1
Rokuonji Tsurayuki đã nhanh chóng hoàn thành thủ tục nhập học trở lại.
Kanou-sensei có lẽ đã lường trước được điều này và đã đóng dấu và hoàn thành thủ tục giấy tờ để Tsurayuki có thể trở lại trường vào học kỳ tới.
"Cảm ơn cô rất nhiều."
Sau khi đã xong thủ tục, tôi cảm ơn sensei.
"Đừng nói với bất cứ ai về điều này nhé."
Tôi đã được cô ấy yêu cầu không đề cập đến nó một lần nữa.
Tôi đoán là mình có thể tin tưởng cô ấy vậy nên cũng nhanh chóng rời đi sau khi cảm ơn.
"Xem ra cậu đã không mất đi người bạn của mình, phải không?"
Ngay lúc đó, sensei đột nhiên cất lời
"...... Vâng, điều này phải cảm ơn cô rất nhiều."
Kanou-sensei trông vui vẻ hơn bình thường...... Tôi nghĩ vậy.
Nhưng vấn có một vấn đề cấp bách khác đối với Tsurayuki.
Đó là một nơi ở. Rốt cuộc, đã có người thuê mới trong nhà chung Kitayama và không còn chỗ cho cậu ta.
"Làm sao, làm sao bây giờ? Vậy thì em phải dọn ra ngoài sao!?"
Người thuê nhà hiện tại đã nói như vậy và sẵn sàng dọn ra ngoài.
"Không sao đâu, Minori-chan đã là người thuê nhà ở đây rồi."
"Cứ ở lại đây đi."
Nhưng hai cô gái còn lại đã yêu cầu em ấy ở lại đây.
"Dù sao anh cũng không muốn làm khó em, anh cũng tìm ra được chổ ở mới rồi"
Và chính Tsurayuki cũng đã nói điều đó.
"Vậy thì, em sẽ ở lại đây từ giờ trở đi!"
Vậy là vấn đề của Saikawa Minori đã được giải quyết.
"Nhân tiện, cậu đã tìm được chỗ rồi sao, Tsurayuki?"
"À, đã có nhiều chuyện xảy ra nhưng mà mình cũng đã tìm được một chổ rộng rãi hơn rất nhiều và cũng cách trường không xa”.
Nơi ở mới của cậu ấy cách ngôi nhà chung một quãng đi bộ. Vì không có vấn đề gì khi ra vào ngôi nhà nên những người còn lại trong Team đều ổn với điều đó.
Khi nào cậu ấy chuyển nhà, tôi sẽ đến giúp đỡ.
"Nhưng mà đã có chuyện gì xảy ra thế?”
Tôi hỏi cậu ấy một cách bâng quơ. Sau đó…
"Ah, cái này......"
Từ phía sau Tsurayuki...
"Tsu-kun!Tsu-kun! Hãy lấy túi và đi thu dọn đồ đạc đi nào!"
Vị hôn thê nào đó đang vẫy tay từ ngoài cửa.
"...... Đây chính là lý do đó."
"......Ồ, ra thế."
Tôi chưa từng gặp người này ở Kawagoe trước đây. Nhưng bây giờ chị ấy lại ở đây, có nghĩa là chị ấy đã kiểm soát được mọi thứ...... Khả năng cao là vậy
Vì hai gia đình có hôn ước với nhau, điều đó có nghĩa là chị ta có liên hệ với ông Mochiyuki-san ở một mức nào đó, vậy nên có thể được nhờ để giám sát đứa con của ông ấy
"Nè, Tsurayuki...... cậu hẹn hò với chị ta thật á?"
"À thì, chuyện này...... mình sẽ cân nhắc điều đó. Dù sao thì mình cũng không biết phải đi đâu nữa, và Sayuri-nee đã nói rằng chị ấy sẽ ủng hộ mình hết sức."
Cũng phải ha? Đây là một cơ hội tốt để cho 2 người nâng cao mối quan hệ này.
"Xét cho cùng, mình đã gây ra rất nhiều rắc rối cho Sayuri-nee trong quá khứ, nhưng chị ấy vẫn luôn lo lắng cho mình."
Có lẽ Tsurayuki cũng muốn buông bỏ chấp niệm sáng tạo cực đoan của mình. Và bản thân cậu ấy cũng không ghét chị ta.
"Kyouya-san, lâu rồi không gặp."
Sayuri-san chào tôi.
"Lâu rồi không gặp chị ......"
Sau khi tôi trả lời một cách cứng nhắc, Sayuri-san ghé sát vào tai tôi và nói.
"Tôi hy vọng bạn có thể trả lời tôi một cách trung thực.”
Tôi đã bị sốc khi nghe điều đó. Chị ấy có nhận được tin nhắn từ gia đình Tsurayuki không?
Sayuri nói với vẻ mặt nghiêm túc.
"Cậu và Tsu-kun có hải là..."
"Không, không bao giờ có chuyện đó!”
Chị ta đến giờ vẫn còn nghi ngờ mối quan hệ giữa tôi với Tsurayuki là mối quan hệ dầu ăn sao trời?
2
Đối với các mối quan hệ, Nanako và tôi đã có một bước tiến quan trọng.
Vài ngày sau nụ hôn, Nanako lại đến phòng tôi.
"Có chuyện này mình cần nói!”
Ngay khi nói điều đó, mặt Nanako đỏ bừng và cô ấy cúi đầu không nói lời nào.
Rõ ràng là chúng tôi đang ngồi gần nhau, nhưng không ai trong chúng tôi nói gì. Bầu không khí lan tỏa đến mức khó có thể nói chuyện phiếm.
"Cậu…cứ nói ......"
Khi tôi hầu như không thể mở miệng,
"Chuyện này ......"
Nanako tình cờ cũng ngọng theo.
Tất nhiên, chúng tôi nhìn nhau như gầm muốn nói đối phương hãy nói trước đây
Cuối cùng, Nanako đã nói trước.
"Chuyện......chuyện......chuyện lúc đó......cậu sẽ giữ bí mật, đúng không?"
"Tất nhiên rồi......"
Nói thật thì tôi cũng không có bất cứ câu trả lời nào ngoài nó.
Nói thật thì bí mật này cũng chẳng có gì để nói mà nói thì cũng chả được gì. Và nếu Nanako không suy nghĩ quá nhiều về điều đó, chẳng phải tôi đã bị cuốn theo và rối tung lên rồi sao. Nhưng cô ấy nhất quyết tỏ tình với tôi nên tôi phải đặc biệt bày tỏ ý kiến của mình. ...... Sau khi suy nghĩ về rất nhiều thứ trong đầu, tôi muốn quyết định nói ra điều đó.
"Mình cũng sẽ giữ bí mật! Mình sẽ không nói với ai về nó......, được chứ?"
"Ừ, được rồi, mình tin cậu."
Những lời nói dường như trấn an Nanako, và cô cảm thấy nhẹ nhõm.
Nhưng sau đó, cô ấy lại nói thì thầm.
"...........Nhưng, nếu đó là sự thật. Khi đến lúc đó, có lẽ mình sẽ ......"
Đây là thời điểm tôi cảm thấy tự tin nhất vào khả năng tự chủ của mình.
Nếu một người nghe thấy điều này trong một tình huống đơn độc, ngay cả khi anh ta ngay lập tức ôm lấy người kia và khả năng cao là sẽ làm những điều mà bất cứ người lớn nào cũng biết
Chắc là vậy ha?
(Nanako thật là dễ thương......)
Thật ra tôi đã biết trước điều đó, nhưng chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra rằng mình thực sự là một kẻ ngu ngốc không biết tự vệ và chậm hiểu.
3
Sau đó, Team Kitayama đó có thêm một thành viên mới.
Sau khi thông báo điều này tại cuộc họp thường kỳ được tổ chức tại nhà chung Kitayama, Tsurayuki chào mọi người một lần nữa.
"Tôi là Rokuonji Tsurayuki, đã lâu không gặp. ......"
Tất cả chúng tôi đều cảm thấy hơi khó xử khi đối mặt với sự phát triển tuyệt vời này.
"Không ngờ Tsurayuki mà cũng có mặt này đấy~"
Nanako đang mỉm cười và đồng thời hướng ánh nhìn chưa từng có trước đây về phía Tsurayuki.
"Này nha, đừng có mà tranh thủ móc nhau thế chứ. Việc của cậu bây giờ là cố gắng tạo ra một bài nhạc thật tốt cho kịch bản tuyệt vời của tôi đi kìa."
"Này, tốt nhất cậu nên khiêm tốn chút đi!"
"Còn cậu thì sao hả? Đã hứa là sẽ đối xử với tôi một cách dịu dàng các thứ vậy mà giờ chưa được mấy ngày đã xả vào mặt tôi rồi còn gì!"
Hai người vẫn nói chuyện với nhau như thường lệ. Tôi muốn khóc một chút trước sự tương tác vô tình này.
"Sẽ tốt hơn khi có Tsurayuki bên cạnh, phải không?
“Đây là người phụ trách kịch bản Haru Sora đây à……!”
Hikawa mỉm cười hạnh phúc khi nhìn hai người tương tác. Mặt khác, Saikawa tỏ ra kính trọng với Tsurayuki.
Tôi không nghĩ mình đang mơ về cảnh tượng này.
Trong khi tôi đang đắm chìm trong ảo mộng này.
"Okay, tám chuyện đủ rồi đó. Giờ tập trung lắng nghe Hashiba đi.”
Kawasegawa-sensei nhanh chóng đưa tôi trở lại thực tế.
Mọi ánh mắt của mọi người đều tập trung vào tôi.
Đa số mọi người ở đây là đều đã hiểu những gì đã xảy ra với tác phẩm đầu tiên, đặc biệt là về khoảng cách về năng lực với đối thủ. Vậy nên họ đều toát lên vẻ mong đợi xen lẫn lo lắng.
Điều này cũng không khó trách, tôi cũng phần nào có thể hiểu được những gì họ đang nghĩ.
"Mình nghĩ mọi người đã hiểu những gì xảy ra với tác phẩm trước đó. Rõ ràng chúng ta đều thừa nhận đây không phải là một điều gì đó có thể nuốt trôi, không có lỳ do gì để mà phản bác cả”
Thực tế thì các con số đã minh chứng cho việc mọi thứ không phải là quá tệ nhưng mà bây giờ có nói ra cũng chẳng an ủi được tất cả mọi người ở đây.
Không gì có thể thay đổi được việc chúng tôi đã thất bại trong trận chiến này
Cả bọn đã thất bại trong việc đứng đầu trong trận chiến với nhóm Kuroda. Vì vậy lần này chúng tôi sẽ dùng tác phẩm mới này để làm những gì đã không làm được trước đó
"Nhưng mà tất cả chỉ mới bắt đầu mà thôi. Lần này mới mà phần quan trọng nhất của câu chuyện"
Tôi quyết định sẽ dồn hết tất cả tâm trí và những gì tốt nhất có thể cho tác phẩm thứ 2 này.
Các bài hát của Nanako soạn ra về cơ bản là đã hoàn hảo không gì có thể chê được nữa
Việc của bọn tôi cần làm bây giờ là thay đổi lời cho đoạn phía sau để tạo cho người xem một cảm giác mới mẻ hơn
"Đây là lý do khiến cho những viewer đã xem phần hai sẽ muốn xem lại phần một, rồi lặp lại hai tác phẩm. Nó sẽ gián tiếp làm cho số liệu của cả 2 tác phẩm tăng cao”
Đó là một trong những mục đích của tôi lần này.
Tôi hiểu rằng vinh quang lần trước giờ đã rơi vào tay của Team Kuroda. Vậy nên việc làm phần 2 để kéo phần 1 nhằm khiến cho người xem không thể nào bỏ lỡ một tác phẩm tuyệt vời như vậy được .
“Hoá ra là vậy. Như vậy thì chúng ta không chỉ kéo mọi người xem phần 2 mà còn khiến cho họ không thể lãng quên phần 1”
"Có cảm giác như một game RPG tuyến tính ấy."
Hikawa và Saikawa gật đầu như thể đã hiểu kế hoạch.
"Tuy nhiên nó chỉ đúng khi thứ chúng ta làm ra phải là một cơn địa chấn”
Tsuryuki lập tức cắt lời.
“Nếu chỉ là một tác phẩm hay thì suy cho cùng hiệu ứng nó tạo ra chỉ là nhất thời, chúng ta phải làm sao để cho người xem tò mò và phải xem đi xem lại cả 2 phần nhiều lần để có thể tìm ra ý nghi thật sự mà người làm muốn gửi gắm”
"Nói thật thì làm thế nào để khiến cho họ có thể tò mò nghiền ngẫm mà không ngán thì rõ ràng không phải chuyện dễ ......"
Nanako cũng thở dài.
Nếu nó được làm ra theo các mà chúng tôi thường làm thì có lẽ những nỗi lo của họ không phải là không có lý. Nhưng mà để có thể tạo ra một cốt truyện có một plot twist chất lượng thì lượng thời gian thiết là rất nhiều. Cho dù có chơi trò đốt cháy thời gian ở các giai đoạn khác thì có khi lại càng tệ hơn
"Mình hiểu nỗi lo của mọi người. Chính vì thế mình quyết định sẽ không tập trung quá nhiều vào việc đầu tư một cốt truyện quá sâu sắc cho tác phẩm lần này”
Mọi người lắng nghe với một số tiếng thì thầm.
"Suy cho cùng thì chúng ta đang làm một tác phẩm hiện tại tiếp nối cái trước đó. Vậy nên việc quan trọng phải đặt lên hàng đầu là tạo ra sự liên hệ giữa 2 tác phẩn. Nhưng nếu không tìm ra một cái gì đó để bứt phá thì mọi thứ đều sẽ thành công cốc. Vì vậy......"
Tôi lấy ra thứ mà mình đã chuẩn bị.
"Tsurayuki và mình đã lên kế hoạch cho kịch bản cùng với nhau”
"Nó không hề dễ dàng tí nào đâu. Nhất là khi phải đảm bảo một đống yêu cầu khó nhai mà cậu ta đưa ra đó"
"Tsurayuki đã tạo ra một thành phẩm mà bản thân mình không thể nào nghĩ tới."
Thật sự đây là lời từ tận đáy lòng tôi
Tôi đã có sẵn kế hoạch nhưng thứ tôi cần là một cốt truyện phù hợp để có thể đưa mọi thứ đi vào hoạt động. Tuy đã cố hết sức nhưng tôi không thể tìm tìm ra được thứ mà bản thân mình mong muốn .
Chính vì thế tôi quyết định dùng phần 1 như một bước cầm chân và cũng là bước đệm cho sự bứt phá ở phần 2. Việc tôi cần làm bây giờ là cố gắng làm một canh bạc khơi dậy niềm đam mê đang ngủ quên trong Tsurayuki và khiến cho cậu ấy không thể không quyết định trở lại
Sau đó, Tsurayuki nhất định sẽ ngay lập tức đòi tham gia dự án.
Và quả nhiên, Tsurayuki đã giải quyết được điều khiến tôi đau đầu bấy lâu nay.
Tôi tin rằng tác phầm lần này làm ra chắn chắn không thua những gì Team của Kuroda đã tạo ra
"Đây chính là vũ khí bí mật mà chúng ta sẽ dùng để lấy lại những gì đã mất."
Tôi đã đưa thông tin cho mọi người. Tiếng lật giấy lần lượt vang lên.
Khi tất cả đọc xong, vẻ mặt của mọi người rõ ràng là chết lặng.
"Hừm, đây là......"
"Đúng là không thể nào xem thường mà."
"Nó hoàn toàn khác với những gì mình nghĩ trước đây...... Cứ như là bị mấy người chơi cho 1 cú lừa vậy."
Như tôi đã nói trước đó, tôi không có ý định đầu tư quá nhiều tâm sức cho phần cốt truyện. Thứ tôi muốn đánh vào chính là tâm lý và cảm xúc của người xem, và để có thể làm được điều đó thì tất cả mọi khâu đều phải hợp tác với nhau để có thể giúp truyền đạt những thông điệp mà không cần phải dùng đến lời nó này
Ngay lúc này, tôi đã nói ra một lời mà bản thân đã giữ trong lòng rất lâu.
“Lần này, mình sẽ đưa tất cả chúng ta bước lên nấc thang vinh quang.”
4
Một ngày sau khi Tsurayuki trở về
Sau khi nói chuyện với Nanako đỏ mặt và tim đập thình thịch, tôi đợi đến tận đêm khuya và bình tĩnh lại một mình, sau đó mở điện thoại gọi cho một người.
"Thật sự cảm ơn bác nhiều lắm."
Tôi mở lời bằng ách cảm ơn người bên kia đầu dây
"Có gì mà phải cảm ơn chứ. Tôi chỉ đơn giản đánh giá mọi chuyện dựa trên góc nhìn của mình mà thôi."
Quả thực, tôi giờ đang có phần hơi bối rồi nên việc nói chuyện có vẻ không được mượt như thường ngày.
Nhưng tôi thật sự vẫn muốn cảm ơn ông ấy.
"Nói thật thì cháu cũng có một phần không hiểu những gì Tsurayuki thật sự mong muốn."
"Vậy à."
"Nhưng dù sao Mochiyuki-san thật sự đã cho phép cậu ấy làm những gì mình muốn. Cháu thật sự vô cùng cảm kích điều này."
Sau khi nói chuyện với Tsurayuki, Mochiyuki-sa cuối cũng cũng đã quyết định cho con trai mình theo đuổi đam mê, đồng thời cũng chấp nhận trả học phí.
Tất nhiên nếu mà nói kế hoạch của tôi thành công thì là đúng nhưng bản thân tôi có cảm giác Mochiyuki-san sau cùng vẫn không hoàn toàn chấp nhận mọi chuyện.
"Nói thật tôi cũng không thể tin là cậu đã dám đến tận chổ tôi làm việc đó."
"Về chuyện đó, cháu thực sự xin lỗi."
Đó là buổi sáng khi tôi chẩn bị từ Kawagoe trở về Oosaka sau khi gặp Tsurayuki.
Tôi vội vàng chạy vào bệnh việc Rokuonji nơi bố của Tsurayuki làm viện trưởng
“Là cậu…”
“Cháu xin lỗi vì sự xuất hiện có phần đường đột này”
Tất nhiên rõ ràng ông ấy không hề có ý định chào đón tôi
“Cháu có chuyện muốn nói, có thể cho cháu 30 phút thôi có được không?”
Bên kia không nói gì mà chỉ thể hiện biểu cảm như muốn nói “30 phút, không hơn”, tôi lập tức chuẩn bị tinh thần
Hầu hết mọi người đều nghĩ rằng phòng của viện trưởng bệnh viện lớn phải được trang trí cầu kỳ và lộng lẫy các thứ nhưng mà phòng Mochiyuki-san lại sử dụng phong cách tối giản như chính tính cách của bản thân ông ta
“Được rồi, vậy cậu muốn nói gì nào?”
Trước câu hỏi của Mochiyuki-san, tôi láy ra một cái đĩa từ trong túi mình.
Nó được đựng trong một hộp đĩa màu đỏ, trên đó là hình của các thành viên trong nhóm nhạc. Cũng chỉ là một nhóm rock bình thường, hầu như cũng chẳng có mấy tiếng tăm
“Cái này…Từ đâu mà cậu có…”
Mochiyuki-san trầm giọng hỏi tôi
“Kenta-san…Đúng hơn là ông chủ đã đưa nó cho cháu đó”
“Không thể nào…”
Ông ấy ngạc nhiên không nói nên lời
“Cái tên đó đúng là…Mà vụ này là Kenta mạch nước cho cậu hả?’
“Không đâu. Đây là do cháu tự điều tra ra thôi…Và bây giờ cháu muốn nhờ bác xác nhận”
Sau cuộc nói chuyện với Tsurayuki, tôi đã đi đến chổ quá café mà không có Nanako theo cùng
Bởi vì ở đó có một thứ khiến tôi chú ý
“Khi xem 2 người nói chuyện với nhau, cháu đã nảy sinh ra một số nghi ngờ”
Ngay từ đầu tôi đã cảm thấy có gì đó giữa 2 người này rồi
Ông chủ thì nhìn rất chi là dân chơi còn Mochiyuki-san thì là một con người trang nhã và nghiêm túc. Rõ ràng cho dù có bằng tuổi nhau đi nữa thì cũng rất khó để 2 người có thể dễ dàng trò chuyện như những người bạn tâm giao được
Ngoài ra Mochiyuki-san thường xuyên sử dụng kính ngũ với mọi người xung quanh nhưng chỉ có duy nhất một người mà ông ấy không dùng đến đó là ông chủ quán café, chứng tỏ cả 2 phải là vô cùng thân thiết
Và đúng như tôi đoán, qua những lời của ông chủ thì bố của Tsurayuki thời trẻ cũng là một người đam mê âm nhạc, đến bây giờ nhạc chuông điện thoại của ông ấy dùng cũng là một bài guitar điện. Nhưng mà có vẻ như ông chủ quán café vẫn còn giấu tôi một điều gì đó thì phải…
“Chổ thân thiết nên cháu hỏi thật, ngày xưa bác với Mochiyuki-chan có từng ở cùng band với nhau hay gì không?”
Ông ấy do dự một lúc lâu rồi đưa cho tôi cái đĩa đó
Và ngoài ra còn muốn nhờ tôi gửi lời xin lỗi đến Mochiyuki-san
“Rồi sao, cậu muốn gì?”
Mochiyuki-san lập tức cau mày
Tôi có tình đảo mắt sang hướng khác rồi lập tức nhìn thẳng vào đối phương và nói tiếp
“Ngày xưa có một cuộc thi âm nhạc được tổ chức bởi một hãng thu ấm. Một nhóm nhạc đã giành được chiến thắng với lượt bình chọn áp đảo”
Vì thành viên nhóm nhạc chiến thắng toàn là các học sinh cao trung nên cũng đã khiến cho một cuộc thảo luận nổ ra ở thời điểm đó. Rất nhiều tạp chí chuyên ngành cũng xem họ đều là những viên ngọc thô hiếm có, chỉ cần mài dũa hợp lý thì tương lai sẽ vô cùng sáng lạn
“Đặc biệt trưởng nhóm là người nhận được nhiều sự chú ý nhất nhưng ít ai biết rằng người đó cũng đang mang trong mình một mối phiền não rất lớn”
Do không nhận được sự đồng thuận từ gia đình nên người ấy cũng đã gặp rất nhiều khó khăn khi tham gia hoạt động nhóm, đặc biệt là từ người bố. Chính điều đó thậm chí đã ảnh hưởng rất lớn đến huyện xuất đạo của nhóm
“Có lẽ bản thân người đó tham gia cuộc thi chỉ đơn giản là một hành động phản kháng và muốn chứng minh bản thân mình. Hy vọng rằng việc nổ lực đạt được thành tích cao có thể khiến cho suy nghĩ của bố mình phần nào có thể thay đổi và công nhận lựa chọn của bản thân”
Tất nhiên lúc đó họ vẫn còn trẻ, chưa kể còn được các phương tiện truyền thông đại chúng tung hô không ngừng. Vậy nên với những người chưa có nhiều kinh nghiệm trải đời thì những gì họ nghĩ chỉ là việc ca hát của mình có thể dễ dàng thuận buồm xuôi gió
“Tuy nhiên…”
Tôi đang định nói tiếp thì Mochiyuki-san có ý ngăn lại
"Nhưng doanh thu bán đĩa rất tệ và nó không lọt vào bảng xếp hạng. Kế hoạch của người đó đã hoàn toàn không thành công."
"Vâng ...... đúng thế."
Noi chung thì để nếu ra lý do thất bại của họ thì cũng có rất nhiều. Từ việc đó là thời kỳ mà nhạc Rock bước vào thời kỳ thoái trào, các chiêu trò truyền thông vẫn chưa được ứng dụng triệt để như bây giờ, việc hợp tác hay xuất hiện trên các đài truyền hình để tăng độ nhận diện cũng không sử dụng. Chưa kể thời điểm đó thì tài nguyên cho các nghê sĩ khai thác vẫn còn sơ khai và tương đối hạn chế
Vậy nên cuối cùng thì việc trở thành nhóm nhạc nổi tiếng bằng thực lực đã tan thành mây khói
Nhưng nếu mà để cô dọng toàn bộ thì tôi có thể nói rằng bọn họ đã không gặp thời
"Ban nhạc đứng trước sự lựa chọn tiếp tục hoạt động hay giải tán. Nhóm trưởng tuổi teen gặp khó khăn nhưng cũng nhanh chóng lấy lại năng lượng để phát hành ca khúc thứ hai. Ngay cả công ty thu âm cũng gật đầu và sẵn sàng cho ban nhạc cơ hội vực dậy. Nhưng..."
Các thành viên khác của nhóm đã vô cùng thất vọng khi chứng kiến tình trạng thảm hại của đĩa đơn đầu tay. Không ai chịu đáp lại sự nhiệt huyết từ người nhóm trưởng và kết cục thì dù không muốn nhưng phải đi đến việc giải tán
"Người đó đã vứt bỏ tất cả nhạc cụ của mình và theo ý người bố trở thành bác sĩ. Các thành viên khác trong nhóm cũng từ bỏ âm nhạc và đi trên những con đường khác nhau nhưng tuyệt nhiên không ai theo đuổi âm nhạc nữa.”
Một trong số họ là chủ quán cà phê.
"Và tên của người đó là..."
Mochiyuki-san đưa tay ra ngăn tôi nói thêm.
"Đừng nói nữa, tôi hiểu rồi."
Rồi ông ấy thở dài thườn thượt.
"Lúc đó, tôi nghĩ rằng nếu mình chăm chỉ thì mình có thể làm được bất cứ điều gì. Đó là lý do tại sao tôi đã dẫn dắt cả nhóm trau dồi kỹ năng, và cuối cùng họ đã nở rộ. Điều đó lại càng khiến tôi tin vào việc chỉ càn chăm chỉ và nỗ lực thì thành công sẽ đến.”
Mochiyuki-san, người đang nhìn lên bầu trời, chớp mắt vài lần.
"Nhưng mọi thứ trái ngược với những gì tôi mộng tưởng. Mọi người nhận ra rằng chỉ có tài năng thôi là chưa đủ mà còn phải biết chiêu trò nữa thì mới có thể đứng được trong giới nghệ thuật khắc nghiệt này. Những gì chúng tôi.... tin tưởng trước đây hoàn toàn sụp đổ vào thời điểm đó,"
Rồi ông ấy nhìn về phía bàn làm việc của mình.
Trên bàn là một bức ảnh tập thể của gia đình. Tất nhiên, nó bao gồm Tsurayuki trong bộ đồng phục học sinh.
"...... Từ lâu tôi đã biết rằng Tsurayuki cũng đã vô cùng nghiêm túc và chăm chỉ. Chỉ là tôi không muốn nó trải qua những gì mình đã từng trải qua. Là cha mẹ, suy nghĩ như vậy có sai không?”
Tôi lắc đầu.
"Thật sự mọi cứ cứu tạo thành một vòng luẩn quẩng khiến tôi chẳng biết làm sao mới đúng nữa”
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Cả hai chúng tôi đều cúi đầu và im lặng.
“Chác cậu biết rằng…… Tôi đã giấu gia đình chuyện này đúng không?”
Tôi im lặng gật đầu.
Khi ông ấy nói gia đình, ý là Tsurayuki cũng không biết về nó.
Cậu ấy không hề biết người bố vốn luôn có thái độ bài trừ nghệ thuật của mình cũng đã từng rất hăng hái tham gia nghệ thuật trong quá khứ
"Vậy cuối cùng mục đích thật sự của cậu là gì?”
Michiyuki-san nói một cách bình tĩnh.
"Không, cháu đâu có toan tính nhiều đến thế. Chỉ là...... muốn xác nhận thôi."
"Xác nhận?"
"Phải, xác nhận xem bác có thật sự từng sống hết mình vì nghệ thuật không”
Ngay từ đầu, tôi đã không có ý định sử dụng điều này như một con bài mặc cả.
Tôi chỉ muốn tìm hiểu. Tôi chỉ muốn tìm hiểu xem liệu người đưa ra quyết định về tương lai của con trai bằng cách cấm cản nó liệu có thật sự hiểu được bao nhiêu về thế giới mà con mình muốn bước vào.
"Suy cho cùng bác là người hiểu rõ thế giới đó và cũng sẽ đưa ra quyết định sau cùng, cháu luôn tôn trọng quyết định của bác".
Đó là những gì tôi nghĩ và nói một cách thẳng thắn.
Nhưng tôi tin vào điều đó
Suy cho cùng thì nếu không có sự đồng ý của con người này thì Tsurayuki không thể nào yên lòng mà quy lại với việc sang tạo được...
Những gì tôi có thể làm bây giờ chờ đợi câu trả lời
Sự im lặng một lần nữa bao trùm hiện trường.
Một lúc sau, Mochiyuki-san thở dài.
"Xem ra cậu đúng là không phải là một người dễ dối phó ha.”
Lúc này, đồng hồ báo thức trên điện thoại vang lên.
"......Hết ba mươi phút."
Tôi cảm ơn anh ta và rời khỏi hiện trường.
Sau đó, ông ấy thật sự đã chấp thuận cho Tsurayuki.
Thành thật mà nói, tôi không biết liệu phán đoán của người đó có bị ảnh hưởng bởi hành động của tôi hay không.
Tuy nhiên, Mochiyuki-san ở đầu dây bên kia đã nói điều này.
"Khi đối phó với một ai đó, chúng ta không tự tiện dùng ngay con át chủ bài của mình mà phải khiến cho đối phương lo sợ về sức mạnh của nó, điều này có thể giúp cho cuộc đấu không chỉ kết thúc nhanh mà còn kết thúc trong êm đẹp. Có vẻ cậu hiểu rất rõ đạo lý đó nhỉ?”
Tôi chỉ im lặng như ngầm khẳng định.
"Cậu thật sự quá đáng sợ rồi đấy. Nói thật, hồi ở tuổi của cậu tôi không thể nào có được những suy nghĩ như vậy, phải mất nhiều năm sống lăn lộn cuộc đời tôi mới ngộ ra được. Có thật cậu chỉ mới làm sinh viên đại học không đó."
Trái tim tôi nhảy lên trong giây lát.
"Nhưng mà tôi khuyên cậu, người càng mưu mô toan tính thì sẽ càng dễ đánh mất những gì quan trọng với bản thân mình."
Như thể những lời đó đã đi thẳng vào trái tim tôi.
Phải, tôi suýt nữa đã mất Tsurayuki.
Tuy nhiên, tôi không biết liệu ông ấy có biết điều này hay không.
"Đừng để tâm nhiều quá, cứ xem như đó là lời khuyên từ người đi trước là được rồi. Đôi khi việc tò mò mà xen vào những vấn đề riêng tư của người khác sẽ gây ra rạn nứt trong mối quan hệ giữa cả hai. Dù đó là một hành động quan tâm đến đối phương đi chăng nữa ."
"Cháu sẽ ghi nhớ điều đó."
Nghe thấy diều đó, Mochiyuki-san thở ra bình thản.
"Tôi trông cậy vào cậu, Tsurayuki cũng vậy. Thằng nhóc đó...... tin tưởng cậu lắm đấy."
"Vâng."
"Xin đừng làm nó thất vọng. Đó là tất cả những gì tôi có thể nói lúc này."
Ngay cả sau khi cúp máy, tôi vẫn không thể ngừng nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Cứ như tôi vừa bị ông ta đe doạ ấy. Không những những bản thân bị nhìn thấu mà còn còn bị giáo huấn về việc đặt lòng tốt sao cho đúng chổ nữa. Nếu như tôi lại phá vỡ lòng tin giữa mình và Tsurayuki...... mọi thứ sẽ không bao giờ có thể lấy lại được.
Suy cho cùng thế giới này là một thế giới cạnh tranh.
Điều này có khả năng gây hại nghiêm trọng cho người khác.
Khi những toan tính “xấu xa” của tôi thành công cũng có thể là lúc tôi đánh mất đi những người vô cùng quan trọng với mình
Vậy nên được những người xung quanh tin tưởng vừa là niềm vui vừa là gánh nặng với chính tôi
5
Sau khi bàn luận về việc lên kế hoạch cho tác phẩm sắp tới, tôi vớI Tsurayuki đi ra ngoài
Vừa đúng lúc mọi người tụ tập đông đủ và đang cần ai đó ra ngoài mua đồ để về nấu cái gì đó ngon ngon
“Xem ra mọi người đều đồng tình muốn ăn thịt nướng. Cậu muốn ăn gì không, Kyouya?”
“Mình hả?…Sao cũng được”
Nghe thấy tôi nói vậy, Tsurayuki rõ là không hài lòng
“Sao cũng được à? Sao lúc nào cũng để mình quyết định vậy”
Nghe thấy điều đó, tôi chỉ biết cười gượng
Có vẻ như mọi thứ đã quay về với quỹ đạo vốn có của nó, cảm giác như khoảng thời gian vô vị một năm qua với tôi không hề tồn tại
Đang tán gẫu với nhau, bỗng nhiên Tsurayuki nghiêm túc nói
“Nghĩ lại thì hồi đó mình từng nói rất ghen tị với cậu nhỉ?’
Cậu ấy vừa nói vừa dùng chân giẫm lên cỏ
“Thật lòng thi bây giờ vẫn vậy, mình vẫn cảm thấy bản thân còn kém xa cậu và luôn thất vọng về điều đó. Mình không bao giờ nghĩ rằng cậu sẽ lặn lội đến tận chổ mình ở để thuyết phục và thậm chí dùng mọi cách để khiến nó thành công, khi nhìn thấy cậu thì mình chỉ muốn chạy trốn nhanh nhất có thể”
Đó chính xác là những gì cậu ấy đã làm trước đây
Đẩy cậu ấy vào tình thế không còn bất cứ nơi nào để đi, vạch trần toàn bộ những tâm tư thầm kín, dùng đủ chiêu trò để buộc cậu ấy phải ra nói chuyện thẳng mặt nhằm tăng khả năng thuyết phục
Vậy nên nếu cậu ấy xem những hành động của tôi là tiểu nhân thì điều đó cũng không có điều gì lạ
“Nhưng mà đó cũng chính là lý do mình quyết định trở về”
Tsurayuki mỉm cười-một nụ cười hồn nhiên và chân tật
“Nghĩ lại thì mình không thể bằng cậu thì tại sao mình lại không trở về ‘phò trợ’ cho cậu nhỉ? Suy cho cùng thì cậu cũng biết cách để tận dụng tài năng của mình mà. Mình quyết định rồi, từ giờ trở đi mình đây sẽ làm việc dưới sự chỉ đạo của cậu. Hashiba Kyouya, chúng ta hãy cùng tạo ra kiệt tác nào!”
Nói rồi cậu ấy lôi điện thoại ra
Sau khi bấm phím một hồi thì đưa ra trước mặt tôi
Dòng chữ “Kawagoe Kyouichi” hiện ra trên màn hình
“Kể từ hôm nay mình sẽ dùng nó để làm bút danh. Cứ coi như là thà là bỏ đi hết ta làm lại từ đầu ”
Tôi chẳng biết làm gì ngoài ngơ ngác nhìn Tsurayuki
“Dù sao thì mình vẫn luôn muốn đặt bút danh kết họp của nơi mình sinh ra và người mình ngưỡng mộ là cậu. Lần này khỏi có đồng âm lái chữ gì nữa hết, chơi trước tiếp luôn”
Rồi cậu ta lập tức ngại ngùng xoay mặt sang chổ khác
“Dù sao cũng là mượn tên cậu nên mình muốn hỏi ý kiến chính chủ”
“Cậu khách sáo quá rồi”
Một cảm xúc mạnh mẽ xuất hiện trong tôi
Cái tên mà cậu ấy thốt ra ngày đó như là một sự tuyệt vòng về bản thân mình giờ đây lại thứ thúc đẩy bản thân cậu ấy vui vẻ tiến về phía trước
Tôi vừa cảm thấy cảm kích nhưng cũng có chút lo lắng
Liệu lần quay lại để remake này có tốt hơn lần trước không?
Ban đầu tôi muốn khôi phục mọi thứ về với nguyên trạng ban đầu vậy mà giờ đây tôi lại một lần nữa trở thành trung tâm của mọi thứ. Xem ra một lần đã thay đổi thì sẽ không thể nào trở lại như ban đầu nữa, giống như cảm giác tội lỗi của tôi sẽ không bao giờ có thể thôi ngừng làm phiền mình. Đôi khi tôi còn có cảm giác như tất cả những gì mình làm bây giờ đều được ai đó theo dõi vậy
Thôi thì đã phong lao thì phải theo lao thôi, dù sao thì nghe có vẻ khá phóng đại nhưng nó khá phù họp với tôi lúc này
“Mình có thể lấy lý do gì để từ chối đây chứ”
“Hể, thật sao? Tốt quá rồi, mình nhất định sẽ tạo ra kiệt tác bằng cái tên này”
Liệu lần này cậu ấy sẽ tạo nên kiệt tác gì đây?
Bản thân tôi cũng không thể nào biết được
Tôi chỉ có thể biết được duy nhất 1 điều… cùng nhau sáng tạo với những con người tài năng như này chắc chắn sẽ rất thú vị
Cho dù là Shinoaki, Nanako hay Tsurayuki thì tất cả họ đều sẵn sàng tin tưởng và làm theo những gì tôi nói. Có thể hồi làm Doujin-game tôi đã vì căng thẳng mà có những hành động thiếu sáng suốt nhưng cuối cùng tôi vẫn không thể nào thiếu được họ và ngược lại, khoảng thời gian sống, học tập và làm việc cùng nhau đã khiến cho một quan hệ trở nên gắn bó thân thiết không thể tách rời
Nhưng mà đó cũng chính là điều tôi sợ nhất
Sự ngưỡng mộ của Shinoaki, tình yêu của Nanako, tình bạn của Tsurayuki…
Nếu hình tượng mà tôi xây dựng bấy lâu nay bị sụp đổ, chuyện gì sẽ xảy ra?
Chỉ đến bây giờ tôi mới có thể hiểu được những điều mà sensei từng nói trước đây
“Thật là háo hức quá đi mất, khi nào mới đến buổi họp tiếp theo đây nhỉ?”
Tsurayuki bắt đầu chuyển chủ để sang chuyện về dự án đang triển khai
Tôi với cậu ấy nói về năng lực đáng gờm của Team đối thủ
“Shinoaki và Kuroda à? Đúng là một sự kết hợp đáng sợ nhỉ?”
“Ừ, công nhận là phải xem chừng”
“Trời ạ, mới comeback thôi mà lại phải đối mặt với đối thủ mạnh rồi sao? Không biết với tình trạng không được sung mãn như hiện tại liệu mình có thể làm nên chuyện cơm cháo gì không nữa đây”
“Nếu kẻ địch yếu hơn một chút thì sẽ tốt hơn nhỉ?”
“Đừng có nói mấy câu vớ vẩn vậy chứ, giảm hết nhuệ khí chiến đấu giờ. Dù sao thì phải có thử thách như này nó mới khiến cho mình cảm thấy phấn khích, mới có thể có động lực chiến đấu”
Cậu ta lập tức cười lớn
“Cậu có thật lòng tin ta sẽ thắng không?”
Tsurayuki vừa phải đảm nhận lời bài hát vừa phải làm kịch bản. Rõ ràng gánh nặng đặt lên vai cậu ấy là không hề nhỏ
“Một chữ thôi. Tin.”
Mình cũng vậy, Tsuryuki
6
“Về rồi đây…Hể?”
Sau khi vào phòng khách, tôi thấy Saikawa và….
“Tại sao Shinoaki lại ngủ ở đây?”
Shinoaki đang nằm ngủ ngon lành ở kotatsu。
“Aki-senpai bảo là cuối cùng xong việc rồi đánh thẳng một giấc tại chổ này luôn”
“Thế sao không vào phòng mà ngủ?”
Saikawa lắc đầu
“Senpai nói dụng cụ các thứ đặt hết lên giường với khắp phòng rồi, không thể nào ngủ ở đó được nữa”
Tôi và Tsurayuki chẳng biết làm gì ngoài nhìn nhau cười
“Thế Shinoaki đã bắt tay vào làm tác phẩm tiếp theo chưa?”
“Hình như là sau phần đầu tiên được upload thì chị ấy đã ngay lập tức đóng cửa làm việc từ đó đến giờ luôn rồi”
Nghĩ lại thì Kuroda là một người theo trường phải cái gì đã làm tốt rồi thì lần sau phải làm tốt hơn vậy nên việc bắt tay vào chuẩn bị từ sớm cũng không phải là chuyện gì đó quá lạ, thậm chí có khi bên đó đã quy hoạch xong những gì cần vẽ từ trước đó rất lâu rồi. Chưa kể với những trận đấu kiểu này thì rõ ràng không được lãng phí thời gian nếu muốn tạo ra một tác phẩm hoàn hảo
“Thật không thể tin được một cô gái nhỏ nhắn lại ẩn chứa nội tại mạnh mẽ như vậy đó”
Tsurayuki nói điều đó với vẻ kính phục
Cậu ấy nói không sai, so về hình dáng thì Shinokai rõ ràng là nhỏ nhắn hơn Tsurayuki rất nhiều nhưng những gì cô nàng làm được cho đến lúc này đúng không tưởng
“Xem ra đối thủ đang triển khai dự án với tốc độ chớp nhoáng nhỉ?”
Nói thật thì chứng kiến sự thần tốc làm việc của Team Kuroda khiến chio bản thân tôi có chút kinh hãi
“Đúng thế, nhưng mà chúng ta cũng không chịu thua đâu”
Tsurayuki cũng hào hứng lên hẳn
Không sai, dù sao trong Team chúng tôi vẫn còn có Tsurayuki. Mặc dù đảm nhận một lượng lớn công việc nhưng với sự kiên trì và tài năng hiếm có của mình, tôi tin chúng tôi vẫn có cơ hội để lật ngược tình thế
Tôi không thể nào chờ đến lúc cả 2 Team đối đấu với nhau nữa
“Hashiba-senpai,mau mau xem cái này đi”
Saikawa lập tức chỉ về phía màn hình máy tính
Tôi và Tsurayuki cũng ngay lập tức nhìn về hướng đóTrên đó chình là thông báo nhóm của Kuroda đã tải lên video mới
“Chuyện quái gì thế này?”
“Mình cũng không rõ nữa, phải xem đã”
Cả 2 không nói gì mà lập tức mở video
Thứ đầu tiên đập vào mắt chúng tôi là một màn hình tối đen cùng một dòng chữ chạy ngang qua
Nhìn thấy nó, tất cả chúng tôi đều thốt lên
“Là trailer’
Về cơ bản nó là một đoạn trailer giới thiệu về tác phẩm mà nhóm Kurioda thực hiện sẽ được upload vào tháng 11
“Khoan, liệu điều này có ảnh hưởng đến lượt view không?”
“Không, lượt view chỉ được tính ở video tác phẩm mà thôi. Nhưng mà nếu mà nếu xét theo hướng tuyên truyền thì…”
“Nó sẽ lôi kéo được rất nhiều sự chú ý”
Lôi kéo người xem ngay từ trước khi tác phẩm được trình chiếu. Đó chính là kế hoạch của Kuroda sao?
Tôi thật sự đã không dự đoán được nước đi này, trailer thật sự được làm vô cùng công phu
“Thật sao trời?”
Cả 3 chúng tôi đều một lần nữa thốt lên
Khả năng hội hoạ của Shinoaki giờ đây thật sự đã đạt đến một tầm cao mới
Nhưng cái đáng nói ở đây không phải là đẹp mà là việc có thể vẽ nhiều bức tranh với cùng một chất lượng cao như vậy để khiến cho chúng có thể di chuyển một cách mượt mà. Để có thể làm được một giây như vậy thì cần phải có bao nhiêu bức chứ?
Tôi nhờ rằng trong một chương trình phỏng vấn thì người ta từng nói rằng một Animator anime có năng lực sánh ngang với 100 hoạ sĩ bình thường. Có lẽ điều đó cũng có một phần hơi khoa trương nhưng tôi thật sự tin rằng điều đó không phải vô căn cứ khi nhìn thấy thứ trước mặt mình
“Không chỉ nhân vật chính mà đến các nhân vật phụ khác và các hiệu ứng background cũng được chăm chút vô cùng tỉ mỉ”
Tsurayuki không thể nào che giấu được thán phục
“Vẽ được một bức thế này thôi với dân chuyên ngành cũng đã khó lẳm rồi, đằng này chị ấy…”
Saikawa tái xanh cả mặt
Bất chấp những người xung quanh đang liên tục thốt lên sự kinh ngạc của mình, cô nàng tác giả của chúng vẫn chìm trong giấc ngủ với vẻ mãn nguyện
Cô ấy thật sự đã vẽ ra chúng sao?
“Shinoaki à…cậu thật sự đã phát triển đến mức nào vậy?”
Câu chuyện của tôi giờ đây đã chính thức bước sang chương mới
Và nó bắt đầu với sự tiến bộ đáng kinh ngạc của cô nàng thiên thần nhỏ này