Bokutachi no Remake

chương 04: vũ trụ vạn vật

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

1

Vào ngày cuối cùng của lễ hội trường, Kawasegawa Eiko đeo kính xuất hiện trong bộ đồng phục quản gia.

Nanako ngạc nhiên và là người đầu tiên cất lời.

"Ủa, sao cậu lại mặc bộ này?"

"Tôi thấy bộ đồ này ở tròng kho... Phải nói rằng, chất liệu của bộ đồ này thật tuyệt vời! Nó giống như một bộ đồ thật vậy......"

Saikawa chợt nhận ra và nha chóng dùng tai btj miệng lại miệng lại.

Khi nhìn kỹ hơn, khuôn mặt của Kawasegawa đỏ bừng.

"Không, tôi xin lỗi, tôi thay lại bộ đồng phục thủy thủ. Ừ thì, uh, bởi vì những khách hàng đến cửa hàng nói rằng tôi nên mặc đồ Tây trông rất đẹp."

Kawasegawa- người đang cố gắng nặn ra những từ này, đột nhiên giật mình và nhìn vào mặt mọi người.

Bởi vì bây giờ cô ấy nhận ra rằng tất cả các thành viên đang làm việc trong Cosplay Cafe đều dành cho cô ấy những ánh mắt tươi cười.

"Ohhh ~~~~!”

Kết quả là, Kawasegawa phát ra một tiếng kêu đáng yêu mà bản thân chưa bao giờ phát ra trước đây.

"Mình tự hỏi liệu Eiko có ổn với điều đó không. Dù sao thì có vẻ mọi thứ đang rất tốt ha."

Nanako tươi cười vẫn quan tâm đến cô ấy.

"Đừng lo! Kawasegawa-senpai đã hoàn toàn yêu thích cosplay và thậm chí còn hỏi em về sự kiện cosplay ngày hôm qua nữa đó!"

"Sự kiện cosplay hả? Thật sao?"

Kawasegawa ban đầu rất tức giận khi chỉ nhìn thấy người khác cosplay, thực sự cũng yêu thích cosplay......

"Đó là sự thật! Nhưng mà khi em hỏi chị ấy có muốn tham gia cho vui không thì chị ấy lại hét lên là ‘Không có chuyện đó đâu’. Em nghĩ là mình đã hơi quá vội vàng. Dù sao thì là một dân choiw lâu năm, em chắc chắn việc chị ấy sa chân vào hố sâu cosplay chỉ là sớm muộn mà thôi."

Vừa gật đầu, Saikawa vừa nghiêng đầu bối rối. Tôi đoán phải làm gì đó để đánh thứ một Kawasegawa đang bất đồng.

"Hôm nay là ngày cuối cùng, Kawasegawa-san rất nổi tiếng, vì vậy sẽ có rất nhiều khách hàng đến, phải không~"

Hiyama-senpai gật đầu lia lịa trước nhận xét của Shinoaaki.

"Đúng vậy, hôm nay sẽ là một ngày vất vả, nên mọi người cứ thoải mái nghỉ ngơi đi. Tất nhiên việc kiếm thêm thu nhập cũng quan trọng nhưng không cần phải đặt lên hàng đầu. Dù sao cũng là lễ hội hiếm có, đừng quá thúc ép bản thân, hãy cứ tận hưởng nó!"

Mọi người đều đáp "Vâng" và ngày cuối cùng của lễ hội trường bắt đầu.

Không biết phải nói là như mong đợi hay hơn cả mong đợi nhưng quán cà phê cosplay luôn nhộn nhịp.

Do sự thành công của quán cà phê hầu gái năm ngoái, đột nhiên có thêm nhiều câu lạc bộ tổ chức quán cà phê năm nay. Nhưng tại câu lạc bộ Mỹ thuật, chúng tôi không chỉ nâng cấp mà còn tận dụng những thiếu sót của những cải tiến, vậy nên nó đã tốt lại càng tốt hơn.

Nhưng với sự thành công của quán cà phê, tất nhiên thông tin đó trên web của lễ hôị trường cũng vô cùng nhộn nhịp!

"Xin chào, khách hàng số 3 đến số 7, xin lỗi đã để mọi người đợi lâu! Xin mời quý khách vào trong! Xin lỗi, đừng chen lấn. Chúng tôi muốn yêu cầu khách hàng từ số 3 đến số 7, xin hãy đợi ở đây. Không, quý khách không thể ngồi ở đây!"

"Chào mừng quý khách! Đây là thực đơn của chúng tôi. Khoan đã. Này, thực đơn ở đâu rồi? Xin hãy đợi tôi một chút!"

"Sugimoto! Công việc ở đây không cần lo nữa. Cậu rửa bát trước đi! Kakihara, cậu giúp xếp hàng đi. Còn tên ngốc đó vẫn còn lảng vảng bên ngoài, đá đít hắn và bảo hắn vào đây ngay!"

"Trà sữa của quý khách đây ~ Nóng lắm, xin hãy cẩn thận...... Huh, ah, đây là trà đá...... Xin lỗi vì sự nhầm lẫn, xin lỗi."

"Món của quý khách đây, Parfait trái cây với bánh crepe. À, hôm qua quý cũng đến để ủng hộ phải không...... Vâng, chỉ là thay đổi trang phục thôi mà...... quý khách thật sự quá khen rồi ......"

"À, không được, phải xếp hàng để vào, thưa quý khách."

"Này, cho mượn cái menu đi!"

"Thật sự hết chịu nổi rồi! Mau chóng lôi đầu Kiryu về đây đi!"

"Quý khách gọi trà nóng sao?"

"Cái gì? Đồ bơi? Tôi không thể mặc thứ đó được!"

Bất kể có bao nhiêu thiếu sót của cải tiến đã được sử dụng, hoặc thực tế là nó đã quá chật chội sau đó. Cosplay Cafe trông như một cơ hội tốt để thành công với mang lại nhiều niềm vui.

2

"Phew, Mệt quá đi mất......"

Cả ba chúng tôi cuối cùng cũng được nghỉ ngơi sau khi hết ca, và tất cả chúng tôi đều thở ra một hơi thật sâu.

"Kyouya, mấy giờ chiếu phim thế?"

"Ba giờ chiều. Vậy là quán cà phê sẽ đóng cửa sau một tiếng nữa."

Cuối cùng, sau khi tham khảo ý kiến của Hiyama-san ngày hôm trước, chúng tôi đã quyết định đẩy nhanh thời gian đóng cửa của quán cà phê cosplay.

"Thật sao? Thật đáng tiếc. Sayuri-nee nói rằng chị ấy sẽ muốn đến nếu nó mở cửa lâu hơn."

"Ồ, thì ra là thế."

Sayuri-san theo Tsurayuki đến Osaka, và hai người họ bắt đầu sống cùng nhau.

Tuy nhiên, Tsurayuki về cơ bản vẫn thường xuyên ở trường đại học hoặc ở nhà chung. Ngoài ra, cô ấy dường như đã hứa sẽ không can thiệp nhiều vào công việc sáng tạo của cậu ấy như trước, vì vậy cô ấy hiếm khi đến mà không được phép.

Sayuri-san đang nhàn rỗi quyết định nhập học vào một trường nào đó. Nó dường như là một ngôi trường nổi tiếng dành cho các tiểu thư ở Osaka và cô ấy được tài xế lái xe mỗi ngày.

"Nhưng sẽ rất rắc rối nếu chị ấy chạy đến và nói rằng mình cũng muốn mặc thử những bộ trang phục này."

Thật dễ dàng để tưởng tượng cô ấy nói điều đó.

"Dù sao có vẻ 2 người khá thân với nhau ha......"

"Kawasegawa, trông cậu có vẻ mệt mỏi quá rồi đó. Cứ thế này thì cậu có thể sẽ ngất đó"

Kawasegawa hiện đang ngồi phịch xuống ghế, nhìn chằm chằm lên trần nhà với cái miệng há hốc. Đúng là cô ấy hiện tại không cảm thấy chút hào quang thường ngày nào.

“Đừng có nói mấy lời như vậy chứ...... Tôi đã cố phải làm một việc mà mình không muốn, lại còn phải ăn nói theo cách mà mình ghét nhất. Nhưng mà biết sao được, ai bảo tôi lại nhận công việc này chứ......”

Cô ấy vẫn không quen thuộc với công việc phục vụ bàn. Dù được nhiều khách hàng khen dễ thương, xinh đẹp và muốn chụp ảnh với cô ấy, đúng là một hoàn cảnh tréo ngoe mà.

“Dù sao thì, một chút nữa mọi thứ sẽ kết thúc…… Ồ, có điện thoại.”

Điện thoại di động của Tsurayuki đổ chuông.

"Mình đi đây."

Sau khi cậu ấy rời đi, chỉ còn lại tôi và Kawasegawa trong phòng.

"Cái gì? Ngay cả cậu cũng cười nhạo tôi à?"

"Mình chỉ đang xem tình hình của cậu, thế thôi."

Tôi cười cay đắng.

"Dù sao thì cậu cũng đã là việc liên tục, nên cũng không có gì lạ nếu như cậu có thể gặp một số vấn đề sức khỏe"

Khoảnh khắc tôi nói điều đó….

"Bỏ đi! Chúng ta phải nhanh chóng làm xong việc càng sớm càng tốt, bây giờ hãy trở lại làm việc thôi."

Kawasegawa, người vừa nãy dường như linh hồn bay ra khỏi miệng, đột nhiên mở mắt ra và nhanh chóng hồi sinh.

Xem ra cô nàng cần không phải muốn nghỉ ngơi, mà là bị yêu cầu nghỉ ngơi.

(Có thể cô ấy sẽ trở thành một người nghiện công việc sau khi ra ngoài xã hội.)

Tôi nên nói rằng cô ấy thực sự là một người nghiện công việc sau khi gặp cô ấy mười năm sau.

Có vẻ như ngay cả trong thế giới song song không liên quan gì đến tôi, cô ấy vẫn thường xuyên phàn nàn hoặc đau đầu vì công việc của mình.

"Vậy thì, trước hết, cậu có thể cho mình xem tất cả thông tin về thứ mà mình nhờ cậu tìm trước đây không?"

Kawasegawa gật đầu và lấy ra một xấp giấy từ trong túi vải.

"Đây là toàn bộ những gì tôi có thể tìm được. Tôi cũng đã nghiên cứu và chọn lọc lại những thứ cần thiết."

"Cảm ơn."

Tài liệu tôi nhận được chứa danh sách các clip có view cao gần đây của Niconico.

Tôi chọn một vài clip theo thể loại và nhờ Kawasegawa đính kèm giúp tôi biểu đồ số lượt xem, lượt bình luận và chia sẻ.

"......Xem ra không có vấn đề gì."

Sau khi xác nhận xu hướng chung, tôi xác nhận lại rằng kế hoạch mà tôi đã vạch ra trước đó là chính xác. Bằng cách này, tất cả những nỗ lực có thể được thực hiện trước đó đã được hoàn thành.

"Có vẻ như, giống như kế hoạch của cậu ha."

"Cảm ơn, Kawasegawa. Đã làm phiền cậu nhiều rồi."

"Không có gì. Yên tâm đi, chuyện này tôi đã quen rồi."

Kawasegawa càu nhàu và trả lời khô khan như thường lệ.

Tsurayuki-người đã gọi điện xong, lúc này mới trở về.

"Xin lỗi vì đã để mọi người đợi lâu."

"Nói chuyện xong chưa?"

"Ừ, chỉ là nhầm số thôi. Chuyện gì đã xảy ra vậy? Cái cuốn tài liệu đó là sao?"

Tôi giải thích cho Tsurayuki.

"Cậu giỏi thật đấy, Kyouya. Cậu thậm chí còn chuẩn bị đến mức này."

"Cái này phần lớn là nhớ Kawasegawa, phải cảm ơn cậu ấy."

"Nhưng suy cho cùng đây là chủ ý của cậu, không cần phải khiêm tốn vậy đâu."

Kawasegawa vẫn công tư phân minh như thường lệ

"Dù sao thì cũng đã đến lúc rồi."

Dù nói vậy nhưng tôi vẫn hơi bất an.

Nếu tác phẩm của nhóm Kuroda có sức thu hút để chế ngự lại những gì tôi vạch ra, thì tôi cũng không biết nói gì hơn.

Cho dù chúng tôi đã tìm kiếm bao nhiêu thông tin hay đã cố gắng bao nhiêu, tất cả đều vô ích.

(Mình luôn cảm thấy như vậy trước khi phát hành một tác phẩm.)

Bây giờ tôi đã hiểu một chút tại sao các nhà sản xuất thường bị đau bụng hoặc uống quá nhiều trước khi dự buổi ra mắt tác phẩm mới.

Còn ba tiếng nữa là đến buổi chiếu.

3

Lễ hội trường gần như diễn ra ở khắp mọi nơi, vì vậy tôi đã đi trước đến địa điểm chiếu phim.

Ghế ngồi thoải mái và điều hòa không khí mạnh mẽ. Những bộ phim nhàm chán thỉnh thoảng được chiếu ở đây đặc biệt hay như những bài hát ru, vì vậy đây là một nơi tốt để chợp mắt.

Nhưng hôm nay, tôi đang xem phim với các thành viên trong nhóm của mình và tôi không thể ngủ được khi có ai đó cằn nhằn tôi.

"Chà, thật sự mong chờ quá đi mất thôi”

Morito thậm chí còn phấn khích hơn bình thường.

Bất cứ khi nào tên này ở trong tình trạng như vậy, đó là một dấu hiệu của sự xui xẻo.

"Để mà nói thì khả năng cao chiến thắng đã 9 phần nằm trong tay chúng ta rồi. Đúng không, Kuroda?"

"Tao đã nói bao nhiêu lần rồi? Đừng có mà tự cao sớm như vậy."

"Ừ, khổ lắm nói mãi."

Tên đó có vẻ cũng không vui vì bị nói như vậy

"Thắng bại rất quan trọng. Nhưng vớ tư cách là một người làm nghê thuật, chúng ta cần phải xem xét thật kỹ những thứ mình làm có vấn đề gì không, và đối thủ có gì hay để có thể học hỏi. Sau đó, chúng ta có thể ứng dụng chúng cho những tác phẩm tiếp theo."

Sau khi tôi giải thích lý lẽ sáo rỗng dài dòng, Morito thực sự đã ồ lên với vẻ ngưỡng mộ.

"Mày đúng là ghê thật đó, Kuroda."

"Đó là điều tự nhiên thôi. Thế mày chưa bao giờ nghĩ về mấy chuyện đó trong các lần xem phim trước à."

Morito gãi đầu.

"Không...chỉ thấy nó thú vị hoặc nhàm chán thôi."

Nó làm tôi đau đầu.

Có lẽ tôi không nên đòi hỏi quá nhiều ở tên này. Morito không giỏi trong việc đánh giá nhưng không thể phủ nhận hắn luôn tuân thủ lịch trình, thực hiện và chẩn bị mọi thứ vô cùng nghiêm túc, đồng thời là người khích lệ tinh thần và động viên nhóm.

Lần đầu tiên tôi biết đến điều đó là hồi năm nhất khi hắn đi xin số điện thoại và sắp xếp chúng với một vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, đó chính là lúc tôi nhận ra đây là người mình cần và thuyết phục tên đó về với đội của mình

(Tất nhiên sau đó mình mới biết là hắn đang xin số điện thoại để tán gái......)

Nói thật thì khi biết được điều đó tôi cũng muốn bóp chết hắn ngay lập tức. Tuy nhiên, việc Morito có thể xin được chừng đó số cũng đủ để thấy người này có năng lực giao tiếp tương đối tốt, miễn là không có những hanh động không đừng đắn với người khác giới, đặc biệt là với các cô gái trong nhóm thì không vấn đề gì.

"Dù sao thì, mày hãy xem lại một lần nữa xem còn vấn đề gì không. Cứ cẩn tắc vô áy náy là tốt nhất."

"Được! Để đó cho tao."

Vẫn còn ba tiếng nữa mới đến buổi chiếu, nhưng Morito đã nhanh chóng mở sổ ghi chép của mình.

Có thể nói tính cách tưng tửng này là một phần tạo nên sức hấp dẫn của hắn.

"Ôi trời, vẫn chưa tới giờ chiếu mà mấy cậu vẫn làm gì ở đây thế?"

Tôi đã đúng, một cái gì đó tồi tệ đã xảy ra.

"Xin chào, Kanou-sensei! Hôm nay cô vẫn quyến rũ như ngày nào!"

(Cái thằng mê gái này, ông giết mày.......)

Nói thật thì tôi không nghĩ đó là một lời nói phù hợp mà một sinh viên nên nói với giàng viên của mình

"Thật tình, Morito. Dù sao thì cũng cảm ơn lời khen của cậu"

Sensei cũng chỉ cười cho qua chuyện chứ cũng chẳng để trong lòng, dù sao thì có vẻ cô ta cũng hiểu rõ một phần tinh cách của Morito

"Vâng, sensei."

"Dù sao thì chúc may mứn, nhưng mà vẫn còn sớm vậy mà sao lại vào đây ngồi đây thế?"

"À thì...không có gì đâu."

"Rốt cuộc, đây là một nơi tốt để chợp mắt."

Ngay cả các sensei cũng hay ngủ trưa ở đây, tôi khó có thể ngăn mình nói.

"Dù sao cũng đừng lần ồn đó nhé."

Nói xong, cô ta vẫy tay ra về.

"Wow, Kanou-sensei thực sự gợi cảm. Mày có nghĩ vậy không, Kuroda?"

"Chắc chỉ có mày mới nghĩ vậy thôi."

"Thật sao? Mày không thấy cô ấy vô cùng xinh đẹp và đặp biệt là có một tâm hồn rất to và tròn à!"

Nghiêm túc mà nói thì, ngoại trừ khi làm việc ra thì những lời thanh niên này nói tôi tốt nhất cứ để nó đi từ tai này sang tai kia

4

Vào cuối giờ giải lao, tất cả nhân viên cuối cùng đã được huy động để giúp đỡ trong cửa hàng.

Trên thực tế, sẽ là gánh nặng quá lớn đối với nhân viên nếu họ làm việc theo ca. Ngoài ra, lịch trình có sự thay đổi đột ngột, tình thế cấp bách nên chúng tôi phải huy động toàn bộ nhân viên.

Trong khi mọi người bận rộn, tôi chỉ đơn giản là chịu trách nhiệm dọn dẹp và rửa bát đĩa.

(Cứ tưởng không mệt mà ai ngờ lại mệt không tưởng ......)

Mặc dù tôi chỉ phải thu dọn bát đĩa đã sử dụng, rửa sạch và đưa nó vào giá để đợi dùng khi lên món, nhưng khi vào làm rồi thì nó không đơn giản như vậy. Tôi không có đủ bát đĩa để thay thế và phần rắc rối nhất là tôi phải cẩn thận để không làm vỡ chúng.

Dù sao thì, bây giờ, hãy tập trung vào đống bát đĩa trước mặt. Ngay lúc đó…

“ Hashiba! Bây giờ cậu có rảnh không?"

Hikawa đang đeo băng đội trưởng của ủy ban điều hành, lao vào hậu trường.

"Hikawa? Sao cậu lại tự nhiên bỏ nhiệm vụ đến đây thế?"

"Không sao đâu, bây giờ mình đang cần tìm người! Cậu có thấy 3 cô gái mặc đồ cosplay trong những khách hàng đến đây không?"

Khách hàng ra vào liên tục mà bảo tôi để ý hết thì cũng khó

"Mình chịu thôi, có lẽ họ đã đến đây, nhưng không biết khi nào."

"Ừ, vậy thì đã làm phiền cậu rồi. Cố lên nhé!"

Hikawa vỗ mạnh vào vai tôi rồi nắm lấy cánh cửa.

"Có ai bị lạc không......?"

Mặc dù tôi cũng có chút tò mò về mục đích của cậu ấy, nhưng trong lúc rửa bát đĩa tôi đã quên mất tất cả.

Ba mươi phút trước khi kết thúc thậm chí còn bận rộn hơn. Quán cà phê cosplay thậm chí còn hoành tráng hơn năm ngoái và đã kết thúc thành công.

"Cảm ơn rất nhiều vì đã ủng hộ chúng tôi!”

Cuối cùng, tất cả các nhân viên đã bước ra để nói lời cảm ơn và vỗ tay khi những khách hàng cuối cùng rời đi, đưa sự kiện đến một kết thúc hoàn hảo.

Sau khi đóng cửa ra vào và nhìn quanh cửa hàng chỉ còn lại nhân viên, Hiyama-senpai chúc mừng mọi người.

"Tất cả mọi người đã làm việc chăm chỉ ... giờ thì hãy tận hưởng lễ hội đi nào!"

Mọi người trông có vẻ mệt mỏi, và mặc dù họ đang mỉm cười, nhưng họ đã trả lời "Vâng~" một cách hổn hển.

"Lần này ai cũng dễ thương quá. Nhìn rất thích mắt".

Shinoaki vui vẻ nói.

"À, Aki-senpai, một lần cuối thôi, chị có thể gọi tên em theo kiểu của một vu nữ được không......"

Saikawa vòng tay ôm lấy Shinoaki và cầu xin.

Shinoaki gật đầu trước khi nở một nụ cười thiên thần lịch sự và duyên dáng.

"Minori-chan, cuối cùng thì em cũng có thể nghỉ ngơi rồi desu......"

Sau khi Saikawa quấn lấy và sờ mó chiếc đuôi lớn treo ở hông, cô ấy đã sử dụng "desu" vào cuối câu như một cách để chiều lòng Saikawa.

"Em...... Em thực sự, thực sự hạnh phúc......"

Nghe điều đó khiến cơ thể Saikawa ngứa ran. Em ấy liên tục vuốt đuôi với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc."Trang phục của Nanako đẹp thật đấy...... Vừa nghiêm trang lại vừa dễ thương."

Trong khi chạm vào bộ giáp hiệp sĩ công chúa trên người Nanako, Kawasegawa không ngừng khen ngợi nó một cách ngưỡng mộ.

Kết cấu sơn của phần áo giáp bạc tốt đến mức hoàn toàn không thể nói rằng nó được làm từ nhựa. Mặt khác, chân váy màu đỏ tươi được đính kết cẩn thận bằng chất liệu vải nỉ cao cấp.

"Đúng là phải công nhận để có thể nâng cấp mấy thứ rẻ tiền thành bộ đồ xịn sò con bò như vậy không phải là điều dễ dàng."

Saikawa thì thầm hạnh phúc trong vòng tay của Shinoaki.

"Saikawa đúng là có tài trong lĩnh vực này."

Dường như không muốn thẳng thắn thừa nhận điều đó, Kawasegawa khen ngợi Saikawa với một tiếng thở dài.

"Nhưng lần này…"

Nanako nhìn Kawasegawa với nụ cười nhếch mép.

Bất giác, ánh mắt của Shinoaki và Saikawa, cả Hiyama-senpai, nhìn về phía Kawasegawa.

"Chuyện này…xin đừng hiểu làm! Chỉ là bình thường tôi không giỏi đối phó với việc phải mua vui cho khách hàng..."

Mặc dù cô ấy vẫn đang cố gắng tìm một cái cớ để bào chữa cho mình, nhưng dường như bản thân cũng thấy nó vô ích ...

"Được rồi, dù sao thì hãy quên chuyện này đi."

Cô nàng siết chặt gấu áo của bộ đồ mà mình đang mặc.

"Thật sự nó đúng là một trải nghiệm thú vị ha?”

Nghe cô ấy nói thế, mọi người đều ồ lên sung sướng

Tuy rằng ý tưởng này được chính Kawasegawa vạch ra nhưng bản thân cô ấy cũng không tỏ ra việc mình có hứng thú mấy với mấy chuyện cosplay này khiến cho mọi người ở đây phần nào nghi hoặc. Nhưng xem ra có vẻ bây giờ mọi thứ bắt đầu dần rõ ràng hơn một chút rồi

(Xem ra Kawasegawa đang vô cùng vui vẻ.)

Lúc đầu, cô ấy rất phản đối điều đó, nhưng bây giờ cô nàng có thể thành thật nói rằng mình đang rất vui, đó là một kết thúc tốt đẹp.

"Senpai! Em luôn tin rằng senpai sẽ hứng thú với lĩnh vực này mà! Dù sao thì, có một sự kiện cosplay vào tháng 12 có tên là Lễ hội mùa thu sẽ được tổ chức tại Ontex Osaka[note52969] và vẫn chưa quá muộn để đăng ký tham gia ..... ."

"Chị đã bảo là không tham gia mà! Saikawa~~ Chị đoán mình sẽ phải giáo dục em một chút!"

Với sự tức giận của mình, Kawasegawa véo má Saikawa thật mạnh.

"Ouch! Đau quá! Nhưng mà…miễn là có thể khiến chị hứng thú với cosplay, thì cơn đau này chẳng là gì cả!"

Dù bị véo đến phát đau, Saikawa vẫn nở một nụ cười. Tôi có nên nói rằng con bé này là phiên bản nữ của Kiryu-senpai không?......

"Mệt quá đi mất, mình thậm chí không thể nhấc tay lên được."

"Mình hiểu mà. Giờ tay mình cũng mỏi lắm."

Tôi cười cay đắng với Tsurayuki.

"Ah, mọi người đều mệt! Tui thì lại không mệt, xem ra đúng là do chênh lệch thể lực nhỉ?"

"Đó chỉ là bởi vì ông đéo có làm gì cả! Người thì như nghiện mà cứ tưởng mình 6 múi không bằng"

Kiryu-senpai và Hiyama-senpai vẫn đang khắc khẩu với nhau, dù sao đây không phải là điều gì đó lạ lùng.

"Các sinh viên khoa Điện ảnh sẽ tham dự buổi chiếu phim phải không?"

Khi chúng tôi nghe những lời của Kakihara-senpai, những sinh viên của khoa Điện ảnh chợt nhận ra rằng chúng tôi đã quên mất một điều quan trọng.

"Chút nữa thì quên mất chuyện này."

Sự mệt mỏi trên gương mặt Tsurayuki biến mất và cậu ấy lập tức đứng dậy.

"Được rồi, vậy chúng ta hãy đi cùng nhau nhé, Shinoaki?"

"Ừ, mình sẽ cùng đi với Nanako..."

"À, mặc dù em không thuộc khoa Điện ảnh, nhưng cho em tham gia với!"

"Saikawa là một phần của nhóm mà, vậy nên không vấn đề gì cả."

Mặc dù tôi vẫn muốn tiếp tục đắm mình trong ánh hào quang sau thành công của quán café, nhưng đã đến lúc phải đến đó rồi.

“Trước tiên thì phải thay đồ đã......"

Ngay khi Kawasegawa mở miệng, điện thoại di động của cô reo lên.

"Alo......? Vâng…Hiểu rồi, vậy gặp nhau ở lối vào."

Cuộc gọi kết thúc nhanh chóng.

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi có chút việc cần phải làm trước khi đến đó."

"Mình hiểu rồi, chút nữa gặp lại."

Vì vậy, các thành viên của đội Kitayama ngoại trừ Kawasegawa đã cùng nhau đến chổ chiếu phim

6

Vào lúc đó, một mớ hỗn độn bi thảm đang diễn ra trong lều của ủy ban điều hành lễ hội trường.

"Chuyện gì xảy ra vậy? Tôi còn tưởng rằng bọn họ đáng lẽ phải ở đây, nhưng bọn họ căn bản không có xuất hiện!"

Người đàn ông đứng đầu ủy ban đeo bảng tên của chủ tịch hét lên.

"Đáng lẽ tôi phải giữ họ ngay từ buổi trưa và không để họ ra ngoài chạy lung tung”

"Có khi họ giờ đang ở đâu đó say quắc cần câu rồi."

"Nếu đó là một cuộc thi Miss uống rượu, họ sẽ không bỏ lỡ nó, phải không?"

Ngay cả khi đám đông cười, họ im lặng khi chủ tịch lườm họ.

"Không được rồi, chủ tịch, tìm không thấy bọn họ đâu!"

Ngay lúc đó, Hikawa trở lại lều và báo cáo.

"Thật sự không tìm được sao?...... Không được rồi, đành phải tìm ra ai đó để bổ sung chi đủ số lương ngay lập tức mới được."

"Vâng ......”

Thật khó để tìm được người tham gia Miss Geidai. Ngay từ đầu mọi thứ đã vô cùng hỗn loạn rồi, nếu không phải tự nhiên biến mất mà không nói lời nào hoặc là gọi đến nói một cau ngắn gọn kiểu “Tôi đổi ý rồi, không tham gia đâu” rồi lập tức chặn số.

Khi họ cuối cùng đã tập hợp được 15 người cùng nhau và sẵn sàng cho sự kiện chính thức, đã xảy ra sự cố vào ngày diễn ra lễ hội trường. Không thể nò liên lạc với một số ứng viên và tất cả những gì ủy ban biết là họ sẽ cosplay, điều này dẫn đến bế tắc hoàn toàn.

“Dù sao thì với những người còn lại thì cũng không vấn đề gì. Nhưng mà vì đã công bố rỗng rãi là có 15 người rồi…Sao chuyện này lại xảy ra đúng phút 89 vậy chứ.”

Mọi người đều vô cùng chán nản. Dù loại sự kiện này đề cao vui là chính nhưng cũng phải tổ chức đàng hoàng chứ không thể tự tiện

Tất cả đã cẩn thận để giữ cho mọi thứ đi đúng hướng. Sẽ thật tồi tệ nếu khán giả nghĩ rằng sự kiện này diễn ra như một trò đùa.

"Chúng ta có thể tìm người thay thế cho......?"

"Chỉ còn 30 phút nữa, nên có lẽ đã quá muộn để tìm người thay thế."

Sinh viên âm nhạc đột nhiên giơ tay trong tuyệt vọng.

"Vẫn có cách! Có một sinh viên năm nhất trong khoa của chúng tôi đã hỏi liệu cô ấy có thể tham gia không! Cô ấy sẽ có thể cosplay và hiện cũng đang không có gì để làm."

"Thật sao!?"

Mọi người trong phòng không khỏi đứng dậy.

"Ừ, nhưng bây giờ tôi phải đến địa điểm biểu diễn, nên không thể đón ai được. Tôi có thể nhờ ai đó giúp tôi tìm người được không?"

"Cậu làm được không, Hikawa?"

"Cái này phải xem mới có thể biết được."

"Được rồi, vậy thì, Mizuno và Saito, hai người đi đi. Cậu có biết số điện thoại của người đó không?"

"Xét cho cùng, có vẻ không đúng khi hỏi về thông tin cá nhân của một người mà không được phép, vì vậy tôi đã hỏi về quần áo và các đặc điểm khác của họ trước."

7

"Không biết có gặp được không nữa...... Hy vọng là họ biết chổ này."

Tôi ra trước hội trường 11 của trường đại học để đợi. Tôi ước tôi có thể chỉ định vị trí chi tiết hơn, nhưng thật khó để liên lạc khi đang đứng trước nhiều người như vậy. Tôi muốn đợi một chút trước khi gọi, nhưng cho đến giờ tôi vẫn chưa thể gọi được.

Dù sao thì cứ đợi them 10 phút nữa vậy, nếu không gặp được hì tôi sẽ đến chổ hiếu phim sau đó.

Tôi đã cảm thấy rất nhiều người nhìn chằm chằm vào mình nãy giờ. Thứ tôi đang mặc có thực sự là lý do không?

"Khi còn học cao trung, mình chưa bao giờ nghĩ...... mấy bộ đồng phục lại có sức thu hút như vậy."

Tôi đã đọc một giả thuyết trên internet rằng chỉ cần mặc đồng phục sẽ tăng 50% giá trị của bản thân. Riêng tôi, tôi không thích đồng phục lắm vì mặc thường phục dễ di chuyển hơn.

Nhưng bây giờ tôi nhận ra rằng bộ đồng phục này thực sự co sức thu hút không hề nhỏ ......

Nếu tôi gặp chính mình vào thời điểm đó, tôi thậm chí sẽ muốn nói với cô ấy về những ưu điểm của đồng phục. Đó là lý do tại sao tôi không nghĩ hai lần về việc mặc đồng phục tại một quán cà phê cosplay. Tôi thậm chí còn vui vì tôi đã có cơ hội này.

“Saikawa mà biết mình nghĩ vậy hì sẽ mệt lắm……”

Tuy cũng không lâu, nhưng với chừng đó thời gian tiếp xúc thì phần nào cũng có thể khơi dậy đâu đó chút hứng thú. Bên cạnh đó, tôi không có nhiều sở thích cho lắm.

"Xin lỗi, tôi có thể hỏi một chút được không?"

"Ừm......?"

Trong khi tôi đang suy nghĩ, ai đó đột nhiên gọi tôi.

Hai thanh niên cứ nhìn tôi từ trên xuống dưới.

(Họ có thích đồng phục cua mình sao?)

Và trong tay họ cầm số như đang muốn ghi chép gì đó.

Trong khi tôi vẫn còn hoài nghi, một trong số họ nghiêng đầu và nói.

"Xin hỏi cô có phải là người đã hẹn trước không?"

"Vâng là tôi."

Người mà tôi cần gặp cuối cùng đã đến. Không còn nhiều thời gian nên tôi phải nhanh lên để còn đi xem phim.

(Nhưng mà......)

Họ có phải trẻ quá rồi không?

Theo những gì tôi nghe được qua điện thoại thì đối phương có vẻ là người đàn ông trung niên. Vậy có lẽ nào một trong 2 người này là cấp dưới hay là con của người đó?

"Mà này, rõ ràng cô ấy mặc đồng phục. Nhưng nó không giống những gì trong miêu tả lắm."

"Đúng vậy, đúng là không giống thật"

Chính xác thì họ đang nói về cái gì vậy?

Tôi định nói điều gì đó, và ngay lúc đó tôi đã xác nhận lại.

"Oh, chúng ta sắp hết thời gian rồi, đi thôi!"

"Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Thực xin lỗi, cô có thê đi theo bọn tôi được chứ?”

"Hả? Được thôi!"

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi đi theo hai người đàn ông trong sự bàng hoàng.

8

Nhiều người đã ngồi sẵn tại địa điểm chiếu phim.

Ngoài những chỗ ngồi được chuẩn bị sẵn cho các thành viên trong nhóm và các bên liên quan, còn có một số ghế dành cho khách mời được chuẩn bị ở cả hai bên.

Kanou Misaki tiếp cận một trong số họ.

"Thật không ngờ anh lại đến đây đó. Thật là vất vả cho cậu rồi"

Đối phương là một người nam với thân hình có phần phát tướng.

"Tôi nào có vất vả gì đâu. Dù sao thì cô là người đứng ra điều hánh sự kiện này thì người vất vả là cô mới đúng."

Người đàn ông đã đáp lại Kanou một giọng nói rất ấm áp.

"Đúng là tôi cũng bận những mà sao có thể bận hơn Horii chứ. Tôi đã đọc bài viết của anh rồi."

"Cái đó…. Dù sao thì, tôi đã nói với chủ tịch Malpei rằng mình muốn được nghỉ ngơi sau nhiều năm cống hiến. Tùy thuộc vào tình hình, tôi thậm chí có thể rời khỏi công ty."

"Anh định từ bỏ sao?"

"Ý tôi là đó chỉ là một trong những trường hợp co thể xảy ra thôi. Dù sao thì ngành công nghiệp trò chơi Nhật Bản đã thay đổi khá nhiều khi những người trẻ tuổi bắt đầu tham gia."

Nói rồi, Horii nhẹ nhàng xoa đầu. Dấu vết của sự làm việc chăm chỉ có thể được nhìn thấy trên đường chân tóc của đối phương. Ở độ độ tuổi ngoài ba mươi nhưng tóc đã thau không khác gì ngoài 50.

"Dù sao thì người đó...... tên là gì ấy nhỉ. Thật sự đó là một con người phức tạp."

"Này, quên chuyện công ty đi. Hôm nay chúng ta hãy vui vẻ nhé, xem ra đã lâu lắm rồi chúng ta mới được chứng kiến toàn bộ nhân tài chất lượng tụ tập cùng nhau."

"Được rồi, đừng lo lắng về điều đó. Tôi phải đi làm việc đây."

"Vậy gặp lại sau."

9

Mặc dù bay giờ đã chật kín khán giả, nhưng nó vẫn bị bao trùm trong một sự im lặng kỳ diệu.

Có lẽ bởi vì đây không phải là buổi chiếu phim thông thường của khoa nên sẽ có nhiều khán giả hơn bình thường, và bầu không khí hơi giống một rạp chiếu phim bình thường.

"Kawasegawa chậm quá đi."

Cô ấy nói rằng sẽ đến đó sau, nhưng Kawasegawa đã không xuất hiện cho đến giờ chiếu phim.

Mặc dù cô ấy có thể vào giữa phim nhưng dường như đó vẫn không phải là phong cách của cô ấy.

"Không biết có chuyejen gì xảy ra không nữa?"

Nanako thắc mắc.

"Cô ấy luôn là một người cực kỳ cẩn thận trong mọi hành động[note52967]. Với tính cách của cô ấy, cô ấy chắc chắn sẽ không xảy ra bất kỳ sai sót nào."

"Ừ, mình cũng nghĩ thế! Cô ấy là thật sự không khác gì một bức tường sắt cả!"

Mặc dù tôi không hiểu Hikawa đang cố nói gì, nhưng tôi không nghĩ sẽ có chuyện gì xảy ra với cô ấy.

"Dù sao thì chức chắn cố ấy sẽ đến thôi. À, bắt đầu rồi."

Cả phòng chìm trong im lặng.

Người phụ nữ mặc vest đen quen thuộc xuất hiện trên bục, cầm micro phát biểu.

"Cảm ơn mọi người đã đến tham gia buổi chiếu phim hôm nay của khoa Điện ảnh chúng tôi!"

Mặc dù bài phát biểu của sensei có chút kiềm chế hơn bình thường, nhưng khán giả bên trong hội trường đã vỗ tay nồng nhiệt.

"Buổi chiếu phim này là do các sinh viên năm thứ hai khoa Điện ảnh tổ chức, nằm trong dự án sản xuất phim. Nói đơn giản là......"

Sau đó, cô ấy lặp lại những gì bản thân đã nói trước đó. Bao gồm cả giai đoạn sản xuất, quá trình sản xuất trước và sau sản xuất, chiếu phim và hợp tác với Niconico Douga.

"Những gì hôm nay mọi người xem sau này vẫn có thể xem lại trên internet. Thế giới này càng lúc càng tiện lợi nhỉ."

Có những tiếng kêu "Oooh~" từ khán giả.

(Trong một vài năm nữa, chúng ta sẽ ở thời đại xem trên điện thoại di động trên đường về nhà.)

Với lại, thế hệ đầu tiên của iPhone[note52971] đã được phát hành. Và đó cũng chinh là lúc chuyển giao của điện thoại nút bấm sang điện thoại cảm ứng.

Tôi càng ngày càng nhận ra rằng sự thay đổi của thời gian thực sự đáng kinh ngạc.

"Ngoài ra, tôi cũng có vài điều muốn nói với mọi người khi thưởng thức. Thấy tác phẩm hay thì vỗ tay, tác phẩm dở thì cũng không nên la ó phản đối hay dè bỉu. Xin hãy tôn trọng công sức của những sinh viên đã làm ra nó, nhưng tất nhiên…"

Tại thời điểm này, sensei cười rồi bấm điều khiển.

"Mọi người không cần phải lo về vấn đề danh tính khi bình luận nhận xét ở phần comment trên Niconico, vậy nên có thể thoải mái nếu ra những gì bản thân nghĩ."

Tuyên bố này đã khiến địa điểm nổ ra một cuộc bàn luận.

Đúng vậy, đây là cách để mọi người có thể thẳng thắng nếu ra suy nghĩ của mình mà không lo việc lộ danh tính.

(Mấu chốt là nó sẽ tạo ra loại kết quả nào? ......)

Tôi nắm chặt tay lại.

"Có vẻ căng rồi đây."

Nanako đang ở bên cạnh tôi, cũng làm như vậy, siết chặt hai tay trên đùi.

"Ừ…."

Tôi liếc trộm Shinoaki, người đang ngồi cách đó không xa.

Sau khi bước vào đây, cô ấy nói chuyện với các thành viên của Team Kuroda và sau đó ngồi cùng với họ. Hiện tại cô ấy đang thảo luận về công việc với các thành viên nữ trong khi nở một nụ cười trên môi.

(Cuối cùng mình cũng có thể xem tác phẩm của Team Kuroda.)

Tất nhiên tôi cũng mong chờ tác phẩm của các Team khác. Nhưng nếu nói tôi muốn xem của ai nhất thì chắc chắn đó là Team Kuroda-đối thủ lần này mà chúng tôi phải vợt qua.

"Vậy thì, buổi chiếu phim hôm nay xin được phép bắt đầu."

10

Bây giờ là lúc những gì chúng tôi làm được công bố.

Tôi có thể hơi chủ quan khi nói điều này, nhưng những người còn lại trong nhóm đã cải thiện ăng lực tổng thể của họ tốt một cách đáng ngạc nhiên trong vòng sáu tháng đến một năm qua. Không còn những lần mắc lỗi kỹ thuật như trục trặc về hoạt ảnh hay không nghe được lời thoại. Nhờ việc mức độ cạnh tranh tăng lên khiên cho họ cũng càng phải cải thiện bản thân hơn.

(Rốt cuộc, tất cả mọi người đã có lý do để chiến đấu......)

Hiện tại team Kitayama và team Kuroda là nổi bật hơn cả. Nhưng để mà nói về những team khác có gì đáng để tâm không thì vẫn còn là điều chưa thể nói trước.

Nếu chúng tôi không cẩn thận, các team khác sẽ vượt mặt chúng tôi ngay lập tức. Buổi chiếu này thật sự là một cơ hội tốt để có thể khảo sát điều đó.

Rồi khoảnh khắc của sự thật cuối cùng cũng đến.

"Tiếp theo là tác phẩm số 9, 'Blue Planet' của team Kuroda."

Khi điều đó được nói ra, bầu không khí bỗng dưng im lặng.

11

Vào tháng 8, việc sản xuất phần đầu đã kết thúc. Đã đến lúc chuyển sang phần thứ hai.

"Phần thứ hai sẽ dựa trên chủ đề này, nó đã được ghi trong tài liệu mọi người cầm trên tay."

Trong căn phòng, chỉ có tiếng lật giấy tờ vang lên.

Dòng chữ “Create Planet” được viết trên đó.

Tất cả các thành viên trong nhóm nhìn tôi với vẻ mặt khó hiểu.

Với sự tự tin, tôi giải thích chủ đề cho họ.

Đối với tác phẩm đầu tiên, chúng tôi mô tả một khu rừng dưới nước. Nhân vật chính là một cô gái bơi tự do trong nước.

Tôi đã lường trước rằng tiêu chuẩn cao của tác phẩm sẽ được khán giả đánh giá cao. Tuy nhiên, vẫn có một số người chỉ ra những thiếu sót.

Nói một cách đơn giản, hầu như ngoài nhân vật chính ra thì những nhân vật khác được xây dựng vô cùng nông. Không làm rõ được chủ đề chúng tôi muốn truyền tải. Nói trắng ra đối với một câu chuyện giả tưởng về hậu tận thế, nó quá sáo rỗng...... đại loại như vậy.

Trên thực tế, tôi đã mong đợi những lời chỉ trích này từ lâu và đúng là tôi đã nhận được những bình luận này. Những người này không quan tâm việc tạo hiệu ứng động cho kết cấu của nước khó khăn như thế nào hay lượng thông tin được nhồi nhét so chơ hợp lý chỉ trong năm phút hoạt ảnh. Mấy người đó đơn giản là một bọn ghen ăn tức ở có học thức chuyên vạch lá tìm sâu để thỏa mãn sự thượng đẳng của bản thân

Vì vậy, tôi đã hạ quyết tâm.

Tôi sẽ khiến cho những người dám mở miệng phê bình phần 1 sẽ phải câm nín khi xem phần 2 này

Trong tác phẩm trước, tôi cố ý không đề cập đến việc nền văn minh đã lụi tàn thế nào và tôi không miêu tả chi tiết bất kỳ nhân vật nào khác. Để mở rộng vùng quan sát, tôi sẽ chi nhân vật đôi cảnh như tiên để có thể bay lượn. Ngoài ra để đảm bảo có thể truyền tải đầy đủ những gì mình muốn, tôi đã trao đổi vói mọi người và quyết định sẽ kéo dài từ 5 phút lên 15 phút.

Và tất nhiên, tác phẩm có thể thành bại hay không vẫn phải nhờ đến Shino.

Trong tác phẩm trước trước, cô ấy làm hoạt ảnh nước vô cùng tốt, nhưng lần này cô ấy đột nhiên nói: "Lần này mình muốn vẽ một cái gì đó khác biệt". Điều này vô tình đúng với ý của tôi và tôi ngay lập tức triển khai.

Sau khi động não xem nên vẽ gì, cô ấy đề nghị "Mật độ”. Trong tác phẩm trước, cô ấy đã thiên về bố trí màn hình trắng, nhưng lần này cô ấy muốn làm cho nó sinh động hơn.

"Mình muốn có nhiều người xuất hiện hơn và có những nét đặc biệt không ai giống ai và có những hành động, vai trò khác nhau. Liệu điều đó có được không?”

Vì cô ấy đã chủ động đề xuất, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời "Không vấn đề."

Thông thường để có thể làm được điều đó thì cần phải huy động rất nhiều họa sĩ để có thể tạo nên điều đó. Nhưng mà chính vì thế tôi mới quyết phải mời Shino vào nhóm bằng được

"Nếu cô đã muốn như vậy thì tôi muốn cô có thể vẽ và lên màu cho toàn bộ các hoạt cảnh."

Tôi biết đó là một yêu cầu lố bịch, những người khác bao gồm Morito đều khuyên ngăn tôi về nó. Nhưng tôi chắc chắn rằng Shino là người duy nhất có thể làm công việc này. Chính vì vậy tôi đã yêu cần mọi người phải giúp đỡ và tạo điều kiện cho cô ấy nhiều nhất có thể, chỉ như vậy thì chúng tôi mới có cơ hội chiến thắng.

Cuối cùng, tôi đã thuyết phục được các thành viên khác tin tưởng Shino.

"Mình…Mình nhất định sẽ không khiến mọi người thất vọng."

Cô đáp lại với cùng một nụ cười trên mỗi. Tôi thầm nghĩ: “Cô ta thật đáng sợ”

Tôi đã nhờ senpai của mình đang làm tại Studio Tokyo Animation[note52972] giúp đỡ và hưỡng dẫn trong việc vận hành các phần mềm để có thể khiến tác phẩm của mình không thua gì một tập phim anime chuyên nghiệp. Ngoài ra tôi cũng tham khảo thêm về cách quảng bá tác phẩm một cách hiệu quả nhất. Tất nhiên nó không hề dễ nhưng không phải là không thể làm được.

Tất cả đều quyết tâm nâng cấp từ một khu rừng nhỏ trở thành một hành tinh lớn

Đây rõ ràng là một lời tuyên chiến chống lại những kẻ vô dụng và những kẻ chỉ biết dùng võ mồm để thể hiện.

12

Nó mở ra với bầu trời xanh trên màn hình.

Trong khi phần trước lấy bối cảnh ở biển thì phần này khiến khán giả liên tưởng đến bầu trời và góc nhìn đực đặt từ trên nhìn xuống. Thành phố trên biển giờ đây đã khoác lên một diện mạo độc đáo, với những khu vườn lơ lửng trong không trung và những người có đôi cánh trên lưng. Sau đó là một đại hồng thủy với chuyển động tuyệt vời không có gì để chê, tiếp nối cốt truyện từ phần phim trước.

Cô gái nhân vật chính đã xuất hiện trở lại và lần này cô ấy cũng được tự do dạo chơi. Nhưng lần này không ở dưới nước, mà ở trên bầu trời. Từ đồng cỏ đến trung tâm thành phố, cô ấy bay tự do ở nhiều nơi. Nó khiến cho khán giả có những suy nghĩ kiểu "Ước gì mình có thể làm được điều này", cô gái di chuyển như thể đang ở trong một thế giới mộng mơ.

Cốt truyện của phần trước không được chi tiết như thế này, nhưng phần 2 này đã bù đắp được điều đó.

Người tiếp theo xuất hiện là người đứng đầu của tộc Tiên. Em gái của cô, nhân vật chính của tác phẩm, đã rời bỏ gia tộc vì muốn được tự do. Bây giờ cô ấy đã trở về quê hương của mình sau thảm họa và đang chạy khắp nơi để tìm chị mình. Cuộc đối thoại của hai chị em ngắn và buồn, nhưng sâu sắc.

Đoạn kết cho thấy nhân vật chính quay trở lại biển một lần nữa sau khi mọi chuyện đã lắng xuống. Người chị đã nhiều lần mong cô ở lại nhưng không thành, cuối cùng chỉ tạng cho cô ấy một viên ngọc để khi nào nhìn nó thì sẽ nhớ về quê hương. Phân cảnh cuối là khi cả 2 trao nhau viên ngọc rồi cùng nhìn lên bầu trời, hình ảnh cùng di chuyển theo ánh mắt của họ và cuối cùng là dòng chữ “FIN” màu trắng xuất hiện trên bầu trời xanh.

Cả khán phòng vang lên tiếng bàn tán và tiếng vỗ tay như sấm. Khán giả vỗ tay trong khoảng vài phút.

Shinoaki bắt tay với các thành viên trong nhóm và giữ nụ cười trên môi. Không có nghi ngờ rằng danh tiếng của cô sẽ được biết đến rất nhiều nhờ công việc này.

"Cái quái gì thế này......"

Nanako có vẻ mặt hoang mang, miệng há hốc không thể tin được.

"Thật không thể tin được, tác phẩm trước đó gần như đã chạm đến đỉnh rồi. vayaj mà lần này họ còn cải thiện thêm gấp nhiều lần......!"

Tsuryuki liên tục đấm vào đùi mình một cách hối hận.

"Wow, Hashiba, cậu có biết cái này được tạo ra như thế nào không?"

Mặt khác, Hikawa không thể tin rằng tác phẩm này lại đến từ một sinh viên học cùng năm với mình.

"Thật tuyệt vời...... Nó thật tuyệt vời. Em......thật sự khồng thể ghi ngờ Aki-san và khả năng hội họa của chị ấy......".

Saikawa nghẹn ngào nhìn chằm chằm vào màn hình đã chiếu xong và hiện lên một màu trắng xóa.

Vì quá say mê Shinoaki, em ấy chắc chắn bị sốc trước chất lượng cực cao của tác phẩm.

(Sự cải thiện về chất lượng lần này hoàn thiện đến mức khiến mình cũng không nói nên lời.)

Tất nhiên, chúng tôi đã biết trước chất lượng của công việc này rất cao.

Nhưng thành thật mà nói, tôi không ngờ họ lại mạnh đến mức áp đảo hoàn toàn những người khác.

"Chúng ta sẽ chiến đấu chống lại một thứ như vậy sao?...... Đúng là khó chịu quá đi mất."

Tsurayuki nói với vẻ mặt cay đắng.

"Cậu nghĩ sao, Kyouya, không phải là cậu không thể nói bất cứ điều gì, phải không?"

Tôi gật đầu.

"Mình không thể nói gì cả."

"Này, tại sao cậu lại nói những điều đáng nản lòng như vậy chứ......"

"Nhưg mà đó là sự thật."

"Huh?"

"Dù sao thì, chúng ta nhất định sẽ không từ bỏ."

Tsurayuki bối rối cảm thấy vài dấu hỏi lơ lửng trên đầu mình.

Không có gì lạ khi thắc mắc điều này. Tôi chắc rằng cậu ấy không thể hiểu tại sao tôi lại lạc quan như vậy trong hoàn cảnh này.

Nhưng tôi vẫn luôn tin rằng chúng tôi vẫn có thể đấu một trận ngang cơ với họ trong tình huống hiện tại

(Câu trả lời sẽ có sau buổi chiếu phim......)

Sự ồn ào cuối cùng đã lắng xuống và đến tác phẩm cuối cùng được trình chiếu.

"Và cuối cùng sẽ là tác phẩm số 10, team Kitayama ......."

Cuối cùng thì khoảng thời gian dài chờ đợi cuối cùng cũng đã đã kết thúc

"Hoshifuru no Uta[note52970]."

13

Sự thay đổi lớn nhất trong hoạt động phục vụ nghe nhìn trong thập kỷ này là gì.

Tôi chưa bao giờ học chuyên sâu về mấy thứ này nhưng tôi vẫn có thể chắc chắn một điều

Đó là các sản phẩm nghe nhìn đã thay đổi từ "thứ được xem một mình" thành "thứ được xem cùng nhau và có thể thoải mái bình luận và góp ý ".

Ban đầu, nó chỉ đơn giản là mọi người có thể xem các chương trình qua TV. Sau đó, với sự thay đổi và đa dạng hóa phương tiện truyền thông, điều đó càng trở nên phổ biến và khoảng cách dần được rút ngắn. Khoảng cách ngắn nhất bây giờ đã là từ điện thoại đến các trang web video.

Khi tôi nghe nói rằng yêu cầu của bài kiểm tra này này là đan video lên Niconico, tôi đã quyết định chọn một chủ đề chung.

"Đưa khán giả cùng lên sân khấu."

Đó chính là chủ đề

"Cho dù cậu nói như vậy, chúng ta phải làm như thế nào?"

Tsurayuki hỏi.

"Ừ thì…chúng ta sẽ cho họ lên sân khấu theo đúng nghĩa đen à."

"Nhưng ngay cả khi như vậy đi nữa, chúng ta cũng không chắc có đủ khán giả để làm điều đó không."

Saikawa và Nanako đều nghiêng đầu bối rối.

Tôi gật đầu trước những lời nhận xét của mọi người.

"Mình hiểu những nghi ngờ của mọi người là có cơ sở. Thực sự không có câu trả lời cho những gì chúng ta nên làm, và ngay cả khi yêu cầu khán giả lên sân khấu, họ chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý."

"Vậy chúng ta nên làm gì?"

Trong khi đang nghĩ về điều đó, Hikawa khoanh tay ra trước ngực.

"Hashiba đã nhận thức đầy đủ về những vấn đề này khi cậu ta đề xuất nó rồi."

Kawasegawa thở dài như thường lệ, rồi cười khổ.

Cô nàng mở miệng với vẻ mặt thuyết phục.

"Hãy cho chúng tôi biết chính xác những gì cậu muốn làm, Hashiba."

Tôi gật đầu.

"Mình quyết định sẽ sử dụng một vũ khí bí mật…."

Tất nhiên nó là một con dao 2 lưỡi, nếu dùng không tốt sẽ ngay lập tức phản tác dụng

Tôi là một nhà sáng tạo, nhưng đồng thời tôi cũng đang can thiệp sâu vào cuộc sống của người khác.

Tôi chưa bao giờ mở chiếc hộp Pandora cấm kỵ này với nội dung sáng tạo trước đây của mình, nhưng bây giờ hoặc không bao giờ có cơ hội nữa

"Đó là chính là…sự đồng cảm."

14

Thế giới đang dần bước vào tận thế.

Cô gái tiếp tục bước đi và gặp nữ ca sĩ ảo (Meku) sau khi hoàn toàn kiệt sức. và cô ấy đã được đối phương dạy hát.

Nhưng khi cô ấy rõ ràng muốn cất lời, lại không có từ nào phát ra.

Dù cố nhớ lại khung cảnh nhưng trong đầu cô chỉ có thế giới xám xịt.

Cho dù đó là màu sắc, mùi vị, những gì cô ấy chạm vào bằng tay hoặc cảm nhận trên da, cô ấy đều thiếu tất cả.

Vậy mà cô vẫn muốn hát.

Từ một niềm khao khát trống rỗng, nó biến thành tiếng kêu thoát ra khỏi miệng, rồi dần dần bắt đầu thành những từ có nghĩa. Từ “A” đến “I” rồi sau đó là “AI”[note52968]

Ngay sau đó, các từ được phát âm rõ ràng biến thành ngôn ngữ và sau đó thành bài hát.

Thế giới cũng từ đó mà thay đổi từng chút một và bắt đầu lấy lại hình dạng và màu sắc.

Đây chính là điều mà chúng tôi muốn truyền tải

Có rất nhiều thứ trên thế giới này diễn ra không như chúng ta mong muốn.

Và đôi lúc chúng ta không thể làm được gì để ngăn chặn điều đó

Trong quá khứ, tôi đã từng cố gắng làm điều đó và thật sự đã đi đến một cái kết tệ hại

Nhưng chính điều đó mới có thể giúp tôi hiểu ra mà không mắc lại sai lầm cũ.

Đôi khi không phải lúc nào ép buộc người khác làm theo ý mình cũng là tốt, mà phải khiến cho họ hiểu rằng bản thân phải làm gì mới là đúng.

Nó vừa là một câu truyện nhưng lại không phải hoàn toàn là tưởng tượng.

Giai điệu được viết và thể hiện bởi Nanako. Từ một người vẫn còn non kém kinh nghiệm trong việc làm nhạc giờ đây đã có thể tạo ra được một tác phẩm dược liệu. Tsurayuki cũng đưa những ý tưởng của riêng mình vào lời bài hát khiến cho ý nghĩa của nó càng rõ ràng hơn.

Vẽ hoạt ảnh và minh họa là phần khó khăn nhất. Saikawa đã đấu tranh trong một thời gian dài để có thể tạo ra được phong cách vẽ có thể gây ấn tượng cho người xem.

Tất cả những gì tốt nhất chúng tôi có thể làm đều đặt hết vào tác phẩm này. Chỉ riêng nhạc đã dài 7 phút và toàn bộ hoạt ảnh đã dài 15 phút.

Tôi có hơi lo lắng do đã thua team Kuroda lần trước. Tuy nhiên, phần âm nhạc do Nanako viết đã chiếm trọn trái tim của tôi. Và đúng là sau hai hoặc ba phút đầu tiên, người xem hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của tác phẩm.

(Nanako, Tsurayuki và Saikawa đều là những người vô cùng tài năng.)

Câu chuyện sau đó đã đến cao trào của nó.

Cô gái cùng với Meku cũng nhau cất lên tiếng hát

Họ mong muốn bầu trời đêm đen dần trở nên đầy sao.

Những lời cầu nguyện càng nhiều, bầu trời càng rực rỡ ánh sao

Nghe theo lười của Meku, cô ấy đã hát hết sức mình.

Cô hy vọng rằng những ngôi sao sẽ xuất hiện trên bầu trời.

Bài hát đạt đến đỉnh điểm về cảm xúc, đẩy tâm trạng của người xem lên cao nhất

Khán giả trong phòng chiếu lúc này như cùng đang ở đó và nhìn lên bầu trời đầy sao.

Tất cả họ đều mong chờ điều gì sẽ xảy ra ở phần cuối.

Khi kết thúc đoạn điệp khúc, cô gái mở rộng vòng tay.

Toàn bộ ánh nhìn hướng vào không trung nhưng đó chỉ là một bầu trời đen kịt.

Bầu không khí đã nóng lên, tất cả mọi người bắt đầu liên tục bàn luận như dự đoán của tôi. Dù sao đây không phải là điều mà khán gian đang xem kỳ vọng.

"Đêm đầy sao đâu mất rồi?"

Một số khán giả cứ lặng lẽ nhìn chằm chằm vào màn hình, mong chờ một cái gì đó thú vị ở after credit.

Nhưng màn hình vẫn không có gì thay đổi. Bầu trời đêm tối một cách kỳ lạ, trái ngược với bản nhạc tuyệt vời đã được sáng tác cẩn thận.

"Đã kết thúc rồi sao?"

Tiếng nói của khán giả, những người lúc đầu thì thầm vì bối rối, ngày càng to hơn. Khi từ "FIN" xuất hiện, khán giả đã thể hiện sự bất mãn và phàn nàn rõ ràng.

"Đây là tác phẩm của team Kitayama, ‘Hoshifuru no Uta'!!"

Mọi thứ kết thúc giữa tiếng bàn tán của khán giả và toàn bộ căn phòng đã được mở đèn trở lại.

Những tràng vỗ tay không nhỏ từ khán giả. Tuy nhiên, so với tiếng vỗ tay của team Kuroda vừa rồi, bất cứ ai cũng có thể nghe thấy sự khác biệt rõ ràng.

Khán giả bối rối đứng dậy khỏi ghế. Sau khi đẩy cánh cửa nặng nề ra, khán giả lũ lượt rời đi.

Những giọng nói bất mãn của họ vẫn có thể được nghe thấy xung quanh phòng. Tôi lặng lẽ đứng dậy và tập hợp mọi người.

"Làm tốt lắm, mọi người."

Mọi thứ đã kết thúc như kế hoạch.

15

"Chuyện quái gì vậy? Ban đầu thì không có gì đang ngại nhưng đoạn cuối đã có chuyện gì thế? Thật không thể hiểu nổi"

Morito sau khi xem xong vẫn còn bối rối.

"Nhưng cũng không tệ, chúng ta nhất định đánh bại bọn họ. Đúng không, Kuroda......"

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào màn hình mà không nói một lời nào.

"Có chuyện gì sao, Kuroda?"

Morito lo lắng hỏi tôi.

"Này, vui lên đi! Chiến thằng đã chắc chắn có thể nàm trong tay chúng ta rồi, giờ thì đừng có lo về team của Hashiba nữa ......"

Tôi ngắt lời Morito.

"Vẫn chưa thể nào chắc được."

"Cái gì?"

"Tao không hiểu. Mày đang làm cái quái gì vậy, Hashiba?"

Morito vẫn còn bối rối.

"Thôi nào, mày cũng đã thấy rồi còn gì! Mọi thứ kết thúc rồi. Nó không có nội dung mà mọi người đang chờ đợi. Đó là lý do tại họ đã làm tốt nhưng không thể nào có thể xem là tốt nhất, phải không?"

"............"

Tôi không nói gì thêm.

Sau đó tôi mới đứng dậy.

"Tao về đây."

"Huh?"

Để lại Morito đang há hốc miệng chả hiểu gì, tôi đi về phía lối ra.

"Đợi đã, Kuroda!"

Morito vội vàng đuổi kịp tôi.

"Thôi đi, chúng ta chắc thắng rồi! Tao tin chúng ta nhất định sẽ đừng đầu! Đừng có bơ tao chứ, này!"

Tên đó cứ la hét về phía tôi.

Nhưng tôi không muốn nói chuyện với ai lúc này.

16

"Thì ra là thế."

Horii-người đã xem tất cả các tác phẩm ở bàn của khách, gật đầu lia lịa sau khi tác phẩm cuối cùng được chiếu.

Anh ta đã viết những nhận xét của mình về từng tác phẩm trong cuốn sổ nhỏ mình mang theo. Đặc biệt là hai tác phẩm cuối cùng, ông đã kiểm tra chúng một cách cẩn thận.

"Sao hả, thật thú vị phải không?"

Kanou Misaki lại tiếp cận và nói chuyện với Horii.

"Vâng, nó khá thú vị. Đặc biệt là hai tác phẩm cuối."

"Chà, là hai người đó à…Anh thấy bọn họ có gì thu hút không?"

Horii nghĩ một lúc.

"Ý cô là ý kiến cá nhân của tôi như một khán giả hay với tư cách là một nhân viên của công ty lớn?"

Kanou cười cay đắng.

"Vậy tôi sẽ hỏi cả hai."

"Được rồi, vậy thì dấu màu xanh là ý kiến cá nhân của tôi, dấu màu đỏ là ý kiến của nhân viên công ty lớn."

Horii lấy ra hai cây bút và vẽ vòng tròn lên mỗi tác phẩm trong số hai tác phẩm cuối cùng bằng 2 màu mực khác nhau.

Sau đó, anh ta đưa cuốn sổ tay cho Kanou.

"Thế nào hả?"

Kanou lại cười trừ một lần nữa.

"Ồ ~ Chà, nó rất hợp với phong cách của anh đó."

Kanou lần này phá lên cười lớn.

17

"Sao vâtyj, Kyouya."

Tsurayuki hỏi tôi với giọng điềm tĩnh.

“À thì……”

Tôi định trả lời.

"Tôi xin lỗi! Tôi xin lỗi tôi đến muộn....... Buổi chiếu đã kết thúc rồi sao?”

Tôi có thể nhận ra ai đang nói điều đó.

" Kawasegawa, sao giờ cậu mới đến thế......?"

Trụ cột đáng tin cậy của đội chúng tôi vẫn đang mặc đồ coslay, điều đó không sao cả. Tuy nhiên, cô ấy đang đội một chiếc vương miện hàng chợ trên đầu, và một băng “Miss Geidai” được quàng qua vai. Cô nàng đang thở hổn hển như sắp ngất đến nơi.

"À, chuyện này… Vừa rồi có rất nhiều chuyện xảy ra, nhưng quan trọng hơn …"

Kawasegawa dường như quá khó chịu để nói chuyện, và tiếp cận tôi ngay lập tức.

"Về tác phẩm của chúng ta......?"

Tôi lặng lẽ gật đầu.

"Đừng lo lắng, mọi thứ diễn ra suôn sẻ - tất cả đã kết thúc rồi."

Truyện Chữ Hay