi thứ để chúng trở nên mạch lạc và liên kết với nhau hơn
.
Còn Nanako đang tập trung biên tập những bài hát tôi đề xuất, nhưng cô ấy cũng đang tự suy nghĩ về về những bước đi tiếp theo của bản thân. Đó là điều cho thấy cô nàng đã trưởng thành đáng kể. Trong khi vẫn cần nhờ sự giúp đỡ của tôi trong việc sáng tác, có vẻ như cô ấy cũng có ý định muốn thử thách sáng tác ca khúc của riêng mình.
Lúc này không cần phải lo lắng về hai người họ.
Tất nhiên, tôi chưa bao giờ đối xử với Shinoaki khác biệt với hai người còn lại về khối lượng công việc và chất lượng sản phẩm. Dù hỗ trợ cả ba người như nhau nhưng chỉ có Shinoaki là làm không tốt.
Tôi không liên quan gì nhiều đến việc Tsurayuki hay Nanako tại sao có thể tiếp tục công việc sáng tạo một cách suôn sẻ. Có thể đơn giản là nền tảng của họ rất xuất sắc và tôi chỉ là đưa họ đi đúng con đường mà thôi.
Những suy nghĩ tiêu cực này nhanh chóng lấp đầy đầu tôi.
“Không, chết tiệt…Mình không thể nghĩ về điều đó được.”
Tôi lắc đầu và rũ bỏ những suy nghĩ tồi tệ.
Chỉ cần nghe đến từ “sáng tạo”, tôi đã nghĩ đó là một công việc tuyệt vời. Tuy nhiên, khi nghĩ đến hoàn cảnh ảnh hưởng đến những người sáng tạo như thế nào, tôi một lần nữa nhận ra rằng nó là một công việc vất vả và chịu nhiều áp lực.
"Đìều đó…thật không hề dễ chút nào."
Hễ mở miệng ra là tôi lại thở dài và phàn nàn. Xem xét những gì sắp xảy ra, sẽ tốt hơn nếu có những thử thách nhỏ trên con đường thành công thay vì để mọi thứ diễn ra một cách suôn sẻ. Nhưng nghĩ đến hoàn cảnh hiện tại của Shinoaki thì tốt hơn hết là mọi chuyện nên diễn ra suôn sẻ.
Rốt cuộc, điều khiến tôi đau đầu nhất là tôi thực sự không hiểu rõ về quan điểm hay góc nhìn nghệ thuật của Shinoaki với tư cách là một người sáng tạo.
“Ngay cả khi tôi cố gắng làm một trò gì đó nhất thời, nó cũng không mang lại được lợi ích gì.”
Tôi cần biết thêm về Shinoaki. Nó không đơn giản chỉ là trò chuyện thông thường, tôi cần phải thật sự hiểu rõ được bản chất bên trong của chính con người này. Nhưng mà rõ ràng không thể nào có chuyện dễ dàng như vậy.
Những thử thách và khó khăn khi trở thành nhà sản xuất của tôi ngay lập tức gặp phải trở ngại lớn đầu tiên.
7
Vì ít khi đến trường đại học hơn trước nên chúng tôi dần dần thay đổi địa điểm gặp mặt thành những nơi ngoài khuôn viên trường.
Thay đổi lớn nhất là Kawasegawa-người mà tôi thường gặp ở quán cà phê Mirage trong khuôn viên trường. Bây giờ chúng tôi gặp nhau ở Toriyoshi, một quán rượu nhỏ trước ga Kishi.
Dù sao thì lần trước trong chuyến đi cả 2 chúng tôi đều không ai uống bia hay rượu nên lần này coi như là đi uống bù
“Có vẻ như cậu đang có điều gì phiền lòng nhỉ?”
Kawasegawa ngồi đối diện tôi, đột nhiên nhìn chằm chằm vào mặt tôi và nói như vậy. Tay vẫn cầm ly rượu đang uống dở.
“Bộ trông mặt mình giống như nhìn một cái là có thể biết ngay lắm à…”
“Cậu có quầng thâm dưới mắt và khí sắc rõ là cũng đang không tốt. Nói rằng bản thân ngủ đủ giấc nhưng mà trông uể oải thấy rõ. Còn có nhiều manh mối khác nữa, có cần tôi nói hết luôn không?”
“Không, không cần đâu…”
Tôi từ chối, rồi uống cạn ly Highball chỉ bằng một ngụm.
Đúng là gần đây tôi ngủ không được ngon giấc. Khi đi làm thêm, tôi ăn uống bình thường nhưng khi về nhà mệt mỏi, tôi thường đi ngủ ngay.
“Tôi cũng không có ý định dạy đời cậu kiểu phải chăm sóc sức khỏe của mình, nhưng có lẽ cậu nên chuẩn bị sẵn tâm lý nếu như lỡ có chuyện gì đó không ổn xảy ra.”
Cô ấy lúc nào cũng nghiêm túc như vậy cả.
“Dù sao thì mình cũng chúc mừng cậu đã có được những thành công đầu tiên trong việc diễn xuất.”
Sau khi tôi chúc mừng Kawasegawa, cô ấy có chút xấu hổ.
"Không có gì to tát đâu mà. Tôi luôn nói với những nhà sản xuất chịu lắng nghe tôi rằng bản thân sẵn sàng biểu diễn nếu có ai đó vắng mặt. Hóa ra, có người thực sự đã phải nhập viện vì bị gãy xương. Sau đó nhà sản xuất nói rằng đó không phải là một công việc quá khó khăn và hỏi tôi có muốn thử không. Thực sự thì tất cả chỉ có vậy thôi.”
Kawasegawa giải thích nhanh hơn bình thường.
Trước đây, cô ấy thường buồn bã nhắc đến lối làm việc của công ty sản xuất bản thân làm không chịu thay đổi. Tuy nhiên, có vẻ hiện tại công ty đã dần bắt đầu thay đổi khi chủ trương lấy Kawasegawa và đội ngũ nhân viên trẻ làm hạt nhân trung tâm.
Một ví dụ là việc quảng bá các buổi biểu diễn của Kawasegawa.
“Khi công ty muốn chèn một tiểu phẩm ngắn cho quảng cáo của mình, họ không muốn sử dụng một diễn viên kỳ cựu. Đó là lý do tại sao ba người mới-trong đó có tôi, được yêu cầu thử vai và hiện tôi đang làm quen với kịch bản.”
“Không, nó thật sự là một sự thay đổi lớn đó. Nếu cậu không chủ động và kiên trì thì sẽ chẳng có gì thay đổi cả.”
Đây là kết quả của những lời góp ý và mạnh dạn hành động của Kawasegawa. Nếu cô ấy vẫn im lặng, công ty có thể không thay đổi. Ngay cả khi có cơ hội, nó cũng có thể rơi vào tay người khác ngoài cô ấy.
"Đúng vậy. Đó là lý do tại sao tôi phải cảm ơn cậu.”
"Cảm ơn mình à?"
“Cậu là người khiến tôi nhận ra rằng có những lúc đôi khi phải hành động trước khi suy nghĩ. Một lần nữa, tôi phải thừa nhận rằng thành công trong công việc cũng cần phải có một chút sự dũng cảm và mạo hiểm nữa.”
Tôi không biết có phải người đối diện đang khen tôi không, nhưng cách diễn đạt của cô ấy thật sự có hơi…
“Gần đây, mình nhận ra rằng có một số việc mà chỉ hành động thôi cũng không giúp ích được gì.”
“Có phải Shinoaki không?”
Tôi khẽ gật đầu đồng ý với Kawasegawa. Cuộc gặp chỉ mới bắt đầu thì vấn đề trong việc sáng tác của Shinoaki đã xuất hiện.
“Gần đây tôi cũng không thể nói chuyện nhiều với cô ấy. Khi chúng ta đi du lịch trước đây, cô ấy cũng hoà vào cuộc vui với mọi người”.
“Cách cư xử thường ngày của cô ấy cũng không có vấn đề gì. Vậy nguyên nhân không phải ở cuộc sống thường ngày.”
Tôi không thể nghĩ ra lý do rõ ràng nào khiến cô ấy bị như này.
"Tôi…"
Cô ấy làm thêm chút cồn để lấy sức nói tiếp
“Tôi thật sự không biết nhiều về Shinoaki .”
"Nghĩa là sao?"
“Trong quá trình tiếp xúc và giao tiếp với cô ấy, tôi nhận ra đối phương rất tốt bụng và nghiêm túc. Hơn nữa, có rất ít người làm việc chăm chỉ để tạo ra thứ gì đó bàng cả trái tim như vậy. Tôi rất tôn trọng cô ấy với tư cách là một người sáng tạo.”
Rồi Kawasegawa lặng lẽ đặt ly xuống và tiếp tục với một từ “Nhưng”.
“Nhưng tôi luôn cảm thấy cô ấy đang che giấu điều gì đó. Kiểu như đang cố gắng dồn nén lại những sự tiêu cực mà bản thân phải chịu ấy. Tất nhiên tôi không có bằng chứng chắc chắn và có thể tôi chỉ suy nghĩ quá nhiều. Nhưng nếu đó là thật thì cô ấy thật sự đang cực kỳ mệt mỏi khi phải cố gắng duy trì sự ‘cân bằng hoàn hảo’ này.”
“Hoá ra cậu cũng cảm thấy vậy sao?”
Cô ấy khẽ gật đầu.
“Dù sao thì ở cái đất nước này, cái chuyện người ta không muốn để lộ ra vấn đề tiêu cựccủa bản thân mình cho người khác biết không phải là điều gì quá xa lạ.”
“Mình hiểu mà.”
“Có thể cô ấy cũng giống tôi, hoặc thậm chí là hơn cả như vậy nữa. Có thể trong mắt mọi người cô ấy là một Akishima Shino hoàn hảo nhưng bên trong thật sự thế nào… Khó biết được.”
“Dù sao một khi người ta đã muốn giấu rồi thì cũng khó để có thể biết được, phải khộng?”
“Cậu không có cảm giác gì về điều khiến Shinoaki khác biệt với những cô gái khác sao?”
Nghe cô ấy nói vậy, tôi không thể phủ nhận được.
Shinoaki không quan tâm nhiều đến những gì người khác làm gì hay nghĩ gì một khi đã bắt tay vào vẽ và chỉ chìm đắm vào điều đó cho đến khi mọi thứ hoàn thành. Tất nhiên cô ấy thành thật xin lỗi khi có lỡ làm chậm công việc của mọi người và nói rằng cố gắng khắc phục tình hình. Nhưng quan trọng hơn, cô ấy còn toát ra một bầu không khí có phần kỳ lạ.
Nhưng tôi không biết nó thực sự là gì.
“Mình không thể bình luận về chuyện đó, dù sao thì đó cũng là vấn đề của riêng cô ấy.”
"Đó là những gì tôi nghĩ. Cho đến nay, chúng tôi đã có thể nói chuyện bình thường mà không gặp bất kỳ trở ngại nào nhưng cái gì mà càng diễn ra một cách suôn sẻ thì tôi lại càng cảm thấy lo lắng. Có những lúc tôi nghĩ rằng nếu mà ‘sự cân bằng hoàn hảo’ này của cô ấy hoàn toàn sụp đổ thì không biết có điều gì tồi tệ sẽ xảy ra không? Liệu bản thân tôi có thể làm được gì để ngăn nó xảy ra hay không?”
Thật hiếm khi Kawasegawa nói điều gì đó nghiêm túc như vậy ngoài công việc.
Nhưng ngay từ đầu cô ấy đã không quen với việc thân thiết với các sinh viên khác. Những người duy nhất mà cô nàng thể thể hiện sự tôn trọng khả năng sáng tạo và duy trì mối quan hệ tốt đẹp là Nanako và Shinoaki.
Chính vì hai người đó là những người bạn ít ỏi mà bản thân có được nên không có gì lạ khi Kawasegawa lại đặc biệt quan tâm.
“Rõ ràng là chúng ta đang nói về công việc mà. Xin lỗi nhé.”
“Không, không sao đâu...”
Cô ấy không đưa ra lời khuyên trực tiếp. Nhưng quan điểm thoáng qua về Shinoaki trong mắt cô ấy lại khiến tôi lưu tâm.
8
Ba ngày trôi qua sau đó, tình trạng suy sụp của Shinoaki vẫn chưa thuyên giảm. Ngay cả khi tôi chuyển suy nghĩ sang công việc bán thời gian của mình, trong lòng tôi vẫn có chút lo lắng cho cô ấy.
“Matsuhira-san, đây là bản phân chia công việc Debug.”
Tôi cho Matsuhira-san xem và bắt đầu giải thích.
“Theo những gì anh chỉ thị, em đã kiểm tra năng lực của mọi người đối với công việc này và từ đó đưa ra những nhiệm vụ phù hợp cho họ.”
Trước đó, Matsuhira-san đã giao cho tôi một nhiệm vụ khác ngoài việc lập project. Anh ấy muốn cơ cấu lại công việc Dubug nhằm khiến cho nó trở nên năng suất hơn và vì tôi đã làm rất tốt công việc này nên anh ấy muốn tôi vạch ra phương án.
Tôi đã xem báo cáo công việc của nhóm Debug gồm mười người và phân công từng nhiệm vụ phù hợp với từng người. Và như trong báo cáo tôi đã trình bày, việc Debug vấn có thể được rút gọn thời gian và tăng năng suất công việc.
“Ồ, làm tốt lắm. Những gì mà cậu báo cáo trong này thật sự không có gì cần phải sửa thêm nữa.”
"Cảm ơn anh!"
Được khen ngợi bởi một người giỏi như Matsuhira-san khiến tôi cảm thấy tự tin hơn.
Đó là một trải nghiệm tốt khi quan sát mọi thứ từ trên cao, kiểm tra năng lực của mọi người trong nhóm và đề xuất ra những phương án phù hợp để nâng cao hiệu quả. Trên thực tế, tôi đã nghe Horii-san kể rằng nhiều người đứng đầu nhóm Debug đã trở thành trợ lý sản xuất và tham gia vào công việc phát triển chính.
(Đó là những gì Kanou-sensei đã nói.)
Nếu thực hiện cách tiếp cận từng bước như thế này và dần dần tích lũy được kinh nghiệm với tư cách là nhà sản xuất, tôi cũng cảm thấy đó là một hướng đi phù hợp.
“Vậy thì, từ tuần sau trở đi thì hãy áp dụng nó nhé. Nhắc mới nhớ, còn Takenaka-san sao rồi?”
Tôi im lặng và chỉ tay vào chỗ ngồi của em ấy.
Chỉ để nhìn thấy…
“Ew...... Cái này...... Không thể … Mình không thể nào nghĩ được điều gì cả…Tại sao mình chỉ là nhân viên mới mà lại bị giao cho một nhiệm vụ khó nhai như vậy chứ ...... Mấy ngày nay nghĩ mãi mà cũng không thể nghĩ ra được một chút ý tưởng nào hết......”
Phát ra một tiếng rên rỉ thảm thiết.
“Trời ơi…… Cứu tui, cứu tui trời ơi… Chết tui trời ơi……Giúp em với, paisen ơi… Em chết mất thôi”
Hình như đã nhận ra việc tôi đang nhìn về phía mình, con bé lập tức kêu gọi sự giúp đỡ.
“Có vẻ như nhiệm vụ lần này không dễ dàng với em ấy nhỉ…”
Matsuhira-san bày tỏ sự cảm thông của mình.
“Thật ra thì em cũng không khác gì em ấy, cũng chưa thể nghĩ được bất cứ gì cả….”
“Không dễ để có được một project chất lượng. Dù sao thì vẫn còn thời gian nên hãy cố gắng làm việc chăm chỉ nhé.”
“Vâng, em sẽ cố gắng hết sức.”
“Dù sao có tinh thần vậy là tốt nhưng tôi cũng hy vọng cậu hiểu được giới hạn sức khoẻ về cả thể chất và tâm lý của bản thân mình. Đừng có để bản thân phải vào viện truyền nước đó nhé.”
Tôi gật đầu đáp lại. Matsuhira-san luôn quan tâm chăm sóc tốt đến thể chất và tinh thần của những sinh viên vừa học vừa làm như chúng tôi.
Nhớ lại khi tôi hỏi anh ấy tại sao lại quan tâm đến chúng tôi nhiều như vậy thì anh ta trả lời tôi một cách kiên quyết ràng đó là nhiệm vụ của mình với tư cách là một senpai và một người cấp trên.
(Đây là một điều mà...... mình chưa thể nào làm được.)
Trong khi tôi đang nhìn Matsuhira-san với ánh mắt ghen tị, điện thoại nội bộ ở chỗ ngồi của tôi đột nhiên reo lên. Tôi vội nhấc ống nghe lên.
“À, Hashiba-kun. Cậu có thể đến chổ tôi một lát được không?”
Đó là giọng của Horii-san.
“Vâng, em đến nay đây.”
Tôi trả lời ngay lập tức và xin phép Matsuhira-san cho mình rời đi.
9
Sau khi đến chỗ của Horii-san, tôi thấy một chiếc ghế phụ đã được đặt sang một bên, Horii-san giục tôi ngồi xuống.
“Xin lỗi vì đột nhiên yêu cầu cậu đến như vậy.”
“Không có gì đâu, em có thể giúp gì được cho anh?”
Horii-san mở thư mục trên máy tính cho tôi xem.
Nó chứa một số lượng lớn các hình ảnh minh họa, một tập tin hiển thị tên và các thông tin khác.
“Cậu có biết về ‘Brain the Darkness’ được phát hành năm ngoái của chúng ta không?”
“Vâng, đó là một game RPG do Kawase Sasami thiết kế theo phong cách Châu Âu thời Trung cổ.”
Nó còn được gọ tắt là “BTD”, đây là một trong những tựa game có thể xem là vô cùng khó chơi ở thời điểm này. Tuy nhiên, những hình minh họa đẹp mắt đã thu hút được sự yêu thích và nó cũng được rất nhiều hoạ sĩ Doujin lấy làm chủ đề. Tôi cũng đã mua một số fanboook đó
"Đúng vậy. Sắp tới chúng ta sẽ chuẩn bị ra mắt Official Setting Collection[note58582] và tôi muốn cậu tham gia.”
Horii-san sau đó yêu cầu tôi mở tập tin ở góc trên cùng của thư mục. Tôi đã làm như vậy và thấy rằng nội dung là sự đề xuất của nhà xuất bản.
“Năm ngoái, công ty chúng ta cũng đã ra mắt Official Setting Collection với thông tin cài đặt game và một số thứ liên quan khác, tuy nhiên rõ ràng lượng thông tin này không thể nào nhét hết vào trong một cuốn Fanbook được. Đó là lý do tại sao công ty đã quyết định sẽ phát hành tập 2.”
Như anh ta đã nói, trong này có rất nhiều thông tin và phác thảo tạo hình nhân vật mới còn chưa được công bố.
Tuy nhiên, đây chỉ là nửa đầu, còn nửa sau hầu như dự tính chỉ là minh họa.
“Nhiều chổ cho fanart thật đó.”
“Chà, dù sao thì tựa game này cũng được rất nhiều hoạ sĩ Doujin lấy làm ý tưởng nên việc đưa vào rất nhiều hình minh họa là điều đương nhiên. Nhà xuất bản cũng yêu cầu bên chúng ta thu thập minh hoạ từ các hoạ sĩ có phong cách tương tự với game....”
Bây giờ tôi cuối cùng đã hiểu công việc của mình.
“À, ý anh là muốn em phân loại các hình minh họa ở đây phải không?”
Horii-san gật đầu đồng ý với câu trả lời của tôi.
"Đúng như chưa đủ, thật ra thì công việc cậu được giao có nặng nề hơn một chút?”
"Một chút......?"
Tôi thấy anh ấy cười.
“Có khoảng 200 hoạ sĩ ở đây. Nói cách khác, tôi muốn cậu lựa chọn tác phẩm của 50 trong 200 người đó.”
“Tức là anh muốn em thực hiện sàng lọc lần 1 sao?”
Horii-san gật đầu.
“Chà…… đó thực sự là một trách nhiệm lớn.”
Nói một cách đơn giản, Succed Soft sẽ quyết định sẽ lựa chọn những tác phẩm của những hoạ sĩ nào để đăng dựa trên đánh giá của tôi. Chắc chắn không ít hoạ sĩ xem việc tác phẩm của mình được lựa chọn đăng lên là một vinh dự nên tôi cũng phải có trách nhiệm với việc đưa ra quyết định sau cùng .
“Để xem nào… cậu hãy cố gắng hoàn thành nó trong 2 đến 3 ngày tới nhé. Và tất nhiên nếu như có vấn đề gì khó hiểu hay cần bàn bạc thì đừng ngại mà tìm đến tôi để tâm sự.”
"Em hiểu rồi. Em sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành nó vào ngày mai.”
Và thế là quá trính chọn lọc đầy nặng nề của tôi bắt đầu.
Gọi là vậy nhưng việc của tôi cũng chỉ là xác nhận lại thông tin lý lịch của hoạ sĩ và xem những tác phẩm mà họ đã từng làm có phù hợp với thế giới và bối cảnh của game hay không. Horii-san sau đó sẽ đưa ra quyết định cuối cùng từ những cái tên mà tôi lựa chọn.
May mắn thay, tôi đã chơi game này và biết người hâm mộ sẽ thích kiểu minh hoạ như nào. Vì vậy, tôi không gặp nhiều trường hợp phải lưỡng lự trong lựa chọn của mình.
Nhưng có một điều khác cứ lởn vởn trong đầu tôi, đó là về Shinoaki.
Trong số rất nhiều họa sĩ minh họa ở đây,
tôi nghĩ rồi một ngày Shinoaki rồi một ngày nào đó sẽ trở thành một điều gì đó khác biệt nổi trội hơn tất cả.
Nhưng nếu tôi không nhanh chóng làm gì đó hoặc cô ấy không tự mình thoát khỏi vòng luẩn quẩn này thì có thể mọi thứ sẽ không đi đúng như những gì tôi mong đợi.
Tôi muốn tìm ai đó để nói chuyện một chút.
“Horii-san, anh có hay thường xuyên phải làm mấy việc sàng lọc như này không?”
"Nhiều là khác ấy chứ. Bản thân tôi cũng có biết chút ít về hội hoạ cơ bản nên công ty đôi khi còn bảo tôi vẽ một số thứ theo yêu cầu của họ nữa.”
“Yêu cầu…… sao?”
Đó là điều khiến tôi bận tâm vào lúc này.
“Hình như có điều gì khiến cậu lo lắng à?”
“Hiện tại em có gặp chút khó khăn về một yêu cầu.”
Tôi rất biết ơn khi được nghe lời khuyên của chuyên gia. Tuy nhiên, tôi không dám lợi dụng việc này chỉ để xin lời khuyên giải quyết việc riêng tư của mình.
Nhưng Horii-san…
“Nếu cậu đang gặp vấn đề tương tự thì đừng ngại mà nói ra vì biết đâu tôi có thể cho cậu một lời khuyên phù hợp, dù sao thì tôi không muốn cậu cứ bị những cái phiền não đó dày vò mãi dẫn đến xao nhãng công việc”
Anh ấy đã chủ động muốn nghe tôi tâm sự
“Cảm ơn lòng tốt của anh, thực ra là…”
Và thế là tôi đã nói với anh ấy những gì đã xảy ra với Shinoaki thời gian gần đây một cách ngắn gọn và dễ hiểu nhất. Tuy nhiên, tôi vẫn phải giấu đi những thông tin như tên nhà xuất bản, tên tác phẩm, tiến độ công việc và những ý kiến góp ý của tôi.
Sau khi giải thích chung chung, Horii-san gật đầu rồi trầm ngâm.
“Tôi hiểu rồi, cô ấy là người đã minh hoạ cho Blue Planet phải không? Để có thể vẽ được một cách tinh xảo như vậy, người hoạ sĩ hẳn phải khá tâm huyết với bức tranh, thật sự đúng là rất nan giải”.
Horii-san dường như cũng có ấn tượng với tác phẩm của Team Kuroda và hiểu đại khái những gì đằng sau các hình minh họa do Shinoaki vẽ.
“Em cũng đang giúp cô ấy phụ trách yêu cầu lần này những em thật sự chưa biết cách để giải quyết nó như thế nào…”
“Hashiba-kun, cậu không thực sự cần phải cảm thấy bản thân phải gánh hết toàn bộ mọi trách nhiệm trong chuyện này đâu. Ngay từ đầu góc nhìn hay suy nghĩ của mỗi con người về cũng một vấn đề vốn đã không hề giống nhau, người ra yêu cầu và người thực hiện yêu cầu cũng như vậy. Hầu như không thể đoán được tâm trạng hay cảm xúc của người khác một cách chính xác được.”
Mặc dù Horii-san đã trả lời câu hỏi của tôi về trách nhiệm một cách rõ ràng và hợp lý, tôi vẫn cảm thấy rằng...... lẽ ra ngay từ đầu không nên tuỳ tiện đồng ý giúp đỡ cô ấy như vậy.
Nếu có một cách nào đó có thể giúp tôi giải quyết được vấn đề hiện tại, tôi sẽ sẵn lòng sử dụng nó.
“Hiện tại vẫn còn may là cô ấy lúc này vẫn còn chưa bị quá nhiều căng thẳng trong công việc, có lẽ chúng ta có thể tác động hay thay đổi một thứ gì đó xunh quanh nhằm giúp cô ấy có thể thoải mái làm việc hơn......"
Horii-san gật đầu rồi như thể nghĩ ra điều gì đó.
“Hoặc là cậu có thể thay đổi toàn bộ môi trường làm việc của cô ấy lúc này.”
"Ý anh là sao?"
Khi nghĩ đến việc thay đổi trước mắt, tôi chỉ nghĩ đến việc thay đổi căn phòng mà cô ấy đang dùng đẻ làm việc hay là những thứ mà cô ấy đang sử dụng .
Thật sự với tình hình lúc này thì việc thay đổi mọi thứ hoàn toàn là điều bất khả thi, tôi không biết phải làm như thế nào cả
“Tôi nghĩ là cứ để cô ấy dồn hết 100% tâm sức vào việc minh hoạ light novel đang bế tắc lúc này cũng chẳng khiến mọi thứ đi đến đâu. Chi bằng mời cô ấy tham gia minh hoạ cho chúng ta coi như thoát khỏi sự bế tắc hiện tại hay tìm lại chút cảm hứng gì đó cũng được mà phải không…?”
Thật là một lời đề nghị bất ngờ.
“Đó là một ý tưởng không tồi…… nhưng có thể thực hiện được không?”
“Theo những gì tôi đã quan sát được cho đến bây giờ thì những tác phẩm của cô ấy thật sự rất phù hợp cho lần này. Nếu Shino-san sẵn lòng thì tôi còn vui mừng là đằng khác ấy chứ.”
Diều này thật sự quá bất ngờ với tôi. Nhưng đúng là có thể chọn Shinoaki làm ứng cử viên trước khi nhà xuất bản quyết định danh sách những hoạ sĩ được chọn sau cùng. Và đó không phải là một điều khó khăn để làm.
"Cảm ơn anh rất nhiều. Em sẽ nói với cô ấy ngay.”
Vì chuyện có tham gia hay không phải dựa vào cô ấy nên tôi quyết định sẽ xác nhận điều đó với Shinoaki sau.
“Bộ cậu hiện tại đang là cố vấn hay quản lý cho cô ấy à, Hashiba-kun?”
Horii-san tình cờ hỏi.
“À thì, thực ra thì cũng không đến mức đó đâu... Nó giống như hỗ trợ vậy.”
“Nhưng mà dựa theo những gì cậu nói với tôi đến giờ thì nó là một sự can thiệp sâu sắc hơn là sự hỗ trợ đơn thuần đó”
Nghe anh ta nói vậy, tôi nhận ra mình không cần phải khiêm tốn một cách không cần thiết lúc này.
“Em xin lỗi, anh nói không sai. Em đang thật sự muốn một ngày nào đó có thể hợp tác với cô ấy trong tư cach một nhà sản xuất và họa sĩ.”
"Tôi hiểu rồi. Vì thế nên cậu đang muốn học cách trở thành nhà sản xuất phải không?”
"Vâng. Trong tương lai, em muốn tạo ra điều gì đó cùng những người mà mình thân thiết. Vì mục đích đó nên em muốn trau dồi thêm kỹ năng của bản thân.”
Horii-san gật đầu.
“Đó là một lý do rất chính đáng. Thật may mắn khi cô ấy có được một người như cậu làm cộng sự”.
Tôi nghĩ tôi đã từng nghe điều gì đó tương tự trước đây.
“Nhưng tôi hy vọng cậu cũng hiểu rõ chuyện này. Tạo dựng được một mối quan hệ tốt không có nghĩa là mối quan hệ đó được phép đặt lên trên công việc. Như tôi đã từng nói, đứng trên vai trò một nhà sản xuất thì muốn tạo ra một sản phẩm xuất sắc thì cần phải chọn ra những con người phù hợp bằng lý trí chứ không phải là trái tim. Cho dù đó có là bạn bè thân thiết của mình...... cậu hiểu mà, phải không?”
"Vâng, em cũng đã trải qua chuyện này một lần rồi. Dù là với một quy mô nhỏ hơn….”
Horii-san thì thầm
"Vậy à....."
Rồi anh ấy nói tiếp
“Những tác phẩm cô ấy vẽ rất đẹp, đó là điều không thể phủ nhận. Tôi tin nếu tiếp tục phát triển, Shino-san sẽ có cơ hội tốt để tỏa sáng trên những ánh hào quang sáng chói hơn nữa. Nhưng mà hào quang càng sáng chói thì lại sẽ càng để vấp ngã.”
"...... Vâng."
“Tôi xin lỗi, tôi đã nói quá nhiều điều không liên quan. Chúng ta hãy kết thúc ở đây thôi.”
Tôi đã học được rất nhiều từ những lời này của anh ấy. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến tôi suy tư.
Trở thành nhà sản xuất là chấp nhận phải chịu đựng sự đau đớn. Nghe những gì Horii-san vừa nói khiến tôi nhận ra rằng câu nói này rất gần với thực tế.
Nghĩ lại khi cả bọn làm Doujin-game, tôi đã quá chú tâm đến những chuyện khác mà không nhận ra những vết thương đang dẫn xuất hiện, đến khi nhận ra thì mọi thứ thật sự đã quá muộn để có thể cứu vãn được. Nếu tôi không du hành tới tương lai lúc đó, tôi sẽ chỉ còn là một cái vỏ rỗng.
Bây giờ tôi nên chuẩn bị tinh thần để đối mặt với điều đó một lần nữa.
Việc trở thành nhà sản xuất cá nhân của một người là như thế nào? Cơ thể và tâm trí tôi run rẩy khi đối mặt với tương lai và hiện tại cuối cùng cũng thật sự hội tụ.
Akishima Shino là một trong những người phụ trách minh hoạ cho cuốn Official Setting Collection một ngày nào đó sẽ được xuất bản bởi Succed Soft, đó sẽ là thứ đưa cô ấy được nhiều người biết đến hơn.
Bây giờ thì con đường đó thật sự đang dần hiện ra trước mắt tôi
10
Việc lựa chọn họa sĩ đã hoàn thành. Trong số mười lăm người trong danh sách sau cùng có Shinoaki.
Việc tiếp theo cần làm đó là liên hệ với hoạ sĩ, nếu những người được chọn không thể tham gia được thì bên chúng tôi sẽ chọn người thay thế. Tuy nhiên, Shinoaki lại được đối xử một cách đặc biệt hơn khi cô ấy có thể bắt đầu vẽ ngay khi bản thân đồng ý nhận việc.
Ngay khi tôi về nhà, việc đầu tiên là đến phòng cô ấy.
Có vẻ như mọi thư vẫn chưa cải thiện và cô ấy cũng chẳng thể nói gì hơn ngoài những lời xin lỗi.
"Shinoaki, mình có một công việc khác cho cậu đây."
Tôi không dám nói với cô ấy rằng mục đích thật sự của nó là hướng sự chú ý của cô ấy khỏi sự bế tắc trong công việc hiện tại.
Không phải lo về vấn đề Shinoaki không chơi game, vì cũng là một người rất hay theo dõi cộng đồng Doujin nên có khả năng cô ấy biết đôi điều về BTD. Vì vậy, tôi có thể giải thích công việc cho đối phương mà không gặp bất kỳ trở ngại nào.
"Nghe có vẻ cũng được đó."
Cô ấy cũng hứng thú với điều này
Đối với Light novel, bạn phải vẽ liên tục nhiều hình minh hoạ và phải giữ cho chất lượng luôn cần được đảm bảo. Nhưng lần này, đối với BTD thì chỉ cần có một hình minh hoạ mà thôi. Hơn nữa nó lại đúng với sở trường vẽ chi tiết với bối cảnh lớn của Shinoaki.
Vậy nên cô ấy sẽ không gặp nhiều vấn đề khi nhận công việc này
“Nhưng minh hoạ cho Light novel vẫn chưa hoàn thành, có ổn không nếu mình nhận thêm công việc?”
Tôi có nên nói rằng cô nàng này có tinh thần trách nhiệm cao không? Shinoaki có vẻ lo lắng đến việc bản thân chưa hoàn thành phần minh họa cho Light novel nhưng chính vì thế nên tôi mới nghĩ rằng việc để cô ấy tham gia một công việc khác nhẹ nhàng và phù hợp hơn lúc này là điều cần thiết.
"Đừng lo lắng, chuyện này mình sẽ sắp xếp cho cậu."
Deadline vẫn còn hơn hai tháng nữa. Hơn nữa bên xuất bản cũng một phần hiểu được vấn đề của cô ấy nên phần nào cũng có thể dễ dàng nói chuyện thương lượng hơn.
Tôi không có quyền lực gì để can thiệp vào vấn đề xuất bản cả nhưng tổng biên tập bên đó thật sự có một sự tin tưởng nhất định với chúng tôi.
Nếu như tôi nói rằng bản thân có khả năng xử lý mọi thứ thì chắc chắn Shinoaki với sự tin tưởng tuyệt đối cũng sẽ dễ dàng chấp nhận lời đề nghị này của tôi. Chính vì những lý do này mà tôi mới có thể tự tin thúc đẩy cô ấy như vậy.
Shinoaki dường như cũng đã quyết định.
"Vậy thì trông cậy vào cậu. Mình cũng sẽ cố hết sức."
11
Sau khi nói chuyện với Shinoaki, tôi trở về phòng.
Sau khi đã hoàn thành những việc khác, bây giờ đã đến lsuc tôi cần suy nghĩ về nội dung của project.
"Project sao......"
Tôi ngừng gõ trên bàn phím và sắp xếp lại những ý tưởng của bản thân đã nghĩ ra suốt thời gian qua.
Đó sẽ là điều gì đó bất ngờ, điều gì đó phá vỡ khuôn mẫu. Nói chung, đó chính là ý điều mà Horii-san mong muốn.
Tôi chắc chắn đây sẽ không phải là một project dành cho game console. Nếu anh ấy muốn loại project này, anh ta không cần phải nói úp mở và cũng không để cho người mới chúng tôi đảm nhận nó.
Vì vậy, có thể chắc chắn rằng nó phải là một cái gì đó không được các nhà phát triển để tâm hay ưa chuộng vào thời điểm này.
Nghĩa là cho dù có đủ khả năng thì họ cũng không có ý định muốn làm.
"Về cơ bản thì mình cũng hiểu được phần nào vấn đề."
Tiếng gõ bàn phím lại tiếp tục. Tôi đang dần dần liên kết lại những ý tưởng của bản thân lại với nhau. Đây là phần yêu thích của tôi trong việc lập kế hoạch. Tôi cảm thấy như bản thân biết mình cần phải làm gì khi những sự mơ hồ dần dần trở thành một con đường.
Trong tủ có những tờ ghi chú về những gì tôi sẽ làm tiếp theo.
Tôi cũng không biết liệu tương lai chúng tôi sẽ cùng nhau thiết kế game hay làm phim, làm anime… Thật sự khó mà có thể biết được
Tuy nhiên, tại thời điểm này, game là thứ đầu tiên hiện lên trong tâm trí tôi khi nghĩ về việc cả bọn cùng nhau làm gì đó.
“Dù sao thì ít nhất mọi người cũng có thể giữ được cho nhau một mối lên kết”
Dù về cơ bản thì rõ ràng những lĩnh vực mà họ theo đuổi vốn không hề có bất cứ sự liên quan nào với nhau nhưng mà ít nhất thì tôi cũng đã tìm được cho mình một lý do để có thể nổ lực từng ngày. Ngay cả mục tiêu mà lúc đầu tôi tưởng là ngoài tầm thì bây giờ cũng đã trong tầm tay.
Nhưng tôi cảm thấy khó chịu. Tôi biết mìnhlà một kẻ thiếu kinh nghiệm và không đáng tin cậy, đồng thời có một nỗi lo lắng vô hình rằng tôi đã quên điều gì đó quan trọng.
"Mình thật sự…."
Vì nó không hề có trong kế hoạch tôi đã vạch ra ban đầu nên cảm giác bất an vẫn kéo dài.
Hiện tại, tôi chỉ có thể tiếp tục ở bên cạnh hỗ trợ cô ấy, chỉ vậy thôi.
Nói thì dễ nhưng thực tế lại khó thực hiện được. Những gì Horii-san nói hôm nọ hiện lên trong tâm trí tôi.
“Tạo dựng được một mối quan hệ tốt không có nghĩa là mối quan hệ đó được phép đặt lên trên công việc”
Điều đó có nghĩa là mối quan hệ của chúng tôi rồi sẽ tan vỡ hay còn điều gì khác nữa? Song dù bất luận thế nào, đó vẫn là một khả năng có thể xảy ra trong tương lai.
Liệu sau này Shinoaki sẽ lựa chọn thế nào? Liệu cô ấy có từ bỏ hội họa và mọi thứ sẽ dẫn đến tương lai mà tôi đã từng được chứng kiến trước khi về lại quá khứ không?
“Nhưng tao thấy bản thân cô ấy cũng là người mạnh mẽ nhất nhưng cũng là người dễ vỡ nhất.”
Tôi nhớ lại những gì Kuroda đã nói.
Lúc đó, tôi đã cảm thấy có chút vấn đề nhưng cho đến giờ tôi vẫn chưa biết điều gì đã khiến Shinoaki dễ bị tổn thương.
Tôi muốn hiểu cô ấy. Tôi muốn hiểu rõ mọi thứ thông qua việc sáng tạo và thông qua các cuộc trò chuyện không phải chỉ để hiểu về cách mà cô ấy có thể vẽ ra những bức tranh tuyệt vời mà là hiểu rõ chính con người của đối phương.
Tôi luôn cảm thấy có một điều gì đó đang chờ đợi mình trong tương lai.
Vẫn còn 10 năm nữa cho đến lúc đó