Boku wa Tomodachi ga Sukunai

trò chơi kết bạn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Có vẻ các ngươi đều đông đủ cả, bọn dân đen ngu ngốc! Và thiên thần đáng yêu của chị, Kobato-chan!”

Sau khi tôi và Yozora đến phòng câu lạc bộ khoảng 5 phút thì Sena cũng hùng hổ xông vào.

Yozora, Rika, Yukimura, Kobato, Maria, và tôi, tất cả mọi người đều đã ở đây.

Kobato nhăn nhó khó chịu ra mặt khi nhìn thấy nhỏ.

“Im lặng, chết đi con hói.”

Yozora nói, tức giận hơn bao giờ hết kể từ lúc bọn tôi đặt chân đến đây, mà không thèm nhìn vào quyển Nhật ngữ nhỏ đang đọc nữa.

“Con hói!? Chưa từng có ai gọi tôi như vậy cả…”

Sena có vẻ ngạc nhiên hơn là tức giận.

“Hử? Sao cô lại đọc Nhật ngữ vậy?”

“…Chả sao cả, tôi chỉ muốn đọc nó vậy thôi.”

“Ô? Sao cũng được, cô làm gì chả được. Quan trọng hơn là…!’

Sena nói trong khi lấy thứ gi đó ra khỏi cái túi giấy nhỏ đang cầm.

Nó là một chiếc hộp khá lớn, dài rộng chừng 50cm.

“Bữa nay chúng ta chơi cái này đi!”

Bam! Nhỏ đặt mạnh cái hộp xuống bàn.

Ngay sau đó tôi nghe thấy một giọng nói.

“Sensei~”

Tôi quay lại và thấy Rika, đang chăm chăm chơi game trên PSP từ lúc chúng tôi đến, con bé nói, một tay giơ lên, tay còn lại vẫn tiếp tục chơi. (Hôm nay con bé lại để tóc xõa, và cũng không mang kính, áo khoác, hay thậm chí cả đồng phục nữa. Thay vào đó con bé mặc thường phục mùa thu, nhìn chung là khá dễ thương).

“Gì?”

“Em có thể về nhà hôm nay không? Em muốn về nước game Ultra Mecha Z.”

“Không, để sau đi.”

“…Muu, nhưng em còn cả đống game, sách và anime tồn đọng phải xử lý nữa…”

Rika miễn cưỡng ngẩng đầu lên, nhìn vào cái hộp Sena mang đến.

“Cái gì đây?”

“Trò chơi kết bạn Dee Ecks…?”

Yokimura đọc to tên trò chơi được viết trên hộp.

“Nó đọc là ‘Deluxe’, không phải chữ D và X,” tôi nói, làm như đây là việc mà một người đàn ông chính trực nên làm.

Trò chơi kết bạn DX

Một bức tranh đám nhóc cười như đang phê thuốc trong khi chơi trò chơi được vẽ phủ bên ngoài chiếc hộp, dọc theo đó là dòng chữ “Trò chơi tiệc tùng hay nhất! Hãy tận hưởng nó cùng tất cả bạn của mình!” trông như thể được viết bằng máu.

“Tôi tìm thấy thứ này trong một tiệm đồ chơi không lâu trước đây! Tôi đã mường tượng chúng ta sẽ có thể chơi cái này sau khi lễ hội văn hóa kết thúc! Sao nào? Chẳng phải đây là trò chơi hoàn hảo cho câu lạc bộ Láng giềng sao!?”

Sena đắc ý nói.

Chẳng ai lên tiếng phản đối, nhất là với một cái tên như thế.

“…Trò chơi kết bạn…Không thể tin là có một trò chơi tên như vậy…”

Ngay cả Yozora, người luôn phản đối bất kỳ việc gì Sena muốn làm, cũng nửa kinh ngạc nửa sốc.

“Này ~ Này ~ Chúng ta chơi sao đây?”

Maria có vẻ như cực kỳ hứng thú với trò chơi này.

“Hừmm…Nó có vẻ là một game bàn cờ sử dụng một viên xúc xắc và một vài yếu tố khác thêm vào, tương tự như trò Monopoli và Lyfe…”

Rika nói, trong khi nghiêm túc quan sát chiếc hộp từ nhiều góc độ khác nhau.

“…’Có vẻ như’, ý em là sao? Đó chính xác là nó mà, phải không?”

Tôi vặn lại, làm Rika ngượng chín cả người, con bé nói,

“…S-s sao trách em được, trước giờ em có chơi trò nào tương tự thế này đâu!”

“Thật sao?”

“Ô, vậy ý anh là mình đã chơi rồi à!?”

Đáp lại Rika, người đang điên tiết lên vì vài lý do, tôi nói,

“Nếu em tính cả Sugoroku, thì ừ…Anh đã chơi với Kobato và bố…Bọn anh cũng chơi Monopoli ở nhà nữa, nhưng Kobato lại không biết luật.”

“A-an-chan! Đừng nói cho chúng?”

Kobato nói, đỏ mặt, cật lực phản đối.

“Ku…Kukuku…Mấy thứ khó khăn như vậy không phải sở trường của ta thôi…”

“Ừa, anh nghĩ là mấy quy tắc của trò Monopoli cũng khá phức tạp.”

“Onii-chan! Mụ phù thủy và ta đã từng chơi Monopoli lâu rồi! Lúc đầu thì mụ nhỉnh hơn ta, nhưng cuối cùng thì ta đã giỏi đến mức chẳng ai hạ dược nữa!”

"Ugugu——..."

Kobato rên rỉ trong thất vọng sau khi nghe tuyên bố của Maria.

“Thỉnh thoảng em cũng chơi Sugoroku nũa,” Yukimura nói.

“…Tôi cũng thế,..trước kia, tôi…”

Yozora tuyệt vọng nói, nhưng rồi nhỏ dừng lại nửa chừng và thay vì nói tiếp, nhỏ làm như thể đang che giấu điều gì đó.

“T-tôi luôn hứng thú với mấy trò tương tự. Shogi, cờ vua, bài Poker, bài Uno, cờ Othello, Sugoroku, Monopoli Lyfe, bài Yugi, Lịch sử vũ trụ, cậu biết dấy…”

“Ồ? Không ngờ nha. Vậy cậu có chơi đấu bài thế n --- Ah.”

“Hừm, Tomo-cha---“

“Thôi khỏi nói nữa, tôi thừa biết cậu định nói gì rồi.”

Bị tôi ngắt lời, Yozora chu mỏ hình chữ ω, hờn dỗi nói “Tôi thật sự giỏi trò solitaire với eight queens…”. Mấy cái trò đó toàn chơi một người mà, nói làm gì.

“Tôi cũng từng chơi vài trò, hầu hết là vào năm mới với Papa và họ hàng.” Sena nói

“…Muu…Vậy ra Rika là người duy nhất chưa từng chơi game bàn cờ à?”

Rika bĩu môi hờn dỗi.

”Thoải mái đi, để chị chỉ cho! Được rồi, vậy, em biết xúc xắc là gì không! Nó là môt khối hộp được đánh số từ 1 đến 6-“

“E-em biết game bàn cờ là gì, được chưa!? Em chỉ chưa từng chơi thôi! Chị giải thích xúc xắc làm chi vậy!? Chị giỡn với em đó hả!? Em cho chị biết lúc còn đóng bỉm em đã làm được máy phát số ngẫu nhiên đó nhá!”

Rika nổi giận đùng đùng hét vào mặt Sena, mặc dù nhỏ đang hạ mình chỉ dẫn con bé, nhưng chắc chắn con bé cũng không có ý xấu gì.

“…Em không cần phải điên lên như thế. Chị chỉ cố tử tế với em thôi mà.”

“…Cô đúng là thiên tài chọc điên người khác đó…”

Yozora hoảng sợ nói.

“Ế, cô vừa nói tôi là thiên tài sao!?”

“Đừng có bỏ đi mấy phần mình không thích nghe vậy chứ, Bị Thịt ngu ngốc.”

Chát, cái vỉ đập ruồi của Yozora hạ cánh ngay mặt Sena.

“…Tuy vậy, viết ra cả một chương trình khi còn mặc tã thì khá kinh ngạc đấy.” Tôi thì thầm vào tai Rika.

“…Em xin lỗi, đó chỉ là nói dối thôi.”

Rika cúi mặt xuống đất, xấu hổ nói.

Sau vài phút bàn tới bàn lui, cả bọn đều nhất trí chơi Trò chơi kết bạn hôm nay.

Có vẻ như cả Sena cũng chưa chơi bao giờ, vì vậy chúng tôi quyết định xem qua sách hướng dẫn trước khi thật sự bắt đầu chơi.

Trò này dùng xúc xắc, đúng như dự đoán, và từ bề ngoài của nó, trò này mô phỏng cuộc sống học đường của bạn từ ngày đầu tiên ở trường trung học cho đến khi khi tốt nghiệp.

Bạn có thể chơi trò này với chỉ 2 người, nhưng tôi đoán bạn cũng có thể chơi một mình nếu bạn dùng “bạn không khí”

Luật lệ chính xác như sau:

Mỗi lượt gieo xúc xắc một lần và di chuyển theo ô dựa trên số nút trên mặt xúc xắc vừa gieo được . Làm theo hướng dẫn ở mỗi ô bạn đứng cho tới khi đến đích (tốt nghiệp).

Bắt đầu trò chơi, mỗi người được cho 5 gười bạn và 1000 yên (tất nhiên là không phải tiền thật), và 3 vật phẩm ngẫu nhiên.

“Haha, 5 người bạn vào ngày đầu tiên đến trường…? Trò này nên thực tế hơn một chút đi, tôi nói đúng không mọi người?”

“Kodaka, im đi.(Sena)”

“Xin lỗi.”

Bạn có thể mất cả bạn lẫn tiền dựa trên ô bạn đang đứng. Nếu người nào không còn bạn hay tiền nữa sẽ thua cuộc.

“Vậy ra ngươi không thể sống thiếu tiền hử? Thế giới ngoài kia khắc nghiệt thật đấy ~“

Maria đăm chiêu nói.

“Bạn thua nếu mất hết bạn hử..Hah, nếu đây là đời thực thì tất cả chúng ta đã mất hết bạn thậm chí từ trước khi bắt đầu rồi.”

"......"

Tôi im lặng sau khi cảm thấy một áp lực ầm thầm đến từ phía Rika.

Bạn về đích càng nhanh thì càng nhận được nhiều tiền, và cứ mỗi 1000 yên bạn lại có thêm một người bạn.

Trò chơi kết thúc khi toàn bộ người chơi về đích, và ai có nhiều bạn nhất sẽ thắng.

“…Papa bảo tôi phải coi chừng mấy người nhìn có vẻ tử tế, nhưng thực chất chỉ quan tâm đến tiền của tôi.”

Sena nói với vẻ hoàn toàn nghiêm túc.

“...Ông ta mà nói ra được mấy lời này thì cũng hẳn phải khá có ý nghĩ ngĩa đấy chứ.”

Pegasus-san hẳn đã trải qua không ít những tình huống thế này. Giàu có thật chẳng dễ chút nào.

Bạn có thể dùng vật phẩm mỗi lượt trước khi gieo xúc xắc. Một vài vật phẩm cần phải dùng tiền để trả hoặc hi sinh bạn bè mới sử dụng được.

“Hi sinh bạn bè!?”

“Nghe ghê thế…”

Sena và Yozora lần lượt nói.

Người nào chưa về đến đích được phép đổi bạn, tiền, và vật phẩm thành bất cứ thứ gì, bất cứ lúc nào họ muốn.

“Vậy cơ bản là, nếu như sắp thua thì ta có thể dùng tiền để mua bạn từ những người khác…”

Yozora nhăn nhó lẩm bẩm một mình Sau đó nhỏ nhíu mày nói,

“…Một hệ thống kinh khủng.”

“Nếu nhìn nhận theo cách khác thì, nó cũng có nghĩa là bạn có thể bán bạn bè mình khi cần tiền… Điều đó thậm chí còn tồi tệ hơn, nếu chị hỏi em.” Rika nói.

“Nếu đại ca cần tiền, em sẵn sàng bán mình cho mấy tay đòi nợ.”

“Anh không bao giờ bán em đâu!?”

Mình sẽ không mắc nợ nhiều tới thế ngay từ đầu đâu! Khi đang nghĩ về điều đó trong đầu thì,

“Đại ca…Anh thật tốt…”

Yukimura nhìn tôi, ngưỡng mộ nói.

Sua khi ghi nhớ luật lệ, chúng tôi quyết định bắt đầu trò chơi.

Chúng tôi quyết định thứ đi quân bằng trò kéo – búa – bao, và cuối cùng thứ tự là Sena, Maria, tôi, Yozora, Rika, Yukimura, Kobato.

“Được rồi, tôi đi đây!”

Sena gieo xúc xắc. Tiện thể, nó dừng lại ngay mặt số 6.

Vậy là nhỏ gieo được 6 điểm.

“Ngon, 6 điểm ngay lần đầu luôn, thấy tôi tuyệt chưa! Tôi chắc chắn sẽ là người đầu tiên về đích và chiến thắng trò này!”

Sena vui vẻ di chuyển quân cờ của nhỏ lên trước 6 ô, và rồi nhỏ đọc lời chỉ dẫn trên ô mình đang đứng.

“Ừmm…’Bạn lên cơn ngay ngày đầu đi học và dọa mọi người chết khiếp. Bạn mất 2 người bạn.’…Ếếế!?”

Sena hét lên vào cái “thảm họa” thình lình ập đến.

“…Nó khá thực tế đấy chứ…Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra hình ảnh Bị Thịt trở nên quá sung sướng vào ngày đầu đến trường đến nỗi dọa cả mấy người bạn trung học của mình.”

Yozora tùy tiện nói.

“Wow, chị ấy đã thực sự thay đổi…”

“Ừa… Nhỏ thay đổi rồi…”

Yozora và Rika lần lượt nói với cái nhìn xa xăm, trong khi cả hai sắm vai bạn cũ của Sena. Họ hẳn là thích trò này.

“Đ-điều này không bao giờ xảy ra với tôi!” Sena rưng rưng nước mắt nói, và rồi nhỏ nói thêm, “Bên cạnh đó, thứ người gì mà vừa mới bắt đầu mà đã thôi không làm bạn nữa chỉ vì cái lý do nhỏ nhặt đó chứ,những kẻ đó không bao giờ là bạn thật sự được! Ba người này mới là bạn thật sự của tôi!”

Sau khi ném đi hai người bạn của mình (hai que nhựa dùng trong trò này) Sena dịu dàng nắm chặt ba “người bạn” còn lại.

“Uu…Akane, Yayoi, Reika… các cậu là ba người bạn duy nhất của tôi trên thế giới này…”

“Cậu đặt tên cho chúng luôn à? Nghiêm túc chứ…?”

Tiện thể, mấy cái que này cùng kích thước và màu sắc, chỉ ra điểm khác nhau giũa chúng là bất khả thi.

“Ahaha, đến lượt ta!’

Maria vui vẻ gieo xúc xắc.

Đáng buồn thay, con bé cũng rơi ngay mặt số 6.

Với khuôn mặt trống rỗng, Maria di chuyển quân cờ của mình lên trước 6 ô và âm thầm ném đi hai người bạn.

“…Giờ mới nhớ…Ta cũng đã làm điều tương tự khi vào trung học….Ahaha…”

Maria nói, cười với đôi mắt vô hồn.

“Đ-được rồi, vậy đến phiên tôi! Ahaha…”

Tôi nói, cố làm ra vẻ vui tươi nhất có thể, trước khi gieo xúc xắc.

Cuối cùng tôi được số 1.

“Haha, số 1 à? Thôi thì, ít nhất mình cũng không làm mọi thứ rối tinh lên ngay ngày đầu đến trường. Xem nào…”

Tôi di chuyển lên trước 1 ô và đọc nội dung của ô đó.

Giờ là cơ hội tỏa sáng ngay ngày đầu nhập học! Di chuyển lên trước 5 ô và cho mọi người trong lớp thấy bạn có gì đi!

……Cái dòng chữ hào hứng viết trên đó làm nó thậm chí còn khó chịu hơn.

Sao cũng được, tôi di chuyển lên 5 ô nữa và ném 2 người bạn đi.

“Ahaha, Onii-chan cũng làm mọi thứ rối tung lên rồi! Yayy, cả ta và Onii-chan đều làm mọi thứ rối tung luôn! Ahahaha! Wooo!”

Maria tươi cười, reo lên trong khi ôm tôi một cái.

“Ừa, cùng hội cùng thuyền cả thôi.”

“Ahahaha!”

Tôi vỗ vỗ đầu Maria làm con bé cười thậm chí còn to hơn.

Đúng là tệ hại, nó làm tôi nhớ lại ngày đầu tiên đi học muộn của mình, nhưng sao cũng được, miễn con bé thấy vui là được rồi…

“…Hừm, nếu tên nào trở thành lolicon ngay khi vào trung học, tôi cũng sẽ nghỉ chơi với hắn luôn…”

Yozora cau mày nói trong khi gieo xúc xắc.

Nhỏ được số 2.

“…Ừmm…’Bạn thu hết can đảm để đến một tiệm làm đẹp trước khi giờ học bắt đầu, nhưng họ lại cắt cho bạn một kiểu đầu kỳ cục, làm bạn nghịch nó cả buổi sáng và kết quả là bạn bị muộn ngay ngày đầu đến trường. Bạn mất một người bạn.’…Ngươi là cái thứ gì chứ, ta sao!?”

Yozora dùng hết sức bình sinh vặn lại sau khi đọc lời chỉ dẫn ngay ô nhỏ đang đứng.

“Đó rõ ràng là trả đũa mà…”

“Là em sao!?... Không phải em, là Yozora-senpai.”(Trans: nói thật đoạn này mình cũng không hiểu ý con Rka này là thế nào.)

“Yozora, chị từng bị như vậy à?”

“…Ừa, nhưng nó không phải vào ngày đầu đến trường. Chờ chút. Ai quan tâm chứ! Thôi nào, tới em kìa!”

Yozora mạnh bạo đổi chủ đề và đưa viên xúc xắc cho Rika.

Tuy nhiên Rika không gieo ngay, và thay vào đó con bé nhìn chằm chằm lên bàn cờ và nói, “…Hừm… Vậy là số 1, 2, 4 và 6 đều không được … Vậy thì số 5 là lựa chọn tốt nhất…”

Hẳn là con bé đã kiểm tra trước rồi, vì vậy tôi hỏi,

“Em kiểm tra chi v – Chờ chút, chẳng lẽ em…!?”

Tôi nuốt nước bọt đánh ực sau khi thấy vẻ nghiêm túc trên mặt Rika.

Yozora cũng nuốt nước bọt và nói.

“Em…em nói mình có thể điều khiển được xúc xắc ra mặt nào sao…!?”

Nhìn thấy phải ứng bất ngờ của hai người bọn tôi, Rika nở một nụ cười gan dạ.

K-không hổ là nhà khoa học thiên tài, con bé hầu như có thể làm mọi thứ…!”

“Hehe…Giờ thì, xem đây…sức mạnh của thần cơ học Newton…!”

“Kukuku…Thần cơ học Newton nổi tiếng,…Không ngờ ngoài ta cũng có kẻ có thể làm chủ được sức mạnh này…!”

Kobato cố làm ra vẻ bất ngờ bằng giọng điệu phóng đại thường ngày của con bé. Nhưng đó là Newton, có phải Newtonia đâu.

“Thế năng, ok. Hệ số nẩy bật, ok. Từ độ cao này, góc độ, tốc độ này…Ngay bây giờ!”

Một sự im lặng chết người, tất cả hướng mắt về phía Rika – người đang gieo xúc xắc.

Lốc cốc - … Con bé được 4 điểm.

"(・ω<) Rõ ràng, sao mà em có thể điều khiển con xúc xắc được chứ…Ehe, đây là lần đầu của em mà.”

Rika vui vẻ di chuyển quân của mình lên trước 4 ô, lờ di sự thất vọng của chúng tôi.

“Ừmm, ‘Bạn bị trấn lột ngay sau lối vào lễ khai giảng. Bạn mất 500 yên.’…Geez, anh làm thế chi vậy Kodaka-senpai!?”

“Có phải anh đâu chứ!”

“Xem nào, 500 yên. Đây.”

Rika đưa ra 500 yên (năm thẻ 100 yên), hoàn tờ lờ đi lời phản đối của tôi về sự buộc tội kinh khủng đó.

“Chi may thật, Rika tỷ…Em ước gì Đại ca cũng trấn lột em nữa…”

“Em bị điếc à? Có phải anh đâu!”

Yukimura cũng lờ tôi, và rồi con bé gieo xúc xắc.

3 điểm.

“Nó nói, ‘Bạn hòa hợp vớp lớp không chút khó khăn.”

“Oh..Chúc mừng em.”

Thành thật mà nói, tôi có một chút ganh tỵ với con bé, nhưng Yukimura đáp lại chẳng có vẻ gì là vui mừng cả.

“…Một chiến binh thực thụ không bao giờ sống một cuộc đời bảo thủ như thế…”

“Kukuku… Cuối cùng cũng đến lượt ta…”

Kobato siết chặt con xúc xắc trong tay phải, rồi đưa lên trán và nói “Haaaaaa!” Như thể tập trung sức mạnh….Làm thế có ích gì đâu chứ.

“Kukuku…Hỡi Newtonia của tứ đại gia thần bóng đêm…Hãy trả lời ta và cho ta sức mạnh…Tên ta là Leysis vi Felicity Sumeragi…Nữ Hoàng của—— “

“Nhanh đi con đầu đất.”

Chát!

Maria đánh vào tay đang cầm xúc xắc của Kobato.

“Ah!”

Lốc cốc – con xúc xắc rơi xuống, số 5.

“Con ngốc kia, ngươi làm cái khỉ gì vậy hả!”

“Mi lâu quá đi!”

“Ugugh...!"

Kobato lẩm bẩm trong khi di chuyển quân của mình lên 5 ô.

“Ừmm…’Bạn kết bạn với người ngồi kế bên. Bạn có thêm một người bạn.’ Yay!”

Kobato reo lên sung sướng trong khi cố che giấu nó, con bé nói,

“Kukuku…Tốt lắm, đại quỷ Mewtonia…”

Vừa nói, con bé vừa lấy một que nhựa từ cái túi đặt ở giữa bàn cờ.

“Vậy là mọi người đã đi xong một lượt rồi…Trò này khắc nghiệt đây…”

Yozora nhíu mày, lẩm bẩm.

Sau một lượt, tất cả mọi người trừ Kobato kiếm thêm được một người bạn và Yukimura vẫn ở vị trí trung lập đều bị đả kích khá lớn.

“Khi chỉ có ô thứ 3 và thứ 5 là an toàn, nghĩa là ta có đến 66% cơ hội mất thứ gì đó ngay lượt đầu…Trò này khó thật đấy…” Tôi nói.

“Nó chỉ cho thấy sự khó khăn khi vượt qua ngày đầu nhập học một cách an toàn thôi.”

“…Không hẳn, ý em là, chị vẫn có 33% cơ hội thành công. Dù sao thì nó cũng dễ hơn đời thực nhiều…”

Mặt Yozora nhăn nhó khi nghe những lời Rika nói.

“Được rồi, giờ là lượt thứ hai của tôi! Nếu muốn chiến thắng ngoài đời thật thì ít ra tôi cũng phải chiến thắng ở trò này.”

Sena cao hứng nói trong khi gieo xúc xắc lần hai.

Lại được 6 điểm. Nếu chúng tôi mà chơi Sugoroku thì nhỏ phải nói là khá may mắn, thế nhưng…

“…Nó nói,’Bạn mất một người bạn sau khi đưa ra một lời tuyên bố tàn nhẫn.’…Cái khỉ gì vậy!?” Sena la toáng lên.

“…Lại một tình huống khác, tôi có thể dễ dàng tưởng tưởng tượng ra nó là như thế nào.”

“Vâng…” “ Rất thực tế.” “Đúng vậy…”

Rika, Yukimura, và tôi đều đồng tình với Yozora

“Uuu! Chẳng phải bạn bè thì nên tha thứ cho nhau dù người kia có lỡ nói vài lời khó nghe sao!?”

“Hahaha, cứ im lặng mà bỏ một người bạn của cô ra đi, con ngốc.”

“Cô ác lắm đó, biết không…!”

Tôi nhăn mặt, sự thật là Yozora chỉ cười vui trong những lúc thế này, trong khi tôi nhìn Sena, đang chăm chăm vào ba que nhựa còn lại của nhỏ.

“Hể…Akane, Yayoi, hay Reika, ai sẽ là người ra đi đây…? Giờ thì ai trong số chúng ghét cô đây…”

Sena bắt đầu rưng rưng nước mắt trong khi Yozora thì thầm vào tại nhỏ như một mụ phù thủy ác độc.

“Uu…Tôi không thể bỏ người nào dược…! Akane, Yayoi, và cả Reika đều là những cô gái tốt!”

“Đúng thật là Bị Thịt thảm hại cho dù giờ thì mấy con bé đó có ghét cô…!”

“H-họ không ghét tôi…!”

Sena lườm nhỏ, và rồi Yozora lấy một vài thẻ và đưa chúng cho Sena.

“Đây!”

“…? Cô muốn gì đây?”

“Tôi trả tiền cho, bán một trong mấy đứa bạn đó của cô cho tôi! Tôi sẽ bỏ chúng thay cô!”

“…Uwa…Cô đúng là đồ tồi tệ mà…”

Yozora ngạc nhiên nói.

“C-cô quan tâm làm gì? Chỉ là trò chơi thôi mà!”

Đó không phải là thứ mà một người dùng tiền mua bạn từ người khác chỉ để ném họ đi nên nói.

“Đồ ngốc. Làm như tôi sẽ bán bạn của tôi cho cô để cô ném họ đi ấy.”

“Thôi nào! Bán bạn của cô cho tôi đi! Bán đi mà!”

“Không!”

Chát!

“Ow!”

Cuối cùng Sena cũng đầu hàng trước sức mạnh của món vũ khí trong tay Yozora (Cái vỉ đập ruồi màu đỏ).

“Tốt, rồi Rika! Em bị trấn lột và cần tiền đúng không!? Đây, bán bạn của em cho chị, chị trả tiền cho!”

“…Uwa…Đúng là một ví dụ hoàn hảo về những việc làm của kẻ hiểm độc đây mà…”

Thấy Yozora làm vậy, Rika ngạc nhiên nói.

“Chị biết mà, Rika sẽ không bán bạn của mình đâu.”

“Uuu! V-vậy thì Kobato-chan! Bán cho chị mấy người bạn của em đi♥"

“Không!!”

Kobato từ chối Sena như thường lệ trong khi nhỏ phun ra một trong những thứ tồi tệ nhất mà nhỏ từng nói với con bé.

“Ế ~ Điiiii mà Kobato-chan! Bán người bạn em mới có được cho chị đi~♥"

“Không!!”

“…Chị khá chắc là luật có nói là em có thể đổi bạn lấy bất kỳ thứ gì mình muốn, đúng không…Vậy thì…Thế nào nếu chị mua bằng tiền thật!? Chị sẽ đưa em 10,000 cho mỗi người bạn được chứ♥"

“…Uu…M-mười nghìn…?”

“Ừa, 10,000! Em có thể mua bất kỳ thứ gì với 10,000 đó nha! Kẹo nè, trò chơi điện tử nè, anime nữa, em nói đi!”

“Uu…Uuu…”

"Guhehe~ Kobato-chan, guhehe~"

Vẻ mặt Sena giờ đây y như một kẻ biến thái chính hiệu trong khi nhỏ quan sát Kobato đấu tranh để đưa ra quyết định.

Tuy nhiên ngay khi tôi định bảo nhỏ tha cho Kobato thì,

“Tha cho con bé đi, Bị Thịt ngu ngốc!”

Yozora tiếp tục dùng đòn tấn công bằng vỉ đập ruồi một lần nữa.

"Uuu~"

Sena lại rưng rưng nước mắt, rời khỏi Kobato.

“…Sena tỷ, nều không chê thì chị cứ lấy một trong những người bạn của em cũng được.”

Yukimura nói, dường như em ấy không chịu nổi khi thấy việc này tiếp diễn thêm nữa.

“Thật chứ!? Em muốn bao nhiêu!?”

“Em không cần tiền đâu.

” Ế!? Thật chứ!?”

“Vâng, em không cần thêm bất kỳ người bạn nào khác cả.”

Yukimura nói không chút e dè, mặc dù những gì con bé vừa nói như chống lại toàn bộ quan điểm của câu lạc bộ Láng Giềng, trước khi đưa cho Sena một trong những “người bạn” của mình.

“Uu…Em…tốt thật đấy...Chị xin lỗi vì đã luôn nghĩ em là một đứa kỳ quái, sự hiện diện của em y như một bóng ma, và chị đã luôn tránh ở một mình với em vì nghĩ em quá đáng sợ…!”

“…Chị nghĩ về em như vậy sao?”

Yukimura trông có vẻ hơi khó chịu khi Sena tuôn ra một tràng lời xỉ nhục con bé trộn lẫn trong niềm vui khôn cùng của nhỏ.

Trong trường hợp này, Sena cuối cùng cũng có được một người bạn mới, thay thế cho người mà nhỏ phải bỏ đi và kết thúc lượt của mình.

Ngay sau đó, Yozora nói,

“…Chỉ là đề nghị thôi, nhưng mà tôi nghĩ chúng ta nên cấm việc sử dụng tiền thật trong trò này từ giờ trở đi, được chứ? Tôi chẳng muốn Bị Thịt lên cơn thêm lần nào nữa đâu.”

Kobato cũng gật đầu đồng ý.

Sena cũng chẳng nói thêm gì, hẳn là nhỏ cũng nhận ra vừa rồi mình cũng hơi quá trớn, và kể từ lúc đó, cả bọn đều nhất trí với Yozora, sử dụng tiền thật trong trò chơi bị cấm.

“Ahaha, cuối cùng cũng đến lượt ta.”

Ở ô tiếp theo của Maria, con bé nhận được 500 yên trợ cấp.

“Ohhhhhhh!? Tuyệt vời! Ta chẳng làm gì mà cũng được 500 yên này! Yayyyyyyyy!! Fuohhhhhh!! Này, này, tuyệt chưa!! Ahahahaaha! Yay Yay Yay!! Wheeee! Wheee! Wahohohoooohhhhhh!!”

Mari vui sướng lăn tròn như một chú chó với món đồ chơi mới của mình.

Đến lượt mình, tôi cầm viên xúc xắc ném ra, và di chuyển thêm ba ô về phía trước.

“Umm, ‘Giáo viên tiếng Anh bảo bạn thành lập một nhóm hai người luyện tập hội thoại, nhưng bạn chẳng tìm thấy ai chịu chung nhóm với mình cả. Bạn mất một người bạn.’…Ngươi nghĩ người là ta chắc!?”

Tôi cũng vặn lại y như Yozora lúc nãy.

Trò này y như xát muối lên vết thương của tôi vậy…

Đến lượt Yozora.

“Tôi sẽ dùng một phẩm trước.”

Yozora lạnh lùng nói trước khi lật lên một tấm thẻ và đưa nó ra cho chúng tôi.

Tấm thẻ vẽ hình một cái máy bán hàng tự động bị hỏng, nó viết là:

“Người chơi nào bị chỉ định sẽ mất 500 yên. Nếu người đó còn ít hơn 500 yên thì họ còn lại 100 yên.”

Vật phẩm này cũng không mạnh mẽ gì mấy, còn chẳng cần điều kiện để sử dụng nữa.

"Uu..."

Rika nhăn mặt, con bé hiện giờ cũng chỉ còn 500 yên. Nếu bị Yozora chọn đi nữa thì vẫn còn lại 100 yên, mặc dù không bị thua nhưng con bé chắc chắn sẽ lâm vào tình thế hết sức khó khăn.

“Tôi chọn——"

Yozora nói và chỉ tấm thẻ về phía Maria.

"Fueh!?"

"Heheh..."

Một nụ cười độc ác hiện lên trên gương mặt của Yozora khi nhìn thấy phản ứng của Maria.

“Ta…mất tiền sao? Mặc dù ta chỉ vừa mới nhận được 500 yên thôi mà….? Thế giờ bên ngoài thật khắc nghiệt…”

Tôi thấy tội Maria trông con bé buồn thế nào kìa.

“Thế giới khắc nghiệt vậy đấy, Maria,” Yozora mỉm cười nói.

“Tôi chọn Bị Thịt!”

Yozora la lên và ném tấm thẻ xuống trước mặt Sena.

“Cái…!?”

“Coi nào, giao 500 yên ra đây nhanh.”

“Kh…Cô…!”

Sena nói trong khi miễn cưỡng ném một thẻ 500 yên ra.

“Hình dung ra việc cô lai đi làm mấy trò thảm hại như vậy. Quá tệ, đòn tấn công ngu ngốc đó chẳng là gì với tôi đâu!”

“…Hừm, tôi biết chứ. Dù sao thì đó cũng chỉ là một vật phẩm cùi bắp. Tôi chỉ muốn dùng nó phá cô thôi.”

Tôi có thể thấy một nụ cười nhạt hiện lên trên khuôn mặt của Yozora trong khi nhỏ lạnh lùng trả lời Sena.

“…Em hiểu rồi, ra là vậy.”

“Là sao?”

Tôi hỏi Rika, con bé có vẻ đã nhận ra gì đó, và thì thầm vào tai tôi,

“Anh nhìn 6 ô trước chỗ chị Sena đứng đi.”

Uwa, tôi có thể cảm nhận hơi thở của con bé.

“Ừ-ừmm, 6 ô tiếp hả?... À.”

Tôi nhận ra ngay khi nhìn thấy nó.

Sáu ô phía trước của Sena, ô 1, 2 ,3 ,5 và 6 tất cả đều là ‘người chơi phải mất 500 yên.

Nói cách khác, giờ xác xuất Sena mất tiền ở lượt kế là 5/6.

“Tôi chỉ muốn phá cô” cái búa á…Nhỏ đang tấn công vào điểm yếu của Sena thì có…

Sena có vẻ cũng chẳng nhận ra tất cả những gì Yozora làm cả.

Yozora tiếp tục giả nai trong khi tung xúc xắc và đi quân. Ô nhỏ đang đứng làm nhỏ mất 200 yên.

“Ahaha, cái tội dám tấn công tôi đó thấy chưa! Ngu-ngốc Ngu-ngốc!”

“Kh…! Được thôi…”

Sena cười khoái chí trong khi Yozora rên rì thất vọng ném thẻ của mình đi.

Tuy nhiên sau đó nhỏ quay mặt đi để Sena không thấy và nở một nụ cười độc ác và nói “Cô mới là kẻ ngốc ở đây đấy…”

Sau Yozora là Rika, rồi tới Yukimura và Kobato, tất cả đều an toàn kết thúc lượt của mình mà không nhận bất kỳ thiệt hại nào, theo thứ tự, tiếp theo là lượt thứ ba của Sena.

Trong khi tự hỏi bản thân xem có nên nói cho Sena về bãi mìn nhỏ sắp giẫm lên không, thì nhỏ đã cầm viên xúc xắc và ném lên không chút e dè.

Nhỏ được 4 điểm - lần ném an toàn duy nhất từ nãy đến giờ của nhỏ.

“Hừmm, 4 à? Tôi đoán là cả tôi cũng chẳng thể nào được 6 điểm ba lần liền tiếp được. Tệ thật.”

Sena vô tư di chuyển quân cờ của mình lên bốn ô, hoàn toàn chẳng nhận ra việc suýt nữa là mình đã thua.

“Xem nào, ‘Bạn kiếm được một công việc bán thời gian. Nhận được 700 yên.’ A, hên quá.”

"Gh...!"

Yozora rên rỉ, lần này hẳn là thật rồi, trong khi nhỏ nhìn Sena lấy bảy đồng 100 yên từ cái chồng thẻ trên bàn.

Sau Sena, cả tôi và Maria đều mất chút tiền, ngay lúc này Sena cất tiếng,

“Hử, tôi chỉ vừa nhận ra nhưng khu vực này khá khó nhỉ, đúng không.”

Có vẻ cuối cùng nhỏ cũng nhận ra khu vực này nguy hiểm như thế nào. Mặc dù chẳng có vẻ gì là nhỏ đã nhận ra việc kế hoạch của Yozora đã thất bại cả.

Đến lượt Yozora, nhỏ tức tối ném xúc xắc vì cái thái độ vô ưu vô lo của Sena.

Mỉa mai thay, nhỏ cũng rơi ngay vào bãi mìn y như tôi và Maria.

“…’Bạn bị một thằng đầu gấu trấn lột mất 600 yên.’…Kodaka!”

“Thôi đổ tội lên đầu thằng này đi!!”

Tôi la lên vì nghĩ nhỏ đang buộc tội tôi như Rika đã từng, nhưng ngạc nhiên thay…

“K-không phải thế! …C-cậu cho tôi mượn 300 yên được không?”

Yozora đỏ mặt nói.

Sau khi rơi vào ‘bãi mìn’ đó, Yozora hiện tại chỉ còn 200 yên. Nếu nhỏ còn tiếp tục rơi vào mấy ô mất tiền phía trước nữa thì coi như xác định.

“Bản thân tôi cũng vừa mới mất 500 yên…Vậy thì tôi cho cậu mượn 100 yên được không?”

“Này này~ Yozora, cần tiền hả? Muốn tôi cho mượn không?”

“Tôi không cần cô thương hại! Chết đi!”

Yozora hung hăng từ chối đề nghị của Sena.

“D-dù sao thì cho tôi mượn 100 yên đi…Kodaka…”

“Đ-được…”

Tôi đưa Yozora đồng 100 yên trong khi nhỏ nhìn tôi bằng đôi mắt van nài.

“Yozora tỷ, em cũng giúp tỷ nữa.”

Nói rồi, Yukimura đưa nhỏ 200 yên.

Đáp lại Yozora, Yukimura nở một nụ cười dịu dàng như thường lệ, và nói,

“Một chiến binh đích thực không cần tiền.”

“Chị hiểu rồi… Cám ơn em, Yukimura…! Xin lỗi vì đã luôn nghĩ việc để em gia nhập câu lạc bộ là một sai lầm…!”

"........."

Yukimura lặng lẽ khinh bỉ nhìn Yozora trong khi nhỏ vui sướng mà xúc phạm con bé.

Gạt nó sang một bên, cả hệ thống trao đổi này đúng là tệ hại mà.

Thường thì bạn sẽ muốn mượn tiền Sena, người có nhiều tiền nhất, nhưng Yozora thì không vì nhỏ ghét Sena.

Không như mấy cái game RPG một người điển hình, mối quan hệ giũa người với người có thể ảnh hưởng tới mấy thứ ở đây.

“Có vẻ như đã đến lượt Rika. Em sẽ dùng vật phẩm ‘Nhảy’.”

Thẻ bài Rika lật lên vẽ một đôi giày dang chạy trên đó, và tác dụng của tấm thẻ là: ‘Người sử dụng thẻ này bỏ qua lượt ném xúc xắc và di chuyển lên trước sáu ô.’ Cái giá phải trà để dùng là 100 yên.

Sử dụng thẻ bài đó giúp Rika rơi chính xác vào ô an toàn như Sena, và con bé có ngay thêm 700 yên.

“Ồ! Cũng có cách dùng vật phẩm như vậy sao!”

Maria mở to mắt nói.

“…Không tệ… Có thật đây là lần đầu tiên em chơi game bàn cờ không đấy?”

“Em nói là mình biết mấy trò này mà, đúng không? Em chỉ sử dùng kiến thức em có thôi.”

Đáp lạ sự ngưỡng mộ của tôi, Rika trả lời, có vẻ con bé cũng khá tự hào về bản thân mình.

Đến lượt Yukimura, con bé dùng vật phẩm ‘Xe đạp’, tác dụng của nó là ‘Trả 200 yên để tung xúc xắc hai lần.’ Cho phép nhỏ hoàn toàn vượt qua vùng nguy hiểm, và rơi vào ô có thêm 500 yên, một người bạn, và một vật phẩm.

Lượt iếp theo là Kobato, con bé lên tiếng

Kukuku…Rào chắn ma thuật, khởi động…!”

Con bé sử dung vật phẩm “Mũ bảo hiểm”, công dụng của nó là ‘Trong 3 lượt kế tiếp, người sử dung thẻ bài này không bị mất tiền.’

Để dùng một vật phẩm tốt như thế, con bé mất hai người bạn.

“Kukuku…Hỡi Chúa quỷ Asmodeus…Hãy nhận lấy những vật tế này và nghe lệnh ta…”

Chỉ có thế, con bé ném đi hai người bạn của mình.

“Kobato, Em thật sự từ bỏ bạn bè của mình như thế sao!?”

“Kukuku…Ngươi đúng là ngu ngốc…Chúng chỉ là mấy cái que nhựa thôi mà…”

……Nghĩ kỹ thì, con bé đúng.

Tôi ngạc nhiên, làm sao con bé có đủ tự chủ và bình tĩnh như thế, mặc dù trò này đem lại một cảm giác khá kỳ lạ…

Kobato tung xúc xắc và di chuyển quân của mình lên một ô mất tiền.

Chúng tôi rồi cũng bước vào lượt thứ tư, bài học quan trọng ở đây là phải luôn kiểm tra ô phía trước mình, khắc cốt ghi tâm người trao đổi với bạn, và sử dụng vật phẩm một cách khôn ngoan.

Đến bây giờ thì mọi người đã quen cách chơi rồi, và dựa vào sự khác biệt giữa lượng tiền và độ mạnh yếu của vật phẩm giữa chúng tôi, mọi thứ thậm chí còn trở nên phức tạp hơn.

“Tôi sử dụng vật phẩm 'Download Contents' lên Thịt! Lần tiếp theo mất tiền, cô sẽ mất gấp đôi!”

“Uwa, đau đấy…!”

Yozora tiếp tục gài bẫy để tống khứ Sena, nhưng…

“Ừmm, tôi dùng 100 mua nước trái cây…À, vì tác dụng của thẻ bài của Yozora nên tôi mất 200 yên, đúng không?”

“Kh!? Nhưng tôi phải tốn 300 yên để dùng nó…!”

Sena tránh dược tất cả những cái bẫy đó với may mắn của nhỏ trong những lần gieo xúc xắc.

“…Ừmm, ‘Nếu bạn có một công việc bán thời gian, bạn mất một người bạn và có thêm 100 yên.’…Yukimura đưa chị một người bạn của em!”

“Vâng.”

Yukimura đã đưa một người bạn của mình cho Sena mà không cần nhận lại bất kỳ thứ gì..

“Kh…Chị lại sắp hết tiền rồi…!? Yukimura! Đưa chị 200 yên!”

“Vâng.”

Yozora vẫn tiếp tục rơi vào ô mất tiền và hỏi mượn Yukimura nhiều tiền hơn, và Yukimura cũng cho nhỏ mượn mà chẳng đòi nhận lại gì.

“Này ~ Này ~ Yukimura, ngươi có vật phẩm nào giúp ta bắt kịp con quỷ hút máu thối tha đó không!?”

“Cứ tử nhiên sử dung ‘Xe máy’ này.”

“Ya~y! Giờ ta có thể tung xúc xắc ba lần rồi!”

Yukiemon thậm chí còn chẳng ngần ngại cho luôn vật phẩm của mình.

“…N-này, Yukimura, anh sắp hết tiền rồi, cho nên là...”

“Em sẽ đưa anh tất cả tiền của em, Đại ca.”

“A-anh không cần tất cả chúng đâu!”

Thậm chí cuối cùng đến tôi cũng phụ thuộc vào Yukimura sau khi mất cả đống tiền.

“Kukuku…Ta vừa có thêm hai gia thần…”

Kobato thật sự may mắn, mỗi lần tung xúc xắc con bé lại có thêm tiền và bạn.

“Em dùng vật phẩm ‘Comp-Gacha’…’Trả 300 yên đổi lấy hai thẻ vật phẩm mới.’…Ồ, đây là…Heheheh.”

Rika tung xúc xắc không được tốt cho lắm, nhưng con bé vẫn còn trong cuộc chơi bằng cách trao đổi và sử dụng vật phẩm một cách không ngoan.

“Yozora-senpai, chi có muốn mua vật phẩm này với giá 500 yên không?”

“Mu…Chị có thể xử lý Thịt với thứ này…Nhưng 500 yên thì quá đắt. 300 yên được không?”

“…Vậy thì giao dịch bị hủy bỏ. Sena-senpai-“

“Ch-chờ đã! Vậy thì 400 yên!”

“Hehehe…Em biết là chị hiểu mà…”

Cả bọn đã chơi được nửa đường và người thua cuộc đầu tiên đã xuấ hiện.

“Nó nói, ‘Bạn bị ngã và mất 200 yên.’”

Yukimura rơi ngay vào ô đó.

Yukimura chỉ còn lại 100 yên, một người bạn và chẳng còn vật phẩm nào vì con bé đã đưa chúng cho tất cả những ai cần đến rồi.

Con bé đã bóc lột cho đến khi hết giá trị lợi dụng và cuối cùng gặp phải một cái kết tàn nhẫn.

“Một kết thúc tuyệt vời, giống như Benkei Musashibou, người vì bảo vệ chủ nhận của mình mà hứng lấy hàng trăm ngàn mũi tên mà vẫn đứng vững trên hai chân của mình…”

Vì vài lý do mà Yukimura đang rất vui một cách kỳ lạ.

“…Ừa, như Benkei, hoặc là Hoàng tử hạnh phúc… Chị chắc chắn em sẽ được tưởng thưởng trên thiên đường…”

Yozora nói, cố làm cho Yukimura cảm thấy tốt hơn. Nhỏ hẳn cũng cảm thấy tệ lắm.

Trong bất kỳ trường hợp nào, trò chơi thậm chí còn trở nên “nóng” hơn nữa vì giờ hoàng tử Yukimura đã bị loại.

“Heheheh…Giờ chẳng còn ai cho cô bạn bè nữa đâu.”

Yozora sử dụng vật phẩm của nhỏ ‘Ghi chú quá khứ hắc ám’ lên Sena như thể nhỏ đang chờ đợi điều này.

Tác dụng của nó là ‘Người chơi bị chỉ định mất hai người bạn.’ và để sử dụng nó Yozora phải hi sinh một vật phẩm và một người bạn.

“Uu…Xin lỗi, tôi xin lỗi…!”

Sena cuối cùng cũng phải bỏ hai người bạn mà nhỏ đã nâng niu từ nãy đến giờ.

“Để nó cho bọn này, Tiến lên Sena-chan! Không, sao tôi có thể làm được nếu thiếu cậu Yayoi-chan! Đừng khóc Sena, dù có chia xa nhưng chúng ta vẫn là bạn mà! Uu, A-Akane-channnn!”

“Lâu lắc.”

Yozora vô cảm vỗ vào tay Sena nhằm kết thúc cái vở kịch nhỏ mà nhỏ đã dựng nên khi chia tay hai người bạn của mình.

Thế là, hai que nhựa rơi khỏi tay Sena.

Tuy nhiên vào lượt tiếp theo của Sena thì,

“’Bạn tình cờ gặp lại vài người bạn cũ từ trường khác trong một chuyến đi thực tế. Bạn có thêm hai người bạn.’ Yay! Các cậu trở về rồi! Akane-chan, Yayoi-chan!”

Sena đã kiếm lại được hai người bạn của mình với thời điểm hoàn hảo.

“K-Không thể nào…! Chết tiệt! Được thôi, vậy thì tôi sẽ làm lại lần nữa!”

“Ế!? Sao cô lại có đến hai cái Ghi chép quá khứ hắc ám thế!?”

“…Hể…Thậm chí trong các trò chơi, tôi cũng có cả đống quá khứ hác ám…”

“Kukuku…Kẻ được quá khứ hắc ám yêu mến…Ngầu thật…”

Yozora tự giễu nói, nhưng vì vài lý do mà dường như Kobato có vẻ khá ấn tượng với nhỏ.

“Giờ thì, rơi xuống địa ngục sâu thẳm đi, Bị Thịt!”

“Cô điên rồi à!? Cô chỉ còn có hai người bạn thôi đó! Đây không phải lúc tấn công tôi đâu!”

“Có những thứ còn quan trong hơn mạng sống của một người! Tomo-chan số 2 sẽ tự nguyện hi sinh bản thân của cậu ấy để giết cô!”

“Số 2!? Cái khỉ gì thế!? Thể loại tên kiểu gì vậy!?”

“:Nào đi đi, Tomo-chan số 2 bùng nổ!”

“Khônggg!!”

Màn bùng nổ của Tom-chan số 2 đã tiễn Akane-chan và Yayoi-chan trở về bên kia, mặc dù cả hai chỉ vừa đoàn tụ với Sena.

Cả Yozora và Sena giờ chỉ còn một người bạn

“Yozora-senpai, chị giống như khủng bố vậy…”

Rika đổ mồ hôi hột nói.

Tiếp theo là lượt của Rika và Kobato, sau đó là Sena, người đã sử dụng vận may đáng kinh ngạc của mình để tồn tại trong lượt kế, và giờ đến lượt Maria.

“Hừmm, Ta cũng hết bạn luôn rồi ~ Ahaha, Ta sẽ dùng vật phẩm mình vừa mới có này! Bammm! Ahahahahaha!”

Vật phẩm có tên là “Thị trường ẩn”.

Cái giá phải trả để sử dụng nó là 1000 yên cho mỗi người chơi còn lại.

Tác dụng của nó là: “Lấy một người bạn từ mỗi người chơi còn lại.”

Đúng là một thẻ bài tàn bạo, cả về tác dụng lẫn cái giá phải trả khi sử dụng nó.

Bọn tay chân Nhà thờ xấc láo…Sao các ngươi dám khiến cho các gia thần phản bội ta…”

Kobato miễn cưỡng đưa cho Maria một trong cái que nhựa của con bé.

“Ahaha, yay! Giờ thì ta đã có Onii-chan rồi!”

“Đ-đó không phải An-chan đồ ngốc! Kukuku… Đó là tên gia thần yếu nhất của ta… Đại quỷ Mewtonia…”

Cái quái gì vậy, Mewtonia hay cái thứ gì đó vẫn còn ở đây à?

Rika và tôi cũng đưa cho Maria một que nhựa.

“…Tomo-chan…Có vẻ như đây là kết thúc dành cho mình…”

Yozora ôm đầu trong thất bai khi nhỏ giao ra người bạn cuối cùng của mình.

“Uuu~ Chị sẽ cho em nhiều tiền như em muốn, đừng đem Reika đi mà!”

“Từ bỏ đi Bị Thịt! Chấp nhận thất bại của cô đi! Yukimura!”

“Vâng, xin đợi lệnh.”

Yozora và Yukimura hợp lực nạy cái que nhựa khỏi tay Sena .

“Khôngggggg!! Chị có tiền! Chị sẽ trả cho em mà!!”

Vậy là, Yozora và Sena đã bị loại khỏi cuộc chơi.

“Hứ… Trên đời này tiền tài không phải là tất cả đâu…”

Có lẽ bởi vì mục tiêu nghiền nát Sena của mình đã hoàn thành, mà Yozora có vẻ thoải mái một cách kỳ lạ.

Thậm chí nó còn nhanh hơn kể từ lúc Yukimura thua, và và chúng tôi vẫn còn hơn một phần ba chặng đường.

Khi tôi lo lắng xem liệu có ai trong chúng tôi có thể về đích hay không, thì Rika, Maria, Kobato và tôi vẫn tiếp tục chơi.

Lượt của Rika.

“Ừmm, ‘Bạn có bạn trai. Chẳng có gì thực sự xảy ra cả, nhưng bạn thực sự hạnh phúc!’ Woohoo! Ngay bây giờ Rika siêu vui luôn, Kodaka-senpai!”

“Chúc mừng em.”

Tôi nhanh chóng lờ con bé đi.

…Tuy nhiên ngay sau đó nạn nhân thứ tư xuất hiện.

“Ahahahahaha! Yay, số 6! Ahaha! Ta có nhiều bạn quá, vui quá đi! Ừmm…… Ừmm……….”

Maria đã chi 6000 yên để sử dụng vật phẩm cuối cùng rơi ngay vào ô : “Bạn chơi đùa và làm vỡ kính lớp học. Bạn mất 1000 yên.” Và phá sản.

“Ta xin lỗi vì nghịch hơi quá…”

Maria chán nản lấy tay ôm đầu.

“…Có vẻ như giờ chỉ còn lại ba chúng ta. Hợp tác tạm thời không mọi người? Còn xa mới đến đích mà.”

“…Tán thành, tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ thua sạch thôi.”

“Kukuku…Được thôi…”

Cả Kobato và tôi đều tán đồng đề nghị của Rika

Không như Kobato, tôi chỉ còn chút tiền và vài người bạn, vì vậy đề nghị của Rika đúng là hoàn hảo với tôi.

Nhưng Rika, người ở vị trí an toàn nhất từ khi chúng tôi thành lập liên minh, lại rơi vào một chuỗi bi kịch ngay sau đó.

“Bạn trai của bạn bắt bạn phải tặng cậu ta một món quà. Bạn mất 1000 yên.”

“Bạn phá vỡ một lời hứa quan trọng với bạn của bạn và hẹn hò với bạn trai. Bạn mất hai người bạn.”

“Bạn cho bạn trai mượn tiền. Bạn mất 2000 yên.”

Vận xui của Rika đúng là chẳng thể đoán trước khi con bé rơi vào ô “Nếu bạn đi chơi với ai đó~” và kèm theo vài ảnh hưởng tiêu cực, làm cho Rika mất tiền và bạn không phanh. Chẳng cách nào có thể cứu con bé được cả.

“Uoghhhhh…! T-tên bạn trai này đúng là quả địa lôi hình người mà….! Sao mình không bỏ hắn đi…!?”

Mắt Rika bắt đầu đẫm lệ.

Kobato và tôi cố giúp nhỏ bằng tiền và vật phẩm, nhưng tất cả vẫn chẳng thấm vào đâu.

“…Ừmm…Có vẻ như giờ em đang mang thai, vậy thì, ừm, anh có thể cho em chút tiền được không…?”

“Xin lỗi…Nhưng bọn anh hết cách rồi…”

Kobato và tôi cuối cùng cũng phải bỏ rơi Rika trong khi con bé phun ra một tràng lời lẽ điên cuồng với khuôn mặt tiều tụy.

Vậy là, Rika mất hết tiền và bạn nhờ vào gã “bạn trai” của con bé và bị loại khỏi cuộc chơi.

Trong khi ôm đầu thất vọng, con bé nói,

“…Sao lúc nào em cũng gặp phải thứ tồi tệ nhất vậy…Kh…”

“Này, chờ đã. Sao em lại nhìn anh?”

…Không lâu sau, cả tôi cũng rời khỏi cuộc chơi, và thậm chí cả Kobato, chúng tôi cũng chỉ có thể đứng nhìn con bé xem con bé có thể hoàn thành nốt trò này hay không, cũng thua sau ba lượt.

“…Trò chơi Bị Thịt mang tới có khác, đúng là tệ hại, lẽ ra tôi nên biết trước mới phải…”

Yozora mệt mỏi nói, thậm chí cả Sena cũng không phản đối, và thay vào đó nhỏ thành thật nhận lỗi.

“…Ừa…Tôi, ừm, thì…Xin lỗi……”

Và vậy là, hoạt động đầu tiên của câu lạc bộ Láng Giềng sau lễ lội văn hóa, Trò chơi kết bạn DX đã kết thúc làm tất cả chúng tôi ai nấy đều bị một số tổn thương tâm lý đáng kể.

Tiện thể, tôi đã tra thông tin về Trò chơi kết bạn Dx sau khi về nhà, và tìm thấy một đống lời phê bình về nó như là “Quên cái trò chơi chết tiệt đó đi, bạn mà chơi nó là mất bạn thật luôn đấy,” và “Thằng nào lại đi làm ra cái trò chơi tệ hại như vầy thế?” và “Tao chắc thằng làm ra trò này nghĩ nó làm ngon lắm, nhưng mà…” chủ yếu là phàn nàn về độ cân bằng của trò chơi và nó chán thế nào.

Nếu bạn thêm vài luật, đổi một vài lệnh trên một số ô, và thay đổi một vài công dụng của vật phẩm, thì nó không hẳn là hoàn toàn không chơi được, vì vậy nếu bạn tự tin vào sức mạnh tình bạn của bạn thì cứ thử chơi trò này. (Từ một bài phê bình trên Amazones)

Truyện Chữ Hay