1
"Kyouya-san, Kyouya-san."
Tôi nghe thấy giọng nói của ai đó. Ai đó khác đang lay chuyển cơ thể tôi. Giọng nói rất nhẹ nhàng, bàn tay bắt tôi thật ấm áp.
Đó là lý do tại sao tôi trong cảnh nửa mơ nửa tỉnh, đã nghĩ rằng cứ cứ như thế này thì tốt.
"......!”
Khi tôi giật mình thức dậy, tôi nhớ lại những ký ức trước khi chìm vào giấc ngủ.
Hôm qua tôi về muộn và bắt đầu làm bản báo cáo mà tôi đã trì hoãn một thời gian. Nhưng tôi không thể đi ngủ và thời gian deadline làm việc bán thời gian của tôi đang đến gần. Tôi nghĩ mình nên nghỉ ngơi nên nằm xuống phòng khách nhưng hình như tôi đã ngủ quên.
"Mình xuống xem chuyện gì đang xảy ra vì chuông báo thức cứ reo. Sau đó mình nhận ra Kyouya-san đang ngủ quên quyết định đánh thức cậu."
Tôi nhìn vào điện thoại di động của mình và nhận thấy có dấu vết của chuông báo thức reo liên tục. Nếu không có sự quan tâm của Shinoaki thì chắc chắn tôi đã tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
"Cám ơn cậu, nếu không có người như cậu thì mình đã có thể gặp rắc rối... Bây giờ là mấy giờ rồi?"
Tôi vội vàng nhìn vào điện thoại di động của mình một lần nữa. Mặc dù tôi đã lỡ chuyến xe buýt thường lệ, nhưng nếu tôi lập tức ra ngoài bây giờ, tôi sẽ có cơ hội bắt chuyến tiếp theo.
Dù biết chắc mình sẽ đến muộn nhưng tôi vẫn có thể đến sớm nhất có thể.
"Mình xin lỗi. Nếu không nhanh lên sẽ trễ mất. Mình đi đây!"
Tôi leo lên, chộp lấy túi xách và lao thẳng ra cửa.
"Đi đường cẩn thận."
Một giọng nói êm ái và nhẹ nhàng vang lên từ phía sau tôi. Tôi đáp lại Shinoaki, người vẫy tay và nhìn tôi đi rồi chạy ra khỏi nhà.
Tôi chạy từ nhà ra bến xe buýt mà không kịp thở. Tôi cố gắng nhảy lên một chiếc xe buýt đi đến.
"Thật tốt là may mắn là vẫn có xe đến!”
Đến muộn rõ ràng là diệu rất tệ, nên tôi chỉ vui mừng một nửa về điều đó, nhưng dù sao tôi cũng đã khiến thời gian ngắn lại một chút. Rốt cuộc, phải đi bộ một quãng đường dài mới đến ga và xe buýt không chạy thường xuyên. Chưa kể nơi tôi ở lạc hậu đến mức tôi thậm chí không thấy nhiều taxi, mặc dù tôi chưa bao giờ bắt một chiếc nào.
Sau khi lên xe buýt, tôi ngồi ở ghế sau. ĐIều chỉnh lại tinh thần, tôi nhắn tin cho Shinoaki để cảm ơn cô ấy.
"May mà vẫn còn bắt được xe buýt, cảm ơn cậu."
[Thật tuyệt... Cậu chắc hẳn đã mệt rồi, Kyouya-san. Cố lên nhé!]
Tôi nhận được một tin nhắn đáp lại. Sau khi gửi cho cô ấy một tin nhắn khác để cảm ơn, tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Nếu không phải Shinoaki đánh thức, mình thật sự đã ngủ đến tận khuya.”
Nhờ có cô ấy mà tôi chỉ trễ khoảng ba mươi phút so với giờ khởi hành thường lệ. Nhưng tôi vẫn đến muộn. Lần tới, tôi phải tránh ngủ trưa không cần thiết một lúc trước khi có thể thực sự đứng dậy.
Thở phào nhẹ nhõm, tôi nhìn ra ngoài cửa sổ xe. Tháng Tư vẫn còn hơi se lạnh đã bước sang nửa sau và nhiệt độ bắt đầu ấm lên.
"Đã hai tuần kể từ lúc đó... Nhanh thật đấy."
Tôi bắt chéo ngón tay để tính xem mình đã làm việc bán thời gian được bao lâu.
Tất nhiên là tôi vẫn chưa quen nhưng số giờ làm việc của tôi cuối cùng cũng đã lên tới hai con số. Bước tiếp theo là tôi phải làm quen với công việc một cách kỹ lưỡng và cố gắng làm việc chăm chỉ để có ích thực sự.
“Đó là chìa khóa cho tương lai phải không?”
Tất nhiên, tôi không thể chỉ làm quen với công việc bán thời gian. Khi đã ghi nhớ những gì mình đang làm, tôi sẽ phải hành động và dần dần học hỏi những kỹ năng cần có của một nhà sản xuất.
Nếu bạn chỉ muốn làm những gì được bảo, bạn nên chọn một công việc bán thời gian dễ dàng hơn.
"...... Phải thử mới biết được."
Đến muộn không phải là một điều gì đó vui vẻ nên tôi vỗ nhẹ vào má mình để lấy tinh thần trở lại.
2
Vừa đến văn phòng, tôi lập tức đến bàn của Horii-san.
"Xin lỗi, em đến muộn. Em thực sự xin lỗi!"
Việc đổi tàu cũng cũng diên ra vô cùng thuận lợi, rút ngắn đáng kể ba mươi phút mà lẽ ra tôi sẽ bị trễ.
Nhưng hóa ra tôi vẫn đến muộn mười phút.
“Không cần phải quá lo lắng. Dù sao hôm qua cũng về rất muộn mà đúng không? Dù sao thì cũng cứ nói vì lới với Matsuhira-kun nhé.”
"Em hiểu rồi."
Có lẽ vì là lần đầu tiên đi muộn nên tôi không bị mắng nhiều.
(Nhưng mình không thể yên tâm về điều đó.)
Tôi có thể bị coi là người không biết làm chủ thời gian của bản thân. Và theo kinh nghiệm của tôi, tôi biết rằng những người không mất bình tĩnh trước những chuyện nhỏ nhặt như thế này thực ra còn đáng sợ hơn.
Tôi thề trong đầu rằng lần sau sẽ cẩn thận hơn khi đi đến bàn của Matsuhira-san.
"Haha, hôm qua cậu đã thức cả đêm để làm bài luận phải không? Chuyện đó là không thể tránh khỏi."
Matsuhira-san cũng cười rất vui vẻ.
“Anh đã bao giờ trải qua chuyện như thế này chưa, Matsuhira-san?”
"Không, tôi quen việc chia nhỏ nó ra thành nhiều phần để làm trong ngày, thay vì thức cả đêm để hoàn thành hết trong một lần. Tất nhiên tô cũng có sự hỗ tợ từ bạn bà của mình."
Câu trả lời của anh ấy không như tôi mong đợi.
"Nhân tiện, sức khỏe của cậu có ổn không? Cậu đừng cố gắng quá sức."
"Không sao đâu. Em đã ngủ trên tàu và bây giờ không thấy mệt nữa."
"Tôi hiểu rồi. Dù sao thì cẩn thận vẫn hơn. Nếu không đủ sức làm việc, hãy gọi điện trước."
Thật tuyệt vời khi cấp trên của bạn quan tâm đến cấp dưới đến muộn của mình. Nếu nghiêm túc như vậy thì có thể mắng đối phương không nghiêm túc, nhưng tôi không cảm thấy như vậy chút nào.
"Vâng, cảm ơn anh."
Tôi thẳng thắn cúi đầu cảm ơn, trong khi trong đầu tràn ngập những câu hỏi.
"Ồ phải rồi. Takenaka-san vẫn chưa đến à?"
"Ừ, em ấy cũng chưa đến. Và tôi cũng chưa nhận được cuộc gọi nào báo em ấy sẽ đến muộn. ......"
Vào đúng thời điểm những lời đó được nói ra.
"Chào buổi sáng! Em xin lỗi! Dù biết là không còn sớm nữa nhưng em thực sự xin lỗi!"
Cô nàng lao vào bộ phận R&D với mái tóc bù xù. Mọi người trong bộ phận R&D đều cười lớn khiến em ấy càng bối rối hơn.
"Thật sự xin lỗi mọi người!”
Sự việc xảy ra quá đột ngột khiến Takenaka vẫn chưa biết phải làm sao.
Matsuhira-san và tôi đều cười trước vẻ ngoài của cô ấy.
"Được rồi, bắt đầu công việc hôm nay thôi."
"Okay."
3
"Hôm nay thật sự em đã gặp phải toàn thứ gì đâu không à. Để em kể cho anh nghe, Paisen. Sáng nay em đã làm đổ dung dịch lau kính áp tròng rồi còn lỡ đổ quá nhiều nước khi nấu cơm. Đã thế bộ nút bên phải của tay cầm chơi game còn hỏng nữa, thật không thể nào hiểu nổi. Đây có phải là nghiệp báo không? Em đã đã quyên góp rất nhiều cho đền thờ rồi mà.”
"Hôm nay thực sự là một ngày tồi tệ với em nhỉ. Mà chổ này hình có vấn đề này"
"Đúng rồi ha! Cảm ơn Paisen!"
Takenaka nhìn chằm chằm vào màn hình và nhanh chóng nhập lại trên bàn phím. Em ấy tuy hơi mất tập trung nhưng lại giỏi máy tính.
"Anh thâye em đánh máy rất nhanh và chính xác."
"Tất nhiên, em nhìn vậy chứ cũng chơi game dữ lắm đó. Anh có biết PCO[note54943] không?"
"Tất nhiên là có rồi."
Đó là một game MMORPG nổi tiếng ở nội địa, không, thậm chí là trên toàn thế giới.
"Em là thủ lĩnh của một guild, cầm đầu đâu đó khoảng 100 đàn em."
"Cái này chắc là khi em còn học trung học thôi nhỉ?"
"Vâng. Dù sao thì một khi cùng anh em vậy đánh quái thì phải cần phải gõ nhanh và chính xác để có thể ra lệnh cho mọi người tạo đội hình các thứ nên mới như vậy đó."
Takenaka bật cười, đồng thời cũng không nhìn mà hình mà cứ liên tục gõ bàn phím và nói chuyện với tôi. Tất nhiên những gì em ấy đánh ra là vô cùng nhanh và chính xác.
“À, vậy hãy giải quyết lỗi tiếp theo nào, Paisen.”
"Oh, okay, đợi anh một chút."
Tôi xem thông tin trong tay trong khi bấm vào chiếc điện thoại di động trên tay.
"Lỗi tiếp theo là trong game Cards 7[note54944], chọn liên tục một lá bài trên tay rồi hủy lệnh sẽ khiến màn hình chơi bị đứng, hãy xem thử lỗi đó đi."
"Được rồi."
Công việc chúng tôi đã làm trong hai tuần qua được gọi đơn giản là gỡ bug.
Hiện tại, việc sản xuất trò chơi dành cho máy chơi game console của Succed Soft đã kết thúc. Công việc kinh doanh chính bây giờ là phát triển các trò chơi mobile.
Về cơ bản ban đầu họ chỉ nghĩ đến việc làm nó như một cách giết thời gian trong lúc rảnh rỗi. Nhưng hoá ra điều đó hiến cho rất nhiều người càng dành nhiều thời gian hơn cho điện thoại và từ đấy game mobile đã trở thành một ngành kinh doanh có lợi nhuận cao.
Tất nhiên, công ty cũng quan tâm đến hoạt động kinh doanh chi phí thấp, năng suất cao này. Thậm chí, lãnh đạo của Succced Soft cũng ngay lập tức đưa ra chỉ thị tăng cường sản xuất game mobile.
Hiện tại, chúng tôi đang nỗ lực khắc phục các lỗi xuất hiện trong phiên bản mới nhất của "Poker Game 50", hiện đang là con gà vàng của công ty.
"Điều này sẽ ổn thôi. Chỉ cần đánh dấu vào ô là được."
"Vâng."
Takenaka gật đầu, sau đó nhập dấu kiểm màu xanh nhạt để biểu thị rằng hiện tại mọi thứ vẫn ổn và sau khi xác minh lần 2, nó sẽ chuyển sang màu xanh đậm.
Sau khi tất cả các bài kiểm tra đã được xác minh hai lần, hầu như tất cả lỗi có thể đảm bảo sẽ được phát hiện toàn bộ. Sau khi xác nhận lại rằng toàn bộ không có vấn đề gì, bản cập nhất của trò chơi sẽ được phát hành.
“Mọi thứ không hề giống như em nghĩ tí nào”
Takenaka bĩu môi bất mãn.
"Em vẫn đang nghĩ về chuyện đó à?"
Tôi đáp lại với một nụ cười cay đắng.
"Đúng vậy! Thật khó để vào được một công ty game có tiếng, nhưng gần đây tất cả những gì chúng ta làm chỉ là mấy cái game gì đâu không! Em cứ nghĩ mình sẽ có cơ hội tham gia vào game RPG hoặc game hành động!"
"Nhưng mà trò poker này cũng đâu có gì để chê đâu. Giao diện của nó cũng có thể tính là có chất lượng vô cùng tốt đó chứ."
"Tất nhiên là em hiểu nhưng mà......."
Đúng như dự đoán, Takenaka không hoàn toàn bị thuyết phục.
Nếu tôi ở vào hoàn cảnh của cô ấy, chắc chắn tôi cũng sẽ cảm thấy thất vọng. Vì đang làm việc cho Succed Soft nên tôi hẳn đã nghĩ rằng mình sẽ có thể tham gia vào các game RPG hay các game hành động lớn hoặc mấy cái gì đó tương tự thế. Gần đây đó là nững thể loại bán chạy nhất, được biết là mảng game dành cho console.
Nhưng khi tôi lớn lên và bước vào xã hội, suy nghĩ của tôi về mấy trò chơi kiểu poker giết thời gian này cũng đã dần hoàn toàn thay đổi so với trước kia. Bởi vì tôi biết rằng loại hình giải trí này có thể được chơi bất cứ lúc nào sau giờ làm việc hoặc trong thời gian rảnh rỗi và chơi trong thời gian ngắn. Về cơ bản thì đó là một sự thành công.
(Suy cho cho cùng thì thời gian sẽ dần khiến thế giới quan của mọi người thay đổi mà.)
Khi tôi đang giúp gỡ lỗi trò chơi này, tôi đã rất ấn tượng với những gì Horii-san đã nói với tôi.
"Hashiba-kun, cậu đã bao giờ gõ ‘giết thời gian’ vào công cụ tìm kiếm chưa?"
Tôi chưa bao giờ làm điều đó khi còn đi học.
"Vậy thì hãy nhớ điều này. Có nhiều người tìm kiếm từ khóa ‘giết thời gian’ hơn những gì cậu có thể tưởng tượng đó."
Đối với những người như chúng tôi-những người dành thời gian cho cả việc học và đi làm, thật khó để tìm được thời gian rảnh rỗi. Ngay cả khi có chút thời gian rảnh rỗi, bạn vẫn có thể tìm việc gì đó mình muốn làm, chẳng hạn như đọc sách hoặc đi đâu đó. Xét cho cùng, nếu bạn cảm thấy hứng thú với điều gì đó thì không hề khó để có thể tìm ra được câu trả lời phải làm gi trong thời gian rảnh.
Tuy nhiên, trong mắt những người thường xuyên làm công việc khác, bạn lại phải tìm kiếm những việc cần làm để giết thời gian. Đó là lý do tại sao “giết thời gian” đương nhiên là một trong những từ khóa được tìm kiếm hàng đầu.
Và hầu hết những người này không dành nhiều thời gian cho game trên máy tính. Thứ họ cần ở đây đó là một trò có cách chơi dễ hiểu và thời gian chơi ngắn.
Đáp ứng nhu cầu này là “Poker Game 50”. Và hóa ra, trò chơi tiếp tục tạo ra doanh thu cao bất chấp cách chơi đơn giản và cấu hình ở mức chấp nhận được của nó
"Điều quan trọng ở đây là cần phải có một góc nhìn đa chiều. Dù sao thì điều này là một thứ vô cùng cần thiết cho công việc tương lai sau này..."
"Hmm, ra thế......"
Đang chơi bài poker trên điện thoại di động, Takenaka nghiêng đầu không tin nổi. Khi thế hệ của chúng tôi trở thành trụ cột của xã hội, xu thế trong ngành này có lẽ cũng sẽ thay đổi.
“Em luôn cảm thấy cùng một công việc bán thời gian nhưng mà anh ấy hoàn toàn khác hẳn với chúng ta”.
“Ý em là Matsuhira-san sao?”
Takenaka gật đầu.
"Paisen không nghĩ anh ấy rất tuyệt sao? Trong khi chúng ta chỉ đơn giản là căng mắt ra tìm bug, anh ấy đã liên lạc với mấy đối tác ở tận bên Mỹ với Nga. Giám đốc sáng tạo của Exodus Frontia thậm chí còn đến gặp trực tiếp anh ta và nói rằng muốn nhận được sự góp ý của anh ấy. Matsuhira-senpai thật sự rất đỉnh nhỉ?"
"Exodus Frontia là một trò chơi Fantasy được phát hành trên PS2. Đây là một trong những series mà game thủ đang mong chờ phần tiếp theo đầu tiên trên hệ máy console”
Tất nhiên vai trò giám đốc sáng tạo cũng là một trong những người có vai trò quan trọng với bất cứ tựa game nào. Thật bất thường khi một người đứng đầu một tựa game có tiếng lại lại tìm kiếm lời khuyên từ một sinh viên bán thời gian.
Tôi nhìn sang Matsuhira-san, người đang ngồi cách đó không xa.
Anh ấy vẫn nói chuyện điện thoại như thường lệ, như thể không có chuyện gì xảy ra. Anh ấy nói chuyện với người kia bằng tiếng Anh trôi chảy trong khi tay đang gõ trên bàn phím. Lưng của anh ấy luôn thẳng và nó khác biệt rõ ràng với những nhân viên lưng gù khác.
Matsuhira-san là người đứng đầu quản lý những người làm việc bán thời gian như chúng tôi. Bất kỳ rắc rối hoặc vấn đề nào chúng tôi gặp phải, chúng tôi đều phải gặp anh ấy để xin lời khuyên.
Do chưa quen với công việc nên chúng tôi thường có những lúc không biết phải làm gì hoặc mất quá nhiều thời gian để giải quyết khiến anh ta gặp rắc rối. Nhưng Matsuhira-san luôn trả lời một cách nhanh chóng và tự tin, thẳng thắn mà nói, tôi nghĩ anh ấy khá là bảnh nữa.
Có vẻ như ngay cả Horii-san cũng hoàn toàn tin tưởng vào con người này. Nhận thức được khả năng ngoại ngữ và đàm phán của mình, anh ấy được giao phụ trách liên hệ với các studio R&D nước ngoài. Đồng thời cũng được phép tham gia tích cực vào các cuộc họp lập kế hoạch, từ đó anh ấy hoàn toàn nổi bất hơn hẳn so với những nhân viên bán thời gian khác.
Ngay cả với mười năm kinh nghiệm và kiến thức, tôi vẫn cảm thấy anh ấy ở một đẳng cấp khác với tôi.
"Paisen chắc cũng ao ước đọc như anh ấy đúng không?"
Takenaka-san cũng đang xem Matsuhira-san làm việc, hỏi tôi.
"Ừ, anh cũng mong như vậy một ngày nào đó."
Tôi gật đầu.
4
“Tôi chỉ đơn giản tập trung hết sức với công việc, không có gì đặc biệt cả.”
Tận dụng thời gian nghỉ giải lao, Takenaka-san vẫn luôn khen ngợi Matsuhira-san. Nhưng anh ấy phủ nhận điều đó với nụ cười cay đắng.
"Nhưng dù anh vẫn đang làm việc bán thời gian, nhưng anh vẫn vô cùng tâm huyết với nó! Điều đó khá tốt phải không?"
“Không sai. Nhưng mà hãy nghĩ theo cách khác, nếu ai đó làm việc lâu năm mà vẫn không đảm đương được công việc quan trọng thì chẳng phải là quá vô dụng sao?”
"Phải nhỉ ......"
Nhận một lời phản bác siêu hợp lý, Takenaka-san chỉ biết chấp nhận.
"Haha, xin lỗi, tôi có phần hơi nặng lời rồi. Nhưng dù sao thì chỉ cần chăm chỉ học hỏi và có chí cầu tiến, sớm muộn gì cũng sẽ có được cơ hội đảm nhận những công việc quan trọng."
"Là vậy sao? ......"
Takenaka-san nhìn Matsuhira-san với đôi mắt hướng lên trên trong khi nhấp một ngụm trà trong chai nhựa. Chỉ cần làm việc chăm chỉ thì sẽ có cơ hội thăng tiến, có lẽ đó là những gì em ấy nghĩ.
(Những lời này......)
Tôi cố gắng nói điều mà tôi đã suy nghĩ một chút trước đây.
“Matsuhira-san...”
"Sao thế?"
"Anh học ở trường đại học nào vậy?"
Đánh giá từ khả năng làm việc và suy nghĩ của anh ấy, ít nhất nó không giống một trường nghệ thuật.
Đó là lý do tại sao tôi đã chuẩn bị cho việc anh ta học tại một trong những trường đại học hàng đầu ở Kansai.
"Oh, tôi học khoa Kinh tế ở Đại học Kyoto."
Tôi không thể tin được là mình vừa nghe thấy tên trường đại học thuộc hàng top đầu Kansai.
"Không thể nào, Kyodai sao?"
Takenaka-san đã không thể giấu được sự bất ngờ của mình trước điều đó.
"Đúng thế. Nhưng thànhtisch học tập của tôi cũng chỉ ở mức tầm trung bình nên cũng không có gì to tát cả."
Không, không hề. Thành tích trung bình ở trường đó cũng có thể tính là hơn được khối trường ngoài kia rồi
Ở Kansai, giống như ở Kanto, có hệ thống cấp bậc của các trường đại học.
Với các trường tư hàng đầu Kansai thì chắc chắn chính là bộ tứ gồm đại học Kansai, đại học Kwansei Gakuin, đại học Doshisha, đại học Ritsumeikan. Đó là bốn trường đại học danh tiếng nhất ở Kansai. Đối với các trường đại học quốc gia và công lập, có hai trường là đại học Osaka và đại học Kyoto được mô phỏng theo các trường đại học hoàng gia cũ.
Đại học Quốc gia Kyoto-viết tắt là KYNU, là một trong những trường đại học đứa đánh giá là cao nhất trong vùng phía Tây này. Ngay cả đối với toàn bộ đại học công lập ở Nhật Bản, nó vẫn có thể xem là chỉ đứng sau Đại học Quốc gia Tokyo.
(Không có gì ngạc nhiên khi anh ấy là một người có thể dùng được nhiều ngôn ngữ.)
Thật không đúng khi đánh giá một người chỉ bằng tên trường đại học họ theo học. Nhưng với những gì mà anh ấy là được thì việc không đề cập đến nó hoàn toàn là một thiếu sót không thể bỏ qua.
"Đó là một trường đại học nổi tiếng, nhưng nếu chỉ đến đó học kiến thức thôi thì cũng điều đó hoàn toàn không đúng. Điều quan trọng là chúng ta có thể ứng dụng những kiến thúc mình tiếp thu để làm được gì."
Mỗi lời nói của senpai đều ẩn chứa một ý nghĩa nào đó.
Những lời nói có giọng điệu cứng rắn và đã được luyện tập trước khi bước vào xã hội chính là một cái tát vào mặt tôi-một người thực chất đã ba mươi tuổi.
“Nhưng Matsuhira-san thực sự rất giỏi.”
Khi bạn tôn trọng ai đó đến mức tột cùng, bạn thực sự không thể tìm được từ nào để diễn tả về người đó. Nói thế nào nhỉ, khi đối mặt với một người hoàn hảo như vậy, tôi chỉ có thể nghĩ ra những lời khen ngợi sáo rỗng như thế này.
“Thôi nào, tôi thì không nghĩ như thế đâu….”
Matsuhira-san nhìn hai chúng tôi.
"Tôi ở trong một môi trường không có tính sáng tạo nên tôi ghen tị với những bạn nghiên cứu chuyên sâu về nghệ thuật."
“Ý anh là môi trường ở Geidai bọn em sao?”
"Đúng. Nó hoàn toàn khác hẳn với môi trường ở Kyodai."
Tất nhiên là vậy rồi ......
"Thật ra thì có chút áp đặt. Dù sao thì chúng ta hãy tôn trọng nhau và cố gắng bổ sung những khuyết điểm của nhau."
“Ừ, hãy cùng nhau cố gắng hết sức.”
Takenaka-san và tôi chỉ có thể gật đầu đồng ý như những đứa trẻ.
"Được rồi, giờ nghỉ đã kết thúc, chúng ta về thôi."
Như thường lệ, Matsuhira-san rời phòng khách với nụ cười rạng rỡ. Chúng tôi cũng vội vàng đi theo anh ấy.
(Đúng rồi…… phải cố gắng hết sức.)
Trong khi trò chuyện với anh ta, tôi nghĩ đến mọi người trong ngôi nhà chung.
Trước khi ghen tị với người khác, hãy làm những gì bạn có thể làm!
5
Việc gỡ lỗi hôm nay đã tạm thời kết thúc vào buổi tối. Bởi vì tôi không bỏ sót bất kỳ lỗi nghiêm trọng nào chưa được sửa và không có việc gì phải làm thêm.
Tôi đã sẵn sàng quay lại sau khi Horii-san bảo tôi tạm dừng.
"Này, paisen. Hôm nay anh rảnh không?"
"Tất nhiên rồi, mà có chuyện gì thế?"
Khi tôi trả lời, Takenaka cười toe toét và nói.
"Anh có muốn đi dạo quanh Namba không? Em không quen với khu vực này nên hy vọng anh có thể dẫn em đi tham quan."
"Hả? Không phải Takenaka-san là người ở đây sao?"
Tôi thật sự hơi bất ngờ
"Rõ ràng em phát âm thật chuẩn như vậy thì anh cũng phải hiểu là em không phải dân Kansai còn gì."
Tôi thì thấy tính cách của em ấy không khác gì dân Kansai ấy chứ
"Sao cũng được, đi nào."
"Tuyệt vời! Xem ra chúng ta sẽ có một cuộc hen hò nhỏ với nhau nhỉ, paisen! Chúng ta đi đâu đây?"
"Này, chúng ta chỉ đi dạo thôi!"
Những nhân viên còn lại đã cười khi nhìn thấy điều đó.
Trước sự chú ý của mọi người, tôi đưa cho Matsuhira-san bản báo cáo công việc của mình. Thực tế là loại công việc này không phải là một file máy tính mà là một bản báo cáo được viết trên giấy, khiến tôi thực sự có cảm giác đây là thế giới của mười năm trước.
"Vất vả cho hai người rồi. Hãy tiếp tục làm tốt vào ngày mai nhé."
“Hôm nay Matsuhira-san cũng làm thêm giờ à?”
Tôi hỏi lại anh thì chỉ thấy anh cười cay đắng như thường lệ và nói.
"Chà, chất lượng bản dịch bản địa hóa có vẻ hơi kém. Tôi sẽ phải kiểm tra toàn bộ từ nay đến sáng mai."
"Anh vất vả rồi......"
Đây là vấn đề thường xuyên xảy ra khi bản địa hoá bắt cứ một tựa game nào. Điều này thường sẽ là do sự khác biệt về văn hoá các dùng từ từ ở mỗi khu vực.
"Thực sự có rất nhiều thứ cực kỳ vô ích trong công việc R&D này ......"
Matsuhira-san có vẻ trầm mặt trong giây lát.
"Haha, hình như tôi mệt đến mức phải phàn nàn rồi. Không sao đâu, không có gi đáng lo cả."
"Vâng."
Có vẻ mọi thứ đúng nư anh ấy nói, trông anh ấy dường như vô cùng mệt mỏi
6
Từ Umeda đến Midosuji phải chuyển tàu 3 lần. Khu vực từ Shinsaibashi đến Namba là một trong những khu vực trung tâm thành phố hàng đầu của Osaka. Nó nổi tiếng đến mức bất cứ ai sống ở Osaka hoặc quen thuộc vùng Kansai đều biết về nó.
"Trong thời gian sống ở Kanagawa, em không hề biết đực gì nhiều về nó”
Tuy nhiên, đối với bà Takenaka, người hiếm khi rời khỏi khu vực Kanto, có vẻ như cô nàng chỉ biết về Glico Sign (Lưu ý: Biển hiệu Glico, có từ năm 1953 ở Dotonbori, là một trong những địa danh nổi tiếng nhất ở Ōsaka). .
“Em ở Kanagawa thì chắc cũng đã từng đến Tokyo nhỉ?"
"Vâng, nhà em ở Azamino, vậy nên em cũng thường xuyên đến Shibuya."
Tôi đã sống ở Noborito một thời gian. Ôi thường dùng tuyến Odakyu, nhưng đôi lúc sẽ chuyển sang tuyến Tadashi khi thỉnh thoảng xảy ra có vấn đề.
"Chổ đó mọi ngời chen chúc nhau đi tàu nhiều lắm phải không?"
"Đúng vậy! Lúc nào cũng đông đến mức gần như không thử được. mà làm sao anh biết hay vậy?"
Chà, có vẻ như tôi đã lỡ kể cho em ấy nghe trải nghiệm của mình vào 10 năm sau ......
"Ừm, anh có một người bạn sống ở đó. Anh nghe ấy nói rằng tàu ở đó rất đông."
"Ra vậy! Không phải là nói quá đâu. Đặc biệt là ở những ga lớn vào giờ cao điểm thì lúc nào các nhân viên tàu cũng phải cố gắng đẩy khách vào trong......".
Có vẻ như rất khó để thay đổi chủ đề nên tôi đành bỏ qua.
Gần đây tôi không thường xuyên nói chuyện thoải mái với những người không phải là thành viên trong nhà chung như thế này nên tôi phải cẩn thận.
"Anh đoán Shibuya với Namba thật ra cũng không có gì khác biệt nên có lẽ em sẽ sớm làm quen được với nó thôi."
Về cơ bản thì nó không hoàn toàn đúng nhưng cũng đã là 8 đến 9 phần rồi
"Ồ, hoá ra là như vậy à. Còn Shinsaibashi thì sao?"
“Chà, xét theo số lượng cửa hàng thì có lẽ nó giống như Ginza.”
Tất nhiên, cũng có nhiều ý kiến khác nhau.
"Ginza? Còn quá sớm đối với một cô gái như em đó."
"Vậy thì chúng ta hãy bắt đầu với những thứ như America-Mura[note54947] cũng được."
"America-Mura?"
"À, nó giống như khu vực giữa Harajuku và Shibuya…Quả nhiên thật khó để giải thích mà”
Mỗi khu vực của đô thị đều có một phong cách riêng biệt và bạn có thể tham khảo các khu vực lân cận tương tự để có thể hiểu được ở mức khái quát. Nhưng khi đi vào chi tiết lại là một vấn đề khác
Đặc biệt ở Osaka có rất nhiều khu phố lân cận với phong cách hoàn toàn khác nhau. Ngay cả ở Shinsaibashi mà tôi đã đề cập trước đó, mọi thứ có khi chỉ đơn giản được ngăn cách bởi một dãy nhà.
“Có vẻ như chúng ta đến nơi rồi”
Xuống ga Namba, tôi đã nhìn thấy quang cảnh rộng lớn ngay khi bước ra khỏi ga tàu điện ngầm. Shin Kabuki-za nằm ở phía bên kia bên trái, phía trước là một cửa hàng bách hóa lớn mới xây và rạp chiếu phim.
"Wow, đông thật đấy!"
Thật sự đông hơn tôi nghĩ rất nhiều
Nói một cách đơn giản, khu vực trung tâm thành phố Osaka tập trung dọc theo tuyến Midosuji từ Umeda đến Tennoji. Các khu lân cận khác giống như những đường nhánh.
Vì vậy, nếu bạn muốn biết điều gì đó mới mẻ, chỉ cần tản bộ từ Umeda đến khu phố Namba. Nó chỉ dài vài km nên rất lý tưởng để đi bộ.
"Vậy cứ đi bộ đến Shinsaibashi... Hể?"
Có vẻ như có một đám đông đang tập trung vào chổ nào đó bên cạnh rạp chiếu phim.
Tôi nhận thấy dường như có một sự kiện nào đó đang diễn ra gần đó.
"Có chuyện gì thế, Paisen?"
"Ồ, chỉ là có chút hơi tòm mò thôi."
Như tôi đã nói trước đó, những điều mới mẻ luôn xuất hiện ở khu vực này và việc ra mắt sản phẩm mới cũng như khảo sát thị trường thường được tổ chức ở đó.
Đó là lý do tại sao tôi thường không chú ý nhiều đến bất kỳ sự kiện nào được tổ chức trong khu vực. Tuy nhiên, nếu nói đó là trực giác thì lúc đó tôi chợt cảm thấy tò mò.
"Xem nào…"
Trên tấm bảng thông báo lớn treo trên tường có in tên của một số trường đại học công lập và trường tư thục của vùng Osaka.
Một vài cô gái mặc trang phục đơn giản nhưng sặc sỡ đang phát tờ rơi quảng cáo và đồ ăn nhẹ trước tấm biển.
“Giới thiệu trường đại học à……?”
Khi kiểm tra kỹ hơn, tập tài liệu in ngày tham quan khuôn viên trường mở với mô tả ngắn gọn về các kỳ thi và mô tả về các chương trình của trường đại học.
"Ồ, bây giờ họ vẫn đang làm việc này. EM tự hỏi liệu có phải do ảnh hưởng của việc không lượng sinh viên bị gảm đi hàng năm không?"
"Rất có thể. Anh nghĩ rằng nếu chỉ đơn giản tiếp cận học sinh thông qua mấy buổi tư vấn hướng ngiệp ở trường thì sẽ không thể nào tăng độ nhận diện được."
Dù không nghiêm trọng như thời tôi nhưng việc sụt giảm số lượng sinh viên vẫn là vấn đề mà trường đại học nào cũng chưa giải quyết được.
Trong nỗ lực duy trì số lượng sinh viên mới, các trường đại học bắt đầu tổ chức các sự kiện ở khu vực trung tâm thành phố. Mục đích là để cố gắng duy trì sự quan tâm của công chúng đối với trường đại học.
"Có vẻ như trường trường của chúng ta cũng không thể bỏ qua được những sự kiện như này."
Takenaka, người đang xem qua các tờ rơi, nhận thấy điều đó và lên tiếng.
"Phải rồi ......"
Vào lúc đó, tôi chợt nảy ra một ý nghĩ.
Nếu như Geidai cũng tổ chức một sự kiện như vậy. Nếu điều đó xảy ra thì liệu ai sẽ là người được chọn để đi phát mấy cái thứ này nhỉ?
"Mọi người có thể tham khảo về ngôi trường này"
Trong khi tôi đang ngơ ngác suy nghĩ thì một người trong đám đông đã sẵn sàng dúi vào tay tôi chiếc túi giấy đựng tờ rơi và đồ ăn nhẹ.
"Không cần đâu, tôi đã là sinh viên rồi ......"
Tôi đang định mở miệng xin lỗi.
"Ah, ra thế ...... Huh?"
Kết quả là tôi đã nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.
Sau đó tôi và đối phương đều cứng đờ.
"Không thể nào─────────────────────!”
Cả hai chúng tôi đều kêu lên cùng một lúc.Tiếng hét đột ngột khiến những người xung quanh đồng loạt nhìn về phía chúng tôi. Sau khi hồi phục, cả hai chúng tôi đều thu mình lại và di chuyển sang chổ khác.
"Paisen, sao đột nhiên anh lại hét lên thế?"
Không rõ chuyện gì đang xảy ra, Takenaka cũng đi theo phía sau.
Sau khi xác nhận rằng chúng tôi đã đến một nơi khuất tầm mắt, 2 bên nhìn nhau im lặng một hồi.
"Thực sự không thể tin được ......"
Giọng nói nhẹ nhàng lúc trước hoàn toàn biến mất không dấu vết, và trở lại với giọng nói trầm khó chịu như mọi khi. Cô ấy đội một chiếc mũ đỏ, mặc áo khoác đỏ và mặc váy trắng bó sát. Với lớp trang điểm mỏng trên khuôn mặt, đối phương khác hoàn toàn so với thường ngày, toát lên khí chất trưởng thành. Nhưng tôi hoàn toàn không nhận ra cô ấy.
Đó là Kawasegawa Eiko.
"...... Tại sao lại ở đây?"
Miss Geidai...... Không, Kawasegawa Eiko nói với một tông giọng khó chịu.
"Hoàn toàn là ngẫu nhiên thôi. Hôm nay mình đã xong việc sớm hơn nên nên quyết định đi cùng đồng nghiệp làm bán thời gián là Takenaka-san đến đây chơi."
Có lẽ cảm thấy rằng sẽ không hợp lý nếu cứ giữ vẻ tưng tửng nãy giờ, Takenaka-sa kính cẩn cúi đầu.
Kawasegawa liếc nhìn cô ấy trong khi thở dài một hơi như thể thế giới sắp kết thúc.
"Đó là lỗi của tôi. Nếu tôi biết có bất kỳ gợi ý nào về khả năng này có thể xảy ra, lẽ ra tôi nên đưa cho cậu lịch trình sự kiện trước. Sau đó cảnh cáo cậu ngày hôm đó tuyệt đối không được tới khu trung tâm thành phố, nếu không tôi sẽ giết cậu. Tôi không nói rõ vì sợ bị mọi người biết việc xấu hổ này nên thực sự là lỗi của tôi. Thất bại rồi, a~ thật kinh khủng.”
"Xin lỗi, mình không có ý đùa cợt hay gì đâu."
Trong khi tôi đang cố bào chữa thêm.
“Kawasegawa-san, đã phát hết chưa vậy? Đã gần đến giờ về nhà rồi.”
Không biết là nhân viên hay là sinh viên trường đại học, nhưng có người đã gọi tên Kawasegawa.
"Được rồi được rồi! Tôi xin lỗi, tôi sẽ quay lại ngay!”
Kawasegawa trả lời và chuẩn bị quay lại địa điểm.
Nhưng rồi quay đầu lại nhìn tôi.
"...... Cậu rảnh phải không?"
Nghe giống như một câu hỏi, nhưng tôi bị áp lực không được phép từ chối.
"30 phút nữa sẽ kết thúc, đợi tôi nhé. Tôi có chuyện muốn nói."
Kawasegawa ép tôi phải đợi, giọng nói của cô ấy nghiêm túc đến mức tôi chưa từng nghe thấy trong quá trình sản xuất phim.
Sau khi cô ấy rời đi, có lẽ tôi đã chết lặng tại chỗ quá lâu.
“Chị gái xinh đẹp đó có phải là bạn gái của Paisen không?”
Mặc dù Takenaka-san đột nhiên hỏi một câu hỏi rất nguy hiểm nhưng tôi vẫn không có hơi đâu phản bác ngay luc này
7
Ít nhất phải nói rằng số phận của việc Kawasegawa Eiko được chọn làm Miss Geidai thực sự là một phép màu. Đã gần nửa năm rồi.
Khi mới được chọn, cô đã dọa sẽ trả lại danh hiệu. Cuối cùng, cô đã khuất phục trước những lời khen ngợi và cầu xin của những người liên quan. Hiện tại cô ấy có vẻ như đã bắt đầu tham dự các sự kiện như đúng vai trò của mình
Tại sao tôi lại nói "có vẻ như vậy" vì việc hỏi trực tiếp cô ấy về chuyện này là điều cấm kỵ. Tôi biết nếu hỏi thẳng thì cô nàng sẽ không ngần ngại thượng cằng tay hạ cẳng chân với tôi vì đã nói điều không nên nói.
“Lúc đầu tôi đã uy hiếp mọi người không bao giờ đề cập đến chuyện này, nếu có ai dám trêu chọc tôi, tôi sẽ bẻ cổ họ. Cho nên không ai mở miệng, tôi còn tưởng rằng mọi thứ sẽ sớm kết thúc… Nhưng hoá ra đó ngay từ đầu họ đã âm thầm lập kế hoạch."
Kawasegawa phết nước sốt lên tấm sắt rồi dùng thìa nhỏ cạo mạnh, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng và cay đắng. Nếu tôi là tấm sắt đó, chắc chắn tôi đã bị chiếc thìa nhỏ xẻ thành nhiều mảnh, chỉ cần nhìn thôi cũng thấy đau.
"Ừm, thực sự...... xin lỗi."
"Không sao đâu. Dù sao thì có vẻ như đó chỉ là ngẫu nhiên thôi, nên tôi sẽ đổ lỗi cho vận rủi của mình."
Sau việc cả 2 bất ngờ gặp nhau, cô ấy lập tức túm lấy cổ áo tôi và đi đến nhà hàng Okonomiyaki gần đó. Cô ấy đã tra hỏi tôi nhiều lần.
Nói một cách đơn giản, cô ấy thắc mắc liệu tôi có biết cô ấy tham dự sự kiện với tư cách là Miss Geidao và đến để chế nhạo cô ấy hay không.
Nhưng mối nghi ngờ đã được giải tỏa ngay lập tức. Vì đã có nhân chứng.
"Ồ, em thực sự xin lỗi. Em không thể tin được chuyện này lại xảy ra sau khi rủ Paisen dân đi tham quan xung quanh đây."
Nhờ sự giúp đỡ của Takenaka, tôi đã có thể giải thích được tình hình.
"Không sao đâu. Vốn dĩ chẳng có vấn đề gì cả. Tôi nói lại lần nữa, đó chỉ là do tôi xui xẻo mà thôi."
Kawasegawa nhìn tôi và nói.
"Cậu đối với bất kỳ cô gái nào cũng đều rất tốt, thực sự không có gì khác biệt."
"Chắc là thế thật…."
Như thường lệ, cô nàng lại càu nhàu và nhìn đi chỗ khác.
"Anou... em có điều này muốn hỏi."
Có phần run rẩy, Takenaka-san hơi giơ tay lên hỏi.
“Nếu em có gì thắc mắc thì cứ thoải mái nói ra đi”
Sau khi Kawasegawa đáp lại cho phép, Takenaka gật đầu.
"Xin lỗi, chị có hải là Kawasegawa-san không? Một trong những người cùng nhóm với Paisen đã làm ra Hoshifurru no Uta không........."
"Ừ, đúng thế, có chuyện gì vậy...?"
Khoảnh khắc Kawasegawa gật đầu, Takenaka nhảy dựng lên.
"Thậ á? Em thật sự vinh hạnh khi được gặp chị! Chỉ thật sự là một cộng sự vô cùng thân thiết với Paisen- người đã phân công công việc cho mọi người và hoàn thành bằng kỹ năng xử lý và phán đoán tuyệt vời của mình! Cho phép em được bắt tay với chị nhé!”
Sau khi nói xong câu nói của mình, cô dùng toàn lực đáp lại bàn tay đang từ từ đưa ra của Kawasegawa, má cô gần như chạm vào tay Kawasegawa.
"Này, rốt cuộc mọi thứ là như thế nào vậy? Oi, Hashiba!"
Kawasegawa tất nhiên là bối rối.
"Em ấy chính là như vậy đó. Dù sao thì con bé cũng không phải là người xấu nên cứ làm theo những gì em ấy muốn đi."
"Tôi thật sự hết nói nổi cậu mà!"
Kawasegawa trướ đó cảm thấy vô cùng xấu hổ vì bị tôi hát hiện, giờ trở nên bối rối và hoàn toàn không nói nên lời.
"Có rất nhiều điều em muốn hỏi Kawasegawa-san! Vì đây là cơ hội hiếm có nên chị có thể đồng ý không?"
"Được rồi, được rồi! Đừng có siết chặt tay tôi như thế! Trước tiên thì hãy thả tay tôi ra đã."
"Không, đó chỉ là bày tỏ tình yêu và sự kính trọng của em đối với Kawasegawa-san mà thôi! Nếu thuận tiện, em muốn xin thêm chữ ký nữa."
"Tại sao tôi phải ký? Đã bảo là bỏ tay ra rồi mà... Đã bảo là bỏ ra!"
Lần trước gặp Saikawa cũng vậy, Kawasegawa phải nói là có một điều gì đó khiến cho các kouhai nữ bị thu hút
(Xem ra bầu không khí đang dần thay đổi…… Đó cũng là điều tốt.)
Nói thế nào nhỉ, có vẻ Takenaka vừa cứu chúng tôi khỏi một hoàn cảnh khó xử
8
Sau đó, chúng tôi ăn Okonomiyaki trong khi Takenaka hỏi Kawasegawa nhiều câu hỏi khác nhau. Đó là một cảnh tượng hiếm có.
Các câu hỏi rất đa dạng, từ niềm vui và khó khăn trong quá trình làm phim cho đến các kỹ năng cần thiết. Kawasegawa đã trả lời tất cả các câu hỏi của cô một cách có tổ chức và đầy đủ.
(Quả đúng là Kawasegawa.)
Mặc dù thỉnh thoảng, cô ấy tỏ ra oán giận tôi, khiến tôi hơi ớn lạnh sống lưng.
Nhưng bữa ăn đột ngột kết thúc yên bình hơn dự kiến, rồi chúng tôi lên đường về nhà.
Đến giữa ga Tennoji, sau khi tạm biệt Kawasegawa-người còn việc khác phải làm, Takenaka-san và tôi bắt tuyến Minami-Osaka như thường lệ. Giờ cao điểm đã giảm bớt nên chúng tôi may mắn tìm được chỗ ngồi cạnh nhau.
"Chà, thật mừng vì vẫn còn chổ ngồi!"
"Chà, giờ này thì không có nhiều người đi lại, quả là một thời điểm tốt."
"Nhân tiện, Kawasegawa-san thực sự rất tuyệt vời. Nói chuyện với chị ấy thật sự rất vui!"
Takenaka-san cũng khen ngợi Kawasegawa.
"Nhưng tanh rất ngạc nhiên là em lại chú ý đến cô ấy. Nói chung, rất ít người chú ý đến những ởi làm việc đằng sau hậu trường."
"Sao có thể nói như vậy? Em luôn tin rằng một tác phẩm thành công thì công rất lớn là ở những người đó."
Đúng. Suy cho cùng, em ấy không tiếp cận những người trong Thế hệ Bạch kim mà cô ấy theo đuổi mà là tôi, nên việc con bé biết về Kawasegawa là điều bình thường.
“Nói mới nhớ, Takenaka-san.”
"Vâng?"
"Bạn đã thử làm điều gì trước đây chưa? Kiểu như vẽ tranh, làm nhạc, viết lách chẳng hạn…"
Nhiều sinh viên Khoa Điện ảnh ban đầu đều đã có kinh nghiệm ở những môn nghê thuật nào đó trước khi vào đây. Tất nhiên, cũng có những người như Kawasegawa muốn tập trung vài mảng điện ảnh ngay từ đầu. Nhưng hầu hết các sinh viên, như Shinoaki, Nanako và Tsurayuki vốn là những người giỏi trong các lĩnh vực khác và việc chọn khoa này vì quan tâm và hứng thú với linh vực mà họ đang làm trong điện ảnh.
Đó là lý do tại sao tôi nghĩ Takenaka-san là một trong số những người đó.
“Không…Thật ra thì cũng không hẳn, trước đây mỗi thứ em đều làm qua một ít, nhưng không được thuận lợi, nửa chừng luôn bỏ cuộc, vậy nên về cơ bản cái gì em cũng không thể biết đến nơi đến chốn”
Đúng là hiếm thật đó
"Anh cứ tưởng em bị thu hút bởi nét vẽ và âm nhạc sau khi xem Haru Sora với Hoshifuru no Uta."
"Tất nhiên em chỉ có thể nói âm nhạc, kịch bản hay nét vẽ thật tuyệt nhưng để mà nói nó tuyệt ở điểm nào thì em cũng chịu."
Đột nhiên.
Một biểu cảm khác dường như thoáng qua trên khuôn mặt Takenaka.
“Thế giới nghệ thuật khiến mọi người có ấn tượng rằng nếu không đạt đến đỉnh cao thì không thể kiếm sống bằng nghề đó. Đó là lý do em từng rất nản chí nghĩ rằng mình không có cơ hội khi chọn dấn thân vào nó. Nhưng sau đó em nhận ra rằng mình vẫn còn một vị trí có thể thử đó là vai trò sản xuất."
Tôi bị sốc trong giây lát.
Con bé muốn tự mình thử thách bản thân trong ngành nghệ thuật này nhưng không biết bắt đầu từ đâu.
Sau đó em ấy bắt đầu quan tâm đến lĩnh vực sản xuất và thế là.......
"Sau đó, em bắt đầu chú ý đến những người ở hậu trường, chẳng hạn như các tác phẩm đã xuất bản, việc phân công vai trò và các bài viết chi tiết về quá trình tạo ra nó. Chỉ khi biết rõ về nó mới hiểu được rằng vẫn cò rất nhiều người vô danh đang âm thầm làm việc để tạo nên những tác phẩm tuyệt vời. Em cũng đã nói chuyện với những người bạn trên mạng, những người biết nhiều về phần này và đó là lý do em đã muốn gặp ai một lần đó, paisen”.
Em ấy vừa nói vừa nhìn về tôi
“Mặc dù em chưa bao giờ gặp hay nói chuyện với anh trước đây nhưng em thật sự vô cùng ngưỡng mộ anh. Em luôn tưởng tượng anh trông như thế nào và có tính cách ra sao. Nhưng điều em có thể chắc chắn là nếu không có anh thì những tác phẩm mà nhóm anh làm ra sẽ không thể nào được truyền tải đến mọi người."
Khi biết đến Geidai, em ấy đã quyết đinh chuyển nguyện vọng từ một trường tư ở Tokyo sang khoa Điện ảnh của ngôi trường mà tôi đang theo học.
"Tuy nhiên, sau khi nhập học, em nhận ra rằng giữa năm nhất và các senpai năm cuối không có sự liên lạc nào cả. Em đã nghĩ đến việc tham gia một câu lạc bộ, nhưng tôi nghĩ mình nên hỏi giảng viên trước nên đã đến gặp Kanou-sensei."
“Sau đó em biết đến công việc bán thời gian qua cô ấy nên đã tìm đến Succed Soft phải không?”
Takenaka-san mỉm cười và trả lời đúng vậy
“Nhưng thật tốt là Kanou-sensei sẵn lòng lắng nghe em.”
Kanou-sensei luôn quan tâm đến sinh viên của mình và sẽ nói chuyện riêng với họ. Nhưng đó chỉ là khi các sinh viên đó có suy nghĩ và khát vọng muốn tiến thân trong ngành này. Nếu là một kẻ không vó chí tến thủ, lười biếng, người đó sẽ hoàn toàn bị phớt lờ, thậm chí lạnh lùng.
Cho dù mong muốn của Takenaka-san có mạnh mẽ đến đâu thì sensei cũng chỉ nên cảm thấy thích thú bằng lời nói và hành động mà thôi. Tôi nghĩ nó có thể giải quyết đơn giản hơn bằng cách sắp xếp một cuộc gặp mặt giữa 2 người với nhau, dù sao thì đúng là có hơi quá đáng khi đêm cho em ấy một thử thách lớn là công việc bán thời gian tại Succed Soft chỉ để làm điều này.
Tôi thật sự vô cùng thắc mắc cô ấy thật sự đang nghĩ cái gì vậy
"Tất nhiên là em không phải chỉ biết nói suông đâu~! Biết là sensei còn nhiều việc phải làm nên em đã làm nguyên một bài thuyết trình để bày tỏ khát vọng muốn gặp anh rồi!"
"Bài thuyết trình sao ......?"
"Vâng!"
Hoá ra mọi thứ là như vậy
Có vẻ như con bé đã xin sensei 30 phút để thuyết trình. Em ấy cũng đã sắp xếp nọi dung rất đâu vào đó, bao gồm lý do tại sao cô thực sự muốn gặp Hashiba Kyouya và vạch ra những điều gì bản thân sẽ làm sau khi gặp được tôi, tất cả dài đến tận 10 trang giấy. Sau đó việc còn lại là ân cần giải thích trước mặt sensei.
"Sau khi em giải thích xong, Kanou-sensei đã cười rất nhiều. Cô ấy còn khen em rất có ý chí và sẵn sàng giúp em gặp paisen! À, anh có muốn xem nó không? Em đã luôn mang nó theo bên mình chỉ để hy vọng có một này nào đó để anh đọc nó đấy!"
Sau đó con bé đưa cho tôi bài thuyết trình được đóng tập vô cùng chỉnh chu.
"Rồi, anh hiểu rồi."
Thực ra tôi đã gần ba mươi rồi và tôi thấy chiến thuật này quá phổ biến nên cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Nhưng Takenaka-san cách đây không lâu còn là học sinh trung học. Nếu một đứa trẻ như vậy biết cách thuyết trình đàng hoàng và không sợ hãi trước mặt giảng viên như Kanou-sensei chắc chắn sẽ để lại ấn tượng sâu sắc cho đối phương.
(Và có vẻ như em ấy thật sự đã làm điều đó rất tốt.)
Em ấy từng nói mình đã từng thử qua hội hoạ lẫn viết lách. Việc dùng từ, sử dụng hình minh họa và thiết kế bố cục từ lâu đã vượt qua tiêu chuẩn của sinh viên đại học.
Đó là lý do tại sao sensei đã giới thiệu cho em ấy một công việc bán thời gian tại Succed Soft.
"Và sau đó em đã vượt qua cuộc phỏng vấn xin việc làm bán thời gian và có cơ hội làm việc với anh đúng chứ?"
"Đúng vậy! Dù sao thì em cũng chỉ mới năm nhất, còn phải lên lớp nên không có thời gian nói chuyện với Paisen."
Nghe em ấy nói vậy, tôi chợt nhận ra.
"Này, đợi một chút, Takenaka-san. Để có thể làm được công việc bán thời gian này chắc em cũng đã gặp nhiều khó khăn nhỉ......"
"Tất nhiên rồi! Em cũng phải cố gắng làm việc chăm chỉ để có thể đảm bảo bản thân hoàn thành đầy đủ các tín chỉ dù nó thật sự quá sức vất vả. Nhưng em vẫn kiên định với lựa chọn của mình vì nhận ra rằng đây là cách duy nhất để nói chuyện trực tiếp với Paisen."
Lúc đầu, khi nghe tin cô bé trước mặt mình đang ký vào Geidai chỉ chỉ đơn giản là muốn đu idol là tôi thì điều đầu tiên tôi cảm thấy ở đối phương là một con người quái lạ. Nhưng có vẻ như càng nói chuyện nhiều thì tôi nhận ra đây thật sự là một con người vô cùng thú vị.
Thậm chí tôi còn cảm thấy em ấy thật tuyệt. Em ấy không phải là kiểu fan du idol mất não mà là một người vô cùng nghiêm túc khi đã vạch ra một kế hoạch đàng hoàng để làm điều đó.
"Vậy nên mới nói tội của paisen là lớn lắm đó."
Mặc dù lới noi đó lộ rõ sự mỉa mai đùa giỡn
"Là sao ......"
Nhưng nó thật sự đã dâm thẳng vào tôi.
Tôi nhớ lại những gì tôi đang nghĩ vừa rồi. Nghe những lời của em ấy làm nhiều điều như ùa về trong tôi.
Như thể tôi đang nhìn thấy con người cũ của mình.
Dù muốn tạo ra thứ gì đó nhưng tôi không có kỹ năng và niềm đam mê như những người khác. Nhưng tôi vẫn quyết tâm theo đuổi và dấn thân vào thế giới nghệ thuật này. Mong muốn mâu thuẫn, thậm chí là ích kỷ này đã khiến tô quyết định chọn lấy vị trí sản xuất.
Tuy nhiên, không giống như tôi, em ấy không từ bỏ ước mơ của mình và vẫn cố gắng hết sức giữ cho ngọn lửa đó vẫn luôn bùng cháy cho đến ngày hôm nay. Em ấy vẫn luôn giữ ước mơ ban đầu, khám phá nó và làm việc chăm chỉ.
Nhìn đối phương đang vui vẻ lướt chiếc điện thoại di động của mình, tôi thấy thật sự cảm phục, kính trọng đến em ấy. Đồng thời tôi sợ em ấy sẽ vỡ mộng khi nhận ra bản chất thật của tôi.
(Dù sao thì một người như mình không đáng để em ấy thần tượng.)
Dù thì đâu đó trong thâm tâm tôi vẫn luôn cố gắng làm đủ mọi cách chỉ muốn mọi thứ có thể đi theo ý mình. Để dễ hình dung, ví dụ gần đây nhất là Saikawa. Theo một nghĩa nào đó, tôi đã tận dụng mối quan hệ này để hồi sinh không chỉ Shinoaki mà còn cả Saikawa.
Nhưng nó cũng tương đương với việc gây áp lực để thay đổi cuộc sống của người khác. Mặc dù tôi không hỏi trực tiếp họ nhưng chắc chắn trong đầu họ ít nhiều cũng đã nhận ra điều đó.
Phản ứng của tôi là giả vờ như không nhìn thấy nó. Mặc dù tôi lấy lý do chủ nghĩa cá nhân làm lá chắn nhưng sau đó tôi để họ tự do xem nó sẽ có tác động gì.
May mắn thay, họ đã phát triển được một mối quan hệ tốt và còn cạnh tranh với nhau về kỹ năng vẽ. Hiện tại họ đều là đối thủ đáng gờm đồng thời là senpai và kouhai thân thiết. Thế nhưng bất quá cũng chỉ đơn giản nói rằng ngay từ đầu họ vốn đã hợp tính với nhau mà thôi.
Việc của tôi chỉ đơn giản là kéo gần khoảng cách giữa 2 người họ với nhau
"Hy vọng anh không phiền vì em lỡ tựa vào vai anh do buồn ngủ, Paisen.”
"Không sao đâu, cứ ngủ đi."
Em ấy chỉ đơn giả ra dấu OK để đáp lại, đóng thời gay sau đó lại phát ra tiếng khò khò và chìm vào giấc ngủ. Một cái chạm nhẹ nhàng chạm lên vai tôi khiến cho nội tâm tôi xao động.
Nhưng nó khác xa với những gì tôi cảm thấy trước đây, không có bất cứ suy nghĩ đen tối nào. Chính xác thì đó là một gánh nặng đè lên vai tôi.
9
Sau khi đánh thức Takenaka ở ga Kishi, tôi bắt xe buýt về nhà.
Gần đây tôi hay về nhà muộn. Với ít điểm tham quan hơn trên đường đi, thật khó để không tập trung vào những gì đang diễn ra bên trong tôi.
Đó là lý do tại sao dạo này tôi ngày càng lo lắng về nhiều thứ hơn.
(Rõ ràng mình vẫn nhiều thứ phải làm.)
Công việc nhà sản xuất nghe có vẻ tuyệt vời nhưng thực sự tôi chỉ đang áp dụng những gì mình đã thấy và đã nghe. Và tôi chỉ mang theo những kiến thức từ mười năm sau, còn với tư cách là Hashiba Kyouya sống ở thời đại này, hầu như chưa có gì gọi là đáng để nhắc đến.
Trên đường từ bến xe buýt về nhà, tôi vừa đi vừa nghĩ về những điều này. Khi tôi suy nghĩ và bước đi, tôi cảm thấy khoảng cách trở nên ngắn hơn. Trước khi kịp nhận ra thì tôi đã đứng trước cửa nhà mình.
Trong khi vẫn chưa thể nghĩ được gì, tôi vặn chìa khóa và mở cửa. Đèn trong phòng khách không bật, mọi người dường như đã trở về phòng của mình.
"Mọi người vất vả rồi."
Với một tiếng thở dài nhẹ nhõm và một chút im lặng, tôi bước lên tầng hai.
Sau khi bật đèn trong phòng, tôi ngồi xuống trước máy tính và chuẩn bị viết ngắn gọn những điều xảy ra trong ngày. Bằng cách viết một số mục nhật ký đơn giản, tôi có thể nhận thấy sự thay đổi trong lập trường và suy nghĩ của mình, vì vậy gần đây tôi đã viết nhiều nhất có thể.
[Mình đã gặp Kawasegawa. Mình nghĩ rằng cô ấy thực sự nghiêm túc trong mọi việc mình làm và nó thật sự rất ngầu. Takenaka-san cũng rát hâm mộ cô ấy......]
Khi tôi đang viết thì…
"Huh?"
Tôi nghe thấy ai đó gõ cửa.
"Ai thế"
Đứng dậy khỏi ghế, tôi bước về phía cửa phòng mình. Xoay núm, tôi tìm thấy người ở bên ngoài.
"Xin lỗi vì tự nhiên lại đột ngột đến phòng cậu như vậy. Không biết có phiền gì cậu không?"
Đó là Tsurayuki.
"Ừm, không sao đâu. Vòng trong đi…"
Tsurayuki gật đầu và bước vào phòng tôi. Cậu ấy lịch sự ngồi xuống chiếc đệm giống như chỗ ngồi được chỉ định khi chúng tôi làm việc cùng nhau trước đó.
"Vậy dạo này cậu thế nào? Bận rộn với công việc bán thời gian à?"
"Chà, cảm ơn vì cậu đã hỏi thăm, gần đây mình đã làm việc rất nhiều. Mặc dù vẫn chưa quen việc nhưng mình đang cố gắng làm cho bản thân trở nên hữu ích."
Sau khi tôi trả lời, Tsurayuki lẩm bẩm "Hmm~" và gãi đầu.
"Vậy sao... Có nghĩa là cậu thật sự đang bận tối mắt tối mũi, phải không."
Rõ ràng là có điều gì đó muốn hỏi nhưng lại do dự.
"Tsurayuki, cậu có điều gì muốn hỏi mình sao?"
Tôi nhận ra rằng tôi đã lỡ miệng nói trước.
"Không, không có gì đâu! Dù sao đó cũng là việc của mình, chỉ đơn giản muốn nghe góp ý của của cậu ......."
Đến đây Tsurayuki dừng lại một lúc lâu rồi đột nhiên đặt tay lên bàn.
"Làm ơn, Kyouya! Cậu có thể xem lại một lần nữa tác phẩm của mình được không?"
Rồi cậu ta cúi đầu như đang cầu xin
"Huh?"
Phản ứng duy nhất của tôi là ngạc nhiên.
"Dù sao thì cũng đã nói ra rồi, vậy thì kể mình nghe chi tiết đi."
"Ừ."
Sau khi ngẩng đầu lên, Tsurayuki một lần nữa thảo luận với tôi.
Nội dung thảo luận thực ra khá đơn giản, nhưng đúng như tôi dự đoán, rất khó giải quyết.
Tôi đã nghe nói trước đó rằng cậu ấy đã gặp khó khăn khi sửa lại bản thảo gốc. Hóa ra vấn đề là cậu ấy không biết nen bắt đầu sửa từ đâu.
“Có vẻ như không chỉ cần sửa chổ bút đỏ”.
Về cơ bản theo biên tập cậu ấy nói mấy chổ bút đỏ chỉ đơn giản là nhấn mạnh vấn đề trọng tâm. Vấn đề bây giờ là phải làm sao để mọi thứ có thể liền mạch gắn kết với nhau hơn. Lúc này nỗ lực và tài năng của người viết sẽ ảnh hưởng đến trình độ viết.
"Dù là như vậy... Nhưng thật sự quá chung chung, mình thật sự không biết phải bắt đầu sửa từ đâu."
Là một tác giả, không thể có cái nhìn tổng quan đầy đủ về tác phẩm của mình. Thậm chí có một số vấn đề được phát hiện ra bởi chính người đọc.
"Tức là cậu muốn mình đưa ra góp ý với tư cách một độc giả đúng chứ ......"
Tsurayuki cầu xin tôi đưa ra ý kiến của mình như một độc giả với hy vọng biết đầu có thể khai sáng mình.
"Tất nhiên rồi, tất cả những gì cậu phải làm là đọc nó và cho mình biết cảm nhận. Sau khi nghe nghe nhận định của cậu, biết đâu mình sẽ tìm ra được con đường phải đi."
"Ra thế... Ừm... "
Nếu chỉ là đọc và đưa ra suy nghĩ của mình thì tôi có thể làm được ngay. Bản thân nó không quá khó khăn. Nhưng nếu bạn muốn đưa ra những nhận xét hay suy nghĩ có ý nghĩa thì độ khó sẽ tăng lên.
Suy cho cùng, đây là tác phẩm đầu tay của Kawagoe Kyouichi nên trách nhiệm rất lớn. Nên nếu tôi cố ý tránh né nó, cơn phiền não của Tsurayuki sẽ không biến mất.
Không có lý do gì để tôi không chấp nhận nó.
"Được rồi, mình sẽ thử."
"Đó thật sự là một sự giúp đỡ lớn lao đó!"
Biểu cảm của Tsurayuki tươi sáng lên đáng kể. Việc viết lách này dường như đang đè nặng lên cậu ấy nhiều hơn tôi nghĩ.
(Dù sao thì không dễ gì để một bản thảo có thể dễ dàng được thông qua......)
Đầu tiên tôi phải đọc kỹ những cuốn tiểu thuyết được xuất bản trong thời điểm này. Tôi cần biết cách những tác giả khách hành văn thế nào và loại chủ đề nào đang hot. Đó không thể chỉ là một ấn tượng mơ hồ mà nó phải được ghi nhớ rõ ràng trong đầu.
Sau đó tôi quyết định so sánh bản thảo gốc mà Tsurayuki hiện đang sửa lại với những cuốn bán chạy nhất. Tôi muốn nói rõ nhất có thể về sự khác biệt trong cách diễn đạt và cấu trúc.
(Trước tiên thì cứ như vậy đã còn có gì để mai tính tiếp)
Tôi viết trong nhật ký rằng ngày mai tôi sẽ đến hiệu sách và thở dài.
10
Sau giờ học vào ngày hôm sau, tôi đến hiệu sách và mua những số light novel đang bán chạy như dự định ngày hôm qua. Sau đó tôi trở về ngôi nhà chung của mình với một túi giấy đựng đầy sách.
"Mình về rồi đây ~"
Tôi thở phào nhẹ nhõm đặt túi xuống rồi mở cửa, đúng lúc nhìn thấy Shinoaki đang làm mì trong phòng khách.
"Cậu về rồi à, vừa rồi đã đến hiệu sách phải không?"
Nhìn thấy những thứ tôi mang về, Shinoaki đã nói điều đó.
“Có một số thứ mình cần phải đọc. Đó là lý do tại sao mình đến đó.”
Shinoaki đáp lại bằng một tiếng "Hmmm~".
“Nó không liên quan đến Tsurayuki đó chứ?”
"Điều gì làm cho cậu nghĩ vậy?"
Tôi nghĩ Tsurayuki sẽ muốn giữ bí mật với mọi người nên tôi trả lời một cách mơ hồ.
"Bởi vì
lúc cậu không có ở đây, cậu ấy đã đề cập đến chuyện mình gặp khó. Mình nghĩ cậu ta phiền não như vậy thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến cậu để xin lời khuyên mà thôi
."
Đó là những gì cậu ấy đã nói với tôi.
"Mình cũng không phủ nhận mình đang giúp cậu ấy. Nhân tiện, Shinoaki này…Việc vẽ tranh của cậu dạo này thế nào?"
Tôi chỉ đơn giản thuần miệng mà đề cập đến nó
"Anou ......"
Trước sự ngạc nhiên của tôi, Shinoaki nghiêng đầu và nói.
"Chúng ta đi chổ khác nói được không?"
Shinoaki hỏi tôi có thể vào phòng cô ấy được không.
Tôi đã đến phòng cô ấy nhiều lần trong quá trình sản xuất trò chơi nên tôi gần như ngồi ở cùng một chỗ. Nhưng vì đã lâu rồi nên tôi hơi lo lắng.
(Càng lúc càng có nhiều tài liệu nhỉ ......)
Như thường lệ, Artbook và tài liệu chất đống trên núi lại trở nên nhiều hơn, và có vẻ như nó sẽ còn tăng nữa trong tương lai.
"Mình xin lỗi vì đã để căn phòng bừa bộn như vậy."
"Không, không sao đâu. Dù sao thì chúng ta hãy cứ tập trung vài chuyện chính đi"
Shinoaki cười, rồi ngồi xuống giữa phòng, nơi tài liệu vẫn còn chất đống và nhìn tôi.
“Vậy thì mình sẽ nói.”
Theo một nghĩa nào đó, những rắc rối của cô ấy có thể nói là lo xa. Nhưng xét đến tính cách và thế giới quan nghệ thuật của cô nàng, đó thực sự là một nỗi lo lắng có lý do.
Cuốn tiểu thuyết hiện đang được minh họa bởi Shinoaki đang được chuẩn bị xuất bản. Mọi thứ đang được diễn ra một cách suôn sẻ và chỉ còn chờ đến ngày ra lò mà thôi.
Thoạt nhìn thì không cần phải lo lắng gì cả.
"Biên tập căn bản không có ý kiến gì, điều này làm cho mình có chút bất an."
Và đó chính là vấn đề đối với Shinoaki.
Biên tập của cô nàng là một người trẻ tuổi, tính tình hiền lành, điềm đạm, gây ấn tượng đặc biệt tốt. Tuy nhiên, điều đáng lo ngại là người lại luôn đồng ý mọi thứ mà không có bất cứ phản bác gì
Tôi nghe nói anh ấy rất hâm mộ bức tranh “Blue Planet” do Shinoaki vẽ cho nên có phần tin tưởng cô ấy hơn hẳn những người khác
"Tất nhiên, anh ấy là một người vô cùng chuyên nghiệp nên mình chắc chắn anh ấy đã xem qua nó kỹ rồi mới quyết định nhưng mà…."
Đó là lý do tại sao Shinoaki đến gặp tôi để xin lời khuyên.
“Điều đó có nghĩa là mình sẽ phải chịu trách nhiệm kiểm tra lại các hình minh họa phải không?”
"Chà, nếu Kyouya-san có thể làm điều đó thì có lẽ mình sẽ yên tâm hơn."
Nghĩ lại trước khi về lại quá khứ thì tôi cũng không ít lần phải đảm nhận công việc thẩm duyệt minh hoạ này, bao gồm cách trình bày các cảnh, tư thế của các nhân vật và biểu cảm của họ. Vậy nên tôi tự tin mình có thể làm tốt hơn một người nghiệp dư.
Nhưng đây chỉ là minh họa của light novel. Tất nhiên, trọng tâm của mà nó truyền tải không hoàn toàn giống như trong game và anime. Ngoài ra còn có nhiều yếu tố mà hai cái đó không có, chẳng hạn như sự khác biệt giữa màu sắc và đen trắng.
Bây giờ đột nhiên tôi được yêu cầu kiểm tra. Và những gì tôi đang kiểm tra có thể khá quan trọng, vì vậy tôi không thể đồng ý ngay lập tức được.
(Nhưng mình hiểu nỗi lo lắng của Shinoaki.)
Điều này có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tâm lý của cô ấy. Ngay cả khi nội dung trông hoàn hảo nhưng nếu bạn nghe ai đó nói rằng không cần thay đổi, bạn sẽ thường hoang tưởng.
Một cách để trấn an người vẽ tranh minh họa là cố tình chỉ ra những chỉnh sửa không đáng kể.
Khả năng vẽ của Shinoaki khá tốt. Vì vậy, rất có thể là thực sự không có gì để soi mói.
"Được rồi, mình sẽ xem thử."
Nhưng vì có đây là cách khiến tâm trí cô ấy thoải mái hơn nên tôi sẽ thử.
"Xin lỗi, mình đã làm phiền cậu nữa rồi..."
Shinoaki tỏ ra nhẹ nhõm từ tận đáy lòng. Chỉ cần nhìn mặt là tôi biết cô ấy cần người lo việc kiểm tra.
Tôi sẽ một lần nữa thực hiện một chuyến đi khác đến hiệu sách và duyệt qua Artbook và vác các bộ light novel được đánh giá cao về minh hoạ. Ngoài ra còn có các trang web dành cho các hoạ sĩ đăng tác phẩm của họ lên, tóm lại điều quan trọng là cần phải tìm được những nguồn thông tin ưu tín.
(Xem ra ngài mai phải chuẩn bị một cái túi to hơn rồi.)
Với light novel và Artbook, có vẻ như tôi sẽ mang theo ngày càng nhiều thứ hơn.
11
Tôi phải làm việc bán thời gian vào ngày hôm sau nên tôi quyết định đợi đến sau giờ làm và ghé qua hiệu sách một mình.
Về cơ bản chỉ có tôi đi làm hôm nay nên chặng đường về nhà đặc biệt yên tĩnh.
"Có vẻ mình đã quen với sự hối hả và nhộn nhịp."
Cảm thấy hơi cô đơn, tôi đến gần một hiệu sách gần ga Kishi.
Dù hiệu sách này không lớn lắm nhưng lại trưng bày khá chính xác những cuốn sách hay. Có lẽ vì nó thường được các sinh viên Geidai ghé tham nên họ cũng biết chọn ra những cuốn sách mà họ cần nhằm thu hút người mua. Thậm chí người làm ở đây cũng có vài người là sinh viên Geidai và đó không hẳn là điều gì đó không tốt.
Đó là lý do tại sao tôi thường xuyên gặp những người bạn đang học đại học ở đây. Tôi đã từng gặp Kuroda trước đây và tôi cũng đã gặp những người tôi biết ở câu lạc bộ và khoa. Nếu tính cả những cái mà tôi không nhận ra thì chắc chắn có khá nhiều.
“Xem nào, Artbook…… ở đây phải không?”
Bên cạnh khu vực manga- nơi cực kỳ đa dạng, là những kệ trưng bày những cuốn sách dài. Có tranh Nhật Bản, tranh phương Tây, thậm chí là còn có các những cuốn artboook vẽ những nhân vật nữ rất đẹp
"À, Kyouya…Là cậu phải không?"
Một giọng nói quen thuộc gọi tên tôi.
"Nanako…."
Không giống như ở nhà và ở trường, Nanako hôm nay ăn mặc hơi chỉnh tề.
"Mình đang trên đường về nhà sau cuộc thảo luận trước đó. Mình đang muốn vào đây xem có đĩa nhạc muốn tím không nhưng có vẻ là không có rồi."
Nói rồi, Nanako xem xét kỹ lưỡng cuốn artbook trên tay tôi.
"...... Kyouya, cậu thích kiểu con gái này sao?"
À thì tất nhiên cô ấy trên artbook khá đẹp nhưng mà tôi chỉ đơn giản là vừa mắt chứ không phải thích
"Mình không biết cậu đang muốn nói gì, nhưng không phải vậy. Mình chỉ đơn giản đi thu thập thông tin thôi."
Nanako gật đầu
"Kyouya quả nhiên là thật sự nghiêm túc trong việc tìm hiểu mọi thứ có thể để phục vụ học tập nhỉ?"
"Cũng không hẳn là học tập, chỉ đơn giản là bản thân mình có hứng thú nên muốn tự bản thân tìm hiểu thôi. Nếu không biết mà cứ giả vờ là mình biết thì cũng chẳng phải là điều tốt."
Tôi chắc chắn rằng mình sẽ không quan tâm đến mấy thứ này nếu Shinoaki không tự nhiên nhờ tôi giúp
"Nhân tiện, Kyouya, cậu cũng có hứng thú với âm nhạc phải không?"
Có cảm giác như Nanako đang lén liếc nhìn tôi và mở miệng hỏi tôi.
"Tất nhiên rồi... có chuyện gì thế?"
Khi tôi đang hỏi cô ấy có ý gì khi hỏi câu đó.
"Kyouya, bây giờ cậu rảnh không?"
Cô ấy không hề cho tôi thời gian để suy nghĩ và trả lời
12
Sau khi nói chuyện với Nanako, tôi trở về nơi ở chung với cô ấy. Sau đó tôi đi thẳng vào phòng, đặt cuốn artbook trên tay xuống sàn rồi ngồi xuống.
"Giờ vấn đề cậu là gì nào?"
Nanako đến gặp tôi để thảo luận điều tương tự như Tsurayuki và Shinoaki, cô nàng cũng đang gặp vấn đề.
Và trực tiếp hơn, nó liên quan đến công việc của cô ấy
Tôi vừa điều chỉnh tư thế vừa tóm tắt lại câu chuyện của Nanako.
Khi Nanako vượt qua ranh giới của một người làm nhạc một mình rồi đăng lên trên các nền tảng để nhận lời công tác với người khác, tôi đã cố gắng để cô ấy chủ động đưa ra lựa chọn chứ không phải đi hỏi ý tôi. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy mất quyền tự chủ, điều đó sẽ cản trở sự phát triển của cô ấy trong tương lai.
Nhờ đó, cô nàng có thể tiếp xúc và sáng tạo với người khác, có thể thẳng thắn đưa ra quan điểm của mình. Cô ấy sẽ hỏi tôi về những phần cô ấy không hiểu, con những vấn đề còn lại thì cô ấy có thể tự mình xử lý tốt ở một mức nào đó
Nhưng chính vì cô ấy đã học được cách tự mình xử lý mọi việc nên Nanako luôn có mong muốn tiến lên một tầm cao mới.
"Cho dù đó là viết một bài hát gốc hay tải lên bản cover của một bài hát hiện có thì mình đều muốn đưa nó lên một tầm cao mới. Nói thế nào nhỉ, mình muốn suy nghĩ kỹ trước khi bắt đầu làm một điều gì đó. Mình cần phải đề ra một phương án phù hợp cho hướng đi của bản thân trong thời gian tới."
"Nhưng chẳng phải cậu có thể giải quyết vấn đề ngay bây giờ sao?"
Trên thực tế, Nanako đã học được cách suy nghĩ cẩn thận trước khi bắt tay vào một việc gì đó. Dù là trong việc làm nhạc hay bắt cứ điều gì khác, cô ấy đều chủ động suy nghĩ trước khi hành động và sự tiến bộ là điều hiển nhiên.
"Có vẻ như vậy, nhưng mình thấy chừng đó vẫn chưa đủ."
Nanako hít một hơi thật sâu, sau đó mở máy tính
"Nhìn này.”
"Đây là bảng xếp hạng ca sĩ ở phần cover mà."
NicoNico Douga có bảng xếp hạng ở mọi thể loại. Cover và Vocaloid là những thể loại hot nhất
hiện tại và các bảng xếp hạng đang thay đổi hàng ngày.
Một trong số họ, Nanako vẫn vững vàng ở vị trí dẫn đầu. Trong mắt những fan hâm mộ thì chắc chắn cô ấy cũng là một người đã có chút sao số.
Tuy nhiên…
"Có vẻ cậu nghĩ mình nên thoả mãn với điều đó nhưng mình vẫn muốn vươn cao hơn nữa."
Cô nàng nói ra mục tiêu của mình
"Mình không muốn chỉ đơn giản thoả mãn fan của mình. Càng ngày mình càng muốn có nhiều người nghe được nhạc của mình. Vì vậy, mình cảm thấy bản thân phải làm việc chăm chỉ hơn".
Nói đến đây thì cô ấy dừng lại một lúc lâu
“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thì mình chỉ mất thêm nhiều thời gian đang lẽ nên dành cho những việc khác cần thiết hơn nhiều. Mình cũng đã nghe nhạc của một số người ở vị trí cao trong bảng xếp hạng và nhận ra họ luôn có một tổ đội quan sát và đưa ra chiến lược để có thể thu hút người xem mới trở thành người xem lâu dài”.
"Ý cậu là cậu cũng cần có ai đó giúp cậu nghĩ ra những chiến lược âm nhạc phù họp đúng chứ?"
"Ừ, đúng rồi! Nhưng khi nói đến những người mình có thể nhờ vả,
thì quanh đi quẩn lại vẫn chỉ có Kyouya."
Đúng là nếu cô ấy cần hỗ trợ về kỹ năng ca hát hoặc sáng tác, có thể hỏi Sugimoto-senpai ở khoa Âm nhạc. Nhưng khi nói đến Vocaloid hay Internet, việc tìm đến tôi là điều đương nhiên.
Suy cho cùng, dư âm cuộc thi năm ngoái đã để lại ấn tượng rất mạnh mẽ.
"Nhưng mình hoản toàn là một người mơ hồ về âm nhạc. Vậy nên mình khó mà có thể đưa ra lời khuyên hữu ích cho cậu được."
"Mình không cần cậu đưa ra lời khuyên về mấy chuyện đó. Mình muốn cậu đặt bản thân với tư cách là một người nghe nhạc đơn thuần từ đó đưa ra lời khuyên cho mình cơ"
Ngay cả khi Nanako có nói vậy, xét đến yêu cầu vừa rồi, chắc chắn cô ấy sẽ không hài lòng với ý kiến đơn giản như vậy.
Nhưng dù sao thì tôi không có bất cứ lý do gì để mà từ chối cả. Vì tôi là người kéo cô ấy vào con đường này nên trách nhiệm thuộc về tôi. Quan trọng hơn, cô ấy thật sự có ý chí cầu tiền không thua bất cứ ai.
(Để đảm bảo an toàn, mình phải cảnh báo trước để cô ấy không hoàn toàn phụ thuộc vào mình.)
"Nanako, mình chỉ đơn giản là đưa ra ý kiến còn việc có tiếp thu hay ứng dụng nó không hoàn toàn nằm ở cậu."
Nhưng Nanako dường như đang chờ đợi lời nói của tôi.
"Cậu muốn mình tự suy nghĩ và quyết định, phải không? Tất nhiên đó cũng là điều mình muốn. Mình sẽ suy nghĩ và chọn lọc tất cả những ý kiến mà cậu đưa ra từ đó quyết định bản thân sẽ làm gì."
Vì cô ấy nghĩ như vậy nên tôi không có gì phải lo lắng cả.
"Được rồi, mình sẽ giúp cậu."
"Cảm ơn cậu nha! Mình thật sự cảm kích vì có một người bạn như cậu, Kyouya!"
Nanako rất vui khi nhận được lời đồng ý của tôi
Tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ rời xa bọn họ càng sớm càng tốt. Thay vào đó, tôi đã có thể duy trì mối quan hệ của mình với tất cả họ một lần nữa theo một cách khác.
Tuy nhiên, nội dung ủy thác cho ba người họ trở nên rất chuyên biệt. Quan trọng hơn, mục tiêu là nâng cao chất lượng công việc, không giống như những gì tôi nghĩ ban đầu. Đây là một nhiệm vụ rất khó khăn.
Trước đây tôi đã từng làm trợ lý sản xuất nên tôi rất hiểu tầm quan trọng của 2 từ “trợ lý”. Nhưng việc quan trọng là cần phải làm gì để có thể đóng góp tốt nhất vào quá trình “sản xuất”.
“Trợ lý sản xuất à?”
Tôi nói lại điều mà tôi đã nghĩ đến.
Hoạt động dưới sự chỉ đạo của những người có chuyên môn để đảm bảo chất lượng nhưng đồng thời cũng phải đặt mình vào vai trò của người tiêu dùng để đưa ra ra những chiến lược bán hàng phù hợp. Tất nhiên, nó đòi hỏi kiến thức và kinh nghiệm về rất nhiều mảng khác nhau và cần phải có khả năng phán đoán thời cuộc.
Cuối cùng tôi cũng đang thực hiện bước đầu tiên.
Trên thực tế, tôi đã hy vọng nâng cao hơn nữa kỹ năng của mình trước khi tham gia thử thách. Nhưng công việc này có thể chưa sẵn sàng cho tôi chút nào.
"Suy cho cùng thì không có cách nào tiếp thu tốt hơn ngoài cách va vấp vào đời."
Tôi chỉ có thể chuẩn bị hết sức có thể
Bất kể tôi đã làm gì trong quá khứ, đã có tác động gì đến người khác. Tôi nhận ra mình không thể coi như chúng như chưa hề xảy ra được.
Chịu trách nhiệm nói ra rất dễ nhưng để chỉ có hành động mới có thể chứng mình được một người thật sự có trách nhiệm hay không.
“Suy cho cùng, mình lại một lần nữa bước vào canh bạc cuộc đời.”
Nếu tôi cứ cố gắng giúp đỡ mọi người chỉ để họ phục vụ cho mong muốn chỉ của riêng bản thân thì tôi chỉ đơn giản là một kẻ ích kỷ mà thôi. Hơn nữa, chính vì điều đó mà tôi mới quyết định quay trở lại đây.
Tôi nhận ra mình cần phải làm gì sau tất cả mọi chuyện. Tôi nhận ra rằng mình có thể tự rèn luyện bản thân từng ngày thông qua việc hổ trợ họ trên con đường mà những người đó đang đi.
Con đường trở thành nhà sản xuất còn dài và khó khăn. Nhưng suy cho cùng với một người không có gì như tôi thì có con đường nào trải đầy hoa hồng đâu chứ
"Làm thôi nào."
Tôi cảm thấy như cuối cùng tôi đã tìm ra con đường mình nên đi.