1
"Thật sự xin lỗi đã làm phiền 2 cô cậu."
Vừa bước ra quán cà phê, người đàn ông cúi đầu với 2 đứa tôi.
"Ah, không có gì đâu ......"
"Cái tên đó lúc nào cũng nó năng thiếu suy nghĩ như vậy đó, đừng để tâm làm gì. Nếu thấy không thoải mái, vậy thì tôi cũng sẽ không làm phiền mà rời đi ...... Hai đứa nghĩ sao?"
Nếu từ chối bây giờ thì cũng không phải đạo cho lắm. Nanako và tôi nhìn nhau và nhẹ nhàng gật đầu.
"Nếu vậy thì lại làm phiền bác rồi."
Sau khi nghe điều đó, vẻ mặt của người đàn ông lớn tuổi cũng giãn ra.
"Hiểu rồi. Vậy thì hãy bắt đầu với từ chổ này đi, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."
Ông ấy hắng giọng và cất bước đi.
Bọn tôi cũng đi theo người này.
“Đầu tiên, hai đứa có biết Koedo không?"
"Vâng, tên của nó có đầy trên bảng chỉ dẫn trước nhà ga và trên các tờ rơi quảng cáo."
Oji-san gật đầu.
"Ban đầu thì nơi này vào thời Edo thì nó nằm dưới sự cai quản của gia tộc Kawagoe. Phải nói nơi này có một mối liên hệ sâu sắc với Edo như vậy nên mới có tên là Koedo."
Dù tôi biết chổ này cũng có mang chút gì đó âm hưởng của thời Edo nhưng không ngờ là nó lại có mối liên hệ sâu xa như vậy
"Hơn nữa, vẫn còn nhiều con phố cổ từ thời Minh Trị, và chúng tôi đã giữ phong cách ban đầu của nó, và kết quả chính là thứ mà hai người đang thấy."
Theo những gì ông ấy bảo thì có rất nhiều tòa nhà cổ có tuổi đời 100 hoặc 200 năm vẫn đang hoạt động bình thường như một cửa hàng.
(Có vẻ cũng khá cuốn đó chứ.)
Tôi thích bầu không khí của nơi này, tôi nghĩ sẽ rất tuyệt khi đi dạo quanh nó nhưng càng đi tôi lại càng nghĩ về Tsurayuki.
" Hãy xem qua Taisho Roman Yume Dori[note48023] nào."
Sau khi nghe điều đó, tôi nhìn xung quanh, và thực sự, có một số tòa nhà kiểu dáng thời Taisho gần đó.
"Ngày trước thì con phố mua sắm này cũng như bao con phố mua sắm khác trong thời Showa nhưng khi bước vào thời Heisei thì mọi người quyết định sẽ thay đổi. Trong khi vẫn giữ các tòa nhà ban đầu, các tòa nhà mới đã được chuyển đổi thành phong cách thời Taisho và đường phố được sửa sang như hiện tại."
Ngay cả những tòa nhà bê tông, thoạt nhìn có vẻ thô tục, cũng được trang trí bằng những đường cong trên cửa sổ và mái hiên. Đó hẳn là một dự án lớn khi tập hợp rất nhiều tòa nhà cùng phong cách trên con phố này.
Chúng tôi đi bộ chậm rãi trên phố. Trên đường đi, Oji-san liên tục cho chúng tôi biết cửa hàng bán gì và lịch sử hình thành của nó như thế nào. ...... Là chủ tịch hiệp hội du lịch, không có chổ nào mà ông ta không biết.
Tuy nhiên, nếu đi vòng quanh như thế này thì sẽ không có đủ thời gian qham quan hết...... nghĩ vậy, tôi quay sang Nanako.
"Tính sao đây, liệu có nên tiếp tục làm phiền bác ấy không ......"
Tôi thấy Nanako đang ôm chặt tập brochure từ khách sạn và nhìn chằm chằm vào nó với đôi mắt thờ ơ.
Cô nàng rất tập trung và đọc những gì được viết trên đó bằng một giọng nhỏ.
"Nanako?"
Tôi gọi cô ấy một lần nữa.
"Whoa! Sao vậy, Kyouya!?"
Nanako trông có vẻ vô cùng căng thẳng.
Cô ấy giấu brochure vừa đọc sau lưng, như thể có điều gì đó không muốn tôi nhìn thấy, Nanako vội vàng nhét hết mọi thứ vào trong túi.
"Cậu đang đọc ......"
"Không! Không có gì đâu!"
Chắc chắn cô ấy đang đọc gì đó, có điều tôi không biết đó là gì ......
Mà cái đó cũng không quan trọng nên tôi chả buồn hỏi thêm.
"Okay, đi tiếp thôi! Chúng ta sẽ bị Oji-san bỏ xa mất!"
Như thể để tránh né, Nanako mau chóng chạy về phía Oji-san.
"Cậu ta bị sao thế nhỉ? ......"
Hôm qua cũng ở khách sạn, Nanako dường như có điều gì đó trong đầu, tôi vừa nghĩ vừa đuổi theo cô ấy.
Có vẻ chuyến tham quan Kawagoe bất ngờ này sẽ tiếp tục trong một thời gian.
2
Vì là thành viên Câu lạc bộ Mỹ thuật nên tôi vẫn phải đến phòng câu lạc bộ để sinh hoạt. Nó chúng thì đa số mọi đến đây để chơi là chính mà đúng hơn đa số các câu lạc bộ trong trường này đều vậy nên nó theo một nghĩa nào đó thì há phù hợp cho việc thư giãn. Tất nhiiên với những người thật sự muốn chuyên tâm nghên cứu hội họa thì nơi này không phù hợp cho lắm.
Những mà cái câu lạc bộ của tôi lúc nào cũng phải có tí sóng gió thì mới chịu được.
Để mà nói như thế thì cũng không đúng trong tình cảnh lắm. Nó chỉ kiểu như là có một đám mây đen đang bao trùm cả căn phòng này......
"Giờ thì hãy quyết định chúng ta sẽ làm gì trong lễ hội văn hóa của trường nào!"
Hội trưởng câu lạc bộ Kiryu-senpai kiêm người luôn khiến chúng tôi bất ngờ với những ý tưởng khác người của mình một lần nữa lớn tiếng tuyên bố trước mọi người
"Tôi đề nghị là Maid ......"
"Không bao giờ có chuyện đó! Khó khắn lắm năm nay mới có Saikawa-chan gia nhập, tôi không thể nào để cho câu lạc bộ của chúng ta bị bôi bác thêm nữa!"
"Phản đối vô hiệu! Mà này Hiyama, sao lúc nào bà cũng đứng lên phản đối tôi hết thế?"
"Hả!? Cần lý do à!? Chẳng phải tôi đã nó quá nhiều lần rồi mà! Tôi thật sự rất là…Ah ~~~~!"
Kiryu-senpai nóng máu lao vào nhưng Hiyama-senpai cũng không phải loại người hiền dịu gì. Các senpai còn lại thì mặc kệ họ mà vừa đọc manga vừa ngáp ngắn thở dài. Lúc đầu tôi cảm thấy điều này thật sự quá là bất thường rồi nhưng lâu dần chính bản thân tôi cũng quen với điều đó.
Kiryu-senpai quyết tâm đấu tranh đến cùng để có thể tiếp tục mở Maid café trong năm nay. Có vẻ như họ đã từng làm như vậy vào năm ngoái, Aki-senpai, Nanako-senpai và senpai gọi đến để giúp đỡ, tất cả đều ăn mặc như hầu gái và đây được cho là một sự kiện chưa từng có trong lịch sử câu lạc bộ. Kiryu-senpai khỏi phải nói vui sướng đến mức nào còn Hiyama-senpai dù không muốn nhưng cũng đành miễn cưỡng.
"Động não giùm cái đê! Làm một lần là có kinh phí để nuôi câu lạc bộ cả 1 năm đó! Nếu đã như vậy thì có gì mà do dự không làm chứ! Takenaka Heizo[note48024] cũng từng nói vậy mà!"
"Không, tôi không đồng ý! Với lại nếu chuyện đó lại xảy ra một lần nữa với Saikawa-chan thì sao? Quên mất vụ quấy rối ở lễ hội năm ngoái của Shinoaki-san rồi à? Ông mới là người cần phải xem lại cách nghĩ của mình đó"
"Thằng nào dám động đến Saikawa-chan thì phải qua xác tôi, thằng này sẽ cho nó một cú Như lai thần chưởng nguyên dấu tay trên mặt."
"Không nên chỉ vì mấy chuyện đó mà gây gổ với các ‘thượng đế’! Ah, nhưng mà nếu có ai đó dám làm vậy thì có lẽ em vẫn buộc phải tự vệ......"
"Không được đâu, Saikawa-chan! Chỉ cần lơ là buông lỏng cảnh giác một chút thôi là các Oji-san với ý đồ xấu xa sẽ lập tức tận dụng cơ hội. Cự tuyệt, nhất định phải cự tuyệt nghe chưa!"
"Đấy cả Saikawa-chan cũng đồng ý kìa!"
"Con bé á!? Cái gì!? Khi nào!? Làm gì có chuyện đó chứ! Cái tai nào của ông nghe được vậy hả!"
Cuộc chiến giữa hội trưởng và hội phó vẫn tiếp tục. Còn Sugimoto-senpai và Kakihara-senpai thì nhìn những sự kiện diễn ra trước mắt với vẻ chán nản.
"Anou ...... 2 senpai không có gì để nói sao?"
"Thì sao?"
"Nói thật bọn anh thấy mấy cái cảnh này đến mức chán lắm rồi. Cứ tưởng lần này sẽ có gì đó mới mẻ hơn cơ."
Mới mẻ sao ...... Mà nghĩ lại họ đã chứng iến cảnh này cả ngàn lần trong 2 hay 3 năm rồi nên cũng có thể hiểu được.
"Nhưng mà phải công nhận nếu không có Hashiba-un và Shinoaki thì mọi thứ đúng là loạn lên thật sự."
Sugimoto-senpai lẩm bẩm.
"Vâng. Hashiba-senpai hiện không ở nhà, còn Aki-senpai thì......"
Đúng là ở nhà nhưng là giam mình trong phòng.
Vào là trong. Tuy nhiên, nhưng sẽ không đi ra.
Công việc sản xuất của Team chị ấy giờ đã bước vào giai đoạn quan trọng. Dù không rõ công việc đó vất vả đến đâu, nhưng thời gian đóng cửa ngày càng dài.
Thỉnh thoảng, Kawasegawa-senpai cũng sẽ kiểm tra Aki-senpai và thúc giục chị ấy ăn uống đầy đủ, vì vậy không phải lo lắng nhiều về mặt sức khỏe.
"Nè Saikawa-chan! Em làm ơn mắng tên này gúp chị được không? Kiểu như là ‘Nghĩ sao mà lại bày ra cái trò Maid café này chứ? Đừng có giỡn nữa, đồ bệnh hoạn!’ . Em cứ xả hết mình cho chụy!"
"Này, đừng có tự nhiên kéo người không liên quan vào nhé, Hiyama! Nhưng mà nếu mà bị Saikawa-chan nói như vậy thì không khác nào trái tim tôi nhận phải hàng vạn nhát dao!"
Cả hai tiếp tục cãi vã một lần nữa, và phải cần đến người thứ 3 can thiệp thì mọi thứ mới dịu xuống.
(Maid café à ......)
Nếu mà tán thành với Hiyama-senpai thì quá tội cho anh ấy nhưng mà cũng không thể nào để Kiryu-san toại nguyện được vì như vậy sẽ rất nguy hiểm.
Thật lòng thì tôi cũng thấy Maid café là một ý tưởng không tồi. Sự cố ở công việc bán thời gian trước của tôi đã qua lâu, và tôi không tham gia bất kỳ hoạt động nào kể từ đó. Thành thật mà nói, mong muốn cosplay của tôi rất lớn và tôi cần phải tìm cách nào đó để thực hiện đam mê của mình.
(Có phương án nào khác không ......)
"Ah!"
Tôi bất giác hét lên.
"Em muốn nói gì sao, Saikawa-chan?"
"Không lẽ nào đây là cảm giác sợ hãi hay là khinh br đây? Trong trường hợp đó hãy dùng đôi chân thon dài của em và dẫm đạp lên anh đi!"
Nhìn Hiyama-senpai và Kiryu-senpai đang nín thở, tôi nói.
"Ừ thì ...... Maid café có vẻ không thích hợp cho lắm"
Nghe thấy điều đó, Hiyama-sensei vui vẻ cười lớn, vỗ tay liên hồi.
"Thấy chưa! Saikawa-chan rõ ràng là không thích!"
"Cay thế nhể...... Gahhhhhhh ......"
Khi tưởng như người chiến thắng đã được quyết định tôi lại nói tiếp.
"Nếu đã định làm vậy thì sao chúng ta không mờ rộng lên thành Cosplay café cho nó hoành tráng"
Căn phòng im ắng trong giây lát. Mọi người nhìn tôi với ánh mắt chết lặng.
"Từ từ đã. Saikawa-chan, em vừa nói gì vậy ......?"
Hiyama-senpai hỏi lại một lần nữa.
"Ừ thì, chúng ta nên làm Cosplay café ......"
"Cosplay là ăn mặc và trang điểm giống như các nhân vật trong anime, game hay phim đúng chứ?"
"Vâng, đúng thế ạ."
Hiyama-senpai hơi choáng váng, trong khi Kiryu-senpai lấy lại sức sống ngay lập tức.
"Em có biết minh đang nói gì không vậy, Saikawa-chan! Không lẽ nào tâm hồn ngây thơ trong trắng không tì vết của em đã bị tên dở hơi kia vấy bẩn mất rồi ao? Tỉnh lại đi em ơi!!!"
"Không sao đâu, Hiyama-senpai! Em hoàn toàn nghêm túc đó ......"
"Ừ thì chị biết chứ, nhưng mà nó là Cosplay café. Là Cosplay café đó! Nếu nó phát ra từ cái mồm thối tha của cái tên khùng kia thì chả sao nhưng tại sao người đưa ra ý tưởng này lại chính là em chứ ......"
Tôi đặt tay lên vai Hiyama-senpai và cúi đầu xuống.
"Em xin lỗi. Nhưng sự thật vẫn là sự thật, em là người đề xuất nó."
"Làm sao có thể......"
Không giống như Hiyama-senpai đang suy sụp, hội trường ngay lập tức nhảy cẩng lên rồi hét mấy câu kiểu như “Thời của mình đến rồi” . Thề là nhìn ổng lúc này không khác gì mấy lão già biến thái.
"Có thế chứ! Đúng là Saikawa của anh! Anh chắc chắn em đã hiểu được ước mơ và nỗi lòng của rất nhiều người đàn ông ngoài kia!"
"Không thưa anh, trái lại em còn ghê tởm thể loại đàn ông như thế."
Hội trưởng kêu la thảm thiết rồi lại ngồi bịch xuống.
"Saikawa, em đang nghĩ gì thế? Có thể nó cho chị nghe không?"
Sau khi hội trưởng và hội phó lần lượt suy sụp, một giọng nói bỗng nhiên phát ra trong căn phòng.
Đó là Kawasegawa-senpai, người đang tạm thời đảm nhận công việc thay cho Hashiba-senpai.
Tôi gật đầu và bắt đầu giải thích.
"Maid café năm ngoái thực sự là một dự án thú vị, và một trong những đều khiến cho chúng ta thu hút được khác chính là vẻ đẹp quyến rũ của các nữ senpai."
"Đúng vậy, đúng vậy! Đó là lý do tại sao anh mới muốn làm lại!"
Kiryu-senpai đã đã suy sụp lại vô tình đứng lên một lần nữa và làm mặt tự mãn.
"Tuy nhiên, những thứ còn lại đều vô cùng không ổn vậy nên lần này không nên làm lung tung vô thưởng vô phạt như vậy được."
"Ah!"
Kiryu-senpai lại gào lên rồi lại ngội bịch xuống lần nữa .
"Để thành công hơn nữa thì chúng ta không thể bê nguyên những thứ của năm ngoái mà sử dụng lại đúng chứ? Những người đam mê chân chính có thể dễ dãi bỏ qua cho những sai sót của chúng ta vì lần đầu nhưng liệu lần này họ có còn dễ tính như vậy nữa không? Vì vậy, theo em thấy chúng ta cần phải cải thiện mọi thứ để trở nên trơn tru và chuyên nghiệp hơn...... Các senpai nghĩ sao? "
Nói xong, tôi liếc mắt nhìn sang hai người hội trường hội và phó đang ngồi trên sàn và mất hết sức sống coi bộ bây giờ họ không thể nào đưa ra bất cứ quyết định gì rồi.
(Coi bộ đây là người mình có thể tin tưởng nhất lúc này.)
Tôi lại nhìn Kawasegawa-senpai.
"...... Dựa theo những gì đã nói ở trên, em đề xuất ý tưởng Cosplay café. Còn mọi người thấy sao?"
Kawasegawa-senpai cứ yên lặng đứng đó.
"Trên lý thuyết không có vấn đề gì cả. Mục tiêu kế hoạch cũng rất rõ ràng, ngươi nghĩ như thế nào?"
Khi tôi nhìn quanh phòng, hội phó thì đăng suy sụp, trong khi hội trưởng và các nam senpai khác cũng rụt rè mà giơ tay tán thành.
"Số đông biểu quyết ủng hộ. Vậy thì dự án cho lễ hội trường năm nay đã được quyết định là Cosplay café, mọi người hãy bắt đầu chuẩn bị đi."
Vì cả hai người đứng đầu câu lạc bộ đều hoàn toàn không có khả năng quyết định, Kawasegawa-senpai đành phải đứng ra làm người lãnh đạo dự án và chỉ đạo mọ thứ.
"Đầu tiên là trang phục. Hãy liên hệ với câu lạc bộ Manga và các sinh viên khoa thiết kế. Nếu bên đó không thể giúp đỡ thì chúng ta bắt buộc phải tự may. Em có thể đảm nhận việc này được không, Saikawa?"
"Vâng! Em cũng có một số kinh nghiệm trong việc làm trang phục......"
"Tiếp theo, hãy suy nghĩ rồi nói cho chị biết em dự định sẽ cos những nhân vật nào. Sau đó, chúng ta sẽ bàn đến chi phí vật liệu-"
Kawasegawa-senpai bắt đầu bước vào công tác chuẩn bị. Có vẻ như có những người sinh ra đã có thiên phú để lãnh đạo người khác. Tất nhiên, Hashiba-senpai cũng rất đáng tin cậy. Nhưng sau cùng đây là mới là bộ mặt thật sự của Kawasegawa-senpai, cứ như là những gì chị ấy thể hiện trước mặt Hashiba-senpai chỉ là một chếc mặt nạ vô hình vậy.
"Em xin lỗi, senpai. Em lúc đó chỉ đơn giản là bốc đồng."
Tôi nói với vẻ run sợ.
"Tại sao em phải xin lỗi? Chị lựa chọn ý tưởng của em cho lễ hội trường năm nay là vì nó hoàn toàn khả thi và chị tin chúng ta có thể làm được, em không cần lo lắng thừa thãi."
Rõ ràng đây là một senpai vô cùng phong cách.
"Hơn nữa ......"
"Hơn nữa?"
Tự nhiên senpai đảo mắt sang chổ khác.
"Dù sao thì nếu tên đó ở trong trường hợp này thì cậu ta vẫn sẽ chọn làm như vậy. Dù sao thì lúc này chị đang tạm thời đảm nhận vai trò của cậu ấy mà”
"Hả ......"
Tên đó? Ý chị ta là Hashba-senpai ấy hả? Mội quan hệ của hai người họ có vẻ thân thết hơn bình thường, chí ít là qua việc chị ấy liên tục nhắc đến Hashiba-senpai .
(Nhưng mà ......)
Tại sao Kawasegawa-senpai lại sẵn sàng để Hashiba-senpai làm trung tâm trong khi bản thân đứng qua một bên làm người hỗ trợ. Mặc dù đối với tôi có vẻ như khả năng sản xuất của Hashiba-senpai quả thực phải nói là tiệm cận đến sự toàn năng, nhưng nếu để đem ra so sánh với Kawasegawa-senpai thì vẫn là một chính một mười......
"Cái tên dó lúc nào cũng gây rắc rối cho mình mà."
Nói xong, senpai thở ra một hơi dài.
"Ah ......"
Loại bất lực nhưng vẫn có gì đó thích thú này khiến tôi liên tưởng đến một khả năng.
(Đừng nói là ......!)
Không, có thể lắm ấy chứ. Bất cứ khi nào đưa ra ý kiến gì thì chị ấy đều nghĩ đến Hashiba-senpai và luôn có sự tôn trọng nhất định đối với những gì anh ấy đề ra.
Ý kiến của Hashiba-senpai thực sự rất mới mẻ và đi trước thời đại nhưng không phải ai cùng có thể bắt kịp được những gì anh ta nói. Tuy nhiên, nhờ sự giúp đỡ của Kawasegawa-senpai mà mọi người có thể dễ dàng hiểu được và sự hiệu quả công việc cũng từ đó mà được tăng lên theo.
Kawasegawa-senpai là một người nghiêm khắc với bản thân và mọi người xung quanh, chị ấy chỉ làm như vậy vì thật sự nhận ra tư duy và năng lực hiếm có của Hashiba-senpai. Nhưng mà ......
(Có lẽ nào Kawasegawa-senpai ...... thích Hashiba-senpai.)
Sau khi nghĩ về điều này, người senpai cứng cỏ và nghiêm túc trước mặt tôi ngay lập tức trở nên đáng yêu. Tôi thật sự rất muốn ôm lấy chị ấy nhưng tôi không đủ can đảm để làm đều đó.
3
Đi qua Taisho Roman Yume Dori thì cuối cùng chúng tôi cũng vào được Chuo-dori, trung tâm của Koedo.
Nhìn cảnh tượng trước mắt khi tôi đi về phía Bắc từ con đường trước ga Honkawagoe, tôi không khỏi tự hỏi liệu mình đã đến đây lần nào chưa.
Các tòa nhà xung quanh tôi thấp hơn đáng kể và thậm chí có ít nhà cao tầng hơn. Ở một nơi như Kawagoe, những tòa nhà cao tầng ở khắp mọi nơi, nhưng ở đây thì hoàn toàn khác biệt với phần còn lại.
Khu vực này thậm chí không có cột điện thoại, có lẽ đã bị chôn vùi dưới đất. Không giống như những nơi chúng tôi từng đến trước đây, nơi này trông chẳng khác gì một công viên giải trí hay phim trường.
Và đểm nhấn đáng chú ý nhất ở đây là -
"Mới 2 đứa thưởng thức, mọi thứ trước mắt đều là kiến trúc kiểu Edo."
Một dãy các tòa nhà lát gạch.
"Tuyệt vời ...... cứ như là trong phim ấy."
Nhìn cảnh tượng ngoạn mục này, Nanako không khỏi có chút mất tập trung.
"Có phải tất cả những tòa nhà này đều có từ thời Edo không?"
Oji-san lắc đầu.
"Vào thời Minh Trị, ở Kawagoe đã xảy ra vụ hỏa hoạn. Thật không may, nhiều công trình quý giá đã bị thiêu rụi vào thời điểm đó. Những tòa nhà trước mặt mấy đứa đều được xây dựng lại sau đó. Tuy nhiên, chúng cũng đã hơn 100 năm tuổi."
Ra là thế. Nhưng phải công nhận là để bảo tồn được những nơi như này trong một thế kỷ cũng đủ thấy rất tốn công.
"Và, rút kinh nghiệm từ vụ cháy ở Kawagoe, chúng tôi đã sử dụng một loại vật liệu chống cháy mới do phương Tây sản xuất."
"Và tháp chuông chính là điểm nhấn của nơi này."Trong số các tòa nhà thấp thì một cái tháp chuông cao sẽ rất dễ thấy.
Trong số các tòa nhà thấp, có một tháp chuông cao dễ thấy.
"Cho đến bây giờ, đồng hồ vẫn sẽ đổ chuông khi đến lúc. Mặc dù thời gian không chính xác lắm, nhưng âm thanh rất hay."
Tôi nhìn lên tháp chuông đã tồn tại từ lâu.
Tháp chuông cũng được xây dựng lại vào thời Minh Trị, nó đã có tuổi đời hàng trăm năm. So với chuyến du hành thời gian của tôi thì là dài gấp 10 lần.
Tuy nhiên, trong mười năm này, mặc dù tôi đã cố gắng tiến bộ, nhưng tôi cũng phải chịu nhiều lần thất bại. Tôi không thể không cảm thấy rằng thời gian thực sự khó nắm bắt.
(Có lẽ 10 năm sau nó vẫn sừng sững ở đây.)
Nếu quay về tương lai thì nhất định tôi sẽ sắp xếp để đến đây xem thử. Có lẽ nó sẽ mang lại cho tôi nhiều cảm xúc thú vị.
Khi đi ngang qua cửa hàng đậu phụ bên cạnh tháp chuông, tôi cảm thấy có ai đó đang gọi chúng tôi.
"Ah, Sensei! Ông cham làm việc thật đó, đang dẫn khách tham quan à?"
Có vẻ như người đó đang gọi Oji-san.
"Ừ, suy cho cùng thì hữu duyên thiên lý năng tương ngộ mà. Với lại bán cho tôi 3 cái donut đậu phụ nhé."
Không hổ danh là chủ tịch hiệp hội du lịch có khác, ông ta quả thật là một người nổi tiếng ở đây. Trên đường đi Oji-san được rất nhiều người chào hỏi và ông ấy đều đáp lại với vẻ ân cần.
Nhưng mà tại sao họ không gọi là chủ tịch hay gì đó mà lại gọi là sensei nhỉ? Hay có khi nào trước đó ông ấy đã từng có thời gian làm giáo viên không? Nếu căn cứ vào cách ăn nói và hành động thì cũng có thể lắm.
"Mọi người đều gọi bác là sensei."
Oji-san trông có vẻ cũng quen với điều đó.
"Sau cùng thì đây cũng là một nghề mà."
Có vẻ như là thế thật.
Cả 3 chúng tôi vừa đi vừa ăn bánh donut.
Những chiếc bánh donut vừa mới ra lò được chiên giòn ở bên ngoài, bên trong rất mềm và ngọt, với hương vị tuyệt vời lan tỏa trong miệng.
"Ngon quá đi mất!"
“Nóng!”
Nanako vui vẻ cắn miếng thứ hai, nhưng cô ấy dường như bị bỏng và hét lên."Cháu gái à, uống thử nó đi. Cái này ăn với donut thì rất chi là hợp lý."
Tách trà cô ấy nhận lấy từ Oji-san có hơi nóng nhưng có vẻ rất phù hợp với móng ngọt này.
"Cảm ơn bác nhiều lắm, xin lỗi đã làm phiền."
Đấy là còn chưa nói tiền trà bánh đều do ông ấy trả mà không đòi chúng tôi một đồng nào.
Thấy sự hếu khách như vậy, tôi và Nanako không thể không thấy cảm kích.
"Đừng bận tâm. Đó là việc của tôi mà."
Oji-san cứ tiếp tục đi tiếp với vẻ mặt điềm tĩnh, tiếp tục công việc của mình.
"Tiếp theo là chổ này. Nhớ cẩn thận khi băng qua đường nhé."
Đi qua con đường này, chúng tôi bước vào một con đường khác.
Tôi đã mong đợi đây là một chổ yên tĩnh.
"Trời, chổ này đông dữ thần!"
Như Nanako nói, nơi này quá đông đúc.
"Địa điểm tiếp theo chúng ta sẽ đến là nơi nổi tiếng nhất ở Kawagoe. Có lẽ nó còn nổi tiếng hơn cả Koedo."
Nghe những lời của ông ấy, Nanako nghiêng đầu bối rối.
"Ah ...... Đúng là cũng có chút ấn tượng."
Có vẻ như, một chương trình du lịch nổi tiếng của một đài truyền hình địa phương ở Hokkaido đã từng đến đây. Là gì nhỉ? Hình như họ có giới thiệu một món ăn nào đó.
"Mứt mận, Fugashi hay cái gì đó tương tự......."
"Fugashi[note48025]?"
"Hmm. Không chỉ là Fugashi bình thường đâu, kích thước của nó to chắc phải bằng một tấm poster cuộn lại."
"Đúng vậy. Khu vực này có nhiều cửa hàng đồ ngọt rải rác và đây là chổ nổi tiếng nhất ở Kawagoe, Kashiya Yokocho[note48026]."
Oji-san khẽ gật đầu và nhìn quanh các cửa hàng.
"Thay vì đứng đây nói chuyện, sao chúng ta không đi dạo xung quanh nhỉ?"
Chúng tôi lại đi theo ông ấy.
Quả thật, như lời chú nói, trăm mùi còn hơn một mùi. Ở đây tập trung rất nhiều cửa hàng bán đồ ăn vặt thô sơ hoài cổ và mỗi cửa hàng đều có một lượng lớn khách hàng.
Những món đồ ngọt đậm chất hoài cổ như kẹo cao su 10 yên, bánh rán mini, cola fudge, ... được bày trên kệ khiến người ta lóa mắt.
"À, Fugashi mà cậu nói tới này, Kyouya."Nghe Nanako nói, tôi quay lại nhìn.
"Đấy, nó đó.To lắm phải không?"
Trong cửa hàng có nhiều Fugashi không khác gì cái ống pháo.
"Làm sao có thể ăn được nhỉ ......?"
“Ai biết, thì cứ ăn như bình thường, chỉ là hơi lâu thôi."
Chúng tôi không mua vì chúng không dễ cầm theo. Thay vào đó, có vẻ như các học sinh sơ trung đến đó và mua một chiếc. Một số cậu bé thậm chí còn bắt chước cảnh đánh nhau, thực sự rất trẻ con.
"Học sinh sơ trung có vẻ thích thể loại này ha ~"
Nanako trông có vẻ hài lòng.
"Chắc hồi còn đi học cậu cũng hay mua nhiều thứ lạ đời lắm đúng không, Kyouya?"
"Ừ, tính ra hồi đó cái bình thường nhất mình mua là một cái móc khóa với dòng chữ ‘Cố lên’ được khắc trên đó."
Loại móc khóa này vẫn có thể được nhìn thấy ở nhiều nơi, tôi cũng khá ngạc nhiên khi những thứ như vậy vẫn được bán cho đến bây giờ.
"Ah! Kiếm gỗ kìa!"
Nanako nói một cách thoải mái.
“Kiếm ...... gỗ?"
"Nó được đi kèm với một túi vải bọc nhìn sang trọng hẳn. Trông có vẻ thú vị ghê......"
Nói về điều này, Nanako cuối cùng cũng nhận ra sự khác biệt trong góc nhìn của chúng tôi.
"...... Tốt nhất là hãy quên nó đi."
"Chà, hmm."
Không biết Nanako tính làm gì nếu mua được kiếm gỗ nhỉ?
Tôi hy vọng là không phải dùng để choảng nhau ......
Địa điểm tiếp theo chúng tôi ghé thăm là một cửa hàng bán đồ gốm sứ sau khi rời Kashiya Yokocho.
Ở tầng một, có một số đĩa, chậu, đồ vật nhỏ và móc khóa, trông rất thú vị, nhưng điểm đến của chúng tôi là ở tầng hai.
"Đây là lớp học trải nghiệm làm gốm. Mấy đứa chắc là chưa bao giờ làm thử mấy thứ này đúng chứ?"
Oji-san vừa nói vừa nhìn về mấy cái bàn xoay.
"Năm ngoái bọn cháu làm rồi ......"
"Quên mất chưa nói với bác, bọn cháu là sinh viên của Geidai."
Chúng tôi đã từng có trải nghiệm làm gốm hồi năm nhất đại học.
"Tuy nhiên lúc đó mọi người đều bận làm game nên khi học thì cứ ngủ gà ngủ gật. Có lẽ dây là cơ hội tốt để thử lại một lần nữa nhỉ?"
"Đúng đó. Biết đâu lần này chúng ta sẽ tạo nên tuyệt phẩm~"
Nói xong thì 2 đứa lập tức ngồi vào bàn xoay và nặn gốm
"Đúng là khó chết đi được ......"
Nanako đang gặp khó trong việc nặn ra hình dàng một cái bình.
"Nanako, hãy cố gắng dùng tay để định hình nó ...... wahhhhh!"
"Kyouya, của cậu cũng đâu có khá hơn là bao."
"Cậu đúng là chẳng biết ý tứ chút nào nhỉ ......?"
Nghĩ lại thì từ lúc trước đến giờ hai đứa bọn tôi chả hề cư xử giống sinh viên của một trường đại học nghệ thuật chút nào
"Chà ...... có vẻ như đúng là quá sức rồi."
Sau cùng thì trải nghiệm làm gốm đã kết thúc một cách tồi tệ.
"Đúng là thất vọng quá đi ......"
"Ừ ......"
Mặc dù chúng tôi không phải là chuyên gia về gốm, nhưng nó vẫn khiến chúng tôi cảm thấy hơi buồn khi có hai chiếc bình đặt trước mắt một cách thảm hại.
Sau khi được nhân viên bán hàng hướng dẫn, cuối cùng chúng tôi cũng làm được một chiếc đĩa trông vẫn còn tươm tất.
Bước tiếp theo là giao cho thợ chuyên nghiệp đem đi nung.
"Hàng sẽ được giao đế tận nhà mọi người trong tháng này."
Tôi không thể không cười một chút khi nghĩ đến việc đột nhiên nhận được hai chiếc đĩa bí ẩn khi tưởng như mình đã quên mất nó.
4
Sau khi kết thúc trải nghiệm làm gốm, chúng tôi quay lại đường chính một lần nữa.
"Đến cuối đường rồi. Chổ này có nhiều đền chùa nổi tiếng lắm ......"
Cuộc trò chuyện được nửa chừng, âm thanh của cây đàn guitar vang lên từ túi áo của Oji-san.
"Xin lỗi, tôi có điện thoại."
Có vẻ như đó là tiếng điện thoại của ông ấy
"Alo, sao thế? ...... Rồi, hiểu rồi."
Cuộc gọi chỉ diễn ra vài phút, hình như là chuyện công việc.
"Xin lỗi cô cậu, tôi có việc đột xuất, xem ra chuyến thăm quan đành kết thúc ở đây. Thực xin lỗi vì không thể đưa hai đứa đi hết chuyến tham quan."
Rồi Oji-san cúi đầu với vẻ nghiêm nghị, chúng tôi cũng cảm thấy vừa cảm kích vừa khó xử
"Không sao đâu bác, chuyến đi này thật sự rất bổ ích."
"Chà giấu gì bác, không có bác chỉ dẫn thì bọn cháu không thể nào biết được nhiều về nơi này như vậy."
Chúng tôi thành thật cảm ơn Oji-san.
Mặc dù mọi thứ bắt đầu từ ý tưởng cao hứng của chủ quán cà phê, nhưng chúng tôi cảm thấy rất hài lòng với việc được ông ấy dẫn đi tham quan mọi thứ.
Tất nhiên, tôi cũng đã biết được nhiều thứ.
"Nếu thề thì để tôi tôi giới thiệu thêm mấy chổ nữa nhé ......."
Nói rồi Oji-san lại lấy điện thoại ra.
"Có nhà hàng này phù hợp để mấy cặp đôi ăn trưa cùng nhau lắm, cô cậu nên thử đến đó"
"À...... vâng, làm phiền bác rồi."
Ông ấy đột nhiên đưa ra đề xuất thế này, tôi không thể tìm được lý do gì để từ chối
"Khỏi cần cảm ơn gì đâu, một tiếng nữa tôi sẽ nói địa chỉ cho. À mà cho tôi xin số của cậu để tiện liên lạc"
"Ah, vâng ......"
Tôi đưa số của mình cho Oji-san.
"Rồi, được rồi. Liên lạc sau nhé, hẹn gặp lại."
Oji-san lại một lần nữa cúi đầu và hòa vào đám đông.
"Ông ấy đi rồi ......"
"Có vẻ như là có công việc thật."
Kiểu này chắc chắn phải là một vụ lớn hay gì đó tương tự
Giờ thì hướng dẫn viên đi rồi, không ai chỉ cho chúng tôi tiếp theo nên đi đâu.
"Đi đâu tiếp đây?"
Liệu chúng tôi có nên đi đến chổ nhà hàng mà Oji-san giới thiệu không? Hay chỉ cần ghé đại quán ven đường nào đó để ăn trưa ......
Dù thế nào thì cũng phải một tiếng nữa mới gặp lại Oji-san. Tôi vẫn còn suy nghĩ về Tsurayuki, nhưng có vẻ sẽ phải đợi đến sau bữa trưa. Trong khi tôi đang tham quan, tâm trí của tôi tràn ngập những thứ liên quan Tsurayuki, tôi phải tìm một cơ hội để sắp xếp mọi thứ lại từ đầu.
Trong khi tôi đang đấu tranh với những lựa chọn, Nanako nói với tôi.
"Nè, Kyouya ...... Có chổ này mình muốn đến."
Tôi không mong đợi Nanako có một nơi rõ ràng mà cô ấy muốn đến.
Nhưng mà, Nanako lúc này vô cùng xấu hổ, không dám nhìn thẳng vào mắt tôi chút nào, thật lòng mà nói thì...... rất khả nghi.
"Vậy, chúng ta đi đâu đây?"
"Thì đến chổ mình muốn đến!"
Bí mật đến mức không nói được sao?
Tuy nhiên, không có nơi nào tôi muốn đến vậy nên không có lý do gì để từ chối.
"Vậy thì đi thôi. Cậu có biết đường không?"
Sau khi tôi hỏi, Nanako gật đầu lia lịa.
"Mình vừa mới xem brochure, không có vấn đề gì!"
Nanako thậm chí còn đỏ mặt và kéo tay áo tôi.
"Đi nào!"
"Uh-huh."
Mặc dù tôi không hiểu tại sao cô nàng lại hào hứng như vậy, nhưng tôi đã làm theo mong muốn của Nanako và đi theo cô ấy.
Chúng tôi đi về hướng phía bắc, sau đó đi qua hướng đông.
Càng đi thì khác du lịch cũng dần vơi đi, sự tò mò của tôi cũng dần tăng lên.
"Này, còn bao xa nữa mới tới nơi vậy?"
"Ừ thì ...... Gần đến rồi!"
Nanako không cho tôi biết sẽ đi đâu.
Tôi quan sát thì thấy khách du lịch xung quanh chúng tôi chủ yếu là các cặp đôi. Lúc trước thì còn có các gia đình và học sinh nhưng bây giờ thì không còn nữa.
(Có khi nào ......)
Chưa chắc nơi tôi nghĩ là nơi mà cô ấy muốn đến, sau cùng thì chỉ đành lẳng lặng đi theo
"Ah, đây rồi."Tôi cứ đi theo Nanako, đó là một khu rừng rộng lớn và những ngôi nhà dành cho chim chóc. Qua cổng Torii, tôi có thể nhìn thấy mái hiên của ngôi đền chính phía sau.
"Đền thờ sao ......?"
Nanako gật đầu.
"Nơi này có tên là đền Hikawa. Brochure cũng dành ra một diện tích lớn để giới thiệu về nó như một danh lam thắng cảnh, vậy nên mình muốn đến đó xem thử!"
Nanako giới thiệu với tôi với vẻ đầy háo hức.
Có rất nhiều cặp đôi đến đây chứng tỏ nó là một địa điểm nổi tiếng về thứ gì.
(Tốt nhất là nên đừng nói gì ......)
Sau cùng thì bây giờ Nanako lúc này mặt đỏ bừng, không nói được lời nào.
Khi đến gần hơn, tôi thấy rằng đó là một ngôi đền cỡ trung bình. Tại cổng vào, các nhân viên bảo vệ đang chỉ đạo giao thông cho các xe ô tô ra vào điện thờ.
Không ngờ hiệu ứng từ quảng cáo lại thu hút nhiều người đến vậy.
Chúng tôi cùng nhau đi vào trong.
Quy mô của đền Hikawa không lớn nhưng số lượng người tham quan đông hơn nhiều so với các đền thờ khác.
Về cơ bản, tất cả những người đến đây đều đi theo cặp. Thỉnh thoảng, một vài người trong số họ đến một mình, nhưng tất cả đều là phụ nữ.
"Đông đúc thật đó."
Có hàng dài xếp hạng tại các gian hàng để rút thăm và làm bùa hộ mệnh.
"Okay, Kyouya, cầu nguyện thôi nào."
"Ah, ừ ......"
"Chẳng phải có rất nhiều điều cậu muốn cầu nguyện với Kami-sama sao......"
Thật vậy, có rất nhiều điều mà một người muốn ước. Không chỉ về Tsurayuki, mà còn về các tác phẩm sắp tớ. Ngoài ra, tôi có nhiều mong muốn về tương lai của mọi người.
Sau khi rửa tay, chúng tôi di chuyển ra phía sau của hàng thờ ngắn hơn một chút. Trước chánh điện hoành tráng, bốn bề là người. Tất nhiên, tất cả đều là cặp đôi.
Hai chúng tôi cùng nhau xếp hàng và chậm rãi đi về phía trước. Trên mặt tấm bảng có ghi nhiều tác dụng khác nhau của điện thờ.
Điều nổi bật nhất, được viết bằng những chữ cái in đậm rất lớn, là
(Rất linh nghiệm cho những cặp đôi mong muốn tình duyên bền chặt......)
Biết ngay mà, xem ra không phải tự nhiên mà tôi lại bị kéo đến đây. Nhưng mà giờ tự nhiên mở miệng hỏ cô ấy thì kì quá, thôi thì cứ coi như chưa nhìn thấy gì vậy.
"Thế Kyouya muốn ước gì vậy?"
"Mình à? Xem nào ......"
Tôi nhớ lại những gì mình suy nghĩ suốt thời gian qua, và thật khó để đúc kết nó thành một điều ước. Và điều quan trọng nhất trong số đó là vấn đề về Tsurayuki, tôi đoán vậy.
"Tốn công đến đây thì phải ước thật nhiều mới được."
"Cũng phải nhưng mà cũng không nên tham quá, một hay hai điều là đủ rồi."
Mặc dù là đang làm phiền đến các vị thần, nhưng Nanako đã đúng.
"Vậy thì mình sẽ ước nhận được 500 tỷ yên, vẫn còn nhiều thứ mình muốn trở thành hiện thực!"
Nói xong, cô ấy đã mỉm cười với tôi. Tôi tự hỏi tham lam thế này thì liệu có bị thần linh trừng phạt vì tham lam quá mức không nhỉ?
Tôi cười khổ và nhìn về phía chính điện.
Âm thanh của những tiếng chuông vang lên trong điện thờ ồn ào.
(Mình cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi.)
Nhờ những lời của Nanako, tôi đã có thể ngừng nghĩ về chữ Tsurayuki trong một thời gian.
(Ah ......)
Có lẽ Nanako không chỉ muốn đến vì bản thân, mà còn ...
(Cậu ấy cũng muốn giúp mình phấn chấn lên ......)
Nếu đúng như vậy, tất nhiên tôi sẽ rất vui và biết ơn, nhưng tôi cũng cảm thấy tội lỗi vô cùng.
Mọi thứ là lỗi của tôi. Mỗi lần tôi nhìn thấy Nanako trông đáng yêu trước mặt tôi, tôi lại cảm thấy vô cùng dằn vặt.
Tôi thì ở thời điểm này vẫn chưa có tiến trển gì với Shinoaki và giờ thì mọi thứ đã hoàn toàn đã viết lại từ đầu, vì vậy tôi cảm thấy xấu hổ vì không thể đưa ra lựa chọn.
(Nanako không hề muốn che giấu ý tốt dành cho mình......)
Tôi nhớ những gì đã xảy ra trong ngày chào đón Saikawa gia nhập ngày trước.
Đó không phải chỉ đơn giản là say nên không làm chủ bản thân. Vào thời điểm đó, rõ ràng là Nanako đang thổ lộ tình cảm của mình với tôi. Mặc dù Nanako khá nhút nhát, nhưng mà những “cuộc tấn công” của cô ấy đã trở nên thường xuyên hơn đáng kể.
Cuối cùng cũng đến lượt chúng tôi. Đặt tiền vào hòm, chúng tôi đã cúi đầu hai lần và đập tay hai lần.
Cúi đầu xuống, tôi nhìn trộm Nanako.
Đôi mắt cô ấy đang nhắm nghiền lặng lẽ miệng thì đang lẩm bẩm cái gì đó. Tôi không thể nghe nội dung chính xác, song đã đến đây rồi thì cũng phần nào đoán được nội dung.
(Lúc này mình tốt nhất là đừng nên nó bất cứ điều gì.)
Có khi nào lần này tôi chuyển sang route Nanako và cô ấy sẽ thay thế vị trí của Shinoaki trong dòng thời gian trước. Không, ngay cả khi điều đó xảy ra, tôi không có thời gian để nghĩ về nó bây giờ.
Chúng tôi chắp tay, cúi đầu một lần nữa và kết thúc quá trình cầu nguyện.
Có lẽ bởi vì đã ngộ ra điều gì đó, biểu cảm của Nanako trở nên dịu đi nhiều.
5
Sau khi cúng bái xong, chúng tôi dự định đi tìm quanh miếu.
"Hiện tại, hình như có sự kiện nào đó đang diễn ra."
Nanako nói, tay chỉ vào brochure.
Chuông gió kết duyên được treo bên cạnh ngôi đền với đủ hình dạng và kích cỡ, và chúng trông rất bắt mắt khi đang rung rinh trong gió. Nhân tiện, tôi nghĩ có một số chiếc chuông gió treo sau cổng Torii."Thật là một cảnh tượng hiếm thấy, chắc phải 2000 cái chuông nhỉ?"
"Đến cả một cửa hàng cũng không thể có được số lượng nhiều như vậy."
Tôi thật sự cũng rất ấn tượng.
"...... Cậu cứ thưởng thức đi, mình đi vệ sinh một chút đã."
"Được rồi, vậy mình sẽ đợi ở đây nhé."
Xa hơn một chút bên trong có một bia đá, chúng tôi hẹn gặp nhau ở đó.
Tôi ra khỏi phòng vệ sinh và quay trở lại điện thờ. Ngay sau đó, tôi nhận thấy ba người đàn ông đang nhìn Nanako và nói điều gì đó.
"Huh?"
Rõ ràng nhìn thôi cũng nhận ra chẳng có ý tốt gì.
Tôi nhớ đến những kẻ rắc rối ở lễ hội trường và căng thẳng.
"Em gái xinh đẹp ơi."
"Đi một mình à?"
"Làm gì có chứ, tôi có bạn trai đi cùng mà. Dù sao thì một cô gái xinh đẹp như tôi đây thì đâu phải đến đây để cầu tìm được một nữa của mình chứ."
3 thanh niên nghe xong cũng đành thở dài ngao ngán
Cuộc trò chuyện cũng nhanh chóng kết thúc
(Làm tốt lắm.)
Tôi cảm thấy vô cùng nhẹ nhỏm.
“ Hể ......!?"
Hai tên đàn ông bên bia đá đã liếc trộm Nanako kể từ lúc trước. Đang suy nghĩ xem có nên lên nói chuyện với cô ấy không ......
Tôi vội vàng chạy về phía Nanako.
"Xin lỗi đã để cậu phải đợi!"
Nanako nhìn tôi và mỉm cười.
"Không sao! Vậy thì chúng ta hãy tiếp tục chuyến tham quan nào!"
Nói xong, cô nàng đi về phía con đường có treo đầy chuông gió.
Tôi đi theo sau cô ấy, nhìn quanh như không có chuyện gì xảy ra.
(Những người vừa ở đó ...... vẫn đang nhìn về phía mình à?)
Chắc họ nghĩ tôi là bạn trai của Nanako. Những ánh mắt ghen tị khiến tôi hơi ngượng ngùng.
Chúng tôi thường sống trong một quần thể xã hội nhỏ, nhưng từ những giao tiếp bên ngoài không thường xuyên thế này, điều đó khiến tôi hiểu ra một điều.
Nanako rất đẹp, đó là điều không thể phủ nhận.
Sau cùng thì vài năm nữa, cổ sẽ trở thành một ca sĩ kiêm nhạc sĩ nổi tiếng toàn quốc. Mặc dù điều này chủ yếu là vì sức hút của các bài hát, nhưng ngay sau khi ra mắt, cô ấy đã xuất bản một cuốn sách ảnh và bán rất chạy-một minh chứng cho sức mạnh mà ngoại hình xinh đẹp mang lại.
Sau nhiều thời gian ở bên cô ấy, đôi khi tôi quên mất sự thật rằng ...
Liệu mối quan hệ giữa chúng tôi là gì?
"Ah, Kyouya, nhìn kìa!"
"Wow ......"
Nhìn hưỡng Nanako đang chỉ trước mặt tôi, tôi không thể không thốt lên và chăm chú không rời.
Trước mắt tôi là vô số Ema[note48027] gắn vào những chiếc chuông gió đủ màu sắc được treo đầy một dãy.
Có những cái bằng thủy tinh và bằng gốm, và những nốt nhạc ngắn buộc dưới chiếc chuông gió đung đưa và tương tác với nhau.
Hòa với ánh nắng, mắt tôi biến thành một thế giới ánh sáng đầy màu sắc.
Âm thanh trong trẻo và hài hòa vang lên, và như thể tôi đã đi đến một thế giới khác.
Thật đẹp đẽ làm sao, không giống cảnh quan của thế giới hiện tại.
Tôi đứng lặng người ở lối vào.
Một cảm gác đầy hào hứng trỗi dậy.
"Mau vào trong thôi......"
Nanako hối thúc.
"Hmm."
Tôi gật đầu và bước vào hành lang đang đung đưa chuông gió.
Vừa bước vào trong, tôi choáng váng bởi những tia sáng rực rỡ. Không giống như nhìn từ xa, nhìn gần, ánh nắng đan xen vào tiếng chuông gió làm tôi hơi cay mắt.
Lượng thông tin nhận được thông qua thị giác và xúc giác trong một khoảnh khắc lớn đến mức não bộ hoàn toàn không kịp phản ứng, cứ như thể rơi vào sương mù dài trăm dặm.
Ánh sáng và màu sắc biến đổi, vừa hư là vừa thật.
Trong số đó, có một thứ đập vào mắt tôi.
(Đây là ......)
Những dòng chữ được ghi dưới những chiếc chuông gió với đủ hình dạng và kích cỡ là cách mọi người thể hiện suy nghĩ của mình. Tất nhiên, ở nơi này thì là mấy thứ về tình yêu.
Thích đối phương nhưng lại không dám nói ra, muốn truyền đạt nhưng không dám nghe hồi đáp ...... Việc viết ra những cảm xúc của mình thế này cũng cũng là một cách hay để giải tỏa. Không ai ép buộc họ viết ra những lời này cả, tất cả đều là từ cảm xúc của bản thân mà ra.
Tất nhiên không phải chỉ có chừng đó. Những tấm Ema được xếp thành tầng tầng lớp lớp như chất chứa đầy cảm xúc của những người từng đến đây. Nhìn xa có vẻ đơn sơ nhưng mà lại gần thì đúng là vô cùng nên thơ hữu tình.
"Oooh ......"
Tôi không thể không thốt lên. Những suy nghĩ mang theo sức mạnh, và khi tập hợp lại với nhau, chúng trở thành một thứ áp lực. Áp lực của những thứ đó làm
cả thị giác và thính giác của tôi đều bị xáo trộn, thực sự hơi kinh khủng.
Để có thể giải thích tại sao lại như vậy thì có lẽ do người ở bên cạnh tôi thật sự đang có một cảm xúc mãnh liệt
Hơn nữa, tôi cũng biết đối tượng mà trái tim cô ấy khao khát.
Cảnh vật trước mặt bắt đầu dao động. Tôi nhận ra rằng các giác quan của tôi đã trở nên khác đi một chút, nhưng tôi không thể làm gì được.
Tôi lúc này không khác gì người sai. Không, nó còn kích thích hơn thế, như đang bay đến một nơi rất xa, rất xa.
"Đúng là đẹp thật đó nhưng mà nó cũng hơi lạ lùng ha."
Nanako thở dài và nhìn tôi.
"Cậu không nghĩ vậy sao, Kyouya......"
Trong ánh sáng mập mờ, Nanako trông cũng dần mờ ảo. Khuôn mặt xinh đẹp và đôi mắt to ấy đang nhìn thẳng vào tôi.
Tôi không thể nghe được cô ấy nói gì, tôi chỉ biết người phụ nữ đứng trước mặt mình đúng là rất xinh đẹp. Không hiểu sao đầu óc tôi lúc này vô cùng mụ mị.
Tôi đang dần mất tự chủ. Không phải là do âm thanh của những chiếc chuông gió mà chính
là ánh mắt đẹp mê hồn của Nanako.
"Kyouya......"
Nanako gọi tên tôi. Giọng nói đó cứ vang vọng trong đầu tôi.
"Nanako......"
Tôi cũng đáp lại cô ấy.Hả, tại sao tôi lại thân thiết quá mức bình thường với Nanako vậy? Bàn tay của tôi đã đặt trên vai cô ấy, tiếp theo nên làm gì đây nhỉ? Gượm đã! Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đây không phải lúc để làm những điều phù phiếm như vậy! Có lẽ nào đây là ...... thần tình yêu dẫn lối?
Mọi thứ trước mắt tôi chỉ toàn là một màu trắng.
"Kyouya......"
Biểu cảm của Nanako đột nhiên trở lại bình thường.
Ánh mắt cũng liếc sang một bên.
"Nanako ......?"
Tôi nhận thấy có điều gì đó không ổn và cũng nhìn sang một bên.
Ngay lúc đó tụi học học sinh choai choai đã bu đến chổ bọn tôi từ lúc nào rồi nhìn với vẻ vô cùng thích thú, như đang hóng hớt điều gì đó
"Hông hôn à, anh giai?"
Một đứa học sinh tự nhiên lên tiếng và ngay lập tức bị những đứa khác thúc cùi chỏ.
Chúng tôi nhận ra điều này và vội vàng rút đi.
“Chuông…chuông gió đẹp nhỉ!?"
"Ừ! Đẹp thật!"
Chúng tôi đỏ mặt và cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và không thèm chiêm ngưỡng chiếc chuông gió nữa, rồi chạy xuống lối ra.
(Tí nữa thì ......)
Người tôi mồ hôi nhễ nhại.
Hoàn toàn bị thao túng bởi bầu không khí của thời điểm này. Vị trí, khung cảnh và bản chất đáng mến của Nanako khiến tôi hoàn toàn mất tự chủ. Nếu mọi chuyện cứ tiếp diễn như vậy, mọi chuyện sẽ thật tồi tệ.
Tôi nên làm gì đây? Trước đó, tôi và Nanako chưa bao giờ có bầu không khí mơ hồ như vậy. Tuy nhiên sau buổi họp, giữa chúng tôi đã có một sự thay đổi rất lớn. Cũng giống như khi ở Shirahama, Nanako ngày càng trở nên mạnh dạn hơn.
Nhưng đó chỉ là hoàn cảnh cá nhân của cô ấy, và tôi vẫn giữ sự tự chủ của mình. Tuy nhiên, sự việc hôm nay cũng bị bầu không khí ảnh hưởng, trở nên “như ý” là do ý muốn của đôi bên.
(Bây giờ không phải là lúc để nghĩ về những điều như vậy. ...... Mình đang làm gì thế này?)
Có lẽ điều gì đó đang thay đổi giữa chúng tôi theo một cách nào đó. Sau khi đến đây, tôi liên tục bị dày vò bởi sự thay đổi bất ngờ này.
6
Tại phòng khách-trung tâm của nhà chung Kitayama, nơi Kawasegawa-senpai ngồi khoanh tay như thể cô ấy là tổng chỉ huy.
Tôi ngồi trước mặt chị ta, không khác gì một cấp dưới đang đợi lệnh.
"Để có thể khiến mọt thứ diễn ra suôn sẽ thì cần phải chuẩn bị mọi thứ càng sớm càng tốt Em sẵn sàng rồi chứ, Saikawa?"
" Vâng, nhưng nó có thực sự quan trọng không, senpai? Chị đâu phải thành viên của câu lạc bộ. "
"Đúng là chị không phải là thành viên cây lạc bộ nhưng cả hội trưởng và hội phó đều ngỏ ý muốn chị giúp."
"Chị đúng là ......"
Cái câu lạc bộ Mỹ thuật này đã đủ loạn lắm rồi, giờ còn muốn kéo của Kawasegawa-senpai vào sao......
Chủ đề cho lễ hội trường đã nhanh chóng được quyết định.
Lợi thế của câu lạc bộ này là một khi quyết định được đưa ra, nó có thể được thực hiện một cách nhanh chóng. Dù là Kiryu-senpai ủng hộ nó hay là tất cả các thành viên bao gồm cả người đã phản đối quyết liệt như Hiyama-senpai đều cùng nhau hướng đến một mục đích chung là Cosplay Café.
Tuy nhiên, phần khó nhất vẫn chưa đến. Kawasegawa-senpai và tôi trở về nhà chung và bàn chuyện.
"Tất nhiên...... em cũng phải cosplay đúng chứ?"
Tôi nhìn trộm biểu hiện của senpai và nói.
"Không muốn thì không sao. Nhưng với tư cách là người tổ chức, chị vẫn muốn em cosplay."
"Em làm được, nhất định sẽ làm được!"
Tôi nhanh chóng đáp lại.
Chuyện này là do tôi nghĩ ra đơn giản do bản thân thích cosplay, vì vậy không có lý do gì để từ chối.
"Nhưng mà em cũng không muốn ‘lộ’ quá nhiều ......"
Tôi nêu ra yêu cầu của mình
"Đừng lo. Những chi tiết gợi dục sẽ lập tức được loại bỏ thẳng tay."
Tốt quá. Nhưng cái gì mà chi tiết gợi dục chứ ...... Có cần phải thằng thắn vậy không, bà chị.
"Đây là danh sách mà Kiryu-senpai đề xuất, muốn đọc chứ?"
Nhắc mới nhớ, anh ấy vừa giao cái gì đó. Tôi lấy danh sách và xem các tác phẩm và nhân vật được viết trên đó.
"Kiryu-senpai đúng là hơi bệnh thật đó ......"
"Đúng thế."
Kawasegawa-senpai cũng chỉ biết thở dài.
Trên đầu danh sách, có những nhân vật không thích hợp để xuất hiện ở nơi công cộng.
Dù sao thì tôi cũng là một người đam mê cosplay, tôi không có thành kiến với những nhân vật kiểu này. Tuy nhiên, loại cosplay có mức độ hở bạo này phải thường sẽ được dùng trong studio đặc biệt hoặc đặt ra các giới hạn nhất định. Nếu không thì dù là ai trong ngành cũng không sẵn sàng nhận việc cả.
Với một quán café được mở trong một trường đại học thì những thứ trong danh sách này gần như là bất khả thi. Ngay dòng đầu tiên Taimanin[note48028] đã thấy không ổn rồi ......
"Được rồi, giờ chị sẽ làm lại danh sách. Sau đó em với Nanako và Shinoaki cứ chọn ra những nhân vật mình thích, được chứ?"
"Vâng, nhờ chị."
Sau đó, tôi chấp nhận đề nghị của Senpai và điều tra thực đơn của quán. Osaka là thành phố thương mại nên việc mở cửa hàng ăn uống không phải việc gì khó khăn.
Tập giấy tôi đang cầm trên tay là thông tin liên hệ của từng doanh nghiệp cung cấp và ngân sách dự kiến được đề ra. Kawasegawa-senpai lấy thứ này ở đâu vậy?
(Đúng là một con người hoàn hảo.)
Tôi lén nhìn qua khe hở trong tập giấy và nhìn vào senpai.
Ngoại hình đẹp, thân hình mảnh mai. Ngực cô không to nhưng cũng không phải màn hình phẳng. Tóc buộc sau đầu để lộ phần gáy xinh xắn. Nghe có hơi biến thái, nhưng tôi không thể không ngừng nhìn vào gáy của Kawasegawa-senpai.
Chị ấy không khác gì một con búp bê cả. Chắc khi còn nhỏ cũng đã có vài người nói mây lờ như vậy với senpai rồi. Tôi nhìn lại mình và chỉ biết thở dài.
Giá mà senpai mặc một trong những bộ đồ đẹp trai mà tôi muốn mặc nhưng không được, chắc rằng nó sẽ thích hợp với chị ấy lắm......
"Huh, ahhhhhhhhhh ......!"
Tôi không thể không hét lên.
"Này, sao vậy! Đột nhiên hét lên ......!"
Kawasegawa-senpai nhìn tôi với đôi mắt chết lặng. Tôi thường thì thầm lí nhí trước mặt senpai, nên đột nhiên như thế này, chắc hẳn chị ấy đã rất sốc.
"Em có thể hỏi senpai câu này được không?"
"Ừ, gì thế ......"
Tôi nhìn senpai với đôi mắt đầy hy vọng
"Senpai cũng cosplay luôn nhé!"
Tôi vừa nói xong thì thấy senpai nhảy dựng lên, rồi lập tức đáp lại.
"Này, thôi đi! Không đời nào chị có thể làm được!"
...... Biết ngay bà chị này kiểu gì cũng nói vậy mà.
"Sao vậy?"
"Tại sao à? ...... em hiểu mà, so với em, Shinoaki và Nanako, chị không đẹp chút nào. Đâu ai muốn một người như chị cosplay đâu ha, chắc thế? "
Ah~~ ah~~ Biểu cảm đó! Thật là một biểu cảm tuyệt vời! Biểu cảm dễ thương và cử chỉ đỏ mặt này, thật đáng yêu làm sao! Làm sao có người không thích một người như vậy cosplay chứ! Senpai đúng là thật biết đùa mà!
...... Nhưng mà nó thẳng thắn thế này thì không hợp lý cho lắm.
"Thành thật mà nói, tôi nghĩ senpai nên thử cosplay. Với kinh nghiệm mười năm lăn lộn trong ngành, em có thể đảm bảo rằng không có vấn đề gì với sự quyến rũ chết người của senpai."
"Không, làm sao có chuyện đó chứ! Chưa kể làm sao tìm được nhân vật phù hợp với chị chứ? Ngực chị cũng không lớn và thân hình thì quá gầy ...... Hey, em đi đâu thế?"
Tôi không đợi senpai của mình nói xong, trở về phòng và lục tung thùng trang phục của mình.
"Đây rồi ......"
Sau đó tôi quay lại phòng khách và đưa nó cho senpai.
"Cái thể loại gì đây ......"
"Được rồi! Mau mau đi thay đồ đi!"
Trước sự ép buộc của tôi, Kawasegawa-senpai đã lấy quần áo và trở về phòng và thay đồ. Trong phòng thỉnh thoảng vang lên mấy câu như "Cái này nhìn cũng đẹp đó chứ…Nhưng không biết mình có hợp với nó không ta?”
Sau đó…
"Chị đã cố ...... mặc nó vào, nhưng nó thực sự không được, nó không vừa ...... chút nào.""Kawasegawa-senpai!!! Thật toẹt vời! Đúng là một kiệt tác! Đây là lần đầu tiên em thấy mới người có thể cosplay hợp với nó thế này!"
Thứ tôi đưa cho Kawasegawa-senpai là trang phục cực phẩm của một nữ chỉ huy trong một anime Hero Fighter nào đó đã thành công vang dội vào năm ngoái.
Bộ quân phục bó sát nghiêm nghị, cặp kính vô cùng tri thức và một chiếc roi da rất chi là Do-S. Và thật tình cờ, kiểu tóc của nhân vật đó cũng gần giống với Kawasegawa-senpai.
Nhân vật khá mảnh mai và có sự khác biệt lớn so với kiểu cơ thể của người Nhật và người trong giới đều xem việc cosplay nhân vật này thật không khác gì đạ ngục. Thực tế, tôi cũng đã thất bại, nó không hợp với tôi chút nào.
Tuy nhiên, nhân vật lý tưởng đó đang đứng ngay trước mặt tôi. Mẫu người lý tưởng của tôi ......
"Thật sao? Em không là chị đó chứ? Nếu có chuyện gì xảy ra, chị sẽ không buông tha cho em!"
"Ah!!! Senpai à, chị không xem anime sao? Đây là câu thoại kinh điển của nhân vật này đó!
"Hey, chị chưa bao giờ xem nó cả”
Ra là thế.
Mặc dù đây là một nhân vật nữ vô cùng nghêm nghị và khó tính nhưng thường xuyên bị nhân vật chính trêu chọc hết lần này đến lần. Tính cách của cô ấy vẫn nào cũng chuyển theo hướng tsundere và moe hơn, ngoài cũng có nhiều cảnh ăn mặc vô cùng khiêu gợi nữa. Hội họa sĩ Doujin cũng không bỏ lỡ cơ hội này......
"Ha, ha ...... senpai thật sự rất tuyệt, đúng là bộ đồ này sinh ra để dành cho chị ......"
Tôi không thể không đi về phía senpai.
Tôi muốn cảm nhận nhân vật hoàn hảo xinh đẹp này bằng chính cơ thể của mình.
"Này, Saikawa! Biểu cảm của em sao lạ quá! Hãy trở lại bình thường đi. Đừng mà! Yamete kudasai!"
"Tại sao vậy? Không phải senpai đã nói rằng tôi có thể làm nũng với chị bất cứ lúc nào sao!"
"Nếu mà biết trước có chuyện này thì chị sẽ không bao giờ nói vậy! Ah không, đừng qua đây!"
Aki-senpai, em xin lỗi nha ...... Có vẻ em đã tìm ra một thiên đường mới ......
7
Sau khi rời đền Hikawa, chúng tôi quay trở lại đường chính một lần nữa.
Sau đó, Oji-san gọi và chúng tôi quyết định dùng bữa trưa tại nhà hàng mà ông ấy giới thiệu.
"Ah ...... đây rồi."
Bên đường Chuo-dori, có một nhà hàng kiểu cũ. Tuy nói là cổ kính nhưng mà nó không phải kiểu phục vụ quần là áo lượt...... Mọi thứ trông rất dễ gần và khiến người ta có cảm giác như đang ở nhà.
Bước vào nhà hàng, Oji-san đã đợ sẵn và đang ngồi trên ghế bên trong. Ngồi xuống chiếc ghế cũ kỹ, mùi sốt xộc vào mũi.
Trong khi đợi nướng lươn, ông ấy giới thiệu với chúng tôi món lươn Kawagoe
"Lươn cũng là một sản phẩm nổi tiếng của Kawagoe. Trước đây, ở sông Iruma và sông Arakawa có rất nhiều lươn, và vì Kawagoe không gần biển nên nó là nguồn cung cấp protein quan trọng cho người dân nơi đây”
Trước mặt là một dĩa cơm lươn trông ngon lành.
"Kyouya ...... Cái này chắc đắt lắm nhỉ?"
"Chà, mình cũng nghĩ vậy."
Thịt lươn đầy ắp trong đến nỗi bạn không thể nhìn thấy cơm ở dưới. Oji-san có vẻ có gọi thêm mấy món nữa, nó thật thì tôi không rành về lươn lắm lắm nhưng chắc chắn con nằm trước mắt bọn tôi phải là loại thượng hạng.
"Đừng lo, món lươn này không chỉ con mà giá cả còn vô cùng phải chăng nữa."
"Vậy à ......"
Dù ổng nó thế chứ so với mấy dã cơm thịt bò tôi hay mua thì giá cả nó đúng là một trời một vực?
Hơn nữa, e rằng hóa đơn cũng do Oji-san thanh toán. Cả ngày hôm nay, tôi thật sự ấn tưởng bở sự hiếu hác của ông ấy nhưng mà liệu điều này có phải là là hành động mà một hướng dẫn viên bình thường sẽ làm không.
"Đây là một phần của chuyến tham quan thôi."
Tôi e rằng không phải vậy.
Do dự, tôi cắn một miếng lươn trước mặt.
"Wow, ngon ghê ......!"
Nanako, người vừa mới cắn một miếng, hét lên một tiếng kinh ngạc với đôi mắt mở to.
"Món này thật sự ngon vô cùng luôn."
Ngay khi vừa vào miệng, thịt mềm tan trong miệng, cùng với nước sốt tuyệt hảo mang đến sự thăng hoa tột độ.
"Thật tuyệt khi nó hợp với hẩu vị của cô cậu. Nhà hàng này đã chuyên về lươn từ thời Minh Trị, có thể nói món lươn là đặc sản nơi này đó."
Bầu không khí của một nhà hàng nổi tiếng thân thiện đến mức không có cảm giác ngăn cản. Tôi chắc chắn rằng tôi sẽ không thể ổn định và thưởng thức các món ăn nếu nơi này có cảm giác nặng nề của một nhà hàng.
Khi chúng tôi ăn lươn, tôi không nhận ra rằng bữa trà sau bữa tối đang được bày ra.
"Mấy người trẻ tuổi đúng là ăn khỏe thật. tôi thật sự vô cùng ghen tị."
Mặc dù nói như vậy, nhưng ông ấy đã hoàn thành phần ăn của mình gần như cùng lúc với chúng tôi. Tôi quan sát kỹ thì thấy ông ấy khá thon gọn, không có bụng và được rèn luyện cẩn thận. Nó gần như khiến mọi người tự hỏi liệu con người này có phải là một vận động viên chuyên nghiệp hay không.
"Mà nghĩ lại thì, tôi vẫn chưa biết về hai đứa. Nếu không phiền, hai người có thể nói một chút về bản thân được không?"
"À, vâng, được chứ."
Chúng tôi giới thiệu tên tuổi, trường học và những câu chuyện đã từng trải qua khi ngồi trên ghế nhà trường.
"Ooh ...... Đại học nghệ thuật sao? Chuyên ngành gì vậy?"
"Bọn cháu đang học khoa Điện ảnh. Chủ yếu học quay phim cũng như diễn xuất."
Không rõ liệu ông ấy có thể hiểu được không.
"Nghe hay đó. Trước đây tôi cũng mê âm nhạc lắm. Được học chuyên về nghệ thuật thế này, nói thật là tôi ghen tị với cô cậu."
Tôi không mong đợi gì nhiều ông ta có thể hiểu được những gì chúng tôi đang học.
"Nói cho tôi nghe xem mấy đứa học gì ở trường được không?"
Chúng tôi cũng nói chuyện vui vẻ. Sự vất vả khi quay phim, sự bỡ ngỡ khi tiếp xúc với những thứ mới mẻ, những chuyến đi quay phim cùng nhau ...... Nghe chúng tôi nói, Oji-san gật gù thích thú.
"Vậy cô cậu sau này định sẽ làm trong giới nghệ thuật à?"
Nghe câu hỏi của ông ấy, tôi lộ vẻ khó hiểu.
"Về cơ bản thì là vậy ...... nhưng mà để có thể làm được điều đó thì vẫn là một hành trình dài."
"Và không phải ai cũng có thể đạt được những gì họ muốn, cháu biết năng lực có hạn nên hiện đang đảm nhận va trò sản xuất và muốn làm việc ở hậu trường để hỗ trợ mọi người trong tương lai."
Oji-san gật đầu.
“Cậu nhìn có vẻ trẻ tuổi nhưng lối suy nghĩ lại vô cùng chính chắn, tôi thích điều đó. Đâu cứ như thằng con ngu ngốc của tôi, chỉ biết chăm chăm theo đuổi một giấc mơ hão huyền."
Đây là lần đầu tiên tôi thấy ông ấy thở dài.
"Con bác cũng là người trong ngành này sao ......?"
"Không, nó bỏ rồi. Nhưng mà có khi thể lại tốt. Thật ngu xuẩn biết bao khi đắm chìm trong những giấc mơ bất ổn và không thể tránh khỏi thất bại."
Có một chút thờ ơ trong giọng điệu bình tĩnh của ông ta.
"Ngu xuẩn sao?"
"Ừ. Thật ngu ngốc khi không biết sức mình đang ở mức nào, chỉ biết cắm đầu chạy trong vô định không biết trước tương lai với mục tiêu duy nhất chỉ đơn giản là thỏa mãn giấc mơ của bản thân mình mà thôi. "
Tôi có thể hiểu những gì ông ấy nói. Chọn đi theo con đường nghệ thuật là chấp nhận bước vào con đường vô định, chưa nói đến chuyện làm nên nghiệp lớn sau này chỉ riêng nuôi sống bản thân thôi cho tới lúc đó thôi cũng là một vấn đề. Có đam mê cháy bỏng là một lợi thế nhưng có ai đảm bảo rằng hiện thực khắc nghiệt liên tục vả vào mặt vẫn không đủ để dập tắt ngọn lửa đó không.
Tuy nhiên, đã qua rồi cái thời những người làm nghệ thuật bị xem là đám xướng ca vô loài, rõ ràng những lời nói này chẳng phải là đang xem thường công sức của những con người ngày đêm phấn đấu vì nghệ thuật sao? Tôi biết mình cần phải phản bác... Nhưng tôi không có đủ tự tin để bác bỏ nó ngay lúc này.
"Chuyện này ......"
Tôi muốn nói điều gì đó, nhưng rồi dừng lại.
Tôi nhận ra những gì ông ta nói không hiểu sao lại trùng hợp một cách lạ thường.
(Không lẽ nào......)
Cái gì mà con trai ổng đã từ bỏ gấc mơ mà bản thân luôn theo đuổi chứ.
Không thể nào có chuyện trùng hợp đến như này được.
Rõ ràng cố tình muốn gợi ý cho bọn tôi...
"Thôi thì chúng ta chuyển chủ đề đi, được chứ?"
Nanako cố gắng làm dịu lại bầu không khí.
"...... Thôi, không cần đâu."
Tôi lập tức ngăn cô ấy lại.
"Hey, sao thế? Kyouya không muốn biết thêm về bác ấy sao?"
"Có chứ nhưng mà mình đã biết người ngồi trước mặt là ai rồi."
Oji-san vẫn tỏ ra bình tĩnh và khẽ thở dài.
"Đúng như đứa con ngu ngốc của ta kể, cậu đúng là vô cùng nhạy bén."
“Vô tình” gặp nhau ở quán cà phê mà Tsurayuki hay lui tới.
Bất ngờ xuất hiện và sẵn lòng dẫn chúng tôi đi tham quan.
Đối xử với chúng tôi rất chi là nồng hậu, thật sự nếu không phải là khách quý thì một hướng dẫn viên du lịch bình thường sẽ không cần phải tốn sức như thế.
Nếu suy luận của tôi là đúng, thì tất cả đều dẫn đến một lý do.
"Bác là ...... cha của Tsurayuki đúng chứ?"
Đó là câu trả lời duy nhất tôi có thể nghĩ đến.
"Hả? Thật sao......?"
Nanako giật mình quay lại nhìn tôi và Oji-san.
“Hân hạnh được gặp, xin giới thiệu một lần nữa. Tôi là cha của Rokuonji Tsurayuki – Rokuonji Mochiyuki."
Cũng giống như lần đầu tiên gặp nhau, người đàn ông trung tuổi rất bình tĩnh chào hỏi chúng tôi.