1
Lễ hội trường kết thúc cũng là lúc tháng 12 bắt đầu. Thời tiết của mùa đông đã ổn định hơn. Ngay cả bên trong khuôn viên trường, hiếm khi nhìn thấy ai mặc quần áo phong phanh, hầu như mọi người đều mặc quần áo dày trước những cơn gió lạnh cắt da cắt thịt như này.
“HAHA, chỉ cần có ý chi kiên định thì dù có mặc quần áo gì cũng quan trọng!”
Xem ra vẫn còn 1 người mà tôi biết không mặc quần áo đúng mùa...........
Khoa Điện ảnh giữ lại các bài học thực hành đã được giữ lại để chuẩn bị cho một giáo trình thực nghiệp mới sẽ được ứng dụng trong năm 2 về kỹ thuật dựng phim.
Học phần Quay phim sử dụng loại phim 16 mm để thực hành.
Có thể nói điểm đáng chú ý ở đây là khoa Điện ảnh sẽ dùng loại máy quay với giá khá cao, đâu đó 10 triệu yên để dạy học.
Đây là học phẩn chỉ có ở khoa Điện ảnh vì nội dung của nó khá là chuyên biệt.
Giữa lúc các sinh viên không ngừng lên tiếng với các chủ đề dựng phim, làm cách nào để có thể sử dụng tối ưu máy quay, nói thật thì tìm hiểu hoạt động của thứ máy móc này đúng là không dễ dàng chút nào—
“Thông thường thì kỹ thuật dựng phim sau này sẽ phải sử dụng rất nhiều sau này, vì vậy việc nghiên cứu trước là điều đương nhiên.”
--Đáp lại tôi là một tiếng “Hrmph” khó chịu. Tuy nhiên mọi người bước chân vào ngôi trường này đều có quyết tâm cao như vậy.
Với hầu hết mọi người khi lần đầu tiên đứng trước máy quay mình chưa từng thấy bao giờ thì khó tránh khỏi lúng túng, một người đã bị giảng viên mắng vì lỡ tay làm hỏng cuộn phim đắt tiền, cùng có người lại bị mắng vì cố tình thực hiện quay ngoại cảnh mà không dùng đến filter[note40998]. Những ngày khắc nghiệt như vậy chỉ mới bắt đầu thôi.
Thế nên vào một ngày, khi mọi người đang cố gắng để theo kịp bài học.
“Giờ cậu có thời gian không, Hashiba?”
Kanou-sensei đột nhiên gọi tôi lại sau giờ học.
“Em có thể hỏi đó là gì không?.........Chả lẽ em không thể mượn đạo cụ nữa sao.”
“Nếu tôi muốn nói về chuyện đó thì tôi sẽ gọi cậu với tâm trạng vui vẻ hơn nhiều. Là chuyện của Rokuonji, dạo này cậu ấy toàn vắng........Cậu ta có nói cho cậu tại sao không?”
Tôi lắc đầu.
“Em cũng không rõ nữa. Khi nào gặp cậu ấy em sẽ hỏi rõ chuyện này.”
“Cảm ơn nhé. Nếu chuyện gì thì cứ nói với tôi. Nếu gặp bất kỳ khó khăn gì thì cậu ấy có thể đến chổ tôi để nhận lời tư vấn.”
Sensei vặn cổ mình rồi rời đi.
“Có chuyện gì với Tsurayuki sao?”
Nanako-một người bạn cũng lớp tiến đến gần tôi.
“Ừ, không biết tại sao cậu ấy vắng nhiều quá.”
“Mình cũng thắc mắc chuyện này....Không biết là có chuyện gì nữa.”
Vừa nói xong thì cô nàng cũng vươn vai rồi vặn cổ giống với Sensei.
“Khi nào về nhà phải hỏi cậu ấy rõi ràng mới được. Liệu chúng ta có về kịp không nhỉ?”
“Hmmm----, cái này còn tuỳ vào tiết học hôm nay nữa. Có gì mình sẽ nhắn cho cậu.”
Kể từ lễ hội trường, Nanako trở nên say mê ca hát hơn. Cô ấy cũng đi học hát 4 ngày một tuần và thậm chí còn kết bạn được với một số người ở khoa Thanh nhạc.
“Hiểu rồi. Gặp lại cậu sau.”
Rokuonji Tsurayuki là 1 học sinh xuất sắc.
Điểm số của cậu ta có thể nói không đứng đầu thì cũng đứng thứ 2 trong khoa Điện ảnh, các nhiệm vụ được giáo viên đưa ra cũng được cậu ấy hoàn thành tốt đẹp. Tuy nhiên, thái độ bất cần và phần nào không biết lễ hộ của cậu chàng này đã kéo thành tích tổng của bản thân xuống khiến cho người đứng đầu lớp luôn là Kawasegawa nhưng cho dù vậy cô ấy vẫn thừa nhận rằng với lượng kiến thức và tài năng của Tsurayuki là không bất kỳ ai sánh kịp.
Sự sa sút của Tsurayuki bắt đầu rõ ràng ngay sau lễ hội trường. Cậu ấy bắt đầu lơ là làm bài tập và không còn trả lời được các câu hỏi mà giảng viên đưa ra như trước. Mọi người đều thắc mắc về chuyện gì đang xảy ra, chưa kể số lần đến lớp của cậu ấy cũng ít dần. Nghĩ lại, tôi nhận ra rằng chúng tôi không biết gì về tình hình cá nhân của Tsurayuki.
Có lẽ đã có chuyện gì đó xảy ra với cậu ấy và nó không dễ gì để nói ra .
Chính vì vậy tôi nhất định phải làm rõ chuyện này---.
Tuy nhiên.
Hai ngày sau, 4 người chúng tôi có một bữa tiệc lẩu Nabe.
“Ahh, thì là công việc bán thời gian bận quá nên mình đành cúp vài buổi đó mà.”
Một lý do đơn giản và lãng nhách được thốt ra từ miệng Tsurayuki.
“Cáim lý do kiểu gì vậy hả!? Cả bọn đều lo cho cậu lắm đó, biết không!?”
“Xin lỗi vì nó không phải là chuyện gì quá bi thảm nha. Shinoaki, đưa mình chén ponzu[note40997] được không?”
“Cậu có cần thêm tảo bẹ không?”
“*nom*Yea*nom*.Cảm ơn.”
Trong khi Tsurayuki thêm nước sốt ponzu, tôi đã cố gắng kiểm tra các dấu hiệu xem có gì lạ không nhưng không có gì nổi bật.
“Cậu làm việc vô cùng chăm chỉ ha~. Không lẽ cậu đang tiết kiệm để làm gì đó sao?”
Shinoaki bất ngờ đặt câu hỏi-
“Uh-huhm, đúng vậy. Nó khá là đắt đó.”
Tsurayuki vừa cắn miếng tảo bẹ vừa trả lời.
Dù cậu ta không nói đó là gì nhưng chắc chắn đó là sự thật.
“Thế cái thứ đó là gì vậy? Là xế hộp hả? Hay là motor?”
Nanako lân la tìm câu trả lời.
“Không nói đâu.”
Xem ra cậu ta vẫn còn cảnh giác lắm.
“Đồ keo kiệt! Thế thì thà đừng nói còn hơn.”
Tsurayuki không để tâm đến những lời phàn nàn của Nanako.
“Mọi chuyện là vậy đó. Xin lỗi đã khiến mọi ngươi lo lắng nhưng hãy yên tâm đi, mình sẽ tham gia lớp học đầy đủ mà.”
Nghĩ là mọi thứ có thể dễ dàng kết thúc được rồi, tôi nhanh chóng chốt hạ.
“Mình có thể hỏi cậu câu này được không, Tsurayuki?”
“Hm? Cậu vẫn còn lo lắng sao, Kyouya?”
Tsurayuki quay sang tôi với một nụ cười gượng gạo.
“Ừ.....mình vẫn còn hơi lo lắng.”
Ngay từ đầu Tsurayuki đã quyết định dành hết tâm huyết cho công việc bán thời gian của mình rồi. Cậu ấy liên tục thay ca từ 4 đến 5 lần 1 tuần và thời gian làm việc lại rất dài. Tính ra thì chuyện này cũng diễn ra khá lâu rồi nên chắc cậu ấy cũng tiết kiệm một khoản kha khá. Liệu một sinh viên đại học thì cần mua thứ gì đắt tiền cơ chứ? Hơn nữa, cậu ta dường như không có sở thích cụ thể nào khác ngoài việc viết kịch bản và làm các câu chuyện.
“Cậu đừng nên suy nghĩ nhiều quá. Đây, ăn chút Nabe đi, ok?
“Ừ”
Và đó là cách cuộc trò chuyện ngày hôm đó diễn ra.
--
Ngay sau cuộc nói chuyện hôm đó, số lần xuất hiện của cậu ta vẫn không hề thuyên giảm. Thậm chí số lần vắng mặt của cậu ấy còn tăng thêm nữa. Những lời chúng ta nói chỉ như gió thoảng qua tai với cậu ấy mà thôi.
Sau đó 1 tuần, đã có một chuyện xảy ra .
--
Thời tiết xấu từ sáng cùng với dự báo có tuyết.
“Ugh....lạnh quá.”
Ngay sau khi thức dậy, tôi đã mở cửa sổ và ngạc nhiên với không khí băng giá.
“Mình chẳng muốn ra ngoài chút nào.....”
Và ngay cái lúc tôi lẩm bẩm điều đó—
“Cứ để mình đi đi!”
“Mình sẽ không để cậu đi một mình đâu! Có chuyện gì vậy, Tsurayuki!”
Tôi cảm thấy một cảm giác khẩn cấp kỳ lạ trước giọng nói của Tsurayuki và Shinoaki.
“Huh!?”
Thế là tôi lập tức chạy ngay xuống tầng 1.
Hai cậu ấy đang đứng trước nhà và cãi nhau về gì đó. Rõ ràng chuyện này không bình thường vì trông Tsurayuki khó chịu lắm rồi.
“2 người có chuyện gì vậy!?”
Tôi vội lao đến chắn giữa 2 người họ.
“Cậu đi mà hỏi Shinoaki ấy. Mình đã nói với cậu ấy là mình rất ổn nhưng cô ấy cứ lải ngĩa bắt mình vào trong nghỉ ngơi.”
“Nhìn cậu như thế mà ổn chổ nào chứ!? Mặt mũi của cậu trắng bệt xanh xao thế kia mà, chưa kể còn nôn mửa trong nhà vệ sinh nữa.....Cậu cần phải nghỉ ngơi ngay, sức khoẻ cậu yếu lắm rồi đó.”
“Đừng lo về chuyện đó, mình vẫn còn khoẻ chán.”
“Không được là không được! Nếu cậu cứ tiếp tục hành hạ bản thân thế này........”
Shinoaki lo lắng.
“Cứ thế này chưa đến được chổ làm thì cậu đã gặp tai nạ ngoài ý muốn rồi. Nếu cậu thật sự muốn đi làm đến vậy thì để mình chở đi được không?”
Nhưng sau cùng Tsurayuki vẫn từ chối để đáp lại.
“Bỏ đi, mình không thể làm phiền các cậu như vậy được.”
“Không có gì phiền đâu ..... “
Tsurayuki gạt chúng tôi sang một bên và tiến đến chiếc xe máy của mình
Cậu ta gạt chân chống, tra chìa khóa và chuẩn bị nổ máy.
“Bye, mình đi đây—”
Cậu ta bước chập chững và sau đó...
“Tsurayuki!!!”
Vừa chuẩn dắt xe ra cửa thì cậu ta lập tức nằm gục xuống đường, tôi nhanh chóng tiến đến kiểm tra tình hình.
“Cậu sốt nặng quá.......”
Cậu ta sốt qua cao, ý thức lúc này cũng đã hoàn toàn mơ màng.
“Shinoaki, gọi gấp cứu!”
“Ưm!”
Trong khi Shinoaki đang quay số trong đường dây nóng khẩn cấp, tôi nhanh chóng bế Tsurayuki vào trong. Cậu ta thở rất gấp gáp. Nước da cậu ta lúc này rất xấu.
“Sao cậu lại đi xa đến mức này chứ.....”
Tsurayuki hồi phục tương đối nhanh chóng tại bệnh viện mà cậu ấy được đưa đến. Nguyên nhân của cơn sốt cao đó là lao lực quá độ. Nó cũng đã giảm đáng kể sau khi tiêm IV[note41001].
“Mình đã nói còn gì? Mình vẫn hoàn toàn khoẻ mạnh.”
Tôi và Tsurayuki đang đi dọc bờ sông Ishikawa.
“Dù sao thì cậu đã thấy hết rồi nhỉ”—Cậu ta vừa cười vừa nói.
“Khi về nhà mình phải gọi điện xin lỗi mới được, dù sao cũng đã làm phiền họ rồi...”
“Tsurayuki”
Tôi ngay lập tức nhắc cậu ta.
“Bác sĩ cũng nói với cậu là phải nghỉ 1 tuần rồi mà. Cậu đã hạ sốt rồi nhưng mà đó chỉ là tạm thời thôi. Nếu mà cậu lại lao vào làm việc nữa thì chỉ làm mọi thứ tệ hơn thôi.”
Tsurayuki vẫn tiếp tục bước đi mà không đáp lại.
“...................”
Bầu trời đầy mây bắt đầu có tuyết rơi. Bạn có thể nhìn thấy những cái bóng nhỏ được chiếu sáng bởi ánh đèn của những chiếc xe chạy qua.
“Mình không thể nghỉ ngơi được. Nếu như vậy.....mình sẽ không có tiền.”
Giọng của cậu ta thoáng vẻ đau buồn.
“Công việc của mình tính lương theo giờ làm nên phải liên tục làm việc đảm bảo được mức lương hiện giờ. Chỉ 1 ngày nghĩ thôi cũng bị trừng lương rồi.”
Tsurayuki không nói chính xác "công việc" đó đòi hỏi gì. Nhưng mà nếu xét về điều kiện làm việc như thế thì rõ ràng chổ làm việc đó cũng không phải loại tốt đẹp gì.
“Nói mình biết đi, Tsurayuki”
Tôi không biết bất cứ điều gì về cậu ta cả.
Cậu ấy yêu thích truyện, tiểu thuyết và viết kịch bản. Có sự nhiệt thành và đam mê khó ai sánh được với ngành học mà mình theo đuổi. Đôi lúc cậu ấy hay trash talk và nói mấy lời khó nghe nhưng vẫn có thể xem là một người bạn đáng tin cậy. Nhưng cậu ta không hề kể bất cứ điều gì về gia đình mình. Lúc đó đã vậy và bây giờ vẫn không thay đổi.
Tôi không hỏi chỉ để thoả mãn sự táy máy, tò mò của bản thân mình. Cậu ấy là một con người tài năng nhưng rõ ràng là đã chuyện gì đó khiến cậu ấy không thể nào tập trung để trau dồi nó. Chính vì vậy tôi mới muốn giúp cậu ta, tất cả chỉ dừng lại ở đó thôi.
“.....Không”
“Đứng có nhây nữa! Nói ngay!”
Tsurayuki quay đầu lại.
“Mình đã bảo ngay từ đầu rồi còn gì. Minh không hề muốn nói về chuyện này. Mình không muốn dính líu đến bất kỳ ai cả. Đó là vấn đề của mình đến bản thân mình sẽ tự tay giải quyết nó, các cậu không cần lo đâu.”
Vẫn ngoan cô không chịu hé răng à. Có vẻ như Tsurayuki thật sự không muốn nói chuyện này một chút nào rồi.
Cả 2 bọn tôi dừng lại không đi nữa, đứng im nhìn thời gian trôi qua.
Từ trong túi tôi lấy ra một mảnh giấy.
“........Trước đó, bác sĩ ở bệnh viện đã đưa cho mình danh thiếp của ông ấy.”
“Eh.....?”
Trên mặt Tsurayuki hiện rõ sự kích động.
“Ông ta nó nếu Tsurayuki-kun xảy ra chuyện gì thì phải gọi ngay. Ngoài ra bác sĩ đó còn nói bố cậu đã giúp ông ấy rất nhiều, mình cũng không tiện tọc mạch thêm nữa.”
Tsurayuki làm vẻ mặt như thể vừa ăn phài gì đó khó nuốt. Cùng với đó là một sự im lặng vô cùng đáng sợ.
“Nói đi. Mình sẽ làm hết sức để giúp cho cậu mà.”
Cậu ấy định nói, nhưng rồi lại thôi. Tsurayuki bắt đầu trở nên bất ổn.
“Cậu không thể nào giúp được đâu!!”
Tiếng nói cực kỳ mạnh mẽ nhưng cũng vô cùng run rẩy. Dùng bao nhiêu sức mạnh gánh lấy thân thể tiều tụy của mình để nói ra câu đó, Tsurayuki đau đớn thở gấp.
“....Xin lỗi vì tự nhiên la lên như vậy”
“Không, không sao”
Tuyết càng rơi dày hơn.
Lớp tuyết trắng xóa đã nhuộm trắng không khí xung quanh, màu sắc của mặt đất cũng dần dần chịu chung số phận.
Miệng Tsurayuki liên tục mở và đóng lại theo chu kỳ.
Cậu ấy sẽ nói? Hay là tiếp tục im lặng?
Sau nhiền lần do dự, có vẻ cậu ta sắp không thể nào kiềm chế lại nữa.
Cậu ấy cô gắng mở miệng cố thốt ra những từ vô cùng nặng nề.
“---Gia tộc mình đúng là một mớ bòng bong phiền phức.”
Tsurayuki dường như không quan tâm đến đầu tóc rối bù của mình rồi bắt đầu nói.
Tập đoàn y tế “Rokuonji”.
Hoá ra nhà của Tsurayuki không phải lạ hạng bình thường. Gia tộc này nằm hầu như toàn bộ các bệnh viện đa khoa lớn ở vùng Saitama. Tsurayuki là con trai thứ 3 của trưởng tộc.
“Bố và ông của mình đều là bác sĩ. Thậm chí 2 người anh của mình cũng làm bác sĩ nốt. Mẹ của mình cũng có xuất thân từ một gia tộc thuộc hàng tinh hoa trong giới chính trị, rất nhiều người bên ngoại của mình giờ là các chính trị gia có tiếng nói.”
Được sinh ra trong 1 gia đình gia giáo và quy cũ, thậm chí cậu ta còn có cả hầu nữ riêng nữa. Cậu ấy được khám sức khỏe định kỳ tại nhà và được đào tạo như một “người kế thừa” quan trọng của gia đình.
“Sinh ra trong một gia đình như vậy thì toàn bộ con đường mà mình phải đi sau này giống như được trải sẵn vậy”
Cậu ấy ngay từ nỏ đã được gửi đến một trường học liên cấp từ bậc tiểu học, sơ trung rồi lên tận cao trung. Thậm chí mỗi khi phát đơn điền nguyện tương lai thì cậu ta là người duy nhất không có tờ đơn đó vì các giáo viên đã “quá rõ” câu trả lời rồi. Bất cứ ai cũng có thể nghĩ rằng cậu ta trở thành bác sĩ là chuyện đương nhiên, và ngay cả bản thân Tsurayuki cũng đã gần như cam chịu điều đó..
“Mọi chuyện bắt đầu khi mình vào năm nhất cao trung.”
Cậu chàng vô tình gặp một senpai hơi khó chịu nhưng vô cùng tốt bụng.
Gia tộc của người senpai đó cũng có thể gọi là danh giá nhưng vì anh ta đã đi sai con đường mà cha mẹ vạch ra cho bản thân nên bị gia định cạch mặt. Người đó có lẽ đã cảm thông với hoàn cảnh của Tsurayuki nên đã dạy cậu ấy về nhiều điều thú vị.
“Và mình đã được tiếp cận với sách và tiểu thuyết.”
Đối với Tsurayuki, người trước gì chỉ biết nhìn thấy bề nổi của những tác phẩm văn học qua sách giáo khoa thì việc trực tiếp trải nghiệm toàn bộ mọi thứ bằng cảm nhận của mình đúng là một cái gì đó vô cùng mới mẻ và kích thích.
Cậu ta cười lăn lộn khi được kể về nhiều tuyển tập khác nhau của các bậc thầy văn học. Không lâu sau, câu ấy đã đến thứ viện và cày hết số sách ở đó. Tiếp đó là lấn sân sang phim ảnh nữa. Tsurayuki hoàn toàn bị mê hoặc bởi hình tượng những kẻ sống ngoài vòng pháp luật từ thời Showa trên màn hình đen trắng. Rồi cậu ấy bắt đầu học dựng phim theo phong cách Hollywood và cố gắng nghĩ ra những câu chuyện của riêng mình. Cậu ấy muốn xem phim, muốn nói chuyện với người senpai đó. Lần đầu tiên trong đời cậu ta có thể cảm nhận được niềm vui thật sự. Nhưng chuyện đó cũng không kéo dài mãi.
“Senpai phải chuyển sang trường khác. Mình nghe nói rằng có kẻ đã âm thầm nói chuyện người đó chơi thân với mình cho nhà trường.”
“Chỉ có vậy mà…?”
“Điên rồ lắm chứ gì? Để mình có thể đi đúng con đường vạch ra thì gia đình mình chuyện gì cũng làm được.”
Bị xem như môt kẻ ung nhọt gây ảnh hưởng xấu đến con trai của một gia đình danh giá, thì chuyện người đó bị loại bỏ cũng không có gì lạ.
Tsurayuki cũng bắt đầu làm việc bán thời gian từ lúc đó. Người senpai đó đã giới thiệu cho cậu ta công việc này như món quà chia tay. Chính vì vậy mà gia đình Rokuonji sẽ không thể nào phát hiện ra.
“Kể từ lúc đó, mình lao vào làm việc cô cùng cật lực. Mình đã khai gian tuổi để vào làm việc tại quán bar. Một người biểu diễn đường phố mà mình kết thân đã dạy mình cách tung hứng. Cũng nhờ làm mấy trò như vậy để mua vui cho khách mà bản thân mình cũng kiếm được không ít tiền. Dù rất khó khăn nhưng mình vẫn thấy vui”
Vậy ra chính vì thế mà cậu ta có thể biểu diễn trơn tru như vậy tại lễ hội trường sao. Quay lại vấn đề chính, năm 3 cao trung cậu ta cũng như bao học sinh khác phải tham gia kỳ thi tuyển sinh đầu vào của đại học. Tất nhiên không có gì bất ngờ khi nguyện vọng 1 là một trường Y tư nhân vô cùng danh tiếng tại Tokyo.
“Mình chỉ làm những gì cần phải làm. Đúng là mình đã vượt qua được bài kiểm tra. Tuy nhiên....mình đã không nhập học”
“Cậu thật sự.....đã được nhận vào đó hả?”
“Mình cũng chả quan tâm, mình đã quyết định cắt đứt quan hệ với gia đình vào lúc đó.”
Thì ra trong lúc nộp nguyện vọng, Tsurayuki đã âm thầm thêm nguyện vọng và nộp đơn vào đó. Tất nhiên cậu ấy đã nhận được thư mời nhập học, nơi đó không đâu khác chính là khoa Điện ảnh của đại học nghệ thuật Oonaka. Khỏi phải nói bố cậu ấy tức điên lên thế nào. Kết quả thì khỏi phải nói, cậu ta bị tống cổ ra khỏi nhà. Nói trắng ra là mất tất cả trong 1 khoảnh khắc. Ngoài ra cậu ấy sẽ không nhận được bất cứ một đồng hỗ trợ nào từ gia đình và có thể thể đi đâu tuỳ thích ngoài việc bước chân vào căn nhà này. Tsurayuki đồng ý mà không có bất kỳ phản kháng nào, cậu ấy quyết định dùng số tiền tiết kiệm bao năm tích góp
từ việc làm thêm rồi một thân một mình đến Oosaka.
“Trong một thoáng suy nghĩ, mình cảm thấy bản thân đã chiến thắng. Mình có thể sống mà không có sự kìm kẹp từ chính người mà mình gọi là bố nữa, dù biết nó sẽ rất khó khăn.”
Và rồi cậu ta đến ngôi nhà chung Kitayama và gặp được bọn tôi. Về cơ bản bọn tôi cũng không biết bất cứ điều gì về cậu ta hay danh tiếng của cái họ Rokuonji mà cậu ta mang vậy nên mọi thứ có thể dễ dàng bắt đầu lại từ đầu. Tsurayuki có thể nói những gì mình thích về phim ảnh, văn học thoải mái với bọn tôi mà không có vấn đề gì, cứ như giấc mơ thành hiện thực vậy.
“Nhưng mà chuyện này chẳng ổn chút nào ha.... Đúng là mình đã kiếm được đủ phí sinh hoạt và học phí nhưng sau cùng mình không thể nào có thời gian để học.”
Càng đẩy bản thân vào guồng quay công việc, sức khoẻ cậu ta càng bị hao mòn. Cậu ấy cùng đã cố gắng giấu nó trước bọn tôi nhưng đến mức ngã gục thế này thì không thể nào giấu thêm được nữa.
“Mình tránh phải đến những bệnh viện lớn, vì nếu như vậy thì ông bà già của mình sẽ tìm ra ngay lập tức. Nếu là mình trong trường hợp này thì mình sẽ đến những bênh viện nhỏ nhưng sự thật là mình đã phải đi cấp cứu.”
“......Xin lỗi”
“Không phải lỗi của Kyouya đâu. Là lỗi của mình khi khiến cho mọi chuyện ra nông nổi này. Mình cũng lo cho Shinoaki nữa.”
Tsurayuki nhìn lên bầu trời với đôi mắt sâu lắng và dịu dàng của mình.
“Cậu còn nhớ lần trước mẹ mình gọi không? Mình nghĩ là cơ thể và tâm trí của bản thân đã suy yếu vào lúc đó. Trái tim mình tưởng như vỡ thành nhiều mảnh.”
Vậy ra cuộc gọi tối hôm đó là vậy sao............
Vì để giải quyết được sự thiếu thốn về tiền bạc, phải bất chấp quá nhiều thứ. Cậu ấy đã cố gắng liên hệ để được xem xét cho các khoản vay sinh viên, học bổng hoặc mấy thứ tương tự. Nhưng mà làm sao một người thuộc gia đình tài phiệt lại đủ điều kiện cấp học bổng chứ. Ngoài ra thì rủi ro từ các khoản vay sinh viên quá cao nếu như xét theo góc độ lâu dài.
“Mình đã gửi các tác phẩm cho các giải thưởng văn học khác nhau để xem liệu có thể kiếm sống bằng cách viết tiểu thuyết không. Đa số tác phẩm của mình bị loại từ vòng thứ 3, chỉ duy nhất nột lần hiếm hoi mình có thể đi đến vòng cuối cùng…. Mình đã hy vọng là có thể nhận được khoàn tiền thường đó để trang trải, nhất là khi đó là những số tiền lớn nhưng mà cậu biết chuyện đó không hề dễ dàng một chút nào mà.”
Cậu ấy đã cố gắng hết sức để có thể giúp cho tình xoay chuyển theo hướng tốt đẹp hơn. Nhưng sau cũng thì chẳng thế thay đổi được gì.
“Mình chỉ đơn giản là một tên phú nhị đại trong gia đình tài phiệt kiểu mẫu cố chứng minh cho gia đình thấy mình người lớn bằng cách sống tự lập. Một kẻ vốn đã được dọn sãn con đường trải đầy hoa hồng để nối tiếp thành công của cha mình nhưng sau cùng lại vì chống đối mà bị cắt sạch nguồn tiền và bị đuổi ra khỏi nhà cao cửa rộng…từ đó rơi vào liên tiếp những vòng luẩn quẩn tuyệt vọng ròi xuống dốc không phanh.”
Tsurayuki tự chế giễu bản thân và thở dài mệt mỏi.
“Thật lòng mà nói thì mình đơn giản muốn làm một tên Jouhatsu[note40999], che giấu danh tính và biến mất mà không ai biết. Chà, nghĩ lại thi nó cũng là một khả năng có thể xảy ra đó chứ.”
“Tsurayuki, cậu....”
“Vậy thì mình còn lựa chọn nào khác sao? Oh, mình biết nói ra điều này sẽ khiến cậu khó chịu nhưng mình không phải loại đi sống bằng sự thương hại từ những người xung quanh. Trước giờ mình đã làm phiền mọi người quá nhiều, các cậu có được lợi lộc gì khi lúc nào cũng ra sức giúp đỡ một tên phú nhị đại bướng bỉnh khó ưa như mình chứ?”
Bề ngoài cậu ta nói với giọng chế giễu chua chát nhưng tôi có thể cảm thấy sự ngiêm túc. Tất nhiên với phong cách sống Aesthetic[note41000] của Tsurayuki không phép bản thân mình làm điều đó. Đó cách sống của cậu ấy, không muốn dựa dẫm vào bất kỳ ai.
“Mình không thể giúp được gì sao?”
Tsurayuki quay lưng lại và bước đi. Vẫn còn đống câu hỏi mà tôi luôn phân vân suy nghĩ.
Nếu để mọi chuyện thế này liệu có ổn không?
Với một người niềm đam mê và năng khiếu nghệ thuật như cậu ấy.
Không lẽ lại muốn từ bỏ giữa chừng như vậy sao?
Với một người có thể viết ra những câu chuyện và kịch bản tuyệt với như vậy thì đó sẽ làm một sự mất mát to lớn. Nếu mọi thứ cứ tiếp diễn thế này thì dễ là Tsurayuki sẽ thật sự rời đi lắm.
Cậu thật sự chắc chắn sao?
Tôi vẫn mãi chìm trong suy nghĩ. Tôi hoàn toàn không quan tâm đến bất kỳ điều gì xung quanh.
Không cần sự giúp đỡ từ những người khác đặc biệt là tài chính, cậu ấy muốn tự lực cánh sinh làm chủ về mặt kinh tế.
Thật sự không còn cách nào để cậu ấy có thể tiếp tục học đại học sao?
Phải có cách nào đó để có thể giúp cậu ấy kiếm được tiền mà không phải đi làm mấy cái công việc bán thời gian đó.
“Ah...”
Tôi dừng lại.
Liệu nó có phải điều đúng đắn?
Nếu làm thì vậy thì tôi sẽ có đất để dùng đến khả năng của mình. Quan trọng hơn với 10 năm kinh nghiệm của mình thì sẽ khiến cho mọi thứ trở nên trơn tru hơn. Đến bây giờ tôi vẫn luôn tránh đi vào con đường này. Tôi chỉ đơn giản xem nó là một mục tiêu trong tương lai, một ước mơ một ngày nào đó tôi sẽ thực hiện. Nhưng nếu quyết định làm điều này thì giấc mơ của một người bạn của tôi sẽ không đứng trên bờ vực huỷ hoại. Đã đến lúc thực hiện nó ngay bây giờ rồi.
“Tsurayuki, có cách rồi.”
“Cái gì...?”
Tôi nói điều đó một cách tự tin trớc người bạn đang chìm trong tuyệt vọng của mình.
“Có một cách…có cách để cậu kiếm được tiền bằng chính nặng lực của bản thân.”
Trong một khoảnh khắc, có vẻ như Tsurayuki không biết tôi đang nói về điều gì.
Phải mất một lúc sau cậu ta mới nở được nụ cường sảng khoái.
“Kyouya, cậu đúng là một người thú vị. Cậu luôn có thể xử lý tất cả những bất lợi mà bản thân gặp phải, thâm chí còn có thể biến nó thành lợi thế và đạt được thành công. Từ chuyện xảy ra trước đây khi mình lấy nhầm đạo cụ quay phim, đến chuyện cậu có thể khiến cho Nanako từ tin đứng hát trước rất nhiều người. Mình thật sự nhiều lúc cũng khâm phục cậu lắm đấy.”
Khuôn mặt của Tsuratyuki sau đó hầy như vô cảm không có chút cảm xúc nào.
“Nhưng để mình nói cho cậu hiểu điều này--”
Lập tức cậu ta chuyển sang không mặt giận dữ.
“Chuyện này hề vui một chút nào đâu! Nó thật sự hoàn toàn khác với tất cả những điều mà cậu từng gặp trước đây. Cậu đã đi quá xa và chạm đến bộ mặt mà mình không muốn người khác thấy. Cậu có hiểu thông những gì mình đang nói không hả!?”
“Mình hiểu mà”
“Không, cậu chả hiểu cái quái gì hết! Đừng có nghĩ vài câu hài hước của cậu sẽ kết thúc chuyện này!! ”
Tsurayuki lập tức nắm áo tôi, đôi mắt run lên vì phẫn uất. Khóe miệng cậu ta liên tục run rẩy.
Mình hiểu. Hiểu rõ là đằng khác, Tsurayuki.
Chuyện tiền bạc đúng là không phải thứ đem ra đùa giỡn nhưng nói thật ở tuổi cậu thì vẫn chưa đủ chính chắn để làm chủ được nó đâu. Ngoài ra trong trường hợp này thì cậu không thể nào một mình xử lý được hết đâu.
“Bỏ tay ra.”
Tôi nghiêm giọng lườm Tsurayuki. Gương mặt đó của tôi khiến cậu ta bình tĩnh lại phần nào, cánh tay cũng bắt đầu nới lóng ra. Sau đó cậu ta xấu hổ cụp mắt xuống.
“....Xin lỗi, mình hơi mất bình tĩnh.”
“Không sao cả. Dù sao điều đó cũng chứng minh cậu lo lắng về nó đến mức nào.”
Nhưng chính vì vậy
“Mình cần cậu lắng nghe.”
Tôi nắm chặt vai Tsurayuki và giữ cậu ấy mặt đối mặt với mình. Có cảm giác như ánh mắt của tôi sẽ sẵn sàng ăn tươi nuốt sống cậu ta nếu như dám nhìn đi nơi khác vậy.
“Kyouya, cậu.....”
Biểu cảm của Tsurayuki đã thay đổi. Câu ta nìn thở khi đối diện với tôi. Để giúp cho cậu cấy bình tĩnh lại, tôi cố hạ giọng xuống.
“Mình sẽ không giấu cậu nữa, mình đã có kế hoạch rồi”
Đúng, tiền là động lực cho mọi thứ phát phát triển nhưng cũng chính là thứ sẽ khiến tất cả bị huỷ hoại.
Tôi đã thấy tốt cả sự tốt đẹp và xấu xa của thế giới trong 10 năm tới
Chính vì vậy có thể xem đây là một cuộc chiến của tôi.
Để ước mơ không bị đè bẹp dưới sức nặng của đồng tiền.
“Không chỉ kiếm học phí cho cậu, mình có khiến cho tài năng của cậu được người khác biết đến.”
Tsurayuki rõ ràng là bối rối. Sự kiên định của cậu ta biến mất và trong ánh mắt dần dần cho thấy bản thân bị thuyết phục.
“Thật sự có cách để làm sao.....?”
Cậu ta lúng túng hỏi.
Tôi tự tin trả lời.
“Ừ, đúng vậy.”
Trước khi chúng tôi nhận ra thì tuyết đã ngừng rơi.
Ánh sáng mặt trời chiếu qua những đám mây, và màu sắc đang tươi sáng trở lại. Tuyết tan chảy thành nước, ô tô chạy qua làm nó bắn tung tóe.
Ánh sáng phản chiếu trên mặt nước lung linh rực rỡ.
“Mình nhất định-------Nhất định sẽ làm được!”
Tôi lớn tiếng nhất nói ra khiến cho Tsurayuki tròn mắt ngạc nhiên. Thứ này sẽ là thanh kiếm của anh hùng chém tan con quái vật mang tên "Tiền bạc"-kẻ cướp đi ước mơ và làm tan biến hy vọng.
Đây sẽ là 1 thức thách với tôi, dù có là 10 năm trước đi nữa.