1
Khi bước vào tháng 10, nhiệt độ tiếp tục oi bức trong giai đoạn này, ngay cả khi đến gần mùa đông. Tôi không biết đây là do thời tiết gần đây hay là do thổ những của nơi này, nhưng có một điều chắc chắn.
“Tại sao cậu vẫn không chịu hiểu hả, Tsurayuki?”
"Vớ vẩn! Rõ ràng là do cậu quá cứng đầu, Nanako. Đừng lôi người khác vào!"
Trong ngôi nhà chung Kitayama, hôm nay vẫn là một cuộc trao đổi bằng những lời nói đầy vẻ giận dữ. Tôi nghĩ rằng đây là lý do tại sao nhiệt độ phòng đã tăng lên.
"Mình đã nói điều này nhiều lần rồi phải không? Nếu lời bài hát quá phức tạp và từ ngữ đã nghĩ mập mờ, người nghe sẽ nhanh chóng cảm thấy nhàm chán. Chính vì vậy nên lời bài hát cần phải đơn giản và dễ hiểu! Nếu cứ tiếp tục như này thì không thể nào thu hút được nhiều người xem đâu?”
“Thế quái nào mà cậu lại nói như vậy hả? Có đọc kỹ nội dung không vậy? Lần trước chúng ta đã thua vì đã làm mọi thứ một cách đơn giản nhất có có thể! Cái chuyện để người xem nhớ được lời bài hát không quan trọng, quan trọng là họ phải cảm được ý nghĩa mà chúng ta muốn truyền tải qua nó!”
"Vậy thì nếu người ta chán qua mà tát luôn trước khi hiểu được những gì cậu muốn truyền tải thì sao!? Cậu đã từng nói rằng bản thân đã làm việc chăm chỉ để tạo ra một thế giới quan chi tiết nhưng sợ rằng khán giả sẽ không xem nó. Cậu có hiểu vấn đề không vậy hả?"
"Tại sao họ lại không muốn xem chứ? Cậu phải dùng khả năng làm nhạc và giọng hát của mình để lôi kéo họ ở lại đi chứ! Đúng là nó có hơi khó hiểu nhưng đây là điều cần thiết để có thể mô tả chi tiết những gì chúng ta truyền tải. Tại sao cậu mãi vẫn không chịu hiểu chứ?"
"Cái mình hiểu duy nhất là cậu thật quá sức bướng bỉnh!"
"Cậu có biết dùng đầu để suy nghĩ không vậy?"
Về cơ bản thì những gì xảy ra giữa Nanako và Tsurayuki giống như một cuộc chiến hơn là tranh luận thông thường
Nanako phụ trách phần nhạc và hát, nhưng Tsurayuki phụ phần lời. Nếu không có sự thống nhất của 2 bên, việc sản xuất sẽ không thể thực hiện được.
Vậy nên tôi thường để cho họ tự do thảo luận. Về cơ bản, họ tôn trọng sự sáng tạo của nhau, vì vậy họ không ngu ngốc đến mức công kích cá nhân nhau.
“Vẫn không thể ngừng cãi nhau sao?”
Cánh cửa phòng ở phía bên kia phòng khách khẽ mở ra và Saikawa ló ra.
Em ấy đã chuyển đến ngôi nhà chung sau khi Tsurayuki rời đi, và đã hoàn toàn hòa nhập với nơi này.
“Cãi nhau gần 30 phút rồi, đến em cũng cảm thấy mệt.”
"Đúng vậy, vẫn là vấn đề cũ.”
Saikawa dường như đã quen với việc này. Ban đầu, Saikawa tỏ ra khó chịu và hỏi: “Sao anh không ngăn 2 người đó cãi nhau đi chứ?”
Nhưng khi tôi thấy rằng tôi đã bỏ qua nó và họ đã làm lành sau cuộc chiến, tôi nhận ra rằng dường như tôi không phải lo lắng về điều đó.
"Nhưng mà......"
Thấy hai người tranh cãi, Saikawa đột nhiên lẩm bẩm.
"Thật tuyệt khi có thể thảo luận trực tiếp về công việc với nhau như thế này.”
Con bé thể hiện một cái nhìn với một chút khao khát và rất nhiều cảm xúc.
"Nhưng Saikawa à…mối quan hệ của em với Shinoaki bây giờ kiểu như là đối thủ của nhau.”
Tôi vừa kết thúc câu nói của mình thì Saikawa nhanh chóng lắc đầu và ngắt lời tôi giữa chừng.
"Không, không, hoàn toàn không đúng! So sánh em với Aki-senpai không khác gì bóng đèn với mặt trời, mặt đất và bầu trời, giữa Gameboy với NDSs. Em không thể nào xem mình là đối thue của chị ấy được!”
"À…ừ…."
Tôi không nghĩ sự khác biệt là quá lớn. Nói thật thì tôi thấy năng lực của em ấy cũng khá tốt nhưng vấn đề là Saikawa vẫn luôn măng nặng tư tưởng rằng mình vẫn còn kém rất xa Shinoaki.
"Vì vậy có cơ hội được tranh tài với chị ấy em thật sự cảm thấy rất vui, nhưng ......"
Nói xong, con bé cười trừ.
“Nhưng em vẫn cảm thấy mình vẫn chưa có được mấy cơ hội được tiếp xúc với Aki-senpai.”
"Cũng phải."
Tôi nghĩ về thế giới 10 năm sau. Em ấy chưa bao giờ có đối thủ, đã đạt đến đỉnh cao, nhưng cũng đã lạc lối.
Đi trên con đường tiến đến đỉnh cao rõ ràng không phải dễ dàng, chuyện mất phương hướng không phải chuyện hiếm. Vấn đề là phải làm sao để biết đâu mới là hướng đi đúng
"Saikawa......"
"Huh?"
"Có thể bây giờ vẫn chưa, nhưng em đã từng nghĩ rằng một ngày nào đó muốn trở thành đối thủ của Shinoaki không?
Saikawa hơi im lặng, dường như không muốn mơ hồ về câu hỏi.
Rồi bằng một giọng chắc chắn, rõ ràng.
“──Vâng, tất nhiên rồi.”
Một câu trả lời rõ ràng.
"Anh hiểu rồi."
Một ngày nào đó, con bé sẽ có thể cạnh tranh bình đẳng với Shinoaki. Tôi không biết sẽ mất bao nhiêu năm, nhưng tôi hy vọng nó sẽ thành hiện thực.
Đó nên là mối quan hệ tốt nhất cho cả 2 người họ.
(Đã gần đến lúc phải can thiệp một chút rồi.)
Nếu họ tranh luận quá lâu, Saikawa sẽ không thể vẽ tiếp được. Tôi nhẹ nhàng mở lời trước những thành viên trong nhóm đang tranh cãi đến mức không thể dừng lại.
2
"Cuộc tranh luận vô nghĩa đã kết thúc chưa?"
Bên trong siêu thị với một cái giỏ trên tay, Kawasegawa nói với vẻ mặt thất vọng. Đôi mắt nheo lại và một tiếng thở dài đều phù hợp với cô ấy ngày hôm nay.
"Có vẻ vậy. Mặc dù kết quả sẽ không thay đổi cho dù cuối cùng ai thắng cuộc tranh luận.”
Tôi trả lời với một nụ cười cay đắng trên khuôn mặt.
Không khó để điều chỉnh dựa trên sự tôn trọng lẫn nhau. Nếu chúng ta ca ngợi những điểm tốt và nhân nhượng khi mỗi bên lùi một bước, chúng ta thường có thể giải quyết được.
Điều tương tự cũng xảy ra vào ngày hôm nay, và tranh chấp đã được giải quyết êm đẹp bằng cách thêm một số làm rõ từ ngữ cho bài hát.
"Tôi không biết hai người họ giỏi đến mức nào. Nhưng đã đến lúc dừng 'trò tiêu khiển' đấu khẩu để xả stress này rồi.”
Kawasegawa, người đang xoay xoay củ khoai tây trong lòng bàn tay, bĩu môi và đồng thời bày tỏ sự không hài lòng.
"Đúng thế, nhưng nó cũng là một phần cần thiết của quá trình sản xuất. Đặc biệt vì các bài hát là nền tảng của tác phẩm lần này, mình muốn chúng thật hoàn hảo."
Nếu chúng ta thỏa hiệp, nó sẽ không chỉ ảnh hưởng đến nội dung mà còn là chất lượng của cả tác phẩm.
Điều đó có nghĩa là nếu bài hát không hoàn hảo thì thứ chúng tôi làm ra sẽ không bao giờ hoàn hảo cả
"Tất nhiên là tôi biết điều đó. Sau khi Tsurayuki gia nhập, chất lượng nội dung đã được cải thiện. Toàn đội ngày càng trở thành một khối hoàn chỉnh".
Lúc này, Kawasegawa đột nhiên nhìn tôi chằm chằm với ánh mắt sắc bén.
"Nhưng mà..."
Ròi cô ấy cầm một củ gừng chỉ về phía tôi.
"Cậu hiểu điều tôi muốn nói, phải không?"
"Tất nhiên."
Cô ấy thở dài.
"Không có gì lạ. Rốt cuộc, số lượng tranh minh họa Saikawa vẽ đang dần giảm đi. Dù thời gian hiện tại vẫn vô cùng dư dả nhưng cũng đã đến lúc phải tăng tốc."
"Đúng vậy."
Thật ra tôi nghĩ đã đến lúc rồi, nhưng điều đáng lưu tâm ở đây là cần ai đó bên cạnh tôi để theo dõi cẩn thận tiến độ.
Vào những lúc đó, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi có Kawasegawa trong Team của mình.
"Có chuyện gì cậu cũng phải nói ra, nếu không thì không chỉ tôi mà cả mọi người đều sẽ rất lo."
"Mình xin lỗi. Nhưng cậu cũng không cần phải luôn quan tâm đến mình như vậy. ......"
Tôi đang nói được nửa chừng thì cô ấy bất ngờ dùng tay bóp vào mũi tôi
"Im đi! Tôi không lo lắng cho cậu! Tôi lo lắng cho cả nhóm chúng ta! Điều gì khiến bạn nghĩ rằng tôi lo lắng cho cậu? Cái tên ngốc này! Hãy rút lại những lời đó ngay!"
Kawasegawa đỏ mặt và yêu cầu tôi xin lỗi.
"Biết rồi, biết rồi. Cho mình xin lỗi mà."
Tôi vội vàng xin lỗi và Kawasegawa rút bàn tay đang dí sát vào chóp mũi tôi.
“……Thật tình, hở ra một chút là lại nói nhảm?”
Mặc dù tôi đã nghĩ "Có nghiêm trọng đến thế sao?” nhưng cô ấy vốn đã rất để tâm đến tôi nên không bỏ lỡ một chi tiết nào
(Chắc chắn đó không phải là sự quan tâm bình thường....)
Gần đây, tôi nhận ra rằng mình đã quá chậm trong việc đọc vị người khác nên tôi quyết định sẽ chú ý hơn trong tương lai.
Sau đó, Kawasegawa đến cửa hàng thịt và chúng tôi nhanh chóng mua tất cả các nguyên liệu cho món súp thịt lợn.
Khi nhóm sống và làm việc cùng nhau, món ăn phổ biến nhất mà chúng tôi ăn là cà ri hoặc lẩu, nhưng tôi thường nấu súp thịt lợn. Nó không cần phải nấu lâu ri. Ngoài ra, nồi không dễ bị dính và dễ dàng vệ sinh sau khi ăn.
Khi tôi nói điều này với Kawasegawa, cô ấy trả lời thẳng thừng: "Cậu cứ như mama tổng quản ấy nhỉ.”
Thực ra, hôm nay cô nàng cũng nói điều tương tự.
Quầy thu ngân rất đông, có lẽ vì đã đến giờ ăn tối. Tôi đẩy xe và xếp hàng.
"Tôi đã rất lo lắng."
Kawasegawa lầm bầm một cách tự nhiên.
"Lo lắng cái gì? Rằng mình càng lúc càng giống mama tổng quản ấy hả?"
"Không, đây không phải là điều tôi muốn nói. Mà cậu đừng có nói mấy thứ vó vẩn nữa được không hả."
Cô ấy nhìn tôi khá lo lắng.
"Tôi đang lo lắng về khả năng thành công của kế hoạch cậu đề ra."
"À, chuyện đó hả?"
Tôi đã đề cập với tất cả các thành viên về kế sách bí mật sẽ được sử dụng trong cuộc thi này.
Mặc dù Kawasegawa có thể chấp nhận nó, nhưng cô nàng vẫn không yên tâm vì chưa có tiền lệ.
"Kỳ thật trong lòng tôi vốn đã biết rõ. Cậu không muốn dùng lời nói mà là hành động để minh chứng cho những gì bản thân làm là đúng. Nhưng..."
Tôi gật đầu.
"Chuyện này cũng không có gì lạ. đến mình cũng không tự tin 100%."
Trên thực tế, cách tiếp cận của tôi không hoàn toàn dựa vào may mắn. Đó là những gì tôi đúc kết ra được từ việc quan sát, chỉ đơn giản là nó khác với những gì tôi làm trước đây, và đó là lý do tại sao nó lại khó hiểu.
Nhưng tôi vẫn chọn cách tiếp cận này. Bởi vì tôi muốn Shinoaki có thể phát triển hơn nữa và để vai trò minh họa của Team cho một người tài năng không kém là Saikawa như một cơ hội để em ấy phô diễn tài năng và học hỏi thêm nhiều thứ. Chính vì thế mà tôi không thể nào sử dụng lại cách làm cũ đã đem lại thành công trước đây được.
Đây là những gì tôi có thể làm khi trở lại từ 10 năm sau. Tôi muốn tất cả các bạn của mình trải nghiệm “Căn nguyên” của việc sáng tạo và hiểu rõ bản thân mình nên phải làm gì mà không cần tôi phải nói.
Đó là lý do tại sao tôi chuẩn bị mọi thứ từ giai đoạn này.
"Dù sao thì về mấy chuyện kiểu này là chuyên môn của cậu rồi”
Kawasegawa thở phào nhẹ nhõm.
"Nhưng đôi khi tôi thật sự không biết được rằng thứ mục tiêu cậu thật sự đang hướng đến là gì đó chứ không phải là tác phẩm chúng ta đang làm”
"Huh."
Tim tôi đập thình thịch vào lúc đó.
"Tôi luôn cảm thấy như cậu đang nhìn tôi và mọi người khác giống như đang nhìn vào một thứ gì đó xa xăm - có thể tôi chỉ đang bị hoang tưởng, nhưng tôi rất nhiều lần cảm thấy như vậy."
"Vậy à ......"
Mặc dù tôi luôn kín miệng chưa bao giờ đề cập đến bí mật du hành thời gian, và thậm chí cố tình không nghĩ về nó. Nhưng tôi thậm chí không thể nhìn vào mắt mọi người mà không nghĩ về chuyện tương lai của họ sau này. Tôi đoán Kawasegawa có cảm tình với tôi ở một mức độ nào đó, và luôn dõi theo tôi. Cô ấy hẳn đã cảm thấy có điều gì đó không ổn.
(Mình phải cố gắng cẩn thận......không để cô ấy phát hiện ra.)
Nhưng tôi không thể làm bất cứ điều gì cụ thể về nó.
"Có lẽ đơn giản chỉ là mình quá quan tâm đến mọi người không khác gì mama tổng quản mà thôi”
Dù sao tôi cũng đành phải mượn lời cô ấy để đánh lạc hướng.
"Được rồi, là lỗi của tôi. Vừa rồi tôi không nên nói như vậy."
Kawasegawa bĩu môi không hài lòng.
Làm thế nào để có thể tiếp tục đây?
Tôi có một tầm nhìn và cả một tương lai muốn chia sẻ với mọi người. Nhưng tôi không biết làm thế nào để biến tương lai đó thành hiện thực.
Thực ra tôi cũng thấy vô cùng khó chịu.
3
Khoảng nửa tháng 10, năm 2 chúng tôi được yêu cầu tập họp tại giảng đường.
Về cơ bản, đây là dịp để các nhóm báo cáo về quá trình sản xuất. Tuy nhiên, trước khi bắt đầu, Kannou-sensei đã giải thích lại cách thức sàng lọc và chấm điểm.
“Tôi nghĩ trước đó mình đã đề cập rằng bài thi này được hợp tác với Niconico.”
Cách tính điểm vẫn như cũ. Tổng số lượt xem, chia sẻ và bình luận sẽ là thứ dùng để tính điểm và tổng điểm của video thứ nhất và phim thứ hai sẽ đưa ra xếp hạng tổng.
"Buổi chiếu sớm sẽ được tổ chức vào ngày cuối cùng của lễ hội, bắt đầu lúc 2 giờ chiều. Khi kết thúc buổi chiếu, nó sẽ được tải lên Niconico và việc kiểm đếm sẽ bắt đầu vào thời điểm đó. Kết quả sẽ được tính trong hai tuần kể từ ngày đăng và sẽ được công bố trong buổi học sau đó.”
Một số sinh viên hỏi về thứ tự chiếu và thời gian tải lên, nhưng không ai hỏi về những thứ liên quan đến việc sản xuất.
"Được rồi, vậy chúng ta sẽ xác nhận tiến độ của các nhóm. Đại diện của mỗi nhóm sẽ đến văn phòng để gặp tôi. Báo cáo xong thì ra gọi giúp đại diện nhóm tiếp theo vào”.
Ngay sau khi sensei tuyên bố kết thúc buổi học, lớp học sôi nổi với cuộc thảo luận.
"Hashiba, lại đây một chút."
Khi tôi thấy sensei đưa tay ra hiệu, tôi bước đến bàn.
"Rokuonji thế nào rồi? Cậu ấy có ổn không?"
"Tsurayuki? Cậu ấy không sao cả. Vẫn không khác trước đây là mấy, tinh thần cậu ấy cũng rất tốt."
Cô ấy gật đầu nhẹ nhõm rồi nói.
"Vậy thì tốt, dù sao mới trở về có rất nhiều cái khó thích ứng, cậu là người gần gũi với cậu ta hơn những người khác nên nhớ quan tâm chăm sóc nhiều hơn."
Tất nhiên, Kannou-sensei luôn quan tâm đến tình trạng của Tsurayuki.
"Vâng, em sẽ luôn để mắt đến cậu ấy”
"À, còn chuyện này nữa”
"Vâng?"
Tôi đang định quay lại chỗ ngồi thì bị gọi lại.
"Cậu ổn chứ, Hashiba?"
"Hả, em á?"
"Đúng vậy, cho dù là tinh thần vững vàng, cũng có thể đột nhiên suy sụp, cảm thấy có cái gì không đúng liền lập tức nói với tôi. Cứ đến văn phòng lúc nào cũng được, tôi luôn chào đoán cậu."
Phải, tôi luôn cảm thấy nhiệm vụ của mình là làm việc chăm chỉ, nhưng nghỉ ngơi quá ít cũng là một vấn đề.
"Cảm ơn vì cô đã quan tâm. Dù vẫn chưa có gì đáng lo ...... Nhưng em sẽ chú ý."
"Chà. Cậu là trụ cột của nhóm vậy nên hãy chú ý đừng để bản thân gục ngã”
Cuối cùng sensei cũng chịu tha cho tôi. Tôi khẽ chào rồi quay lại chỗ lúc nãy ngồi.
Tôi đã phải đợi ít nhất một giờ để báo cáo tiến độ của nhóm vì chúng tôi xếp thứ chín trong danh sách. Tại sao tôi không vừa ăn trưa vừa nói chuyện với ai đó? ...... Trong khi tôi đang nghĩ vậy thì…
"Hashiba."
Tôi tưởng mình có thể được yên tĩnh rồi, nhưng sau đó có người hỏi lại tôi.
Tất nhiên, lần này là một người khác tiếp cận tôi.
"Có chuyện gì vậy, Kuroda......?"
"Ha ha ha, sao nghe có vẻ không muốn gặp tao nhỉ? Dù sao trông mày cũng đang chả có việc gì làm mà."
Cậu ta vẫn giữ cái giọng như thường lệ.
"Rảnh không? Nói chuyện với tao chút đi."
Tất nhiên là tôi có thời gian, rất nhiều là đằng khác.
Nhưng không cảm thấy dễ chịu lắm khi dành thời gian nói chuyện với cậu ta.
“Ừ, nhưng cậu đã báo cáo với giáo viên chưa?
"Nhóm của bọn tao là nhóm cuối cùng. Bà giáo muốn đặt nhiều câu hỏi cho nhóm nào thì sẽ càng để nhóm đó xuống sâu hơn”
Nếu vậy thì ngoại trừ việc tôi không thích tên này ra thì cũng chẳng có lý do gì để cự tuyệt.
Tôi rời lớp học theo lời mời của Kuroda.
4
Mục tiêu mà Kuroda đi tới không phải là nơi cũ mà chúng tôi đã đến trước đó. Cậu ta chọn cái giếng trời nơi mọi người thường qua lại, có lẽ vì cậu ta thật sự muốn thảo luận.
Nội dung của cuộc thảo luận không phải là bí mật.
Ngồi trên chiếc ghế làm bằng đá lớn, Kuroda lập tức lên tiếng.
"Tao đã nghe tin đồn về Rokuonji. Nghe nói nó đã trở lại sau một khoảng thời gian dài xuống đáy. Mày đã làm gì mà hay thế?”
Có vẻ như việc Tsurayuki tiếp tục học sau một khoảng thời gian dài đã bắt đầu tạo ra một số tin đòn giữa các sinh viên trong khoa.
"Tôi không liên quan gì đến việc cả. Tsurayuki quyết định tự mình tiếp tục việc học, tôi đến gặp cậu ấy để đưa lại một thứ mà tôi đã quên.”
Tôi không định nói dối, nhưng để nói sự thật thì rắc rối lắm.
Tất nhiên, có những cân nhắc về sản xuất khi tôi đến gặp Tsurayuki, nhưng lý do chính là để cậu ta tìm lại bản ngã của chính mình. Tôi sẽ không thích việc Kuroda đoán lung tung dựa trên mấy cái tin đồn vớ vẩn.
"Tôi không nghĩ rằng nên nói mình đã quên một số thứ. ...... Chỉ là đơn giản tôi muốn quên mà thôi.”
Kuroda dường như không quan tâm đến câu trả lời của tôi. Với cái nhìn sâu sắc của mình, ít nhất cậu ta cũng nên biết ý định của tôi. Vậy thì tôi không cần phải làm cho mọi thứ rõ ràng.
"Thật ra cậu muốn gì? Cậu không chỉ hỏi về Tsurayuki, phải không?"
"Hìhì, đương nhiên."
Cậu ta gật đầu thật nhanh rồi nhe răng cười với tôi.
"Hashiba, muốn cược không?"
"Cược sao?"
"Ừ, nhưng không phải vì tiền. Người thua phải chấp nhận yêu cầu từ người thắng, được chứ?"
Cậu ta đang nghĩ cái quái gì thế?
Đây không phải lần đầu tiên cậu ta khiêu khích tôi. Tất nhiên, cho dù cậu ta có âm mưu gì đi nữa thì chắc chắn thứ được bàn đến ở đây chính là kết quả của cuộc thi trên Niconico và ảnh hưởng vụ cá cược này mang lại chắc chắn không nỏ
Để mà nói thì...... dựa trên quan điểm của Kuroda, tôi cho rằng cậu ấy đã nhìn thấy điều gì sẽ xảy ra và lên kế hoạch sắp đặt trước.
"Cậu muốn cược với tôi sao──"
Tôi chỉ có thể nghĩ ra một lý do tại sao nên đặt cược vào thời điểm này. Nhưng tôi không nghĩ ra được cậu ấy đang có ý định gì.
"Hiểu rồi, tôi chấp nhận."
"Haha, mày đồng ý nhanh thật đó. Chưa gì mà đã đồng ý ngay rồi, không lẽ mày đã biết được tao đang nghĩ gì trong đầu sao?"
Về cơ bản thì một phần cũng là vậy
"Dù sao năng lực của tôi có hạn, miễn là thứ nằm trong khả năng của tôi thì không vấn đề gì."
"Tất nhiên. Nếu ai đó yêu cầu tao làm mấy thứ gì đó không đúng với luân lý thường tình chắc chắn tao cũng sẽ cự tuyệt."
"Tôi không phải là một con người ngu ngốc để chấp nhận ván cược này và cậu cũng thế, phải không?"
"Hìhì, có vẻ mày cũng vô cùng coi trọng tao nhỉ, ít nhất cũng phải biết tao không phải ngây thơ như vậy chứ?"
Không, trong lĩnh vực sáng tạo, cậu ấy ngây thơ hơn nhiều so với tôi.
Mặc dù nghĩ vậy nhưng tôi không nói gì cả.
Chúng tôi xé một mảnh giấy nhỏ làm đôi và viết lời cam kết trên mỗi mảnh.
Nội dung là một khi người chiến thắng được tiết lộ, người chiến thắng có thể yêu cầu kẻ thua cuộc. Miễn là nó nằm trong khả năng của họ, kẻ thua cuộc sẽ phải hoàn thành điều kiện mà người chiến thắng đưa ra.
Sau đó, chúng tôi đặt các mảnh giấy vào túi.
"Chúng ta sẽ đợi cho đến khi kết quả được công bố."
"Tôi cũng mong đợi điều đó."
Kuroda quay gót rời khỏi chổ đang đứng nãy giờ. Tôi không thể không nhìn chằm chằm vào bóng lưng cậu ấy.
Giọng điệu của anh ấy không mấy dễ chịu và phong cách làm việc cực đoan không được mấy thiện cảm. Tuy nhiên, xét về tinh thần sáng tạo thì cậu ta chân thật hơn hẳn những người khác.
Con người này cố gắng đạt được sự hoàn hảo trong công việc của mình và loại bỏ mọi thứ không liên quan. Xét về vấn đề đó, tôi không nghĩ mình có thể so sánh với cậu ta.
Điều cậu ấy muốn bây giờ là tuyển Shinoaki làm thành viên chính thức của nhóm.
Cô ấy gần như có thể cắt đứt hoàn toàn tình bạn, các mối quan hệ và tập trung toàn tâm toàn ý vào việc sáng tạo.
Thường thì cô nàng sẽ ăn với những người trong ngôi nhà chung và Team Kitayama. Tuy nhiên, trên thực tế, cô ấy là thành viên của Team Kuroda, vậy nên không thể làm gì ngoài việc tách mình khỏi mọi người và tiếp tục cống hiến các kỹ năng của mình một cách lặng lẽ vì lợi ích của công việc.
Về thông tin, nội dung công việc của nhóm Kuroda được cẩn thận giấu kín. Ngay cả khi ở nhà làm việc thì cô ấy cẩn thận không làm việc bên ngoài phòng của mình. Ngay cả khi được nhắc nhở về điều này, cô ấy vẫn cố thủ trong phòng vì chỉ muốn tập trung cho công việc mình được giao.
Đó là có thể xem là một biểu hiện của sự chuyên nghiệp.
Kuroda hẳn đã rất ngạc nhiên. Shinoaki không chỉ có tay nghề cao mà còn có tính chuyên nghiệp vượt xa một sinh viên. Vì thế cậu ấy chắc hẳn muốn kéo Shinoaki vào nhóm của mình cho các dự án sau này.
Nếu cậu ta thắng, nhóm của cậu ta chắc chắn sẽ có tiếng tăm lớn và sẽ không ai đặt câu hỏi về năng lực việc của cậu ta. Sự gia nhập của một người tài năng như Shinoaki cũng là mục đích là để tăng uy tín với mọi người.
"Điều Shinoaki thật sự muốn là gì?"
Tất cả những gì tôi có thể nghĩ vào lúc này đều liên quan đến nhóm của tôi. Quyết định bước tiếp theo sẽ là gì tùy thuộc vào cô ấy.
Nếu chúng tôi bị đánh bại và Kuroda muốn Shinoaki làm thành viên chính thức, điều tốt nhất tôi có thể làm là không để nó thành hiện thực.
"Bây giờ cô ấy đang nghĩ gì?"
Chúng tôi sẽ không bao giờ biết trừ khi hỏi cô ấy.
5
“Được rồi, chúng ta hãy tổ chức cuộc họp lễ hội trường của Câu lạc bộ Mỹ thuật!”
Kiryu-senpai đang ở đỉnh cao của sự phấn khích, đã ra lệnh tổ chức Cosplay café tại lễ hội trường năm nay.
Vì cuộc họp được tổ chức vào cuối buổi chiều sau giờ học nên mọi người trông có vẻ hơi mệt mỏi. Kakihara-senpai-người vừa hoàn thành bài kiểm tra khiêu vũ của mình, đang ngủ trên bàn. Sugimoto-senpai và Hiyama-senpai đều có chút chán nản.
"Mấy người sao vậy? Đây là lễ hội thường niên nên hãy tham gia nhiệt tình hơn một chút đi chứ?”
Ngay cả khi mọi người đang trong tâm trạng chán nản, Kiryu-senpai vẫn rất hào hứng.
"Namw 3 của bọn này bận quá nhiều việc rồi, nhất là các học phần đều rất khó.”
Sugimoto-senpai trả lời với một cái ngáp lớn.
"Ừ, và chỉ có ông là sắp tốt nghiệp nên mới hăng hái như vậy mà thôi."
Đôi mắt của Hiyama-senpai vẫn lạnh lùng như thường lệ khi nhìn Kiryu-senpai.
"Vấn đề không phải là tui sắp tốt nghiệp! Đối với sinh viên Geidai, lễ hội trường là một sự kiện lớn được ưu tiên hơn so với mấy cái học phần vớ vẩn kia. Và từ khi bắt đầu sự kiện này......"
Kiryu-senpai thậm chí còn bắt đầu phát biểu hơi dài dòng.
Tuy nhiên, ngoại trừ Kiryu-senpai, có các sinh viên còn lại có rất nhiều thứ cần phải ưu tiên hoàn thành. Và tất nhiên không phải tất sinh viên đều xem nhẹ việc học tập. Tất nhiên lễ hội trường cũng có thể xem như là một dịp để họ có cơ hội buông thả bản thân.
(Nhân tiện, năm nay có một buổi phim trong lễ hội lần này.)
Năm ngoái, Nanako đã hát trên sân khấu, và có rất nhiều khách tại Maid café nên theo một nghĩa nào đó, nó rất sôi động.
Buổi chiếu phim không thực sự là một sự kiện lớn trong toàn trường đại học. Nhưng tôi có linh cảm rằng nó sẽ không đơn giản như vậy.
"Nhưng chúng ta vẫn chưa thể nào thống nhất được menu nữa."
Kawasegawa đang đặt tay lên ngực, nhìn chằm chằm vào danh sách kiểm toán từ năm ngoái và lẩm bẩm.
"Bởi vì menu năm ngoái không tính toán kỹ đến việc sử dụng nguyên liệu, rất nhiều nguyên liệu bị loại bỏ hoàn toàn không được sử dụng. Nếu chúng ta có thể cải thiện tỷ lệ sử dụng, điều đó chẳng phải sẽ tránh được tình trạng thiếu hụt nguyên liệu đột ngột sao?”
"Đợi một chút! Nếu như vậy thì anh sẽ không có cơ hội đưa ra những món mới mẻ mà mình sáng tạo được.”
Đôi mắt của Kawasegawa dán chặt vào Kiryu-senpai, người đã xen vào với một giọng đặc biệt cao.
"Điều này có quan trọng đến mức nó được ưu tiên hơn mọi thứ khác không?"
"Huh ......?"
"Em hỏi anh đây có phải là điều quan trọng nhất trong việc xây dựng Cosplay café không? Nói cách khác, nếu yêu cầu của khách hàng tương thích cao với menu do Kiryu-senpai thiết kế và nếu họ thấy thực đơn hấp dẫn thì cần cân nhắc”
"Tất nhiên rồi! Anh đã thiết kế có thể khiến khách hàng xếp hàng và thu hút nhiều khách hàng hơn theo hàng đợi ......Tại sao mọi người lại có cái nhìn lạnh lùng như vậy!”
Các nhân viên chủ chốt của năm ngoái đều nhanh chóng đưa ra câu trả lời.
"Menu do Kiryu-senpai thiết kế thực sự không hấp dẫn.”
"Chỉ có anh nghĩ vậy thôi chứ chẳng ai nghĩ thế đâu"
"Phần cuối cùng của thực đơn phải bị cắt vì không đủ nguyên liệu."
"Nó không ảnh hưởng đến việc thu hút khách hàng."
"Thôi nào, mọi người! Đừng có làm ra chuyện như vậy chứ! Tất cả đều là lời nói dối bịa đặt! Rõ ràng đúng là một lũ mượn gió bẻ măng mà!"
Đối mặt với kẻ độc tài luôn cho mình có quyền tự quyết định mọi thứ, những thành viên bị áp bức từ lâu ... không, những thành viên chịu đựng lâu dài của câu lạc bộ đều lạnh lùng nhìn và đáp lại bằng những lời chỉ trích bình tĩnh.
Người đứng đầu mới của phe phản đối cũng thở dài lạnh lùng không kém.
“Vậy thì chúng ta sẽ làm lại hoàn toàn menu, không ai phản đối phải không?”
"Không phản đối!"
"Mấy đứa chúng mày định dùng chieue lấy thịt đè người với anh đây à, rồi sẽ có ngày chúng mày sẽ bị nghiệp quật! Hãy nhớ điều đó!"
Cuối cùng menu đã được đổi lại để trở nên hiệu quả hơn. Đối với một quán café được dùng trong lễ hội trường, chất lượng dự kiến sẽ cao hơn năm ngoái.
Sau đó, cuộc họp cuối cùng đã chốt xong một vấn đề.
"Được rồi, tiếp theo là về cosplay......"
Ngay khi Kawasegawa đề cập đến chủ đề này, ánh mắt của tất cả các thành viên ngay lập tức tập trung vào cô ấy.
"Ừm...... ừm, tất nhiên lần này mọi người đều có thể cosplay nhân vật mình thích. Tuy nhiên phải đăng ký trước để tránh bị trùng trang phục và xem thử có phù họp hay không......"
Mới vừa nói đến đây.
"Kawasegawa-senpai!"
Saikawa Minori đột nhiên đứng dậy nói.
“Có chuyện gì vậy, Saikawa?”
"Chị định nói là có thể tự do cosplay, vậy có nghĩa là chị cũng có thể cosplay, phải không?”
"...... Em đang nói cái gì vậy?"
Bây giờ, Kawasegawa muốn quay người bỏ chạy.
Nhưng...
"Đừng cố chạy trốn! Chúng ta đã đồng ý trong cuộc họp trước rằng chị cũng sẽ phải có trách nhiệm cosplay để làm gương cho mọi người!”
Saikawa đưa mặt về hướng Kawasegawa chạy trốn.
"Cho chị xin đi! Ngay cả khi em muốn chị cosplay thì đâu phải ai cũng muốn chị làm điều đó đâu......"
Kawasegawa vừa nói vừa nhìn mọi người đang có mặt.
"Này......"Tất cả mọi người trong mắt tràn đầy mong đợi, hiển nhiên là tất cả mọi người đều chờ đợi Kawasegawa quyết định.
"Eiko, bộ đồ cosplay của cậu thật dễ thương, đừng chối bỏ nữa và tham gia với bọn mình đi~"
Nanako với nụ cười trên môi.
"Mình nghĩ cậu cũng vô cùng phụ họp với mấy bộ đồ dễ thương ~"
Shinoaki cũng nở một nụ cười.
"Dù Kawasegawa có vẻ cũng hơi xấu hổ, nhưng chị cũng muốn xem chúng.”
Hiyama-san cũng cười toe toét.
Thực tế phũ phàng là không có ai đừng về phía cô ấy.
"Đấy, chị thấy không. Ai cũng muốn cả”
"Hay thật......!"
Với nụ cười trên môi, Kawasegawa bị dồn vào chân tường.
Biểu cảm hợp lý vừa rồi dường như đã biến mất không còn dấu vết, Kawasegawa hoàn toàn đỏ mặt và hoàn toàn không thể phản bác lại.
"Có vẻ như...... không thể nào từ chối được rồi."
Cô lầm bẩm với một giọng rất rất nhỏ.
"Thật tuyệt! Bọn này nghe thấy rồi nhé!"
Với sự cổ vũ hào hứng của đám đông, người ta quyết định rằng Kawasegawa Eiko sẽ xuất hiện trong trang phục cosplay của mình trước mặt những người khác.
Kawasegawa lẩm bẩm với vẻ hối hận.
Xét cho cùng, Saikawa đã mời cô nàng tham gia ngay từ giai đoạn lập kế hoạch. Hơn nữa, lần này là đề nghị này cũng khó có thể từ chối.
Cảm thấy có lỗi với cô ấy, tôi đã chủ động hỏi cô ấy.
"Cậu có sao không? Nếu thực sự không muốn, cậu có thể làm việc trong bếp cũng được”
"Cảm ơn vì đã quan tâm. Thực ra tôi cũng không ghét nó lắm. Nếu không làm được, tôi đã nói không ngay từ đầu rồi. Với lại......"
"Với lại?"
Kawasegawa định nói gì đó, nhưng rồi rồi lại thu lại. Sau khi lặp lại hai hoặc ba lần và giữ khóe miệng khép lại một lúc, cô ấy nói bằng giọng mà chỉ tôi có thể nghe thấy.
"Thật ra, tôi muốn tự mình mặc nó..."
Tôi không chắc liệu mình có thể hoàn thành công việc hay không.
"Tôi thực sự, thực sự chỉ một chút thôi! Tôi suy nghĩ về nó một chút! Đừng có nói những điều như 'Cuối cùng thì tôi cũng tìm thấy sức hấp dẫn của cosplay'!’. Tôi không phải loại người như vậy đâu! Thật đấy!"
Cá nhân tôi nghĩ thật tốt khi Kawasegawa thể hiện nhiều tính cách ẩn giấu của mình trong công việc lần này
"Tôi thực sự không hứng thú với cosplay đâu......"
"Mình hiểu mà."
Có vẻ như chúng tôi có thể gặp cô ấy tại một sự kiện với Saikawa vào năm tới.
6
Cuộc họp tiếp tục được tiến hành một cách rất nghiêm túc.
Giọng nói của Kawasegawa vẫn vang lên trong phòng.
“Theo quy định, nhân viên tiếp tân không được vào hậu trường bổ sung hàng hóa, việc này tôi sẽ phụ trách đồng thời cũng tránh đặt hàng trùng lặp”
"Điều đó có nghĩa là Shinoaki và mình chỉ cần tập trung vào khách hàng, phải không?”
"Chà, nếu các cậu phát hiện ra bất kỳ vấn đề gì, hãy cho tôi và Hashiba biết. Chúng tôi sẽ giải quyết nó."
Nanako đáp lại là đã hiểu.
"Vậy thì Tsurayuki sẽ phụ trách mua nguyên liệu."
"Còn Kiryu-senpai sẽ chịu trách nhiệm dọn dẹp địa điểm và dọn dẹp bát đĩa, giống như năm ngoái. Và nếu một khách hàng gặp rắc rối, em sẽ nhờ anh tìm người giải quyết việc đó.”
"Hiểu rồi! Anh sẽ gọi mấy chiến hữu là át chủ bài của câu lạc bộ Judo sang bảo kê!”
Tôi thật ngạc nhiên khi biết Kiryu-senpai quen với với át chủ bài của câu lạc bộ Judo đấy.
(Anh ấy rõ ràng là gầy và không liên quan gì đến thể thao. ...... Đợi đã.)
Kiểu như là cùng có một sở thích nào đó chẳng hạn. Với trường hợp của anh ta thì chắc cũng liên quan đến mấy thứ đen tối thôi. Tôi có thể liên tưởng đến một vài ý tưởng
(Dù sao thì có quan hệ rộng cũng là một điều tốt)
Hãy giữ bí mật những điều này với Kawasegawa.
Cuộc họp sắp kết thúc và Kawasegawa đang hoàn thành biên bản trong máy tính xách tay của mình
"Vậy thì buổi họp hôm nay kết thúc tại đây”
Ngay khi Hiyama thông báo rằng cuộc họp sẽ kết thúc.
"Xin lỗi, tôi thuộc Ban chấp hành của Lễ hội trường.”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa văn phòng và một cô gái với chiếc băng tay màu vàng xuất hiện.
"Thành viên của Ban chấp hành? Có chuyện gì vậy?"
Bất cứ khi nào một sự kiện quy mô lớn như Lễ hội trường được tổ chức, không chỉ Geidai mà mọi trường sẽ thành lập một ủy ban điều hành để điều hành sự kiện.
Các thành viên ban chấp hành đeo băng tay màu vàng. Từ khâu chuẩn bị cho đến khi mọi thứ diễn ra, họ nắm giữ quyền lực trong lễ hội và có nhiệm vụ quản lý mọi thứ trong sự kiện này.
Đừng đầu bọn họ là chủ tịch ủy ban và trách nhiệm của từng người được phân chia theo hệ thống quan hệ thứ bậc. Không chỉ các bạn sinh viên mà khách hàng ngoài trường cũng đánh giá cao.
Có vẻ như trước đây câu lạc bộ Mỹ thuật và Ủy ban điều hành ít tương tác với nhau. Hầu hết, khi ai đó đến kiểm tra vào ngày cuối cùng, họ trả lời "Không có vấn đề gì" và bỏ đi.
Bởi vì hồi trước mọi người thường làm triển lãm trong phòng mà không có ai lui tới, nên nó hầu như được xếp vào loại câu lạc bộ hòa bình và không có rắc rối.
Tuy nhiên, năm ngoái, chúng tôi đã thay đổi và làm Maid café và đã trở thành một trong các tâm điểm của lễ hội. Chúng tôi cũng có những vị khách không mời và thậm chí còn gặp rắc rối, vì vậy chúng tôi đột nhiên trở thành mục tiêu theo dõi.
Ngoài ra, Kakibara-senpai và Sugimoto-senpai lần này cũng tham gia ủy ban nên có nhiều cuộc gặp gỡ hơn trước.
Bây giờ cô gái từ ủy ban đã đến đây, không biết là có lý do gì
Tôi nghĩ cô ấy sẽ nói điều gì đó về rắc rồi vào năm ngoái, nhưng cô ta lại nói
"Chúng tôi đã thông báo với mọi người về hoạt động đặc biệt của lễ hội trường sắp tới. Không biết mọi người có định tham gia không?”
Nhưng những gì cô ấy nói khiến mọi người hoàn toàn bất ngờ.
"Hoạt động đặc biệt Lễ hội trường sao?"
Là sao? Tôi không nhớ bất cứ điều gì về nó, và nó đã không được thảo luận trong cuộc họp ngày hôm nay.
Khi tôi chuẩn bị hỏi cô ấy.
"À phải rồi…Là nó đúng không, Miss Geidai ấy?”
Kiryu-senpai vỗ tay và lớn tiếng nói
"Miss Geidai?"
Các thành viên khác của câu lạc bộ vẫn còn bối rối.
Trước phản ứng trái chiều, cô gái trong ủy ban khá ngạc nhiên và hỏi "Hả? Mọi người không biết sao?"
và đưa thông tin cho chúng tôi xem
"Đây là sự kiện sân khấu chính của năm nay. Sự kiện năm ngoái là một buổi hòa nhạc trực tiếp, vì vậy năm nay là Miss Geidai. Để tất cả học sinh được trải nghiệm một lần, chúng tôi sẽ luân phiên thay đổi sự kiện chính mỗi năm 1 lần."
Ra thế
Buổi hòa nhạc trực tiếp năm ngoái thật tuyệt vời. Quyết tâm và khả năng thực sự của Nanako đã nở rộ thành một điều gì đó đáng nhớ, và năm nay có vẻ như đó là Miss Geidai.
"Miss Geidai à......"
Hình như vào 10 năm sau, những sự kiện sắc đẹp như vậy gần như được giảm thiểu hết mức do lo ngại về các vấn đề phát sinh, đặc biệt là chính trị. Tuy nhiên, Geidai vốn là một ngôi trường đề cao nghệ thuật nên nó vẫn tiếp tục được tổ chức.
Nói về sự kiện này buồn cười như thế nào, không chỉ có nam sinh được phép tham gia mà đã có 3 lần sinh viên nam giành chiến thắng. Tuy nhiên, những sinh viên được chọn phải tích cực tham gia các hoạt động với tư cách là thí sinh của Miss Geidai. Tất nhiên họ cũng kiếm được không ít lợi ích từ việc này.
Một đặc điểm khác của Miss Geidai là đề cao sự "Kawaii". Đẹp hay chưa đẹp không bàn đến, quan trọng là phải “Kawaii” .
"Vậy, mọi người thấy sao? Nếu muốn tham gia, hãy đăng ký vào đơn đăng ký ......"
"Vâng, tất nhiên là chúng tôi muốn tham gia rồi! Dù sao thì, hãy điền tên của tất cả các cô gái, không chỉ là thành viên của chúng tôi mà cả những người không phải là thành viên ở đây......"
Hiyama-senpai ngăn Kiryu-senpai đang chuẩn bị điền vào mẫu đơn, từ phía sau.
"Thật xin lỗi, không cần để ý tên này, xin lỗi nhưng chúng tôi không đăng ký tham gia nhé.”
"Okay, okay. ...... Tôi hiểu rồi."
"Sau này nếu có bất cứ thông tin gì thì cũng đừng nghe ý kiến của hắn ta nhé."
Dường như cảm nhận được bầu không khí không đúng, cô gái bên ủy ban cũng gật đầu và nhanh chiongs roiwf đi.
"Này, thôi nào! Tại sao bà lại để cô ấy rời đi, Hiyama-chan. Nếu ai đó được chọn làm Miss Geidai, điều đó sẽ giúp chúng ta quảng cáo quán cà phê. Nước đi này quá là thông minh còn gì."
"Thông minh cái mã bố nhà ông. Ông không thấy năm ngoái tôi với mấy đứa con gái, thậm chí mọi người trong câu lạc bộ làm quần quật thế nào để có thể duy trì cho quán hoạt động của quán rồi à? Ông còn muốn tạo thêm gánh nặng cho bọn tôi nữa sao?”
Rồi liếc xéo về phía Kiryu-senpai
"Ừm… cũng phải ha".
"Vậy nên đừng có dùng cái đầu thiếu muối, lanh chanh của ông để đưa ra quyết định dùm cái đi. Ông là hội trưởng thì không có nghĩ ông muốn gì thì cả bọn phải làm theo......"
Nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Hiyama, mọi người chỉ biết cười khổ.
"Nhưng nghe tôi nói này! Dù nghe có vẻ hơi kỳ nhưng đây là lần đầu tiên kể từ khi thành lập câu lạc bộ Mỹ thuật, chúng ta có nhiều cô gái dễ thương như vậy ở đây! Nghiêm túc mà nói, bà thật sự không muốn điều đó được mọi người biết đến nhiều hơn sao?”
Kiryu-senpai vẫn quyết tâm, cố gắng hết sức để biện minh cho việc tham gia Miss Geidai. Thật sự lý do gì khiến cho anh ta ám ảnh với điều đó vậy?
"Kawasegawa-senpai......"
Saikawa nhìn Kawasegawa với vẻ mong đợi.
"Khỏi đi."
Nhưng Kawasegawa ngay lập tức nói không.
"Tại sao chị lại ngay lập tức nói không vậy? Ít nhất hãy nghe em nói trước đã chứ!”
"Việc bắt chị phải cosplay là quá đủ lắm rồi, vì vậy đừng hỏi chị có muốn tham gia Miss Geidai không!”
"Lội rồi sao?"
Saikawa nói một cách thờ ơ, và cười toe toét. Có vẻ như Kawasegawa đã đúng.
Trên thực tế, Saikawa đã bị một kẻ theo dõi bám đuôi cách đây không lâu. Ngay cả khi có võ, em ấy cũng không dám ló mặt ra trước mặt nhiều người lạ sau vụ đó.
"Kyouya-san, Miss Geidai có tiêu chí là muốn chọn ra người ‘Kawaii’ nhất đúng chứ?”
Shinoaki đột nhiên giật mạnh cổ tay áo của tôi và hỏi.
“Mình....... Có rất nhiều yếu tôi khác nhau để có thể quyết định được ai sẽ đăng quang”
"Các yếu tố khác nhau?"
"Điều đó có nghĩa là các giám khảo nên đưa ra quyết định dựa trên sức hút cá nhân, chẳng hạn như nói chuyện, hát,…Mình đoán thế”
Vì tôi không phải là người am hiểu về mấy cái chương trình sắc đẹp này, nên tất nhiên tôi không biết chi tiết.
"Vậy thì…."
Sau đó Shinoaki cười ngây thơ và nói.
"Nanako, có lẽ đây là một cơ hội tốt đó."
"Mình biết cậu sẽ nói điều đó! Nhưng mình sẽ không tham gia!"
Đột nhiên, cô ấy nói những điều đó với Nanako như đang quang một quả bom sắp nổ vậy. Nhưng trước khi nó kịp chạm đất và phát nổ, Nanako đã vội dùng gậy đánh trả nó.
"Ồ...... đúng rồi, Nanako-chan có tất cả những yếu tố cần thiết của một Miss Geidai đó”
Kiryu-senpai, người đột ngột đứng dậy, tỏ vẻ vui vẻ kiểu như có một viên ngọc quý ở đây có thể khai thác
"Những mà Shinoaki-chan rất dễ thương, nếu tham gia cũng có cơ hội lấy giải đó!”
"Cái này thì khó lắm, chiều cao của em có phần hơi khiêm tốn."
“Ngày nay ai còn chú trọng cái đó nữa, đừng lo lắng gì cả!"
Không có gì phải lo lắng sao?
Có lẽ là một điều tốt khi mọi người thiếu ý chí tham gia. Nếu không, Kiryu-senpai sẽ tìm việc gì đó để thúc ép họ tham gia cho đúng ý mình.
"Chà, nếu một ai đó tỏ ra quan tâm một chút, anh có thể đến ủy ban và thay đổi.”
Thấy chưa, tôi đã bảo rồi mà.
"Ngay cả khi được yêu cầu tham gia, em sẽ ngay lập tức từ chối.”
Kawasegawa ném cho Kiryu-senpai một cái lườm lạnh lùng.
"Haha, đúng ha."
Tôi thậm chí còn nghi ngờ rằng nếu ai đó sẵn sàng tham gia tích cực ngoại trừ anh ta
"Loại cuộc thi này là hoàn hảo cho những cô gái muốn thu hút sự chú ý và tỏa sáng rực rỡ. Còn em không có nhu cầu đó”
Cuộc họp kết thúc với câu trả lời đúng chất của Kawasegawa.
7
Vì cuộc họp bắt đầu vào buổi tối nên bên ngoài trời đã tối hoàn toàn. Trong khi mọi người đang ngáp dài và rời đi thì Shinoaki đã ngủ rồi nên tôi bế cô ấy về nhà.
Lâu lắm rồi tôi không cõng cô ấy, tôi thấy cô ấy vẫn nhẹ nhàng như ngày nào. Mặc dù năng lực của cô nàng đã được cải thiện đáng kể nhưng mà vóc dáng thì vẫn thế.
"Shinoaki có vẻ ngủ say lắm rồi."
Tôi đã lo lắng khi thấy Shinoaki ngủ trên lưng tôi.
"Mình lo lắng rằng cô ấy không ngủ ngon mấy ngày qua.”
Nanako cũng lo lắng cho Shinoaki"Có vẻ như không cần phải lo lắng về điều đó. Mình rất ấn tượng với mức độ chi tiết trong việc quản lý công việc của nhóm mà Shinoaki đang tham gia, nghe nói rằng họ đã làm việc chăm chỉ để ngăn khối lượng công việc của cô ấy tăng lên đáng kể trong ngày."
Team Kuroda quản lý tiến độ rất kỹ lưỡng. Sự chậm trễ là điều không thể chấp nhận hay tôi nên nói là họ chú trọng đến mức không lãng phí bất cứ giây nào. Nhưng nếu bạn thuộc tuýp người làm việc quá sức như Shinoaki, rõ ràng đây là điều không ổn nếu kéo dài.
Cách tiếp cận của tôi là để cô ấy làm việc càng lâu càng tốt. Ngược lại, cách tiếp cận của họ mang tính bảo vệ người sáng tạo hơn. Thành thật mà nói, nó đã dạy cho tôi một bài học mà tôi không hài lòng.
(Theo một nghĩa nào đó, mọi thứ diễn ra đúng như mong đợi.)
Kuroda Takayoshi dường như có thể tự do thay đổi phong cách của mình tùy thuộc vào thể loại của tác phẩm mình làm và các thành viên trong nhóm.
Không giống như Team trước, nơi thường xuyên xảy ra cãi vã, Team Kuroda hiện tại chưa nghe thấy bất kỳ tin đồn nào như vậy. Ngược lại, nó yên tĩnh đến mức đáng sợ.
Điều này chứng tỏ rằng cậu ấy đã sắp xếp để cải thiện hệ thống sản xuất từ trước để tránh sự bất đồng của các thành viên trong nhóm.
Đối với những người có năng lực sáng tạo cao như Shinoaki-người có phong cách tiệm cận với chuyên nghiệp, Kuroda không can thiệp và cho cô nàng tập trung hoàn toàn vào chuyên môn của mình. Điều này cho thấy cậu ấy linh hoạt như thế nào trong cách tiếp cận quản lý của mình.
Có lẽ thái độ năm thứ nhất của cậu ấy bị xem là không phù hợp và độc tài. Nhưng khi sang năm 2 cậu ấy đã thay đổi dần dần để cải thiện phong cách làm việc của mình để tăng hiệu quả của Team.
"Shinoaki đã tạo ra một số tác phẩm đáng chú ý. Chắc chắn mọi người sẽ rất sốc nếu như biết nó được tạo ra từ một sinh viên năm 2 mà lại học ở khoa Điện ảnh nữa chứ”
Vào ngày hôm đó, các thành viên chính của nhóm chúng tôi đã xem đoạn trailer của team Kuroda.
Tiêu chuẩn của sản phẩm đã vượt xa những gì một sinh viên có thể làm. Chính điều đó đã khiến người xem choáng ngọp và càng mong chờ đến khi xem bản hoàn chỉnh. Nếu chúng tôi được yêu cầu làm một thứ gì đó tương tự như thế này, tôi sẽ sợ hãi giương cờ trắng và đầu hàng.
"Mình cũng cảm thấy họ thật sự đủ sức để tạo ra một tác phẩm xuất sắc. Nanako cũng đã viết những bản nhạc hay nhất. Nhưng đó vẫn chưa là gì nếu so với những gì bên đó có thể làm được.”
Những lời của Tsurayuki hoàn toàn có lý.
Đúng là những gì chúng tôi làm không phải là mấy thứ fan made của các thành phần tay ngang nhưng với trình đọ hiện tại thì để có thể làm đến mức chuyên nghiệp thì vẫn còn là một cái gì đó vô cùng xa vời
Có điều…
Tác phẩm của Shinoaki và Kuroda ở một đẳng cấp khác. Tất cả chúng tôi đều hiểu điều này.
Bằng chứng tốt nhất cho điều này là thực tế là chúng tôi không cảm thấy khó chịu mà chỉ bày tỏ sự tôn trọng và ngưỡng mộ của mình vào lúc này.
"Chúng ta sẽ đánh bại họ phải không, Kyouya?"
"Tất nhiên."
Tôi tự tin khẳng định.
Nếu bây giờ tôi không chắc chắn, tôi sẽ không phải là một nhà sản xuất.
"Haha, cậu đúng là qua giỏi luôn rồi. Tận mắt chứng kiến một thứ tuyệt vời như vậy, còn có thể giữ vững lập trường. Cậu đúng là một con quái vật đó."
Sau đó Tsurayuki nói, "Nhưng…" và dừng lại một lúc lâu.
“Cậu ấy mới thật sự là quái vật nhỉ?”
Thông thường chúng tôi thấy cô nàng nằm trong phòng khách hoặc trên ban công hoặc mỗi lần cô ấy nhầm lẫn về việc thêm bao nhiêu nước nóng vào mì…
Nhưng bây giờ cô ấy là một con quái vật thật sự.
Hơn bất kỳ ai khác, cô ấy tiếp tục sáng tạo một cách ngấu nghiến, biến thành một con quái vật sức mạnh.
"Hmm......"
Shinoaki vẫn đang ngủ ngon lành. Tsurayuki nói với một tiếng thở phào nhẹ nhõm.
"Cô ấy thật sự rất tài năng. Bất kể hoàn cảnh nào, cô ấy không bao giờ thỏa hiệp với những gì mình muốn làm và luôn hướng mắt về phía trước. Cô ấy mạnh mẽ và trong sáng hơn bất kỳ ai trong chúng ta."
"Đúng thế."
Tôi cứ nghĩ rằng niềm đam mê và quyết tâm cháy bỏng như vậy nằm ở đâu trong cơ thể nhỏ bé ấy?
"Nhưng có khả năng Shinoaki cũng đang ép buộc bản thân. Rốt cuộc, chúng ta không có cách nào biết được."
Nanako- người quan tâm đến Shinoaki, nói và nhẹ nhàng véo má Shinoaki.
"Đó là sự thật mà. Nhưng điều khiến Shinoaki trở nên mạnh mẽ không thể nào có thể nhìn từ bên ngoài được. Nếu là mình hoặc Nanako, thì chắc chắn không thể nào làm được rồi.”
"Mình không...... yếu đuối như vậy đâu."
Tsurayuki cười khổ khi nhìn thấy Nanako định phủ nhận rồi lại thừa nhận.
"Thật ra thì mình cũng đâu có khác gì cậu đâu. Thậm chí còn thảm hơn ấy chứ, mình đã một lần không dám đối mặt và chạy trốn”
"Tsurayuki......"
"Đừng lo lắng, mình đã vượt qua nó rồi. Nhưng kể từ khi trở lại, mình luôn nghĩ làm thế nào để có thể mạnh mẽ hơn từng ngày.”
Cách Tsurayuki nhìn Shinoaki dần dần chuyển sang sự tôn trọng. Tôi ngạc nhiên trước sự thay đổi này, nhưng tôi có thể hiểu được.
Bầu trời đêm không một gợn mây, bầu trời đầy sao soi đường cho chúng tôi về nhà. Ngày tôi cõng Shinoaki về nhà vào mùa xuân cũng như vậy.
Tôi có thể làm gì?
Làm thế nào tôi có thể giúp họ?
Nhiều chuyện đã xảy ra sau đó. Tôi đã làm hết sức mình. Tôi không biết điều này sẽ ảnh hưởng đến tương lai như thế nào, nhưng tôi hy vọng rằng điều duy nhất đúng là tất cả đều tiến về phía trước.
Tôi hy vọng rằng "tương lai" sắp tới sẽ vô cùng ý nghĩa.
Tôi cũng mong rằng "quá khứ" sắp tới sẽ thay đổi theo hướng tốt đẹp.
"Này, Kyouya."
Tsurayuki đột nhiên lên tiếng.
"Cậu đã bao giờ nghĩ về lý do thúc đẩy chúng ta sáng tạo không?"
Tôi đã bị sốc khi nghe điều đó.
Như thể những gì tôi đang nghĩ đã bị nhìn thấu.
"Nào, Tsurayuki. Sao tự nhiên lại hỏi cậu ấy một câu hỏi khó như vậy chứ?"
Nanako mỉm cười tinh nghịch.
Tsurayuki nhìn Nanako một cách nghiêm túc.
"Còn cậu thì sao, Nanako."
"Huh?"
"Cậu có thể giải thích lý do mình sáng tác nhạc không?"
Nanako rõ ràng bối rối trước câu hỏi đột ngột của Tsurayuki.
"Mình không biết. Mình chỉ nhận ra rằng bản thân thực sự thích ca hát. Khi mình nghĩ bản thân hát dở, mình rất tự ti. Nhưng bây giờ mình không còn cảm thấy thua kém nữa. Vì vậy, mình sẽ cố sống hết mình vì đam mê của bản thân...... Đó là tất cả."
Tsuruyuki gật đầu.
"Mình cũng vậy. Mình luôn yêu thích việc viết lách và tiếp tục viết. Cuối cùng, mình cảm thấy như tất cả những gì mình có thể là viết, và thế là cứ tiếp tục viết. Cuối cùng, không phải cho người khác, mà là cho chính mình.”
Nanako bĩu môi bất mãn.
"Hả?Tsurayuki, không lẽ cậu vẫn chưa tìm ra lý do sao?”
"Mình đã tìm được rồi mà."
"Huh ......?"
Không chỉ Nanako, mà cả tôi cũng quay đầu lại nhìn Tsurayuki.
"Vì mình nghĩ bản thân chỉ biết viết lách nên tôi chỉ có thể sống bằng nghề viết. Nói cách khác, mình sẽ sống bằng nghề viết trong tương lai."
"Nói cách khác ......"
Khi tôi nói tiếp, Tsurayuki mỉm cười.
“Đúng vậy, mình muốn trở thành một nhà văn chuyên nghiệp.”
Tim tôi đập thình thịch.
Tsurayuki trước đây đã đề cập rằng muốn tham gia vào công việc viết lách. Vì vậy, tôi biết rằng trở thành một nhà văn chuyên nghiệp chắc chắn là một mục tiêu khả thi đối với cậu ta.
Nhưng lần này, tôi nghe anh ấy nói rõ ràng từ chính miệng mình.
Từ miệng của Kyoichi Kawagoe, không, Kyouichi Kawagoe.
"Còn các cậu thì sao?"
Sau đó, chúng tôi được hỏi với một giọng điệu bình tĩnh.
Đây có thể là một đặc điểm mà chỉ một người quyết đoán mới có. Bạn có thể cảm nhận được sự tự tin và ý chí không thể lay chuyển ở cậu ấy.
"Mình nên nói gì đây?"
Nanako dường như đang gặp khó khăn trong việc quyết định.
"Mình rất thích ca hát, nhưng mình không biết mình muốn làm gì trong tương lai. Mình nghĩ ca hát là điều tốt nhất có thể làm lúc này và nếu nó không thể nào giúp mình kiếm sống trong tương lai thì cũng chẳng sao cả. Vậy vấn đề là gì? Là mình hoàn toàn không biết làm thế nào để có thể tham gia vào giới nghệ thuật và hoạt động như một ca sĩ......"
Thật sự rất khó để đưa ra quyết định lúc này. Rốt cuộc, chúng tôi vẫn là sinh viên, và vẫn còn một thời gian dài trước khi tốt nghiệp.
Nhưng có nhiều sinh viên đã hình dung ra tương lai của mình và rời trường đại học vào thời điểm này. Không phải là quá sớm để bắt đầu nghĩ về tương lai, nhưng suy cho cùng thì không phải ai ở tuổi này cũng đều có suy nghĩ như thế
Tsurayuki gật đầu và nói.
"Còn cậu thì sao, Kyouya?"
Lần này đến lượt tôi.
"Mình..."
Đó là một câu hỏi khó trả lời.
Tôi đã có một mục tiêu cho tương lai, một cái gì đó tôi muốn làm. Đó chính là cùng mọi người ở đây tạo ra một tuyệt tác.
Nhưng mục tiêu này có vẻ cụ thể, nhưng lại trừu tượng. Đặc biệt, tôi vẫn chưa biết làm thế nào để có thể giao thoa với công việc này và làm thế nào để tôi có thể hòa nhập bản thân với mọi người.
Vì tôi là người sáng tạo, nhưng cũng không hẳn là người sáng tạo.
Tôi là một nhà sản xuất.
"Mình vẫn chưa biết nữa. Điều duy nhất mình có thể nghĩ đến lúc này là làm thật tốt việc tạo ra tác phẩm mới cùng với mọi người.”
Tsurayuki cười cay đắng.
"Cậu thực sự cứng nhắc quá đấy, Kyouya. Nhưng mà phải như thế mới là cậu chứ."
Tsurayuki thở ra một hơi như thể đang thanh lọc cảm xúc của mình.
"Thực ra, đây là khoảng thời gian tự do hiếm hoi trước khi chúng ta trưởng thành, vì vậy mình nghĩ lúc này là phù họp để chúng ta có thể thổ lộ những quan điểm của bản thân về tương lai sắp tới với góc nhìn tươi sáng nhất. Đó là lý do tại sao mình đang hỏi các cậu điều đó."
“Vậy à."
Tôi đáp lại với một nụ cười.
"Sau này chúng ta sẽ thành người thế nào nhỉ?"
Nanako nhìn lên bầu trời trong khi lẩm bẩm.
Đôi mắt cô ấy phảng phất sự cô đơn và miễn cưỡng, và tôi im lặng.
(Không sao, mình như thế này là được rồi. Để dẫn dắt họ bước vào thế giới tươi sáng đó, chỉ cần mình chuẩn bị trước đầy đủ những gì cần thiết là được......)
Như một quy luật, tương lai mơ ước đang chờ đợi chúng ta ở phía trước.
"À, phải rồi...."
Tsurayuki đột nhiên lên tiếng.
"Không biết Shinoaki nghĩ thế nào về chuyện này nhỉ? Hay là cũng không xác định được như chúng ta lúc này."
“Ai biết...... “
Nhưng điều chắc chắn là cô ấy sẽ bước tiếp. Cô nàng vốn đã có niềm đam mê và tiếp cận hội họa một cách tự nhiên một thời gian dài trước khi sẵn sàng tinh thần để dấn thân vào sự nghiệp.
Hiện tại, tôi chỉ lo lắng liệu cô ấy có bị cảm lạnh khi ngủ trên lưng tôi hay không.
Nanako đang do dự, Tsurayuki đã tìm ra con đường và Shinoaki đang tiến tới tương lai.
Chúng tôi mới gặp nhau vào mùa xuân năm ngoái tưởng chừng giống nhau nhưng chúng tôi đã dần bắt đầu đường ai nấy đi.