1
"Cảm ơn các anh chị về tất cả...!"
Trên đường đến trường đại học, Saikawa đã cảm ơn tôi rối rít.
"Bọn anh cũng đâu có làm gì nhiều đâu, đa số là do Saikawa tự giải quyết còn gì."
Nghe thấy điều đó, con bé lập tức xấu hổ
"...Uhm, thường thì em sẽ không làm như vậy đâu"
"Anh biết mà."
Nếu con bé này luôn hung hăng như vậy, tôi đã bị doạ cho chạy mất dép ngay từ đầu. Thật đáng sợ.
"Thật lòng mà nói thì cái người tên Shibata đó... Anh ấy cũng không hẳn là người xấu."
Saikawa nói với giọng hơi u sầu.
" Không hiểu sao ... Những gì anh ấy nói khiến em chút băn khoăn."
Đúng vậy, vụ của Saikawa đã được giải quyết thành công, nhưng việc nữ diễn viên rời trường vẫn là một ẩn số.
Chưa kể, cậu ta giờ cũng không còn là sinh viên ở đây nữa. Việc muốn mổ xẻ chuyện này sâu hơn giờ cũng hoàn toàn vô dụng.
"Dù sao thì chúng ta phải mau chóng chuyển càng sớm càng tốt "
"Phải nhỉ... Em xin lỗi, lại làm phiền đến Hashiba-san và Hikawa-san rồi"
Cuối cùng thì Saikawa cũng chính thức dọn vào nhà chung. Quyết định này được đưa ra dựa trên việc Kitayama có vị trí vô cùng đắc địa và gần trường học nên việc di chuyển sẽ thuận lợi hơn. Thêm nữa, hợp đồng thuê nhà cũ của con bé không phải Annual Contract[note45380] nên có thể dễ dàng hơn trong việc chuyển đi.
Nhưng trên hết…
"Ưm... Cuối cùng thì em cũng có thể được bên cạnh Aki-san rồi... Thật sự hạnh phúc quá đi...!"
Đối với Saikawa, quan trọng nhất dường như là bản thân có thể sống ở cùng một nơi với Shinoaki mà mình vô cùng ngưỡng mộ.
(Có vẻ như mọi thứ đang diễn ra thuận lợi)
Giờ thì chuyện của Saikawa đã xong rồi. Tiếp theo ――.
2
Như Kanou-sensei đã thông báo trước đó, lớp học được tổ chức đúng ba tuần sau đó để lập nhóm. Tuy nhiên, quyết định không được đưa ra trong lớp mà là một mẫu đơn được phát và nộp trong vòng ba ngày.
Vì là lớp học bắt buộc nên các thành viên cùng lớp như Shinoaki, Nanako, Kawasegawa và Hikawa đều có mặt.
Nhưng tôi đã ngồi tách biệt với họ vào ngày hôm đó vì nhiều lý do khác nhau. Tôi biết mình sẽ bị tiếp cận sau giờ học, vì vậy tôi cần phải ở một mình.
"Hashiba, nói chuyện chút chứ?"
Kuroda như thường lệ lại tiếp cận tôi.
"Tất nhiên, hãy tiếp cục cuộc nói chuyện điện thoại hôm qua nào."
"Hihi, có thế chứ. Ra bãi cỏ đó nhé?"
Kuroda gật đầu.
Nơi từng là chổ đặt nhà ăn số 2 vẫn trống vắng và tách biệt với phần còn lại không khác lúc tôi đến đây là mấy
"Ngồi đi?"
Kuroda mở lời trước
"Khỏi đi, tôi như vậy là được rồi"
Tôi trả lời khi vẫn trong tư thế đứng.
"Rồi, giờ vào chuyện luôn cho đỡ mất thời gian"
Cậu ta gật đầu rồi bắt đầu vào đề
"Lần này Team tao đang có ý định sẽ làm một video anime cho kỳ thi lần này."
Nội dung của video do Kuroda hình dung mang hơi hướng đi trước thời đại một cách đáng sợ.
"Mày có công nhận là trên Nico Nico Douga bay giờ toàn là mấy cái thứ ảnh tĩnh chạy qua chạy lại, hoặc cùng lắm thì cũng cho thêm vài hiệu ứng đơn giản đến mức nhàm chán. Tao không thích thế, tao phải cho tụi nó thấy thế nào mới “video” chân chính. Nhưng tất nhiên để có thể làm điều đó thì tao thật sự cần những con người có đủ năng lực. "
“Chính vì thế”
"Shino... Tao muốn Akishima sẽ đảm nhận phần hoạt hoạ cho dự án này. Tất nhiên tao sẽ tìm cô ấy đến nói rõ vấn đề nhưng theo lệ thì tao nghĩ mình nên đến tìm mày để bàn chuyện này trước."
Tên này không ngại vào thẳng vấn đề, tóm lại là cậu ta cần tài năng của của Shinoaki
Là một nhà xản xuất, không ai là không muốn có được những con người tài năng để tạo nên một tập thể hoàn hảo.
Tôi cứ im lặng mà lắng nghe những gì cậu ta nói.
Tôi tập trung chú ý đến nhất cử nhất động của cậu ta không bở lỡ bất kỳ một phút nào. Cậu ta nhìn thẳng vào tôi, như thể muốn đảm bảo tôi vẫn đang tập trung lắng nghe.
Không có bất kỳ ba hoa hay phô trương gì ở đây cả, tôi có thể cảm thấy được ý chỉ muốn làm ra một tác phẩm hoàn hảo về chuyên môn của cậu ta
Tôi chầm chậm mở miệng.
"Tôi muốn xác thực vài thứ về cậu."
"Về tao hả? Mày đang nói gì vậy?"
Tôi tiếp tục lời nói của mình một cách vô cảm.
"Là về bản chất thật sự của một nhà sản xuất tài năng mang tên Kuroda Takayoshi."
Mặt Kuroda nhăn lại trong giây lát.
Cùng với sự khó chịu rối như tơ vò.
Sau đó, vẻ mặt méo mó trở lại với một nụ cười.
――Một nụ cười méo mó
"...Hihi, được rồi. Nói nghe xem nào."
Kuroda vui vẻ tiếp tục.
Trong khi điều tra về Shibata Arihiro, tôi cũng bí mật làm việc khác.
Tôi muốn thử điều tra xem có nguyên nhân nào khác khiến cho mọi người nó rằng Team của cậu ta có không khí làm việc vô cùng bức bối và khó chịu hay không
Vì tôi không có quen biết trực tiếp với bất kỳ thành viên nào trong Team Kuroda nên tôi đã hỏi về phương pháp làm việc của họ thông qua những người quen gián tiếp.
" Cậu không bao giờ thực hiện bất kỳ thỏa hiệp nào khi sản xuất. Cậu luôn yêu cầu những điều tốt nhất từ nhân viên của mình mọi lúc."
Ban đầu, có rất nhiều lời phàn nàn. Có rất người trong Team muốn đứng lên đối đấu với phương pháp làm việc cực đoan của Kuroda. Tuy nhiên Kuroda cũng không phải loại dễ động vào, cậu ta dùng chính hành động để dập tắt hoàn toàn ý định nổi loại của những người đó.
" Lịch trình, thiết bị, tiền bạc, tất cả những vấn đề phát sinh xảy ra đều được cậu giải quyết vô cùng dứt khoát và hiệu quả. Đúng chứ?"
Kuroda không trả lời gì mà lại cười lớn.
Tất nhiên quá trình làm phim thì cũng xảy ra nhiều vấn đề như thiếu tiền, thiếu trang thiết bị hay thiếu nhân lực. Nhưng một khi những thứ đó được giả quyết sạch sẽ, thứ duy nhất còn lại là "năng lực".
Kuroda về cơ bản đã làm như vậy. Cậu ta quan sát và dự tính những vấn đề có thể phát sinh và âm thầm giải quyết nó triệt để. Cậu ấy lên lịch quay chi tiết, đến gặp sensei để tham khảo kinh nghiệm sắp xếp hợp lý, thậm chí tên này còn đến tận nhà chủ đất và quỳ gối xin phép quay phim, một hành động được cho là liều lĩnh. Không chỉ lấy được những địa điểm quay ngoài khuôn viên trường, cậu ta còn rất chủ động trong việc huy động dòng tiền bằng cách gọi vốn. Cậu ta đơn giản khiến cho những người khác trong Team không tìm được bất cứ lí do nào khác để bào chữa.
Các thành viên khác cảm thấy vô cùng áp lực. Họ đã tưởng rằng những điều đó gần như là không thể nhưng rồi họ cũng phải cố gắng để biến nó thành có thể. Bầu không khi lúc nào cũng ở trong tình trạng sặc mùi thuốc súng và mọi người đều phải cố gắng hơn những gì mình có thể, cảm giác như có thể diễn ra xung đột bất kỳ lúc nào.
Trong số đó, áp lực lớn nhất đặt lên vai đạo diễn Shibata. Tên này là thủ lĩnh của phe chống Kuroda nhưng rõ là ràng những Kuroda là thật sự không có bất cứ khoảng hở nào để soi mói. Kết quả là cậu ấy bị buộc vào tình thế phải cống hiến hết sức mình.
Cậu ta vạch ra tiêu chuẩn rất rõ ràng. Kuroda không chấp nhận những người làm việc theo lối hời hợt và luôn đặt yêu cầu cực kỳ cao với những người khác trong Team. Ai không chịu làm cho đàng hoàng đều phải chịu cảnh cảnh bị cậu ấy mắng té tát trước mặt toàn bộ những người khác. Chính vì vậy mà mọi người, đặc biệt là các diễn viên đều ở trong tình trạng căng thẳng tột độ. Những gì họ làm giờ đây không phải là một bộ phim sinh viên vô thưởng vô phạt bình thường nữa. nếu không đặt cả tâm trí và nhiệt huyết vào chính công việc của mình, thậm chí là còn hơn cả như thế thì sẽ không bao giờ đạt đến những gì mà mà sản xuất của họ hài lòng. Tất nhiên điều đó khiến học cảm thấy mệt mỏi và tuyệt vọng nhưng cũng tôi luyện cho họ phong thái làm việc hết mình cũng lòng quyết tâm khó ai sánh bằng và tất cả dùng chính hành động của mình để chứng minh điều đó.
"Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Team này được mang theo họ của nào sản xuất chứ không phải bất kỳ ai khác."
Khách quan mà nói, chính đạo diễn và các diễn viên đã thể hiện vô cùng xuất sắc.
Tuy nhiên, nếu bất kỳ nhân viên nào được hỏi "ai" đã làm bộ phim, chắc chắn họ sẽ nhắc đến tên của nhà sản xuất. Tên này chưa chắc là một nhà điều hành hoàn hảo nhưng chí ít cậu ta người đã dựng nên một sân khấu vô cùng hào nhoáng để diễn viên hay đạo diễn có cơ hội cống hiến hết mình mà không có gì lo lắng.
Và kết quả cho những sự cố gắng đó ―― là sự ra đời của tác phẩm đó. Tất nhiên nó vẫn còn nhiều vấn đề và chưa phải là hoàn hảo nhất nhưng sau cùng khán giả vẫn hoàn toàn bị đốn gục bởi nó. Bộ phim được đón nhận nồng nhiệt và ngay lập tức trở thành chủ đề bàn tán sôi nổi trong khoa. Diễn viên hay đạo diễn, ai cũng đã làm rất tốt vai trò của mình.
Tuy nhiên sau khi buổi chiếu phim kết thúc, Kuroda ngay lập tức họp tất cả mọi người
"Thật đáng thất vọng. Cái kiểu diễn thuần sân khấu[note45381] chết tiệt đó là sao hả? Các người thật sự đã phá hỏng cả bộ phim này đó."
Các diễn viên đã khóc ngay khi nghe được lời phê bình đó. Còn đạo diễn thì nói không ngừng về những điều khó hiểu và đấm Kuroda. Bầu không khí lúc đó được cho là vô cùng độc hại và khó thở.
Nhưng chẳng ai có thể phản bác được gì khi cậu ta đã làm tất cả những gì tốt nhất có thể trong màng sản xuất. Chỉ cần như vậy thồi đã đủ thấy cậu ta thật sự nghiêm túc với dự án này đến mức nào rồi.
Vậy nên họ chỉ còn cách ấm thầm chì chiết cậu ta ở sau lưng.
"Một tên khốn nạn. Họ đã nói vậy đấy."
Kuroda dường như đã nở một nụ cười thật tươi khi nghe điều này.
Một sự cố này đã khiến cả
đạo diễn Shibata và diễn viên Matsunaga rời trường đại học. Tuy nhiên, Kuroda không bao giờ được nhắc đến như là lý do cho sự ra đi của họ. Nghe có vẻ cường điệu, nhưng cậu ta đã làm tốt nhất có thể rồi. Còn về mấy lời chỉ trích có phần khó nghe của cậu ta thì những người đó chỉ cảm thấy khó chịu và để nó trong lòng vì ai cũng hiểu những gì cậu ta nói không phải là không có căn cứ
"Shibata đã nói vậy đó. Cậu ấy nói Kuroda là một thiên tài trong việc dồn đối thủ hoàn toàn vào một góc và khiến họ im lặng. Vậy nên cách tốt nhất không phải là cãi nhau mà phải dùng đến hành động để chứng minh."
Shibata Arihiro không còn nơi nào để tìm sự cứu rỗi. Vì vậy, tên đó đã không ngần ngại vượt rào để làm điều mà bình thường được coi là sai trái, đi theo một cô gái mà bản thân vốn không hề thân thiết. Nghĩ lại thì, đây có thể giống như một hành vi tự làm tổn thương bản thân hơn là một hành động tình yêu lãng mạn.
Kuroda Takayoshi là nhà sản xuất tốt nhất từ trước đến nay mà tôi biết. Những gì người này làm được và thái độ của cậu ấy đối với công việc thì không ai sánh bằng.
Tuy nhiên cái bộ máy hoàn hảo đó cũng tạo nên áp lực lớn đối với những người làm việc cùng cậu ta, trong trường hợp xấu nhất thì họ hoàn toàn bị nghiền nát mà phải chọn nghỉ học
“Một tên khốn thiên tài.”
Một người tôi nói chuyện đã không suy nghĩ nhiều mà thốt ra cậu đó
"Đấy là tất những gì tôi có thể nói về con người của cậu. Có gì sai không?"
Không một chút thay đổ thần sắc trên khuôn mặt, cậu ta chỉ im lặng mà lắng nghe.
Cậu ta không phủ nhận bất cứ điều gì, không ngừng nở một nụ cười nhẹ và phong thái im lặng đến mức cảm thấy rợn người.
Tôi cảm thấy bầu không khí lúc này bắt đầu xuất hiện sự thay đổi. Có gì đó bí ẩn bám lấy tôi bấy lâu nay cũng từ từ rời đi, tôi cứ như trút bỏ được gánh nặng vậy.
"Hihihi, hihi, hihihihi... hiha, hahahahaha !!"
Kuroda đột nhiên cười điên dại. Sau một hồi dồn nén cảm xúc, cậu ta giống như được thả phanh vậy
"Điều tra tốt lắm. Tao thật sự bất ngờ đấy... Mày đáng lẽ nên vào trường cản sát thì hợp hơn đó."
Sau khi thán phục trước việc suy luận của tôi, cậu ta nhanh chóng lấy lại vẻ lạnh lùng thường ngày
"Rồi sao?"
Phong cách của cậu ta luôn là như vậy, không có vòng vo gì hết, đi thẳng vào vấn đề, không nói nhiều
Cả hai cánh tay, thậm chí còn dài hơn bình thường, buông thõng trước cơ thể, di chuyển từ bên này sang bên kia một cách kỳ lạ.
"Một thằng khốn hả~? Cái quái gì vậy chứ? Ngay từ từ đầu mục tiêu của tao là tạo nên một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo nhất có thể! Nhưng mà cái đám bất tài đó chẳng bao giờ chịu im miệng làm việc mà cứ suốt ngày phàn nàn. Nào là thiếu tiền, thiếu trang thiết bị, thiếu chổ quay, không có thời gian. Ok, được thôi, vậy thì tao giải quyết triệt để mấy vấn đề đó cho bọn nó khỏi mở mồm là than với vãn. Thế thì có gì sai chứ? Không có gì sai, phải không? Thay vào đó, chúng nó nên phải cảm ơn tao mới đúng "
Hihihihihi, Kuroda nhún vai và cười."Tao nghĩ rằng nếu không còn mấy thứ tiểu tiết đó làm phiền nữa thì tụi nó có thể làm tốt hơn được phần nào, dù sao tao cũng thấy được sự khao khát của tụi nó. Nhưng mà đến khi tao xem bản xem thử thì… Với tao thì dùng từ thảm hoạ thì vẫn còn nhẹ nhàng chán. Thằng đạo diễn thì luôn mồm bảo đám diễn viên là một lũ bất tài chẳng làm gì ra hồn thì lại bị tụi nó phải bác lại là do đạo diễn chỉ đạo kém, cả hai bên cứ thế mà cãi nhau không ngớt. Nói thật lúc đó tao định rời đi luôn cho cho bớt đau đầu nhưng mà tao nghĩ chí ít cũng nên nên nói cho bọn nó cảm nhận của mình”
Một tiếng thở dài, và một cái nhìn thất vọng.
“Làm phim không khác gì chiến trường. Nếu tụi nó không muốn bị đánh gục thì phải trở nên mạnh mẽ hơn. Với tao, một người chỉ huy không phải là người sẽ đưa ra toàn bộ kết hoạch từ A đến Z, người đó chỉ nên nêu ra những gì cần thiết phải làm và để cho những người còn lại suy nghĩ xem phải làm gì mới là tốt nhất. Mỗi người có vai trò khác nhau cần phải tự biết mình nên làm gì và có trách nhiệm với việc mình làm. Không có ai rãnh mà chỉ cho mày phải làm gì mà mày phải tự mình tìm tòi làm sao để có thể làm tốt nhất. Chúng ta cũng không phải đám trẻ lông nhông, làm đúng thì được khen, làm sai thì bị chửi là chuyện bình thường của cuộc đời này. Nếu muốn được khen ngợi hay an ủi thì về thằng nhà mà bú sữa mẹ đi"
Nói xong cậu ta lại cười lớn một lần nữa.
"Hashiba, với mày thì đâu là điều quan trọng nhất trong việc sáng tạo?"
"……Ai biết?"
Kuroda nhắm lại rồi mở mắt ra.
"Làm thành phẩm! Chẳng phải quá rõ ràng à? Đó là thứ quyết định mọi thứ! Không quan trọng là dự án loại gì, có những loại nhân viên nào, tiêu tốn mất bao nhiêu tiền mà là thứ được tạo ra có thu hút khán giả mới được gọi là một tác phẩm thành công. Mày cũng thừa biết mà đúng không dù nhà sản xuất có quỷ quyết đến đâu dàu đạo diễn cặn bã hay bất tài đến thế nào và thâm chí là nhân cách diễn viên có tệ hại đến thế nào thì chỉ cần tác phẩm thành công thì mọi thứ đều được tẩy trắng hết! Người nắm quyền sinh quyền sát đối với nhà sáng tạo chúng ta chính là khán giả. Tất cả những gì tao hay mày cần làm chính là làm sao để tác phẩm của mình lưu vào được trong đầu của chúng. Họ chẳng quan tâm quái gì đến những xảy ra ở hậu trường thứ họ cần là một tác phẩm đối với họ là hay mà thôi... Hihi"
Những lời đó như đâm thẳng vào tâm can tôi
Tôi có thể cảm thấy những lời của Kuroda như ngàn mũi kim đâm sâu nơi dễ bị tổn thương nhất của trái tim tôi. Dần dần chúng bắt đầu thấm vào tâm trí tôi.
Ah~, cuối cùng tôi đã có thể hiểu ra.
Về bản chất thực sự của con người đầy bí ẩn nhưng cũng rất khó chịu này.
"Rồi, sao đây? Giờ biết tao khốn nạn thế này rồi liệu mày có giao Shino không? Dù sao thì mày luôn cho mấy đứa khác thấy mình là người tốt bụng, thấu hiểu mọi người và luôn có gắng tạo ra một bầu không khi thoải mãi giữa mọi người mà nhỉ, oi."
Tôi không nói gì mà lắc đầu.
"Không"
Tôi nở một nụ cười kiên quyết, không chắc mình đã cười đẹp hay chưa.
"Câu tả lời của tôi là được thôi. Xin hãy giúp đỡ cho Shinoaki."
Có vẻ như vẻ mặt của Kuroda chỉ thay đổi dần dần. Chỉ là tưởng tượng thôi nhưng tôi cảm giác cậu ta đang ngạc nhiên đến mức không thể hiểu nổi lý do tại sao.
"Nói cho tao nghe lý do xem?"
Kuroda nói nhỏ.
Tôi nhanh chóng đáp lại
"Đó là vì cậu là một người theo chủ nghĩa vị kỷ đến mức cực đoan và sẵn sàng làm mọi thứ để đạt được nó."
Chichi, một chú chim nhỏ từng nép vào tổ chim vỗ cánh bay đi.
Một làn gió có nhiệt độ ấm bất thường lướt qua má tôi. Bầu trời cao và trong xanh, nhưng không khí ẩm ướt khiến tôi cảm thấy khó chịu.
"Cậu đúng là có vẻ ngoài cực kỳ hách dịch và dễ khiến đối phương cảm thấy khó chịu nhưng một trong những điều không thể chối cãi chính là năng lực làm việc nghiêm túc của cậu, chỉ cần như vậy thôi là đủ để Shinoaki đồng ý hợp tác rồi."
Cậu ta vẫn giữ nụ cười trên môi.
"Không ai có thể khẳng định rằng một kẻ với bản chất bất cần, ngổ ngáo lại chẳng thể nào tạo nên những tác phẩm tuyệt với được. Và rõ ràng cậu là một ví dụ cho điều đó."
Tôi không có gì để chê những tác phẩm mà cậu ta đã làm cả
Một con người mạnh mẽ, kiên cường thâm chí là sẵn sàng đảo lộn mọi thứ để làm được điều mình muốn.
"Hihihihi, cảm ơn mày đã nâng tao lên tận mây xanh. Hay thật đó, sau cùng thì một kẻ khốn nạn như tao lại được công nhận bởi một kẻ khốn nạn hơn."
"He~e, tôi sao?"
Kuroda mở to tối đa đôi mắt to đó và cười hé miệng.
Nó không giống như một lời chế nhạo đối với tôi mà giống như một câu thán phục hơn
"Mày cũng điếm thúi đâu kém gì tao đâu nhỉ? Mày đã làm Doujin game để kiếm tiền được che giấu dưới một cái cớ hoàn hảo là giúp bạn kiếm tiền học phí nhưng sau cùng thì sự thật vẫn là mày đang lợi dụng chất xám của họ để lấy lợi cho mình, chấm hết. Sau cùng thì chẳng phải chính thằng mà mày muốn kiếm tiền để nộp học phí cũng không chịu nổi mà ra đi sao? Vậy thì mày có khác gì tao đâu chứ."
Kuroda nhìn tôi với vẻ đắc chí, hya hya hya.
"Tao bị tụi nó chửi là khốn nạn, hách dịch hay bất kỳ từ nào bẩn thỉu nhất mà tụi nó có thể nghĩ ra nhưng tao không thèm che giấu điều đó, chả cần giả vờ thanh cao làm quái gì cho mệt người. Nhưng còn mày thì sao, Hashiba? Mày là một thằng tiếu lý tàng đao, bề ngoài thì mày tỏ ra ta đây tri thức thanh cao lắm, luôn ân cần giúp đỡ chỉ bảo người khác nhưng thật ra bản chất sau cùng của mày là lợi dụng, vắt kiệt đến tận cùng sự sáng tạo của những người khác để đưa mình lên cao hơn, thậm chí mày còn làm rất giỏi nữa. Vậy mà mày còn cảm thấy mình đủ xứng đáng để gọi tao là đồ khốn nạn sao?"
Tôi đã chuẩn bị cho điều đó. Tôi biết kiểu gì hắn cũng đem chuyện của Tsurayuki ra với ý định khiến tôi gục ngã
Và tôi cũng đã quyết định mình sẽ nói gì trong trường hợp như vậy.
"Ừ, đúng đó. Rồi sao nào, tôi là thằng khốn nạn nhất trong những thằng khốn nạn. Đó là lý do tại sao mà tôi có thể hiểu rõ thế nào là một tên khốn thật sự."
Vì không hiểu được suy nghĩ và nỗi đau của người khác nên tôi đã chỉ đơn giản hành động theo những gì mình nghĩ là đúng để đạt được kết quả.
Nhưng sau cùng thì tôi đã vô tình quá tàn nhẫn.
Mọi chuyện ra nông nổi này cũng chỉ là bởi tôi đã hoàn toàn làm ngơ điều đó
"Tôi đã quyết định. Tôi đã tự hứa với lòng rằng mình sẽ không ngại can thiệp vào cuộc sống của họ và mọi thứ xung quanh. Cho dù điều đó có gập ghềnh trắc trở đến đâu đi chăng nữa, tôi sẽ giúp cho họ được thật sự là chính mình."
Đó là điều mà tôi đã khắc cốt ghi tâm khi từ tương lai về đây.
Tôi muốn trở thành một người không bao giờ ngừng đam mê. Tôi sẽ tiếp nhận tất cả niềm vui, nỗi buồn và sự tức giận của họ và thúc đẩy họ cùng nhau tiến v ề phía trước
Và tôi sẵn lòng sử dụng bất cứ điều gì mình có thể để phục vụ mục đích đó. Cho dù đó là “liều thuốc độc chết người” đi nữa thì miễn có tác dụng tôi cũng có gì phải e ngại hết.
"Mày không sợ là cô ta sẽ bị tao nghiền nát à? Mày chẳng phải cũng đã tận mắt thấy hai ví dụ cho điều đó rồi à. Nói trước là tao không chắc chuyện gì sẽ xảy ra đâu đó."
"Chả sao cả, tôi tin ở cậu."
Tôi quay lưng lại với cậu ấy rồi bước từng bước.
“He~e, được thôi."
Kuroda cười
"Mày nguy hiểm hơn tao nghĩ đó. Mày dám đưa một trong những nhân viên quan trọng nhất dưới trướng mình cho một kẻ không ra gì chỉ đơn giản do hắn có tài năng thôi sao. Điên vãi luôn ấy."
Quan trọng sao?
Đúng vậy. Bây giờ tôi sắp phải rời xa một người rất quan trọng với mình không chỉ trong quá khứ mà là cả tương lai.
Điên rồ thật ha. Đôi khi tôi tự hỏi liệu mọi thứ có phải đi xa đến mức này không.
Nhưng rồi tôi vẫn đi đến quyết định này.
"Tôi đã tin tưởng giao lại người quan trọng trong Team mình cho cậu, vậy nên hãy cố mà làm cho tốt. Còn về về phần tôi, tôi vẫn sẽ tiếp tục tiến về phía trước."
"Mày có làm được không đó?"
Từ đằng sau, những lời nói đó đã được ném vào tôi.
Tôi chỉ đơn giản quay mặt về phía cậu ấy và nói.
"Không phải ‘có thể làm được không’ mà là ‘nhất định phải làm được’. Hiểu chứ?"
Tôi mở cửa và bước vào phòng học. Tôi không thấy cậu ta đáp lại lời tôi nói.
Tôi đi bộ dọc theo hành lang. Vì đang giữa tiết học nên tiếng bước chân của tôi rất vang. Từ cửa sổ cuối hành lang, tôi có thể nhìn thấy bầu trời trắng xóa và ánh nắng chói chang.
" ―― Không phải tự nhiên mà mình trở lại đây."
Tôi lấy ra một mảnh giấy nhớ từ trong túi ra
『Giúp Shinoaki phát triển khả năng của mình một cách toàn diện』
Điều gì đã đưa tôi trở lại đây?
Bởi vì tôi hoàn toàn không bao giờ có thể quên được những sai lầm của mình.
3
Vài ngày trước
Tôi đã có thời gian để nói chuyện rõ ràng với Shinoaki và một lần nữa hỏi cô ấy về những gì mình
muốn làm và quan tâm.
Dự tính ban đầu của tôi là khi gặp Saikawa, Shinoaki sẽ nhận được một sự kích thích mới và lấy lại động lực cho mình.
Dù về cơ bản mọi thứ đúng là có vẻ tốt lên nhưng nó lại đi theo hướng là tôi không thể ngờ đến.
Khi Shinoaki nhìn thấy những bức vẽ của Saikawa, cô ấy…
"Minori-chan tuyệt vời thật đó. Đúng như mình nghĩ, người được đào tạo chính quy thì trình độ phải khác hẳn."
Đó là lời nói chân thành của cô ấy.
"Mình biết phong cách giữa hai người cũng có những sự khác biệt nhật định, nhưng có những thứ ở em ấy mà mình cảm giác sẽ không bao giờ có thể đạt được. Khi nhận ra điều đó... mình thật sự sởn gai óc"
" Sởn gai óc?"
"Ưm. Nhiều lúc mình ước bản thân có thể quay ngược thời gian và bắt đầu lại từ đầu hoặc hy vọng mình có thể vẽ tốt hơn như hiện tại. Mỗi khi nghĩ như vậy thì mình cảm thấy như có dòng điện chạy xẹt qua người vậy."
Là một người đã được hưởng lợi từ việc quay ngược thời gian, những lời đó có sức sát thương đối với tôi.
"Nhưng với mình thì đó là điều bất khả thi ha. Đúng là mình thật sự muốn vẽ thêm nhiều nữa nhưng mà mình không có bất kỳ cảm hứng nào cả."
Nhìn thấy Shinoaki đang cười trừ, tôi cảm thấy tội lỗi vì những gì mình đã làm.
Chỉ có đối thủ cạnh tranh thôi là chưa đủ. Nếu như không tìm ra được cảm hứng sáng tác và không gian để thể hiện, Shinoaki cũng chỉ càng ngày càng nhụt chí mà thôi.
Không thể phủ nhận rằng Shinoaki đã phần nào được truyền cảm hứng khi nhìn thấy những gì Saikawa vẽ.
(Vậy thì để xem bây giờ phải làm gì tiếp theo nào?)
Ngay khi tôi đang nghĩ điều này, tôi đã được Kuroda tiếp sau buổi chiếu phim hôm đó.
Cậu ta bảo là sẽ Shinoaki có hứng thú với anime. Hình như tên đó còn nói là sẽ giới thiệu mấy bộ anime thú vị vào lần tới khi gặp cô ấy thì phải.
Một thời gian ngắn sau, Shinoaki đến phòng tôi một cách hào hứng, điều này thật bất thường so với cô nàng thường ngày.
"Cậu biết không, Kyouya-kun? Cậu ấy đã cho mình mượn rất nhiều DVD anime đó! Anime mà cậu ấy giới thiệu thật sự vô cùng thú vị, thật sự khác với những anime mà mình xem trên TV!"
Nói xong, cô ấy trải một đống DVD mà Kuroda cho mượn và không ngớt nói về việc chúng tuyệt vời và thú vị như thế nào.
"Bộ này có nét vẻ cực kỳ tuyệt vời luôn đó, còn bộ này thì dú nét vẽ đơn giản nhưng các hiệu ứng chuyển động thật sự rất mượt."
Mấy cái đĩa của Kuroda rất đa dạng về thể loại. Và tất cả đều rất xuất sắc về mặt kỹ thuật và biên tập đúng như những gì cậu ta nói trước đó, không có gì nghi ngờ khi tên này đang cố gắng thay đổi định kiến của Shinoaki về anime.
"Shinoaki"
"Hmm?"
"Sau khi đã xem qua chúng thì cậu có cảm nhận gì không? Liệu cậu vẫn không có hứng thú nào với anime như trước đây chứ?"
Lần trước tôi hỏi câu này thì cô nàng bảo là mình không hứng thú mấy. Chẳng qua cô ấy làm nó chỉ vì đó là bài tập chứ không phải vì đam mê
Nhưng mà…
"Mình nghĩ nên cho bản thân một cơ hội. Mình nhận ra những gì mình làm được hoá ra chỉ là mấy thứ đơn giản mà thôi, mình thật sự muốn làm được nhiều hơn như vậy."
Shinoaki gật đầu
"Anime sao... Mình muốn thử một lần. Nó có vẻ khá thú vị đó chứ."
"……Ra vậy"
Nói thật, tôi cảm thấy khó chịu vô cùng. Tôi hoàn toàn thất bại trước Kuroda trong việc truyền cảm hứng cho Shinoaki. Tôi không thể nào thoát khỏi hình tượng khuôn mẫu của Shinoaki trong tâm trí mình hay đúng hơn là tôi không muốn thay đổi điều đó
Sẽ thật đơn giản hơn nếu tôi nói mấy câu kiểu “Vậy thì chúng ta hãy cùng nhau làm anime nào”, chắc chắn cô nàng này sẽ không cần suy nghĩ nhiều mà đồng ý ngay lập tức.
Nhưng đó không phải là một lựa chọn thực sự để tiến về phía trước. Trên hết, tôi không có kế hoạch làm anime. Nhưng tôi chắc chắn Kuroda đã tính đến loại anime mà cậu ta muốn Shinoaki làm.
Vậy là tôi quyết định nói điều đó
"Shinoaki, mình có một đề nghi nho nhò này muốn nói với cậu."
"Hmm~? Là gì vậy?"
Tôi biết mình không thể để cô nàng như thế này mãi được. Cô ấy từng tràn đầy động lực với những thứ mình
muốn tạo ra, và lúc đó thì cô ấy thật sự hanhuj phúc tột độ khi làm điều đó. Tôi thật sự khó chịu khi nhìn thấy tình trạng Shinoaki lúc này.
Nhưng giờ tôi rất ...... hạnh phúc vì đã tìm thấy một con đường dẫn đến tương lai.
4
Và ngày hôm qua, một cuộc họp đã được tổ chức để quyết định tương lai của Team Kitayama.
Ngoài ba người trong ngôi nhà chung, Kawasegawa và Hikawa cũng đến. Tất cả đều đang ngồi xung quanh chiếc kotatsu với tấm nệm đã được tháo ra.
Tôi lập tức mở lời trước.
"Kể từ hôm nay, Shinoaki sẽ không là người của Team chúng ta nữa."
Sau một hồi tĩnh lặng
"Hnnn?!"
Nanako đập bàn đứng dậy.
"Chuyện này là thế nào hả, Kyouya ?! Không lẽ cậu với Shinoaki đang có xích mích gì với nhau à? Dù sao thì cậu có biết điều mình vừa nói điên rồ đến mức nào không? Ai cho phép cậu quyết định điều đó khi chưa có sự đồng thuận của mọi người, rõ ràng cậu đang cực kỳ thiếu tôn trọng với không chỉ Shinoaki mà cả bọn mình nữa! Ah mou, mình thật sự chẳng hiểu cậu đang nghĩ cái quái gì trong đầu nữa!"
"Không sao đâu, mình ổn mà~"
Sự tức giận của Nanako nhanh chóng được làm dịu lại bởi những lời nói vô tư của Shinoaki
"Có phải…là do mình không? Khi mình hát thì cũng đều báo trước Shinoaki và đóng cửa phòng để không làm phiền mà, um, Mình cũng không ăn mì ăn liền khi chưa được phép mà, eh, um. Mình xin lỗi, thật sự mình……"
Sau khi xoa dịu Nanako đang bối rối, tôi nói một cách bình tĩnh.
"Lý do thật sự vĩ mô hơn vậy. Mình đã nghĩ rằng điều gì có thể giúp đỡ cho Shinoaki phát triển hơn nhưng cũng vừa có thể sử dụng trong bào thi lần này. Nhưng không có bất cứ điều gì trong số đó chúng ta có thể ứng dựng được. Vậy nên――"
Tôi đã đề nghị với Shinoaki rằng cô ấy sẽ chuyển qua làm việc với Team Kuroda.
Hay đúng hơn là chính cậu ta là người cố tình tiếp cận cô nàng trước rồi.
Hikawa khoanh tay hỏi tôi.
"Uhm, trong mắt Hashiba thì tên Kuroda đó tuyệt vời lắm à?"
"Ừ. Ít nhất, cậu ta hiện tại là người duy nhất đưa ra một đề xuất có thể khiến Shinoaki hứng thú và quan tâm."
"Hiểu rồi. Xem ra mình cũng không còn cách nào khác ngoài đồng tình. Sau cùng thì tốt nhất vẫn nên để Shinoaki làm những gì mình thật sự muốn."
Cậu ta hoàn toàn bị thuyết phục và gật đầu
"Tôi cũng không ý kiến"
Kawasegawa cũng đưa tay đồng ý cùng vào lời ngắn gọn.
"Tôi đã làm việc với Hashiba một khoảng thời gian đủ để hiểu được cậu ấy là con người thế nào, nếu tên này đã quyết định như vậy thì chắc chắn nó đã được suy tính rất cẩn thận."
Tôi rất biết ơn vì cô ấy đã giải thích nó theo cách dễ thuyết phục hơn.
Nanako ngạc nhiên nhìn xung quanh khi mọi người đều đồng thuận.
"Eh, uhm, Shinoaki... thật sự cậu ổn chứ?"
Shinoaki nở một nụ cười
"Nếu không phải vì cậu thì mình sẽ đồng ý lập tức mà không cần suy nghĩ ~"
"Shinoaki..."
"Khi bước chân vào ngôi trường này, mình đã quyết định sẽ tập trung nhiều nhất cho việc học và khám phá những thứ mình chưa biết, được thử thách với những thứ mới mẻ thật sự là một cái gì đó vô cùng kích thích và thú vị”
Shinoaki luôn tích cực và siêng năng.
Sự thật là cô ấy đã đồng ý với tôi bằng một câu nói đơn giản nhưng vô cùng thản nhiên “Tất nhiên rồi”. Cứ như cả hai đang nói một câu chuyện gì phiếm nhẹ nhàng vậy.
Nhưng sau những lời nói vô tư tưởng như không vướng bận đó là nhận thức rõ ràng về sự khác nghiệt và áp lực khi dám bước chân ra khỏi vòng an toàn. Tôi thật sự rất tôn trọng điều đó ở Shinoaki.
"Thôi nào, Nanako. Điều này đâu có nghĩa là chúng ta sẽ xa nhau mãi mãi đâu. Mình chỉ chuyển sang một Team khác thôi mà, không có gì to tát cả. Vậy nên hãy tươi tỉnh lên đi nào”
Chà, cả bọn đã làm việc cùng nhau trong một nhóm quá lâu, nên việc các thành viên trong nhóm thay đổi đột ngột sẽ gây ra mâu thuẫn là điều dễ hiểu. Rốt cuộc, đã hơn nửa năm kể từ khi Tsurayuki rời khỏi Kitayama.
"Mình hiểu mà... Nếu cả Shinoaki và Kyouya đã quyết vậy rồi thì được thôi."
Nanako cuối cùng cũng có vẻ hài lòng khi được Shinoaki vỗ vào đầu.
"Mình cũng không chịu thua đâu. Dù không biết Shinoaki và những khác định làm gì nhưng mình sẽ cố hết sức để tạo ra những bài nhạc hay nhất và khiến cậu sẽ phải hợp tác với bọn mình một lần nữa!"
"Oh, Nanako cũng hăng hái ghê. Vậy thì mình cũng không chịu thua đâu!"
Dù sao thì hai người này theo tôi đều là những nhà sáng tạo tài năng. Nhưng dù vậy thì khi thấy một người khác rời đi và chuyển sang Team khác thì cũng dễ sinh ra cảm giác đối đầu lẫn nhau.
Hy vọng họ có thể hiểu rằng không có gì để phải quay mặt thành thù với nhau vì chuyện này mà càng phải khuyến khích nhau nữa là đằng khác.
Tôi muốn mọi thứ diễn ra như vậy.
"Mình biết mỗi người sẽ có suy nghĩ khác nhau về chuyện này nhưng mình muốn tất cả những rằng trước khi chúng ta là một thành viên trong một tập thể thì mỗi người đều là một nhà sáng tạo, bản sắc của mỗi người là riêng, là duy nhất. Vì thế mình không muốn mọi người vì trách nhiệm đối với nhóm mà từ bỏ cơ hội được làm điều mình muốn."
Mọi người đều nhìn tôi với vẻ nghiêm túc
"Mình hứa. Khi mọi thứ kết thúc... mình sẽ thành thục những thứ mới mẻ đó."
5
Và hôm nay như tôi dự đoán, Kuroda đã tiếp cận tôi.
Tôi đã làm những gì tôi phải làm và tuyên chiến với anh ta.
Dù chưa xác nhận nhưng tôi chắc cậu sẽ sớm muộn gì cũng sẽ thêm tên Shinoaki vào danh sách thành viên. Và chúng tôi- Team Tân Kitayama. Không, có lẽ là Kitayama 2 hay New Kitayama, nhưng nói chúng tê của Shinoaki sẽ không xuất hiện trong danh sách.
Bao gồm cả việc mất Tsurayuki, số lượng thành viên đã giảm một nửa so với số thành viên ban đầu. Trong diễn biến bình thường của các sự kiện, có thể nói rằng đây là một thay đổi lớn.
Vào cuối buổi học tôi thực sự muốn nói về điều này với ai đó, vì vậy tôi đã gửi tin nhắn cho Kawasegawa. Tôi nghĩ ràng việc một người mù công nghê như cô nàng có đọc nó không thì vẫn là năm ăn năm thua nhưng mà may mắn thay 10 giây sau thì tôi nhận được tin nhắn phản hồi chỉ với với vài từ đơn giản: “Gì cơ?”
Và bây giờ, chúng tôi đang đi dọc con đường đến ngôi nhà chung
"Cậu đang chơi một canh bạc lớn đó."
Kawasegawa kinh ngạc nói.
"Mình đã suy nghĩ nhiều về chuyện này trước khi nói ra. Mình không có gì mà phải ân hận hay hối tiếc."
Trong khi trả lời, cánh tay của tôi đã tê liệt kể từ cuộc trò chuyện trước đó với Kuroda.
"Dù sao lát nữa gặp mọi người thì cũng nên bỏ cá ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đó đi."
"Eh, bộ mình đáng sợ vậy sao..."
Khi tôi hỏi ngược lại thì cô ta không nói bất cứ điều gì mà chỉ lấy một cái gương cầm tay ra đưa cho tôi để tự mình kiểm tra
Có vẻ như tôi đã bị ảnh hưởng bởi chuyện đó nhiều hơn mình nghĩ
Chân mày tôi nhíu lại và mắt tôi như thể tôi đã ăn tươi nuốt sống ai đó thật.
Nếu tôi về nhà với cái mặt hầm hầm này, có lẽ họ sẽ rất lo lắng.
"Xin lỗi, mình sẽ cố gắng điều chỉnh lại..."
" Hãy nhớ tất cả những hình ảnh và video ngu ngốc mà cậu đã xem gần đây và mỉm cười đúng cách."
Kawasegawa có xem những video như vậy không? Không biết cổ có thích chúng không nhỉ? Nhưng tôi đoán cô nàng này sẽ không dễ chịu gì khi bị hỏi câu đó.
"... Nhưng thành thật mà nói, tôi nghĩ cậu là người duy nhất dám làm chuyện này."
"Thật sao?”
"Đúng thế, trước khi nói ra điều đó cậu đã suy nghĩ rất nhiều về việc phái đối mặt với Shinoaki thế nào. Tôi nghĩ điều này dù sao cũng quan trong hơn việc xác đến tính đúng sai của câu nói đó nhỉ?
"Mình hy vọng là vậy... Mình hy vọng nó không kết thúc vô ích."
Tôi nói với vẻ yếu ớt
Đột nhiên Kawasegawa tiến liên phía trước và quay về phía tôi
"Này, cậu đó…"
"Eh, eh?"
"Trên đời này không có gì là vô ích! Vì vậy, hãy tự tin và làm hết khả năng của mình!"
Trong chốc lát, hồi ức ở sảnh sân bay ngày ấy đã trở lại với tôi.
Khi tôi đang run rẩy, Kawasegawa Eiko giúp tôi nhận ra vấn đề bắng những lời đó. Ra vậy, cô ấy đã luôn có tư tưởng như vậy ngay từ khi còn ngồi trên ghế nhà trường.
Tôi là một con người vô cùng hạnh phúc, chí ít đó là những gì tôi nghĩ.
Ngay cả khi tôi đưa ra đề xuất hoặc nhận xét có thể khiến người khác không hài lòng, họ đều đối mặt với điều đó một cách trực diện và ủng hộ tôi.
Khi trở lại 10 năm sau, có thể nói đây là khoảnh khắc mà tôi cảm thấy ý nghĩ nhất trong khoảng thời gian này
"...Cảm ơn, Kawasegawa"
Tôi đã hết lòng cảm ơn cô ấy,
"Eh, kỳ quá đấy. Tự nhiên cảm ơn tôi làm gì..."
Đương nhiên do không còn sức nặng áp lực của 10 năm sau trên vai, Kawasegawa nhất định không hiểu điều mà tôi đang nói.
Kawasegawa vẫn đang lẩm bẩm với tôi và khi nhận ra thì chúng tôi đã đến trước ngôi nhà chung. Trời gần chạng vạng, ánh đèn từ trong nhà hắt vào.
"Chúng ta đến nơi rồi, mặt cậu đã ổn hơn chưa?"
" Ừ, giờ không sao rồi vì mình đã nhớ ra bức ảnh hài hước nhất và nở một nụ cười trên môi."
Tôi quyết định không cho cô ấy biết đó là hình ảnh gì, bởi vì cô ấy sẽ coi thường tôi nghiêm túc nếu tôi kể chi tiết.
Tôi hít thở sâu và mở cánh cửa quen thuộc.
"Mình về rồi đây"
“Mừng về nhà"
Giọng mọi người vang lên như thường lệ.
Nhưng kể từ hôm nay, thói quen sẽ khác thường ngày một chút.
Với tất cả đam mê và quyết tâm, hãy cùng nhau thay đổi nó nào.