Bokutachi no Remake

chương 03: nơi được gọi là khoa điện ảnh

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

1

Mấy cái bài giảng của trường đại học cứ lặp đi lặp lại hàng tuần, nhưng không phải tất cả các lớp học đều bắt đầu cùng một lúc. Tuỳ vào tình hình của nhà trường hoặc giáo viên mà có những học phần sẽ kết thúc vào tháng 4 và cũng có những môn sẽ bắt đầu vào lúc đó.

Khi những sinh viên năm nhất của chúng tôi cuối cùng đã quen với cuộc sống đại học, thì cái lớp bắt buộc cho đến giờ vẫn chưa có buổi học nào đã chính thức bắt đầu.

“Được rồi, tất cả hãy tập trung nào”

Kanou-sensei ở bàn giáo viên phóng tầm mắt nhìn một lượt tất cả các học sinh rồi cười đắc chí.

“Bây giờ các cô cậu sẽ biết thế nào là chiến trường thật sự qua môn thực hành tổng hợp 1 này.”

Giọng của cô ấy vang vọng khắp giảng đường.

“…… Chà, không biết đó là môn gì nhỉ?”

Nanako thì thầm trong lo âu.

“Thì cổ nói là thực hành mà đúng chứ. Nên chắc là sẽ phải làm một cái gì đó”

Tsurayuki thì có vẻ cũng chả quan tâm hay hứng thú gì với nó, cậu ta chỉ chỉ đơn giản bẻ cổ cái rắc rồi chuẩn bị tinh thần.

“Vòng 1 của sensei đúng là lớn thật~. Chắc là cô ấy hay bị đau nhức vùng vai lắm ha.”

Nè nè, cậu đang nhìn đâu vậy hả, Shinoaki?

“Thế Nanako có bị đau vai không?”

“Này, Shinoaki, sao tự nhiên cậu lại hỏi cái gì kỳ cục vậy ?!”

…… Shinoaki, tôi suýt nữa là cười khi nghe câu hỏi đó của cô ấy.

“Kanou-sensei… huh.”

Trong số 4 đứa thì tôi là người lo lắng nhất.

Xét cho cùng, chính sensei đã ngay lập tức đập tan toàn bộ những hy vọng và lý tưởng màu hường của chúng tôi ngay từ những ngày đầu nhập học.

Dù rằng hôm nay là thực hành nhưng tôi cũng chả biết cổ sẽ đột nhiên nói ra điều gì nữa.

(…… Dù sao thì cũng không thể cứ thu mình sợ sệt mãi được)

Tôi tự đánh nhẹ vào má mình để lấy lại tinh thần. Dù sao thì có người đã dạy chúng tôi rằng không dễ gì để đạt được thứ mà mình muốn, vậy nên tôi rất háo hức và khát khao để đạt được chúng.

“Môn thực hành tổng hợp 1 sẽ giúp cho cô cậu hiểu được những điểm quan trọng trong việc sản xuất phim và video ”

Nói xong, sensei viết mấy từ “Chỉ đạo”, “Kỹ thuật”, “Diễn xuất” và “Sản xuất” lên bảng đen.

“Dù còn có rất nhiều thứ khác nữa nhưng với tôi thì đây là “4 yếu tố nòng cốt để có thể sản xuất được một video hoàn chính”. Giờ tôi sẽ bắt đầu giải thích từng thứ một”.

Nói xong, cô ta lấy phần khoanh tròn lại chữ “Chỉ đạo”.

“Trước hết là “Chỉ đạo”. Nói cách khác, đây là những người giám sát quá trình sản xuất. Chắc ở đây các cô cậu ai cũng biết rồi nhỉ. Đạo diễn là người có trách nhiệm quan trọng đối với bộ phim và đồng thời cũng là người gánh trên vai áp lực lớn nhất. Khen chê gì thì người đầu tiên đứng ra nhận lấy chắc chắn phải là đạo diễn chứ không ai khác. Ngoài ra, công việc của biên kịch, screenwriter và các trợ lý đạo diễn cũng bao hàm luôn trong đó ”.

“Tiếp theo, “Kỹ thuật”. Là những người chịu trách nhiệm về mảng máy móc cần thiết cho bộ phim như quay phim, ánh sáng, âm thanh,…. Chỉ cần thiếu một hoặc hai thứ thôi thì cũng đã đủ ảnh hưởng lớn đến cả bộ phim rồi, mấy cô cậu nào mà cứ ngủ nướng rồi không nắm bắt được bài thì ráng chịu đó”

“Và sau đó là “Diễn xuất”. Tất nhiên người được nói đến ở đây là các diễn viên. Từ casting cho đến diễn xuất, biểu cảm và giọng nói trên màn hình, cảm nhận về thời gian …… Kỹ xảo thì không nói tới mà cái phức tạp nằm ở chổ họ phải làm sao để có có thể đào sâu vào nội tâm cảm xúc vào nhân vật mà mình nhập vai. Tất nhiên, cái cảm giác vui sướng khi cuối cùng cũng có thể làm chủ được vai diễn thật sự vô cùng thú vị đó ”

Sau đó,

Sensei bỗng nhiên dừng lại không nói gì rồi khoanh tròn từ “Sản xuất”.

“Phần này coi bộ vẫn còn vô cùng xa lạ với các cô cậu ha . Mấy cái thứ liên quan đến phục trang, tiền kỳ, hậu kỳ, tiến độ công việc các thứ hay còn được gọi là……”

Ngay dưới từ “Sản xuất”, cô ấy viết “Dọn dẹp những vấn đề của người khác”

“Làm mấy cái việc này cho dù có tránh thế nào đi nữa thì cũng phải luôn dính vào rắc rồi. Ví dụ lịch quay phim đã lên hết cả rồi nhưng mà lại phát sinh việc diễn viên hoặc người trong ekip không xuất hiện. Rồi sau khi tất cả đông đủ thì xích mích lại nổ ra, mọi người lại xúm lại cãi nhau, ai cũng cho mình là đúng và không chịu nhường đối phương. Hệ quả là mọi người không có tâm trạng tốt và hoàn thành công việc một cách trơn tru được. Rồi khi bắt đầu quay một cảnh trời nắng nhưng rồi mây đen lại tụ về và cứ thế đổ mưa …… Nghe nản quá đúng không nhưng mà sự thật vốn là vậy đó "

Từ đâu đó trong số đám sinh viên có thể nghe thấy những tiếng “Uwaa”.

Đúng là hồi minh làm Eroge thì phần tiền kỳ và hậu kỳ đúng là nhọc thật, nghe nói bên Anime thì nó còn cực hơn rất nhiều nữa.

“Được rồi, tôi đã hoàn tất việc giải thích về 4 yếu tố trong thực hành tổng hợp 1 rồi. Giờ các cô cậu sẽ lập thành các nhóm 4 người, mỗi người sẽ đảm nhận một khâu trong quá trình làm phim”

Cả lớp lại bắt đầu ồn ào hết cả lên.

“Mỗi nhóm sẽ từ làm một video dài 3 phút, thời hạn là từ đây cho đến kỳ nghỉ hè. Đây là bài tập bắt buộc của môn này.”

Lần này, tiếng ồn ào chuyển sang cấp độ náo động.

(Eh, Nghĩa là cô ấy muốn cả bọn sẽ làm phim ư……? )

Nhưng mà cả lớp đã học được cái gì ở mảng “Kỹ thuật” đâu.

“Các cô cậu chơi thân với nhau có thể lập nhóm, hoặc nhờ tôi tư vấn. Thời gian 15 phút, lập nhóm xong thì cử đại diện đến thông báo cho tôi. Bây giờ thì tất cả giải tán! ”

2

Coi bộ sự ồn ào nào nhiệt này sẽ không dễ gì lắng xuống.

Có những người quen biết nhau thì tập hợp lại tạo thành các nhóm, một số người chưa thể tìm được nhóm thì lại ngay lập tức đến tham khảo giảng viên.

Bọn tôi thì cũng không gặp bất khi vấn đề gì khi lập nhóm.

“Dù sao thì cả 4 người chúng ta chúng một nhóm thì cũng thoải mái hơn”

Tsurayuki như trút đi gánh nặng bằng một hơi thở dài.

“Mình cũng đã khá lo lắng khi phải xếp nhóm ngầu nhiên với những người khác”

Nếu quan sát kỹ xung quanh thì các nhóm có đầy đủ 4 thành viên là khá ít, đa số hiện tại là các nhóm hai hoặc ba người đang cố gắng tìm kiếm thành viên để đủ quân số.

"Gì!? Nếu không hài lòng với việc tôi làm đạo diễn thì hãy thi đấu với nhau xem ai hiểu rõ công việc này hơn ngay tại đây đi! ”

Có vẻ như Kawasegawa đã xảy ra xích mích với thành viên trong nhóm của mình.

“……Đáng sợ quá đi.”

“Cô ta đúng là hăng hái thật đó”

Nanako hoàn toàn choáng ngợp trước những gì xảy ra còn Tsurayuki thì chỉ biết nhún vai.

“Nghĩ lại thì một phần nó cũng là thể hiện tình yêu của cô ấy dành cho môn nghê thuật thứ 7 ……. Mà thôi ~, chúng ta mau phân công vai trò đi.”

Phải rồi, việc tạo thành một nhóm với chúng tôi thì không phải điều gì quá khó khăn nhưng việc phân chia vai trò nó lại là vấn đề khác.

“Mình thì cái nào cũng được.”

Tsurayuki không hề nghĩ ngợi mà từ bỏ quyền lựa chọn của mình.

“Mình thì… Mình thấy bản thân làm cái gì cũng được hết.”

Nanako xem ra cũng không mặn mà gì với việc lựa chọn.

"À đúng rồi! Tí nữa thì quên mất, cái gì cũng được trừ diễn ra nha! Bảo mình làm gì cũng được chỉ có cái đó là ‘không’ thôi”

“Ehh, Tại sao? Nanako đã thể hiện rất tốt trong tiết học lần trước mà.”

Shinoaki tò mò trước những gì cô ấy nói.

“Đã bảo không là không! Xấu hổ chết đi được!”

Đó là chuyện xảy ra lúc học tiết lý thuyết diễn xuất ngày hôm trước.

Đó là một bài học thú vị nghiên cứu về tâm lý và sự nhập tâm của diễn viên thông qua việc biểu diễn thực sự . Hôm đó, Nanako đã thể hiện một khả năng diễn xuất đáng kinh ngạc, đến cả giảng viên còn không ngừng khen người màn trình diễn của cô ấy.

Về cơ bản nó là như thế này.

Mọi người sẽ được đứng trên một cái sân khấu hình bán nguyệt, họ sẽ phải đi từ tâm ra đến cạnh của nó và làm như đang tìm kiếm một người nào đấy.

Mọi người sẽ phải vừa đi vừa đọc câu thoại của mình nhưng đa số đều không hề có sự chuẩn bị trước. Và thế là mấy cái lời thoại cứ rối tung lên chẳng đâu vào đâu cả, nói chung thì mọi thức lúc đó diễn ra không có mấy gì tốt đẹp cho lắm.

Tuy nhiên trong số các học viên thì Nanako đã sử dụng sân khấu bán nguyệt một cách hợp lý, đồng thời thực hiện hoàn hảo lời thoại của mình.

Tất nhiên là cô nàng nhận được sự ngưỡng mộ từ các sinh viên khác . Hôm đó Kawasegawa cũng thể hiện rất tốt những sau cùng vẫn hoàn toàn bị lu mờ bởi Nanako, vậy nên việc cô ấy cảm thấy khó chịu cũng không phải điều gì lạ.

Được rồi, hãy quay lại vấn đề chính nào.

“À thì… Mình đã tham gia câu lạc bộ kịch ở cả sơ trung và cao trung, mình còn từng hát cả dân ca nữa nên mấy chuyện như này không phải là cái gì đó quá khó, umm…”

Dù rằng đã có một màn trình diễn ấn tượng nhưng cô nàng lại vô cùng ngại ngùng khi tự nhận xét về bản thân.

… Chà, tôi rất mừng vì không có cảnh nào mà cô ấy phải hát cả. Nghĩ lại thì có vẻ cô nàng cũng rất vui khi được mọi người khen ngợi.

“Mình cũng thấy Nanako thích hợp với vai trò diễn viên đó chứ…Cậu thì sao, Tsurayuki?”

“Ừ, mình cũng tán thành ……‘ Đâu rồi? Anh đâu rồi? Anh ở đâu? Xin anh đó, làm ơn hãy nói chi em biết đi’—- Guhoo! ”

Trong khi Tsurayuki đang hăng say nhập tâm vào việc nhại giọng Nanako, thì một cái cùi chỏ từ đâu xuất hiện đập thẳng vào bụng.

“Không đời nào! Mình sẽ không làm chuyện đó đâu, hiểu chưa!”

Nanako quay sang hướng khác, coi bộ cô nàng đã đạt đến tột cùng của sự xấu hổ rồi.

Thật tình, Tsurayuki à, cậu không cần phải trêu chọc cô ấy thế đâu …

“Nhưng mà đúng là tuyệt thật, ý mình là những lời thoại đó. Lúc đấy mình cảm thấy ớn lạnh luôn, thật sự Nanako đảm nhận vai trò diễn viên là tốt nhất”

Tôi nói ra cảm nhận thật sự của bản thân.

“Ug-Ughh… Đừng tâng bốc mình nữa…”

Nanako luôn miệng từ chối với khuôn mặt đang đỏ lên vì ngượng. Dù chỉ mới quen nhau không lâu nhưng tôi hiểu cô ấy không thích việc được tâng bốc như vậy.

“Vậy nếu chỉ là tạm thời thôi thì chắc cũng chả có vấn đề gì đâu nhỉ… được chứ?”

“Được rồi, tạm thời. Chỉ là tạm thời thôi đó.”

Dù cô nàng bĩu môi tở vẻ không hài lòng nhưng sau cùng thì ít nhất mọi thứ đã được giải quyết ổn thoả.

“Thế mình sẽ lo phần kỹ thuật nhé.”

Shinoaki cắt ngang cuộc trò chuyện như thể muốn tôi chú ý.

“Mình cũng muốn thử làm gì đó như cầm máy ảnh hay điều chính ánh sáng~.”

“Hiểu rồi, vậy thì mảng kỹ thuật trông cậy vào cậu đó, Shinoaki.”

Nói thật thì tôi cũng rất hứng thú mấy cái Storyboard (bảng phân cảnh) mà Shinoaki vẽ.

Với lại, mấy thứ liên quan đến nghệ thuật như này thì Shinoaki là người hợp nhất trong cả bọn.

“Thế, còn hai đứa bọn mình sẽ làm gì đây?”

Tsurayuki cũng đang cố gắng khơi dậy sự chú ý của tôi.

“Mình thích Tsurayuki sẽ ngồi ghế đạo diễn…… Với cậu có thể đảm nhận phần kịch bản luôn được không.”

Tôi đang cố gắng trình bày ra những gì mình nghĩ.

“Mình hả?”

“Ừ, xét trong lớp mình thì kiến thức của cậu không ai sánh bằng nên chắc là cậu sẽ không gặp bất cứ khó khăn gì đâu.”

Nếu nhớ không lầm thì trước đây, Tsurayuki cũng đã từng thể hiện sựu uyên thâm trong kiến thức của mình trước mặt mọi người một vài lần rồi.

Tuy nhiên không như Nanako, tên này lại không thích phô trương ra sự giỏi giang của mình với kẻ khác.

“Mình không giỏi như cậu nghĩ đâu”

“Nhưng mà mình lại thấy cậu rất thú vị”

“Chà… Thua cậu rồi. Nhưng mà mình mù tịt về mấy việc chỉnh sửa lặt vặt với mấy cái thứ tóm tắt quá trình làm phim, không biết Kyouya cậu có thể kham nổi mấy cái đó không?”

Chà, vì để Tsurayuki có thể tạo ra những trang kịch bản chất lượng nhất, mình phải hy sinh một chút cũng chả sao.

“Chỉ cần Tsurayuki có thể làm tốt việc của mình thì không sao hết.”

“Được rồi, quyết định vậy đi. Dù sao thì nó cũng tốt hơn việc phải lo mảng sản xuất… ”

Bằng việc cho thêm một số lợi ích kèm theo, Tsurayuki cuối cùng cũng đồng ý.

“Hmph, Tsurayuki chả có tí kỹ năng sống thế kia thì chả biết có làm được cơm cháo gì không. Nhìn kiểu gì cũng thấy không ổn tí nào.”

Tsurayuki ngay lập tức đứng phắt dậy khi nhìn thấy sự khinh bỉ của Nanako.

“Đâu rồi? Anh đâu rồi? Anh ở đâu?”

“Này! Nói lại một lần nữa là mình khỏi làm diễn viên cho các cậu luôn!!”

“Tự xem lại mình đi! Cậu còn chả thể tự mình làm được mấy cái việc nhà bình thường nữa!”

“Mình không thể chờ được màn trình diễn của Nanako~.”

Trong khi mọi người đang ồn ào qua lại, tôi tự nhiên có vài suy nghĩ kỳ lạ về vai trò mà mình được phân.

Nghĩ lại thì hồi đi làm Eroge thì vai trò của mình nó cũng gần gần như thế.

Sau cùng thì với một kẻ không giỏi về bất kỳ điều gì như mình thì vai trò này là phù hợp nhất rồi.

“Vậy tên nhóm sẽ là Kitayama, và Hashiba Kyouya mình đây sẽ là người đại diện.”

Sau khi hoàn thành việc lập nhóm và quyết định tên. Với tư cách là đại diện của nhóm, tôi đến văn phòng của Kanou-sensei.

Thật ra thì cả bọn tìm mãi chả có được cái tên nào hay cả nên đành lấy luôn tên ngôi nhà chung đang ở. Và thế là tên nhóm Kitayama ra đời từ đó.

Sensei lật mặt sau của tờ đăng ký lại

“Cậu đảm nhận mảng sản xuất à?”

Cô ấy hỏi.

“Vâng, đúng thế.”

“Hmm, vậy thì hãy chuẩn bị tinh thần mà đối đầu với rắc rối đi.”

“Ehh, em nghĩ…… ngoài nó ra thì không còn vai trò nào khác phù hợp với bản thân mình nữa.”

Đạo diễn là Tsurayuki, Shinoaki sẽ lo vụ máy móc, và diễn viên sẽ là Nanako.

Phân công vai trò cho từng người như vậy là quá thích hợp rồi.

“Hashiba… Cậu được phân cho mảng sản xuất vì không còn cái gì để nhận hết à?”

Sensei nhìn thằng về phía tôi.

“Eh… Thì chẳng phải là cái vai trò sản xuất này…”

Với tôi thì những người không có năng lực đảm nhận vai trò này là một điều vô cùng bình thường.

Ví dụ như Eroge chẳng hạn, những người không biết vẽ tranh hay sáng tác vẫn thường đảm nhận vai trò đạo diễn hoặc nhà sản xuất.

Dù sao thì cũng nên cẩn trọng trong lời nói……

“Mà sao cũng được, tiết học tới hãy mang bản kế hoạch của nhóm đến nộp cho tôi.”

“Bản kế hoạch sao?”

“Đúng vậy, đây là việc của mảng sản xuất mà cậu đảm nhận đó…Nhớ trình bày thật chi tiết ở trên đó.”

Và rồi, cô ta đưa cho tôi một tập toàn tài liệu.

“Hashiba, vai trò sản xuất không phải là thứ có thể dễ dàng quyết định thông qua mấy cái trò loại bỏ như vậy đâu.”

“Eh?”

“Đừng có lo, khi bắt tay vào việc rồi cậu sẽ hiểu ngay thôi. Hãy cố gắng làm thật tốt nhé.”

Nói xong, cô ấy xua tay nhằm ngụ ý bảo tôi ra khỏi phòng.

(Không biết mấy lời đó là gì nữa…)

Chẳng phải trong buổi học, sensei cũng đã nói rằng “Sản xuất” có vai trò dọn dẹp cho những vai trò khác sao? Kiểu nó giống như việc phải đi thu nhặt những thứ dễ cháy hay mấy thứ phát nổ rồi làm mọi cách ghép chúng lại với nhau để tạo thành một cái gì đó.

Chẳng phải đó chính là ý nghĩa sâu xa của vai trò này à…

“Kyaa!”

Trong khi tôi tập trung suy nghĩ lúc bước ra hành lang, tôi vô tình đụng phải Kawasegawa đang chuẩn bị bước vào phòng giảng viên.

“Xin lỗi.”

Kawasegawa không thèm quan tâm lời xin lỗi, cổ chỉ đơn giản nhìn tôi chằm chằm.

“…… Hashiba Kyoya.”

“Eh?”

…… Huh?

Làm sao mà cô ta biết được tên của mình?

Không để cho tôi có cơ hội suy nghĩ, Kawasegawa ngay lập tức nói tiếp.

“Nhóm của cậu toàn những thành phần khó chịu nhỉ?”

“……H-Haa?”

Kawasegawa dồn tôi vào tường rồi tiếp tục nói với vẻ bực tức.

“Về phần Akishima Shino, tôi thậm chí còn không hiểu nổi làm thế quá nào mà một người như cô ta lại vào được khoa Điện ảnh! Rokuonji Tsurayuki thì là một tên chỉ toàn ngủ trong giờ học nhưng lại có thể nắm bắt đầy đủ những điểm chính yếu của bai giảng! Rồi còn Kogure Nanako suốt ngày chỉ biết đi gây rối nhưng khả năng diễn xuất thì không chê vào đâu được!”

……Wow. Cô ấy có thể ghi nhớ đầy đủ họ tên của mấy người đó và những điểm nổi bật của từng người.

Thật sự cô ta là cái thứ gì vậy?

“Và cuối cùng là một tên chẳng có gì nổi bật, Hashiba Kyoya!”

“Eh, mình chỉ có vậy thôi sao!?”

Rõ ràng với cô nàng thì tôi chả khác gì một tên chỉ vào cho đủ quân số của một cái nhóm phải gọi là độc nhất vô nhị.

“Thế, umm… Thế mục đích của cậu khi nói mấy cái này là gì?”

Ngay khi tôi vừa nói xong câu hỏi thì Kawasegawa ngay lập tức đáp lại.

“… Tôi sẽ không thua đâu”

“Là sao?”

“Tôi nhất định sẽ không thua mấy kẻ như các người. Tôi nhất định sẽ chiến đấu để là người dẫn đầu đến cùng.”

Cô ấy vừa nói vừa lườm tôi.

“Hy vọng cậu không phải là kẻ vào nhóm cho đủ số lượng.”

Kawasegawa bước ngay vào phòng giảng viên sau khi đã nói những gì muốn nói.

Tuy nhiên.

“Huh?”

Cứ tưởng là cô ấy sẽ đi vào nhưng chưa đến 5 giây sau thì cổ đã quay lại và đột nhiên tiến lại gần tôi.

“Ah, cậu…… Cậu có giỏi về máy móc không?”

“H-Haa?”

“Cậu có biết cách dùng điện thoại di động không?”

“Ừ thì chắc là cũng đủ dùng…”

Vừa mới nói xong thì tôi lại bị một cái điện thoại chìa ra trước mặt.

“Chuyện là tôi vừa mới nhận được một cái tin nhắn và muốn đọc nó nhưng chẳng biết phải làm thế nào cả…?”

Cô nàng không còn hung hăng như lúc trước mà đã đổi sang tông giọng nhu mì.

“… Được thôi.”

Tôi cầm lấy cái điện thại di động.“Tạm chưa nói đến cái tin nhắn mà cậu vừa nhận, số lượng tin nhắn chưa đọc trong này chất cao như núi vậy.”

Đập vào mắt tôi là một đống tin nhắn SMS chưa đọc chạy dài trên màn hình.

“Vì từ lúc mua nó tới giờ tôi có mở ra đọc đâu……”

“Khoan đã, bộ việc này không ảnh hưởng gì tới sinh hoạt của cậu sao?”

“Cũng không có gì, sau cùng thì chỉ có bố và chị là những người duy nhất gửi tin nhắn cho tôi thôi.”

Cô nàng bỗng nhiên tỏ vẻ hờn dỗi

“Đọc cái mới nhất đi.”

“Eh, nhưng mà tự tiện đọc tin nhắn của người khác thì có hơi.”

“Cứ làm đi! Nó chẳng phải là bí mật quan trọng gì đâu.”

Tôi do dự một hồi rồi cũng mở tin nhắn.

“Uhmm, 'Xem tin nhắn rồi thì mau gọi lại cho chị đi, Miki.'. Chỉ có thế thôi”

“Sớm muộn gì cũng gặp nhau mà, đâu cần phải rắc rồi thế này chứ… Rồi, hiểu rồi.”

Cô ấy vươn tay lấy lại cái di động của mình từ tôi.

“…Cảm ơn, xin lỗi vì đã làm mất thời gian của cậu.”

Sau khi bày tỏ sự cảm ơn và xin lỗi vì làm phiền tôi, cô nàng cúi đầu chào một cách lịch sự

“À, không có gì đâu. Có cần mình chỉ cậu cách mở tin nhắn không?”

“Không cần đâu, dù sao thì tôi cũng ít khi đọc lắm.”

Kawasegawa nhanh chóng từ chối rồi ngay lập tức đi thẳng vào phòng.

“…Cái gì vậy chứ?”

Đũng là khó hiểu thật đó, đầu tiên thì giở thái độ khiêu khích đối phương ngay lần đầu gặp mặt rồi lại tự nhiên nhờ người ta mở tin nhắn giúp. Coi bộ cô nàng này đúng là lạ lùng thật đấy.

3

“Và đây là tài liệu.”

Tôi lấy ra những tài liệu nhận được từ Kanou-sensei.

“Xem nào, nhiệm vụ cho bài thực hành tổng hợp 1 là tạo ra 1 đoạn video dài 3 phút theo chủ đề cho sẵn”

Tsurayuki vừa nói vừa lật từng trang tài liệu.

“Chủ đề là "Thời gian". Một tác phẩm có thể thể hiện cảm giác về thời gian trôi qua trong 3 phút.”

“Eh, là sao?”

Nanako nhìn vào tài liệu với vẻ khó hiểu.

“Yeah. Ngoài ra cũng chả có gì nữa. Những điều khác duy nhất là những điểm cần lưu ý và cách mượn thiết bị.”

“Đúng là chúng ta có thể làm mọi thứ nhưng vấn đề là chúng ta không biết phải nên làm thứ gì…”

“Chủ đề này đúng là khó thật nhỉ?”

Cả bốn đứa trầm ngâm vừa nhìn tài liệu vừa suy nghĩ.

“Trong đây chỉ đơn giản viết là "Thời gian", nghĩa là không có cách nào để biết nó đang đề cập đến loại thời gian nào đúng chứ.”

Tsurayuki lẩm bẩm nhìn vào đồng hồ.

“Là sáng, chiều hay đêm? Độ dài của nó cũng không được nhắc đến luôn.”

Nanako chú tâm nhìn vào con mèo đang chạy ra từ căn tin.

“Mà họ cũng đâu có nói là thời gian của con người đúng không? Có thể là loài vật hay côn trùng, thậm những thứ vô tri cũng không phải là ngoại lệ.”

“Ra vậy cũng có lúc một tòa nhà hay một công cụ đã nhuốm màu thời gian đúng không?”

“Có thể đó là một câu chuyện về lịch sử hay gì đó chăng?”

Nói qua nói lại một hồi, cả 4 đứa đồng loạt thở dài.

“Nhưng mà giới hạn chỉ là 3 phút thôi.”

“Phải ha…”

Đúng vậy. Với hạn chế như vậy thì khó mà có thể biểu hiện được sự thay đổi của thời gian được.

“Cái đề bài đũng là khó chịu thật đó.”

Tsurayuki nhăn mặt chán nản.

“Để viết về dòng chảy của thời gian thì cần có độ dài phù hợp nhưng với 3 phút thì thật sự đúng là quá ngắn…”

Cậu ta lại chăm chú nhìn vào tài liệu xem có gì bị bỏ sót không.

Tuy nhiên, dù có nhìn đi đi nhìn lại thế nào thì chữ nó vẫn nằm ngay tại đó chứ chẳng chạy đâu cả.

“Phải rồi, sao không thử tua nhanh nhỉ?”

Nanako đang cố tỏ vẻ ngầu đời cứ như mình vừa mới phát hiện ra một thứ gì đó cao siêu.

“Chúng ta có thể tha hồ nhồi nhét nội dung tuỳ thích, rồi thêm vài bản soundtrack hay hay vào nữa, chắc chắn tác phẩm ra lò sẽ thú vị lắm cho xem…”

“Cậu nói không sai nhưng thật sự dùng một đoạn phim tua nhanh để nói về sự trôi qua của thời gian chẳng phải nghe rất vô lý sao? Liệu mọi người có thể nắm bắt được nhịp độ của nó không.”

Tsurayuki tỏ vẻ không đồng thuận.

“Này này, nếu không thử thì làm sao mà có thể biết được chứ đúng hông?”

Nanako ngay lập tức cự lại nhằm bảo vệ cho ý tưởng quý báu mà bản thân vừa mới nghĩ ra.

Tuy nhiên có vẻ như đây không phải là lúc để tranh cãi và đồng thời cũng chả có ai đưa ra ý kiến nào khác ngoài cô ấy.

“Thế còn bài tập về nhà thì sao…”

Những lời Shinoaki nói ra khiến bọn tôi chỉ biết gật đầu trong vô thức và cố nở một nụ cười gượng gạo.

4

Tại Oonaka có một lớp giáo dục thể chất bắt buộc chỉ dành cho sinh viên năm nhất.

Lúc đầu thì tôi cũng khá bất ngờ khi lên đại học rồi vẫn còn phải bị bắt đi học thẻ chất. Nhưng mà vì có rất ít thời gian để vận động cơ thể nên sau cùng tôi lại rất mong chờ những lúc như này.

Với lại để vật lộn với cái nhiệm vụ khó khăn đó thì cần phải tìm cách giải toả tâm trạng.

“Rõ ràng họ cố tình nghĩ ra cái này để làm khó chúng ta mà.”

Tôi nhanh chóng dùng găng tay bắt lấy quả bóng có quỹ đạo cong mà Tsurayuki ném tới.

Tiết học hôm nay là môn bóng chày.

Tsurayuki và tôi đang chơi trò ném bóng để giết thời gian chờ đến lượt đánh của của mình.

“Mình đồng tình với cậu.”

Quả bóng tôi ném hơi lệch sang bên phải.

Tsurayuki đưa bàn tay dài của mình ra và bắt lấy nó một cách không khó khăn. Xem ra phản xạ của anh chàng khá là tốt.

“Đã một tháng rồi tụi mình không đến đây nhể. Nghĩ sao trong khi chúng ta còn đang ngập trong mấy thứ khó hiểu như lỗ đĩa xích[note38114] với dựng phim

thì tự nhiên lại bị yêu cầu phải đi làm ra một cái video, rõ ràng đây là một hành động xuất phát từ sự ác ý mà”

Lần này Tsurayuki ném quả bóng mạnh hơn như để xả ra những thứ chất chứa trong lòng.

“Với lại, chủ đề lầng này khá là rộng và không dễ gì có thể thu hẹp được.”

“Ahh. Rõ ràng bà cô đó đang cố tình khiến cho chúng ta tạo ra mấy thứ vô nghĩa rồi thừa dịp mà buông lời chỉ trích gay gắt. Thật ra đó cũng là một cách hay để nắn gân mấy đứa sinh viên cá biệt mới vào trường bọn mình.”

Tôi nhớ lại nụ cười chất chứa sự tàn bạo của Kanou-sensei.

Rõ ràng cô ta là một người thích dùng sự đàn áp để có thể giải quyết vấn đề

“Thế bây giờ cậu tính sao?”

“Mình sẽ định tiếp tục suy nghĩ cho đến ngày mai và nếu không thể tim ra gì đó tốt hơn thì sao chúng ta không thử làm theo cách của Nanako nhỉ? Vì là người đề xuất ra điều đó nên mình tính để cô ấy diễn hành trình từ một đứa trẻ còn mang randoseru cho đến một bà già rụng răng chống gậy, tất nhiên là có sự giúp đỡ của makeup rồi.”

“Cổ thà chết chứ không làm mấy trò đấy đâu.”

Chưa nói đến chuyện phải trang điểm trông như một bà già, việc phải hành xử như một con nít tiểu học với cô ta sẽ không bao giờ xảy ra đâu.

“Hey, Rokuonji, đến lượt đánh của cậu rồi.”

Cậu sinh viên làm trọng tài gọi lớn tên Tsurayuki.

Mọi người đang đợi Tsurayuki vậy nên trò chơi của bọn tôi đến đây kết thúc

“Ah, xin lỗi, Tới liền đây.”

Tsurayuki lập tức đáp lại.

“Chà, nếu có thể làm được gì thì tốt nhất là nên thử. Miễn là có thể hoàn thành vè chiếu được thì cô ấy có lẽ sẽ cho chúng ta qua môn cũng nên.”

Cậu ấy quay người lại rồi đi về phía chổ đánh bóng.

Tôi thì tung quả bóng lên không trung rồi bắt nó bằng tay đang đeo găng.

5

Thời gian.

Nghĩ lại thì chủ đề này thật là mỉa mai với tôi.

Tôi đã đi về quá khứ 10 năm trước và đang quyết tâm làm lại cuộc đời đại học của mình dù vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Sau cùng thì đến giờ tôi vẫn không hiểu mô tê gì hết, tự nhiên bị ném thằng về quá khứ thế này phần nào cũng khiến tôi cảm thấy vô cùng bối rối.

"Thật tình……. Không thể hiểu được. ”

Ít nhất, đó là điều mà bản thân tôi muốn biết.

“Hmm, vị trí, nhân vật, tình huống … Guhoo!”

Đột nhiên tôi bị đánh vào lưng từ phía sau.

“Yo, Hashiba! Có gì mà căng thẳng vậy!”

Khi tôi vừa quay lại thì thấy một nam sinh viên trong bộ đồ ninja.

“A-Ahh, Hikawa!”

“Oh, không thể ngờ là nguỵ trang thế rồi mà lại bị cậu phát hiện!”

Đó là Genkirou Hikawa-người có số thứ tự trong lớp ở sau tôi.

“Cái bộ đồ đó là sao?”

“Huh? Chả phải đã nói rồi còn gì? Mình đang tham gia nhóm nghiên cứu Ninjutsu[note40715] mà.”

“Ahh, phải rồi.”

Lần trước khi tôi cùng Shinoaki đi đến phòng của câu lạc bộ mỹ thuật, thì còn có người giả vờ bị shuriken đâm nằm trên tatami khiến cho tôi bị bất ngờ.

Nhưng mà chí ít thì mình đã có thể truyền đạt những gì bản thân học được từ mấy cái sự kiện tuyển dụng cho Shinoaki.

“Giờ đây mình đã là ninja rồi, mấy senpai đã đưa một thử thách bắt mình phải mặc bộ đồ này đi khắp khuôn viên trường! Dahaha!”

Có lẽ cậu ta đã quen với việc được hỏi về chuyện này. Tôi chưa kịp nói gì thì cậu chàng đã nhanh chóng giải thích rằng nhóm của mình mặc chúng hàng ngày.

“Thế, có chuyện gì vậy. Không lẽ cậu mới bị bồ đá hả?”

“Làm gì có. Với lại mới trường được một tháng, dễ gì mà có thể tìm được đối tượng sớm vậy chứ.”

“Thì mình cũng đã từng thử bày tỏ cảm tình với một Kunochi-senpai trong nhóm và kết quả là bị từ chối thẳng thừng!”

“Đã bảo là dục tốc bất đạt mà!”

Hikawa nhìn vậy mà không ngờ cũng bạo phết …….

“Mà kệ đi, thế giờ rảnh không?”

Hikawa đột nhiên hỏi về kế hoạch hôm nay của tôi.

Xem ra cậu ta cũng không quan tâm đến khuôn mặt nghiêm túc của tôi lúc nãy nữa rồi.

“Nói chung thì cho đến giờ làm thêm vào buổi tối thì mình cũng không bận… Có gì không?”

“Ngon lành, thế thì đành phải làm phiền cậu giúp mình khoảng 2 tiếng nhé!”

“Eh…? Hey, khoan đã, đừng có kéo mà!”

Hikawa cười lớn rồi cứ tiếp tục vừa thong thả bước đi vừa kéo tay tôi.

Cái tên này mà là ninja á, trông giống mấy con Oni dưới lột người thường thì đúng hơn đó.

6

“MỘT!”

Smack!

“Wow.”

Có một con sông khá lớn tên là Ishikawa cách Oonaka khoảng 20 phút đi bộ.

“HAI!”

Smack!

“Guhoo!”

Bờ sông ở đây thường là nơi sinh viên chơi bóng chày, bắn pháo hoa, nướng thịt. Nói chung thì đây là một nơi vô cùng phù hợp để tận hưởng đời sống sinh viên.

Nhưng hiện tại nơi này chả khác nào địa ngục với những tiếng gào thét hoà cùng với mồ hôi và nước mắt.

“BA!”

Dogaaaaaaaaaaa!

“Gyaaah!”

Trong lần tấn công thứ ba, tôi theo phản xạ loạng choạng lùi về phía sau vài bước.

“Ooh, cái thái độ đó là sao hả! Nếu như cậu không thể chịu nổi đoàn này thì chắc chắn chỉ có nước sang thế giới bên kia nếu bị ăn cú đá của Hogson đấy!”

Nói thật thì cho dù có luyện tập thế nào đi nữa thì tôi vẫn chỉ có một kết cục khi ăn cú đá của Hogson Dalacey là về gặp ông bà.

“Hey, gượm đã, nghỉ chút đi, cho mình thở một chút được không!”

Tôi không thể đứng vững mà ngồi phịch xuống tại chổ.

“Oh, đành vậy. Thôi thì chúng ta giải lao 10 phút!”

Hikawa liền ném cho tôi 1 chai nước thể thao vẫn còn đang lạnh được lấy ra từ thùng đã mà cậu ta mang theo.

“Bắt lấy nè.”

“Ahh, cảm ơn.”

Tôi đặt chi nước còn lạnh lên vết thâm trên cánh tay để làm mát rồi mới mở nắp ra uống.

“Thật sự rất cảm ơn vì đã chịu khó tập cũng với mình lúc nãy nha!”

Hikawa vừa nói vừa nở nụ cười khoái chí.

Dù đã vận động không ít khi tham gia nhóm Nghiên cứu Ninjutsu, cậu ta vẫn còn dư sức để thực hiện mấy bài luyện tập cá nhân này, đúng là trâu bò thật đấy…

“Bộ cậu lúc nào cũng luyện tập thế này hả?”

“Ừ, từ rất lâu rồi. Với lại nó cũng không liên quan đến mấy thứ như ninja đâu.”

Việc Hikawa nhờ tôi làm là luyện tập Karate với cậu ta.

Hầu như ngày nào cậu ta cũng luyện tập mấy đòn đá này. Việc của tôi chỉ là cầm tấm đệm để cậu ta đá thôi, nhưng sau đó tôi mới nhận ra rằng tên này có lực đá thật sự rất khủng khiếp.

“Xin lỗi nha, mình không thể nhờ mấy đứa con gái làm chuyện này được.”

Cái này thì tất nhiên rồi.

Nếu là một cô gái được huấn luyện võ thuật cơ bản thì không nói nhưng với một cô cái mình thường thì cú đá đó đủ thổi bay cả người lẫn tấm đệm ấy chứ.

“Thế cậu luyện từ lúc nào vậy?”

Dù không hiểu rõ mọi chuyện lắm nhưng tôi cảm giác được Hikawa vô cùng tâm huyết với việc này.

Nếu không tập luyện nghiêm túc trong một thời gian dài thì không thể nào ra đòn như vậy được.

“Chắc là từ khi còn mẫu giáo.”

“Eh, từ lúc đó cơ à…!?”

Tôi không ngờ là lại xa đến vậy

“Ông già của mình là một võ sư Karate, anh và chị của mình cũng nối tiếp ông ấy. Rõ ràng thì trong một gia đình như vậy thì không sớm thì muộn chuyện này nó cũng xảy ra mà thôi.”

Trong một gia đình như thế thì việc này nó cũng chả có gì lạ.

“Nhưng nếu đã như vậy thì tại sao cậu không nộp đơn tham gia vào câu lạc bộ Karate chứ…?”

“Yeah, mình có từng nói mình từng nhận được lời mời của đại học Kinki với đại học Daishou chưa nhỉ.”

“Eh, thế tại sao lại chọn Oonaka? Đã thế còn vào nhóm nghiên cứu ninjutsu nữa?”

Hikawa ngay lập tức trầm ngâm.

“Nah, mình chỉ nghĩ là… như vậy thật sự rất chán.”

“Eh?”

Vừa nói, Hikawa vừa gãi đầu.

“Thì cậu cậu cũng biết mà, mọi người trong nhà của mình đều luyện Karate và họ đều được tuyển thằng vào đại học thông qua các học bổng thể thao. Thế nên câu chuyện luôn được đem ra nói trong nhà toàn là việc luyện tập như thế nào hay người này người kia chiến đấu ra sao, nói chung là đại loại thế. Thật sự cứ toàn nghe mấy cái đó lâu dần cũng rất khó chịu, phải không?”

“Ừ, đúng là như vậy thật…”

Tôi đoán là mình cũng không thể chịu nổi được 1 tuần.

“Mình thích karate, nhưng cũng thích anime và game nữa, thế nên mình muốn tận dụng những gì học được để làm một bộ phim hành động. Với quyết tâm đó nên mình đã quyết tâm vào học Oonaka và không ngờ là mình có thể vào được trường này, sau đó thì mình bắt đầu có hứng thú với ninja.”

Hmm…

Coi bộ cái tên Hikawa này cũng có quá khứ dữ dội phết.

“Hy vọng rằng một ngày nào đó mình sẽ có thể làm được một bộ phim như vậy.”

“Oh! Đến lúc đó, liệu Hashiba sẽ giúp mình một ta chứ!”

Nếu theo đi theo con đường của gia đinh thì cậu ta sẽ vào đại học thông qua việc thi đấu Karate.

Chưa nói nói đến đúng sai, chắc chắn có lúc Hikawa đã nghĩ liệu có nên đi theo con đường mà anh chị mình đã đi không khi vẫn còn trên ghế nhà trường nhưng rồi sau cùng cậu ta vẫn quyết định chọn con đường khác.

Tôi cũng đã từng hối hận vì sự lựa chọn sai lầm của mình rồi tôi tự hỏi rằng nếu được làm lại thì mình sẽ có thể tiến xa đến đâu. Và thế là tôi không biết bằng cách nào đã được đi ngược thời gian về 10 năm trước.

Dù trông có vẻ là một tên não cơ nhưng có vẻ cậu ấy cũng đã có lúc lưỡng lự hay xung đột về tư tưởng. Điều không ngờ là cậu ta cũng rất tập trung nghe giảng, cũng đã kết thân được với rất nhiều người, ít nhất thì lúc này có thể nói cậu ta đã không phí hoài những năm tháng tuổi trẻ.

“Tuy nhiên, cậu có thể nhờ các thành viên của Nhóm Nghiên cứu Ninjutsu làm việc này được mà.”

Dù sao thì mấy người đó cũng có vẻ hợp với việc làm bạn tập của cậu chàng hơn tôi nhiều.

“Ừ thì đúng là không có vấn dề gì nhưng mà mình rất muốn nói chuyện với cậu ……. Thành thật mà nói thì mình thấy có thể nói thả ga về mấy cái sở thích của bản thân như anime, game, bóng chày, thậm chí là những thứ thầm kín với cậu!”

“Cậu có thể gặp mình lúc nào cũng được mà… Mình cũng không phiền nếu như cậu đến chổ mình sống đâu.”

“Oh, quý hoá quá… À mà… Nghe nói cậu ở cùng với gái nhỉ.”

“Ừ, có vấn đề gì sao?”

“Ah… Thế cậu có thích, à không, cậu có hay chơi Eroge không?”

“Haa… Eeh!?”

Thật sự những lời cậu ta nói ra khiến tôi không biết nên trả lời thế nào. Tất nhiên thì việc tám chuyện một hồi lâu về chủ đề này ở nhà trò của bọn tôi thì không phải là một ý tưởng hay. Nếu có ai đó đến thăm nhà, Nanako và Shinoaki nhất định sẽ nồng nhiệt chào đón. Về phần Tsurayuki thì dù có nói sao đi di nữa tôi cũng chắc cậu ta cũng sẽ tham gia chút ít.

Dù vậy thì, Eroge …

Dù có chơi hay không thì đó cũng từng là một phần công việc của tôi mà. Dù đôi lúc vẫn phân vân giữa chuyện yêu và ghét nhưng sự thật không thể phủ nhận là tôi cũng hứng thú với thể loại này. Tuy nhiên việc nói thẳng toẹt ra thì không phải chuyện dễ dàng gì cho cam.

“Tất nhiên là có…chút chút.”

Ngay khi tôi vừa đưa ra câu trả lời.

“Oh! Thật sao!”

Hikawa mừng rỡ nắm lấy tay tôi.

Gượm đã, nếu tên này thích cả ninja và Eroge, thì cá là hắn cũng rất thích Kukkorokei [note38108] nữa.

Nghĩ lại thì việc cậu ta bị Kunoichi-senpai nào đó từ chối cũng không có gì lạ.

“Thế đồng chí thích hàng của Leaf [note38106] hay Key [note38107]? Có đam mê các thể loại nặng đô không?”

THẾ QUÁI NÀO MÀ MỌI CHUYỆN LẠI ĐI THEO HƯỚNG NÀY VẬY TRỜI!!

“Mình…”

Tôi cũng muốn nói lắm chứ nhưng mà lúc này tôi có phần hơi do dự.

Dù sao đây là năm 2006, tôi không thể nào nói về các siêu phẩm chưa được phát hành được.

Trong khi tôi cố gắng lục lại về những bộ được sản xuất từ 10 năm trước.

“Eh, umm, mình có chơi game của Biga[note38109]. Đặc biệt là mấy bộ của Narito Shirou [note38110] .”

Tất nhiên là vì không thể nói đến siêu phẩm Dwight Album 2[note38111], nên tôi đành rả lời bâng quơ vậy.

“Ồ, ý cậu là Parche [note38112] đó hả! Mình cũng thích nó lắm! Nhưng mà với tình hiện tại thì không biết B.G. NEO[note38113] sẽ có phần tiếp theo không! Nukonuko sẽ ra sao? Mình thật sự đã khóc khi biết được kết cục của Shirogane đó ~”

“…Hey Hikawa, hình như cậu đi hơi xa rồi đó”

Có vẻ như cậu ta cũng thích các tựa game đối kháng nữa, xem ra không phụ sự mong đợi của mình.

“Ooh! Nhưng vấn đề là chúng ta không thể chơi mấy cái đó khi chưa đủ 18 tuổi! Nhưng bây giờ tốt nghiệp cao trung rồi nên không có gì phải lo nữa. Nè~, xem ra mình đã không nhìn lầm người, Hashiba đúng là rất hợp làm đồng chí với mình đó!”

Chả biết cái thứ đồng chí mà cậu ta nói là gì …. Nhưng tất nhiên là tôi hiểu việc có thể trò chuyện những người có cùng sở thích với mình thật sự vô cùng có giá trị.

Cho đến khi mặt trời lặn, chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện say mê (có phần hơi phiến diện) về tình hình của Eroge năm 2006.

7

Đêm đó.

Tôi đã nói về những chuyện đã xảy ra hôm nay với Nanako tại cửa hàng tiện lợi mà hai đứa làm việc (ngoại trừ Eroge).

“Oh, Hikawa có tập karate hả. Hèn gì cậu ta đô con như vậy.”

Nanako đang xếp tiền ở quầy thu ngân không giấu được sự trầm trồ khi nghe được điều đó.

“Ừ, thật sự thì sức mạnh của cậu ta hơi bị ghê đấy.”

“Phim hành động sao? Đúng là chỉ có những người như Hikawa mới hợp với mấy cái đó thôi nhỉ.”

Đúng là cậu ta cũng hợp với thể loại này theo một khía cạnh nào đó.

“Nanako cũng thế mà.”

Khi tôi đinh nói thêm răng cô nàng rất hợp với việc diễn xuất thì…

“Đừng nói thêm về chuyện này nữa, okay?”

“Xin lỗi cậu.”

Cô ấy ngay lập tức trừng mắt nhìn tôi với vẻ mặt sát khí hầm hầm, tôi chảng biết phải làm gì ngoài việc theo phản xa xin lỗi.

“Nhưng mà nếu không thể tìm thấy gì để làm thì phải chọn cách tìm một công việc khác. Không thể cứ mãi làm thêm ở cửa hàng tiện lợi thế này được.”

Nanako vừa nói vừa cười chính bản thân mình.

Dù tôi đã luôn cảm nhận như vậy kể từ lúc hai đứa lần đầu gặp nhau nhưng mà giờ nhìn kỹ lại, cô nàng đúng là vô cùng xinh đẹp.

Không biết tại sao cô ấy lại chọn Khoa Điện ảnh ha.

Tôi cũng luôn tò mò về chuyện này nên hôm nay đánh liều hỏi thử.

“Sao Nanako lại vào đây thế?”

“Hả?Ý cậu là Oonaka à? Hmm… Mình cũng chả biết nữa, thật lòng thì không có bất kỳ lý do cao cả gì hết…”

Cô nàng gải gải phần cổ, suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.

“Nếu mà nói về lý do quan trọng nhất thì có lẽ mình đã phát ngán việc ngắm hồ Biwa rồi.”

Cô ấy đáp lại với một lý do vô cùng lạ đời.

“Hồ Biwa?”

“Ưm. Mình ở Shiga mà. Cậu có biết Nagahama không?”

“Ahh, là thành Nagahama của Hideyoshi …”

Tôi nhớ giáo viên lịch sử đã nói về nó trong tiết lịch sử hồi trung học. Theo trí nhớ của tôi thì đây là lâu đài lớn đầu tiên mà Hideyoshi xây dựng nằm cạnh bờ Hồ Biwa.

“Phải, là Nagahama đó đấy. Cái chổ đó chẳng có gi ngoài lâu đài.”

Nanako chỉ biết cười trừ.

“Cho đến khi đi học, mình vẫn còn tưởng hồ Biwa là một đại dương đấy.”

“Ehh?”

Đúng là nghe có vẻ ngớ ngẩn thật sự…….

Nanako bông nhiên bối rối khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của tôi.

“Thật tình, tại hồ Biwa lớn quá đó chứ! Tin mình đi, nếu cậu có dịp đi tham quan nó lúc còn nhỏ thì cậu chắc chắn sẽ nghĩ như vậy. Trong tâm hồn của một đứa trẻ thì làm sao cái hồ lại to đến như vậy được!”

Cô nàng đang cố gắng ra sức chống chế.

“Rồi rồi, mình hiểu. Thế lý do gì khiến cho cậu phát ngán hồ Biwa vậy?”

Nanako ngay lập tức nghêim túc trở lại

“Thì nói thật Nagahama chả có được cái gì là đặc biệt hết, nhấn mạnh là không có bất kỳ điều gì. Đó chỉ là một thị trấn nhỏ, tất cả những gì nó chỉ là một cửa tiệm cỡ vừa và vô số shop bán đồ nhỏ lẻ.”

Qua những hành động và lời nói lúc nãy thì cũng đủ thấy cô nàng ngán nơi mình ở đến mức nào rồi.

“Chỉ có một cửa hàng cho thuê video độc nhất ở đó, đã thế đĩa game với đã CD lại để cùng một chổ chả biết đâu mà lần. Với lại họ chỉ bán mấy thứ đắt hàng thôi, nếu có đặt hàng thì cũng phải mất một tháng mới tới nơi.”

Nói đến đó thì cô ấy thở ra một hơi dài

“Tất cả mọi người sinh ra ở đó thường rất ít kho đi đó đi đây. Họ tin rằng hồ Biwa rất lớn, họ cứ thế sống qua ngày mà không hề biết núi cao thế nào, biển rộng làm sao. Thật ra nó cũng chả phải điều gì quá tồi tệ …… Khi bạn chia tay bạn bè tại nhà ga rồi ngồi một mình trên cái băng ghế trống trải, nhìn về phía xa xăm một cách vô vị. Dần dần mình cảm thấy ớn lạnh …… Thật sự vô cùng là nhàm chán.”

Nanako quay sang nhìn tôi.

“Vì vậy khi đến Osaka, mình đã cảm thấy nơi này sẽ rất thú vị. Và thế là mình quyết định tìm một trường đại học ở đây, sau chùng mình chọn Oonaka vì nó có gì đó vô cùng thu hút.”

…… Hmm.

Tôi tập trung không bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào trong câu chuyện của Nanako.

Những gì cô ấy nói thật sự vô cùng thú vị và phần nào đó khiến tôi cảm thấy đồng cảm.

Với 10 năm mà tôi đã trải qua trước đây, bản thân tôi cũng cảm thấy chẳng gì đáng để nhắc đến cả.

Có thể là do tôi để nó trôi qua quá nhanh, nhưng thế giới vẫn tiếp tục quay và đang có xu hướng tồi tệ và đến khi tôi nhận ra thì tất cả đã không thể nào thay đổi được.

Vậy nên lần về quá khứ này tôi cũng muốn thay đổi bản thân một cách triệt để.

Tôi cũng muốn bứt phá đểt thay đổi như chính cách Nanako đã làm để có thể được thấy núi và biển.

“Thế giờ……Nanako còn buồn không?”

“Ai biết. Mình cảm thấy bản thân cũng khá hoà đồng với mọi người trong khu nội trú cũng như trong trường này. Mấy bài học thì đúng là kỳ lạ nhưng mà cũng thú vị ra phết. Nói chung mình đã quyết định đúng khi chọn nơi này.”

Sau khi nói ra những đều đó, mí mắt Nanako bắt đầu ứa lệ.

“……Nhưng mà nếu Tsurayuki không trêu chọc mình nữa thì có lẽ mọi thứ sẽ hoàn hảo hơn đấy.”

“Haha……”

Có lẽ mình nên quên đi kế hoạch mà Tsurayuki định làm với cô nàng này vậy……

“Ah, tí nữa thì quên, bọn mình nói chuyện nhiều quá mà quên mất nhiệm vụ chính rồi.”

“Ugh, phải ha. Kyoya đã có ý tưởng gì chưa?”

“Tạm thời thì chưa……”

“Ah mou, nếu mà có thời gian để nói về hồ Biwa thì cậu nên dùng thời gian đó để suy nghĩ ra sắp tới phải làm gì đi! Thời gian, thời gian giời ơi……hmm, hmm.”

Khi Nanako đang chìm trong lo lắng thì tiếng chuông ở cửa ra vào bỗng vang lên.

“Ah, chào quý khách!”

“Chào quý khách!”

Nanako tươi cười vui vẻ nói chuyện với vị khách đến để mua thuốc lá.

Vì thời gian chuyển hàng cũng sắp đến rồi nên tôi tính chạy phía sau của hàng để nhận

“……Tạm thời có gì về nhà bàn tiếp.”

“Ok, đồng ý.”

Tôi nhỏ giọng đồng ý và sau đó quay lại công việc bán thời gian của mình.

8

“Mình về rồi đây.”

Tôi đã hoàn thành công việc bán thời gian của mình và trở về “Kitayama” và lúc trời sáng.

“Ah , mừng cậu về nhà~”

Shinoaki đang nằm trong phòng khách đọc manga vẫy tay chào mừng tôi trở về.

“Hôm này cậu dậy sớm sơm thế? Có gì à?’”

Không nói đến mấy đứa học sinh trung học, thường thì các sinh viên đại học rất ít khi thức dậy vào lúc 7 giờ sáng thế này. Điều này đặc biệt đúng với Shinoaki khi cô nàng thường vẫn đang ngáy ngủ vào giờ này nếu như không có tiết.

“Hôm mình về nhà khá muộn nên mình quyết định thức tới sáng luôn~.”

“Ah…ra vậy.”

Nếu là vậy thật thì không có gì phải lo cả.

Trên bàn có khoảng 10 cuốn truyện trong bộ sưu tập manga cá nhân của Shinoaki.

Các thể loại rất khác nhau, từ shounen đến shoujo đều có đủ và thậm chí là có vài cuốn tự truyện nữa.

“Cậu không đi với Nanako sao?”

Tôi vừa ngồi xuống thì nhận được câu hỏi của Shinoaki.

“À, ca làm việc của cô ấy kéo dài từ nửa đêm đến tận trưa. Có thể nói là như nhân viên chính thức vậy đó. ”

Phong thái trả lời thái đĩnh đạc, làm việc năng nổ, đặc biệt là vô cùng xinh đẹp.

Đến ông già chủ tiệm còn coi cô ấy không khác gì cháu gái cả.

“Uwa-, Nanako chăm chỉ thật đó~.”

Shinoaki vừa ngưỡng mộ vừa đung đưa đôi chân trong không khí. Có lẽ vì không thể tự lo cho bản thân mình, vậy nên cô nàng luôn tôn trọng người người tự lực.

Không chỉ Nanako, Shinoaki cũng đều nói như vậy với tôi và Tsurayuki.

“Oh phải rồi, Kyouya-kun đã có ý tưởng gì cho việc đó chưa? ”

“Hiện thì vẫn chưa. Mình với Nanako đã vắt óc suy nghĩ nhưng vẫn không tìm thấy gì.”

“Eeehh, vậy sao."

Shinoaki ngồi thẳng dậy rồi đập hai tay lên bàn.

“Mình cũng đã suy nghĩ rất nhiều nhưng kết quả cũng giống như các cậu thôi”

Sau đó, cô nàng nở một nụ cười vui vẻ trên mặt.

"Sẽ thật tuyệt nếu cậu có thể suy nghĩ giúp mình nhưng mà nghĩ lại thì việc này đâu có dễ gì ~"

" Nếu cậu không thể tự mình suy nghĩ thì đúng là vấn đề lớn đấy"

"Eh~, Kyouya-kun nghiêm khắc quá đi~"

Đôi mắt của Shinoaki lộ ra vẻ sợ hãi.

“Kyouka-kun trưởng thành hơn so với vẻ ngoài đấy.”

*Cough*

Phải, thì đó vốn là sự thật nhưng mà tạm thời cứ để nó chìm vào dĩ vãng. Dù sao thì đây là lần thứ 2 trải qua cuộc sống đại học nên tôi cũng phần nào nắm bắt được mọi chuyện.

“Không hiểu sao tính mình ó lại vậy nữa, nhiều lúc mình cũng từ thấy bản thân không khác gì ông già cả”

Trong khi tôi ra sức bào chữa nhưng Shinoaki vẫn giữ nụ cười bình thản trên môi.

“Nhìn Kyouya-kun khiến mình nhớ đến em trai mình.”

“Em trai? Không phải anh trai à?”

“Uh huh, Thằng bé rất nghiêm túc và hay la mắng mình”

Đây là lần đầu tiên mà tôi được nghe về gia đình Shinoaki kể từ lần đầu 2 đứa gặp nhau.

“Nếu không nhầm thì nhà cậu ở Fukuoka nhỉ?”

“Yup, phía tây Itoshima.”

Tôi gật đầu đáp lại.

“Khi nghĩ đến tỉnh Fukuoka thì ai ai cũng đều nghĩ đến một nơi có phong cảnh đẹp như cổ tích nhưng ở Itoshima thì lại không phải vậy, nơi đó được bao quanh bởi những cánh đồng và những ngọn núi mà cậu có thể thấy ở bất kỳ đâu. Ở đó đề cao sự gia trưởng thế nên việc mình bị la mằng nhiều thì cũng không phải là điều lạ lẫm”

Shinoaki vẫn tiếp tục cười khi nói về hoàn cảnh gia đình của bản thân.

“Em trai mình lúc nào cũng cố tỏ ra nghiêm túc khiến mình cảm thấy rất khó chịu!”

Cô ấy vừa nói vừa phồng má.

“So với em trai mình thì Kyouka-kun ít nhất cũng còn nhẹ nhàng chán~, vậy nên mình mới thích cậu đó.”

“Vậy hả. Cảm ơn cậu”

Tất nhiên tôi biết rằng đó không phải là kiểu nam nữ thích nhau nhưng dù vậy nghe mấy lời đó từ người như Shinoaki khiến nối cảm thấy vô cùng phấn khích.

“Với lại rất ít tàu đi qua đó nữa!!! Nếu mà lỡ chuyến thì phải đợi đến 30 phút mới có tàu đến, thế là mình đã cố tìm cách giết thời gian trên băng ghế để đợi tàu đến.”

“Cảm giác của cậu mình hiểu mà. Cảm giác đợi tàu đến đúng là vô cùng khó chịu.”

“Yup yup, mình đã lãng phí rất nhiều thời gian ở ga tàu đến mức nhân viên nhà ga còn nhớ mặt mình cơ mà .”

Tôi thấy cảm xúc mình rất giống Shinoaki.

Tôi có thể tưởng tượng ra hình ảnh hồi nhỏ của cô ấy cùng tôi ngồi chờ đợi tàu đến trên băng ghế.

"….Aha!"

Tôi hình dung ra khung cảnh trong đầu với những gì mà tôi đã nghe Nanako kể trước đó.

Sau đó tôi lập tức đứng phắt dậy.

“Có chuyện gì sao, Kyouya-kun!?”

Giọng của Shinoaki nghe có vẻ xa xăm, các tế bào não của tôi đang hoạt động hết công suất tập trung vào những thứ quan trọng hơn, không quan tâm mọi thứ xung quanh.

Cũng một khoảng thời gian, mỗi người đều trải qua những chuyện khác nhau.

Thời gian trôi qua.

Những thứ xoay quanh nó.

“Shinoaki, mình nghĩ mình đã có ý tưởng rồi"

“Eh~ Thiệt hả?’

9

Đêm hôm đó…

Sau khi Nanako và Tsurayuki trở về nhà, tôi lập tức công bố ý tưởng của mình.

“…Chính vì vậy mình mới chọn bối cảnh nhà ga"

Và phản ứng mà tôi nhận được là

“Sao lại là nhà ga?”

“ Không lẽ Kyouya là một otaku tàu hoả?”

Hai cô gái tỏ vẻ khó hiểu trước những điều tôi nói.

Còn Tsurayuki thì đang nhìn vào đâu đó nhưng rõ ràng tai cậu ta vẫn luôn hướng về đây cho thấy cậu chàng cũng rất chú ý đến nó.

“Giờ mình sẽ bắt đầu giải thích.”

Tôi bắt đầu bày tỏ quan điểm quả mình.

“Bởi vì đa số chúng ta đều dùng tàu làm phương tiện di chuyển vậy nên có thể dựng bối cảnh dễ dàng mà không gặp khó khăn gì…Nói cách khác, chúng ta không cần phải dành thời gian để thiết lập bối cánh cho câu chyện nữa. Với một bộ phim bị giới hạn thời gian thì đây chẳng phải là lợi thế sao?”

Chỉ với 3 phút thì rất khó để có thể giải thích cho người xem hiểu được bối cảnh, vậy nên tôi muốn tìm một nơi khiến cho họ có thể dễ dàng nắm bắt nhất.

Khi nói về một nơi công cộng thì sẽ không thiếu người liên hệ đến ga tàu, vậy nên nếu dựng cảnh thì chỉ cần thêm mấy cái biển báo chỉ dẫn đường sắt và một người đang đứng ở đó là họ có thể nhần ra ngay đó là nhà ga.

“Hai người còn nhớ những câu chuyện về ga tàu đã kể cho mình không?”

“Đúng thế, mình có rất nhiều điều để nhớ khi liên tưởng về nó.”

“Yup, cậu nói mình mới nhớ…”

Hai cô nàng đồng loạt gật đầu đồng tình

“Thế thì hãy nhìn vào đây-”

Tôi bắt đầu cho cả bọn xem sơ lược về cốt truyện.

Cảnh mở đầu sẽ là hình ảnh một cô bé mang randoseru đang cô đơn một mình ở nhà ga dưới góc nhìn của người nhân viên.

Cô gái cứ hết lên tàu rồi lại xuống tàu. Mọi thứ cứ lặp đi lặp lại như vậy. Theo thời gian, cô bé này nào đã trở thành một người phụ nữ trưởng thành.

Cảnh cuối cùng sẽ là hình ảnh một bà già chống gậy rời khỏi nhà ga.

Chúng ta có thể bắt đầu vào buổi sáng và đến chiều thì kết thúc.

Từ hình ảnh của người phụ nữ, chúng tôi có thể nói về sự vận hành của thời gian. Mọi người cũng có thể liên hệ chính bản thân mình từ đó vậy nên với tôi thì đây là một nơi phù hợp để làm bối cảnh chính.

Có rất nhiều cách để thể hiện thời gian trôi qua trong nhà ga và ai trong chúng ta cũng đều cảm nhận được điều đó ở một nơi như vậy.

Và trên hết, việc có thể tạo nên một chút kịch tính trong bối cảnh này không phải điều gì quá khó khăn.

“Ý kiến các cậu thế nào?”

Một lần nữa, tôi rà soát lại ý kiến của mọi người xem còn vấn đề gì không.

“Nó thật sự rất dễ đề làm~ . Mình muốn tham gia.~”

“Mình cũng vậy, những thứ cậu nói thật sự rất dễ tiếp thu.”

Có vẻ lúc này các cô gái đang có ấn tượng tốt về tôi.

“Còn cậu thì sao, Tsurayuki?”

Tôi nhanh chóng liếc mắt để xem phản ứng của cậu ta. Tsurayuki không nói một lời nào, chỉ khoanh tay tỏ vẻ suy ngẫm.

“Đợi mình một chút.”

Trước khi cả bọn chưa hiểu chuyện gì thì cậu ta đã lập tức đứng dậy.

“Uhmm…Tsurayuki?”

Có vẻ cậu ấy chỉ muốn về phòng mình.

“Cái tên đó bị gì thế?”

Nanako nhìn về phía phòng Tsurayuki với vẻ khó hiểu

“Cậu ấy bảo đợi nghĩa là có gì đó muốn cho bọn mình xem cũng nên.”

Shinoaki trông có vẻ chả lo lắng tí nào, nguệch ngoạc lên tờ giấy đang cầm trên tay.

“Hắn ta đang tính làm cái quái gì thế?”

Trong phòng Tsurayuki không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào khiến cả bọn tò mò.

Sau nửa tiếng đồng hồ, Tsurayuki bước ra khỏi phòng.

“…Thấy thế nào”

Cậu ta đặt tờ giấy lên bàn rồi nói một cách cụt ngủn.

“Đây là…?"

“Kịch bản đó. Mình đã dựa trên những gì Kyouya nói và ngay lập tức viết nó nhanh nhất có thể.”

Tôi cầm lên và đọc thử. Theo những gì Tsurayuki thì kịch bản này dựa trên ý tưởng của tôi. Dù có thể gọi là cốt truyện nhưng thật ra chỉ là vài dòng chú ý. Tuy nhiên kịch bản của cậu ta đã mô tả đầy đủ các tình huống truyện, tình tiết chuyển cảnh, tiểu sử nhân vật và các đoạn hội thoại…Nói chung thì rất dễ để hiểu được nó.

Chỉ trong 30 phút mà viết được như vậy sao…?

Cậu ta có có thể viết ngay sau khi nghe những gì mà tôi kể, nghe có vẻ điên rồ nhưng tài năng của cậu ta thật sự quá ghê gớm.

“Tsurayuki, cái này…”

Sau khi đọc xong kịch bản, tôi liền gọi Tsurayuki. Cậu ta biểu lộ rõ sự nghiêm túc trên khuôn mặt của mình.

“Mình không thể đóng góp được ý tưởng gì thế nên việc duy nhất mình có thể làm là tập hợp chúng lại và viết ra một cái kịch bản đàng hoàng thôi.”

Đúng là không phụ sự mong đợi của mình, Tsuruyaki…

Nanako nhanh tay giật lấy kịch bản từ tôi.

“Fufufu, không biết một tên như Tsurayuki sẽ viết lời thoại của con gái thế nào nhỉ, thật tò mò quá đi.’”

Nanako chưa vội trả lại cho Tsurayuki mà đưa tờ giấy qua Shinoaki.

“Shinoaki, dù sao chúng ta cũng cùng một nhóm nên cậu cũng xem thử đi.”

Shinoaki nhận lấy tờ giấy rồi bắt đầu đọc.

“…..Hmmm”

“Shinoaki đừng có ngại gì hết, nếu thấy kịch bản của tên Tsurayuki này tệ quá thì cứ mạnh dạn nói ra...”

Shinoaki sau được ngước đầu lên

“Mình nghĩ nó thật sự rất tuyệt!”

“Eh…!?”

Nanako thật sự bất ngờ với phản ứng từ Shinoaki, cô nàng vừa đọc vừa lộ rõ sự ngưỡng mộ.

“Dù nói rằng chúng ta phải cẩn thận khi bắt tay vào việc nhưng thật sự mình rất mong chờ đó~!”

Nanako trông có vẻ cũng vô cùng hứng thú.

“Chà chà, một người như Tsurayuki mà lại có thể làm ra được nó sao? Giờ thì đành phải nhờ quý ngài đây tạo ra phiên bản tuyệt tác hoàn chỉnh của thứ này.”

Nanako khịt mũi và nở một nụ cười khiêu khích về phía Tsurayuki.

“Nói chung thì chưa thể nói được gì cho đến mình hoàn thành chúng.”

“Eh? Hiểu rồi. Cố lên nhé…”

Khá bất ngờ làTsurayuki không đáp lại sự khiêu khích thường ngày của Nanako và kết thúc mọi thứ tại đây.

“Mình rất trông đợi vào kịch bản của cậu!~”

Trong khi cả bọn đang ngồi tám chuyện với nhau,

tôi liếc nhìn Tsurayuki với một ánh mắt đầy sự tôn trọng.

(Đúng như mình nghĩ, Tsurayuki đúng là rất tuyệt… cực kỳ tuyệt là đằng khác!)

Một lần nữa tôi phải bái phục tài năng của con người này.

10

Lúc này đã khuya lắm rồi.

Thế nên lúc này cả bọn quyết định giải tán.

Tôi đang định lên tầng 2 thì bị Tsurayuki chặn lại.

“Này.. Kyouya.”

Tôi quay lại và thấy Tsurayuki đang lộ rõ sự nghiêm túc trên đôi mắt

“Làm cách nào mà cậu có thể nghĩ ra ý tưởng nhà ga thế?”

“Nói sao nhỉ…”

Động để tôi có thể tạo nên câu truyện đó là từ những gì mà Shinoaki và Nanako đã kể trước đây.

“Thì lúc tám chuyện với hai cậu ấy, mình nhận ra 2 người họ đều có nhắc đến một chi tiết chung là nhà ga. Vậy nên mình đã liên tưởng đến hình ảnh một cô gái ngồi đợi tàu, tất nhiên là có thêm một chút nét cá nhân của mình nữa. ”

Tôi giải thích những ý chính.

“…Ra thế”

Tsurayuki sau đó đưa cho tôi một mảnh giấy chi chú.

“Cái gì đây?”

“Cậu cứ đọc đi.”

Một câu truyện được viết trên mảnh giấy đó.

Bối cảnh là một nhà ga.

Thời gian cũng là từ buồi sáng đễn lúc chiều tà.

Cuộc đời của người phụ nữ. Bối cảnh, nhân vật…

Tôi chỉ biết kinh ngạc nhìn về phía Tsurayuki và cậu ta đáp lại bằng 1 cái gật đầu.

“Phải, nó giống cái ý tưởng mà cậu đã nêu ra trước đó đễn không ngờ.”

Nhìn vào tờ giấy nhớ đã ngả sang màu vàng thế này, rõ là nó được viết từ rất lâu chứ không phải sau khi tôi nêu ra ý tưởng.

“Mình định dùng ý tưởng đó để sau này viết tiểu thuyết.”

Những lời cậu ta nói ra khiến tôi chột dạ.

Tsurayuki bắt đầu nói về nó khi nhận lại tờ ghi nhớ.

“Đây là một trong những thứ mà mình đã từng viết cách đây 2 hay 3 năm gì đó .”

“Hãy tin mình, không có chuyện ăn cắp ý tưởng ở đây đâu.”

“Mình không ám chỉ điều đó. Vì bản thân mình luôn giữ nó bên người nên chắc chắn sẽ không có chuyện đạo ý tưởng ở đây được...”

Tsurayuki nhìn tôi như thể muốn biết rõ về mọi thứ.

“Nếu cậu chưa hề nhìn thấy thứ này vậy làm thế quái nào ý tưởng mà cậu đưa ra lại trùng lặp đến mức vô lý như vậy.”

Ngay lúc đó tôi đã lập tức nhận ra.

Tại sao ngay từ lúc chọn ga xe lửa làm bối cảnh tôi lại không nhận ra chứ, tất cả mọi thứ đã vô cùng rõ ràng ngay từ lúc băt đầu…

(Mình đã từng đọc nó trước đây)

“Cậu biết không, lúc đó mình cảm thấy chuyện này thật sự vô cùng điên rồ. Cái cảm giác này cứ như việc công sức của mình bị rơi vào tay người khác vậy. Thế nên mình đã cố gắng hoàn thành kịch bản một cách nhanh nhất để có thể tìm lại chút gì đó bình tĩnh ”.

Tsurayuki lộ ra một biểu cảm mà tôi chưa hề thấy trước đây.

Trông có vẻ vô cùng đáng sợ nhưng chất chứa nỗi tuyệt vọng không nói nên lời.

“Bạn bè với nhau, hãy nói thật cho mình biết…đây có thật sự chỉ đơn giản là trùng hợp? Hay là cậu đang giấu mình điều gì…”

Tim tôi đập liên hồi không nghỉ. Đúng, nó được lấy ra từ một tập truyện ngắn.

Câu chuyện kể về cuộc đời của một người phụ nữ được miêu tả qua hình ảnh nhà ga. Thật sự các chi tiết trong đó đều được trau chuốt đến mức người ta còn lầm tưởng rằng người viết ra nó là một cô gái.

Tôi đọc nó vào năm 2014. Nếu xét về thời điểm xuất bản thì cũng không bất ngờ gì nếu Tsurayuki chính là người chấp bút viết ra.

"Uh..ummm..."

Không có ngôn từ nào có thể giải thích được điều đó. Dù có nói đây là trùng hợp đi nữa thì đến cả tôi còn thấy vẫn rất khó để tin. Có nên nói sự thật cho cậu ta không? Chắc chắn là không rồi, thế có khác nào một tên dở người, làm gì có ai tin vào cái chuyện dụ hành thời gian được chứ.

Những dòng suy nghĩ cứ chạy lên tục không ngừng trong đầu tôi.

“Làm sao có chuyện đó được chứ~”

Tsurayuki nở một nụ cười nhẹ.

“Thật lòng mà nói thì minh không nghĩ bất kỳ ai trong nhóm sẽ có thể nghĩ ra cái này cả.”

“…Cái kịch bản đó hả?”

“Ừ~”

Tsurayuki gật đầu.

“Mình cũng công nhận là những đặc điểm của một nhà ga rất phù hợp với những yếu tố liên quan đến chủ đề về sự chuyển động của thời gian. ”

Cậu ta bắt đầu nếu ra sự logic của việc sử dụng nhà ga làm nòng cốt để viết nên câu chuyện.

“Tuy nhiên, chỉ có những người có thế giới quan sâu sắc hoặc phải tìm tòi nghiên cứu rất nhiều mới có thể nghĩ ra được. Đó là lý do tại sao mình thật sự bất ngờ khi một người như Kyouya lại có thể đưa ra ý tưởng về nhà ga đó.”

Tsurayuki hôm nay khác với mọi người, không tỏ vẻ chán chường nữa mà vô cùng nhiệt huyết.

“Thật ra mình thích chiêm nghiệm về những câu chuyện. Từ khi còn nhỏ mình đã rất ham mê xem phim, đọc tiểu thuyết với manga rồi. Hiện tại khi thời gian và tiền bạc đã cho phép, mình muốn tìm hiểu và khám phá sâu hơn về những thứ mà bản thân đam mê, đó là động lực lớn nhất để mình quyết tâm phải vào Oonaka.”

Sau cùng thì kiến thức mà

Tsurayuki có được là quá trình bồi đắp bằng nhiệt huyết và đam mê.

“Tất nhiên khi vào trường rồi thì có vẻ mọi thứ không như bản thân mình đã tưởng tượng. Mọi người không ai nói nhiều về kịch bản hay các tình tiết câu chuyện. Đến khi mình tìm được một người có thể nói về chúng thì đó lại là cái bà chằn khó gần Kasegawa. Thật lòng thi khi nhận được nhiệm vụ, mình cũng phân vân rằng có nên làm việc hết mình đóng góp cho nó hay không, mình sợ bản thân sẽ trở nên tự phụ khi đảm nhận công việc”

Tsurayuki bộc lộ hết những gì bản thân giấu kin bao lâu nay rồi nhìn tôi nở một nụ cười nhạt.

“Nhưng mà sau khi nghe những suy nghĩ của Kyouya, mình đã nghĩ rằng coi bộ có tên này đồng hành trong nhóm thì chắc chắn cả bọn sẽ có thể làm nên những điều không tưởng”

Nói rồi cậu ta liếc xuống tờ ghi nhớ.

“…Nhưng mà nó không thể thay đôi được việc mình cực kỳ khó chịu. Mình không hề coi cậu là kẻ xấu hay gì… Chỉ là mình vẫn không thể chấp nhận được chyện này, chấp nhận đây chỉ là sự trùng hợp được. Xin lỗi, quên những gì mình vừa nói đi.”

“Cậu không cần phải xin lỗi. Đặt trong trường hợp của cậu thì đó là điều hiển nhiên thôi.”

Dù sao thì ngay từ ban đầu hó chả phải trùng hợp hay ngẫu nhiên gì hết.

“Chà, đôi lúc chúng ta cũng cần phải biết vượt qua mấy chuyện này. Chúng ta hãy cùng nhau làm nên một tác phẩm tuyệt vời nào. Mình sẽ cố hết sức để đảm nhận khâu kịch bản còn việc sản xuất thì trông cậy và tài năng của cậu.”

“Ừ, mình nhất định sẽ cố hết sức.”

“Mình tin cậu sẽ làm được.”

Thật là ngạc nhiên khi Tsurayuki không ngượng ngùng khi bộc lộ cảm xúc của mình, sau đó tôi trở về phòng ngay sau đó nhưng dừng lại ở giữa cầu thang cố gắng ngăn sự phấn khích đang bùng nổ từ sâu bên trong.

Có lẽ nào Tsurayuki…

Không phủ nhận số lượng sách mà tôi đọc không phải nhiều nhặn gì. Chưa kể ngoài Light novel ra tôi còn đọc nhiều thể loại khác nữa, với lại tôi thường chọn chơi game để giải trí nhiều hơn. Một vấn đề nữa là sự hạn hẹp của túi tiền khiến cho tôi chỉ mua những cuốn sách của tác giả mình thích.

Tất nhiên là tôi không thể nhớ rõ được tên của tác giả tập truyện ngắn đó nhưng lúc này một cái tên bỗng vụt qua trong tâm trí.

Kawagoe Kyouichi.

Đừng nói là Tsurayuki và người đó là một đấy nhá?

Có thể lắm chứ. Kyouichi Kawagoe không chỉ viết light novel, mà còn viết cả những tác phẩm văn học thuộc thể loại bí ẩn, lãng mạn, và người này cũng thường xuyên viết truyện ngắn nữa.

Tuy nhiên, đây không phải là trường hợp có tên thật và nghê danh giống hệt nhau như Shinoaki vậy nên chưa thể chắc chắn được gì.

Không có bất kỳ căn cứ nào khác ngoài việc cả 2 đều thích viết lách và có nội tâm vô cùng phức tạp. Tạm thời thì không nên đoán già đoán non nữa.

“Xem ra mình đã làm 1 điều tồi tệ với Tsurayuki rồi.”

Tôi đã vô thức sử dụng những gì mình học được từ tương lai.

Và nếu đó là sự thật thì chính tôi là người đã tráo trở cướp đi một trong những tác phẩm để đời của Tsurayuki sau này.

“Chà... Nhìn thế nào cũng chẳng giống mình có tội.”

Tôi không có gì ngoài 10 năm kinh nghiệm lăn lộn trường đời, đó lợi thế duy nhất và bản thân tôi cũng muốn tận dụng nó hết mức có thể.

Tất nhiên vẫn phải nên cẩn trọng trong hành động của bản thân. Dù sao đây không phải là thứ có thể đem ra dựa dẫm một cách tuỳ tiện được.

“Chính vì vậy mình phải tiếp tục không ngừng học hỏi trau dồi thêm!”

Vừa vào phòng, tôi liền mở cuốn sách chuyên môn về việc dựng phim.

Tsurayuki nhờ mình giúp đỡ trong việc chỉ đạo mọi người, vậy nên phải nghiên cứu thêm những thứ bên ngoài mảng sản xuất nữa.

Kế hoạch đang diễn ra vô cùng tốt đẹp nên động lực của tôi lúc này cao hơn bao giờ hết.

Mà nghĩ lại thì...

Tôi đã không biết mọi thứ mong manh như thế nào.

Truyện Chữ Hay