1
Dốc Geizaka nổi tiếng của Geidai thường không khó để leo lên hoặc xuống dốc, nhưng khi nóng, lạnh, mưa, tuyết và các yếu tố khác, nó đột nhiên trở thành một con dốc rất khó đi.
Hôm nay là một ngày mưa. Trời mưa to đến nỗi ngay cả dùng ô cũng không ăn thua, và tôi đang đi bộ lên đồi để đến phòng học.
"Nếu không đầu tư thang máy thì ít nhất cũng phải lắp hộ cái mái chứ..."
Fuu, tôi ngẩng đầu lên và ngừng nói với bản thân trước khuôn mặt bất ngờ.
"Hihi, không ngờ chúng ta lại gặp nhau ở cái chổ như này, Hashiba."
Tôi đã không gặp cậu ấy kể từ ngày hôm đó.
Tên đó đang mặc áo mưa trùm đầu, không phải ô. Đôi tay và đôi chân dài đặc trưng của cậu ta hoàn toàn không để lộ ra ngoài, và điều này chỉ làm tăng thêm vẻ bí ẩn.
"Tôi không hỏi bất cứ điều gì ở bên cậu từ Shinoaki đâu. Như vậy là được rồi chứ?"
Kuroda mở to miệng cười. Một nụ cười của kẻ đắc chí.
"Tuyệt vời~... Shino... thật sự rất tuyệt vời!"
Cậu ta muốn nói rằng thật sảng khoái khi thấy Shinoaki hiểu những gì mình nói một cách gần như hoàn hảo, cô ấy không chỉ hiểu mà còn có thể làm tốt hơn cả ý tưởng mà cậu ta đề ra.
"Thật là một tài năng hiếm có. Dù chỉ trong giai đoạn chuẩn bị thôi nhưng cô ta luôn thể hiện vô cùng tuyệt vời. Cứ như tao đang ở trong một ván cờ mà mình sẽ không có cơ hội nào thắng được vậy.......Mỗi lần như vậy tao thật sự vô cùng hoảng sợ.......Cái cảm giác đó…! ”
Cậu ta nhận ra mình đã nói mấy thứ không nên nói nên lập tức chuyển chủ đề ngay
"Hihi, sao cùng được, tao nhất định sẽ làm ra một tác phẩm tuyệt vời."
"Nghe hay đó, tôi cũng định như vậy."
" Không có thời gian để được thúc đẩy bởi những gì người khác đang làm. Dù sao thì cũng được thôi, đây đâu phải việc của tao."
Tôi im lặng nhìn xuống
"Sau cùng thì cả hai ta đều không thể quản hết được mọi thứ."
"........."
"Cuộc đời này ngắn lắm. Mày cũng chỉ có thể nắm được một hay hai thứ chứ không thể nắm được tất cả đâu."
Kuroda nói với vẻ đăm chiêu.
Tôi không có gì để trả lời, nhưng cuộc nói chuyện có vẻ khó khăn.
Đặc biệt là đối với tôi, người đã đánh mất nhiều thứ do tham lam và cố chấp.
"Có vẻ tao đã nói mấy thứ không cần thiết rồi, thứ lỗi."
Có lẽ không muốn nói về những vấn đề nghiêm trọng, Kuroda không ngoảnh lại và đi thẳng xuống con dốc trong khi trời mưa như trút nước.
Tôi đứng đó một lúc trong cơn mưa nặng hạt.
"Mình nhất định sẽ gữ bằng được"
Tôi đã quyết định từ lâu rồi. Tất cả những gì còn lại là phải hành động thế nào.
2
Nói thật, chúng tôi thậm chí còn chưa thể bắt đầu vào giai đoạn tiền kỳ.
Nanako vẫn đang trong tình trạng bế tắc. Không có bài hát nào được phát ra, và chỉ có thể nghe thấy tiếng rên rỉ từ trong phòng.
Saikawa đang khám phá nhiều ý tưởng khác nhau để thiết kế Meku.
Nhưng cho dù vậy cũng có giới hạn nhất định. Chúng tôi phải quyết định một ý tưởng càng sớm càng tốt. Vì vậy, Kawasegawa và tôi đã gặp nhau hàng ngày và suy nghĩ về mọi thứ ...... nhưng chúng tôi vẫn không thể đi đến quyết định.
"Phải làm sao đây..."
Tôi không ngừng nghĩ về nó trong phòng sinh hoạt của Câu lạc bộ Mỹ thuật khi ngồi trước một fan hâm mộ. Cơn mưa tầm tã từ trưa nay đã tạnh, lúc này không khí không ngừng ẩm ướt và nóng nực.
"Hasshi-san, nếu em cứ nhìn chằm chằm một chổ thế này, điều đó sẽ khiến mọi người khó chịu và phiền hà lắm. Nóng quá."
Kiryu-san phàn nàn với tôi một cách khó chịu.
"Việc này cũng có gì đâu, đúng chứ. Đôi khi em cũng có hơi lo lắng. Nhưng trời nóng quá đi"
"Chú thì lúc nào mà chẳng lo với chả lắng. Mé, nóng quá."
...... Ra là vậy sao? Anh ta nói tôi mới để ý, có lẽ đó là lý do cho việc tôi không nghĩ được gì.
Dù sao, khi trời nóng như thế này, tôi luôn nghĩ về cái nóng trước khi nói chuyện khác.
"Anh phả đầu tư một cái máy lạnh trong phòng Câu lạc bộ Mỹ thuật này để đánh tan cái nóng mới được!"
Nói xong, anh ta lập tức đứng dậy
"Đậu xanh rau má, mấy lão trên kia nói rằng thật lãng phí khi chi nhiều tiền điện cho một câu lạc bộ, vậy nên không chuyện lắp đặt máy lạnh! Được lắm. vậy anh đây sẽ mạo hiểm thân thể của mình cho say nắng đến mức nghiêm trọng để mấy lão ngộ ra mớ được!"
Vì tòa nhà câu lạc bộ cũng là một cơ sở của trường học nên trường có quyền quản lý về vấn đề điện đóm của nó. Thật vậy, nếu lắp đặt mấy thứ tốn điện như vậy sẽ gây ra hao hụt nhất định.
Tuy nhiên, tất cả các thành viên của câu lạc bộ đều giống nhau về mong muốn được lắp máy lạnh.
"Chúng ta đi mua kem đi, Kiryu-san đã nhé? "
"Này~! Đừng có ảo tưởng rằng senpai của mấy đứa sẽ luôn chiêu đãi mấy thứ giải khát như hồi ở thế kỷ 20~ !!"
Dù sao tôi không nghĩ vài cây kem sẽ giúp mọi thứ tốt lên.
"À mà chẳng phải Kakihara-san phải đến trại huấn luyện hàng năm của đội nhảy sao?”
Sugimoto-san đang vừa quạt tay ngồi cạnh một chiếc quạt lớn, tiến lại gần người vũ công mệt mỏi đang nằm gục trên thảm tatami.
"Ừ, lão tổ chứ sự kiện đó giờ đang đi du lịch với bạn gái rồi. Vì không có người tổ chức nên là năm nay dẹp luôn."
"Cái gì? Gái à? Thằng đó cần bị đem chôn ngay và luôn."
Kiryu-san coi bộ vẫn sôi nổi như vậy bất chấp việc luôn bị Hiyama-san giám sát.
"Tiếc ghê. Giá mà có thể đến suối nước nóng ở trung tâm giải trí biển ở Shirahama thì tốt biết mấy."
“Đúng đó~. Chúng ta có thể kéo thêm vào người đi cùng nữa."
Tôi hiểu rồi, có một thứ như trung tâm giải trí.
Tôi nhớ chúng tôi đã đặt nó để quay vào mùa hè năm ngoái. Điều đó thật cũng hợp lý và cũng rất vui trong cái thời tết nóng nảy này.
"Eh, trung tâm giải trí gì thế?"
Một người bất ngờ lên tiếng.
"Kiryu-san không biết về nó sao? Đó là một cơ sở thuộc sở hữu của tập đoàn điều hành trường chúng ta và nó nằm ở Shirahama, anh có thể tham quan với mức giá hợp lý và tận hưởng suối nước nóng và biển cả."
Sau một hồi xử lý thông tin
"Nà ní――――! Anh mày không hề biết đấy!"
Kiryu-san lập tức đập bàn đứng đậy.
"Bình tĩnh, đừng nóng, Kiryu-san."
"Đúng rồi, ở Osaka này thì thiếu gì biến chứ."
Ừ thì ở Osaka cũng có khá nhiều biển. Hơn nữa, có rất nhiều bãi biển đầy cát, nơi bạn có thể đi bơi chỉ cách đó một quãng đường ngắn.
Tôi cho rằng một sinh viên nghệ thuật đương nhiên biết điều đó, nhưng mà…
"Mấy đứa... Mấy đứa chúng mày thì biết cái gì là nổi khổ của một thành sinh viên khoa Nhiếp ảnh chứ!"
Kiryu-san chỉ tay lên trời và thể hiện sự hận đời vô đối của mình.
"Dỏng cá tai lên mà nghe cho kỹ đây, khoa Nhiếp ảnh thường có một chuyến đi thực tế đến một nơi gọi là Kamikochi! Mọi người đều đi, không kể nam nữ, tất cả đều vô cùng háo hức, mấy đứa nghĩ đây là hởi đầu của một chuyến hành trình tham quan vu vẻ đúng chứ. Đéo! Không có chuyện đó đâu! Chả có cá gì gọi là hưởng thụ cả! Mùa đông ở Kamikochi cực kỳ lạnh, đến mức có thể đi bộ trên băng mà không có chuyện gì. Đôi lúc còn có thể bắt gặp wakasagi[note46395] nữa! Mé nó, phải cố mà giữ cho mình không bị chết cóng là quá mệt mỏi rồi chứ ở đó mà còn nói đến mấy thứ vui chơi trai gái! Trong đầu bọn anh lúc đó chỉ có suy nghĩ phải cố mà sống thôi! Hồi đó bọn anh còn phải lo ôm nhau bất chấp giới tình để cố gắng sưởi ấm cho nhau! Cuối cùng thì đi tham quan thì có chứ kỷ niệm thì chỉ là một trang giấy trắng!"
Chúng tôi không khỏi cảm thấy tiếc nuối vì bài phát biểu dài hơn bình thưởng của Kiryu-san. Thật vậy, một người còn đang trong độ tuổi vùng vẫy thì làm sao có thể chịu được sự bức bối này chứ.
"Đi..."
"Eh?"
"Anh muốn đi! Biển Shirahama! Suối nước nóng! Đó là điều anh có nguy cơ sẽ bỏ lỡ cả đời! Làm ơn, mọi người, anh sẽ dùng quỹ câu lạc bộ để chi trả cho chuyến đi, vậy nên làm ơn hãy giúp anh có được những kỷ niệm quý giá trong những ngày tháng sinh viên cuối cùng của mình! "
Vừa nói, anh chàng 24 tuổi đang trong tư thế phủ phục trên bàn làm việc.
"...Thế giờ tính sao đây?"
"Không hiểu sao giờ lại thấy đồng cảm với ảnh..."
Đầu tiên, chúng tôi phải bắt đầu mọi thứ bằng cách thuyết phục Hiyama-san, người đã đến phòng câu lạc bộ sau đó ...
3
"Yay! Shirahama! Cuối cùng cũng được đi biển! Thế mới là đời sinh viên chứ!"
Tại thời điểm tàu đến ga, người đầu tiên nhảy ra là người lớn tuổi nhất trong đoàn, một nam thanh niên 24 tuổi.
"Thật thảm hại ... Đời sinh viên của ông sắp kết thúc rồi ..."
Hiyama-san đi phía sau thở dài.
"Chà, chà, dù sao anh ấy nói rằng là mình chưa bao giờ đến đó."
"Kiểu như giấc mơ trở thành sự thật ấy, vậy nên cứ để như vậy đi."
Những người đàn ông tương đối thông cảm với Kiryu-san.
"Mấy đưa thì hiểu cái quái gì về hắn chứ. Hoàn toàn không có chuyện mọi thứ sẽ kết thúc tốt đẹp đâu."
Hiyama-san gọi chúng tôi đến và dặn dò mọi người chú ý đến ông anh hội trưởng.
"Nghe này. Không được để ổng lại gần cái máy ảnh. Mấy đứa con gái đi cùng thì lại càng không. Nếu như ổng nói mấy thứ như ‘Có ý tưởng này hay lắm’ thì phải làm mọi cách đừng để ổng nói ra thêm bất kỳ một từ nào. Đó là trách nhiệm của mấy đứa. Hiểu chưa?"
"Đã rõ...!"
Thật vậy, nếu tôi bỏ qua những gì tôi vừa được nói, đó sẽ là một nhiệm vụ không cần thiết.
"Đã lâu rồi chị không đi biển. Còn em thì sao, Minori-chan?"
"Em thì chưa đi biển từ hồi còn học năm 2 cao trung...!"
Shinoaki và Saikawa trông rất hạnh phúc.
Tôi đặc biệt lo lắng cho Saikawa, nhưng nhìn kiểu gì thì em ấy cũng có vẻ ổn.
"Tự nhiên được mời thế này mình thấy có hơi..."
"Dù sao thì họ đã mời thì có lý gì lại không đi chứ."
Nanako và Kawasegawa vì là người quen nên cũng được mời tham gia
"Này, cậu nghĩ không có vấn đề gì nếu mình tham gia chứ, Hashiba?"
"Đừng lo, Hikawa, mọi người đều đồng ý với điều này rồi mà."
Cuối cùng, nhóm gồm tất cả những người có liên quan đến vụ Saikawa gần đây, và nó giống như một bữa tiệc cảm ơn.
Shirahama hơi xa nếu đi từ ga đến bãi biển.
Vì vậy, chúng tôi bắt một chuyến xe buýt địa phương để đến đó, nhưng Kiryu-san đã tràn đầy phấn khích từ lúc còn ngồi trên xe buýt.
"Trời xanh kìa! Hey, Hasshi, nhìn đi! Trời xanh thật đó! Thú vị thật ha? Em có nghĩ đến trời cũng đang ủng hộ chúng ta không?"
"Vâng, em cũng nghĩ thế"
"Wai! Wai! Tí nữa đi thua thuyền đi! Thuê cả phao bơi nữa! Ah, phải rồi, anh có ý này hay lắm ♪"
Ngay lập tức, một nhóm ba thanh niên đực rựa từ Câu lạc bộ Mỹ thuật bọn tôi đều vô cùng hoang mang, bắt đầu khống chế Kiryu-san.
"Kiryu-sa~n. Nhìn kìa, có một cái lán nuôi hàu ở đằng kia! "
"Eh, thật hả?! Tí nữa chơi xong ghé qua nào!"
"Khi đến nơi chúng ta sẽ làm gì nhỉ? Hay là chúng ta đi thuê một cái ô để che nắng đi, Hội trưởng thấy sao?"
"Cứ để đó cho anh, anh mày lên kế hoạch hết rồi!"
Hiện tại thì coi bộ anh ta đã quên đi “ý tưởng” của mình, chúng tôi cuối cùng có thể vuốt ngực trấn an bản thân
"Mới bắt đầu thôi mà ổng đã máu lên như thế này rồi…"
"Cái này có phải là chiến quá mức quy định không?"
"Nhìn ổng cứ như thằng ngáo đá lên cơ ấy."
"Làm tốt lắm, mọi người. Nhưng mà hãy nhớ điều quan trọng ở đây là chúng ta phải bảo vệ đám con gái khỏi những ánh mắt lang sói của những thằng trai lạ..."
Sugimoto-san bảo tôi hãy nhìn vào phía sau xe buýt.
Các cô gái đang nhìn ra cửa sổ và nói chuyện vui vẻ. Tất cả họ đều khá dễ thương, kể cả Hiyama-san
Đây là lần đầu tiên Kiryu-san nhìn thấy tất cả họ trong bộ đồ bơi. Anh ấy và Hiyama-san là người quen, vậy nên chắc cũng không có hứng thú gì, nhưng các sinh viên năm hai và năm nhất đang ...... gặp nguy hiểm.
"Phải cảnh giác mới được..."
"Đúng thế……"
Chúng tôi thầm thề sẽ bảo vệ các cô gái, nhất là thành viên mới.
4
Tuy nhiên
"Hyu~, biển kìa~! Chiến thôi nào ~~ !!"
Ngay sau khi đến bãi biển và thay quần áo, cậu sinh viên 24 tuổi đã lao vào những con sóng với phao nổi và kính dưới nước trên tay.
Có vẻ mọi thứ hiện tại cũng không có vấn đề gì, có vẻ anh ta không hứng thú với việc ngắm gái.
"Wow, nước biển ấm thật đó! Mặt trời chói ghê! Thế này mới gọi là mùa hè chứ! Nhanh lên đi, mấy đứa!"
"Uoh! Hội trường tâm tặng có vẻ tốt nhể! Em tới liền đây!"
"Oh, Hikawa-kun, đua không! Ai bơi đến bên chổ đó trước là thắng nhá"
Kiryu-san và Hikawa đang vô cùng nóng máu hét lên rồi lập tức sẽ sóng bơi thẳng về phái trước.
Ngược lại, ba đứa con trai đến từ câu lạc bộ Mỹ thuật bao gồm tôi hoàn toàn không quan tâm đến điều đó.
"Có vẻ hơi bất ngờ đó..."
"Không biết đây là chuyện gì xảy ra, biển mùa hè đã thanh tẩy senpai."
"Kiryu-san xem ra có nổi ám ảnh về biển lớn hơn chúng ta nghĩ."
Tôi cảm thấy hơi khác thường và đồng thời tiếc vì đã nghi ngờ anh ấy.
"Chị từng nghĩ hắn chỉ đơn gản là một học sinh sơ trung trong thân xác sinh viên đại học nên luôn lo lắng về chuyển hắn sẽ lân la tiếp cậu đám con gái nhưng xem ra tên này phải gọi là học sinh tiểu học trong thân xác người lớn mới đúng ...... Chị đã không hề nhận ra điều đó..."
Hiyama-san nhìn Kiryu-san, người đang bắn tung tóe ở mép nước với ánh mắt xa xăm. Thật vậy, cách mà anh ta vui đùa được mô tả tốt nhất là của một học sinh tiểu học.
"Chà, nhưng theo cách đó thì thật nhẹ nhõm ... Dù gì thì họ cũng là những cô gái nguy hiểm khi đặt trước mặt đám con trai ..."
Tôi nói điều này và nhìn lại những cô gái đã thay quần đồ xong.
"Đã một năm rồi không ở biển ~, trời xanh quá ~"
Shinoaki vẫn giữ kích thước ngực của mình sau một năm.
"Ở đây đông thật đó ... gấp
khoảng đâu đó 10 lần ở các bãi biển địa phương ..."
Bộ ngực của Saikawa hơi khiêm tốn, nhưng tổng thể thì con bé này rất cân đối.
"Hora, mọi người nên thoa kem chống nắng đúng cách nhé. Nếu không thì mọi người sẽ trở thành người da đỏ theo đúng nghĩa đen đó~"
Nanako có bộ ngực lớn nhất cũng như lộ nhiều nhất.
"Chúng ta cần phải lấy thêm một một cái ô che nắng nữa."
Kawasegawa có làn da trắng đáng kinh ngạc và một thân hình mảnh mai.
Dù sao thì việc để một số thanh niên lân la tiếp cận họ thì xem ra không phải chuyện dễ dàng
Hiyama-san gật đầu liên tục,
"Chà, dù lễ hội trường năm ngoái đã thấy một lần rồi, nhưng phải công nhận bọn họ đều là những cô gái xinh đẹp ha?"
Tôi cũng nghĩ như vậy
"Vậy bây giờ em sẽ đi thuê một chiếc dù che nắng, chúng ta sẽ để hành lý ở đây và quyết định xem ai sẽ bơi và ai sẽ ở lại."
"Được rồi ~!"
5
Bằng cách này, một kỳ nghỉ quá bình thường đã bắt đầu.
Nửa đầu của kỳ nghỉ này tràn ngập sự phiền phức của Kiryu-san. Lúc thì bị chuột rút ở chân, duỗi cánh tay về một hướng khác lạ trong khi chơi bóng chuyền bãi biển và bị trật khớp rồi khi vào thế đập bóng thì bị mất đà mà ụp mặt vào cát. Rồi thì có lúc anh ta cởi quần trước mọi người rồi nói mình đã bị một con sứa đốt và két quả là bị Hiyama-san đạp thẳng vào mặt.
Và rồi cuối cùng cũng đến bữa trưa
"Are? Hasshi không đi à?"
Trong khi đám con trai rủ nhau đến chổ mấy cái động đá
"Em không đi đâu. Mọi người cứ đi đi, em sẽ ngồi trông hành lý."
Tôi thực sự đã hơi mệt khi chạy qua chạy lại lúc chơi bóng chuyền bãi biển.
Shinoaki vươn vai và lắc mạnh bộ ngực của mình, nói "Hmm" và…
"Nghĩ lại thì cũng hay đó chứ. Em có muốn đi không, Minori-chan?"
"Ah, em đi liền!"
Với một người hâm mộ Shinoaki thì điều này là đương nhiên.
"Nếu vậy thì chị đành phải đi theo vậy. Còn em thì sao, Nanako-chan?"
Hiyama-san hỏi
"Em nghĩ mình sẽ ở lại. Em có hơi lo về hành lý…"
Vừa nói, cô nàng vừa liếc qua tôi
(Cô ấy có điều gì muốn nói sao... Ah!)
Ngay lập tức, những ký ức ùa về trong đầu tôi
(Không thể nào, đừng nói là...!)
Khi chỉ có hai chúng tôi, các chủ đề trò chuyện dần cạn kiệt như một lẽ tất nhiên. Và rồi, sau một vài giây im lặng nói về nhiệt độ như "Nóng quá phải không?" rồi cuộc trò chuyện đột ngột bị cắt ngắn ...
(Mình phải làm gì đây? Mình vẫn chưa chuẩn bị gì với tình huống này cả...)
Sau đó, tôi đã tự mình cảm thấy hoang mang tột độ,
"Tôi sẽ ở lại nữa. Tôi cần nghỉ ngơi trong bóng râm."
"Eh?"
Kawasegawa cũng quyết định vào nhóm ở lại. Thật lòng thì với tôi đây là một điều vô cùng may mắn. Ít nhất bây giờ tôi đã có thể tránh khỏi một số cuộc trò chuyện nguy hiểm.
"E-Eiko cũng ở lại sao...?"
"Sao của hasiba với Nanako có biểu cảm lạ thế..."
Tôi với vẻ mặt nhẹ nhõm, Nanako với vẻ mặt hơi bực bội, và Kawasegawa với vẻ mặt khó hiểu.
Và thế là 3 đứa chúng tôi bị bỏ lại
"Được rồi, đi nào mọi người!"
Đội thám hiểm hang động do một tên trẻ con trong thân xác người lớn dẫn đấu bắt đầu xuất phát.
Mặt trời giữa mùa hè vẫn chói chang. Trong ánh sáng mạnh làm bỏng da chúng tôi, ba người còn lại đang ngồi dưới chiếc dù che nắng trên bãi biển.
Tôi đang ngồi chính giữa hai người họ. Nanako ở bên phải tôi và Kawasegawa ở bên trái.
"Cậu biết không, Kyouya..."
"Sao thế, Nanako"
Nanako đột nhiên bắt chuyện với tôi, và tôi lập tức giật bắn mình..
"Xin lỗi vì mình không thể viết được bài hát nào. Chắc cậu rất mệt mỏi vì phải chờ đợi đúng không?"
Ơn trời. Chí ít đây vẫn là một cuộc nói chuyện bình thường.
Không, sự bình thường này không bình thường chút nào. Đó là một chủ đề rất nghiêm túc đối với Nanako.
"Không sao đâu. Đúng hơn là lỗi của mình vì đã không đưa ra hướng đi đúng đắn. Vì vậy, đừng lo lắng về điều đó."
Tôi đáp lại Nanako
"Cảm ơn... Hehe, mình Kyouya sẽ nói vậy mà, điều này thật không côn bằng chút nào cả."
Cô nàng lè lưỡi cười ngượng ngùng.
(U-Uwaa, dễ thương quá đi...)
Tôi chắc rằng cô ấy chỉ là chính mình, nhưng vẻ dễ thương trần trụi của cô ấy khiến tôi phát điên.
(Theo một nghĩa nào đó thì Nanako cũng lo lắng về điều này)
Đã đến lúc tôi phải hạ quyết tâm để không làm cô ấy lo lắng hơn nữa.
Nhưng, dù là Nanako hay Kawasegawa, tôi vẫn rất hạnh phúc khi có hai cô gái dễ thương bên cạnh. Mặc dù tôi phải luôn luôn trong tình trạng cảnh giác.
(Cái này ...... đúng là có hơi khó di chuyển thật, hay nói đúng hơn là rất khó để thư giãn)
Chiếc dù che nắng lớn nhất đã hết hàng, vì vậy chúng tôi đã mượn một chiếc dù che nắng cỡ trung bình. Nó chỉ vừa đủ để chứa ba chúng tôi, và chắc chắn cả ba chúng tôi đã phải túm tụm lại với nhau.
"Hey, Hashiba, đừng có nhúc nhích nữa được không?"
Kawasegawa, người đang đọc một cuốn sách bìa mềm, chậm rãi tiến về phía tôi.
"Mình không thể. Nếu mình di chuyển thêm sang bên phải, mình sẽ bị đụng phải Nanako."
Sau khi tôi nói điều đó, tôi nghĩ rằng bản thân đã nói điều không nên nói.
"Đúng đó, Eiko. Nếu Kyouya làm như vậy thì sẽ cấn chổ của mình đó."
Nanako cũng vô cùng bối rối. Xem ra nếu tô không nhanh chóng mở lời phân bua chuyện này nếu không có khả năng nó sẽ biến thành một cuộc cãi nhau tay đôi giữa hai cô gái.......
"Hmmm, okay."
Kawasegawa lạnh lùng bác bỏ những lời của Nanako,
"Vậy thì tôi sẽ chỉ ngồi sát với Hashiba hơn và đó sẽ là kết thúc của mọi chuyện."
Nói xong, Kawasegawa đã đưa phần thân bên phải của cơ thể cô ấy tiếp xúc gần với phần bên trái của tôi.
"Hey, hey, hey, Kawasegawa-san...?!"
"Eiko, cậu dám...!"
Tôi vô tình đáp lại bằng kính ngữ còn Nanako thì choáng váng.
"Bởi vì quá nhỏ, cho nên dây là điểu không thể tránh được. Hơn nữa..."
Cô ấy liếc nhìn Nanako,
"Dù sao thì tôi cũng không phải như ai đó cứ chần chứ không quyết để rồi mất cơ hội."
U-UWAA, UWAA――――. Kawasegawa, cậu đang nói cái quái gì vậy? Có phải tôi đã quá ngây thơ khi nghĩ rằng việc Kawasegawa ở lại là một điều tốt không?!
Đáp lại Kawasegawa, người đã thẳng thắn nói hết vấn đề mà không cần quan tâm mọi thứ xung quanh
"U-Uuh, Uaaaah~!"
Nanako không còn cách nào khác là hét lên và ôm đầu
"……Mình quyết định rồi"
Đột nhiên cô ấy quay mặt về phía tôi và nói
"Kyouya"
"Vâng..."
"Mình cũng sẽ sát lại gần cậu luôn. Okay?"
Nói xong thì cô nằng lập tức triển luôn mà không quan tâm đến cảm nhận của tô
"Wa, Waaah!"
Cô ấy nắm chặt lấy cánh tay phải của tôi và giữ chặt tôi nhất có thể.
Không giống như Kawasegawa, đây là dấu hiệu của việc đánh dấu chủ quyền một cách trắng trợn. Nếu tôi kiểm tra mức độ gần gũi trên thang điểm từ 1 đến 10, tôi cảm giác nó sẽ đạt trên 10.
"Na-Nanako, Nanako?"
"...Đừng có gọi mình. Bây giờ mình đang xấu hổ chết đi được."Chà, cô ấy đỏ bừng bừng và thở gấp, và tôi cũng thực sự xấu hổ ...
"Như vậy là được rồi ha, giờ thì mọi người đã có đủ bóng râm để dùng rồi."
Kawasegawa-người vẫn ngồi sát tôi nãy giờ nói mấy câu đó không biết là tỏ ý hài lòng hay trách móc nữa.
"...Kawasegawa-san, cậu nghĩ gì mà lại nói như thế?"
Mặc kệ sự phàn nàn trong thì thầm của tôi
"Dù sao đây là do cậu ở lại nên mới chật thế này mà, đâu thể trách ai được."
"Mou~!"
Ngoài mấy thứ liên quan đến làm phim ra thì cô ta đúng là quá tệ trong việc đối nhân xử thế
"Kyouya..."
"Sao thế, Nanako-san?"
"Bộ cậu không thích khi mình làm như vậy sao...?"
Wa, wa, mou. Bớt bời lại dùm đi, mou!
Tôi từ bỏ nỗ lực trả lời câu hỏi của Nanako và quyết định ở lại trong tình huống khó xử này. Ý tôi là, nếu có một giải pháp chủ động cho tình huống này, tôi muốn học nó ngay cả khi bản thân phải quỳ xuống cầu xin điều đó...
(Toàn bộ điều này không có gì ổn chút nào nếu đây là 10 năm sau ...)
6
Một lúc sau, mọi người trở về. Ngay lập tức Kawasegawa bảo rằng "Nếu chúng ta không tách nhau sớm, chúng ta sẽ gặp rắc rối," khiến Nanako vội vàng thả tay và nhích người xa tôi.
Nhưng đến một lúc sau, Nanako vẫn sững sờ khi có ai đó bắt chuyện với mình, và tôi quá xấu hổ khi cố gắng bắt chuyện vì mỗi lần nhìn Nanako tôi lại nhớ đến cảm giác của cánh tay và bộ ngực của cô nàng.
Dù sao thì việc spa cũng đã kết thúc, và mọi người quyết định ra ngoài ăn tối.
Chúng tôi đã đến một nhà hàng, nơi hải sản được nướng trên bãi biển và ăn như chúng tôi đã làm vào năm ngoái. Một lần nữa, Kiryu-san quá phấn khích để ăn, trong khi mọi người ăn một cách lặng lẽ hơn.
"Này, thôi ngay cái trò chết tiệt ấy đi nếu không thì đừng trách tại sao nước biển lại mắn!"
Hiyama-san lại động tay động chân với Kiryu-san. Hình như ông anh này lấy 2 cái vỏ sò đặt lên 2 đầu vú của mình.
"Kyouya-kun, mình không thể nào lấy phần thịt ốc ra được."
Cô gái trước mặt tôi đang vật lộn với mấy con ốc
"Được rồi, đưa đây mình xem nào."
Tôi dùng đũa dùng một lần và một chiếc tăm để loại bỏ phần thịt nằm sâu bên trong.
"Thế này được chưa?"
"Cảm ơn nha ~ Kyouya-kun giỏi thật đó"
Shinoaki vui vẻ ăn phần thịt ốc.
"Hih, con sò này mãi không chịu mở ra. Eiko, cái này phải làm sao đây?"
"Cô đâu còn là trẻ con nữa, thật tình..."
" Kawasegawa-san, con cá…con cá bốc khói rồi!"
"Mou, tôi đâu phải mẹ của mấy người đâu."
Vừa nói, Kawasegawa vừa chăm sóc Nanako và Saikawa.
Tôi đang nhìn họ tận hưởng niềm vui, và tôi vô cùng hoài niệm về khoảng thời gian cách đây không lâu.
(Cũng đã 1 năm rồi...)
Tôi nhớ đã đến nhà hàng này vào năm ngoái. Tất nhiên, Tsurayuki đang ở trong đoàn làm phim vào thời điểm đó.
Lúc đầu, Tsurayuki đã tham gia vào một cuộc thảo luận sôi nổi với Kawasegawa về đủ thứ, nhưng sau đó, có lẽ chán nản
mà cậu ấy chuyển qua nói chuyện với tôi.
"Cô ta cứng đầu thật đó! Chẳng chịu lắng nghe chút nào!"
Sự bướng bỉnh của Kawasegawa dường như không phải ai cũng có thể chịu được, và đúng như dự đoán, Tsurayuki dường như đã bỏ cuộc.
"Chịu thôi, Kawasegawa là một người có nguyên tắc riêng của mình."
"Đúng vậy, trước giờ mình cứ tưởng bản thân là cứng đầu nhất rồi."
Thật bất thường, tôi thấy Tsurayuki cười về Kawasegawa.
“Mình thật sự đã gặp rất nhiều người khi bước vào ngôi trường này, thật sự rất vui luôn”
"Tại sao?"
"Tại vì cuối cùng mình cũng nhận ra ngoài kia cũng có nhiều kẻ ngu ngốc không thua gì bản thân."
Dùng đũa chọc vào Ikayaki[note46396], Tsurayuki cười khúc khích.
"Hồi học cao trung thì đám xung quanh mình toàn là thể loại học để làm bác sĩ, kỹ sư, nhân viên các thứ để mai này đóng góp cho đất nước và xã hội. Chẳng mấy ai có hứng thú với con đường nghê thuật cả."
"Cậu nói phải, hồi cao trung mình cũng thế."
"Vậy sao? Dù sao thì khi mình đến đây, mình mới nhận ra rằng bản thân không phải là kẻ duy nhất có suy nghĩ lập dị như vậy. Cậu không thấy như vậy sao? Kiểu như cuối cùng thì cũng tìm được người có thể bắt sóng với mình ấy. Còn gì vui hơn nữa chứ"
Anh gắp con mực bằng đũa và đưa vào miệng một cách thô bạo.
"Nhất định mình sẽ trở thành biên kịch, hoặc tiểu thuyết gia cũng được. Dù sao thì mình muốn viết những thứ mình muốn và nhất định mình sẽ làm được điều đó."
Nói rồi, Tsurayuki cầm lấy ly trà ô long,
"――Từ giờ mình sẽ cố để trở thành một tên ngốc giỏi nhất"
Vẻ mặt của Tsurayuki lúc đó thực sự như muốn nói rằng đó là sự vĩnh hằng. Trên thực tế, mọi thứ có thể sẽ như vậy trong ba năm tới.
Nhưng bây giờ Tsurayuki...
"... kun? Kyouya-kun?"
Tôi đã trở lại với hiện tại. Tôi nhìn sang và thấy Shinoaki đang nhìn chằm chằm vào tôi với vẻ lo lắng.
"Cậu lại đang lo lắng về chuyện gì sao?"
"Không, chỉ là hơi buồn ngủ thôi. Có lẽ hôm nay mình đã hoạt đôngj quá nhiều."
Tôi đã làm cho Shinoaki lo lắng suốt những ngày qua.
Tôi cảm thấy như mình đã bị lộ, nhưng tôi đã nhanh chóng giấu điếu đó đi và làm như không có chuyện gì.
7
Sau bữa tối, chúng tôi trở về nhà nghỉ. Khu nghỉ mát có một không gian giống như một khu vườn nhỏ, vì vậy chúng tôi quyết định bắn pháo hoa ở đó.
"Bỏ đi, hôm nay đi nhiều tôi mệt rồi."
Kawasegawa, người đã đến thủy cung và những nơi khác mà không đi bơi, quyết định xem pháo hoa từ phòng của mình. Tôi cũng mệt nên quyết định ở luôn trong phòng.
"Được rồi, mọi người chuẩn bị bắn pháo hoa thôi!! Nhận hàng đi nào!!"
Kiryu-san cứ như một cái động cơ vĩnh cửu, hò hét đủ thứ khi đốt pháo hoa. Anh ta lấy đâu ra nguồn năng lượng tưởng như vô tận đó?
"... Thường thì anh ta điên hết chổ nói vậy thôi chứ khi vào công việc thì lại nghiêm túc và tập trung đến lạ thường."
Kawasegawa cũng vậy, nhìn anh với vẻ kinh ngạc.
"Dù anh ta là người đã đạt giải cao trong chính khoa của mình. Nhưng sau cùng thì chẳng ai chú ý điều đó cả."
"Đúng vậy, không thể nào đánh giá con người qua vẻ bề ngoài. Bất kỳ ai cũng có nó nhiều mặt khác nhau."
Tôi nghĩ đó là cách mọi thứ hoạt động. Tôi đã từng nghĩ mình là một chàng trai bình thường, kỳ quặc, nhưng tôi đã nhận ra trong hơn hai năm qua mọi thứ không phải như vậy.
Sự hối hả và nhộn nhịp của bên ngoài và sự im lặng của căn phòng cứ như hai thế giới cách biệt.
Tôi cảm thấy hơi bị cô lập và hơi lo lắng trong không gian chỉ có hai người.
"――Kawasegawa"
Cô ấy quay về phía tôi
Đáng ngạc nhiên, Kawasegawa có một khuôn mặt bình tĩnh. Nếu là vào lúc này, Shinoaki sẽ lộ vẻ mặt nhẹ nhàng nhưng cô ấy lại bình tĩnh đến lạ.
"Sao vậy?"
Giọng cô ấy cũng rất nhẹ nhàng.
Tôi đã nghe giọng nói này, 10 năm sau, tại sân bay nơi tôi chia tay cô ấy
Tôi quyết định sẽ thực hiện lời hứa đó ngay bây giờ.
"Mình có chuyện cần nói."
Bất giác, tôi nhận ra Kawasegawa đang cười. Có lẽ đó chỉ là tôi tưởng tượng mà thôi. Nhưng tôi chắc chắn rằng mình đã nhìn thấy một biểu cảm như vậy trên khuôn mặt của cô ấy, như thể cô nàng sẽ chấp nhận bất cứ điều gì ... hoặc đơn giản là tôi nghĩ vậy.
"Tôi biết cậu sẽ có chuyện công việc cần nói mà."
Kawasegawa thở dài.
"Cậu đã nhận ra sao?"
"Thì theo cảm tính thôi. Tôi chỉ nghĩ rằng cậu giờ đang gặp rắc rối khi ở trong phòng một mình với một người phụ nữ nhàm chán như mình, tất cả chỉ như vậy mà thôi."
Tôi nghĩ cách hành xử như vậy mới đúng là Kawasegawa, cô ấy không bao giờ có những suy nghĩ yêu đương tào lao khi bị đưa vào trong hoành cảnh này.
Gió thổi qua cửa sổ hơi ấm. Bầu trời trong xanh và vầng trăng toả sáng.
"Xin lỗi nhưng nó sẽ dài lắm đó."
"Thì lúc nào chẳng thế. Cuối cùng là chuyện gì?"
Tôi hít sâu và bắt đầu nói.
"Thật lòng thì lúc này mình rất đau khổ. Mình lo lắng rằng nếu không giải bày tâm sự với ai đó ...... mình sẽ không thể nào chịu nổi mà gục ngã mất."
Ngày trước, khi tôi được ôm bởi Shinoaki đang lo lắng, tôi đã rất muốn kiềm chế bản thân.
"Mình đã suy nghĩ rồi lại suy nghĩ, và mình quyết định vùi đầu vào công việc để không nghĩ đến nó nữa. Nhưng ngay cả như vậy đ nữa bản thân mình vẫn cảm thấy lạc lõng."
Tôi nghĩ tôi cần phải gặp một người như Kuroda.
Cậu ta cũng có những vấn đề của riêng mình. Tuy nhiên, có lẽ chính bản thân cậu ta đã buộc bản thân phải vượt qua ý thức và thành tích vốn có của bản thân, đồng thời không ngại thay đổi, thử thách những điều mới mẻ.
Cách tôi cảm nhận về cậu ta giống như đang soi gương vậy. Đó là một ví dụ đơn giản về cách cái tôi có thể lay động con người.
Vì vậy, trong một thời gian dài, khi tôi đối mặt với cậu ta, tôi đồng thời cảm thấy một sức nặng không thể biết được. Tôi có thể nói bất cứ điều gì mình muốn mà không có đề phòng gì. Ví dụ như là tôi có có thể gánh vác sứ mệnh của ai đó trên vai hoặc có thể hiểu họ đang nghĩ gì. Những thật sự tôi có thể làm điếu đó sao?
“ Phần quan trọng còn thiếu của tác phẩm sắp tới ――. Mình có một ý tưởng."
Yếu tố lớn nhất trong việc đưa các bài hát của Nanako trở nên sống động và mang lại màu sắc cho các bức vẽ của Saikawa.
"Nhưng mình không chắc mình đủ tự tin để làm không. Cho dù mọi thứ diễn ra ổn thoả ... cũng có thể vô tình can thiệp vào cuộc sống mọi người và gây ra những ảnh hưởng to lớn. Thành thật mà nói, mình cực kỳ sợ điều đó."
Tôi nhìn Kawasegawa. Cô ấy cũng đang nhìn chằm chằm vào tôi.
"Vì vậy, mình muốn nghe ý kiến của Kawasegawa. Cậu nghĩ điều gì còn thiếu sót trong tác phẩm này? Và cậu nghĩ sao ...... về cách giải quyết nó?"
Lần đầu tiên tôi đưa ra ý kiến của mình.
Những yếu tố tôi muốn trong tác phẩm này. Và phải làm gì để có được chúng. Thì tất nhiên sẽ có những rủi ro sẽ xảy ra.
Đó là điều mà tôi đã suy nghĩ về suốt thời gian qua. Đó là điều mà tôi đã chuẩn bị cho một ngày nào đó và tôi không bao giờ quên. Nhưng tôi không biết mình có nên làm điều đó bây giờ hay không.
"Chỉ có vậy thôi. Cậu... nghĩ sao?"
Sau khi tôi nói ra, tiếp đó là một khoảng lặng dài.
Kawasegawa cuối cùng đã nhìn đi chỗ khác. Cứ như vậy, cô nàng tiếp tục xem cảnh tượng pháo hoa trong một thời gian dài mà không thốt lên một lời.
"……Nghe có vẻ tham vọng nhỉ?"
"Đúng thế. Nhưng mà... Kawasegawa không có bất kỳ chổ nào cần phải phải nêu ý kiến à."
Khi tôi nói điều đó, cô ấy cười nhạt.
"Không, không hề."
"Eh……?"
"Tôi cũng muốn sát cánh bên họ, được phấn khích, vui vẻ với họ. Có rất nhiều thứ mà tôi nghĩ sẽ rất vui khi được tận hưởng."
Ánh mắt cô ấy nhìn xuống. Từ đôi môi của cô ấy thở ra một hơi ngắn.
"... Nhưng ngay cả những khoảng thời gian tốt đẹp đó cũng sẽ kết thúc vào một ngày nào đó. Nó sẽ mất đi. Không có gì là vĩnh cửu, và không có gì nằm ngoài điều đó. Một khi tôi bắt đầu nghĩ về điều đó, tôi ngày càng sợ phải là một phần của nó."
Kawasegawa lại nhìn tôi lần nữa.
"Nhưng gần đây tôi đã nhận ra rằng điều này là không ổn chút nào. Gần đây tôi đã nghĩ rằng thay vì đứng ngoài cuộc xem nó biến mất thì tại sao không là một phần của nó cho đến lúc biến mất. Đúng hay tốt không thể nào xác định một cách chính xác trong trường hợp này. "
Gần đây, Kawasegawa đã dần dần tăng cường tham gia khi được mời đi chơi.
Tôi đã không thể nào nhận ra ...... sự thay đổi đó.
"Muốn đi đến tương lai thì không thể nào cứ quay đầu nhìn về quá khứ mãi được. Việc chúng ta cần suy nghĩ lúc này là bây giờ cần phải làm gì. Nếu nó không thành công thì hãy thử phương án khác."
Bên dưới vô cùng ồn ào. Nanako dường như vừa đốt pháo hoa và lập tức chạy ra xa vì sợ. Tiếng mọi người cười nói rất vui tai.
Kawasegawa cũng mỉm cười hạnh phúc khi xem cảnh đó."... Tôi chỉ muốn nói cho cậu những gì mình cảm nhận."
Với một âm thanh bùng nổ, pháo hoa thậm chí còn bắn lên tầng hai và có khả năng sẽ xa hơn nữa. Ánh sáng tản ra tứ phía, luân phiên chiếu sáng làn da trắng nõn của Kawasegawa
(Cảm ơn)
Tôi thầm cảm ơn cô ấy.
Với tư cách người đang ở trước mặt tôi bây giờ, và cũng với tư cách người mà tôi có thể sẽ phải chia tay trong tương lai.
8
"Ah, mou, đã nói là chúng ta không có thời gian để đến công viên mà! Để ông lại một mình lại ấy hả? Nếu đã làm được thì tôi cũng đã làm rồi! Nhưng mà tôi lo cho trật tự trị an xã hội này nên dù không muốn thì tôi vẫn phải giám sát ông đó! Hey, có nghe tôi nói không đấy?!"
Tại ga Shirahama, Hiyama-san đang mắng mỏ một nam thanh niên 24 tuổi đang phàn nàn rằng không muốn về nhà.
"Đúng là một đứa trẻ trong thân xác người lớn mà."
Kakihara-san không biết nói gì thêm, và tôi gật đầu đồng ý.
"Hiyama-san, giờ em mới hiểu nổi khổ của chị ..."
Mấy ông con trai khác đều mệt mỏi và ngồi trong phòng chờ. Hikawa dường như đã chơi hết mình không nghỉ nên giờ đang ngáy và ngủ thiếp đi.
Đám con gái thì cứ tập trung vào chuyện mua đồ lưu niệm.
"Bánh ở chổ này ngon quá đi."
Đó là lần đầu tiên tôi biết rằng Saikawa là một hảo ngọt.
"Tốt lắm~, chúng ta hãy đi mua một ít và ăn chúng cùng nhau như đò ăn kèm khi uống trà được không?"
"Vâng~! Đã rõ ~!"
Saikawa chào trước mặt Nanako như một sĩ quan cấp dưới với một sĩ quan cấp trên.
Rõ ràng, chuyến đi qua đêm này đã giúp cô ấy hiểu rõ hơn về Nanako.
"Kyouya-kun, Kyouya-kun"
"Ah, Shinoaki, mình đã mua quá lưu niệm cho cậu rồi mà?"
Shinoaki lắc đầu như để nói rằng đó không phải là điều cô ấy muốn hỏi
"Cậu đã trút bỏ được nút thắt trong lòng chưa?"
…… Ah, ra thế.
Tôi thực sự không thể nói dối bất cứ điều gì trước mặt cô gái này.
"Ừ thì, mọi thứ ... vẫn chưa được giải quyết, dù vậy…."
"Thật vậy sao?"
Tôi nhìn xa hơn một chút về cô gái thực ra là một cô gái rất vui vẻ với đôi mắt lấp lánh, đang cố quyết định có nên mua móc chìa khóa hình cá heo hay không.
"Chí ít mình đã có cách để giải quyết."
"Hmm...?"
Shinoaki hơi nghiêng đầu nhưng mỉm cười.
[――Tàu tốc hành Kuroshio đi Shin-Osaka sẽ đến trên Đường số 1.]
Một thông báo được đưa ra và chúng tôi vào đường chờ.
Trong khi những người khác đang hồi tưởng về chuyến đi vui vẻ của họ, tôi chỉ đơn giản tách biệt với quyết tâm của bản thân mình.
(... Không được hối hận. Hãy làm những gì bản thân tin tưởng)
Cùng với những gì Kawasegawa đã nói với tôi ngày hôm qua.
9
Văn phòng khoa Điện ảnh mở cửa vào các ngày trong tuần cho các sinh viên thoải mái đến đây thu hình hay biên tập trong kỳ nghỉ hè. Tuy nhiên, đối với giáo viên thì lại không như vậy, đa số họ là luân phiên trực theo lịch đã được xếp sẵn.
Tuy nhiên, vẫn có những trường hợp ngoại lệ, đôi khi một giáo viên có hứng thú về điều bất thường vẫn thường trú trong văn phòng và làm việc với học sinh từ sáng đến tối. Đối với các sinh viên, đây là một trải nghiệm rất thú vị.
"Cảm ơn vì mấy cái bánh. Thư ký của tôi thích nó lắm, bọn tôi định sẽ dùng nó khi uống trà."
"Nghe cô nói vậy em
vui lắm. em lúc đầu cũng hơi lo là không biết cô có thích đồ ngọt hay không”
"Thật lòng thì tôi cũng không thích và cũng chẳng ghét. Về cơ cơ bản thì cái gì tôi không thích thì tôi sẽ làm lơ luôn."
Như vậy thì còn tệ hơn cả ghét.
"Vậy cậu cần tham vấn điều gì?"
Đang nhấm nháp ly cà phê ấm mà mình tự pha, Kanou-sensei tỏ vẻ yêu thích điều đó và nói chuyện với tôi như thường ngày.
“Thật sự nó có hơi phức tạp."
"Ho~o, nếu cậu đã nó là phức tạp thì chắc chắn là phức tạp thật."
…… Vậy đó là cách sensei nhìn nhận về tôi?
"Vậy thì em xin phép."
Tôi cũng không ngần ngại mà nói ra những điều mình muốn nói.
Sensei đã có vẻ khó chịu ngay từ đầu. Tuy nhiên, tôi cũng biết rằng sensei này quan tâm đến khía cạnh "thú vị" của buổi nói chuyện hơn là khía cạnh "khó chịu" của buổi nói chuyện. Vì vậy, phần lớn thời gian, câu trả lời của cô ấy luôn là…
"Rắc rối thật đấy, nói tiếp đi."
Nhưng chỉ đến hôm nay, cảm giác "điều này thực sự là một rắc rối" dường như thể hiện rõ. Tôi cho rằng đó là điều dễ hiểu. Nếu tôi là một giáo viên và một sinh viên muốn xn tôi một lời khuyên như thế này, có lẽ tôi sẽ nghĩ đó là một sự rắc rối.
"... Bản thân em nghĩ đây là điều tốt nhất mình có thể nghĩ ra được. Cô có ý kiến gì về nó không ạ?"
Sau khi tất cả đã được nói và làm, tôi tự hỏi không biết sensei cảm thấy thế nào.
Sensei đặt ngón tay lên trán, suy nghĩ rất lâu, và sau đó…
"Quyền riêng tư của sinh viên ngày càng được kiểm soát chặt chẽ hơn mỗi năm. Chúng tôi không thể chỉ nói cho họ biết những gì họ muốn biết chỉ họ tò mò về nó”
Cô ấy đứng dậy và đi tới chỗ tôi.
"Cậu biết hơn nhiều như vậy mà, đúng không?"
"...Vâng. Nhưng em vẫn muốn thử dù bất kỳ giá nào."
Sensei thở dài và đi về phía cửa sổ.
"Những gì tôi đã nói khi cậu vào đại học ... cậu vẫn nhớ chứ?"
"Vâng, nó khá là ... thô nhưng thật."
Số lượng sinh viên vào khoa Điện ảnh mỗi năm là khoảng 130. Từ con số đó, chỉ một số ít có thể vào nghề mà họ muốn theo đuổi, phần lớn trong số họ buộc phải theo nghề mà họ không muốn.
"Mọi người đều không làm điều đó vì họ muốn. Bởi vì họ buộc phải làm như thế vì bản thân đã chọn sai đường."
Tôi nghe thấy một tiếng sụt sịt nhẹ.
"Cậu nghĩ những con người chọn sai đường sẽ chịu hậu quả thế nào? Làm thế nào chúng ta có thể hỏi họ nếu họ đang tận hưởng cuộc sống của mình? Thay vì cố gắng đi rao giảng cho họ về mấy thứ đạo lý vớ vẩn của kẻ thành công thì tốt nhất là nên để họ yên."
Sau khi nói nhiều như vậy, sensei quay lại.
"... Đó là suy nghĩ của tôi. Kể từ khi tôi bước vào ngôi trường này 5 năm trước."
Sensei dần dần tiến đến gần tôi. Rồi cô ấy nhìn thẳng vào mặt tôi.
"Đây là lần đầu tiên. Lần đầu tiên có người dám nói một điều liều lĩnh như vậy. Tôi không nghĩ rằng mình đã từng nghe bất cứ ai tuyên bố rằng họ sẽ sẵn lòng động đến điều cấm kỵ như vậy và sau đó yêu cầu tôi tiết lộ thông tin."
"……Xin lỗi"
Tôi thành thật xin lỗi. Đó là bởi vì tôi chắc chắn rằng tôi đã nói một điều vô lý như vậy.
"Kuku, thú vị đó. Là một giám đốc sản xuất, hay thậm chí đơn giản là một người tạo ra sản phẩm nghệ thuật, thật sự hiếm khi tìm thấy một người có cái tôi mạnh mẽ như vậy."
Sensei cười một lúc. Cô ấy úi người, từ tiếng cười có vẻ như một nụ cười chua xót.
Nhưng nó cũng có vẻ thích thú. Sau cùng thì đó chỉ là những gì tôi nhìn thấy.
"Tuyệt đối, không được nói cho ai biết. Kể cả người được đề cập."
"Vâng, em xin hứa."
Sensei đã có một biểu cảm rất nhẹ nhàng.
Cô ta trông như một bà mẹ trước một đứa con tinh nghịch, giống như một senpai nói: "Trời ơi, tôi không thể làm được" trước mặt kouhai của mình. Đấy là còn chưa kể cô ta không bao giờ cố tỏ ra bản thân mình một người vô cùng kinh nghiệm mà chấn chỉnh người khác
Đúng lúc đó, một luồng sáng mạnh từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào.
Thời tiết bất ổn từ sáng sớm và mây mù bao phủ toàn bộ khu vực. Dần dần, những đám mây mỏng dần, và những tia nắng mặt trời chiếu xuyên qua khe hở