Bây giờ là Chủ nhật lúc chiều muộn, vài giờ sau khi tất cả biết tôi và Sena đã đính hôn.
Chúng tôi vừa quay xong một lúc trước, vậy nên tôi tạm biệt mọi người rồi rời nhà nguyện.
Trong khi tôi đang tản bộ tới cổng trường trong ánh hoàng hôn, tôi thấy một cô sơ đang ngồi trên ghế bành làm cái dáng “chú làm tốt lắm!” sau khi uống một ngụm nước ngọt, hệt như một ông già vậy.
Có vẻ như em ấy cũng thấy tôi, bởi em ấy gọi tôi một cách tự nhiên, “Yo, Onii-chan”.
“Chúng ta có chuyện cần phải nói đấy…”
Tôi nhíu mày thở dài ngao ngán trong khi đi tới chỗ Kate, làm em ấy “Hmm~?” một tiếng và làm vẻ mặt bối rối.
“Nhờ em, hôm nay anh gặp cả tấn rắc rồi.”
“Hở?”
Kate nghiêng đầu trong khi tôi giải thích cho em ấy chuyện xảy ra vừa nãy.
“À, xin lỗi nhớ.”
Kate xin lỗi tôi cùng với một nụ cười, rồi thêm vào,
“Nhưng anh biết đấy, Onii-chan, cũng không phải em là người duy nhất biết chuyện này đâu.”
“……Ể?”
Tôi có thể cảm nhận được mặt mình đanh lại trong khi Kate tiếp tục.
“Bởi lão Pegasus ấy ba hoa về mọi chuyện mà. Hầu như sơ với giáo viên trong trường này biết hết rồi, và em cũng chả ngạc nhiên lắm nếu có học sinh nào thân với giáo viên cũng biết chuyện.
Đùa nhau à…?
“Lão già ấy cần phải học cách ngậm mồm lại!”
“Haha, (TL cmt: have a… đùa thôi) em cá là bởi lão ấy vui quá. Em không nghĩ lão ấy lại nghĩ ra được lí do gì để giấu nó đâu.”
Kate nói, lại thêm một nụ cười gượng nữa.mall
“Nhưng mà, à hiểu rồi, vậy ra Pegasus chỉ ngộ nhận thôi, nhỉ…”
“Ể? Anh vừa nói gì cơ?”
Tôi hỏi Kate, người bắt đầu lẩm bẩm gì đó bằng một giọng ngượng ngạo đến lạ lùng.
“Không có gì cả~”
Vì một lí do nào đó, Kate nở một nụ cười thật tươi.
“Mà này, Onii-chan, các anh các chị đang làm phim đúng không?”
“Hm? Ừm.”
“Nghe có vẻ vui đấy~ Anh biết đấy, em cũng thích phim lắm nhớ. Em thuê cả một lốc phim về để xem khi rảnh mờ.”
“Ồ thế à?”
“Các anh chị đang tính làm phim gì zậy?”
“Maria không nói em à?”
Tôi hỏi Kate, người vừa trả lời vừa khẽ mỉm cười,
“Một ngày nọ em ấy về, mặt vui như Tết rồi nói em ‘Em đang làm phim với Onii-chan,’ nhưng… đó là tất cả những gì em ấy nói.”
“À…”
Tôi cũng khẽ cười.
Xem ra đúng là em ấy không hề hiểu bộ phim là về cái gì, dù rằng chúng tôi đã giải thích cho em ấy.
Đệch, tôi cũng không chắc liệu em ấy có biết cốt truyện tổng thể là gì không nữa.
“Biết bắt đầu từ đâu nhỉ… À thì, bộ phim bọn anh đang làm là-------“
…………
Tôi kể cho Kate tất cả về bộ phim một cách chi tiết.
Kate trông có vẻ thích thú khi nghe tôi kể, và khi tôi nói xong, em ấy nói,
“Hiểu rồi. Cứ như Mặt Trời trên Đỉnh Đồi ấy.”
“Mặt Trời trên Đỉnh Đồi?”
Chưa từng nghe đến bộ phim ấy trước đây, tôi hỏi Kate và em ấy vui vẻ trả lời,
“Ừm, đó là một bộ phim Nhật Bản khá nổi tiếng trong giới sành phim. Riêng em cũng thích nó nữa. Em cũng thích xem bộ phim của các anh chị khi nó hoàn thành.”
“Khỏi phải nói. Anh sẽ mướn nó trên đường đi học về và xem thử sau đó luôn.”
“Ừ, anh hoàn toàn nên làm thế. Sau khi xem xong thì cho em nghe cảm nghĩ nhé!”
Kate nở một nụ cười cực kì dễ thương với tôi, rất hợp với tuổi em ấy.
Trên đường về nhà tôi mượn bộ Mặt Trời trên Đỉnh Đồi từ một cửa hiệu cho mướn video tôi có ghé qua, và mở nó bằng đầu đĩa DIVD ở nhà tôi đêm hôm đó.
Tôi nghĩ xem một bộ phim nổi tiếng na ná bộ của chúng tôi có thể sẽ có ích trong việc hoàn thành bộ phim.
Dựa theo phần tóm tắt in trên bìa, đó là một câu chuyện tình bạn về nhân vật chính, người bị cô lập trong lớp của mình, nhưng một ngày lại đoàn tụ với cậu bạn thân người mới chuyển vào cùng một lớp, và họ đã vượt qua nhiều thử thách, truân chuyên cùng nhau.
Tôi hiểu ý Kate rồi. Cái cốt truyện này giống hệt như cốt truyện của chúng tôi vậy.
Nhưng cũng không phải là nó mới mẻ gì. Thực tế, bạn có thể nói nó kinh điển hơn gì hết.
Được xem cách dân chuyên nghiệp xử lí cùng một cốt truyện, hẳn sẽ thú vị đây.
Kịch bản Yozora viết cũng thực sự tốt đấy thôi.
Tôi phân vân không biết liệu phim của chúng tôi có khả năng lại hay hơn của dân chuyên không… và tôi bắt đầu xem với suy nghĩ đó trong đầu.
------…Khoảng một giờ ba mươi phút sau.
Bộ phim đã hết.
Nó, đúng như Kate nói, là một kiệt tác nghệ thuật.
Mặc dù nó đã được ra mắt tới 10 năm trước, tôi không hề cảm thấy nó lạc hậu chút nào.
Dàn diễn viên không hề có lấy một idol choáng ngợp nào trong đó, mà chỉ là một nhóm những diễn viên trẻ với tài diễn xuất đáng kinh ngạc.
Bộ phim cũng không hề choáng ngợp như vậy, nhưng lại có những cảnh quay được dàn dựng tỉ mỉ và phần âm nhạc luôn làm bạn bị cuốn theo mỗi phân cảnh chính.
Tất nhiên, thứ quan trọng nhất của nó, kịch bản, cũng rất tốt.
Bối cảnh câu chuyện được đặt ở một ngôi trường, và những “gian lao, thử thách” ấy giống như những gì chúng tôi từng trải qua, hay thậm chí cả những thứ tôi đã từng trải qua trong quá khứ. Tất cả chúng đều rất chân thực và tôi có thể hiểu cảm xúc của các nhân vật đến mức gần như họ là chính tôi.
Tuy nhiên, điều thực sự khiến người ta cảm động nằm ở chỗ tình bạn sâu nặng đã giúp hai người họ vượt qua được những trở ngại ấy.
Toàn bộ câu chuyện khá u tối, nhưng cũng có một số phân đoạn hài hước, và sau cùng không chỉ nhân vật chính và người bạn thân, mà cả những người xung quanh họ - cả những ai đã từng quấy rối họ- tập hợp lại và làm nên một cái kết có hậu, đẹp và đầy kinh ngạc.
Bộ phim hoàn toàn giống của chúng tôi ngoại trừ tên của ngôi trường, các nhân vật và một vài thứ khác, và thật đáng ngạc nhiên, mọi thứ từ cách sắp xếp các nút thắt, cách giải quyết từng nút thắt tới cả cách chúng liên kết với nhau, và thậm chí cả lời thoại cũng giống của chúng tôi.
“……”
……… Đúng rồi.
……… Hiểu rồi… Ổn cả rồi, tôi hiểu hết rồi…
Không phải Mặt Trời trên Đỉnh Đồi giống phim của chúng tôi,
Mà là phim của chúng tôi giống Mặt Trời trên Đỉnh Đồi mới phải.
………Không… cũng không phải là “giống như” nữa…
Cơ bản là, vấn đề nằm ở chỗ,
kịch bản của Yozora,
“LÀ ĐẠO MỘT TRĂM PHẦN TRĂMMMMMMMMMMMMM!!”
Bây giờ là giờ tan trường ngày hôm sau.
Lúc tôi vừa đặt chân đến CLB, tất cả ngoại trừ Kobato đã điều ở đấy.
Người viết kịch bản kiêm đạo diễn của chúng tôi, cô Mikadzuki đã để kịch bản lên trên bàn, lẩm bẩm ”…Hrm… Cảnh này nên làm thế nào ta…” trong khi chấm chấm vào kịch bản bằng bút đỏ cùng với một khuôn mặt ra vẻ khó nhọc.
Tôi cẩn thận bắt chuyện trong khi Yozora vẫn còn đang bận rộn với những thứ đó.
“…Này, cô nhà văn trẻ đang cần được giúp đỡ ơi.”
“Gì vậy Kodaka? Tôi đang bận.”
Yozora lần tay qua kẽ tóc và nhìn tôi với một khuôn mặt nhăn nhó, và tôi đáp lại bằng cách lấy DVD bộ Mặt trời trên đỉnh đồi từ trong túi ra.
Vỏ của nó đơn giản chỉ là một vỏ nhựa trong của cửa hàng cho thuê đĩa, không nhiều màu sặc như hàng mua, nên tôi không nghĩ cô ấy sẽ nhận ra.
“……?”
Yozora làm mặt khó hiểu, vậy nêm tôi nói cô ấy,
“Đây là đĩa DVD của phim Mặt trời trên đỉnh đ------”
SẬP!! RẦM!!
Yozora bật dậy khỏi ghế và bắt đầu tẩu thoát ngay trước khi tôi kịp nói xong!
“Cái- Yozora!?” “Senpai!?” “Anego?” “Wah!?”
Tôi hét lớn với những thành viên còn lại, những người còn chưa hoàn hồn,
“ĐỪNG ĐỂ CÔ TA CHẠY THOÁT!”
“Như anh muốn.” “Yayy!” “Chả hiểu gì hết, nhưng OK!”
Yukimura, Maria và Sena, ngay sau khi tôi ra lệnh, lao tới chặn đầu Yozora, rồi lao vào cô ta.
Yozora dễ dàng bị tóm bởi ba người họ
“Ugh! Một lũ khố…! ……Kh…”
Yozora sau đó bỏ cuộc, ôm đầu trong sự tủi hổ.
Bây giờ là hai tiếng sau cái sự kiện nhỏ ấy của Yozora.
Chúng tôi bắt Yozora ngồi kiểu seiza trên sàn.
Một tấm biển ghi “Tôi ăn cắp sản phẩm của người khác” được treo trên cổ cô ấy.
Tấm biển ấy thực sự là tấm biển yêu quý (?) của Maria mà Kate luôn bắt em ấy đeo trong khi cũng ngồi kiểu seiza như thế này sau khi con bé làm gì đó không hay.
… Dù sau thì, hãy quay trở lại lúc chúng tôi bắt được Yozora.
Một khi đã chắc chắn rằng Yozora không chạy được đi đâu hết, tôi bắt đầu giải thích rằng rất có khả năng Yozora đã đạo kịch bản của phim Mặt trời trên đỉnh đồi thành kịch bản của phim chúng tôi.
Phán quyết được đưa ra: tất cả đều kết luận cô ấy có tôi.
Kể cả kẻ cứng đầu Yozora cũng thừa nhận cô ấy đã “tham khảo một phần của nó”.
“Rốt cuộc chị đang xàm *** cái gì vậy? Hử?”
Rika tra khảo Yozora, người vẫn đang quỳ kiểu seiza và cúi đầu hốt lỗi, trong khi cố tính phát ra tiếng khi nhai kẹo cao su và làm bộ như một tên du côn muốn đánh nhau.
Trùng hợp là Rika đang mặc bộ đồng phục nam dùng cho bộ phim và tóc được vuốt ra đằng sau.
Em ấy còn mang một cây kiếm giả, thứ mà tôi không biết em ấy lấy từ đâu.
“…Chị xin lỗi.”
Bốp!!
Rika đập mạnh thanh kiếm xuống khoảnh đất trước mặt Yozora, đủ mạnh để khiến Yozora xin lỗi một cách yếu ớt.
Yozora rên lên khe khẽ.
“Xin lỗi là thế đếch nào hả!? Lãng tai à? Tao đang hỏi cái lí do *** gì mày lại làm thế!!”
“… Tôi nghĩ không ai trong mấy người sẽ nhận ra nếu tôi có copy một chút phim Nhật, bởi mấy người là một lũ ngốc có lẽ chưa từng xem phim nào khác ngoài anime và phim Hollywood.”
Yozora nói, môi cong lại như đang bĩu môi.
Bốp!!
“Mày mới nói ai ngu thế hở!? Bộ mày nghĩ cứ không bị bắt là được phép đạo hả!?”
“Uu…”
“Nghe cho rõ đây con *** đẻ!! Đạo văn là điều một nhà văn không bao giờ được làm! Đó là ỉ* vào công sức của mấy tác giả đã cong đ*t lên để hoàn thiện đấy, mày đã nghe thủng chưa!?
“… Chị thành thật xin lỗi.”
Yozora trả lời lần nữa, lần này gần như lí nhí.
Bốp!!!
“Có chắc là hiểu chưa hả con bại não!?”
“…Uu… chị rất, rất xin lỗi…”
“Tao không nghe rõ! Chí ít mày cũng biết nói phải không!? Vậy thì đ** m* nói đi!”
BỐPPPPPP!!
“ChỊ xin lỗi!! Chị xin lỗi vì đã đạo văn!!”
“… Kẹc, lũ giòi bọ chỉ giỏi ăn cắp công sức của người khác như mày thật chẳng khác nào cắn vào đ** tao cả. Nếu đã phải xin lỗi, sao không làm đúng ngay từ đầu luôn hả đồ não tôm! Mày có hiểu mày khốn nạn tới cỡ nào không hả? Hử?”
Rika tiếp tục chửi Yozora, người mắt đã ngấn lệ, với cặp mắt lạnh lùng như thế đang nhìn một đống bỏ đi.
“Haaa… Tôi cũng nghĩ chuyện đó thật kì quặc. Không thể nào cô lại có thể viết được một kịch bản hay đến thế.”
Sena thêm vào với một thái độ khinh bỉ. nối tiếp bởi,
“…Anego… đồ ngốc…”
Yukimura nhìn chằm chằm vào Yozora với đôi mắt đượm buồn, làm gương mặt Yozora lộ rõ vẻ đau đớn.
Tôi cũng từng bị vậy, nên tôi cũng hiểu rằng Yukimura nhìn mình như thế còn đau đớn hơn bất kì câu chửi nào.
“Uu… Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi mà…”
Yozora tiếp tục lí nhí xin lỗi.
Rika “Phù…” một tiếng rồi thở dài.
Em ấy sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ mặt nghiêm túc, phun bã kẹo cao su lên một tở giấy và nói,
“Vậy giờ làm sao đây?”
Tôi thấy hơi bối rối trước sự thay đổi đột ngột từ “chế độ chửi” sang “chế độ nghiêm túc” của em ấy.
“Ể, ý em là sao?”
“Em đang nói về bộ phim, về việc có hay không tiếp tục sử dụng kịch bản sao chép của chị Yozora. Về cơ bản mà nói, em không nghĩ sẽ phát sinh vấn đề gì, kề cả dù nó là sao chép trắng trợn, bởi ta có định kiếm tiền nhờ nó đâu. Ta cũng không dùng nó tham gia cuộc thi nào, cũng không đăng lên mạng, Sản phẩm cuối cùng cũng chỉ là phiên bản lỗi của Mặt trời trên đỉnh đồi mà thôi, nhưng chúng ta vẫn có thể quay tiếp nếu mọi người đều thấy ổn với nó.”
“Đừng có sàm!”
Sena hoàn toàn bác bỏ lựa chọn Rika vừa đưa ra.
“Tôi, Sena Kashiwazaki, sẽ không bao giờ làm một bộ phim sao chép! Quá đủ với kịch bản của Yozora rồi! Hãy dùng một kịch bản mới!”
Rika bình tĩnh đáp lại sự nhiệt tình của Sena.
“Rika cũng muốn làm thế lắm, nhưng bây giờ mà lại làm lại một kịch bản mới thì…”
“Em không cần phải bận tâm.”
“Ể?”
Ai cũng trông bối rối, nên Sena tự tin ưỡn ngực tự hảo rồi tuyên bố,
“Tôi đã bí mật chuẩn tự chuẩn bị một kịch bản khác rồi, đề phòng con ngốc Yozora ấy không viết được cái nào! Yozora không thể nào viết được! Lí do tôi giữ im lặng tới bây giờ là để giữ thể diện cho con ngốc đó!”
“Wow… ngầu quá Sena!”
“Làm tốt lắm, Sena-senpai…!”
“Thật không sai khi kì vọng vào chị, Sena-anego.”
“Aaha, Sena ngầu thật đấy~”
Nghe thấy hết những lời khen ngợi ấy, Sena làm một vẻ mặt cự kì mãn nguyện.
“Hehe đúng rồi đấy! Lũ ngu dân các người nên biết ơn!”
Sena sau đó khinh bỉ nhìn Yozora đang quỳ kiểu seiza trên sàn,
“Hề hề hề~” và cười khoái chí.
“Gr…”
Cừng đờ người và quay mặt đi, trông Yozora có vẻ đang tức tối.
“Hề, Này này, Yozoraaa~ Cảm giác thế nào~? Thôi nào, nói đi, Yozora thông thái~ Cảm giác thế nào khi mọi người biết cô đạo kịch bản từ một bộ phim khác, và vai người viết kịch bản bị tôi cướp~? Không biết Yozora thông thái đang buồn bã của chúng ta đang cảm thấy như thế nào nhỉ~!?
Wow… Sena chả hề có chút thương tiếc gì hết…
“…Ughhh… Aghuhhah….”
Mặc Yozora đỏ bừng lên, nước mắt đã xuất hiện trên khóe mắt, gân nổi rõ lên trên trán, và tay đã thành nắm đấm, run run đặt trên đùi.
Bình thường Yozora hẳn đã bật lại ngay, nhưng cô ấy đang cố kiềm chế lại, bởi lần này rõ ràng là cô ấy sai.
Sena sau đó cúi người xuống nhìn Yozora và nói,
“Mọi người, hãy nhìn cô ấy ~ Thất bại của chúng ta, nàng Yozora thông thái ~♪"
Sena sau đó tiến thêm một bước xa hơn, tát nhẹ Yozora.
"!?------!! Ghaugh, Gughhh, Kgogyofgh, Fhoegharghugrraghgouhguoaghooagheghhfrrr!!!!!"
Đôi mắt đỏ ngầu của Yozora mở còn to hơn tôi tưởng trong khi phát ra những âm thanh kinh khủng đến độ không đứa con gái nào… à không phải, không một con người nào nên làm thế.
“…Yozora.”
Sena nói, đột nhiên lộ vẻ nghiêm túc.
“Cô tôt hơn hết nên chuộc lỗi bằng cách đóng vai đi.”
“………”
Yozora đơn giản là ngồi đó, không nói một lời.
“Hehe, cơ mà này, cố làm hết sức nhé, được chứ? Trong bộ phim của tôi, chỉ thế thôi!”
“Kh…”
Yozora rên rỉ trong tức giận, nhưng tôi có thể thấy một tia sáng của ý chí trong mắt cô ấy.
“Được rồi, giờ tôi về nhà! Tôi sẽ sửa lại kịch bản và toàn bộ các thứ khác! Tôi sẽ thôi bay các người ngày mai!”
Sena nói với thái độ kể cả thường thấy, rồi rời khỏi phòng.
Và như thế, đó là cách kịch bản bộ phim của CLB Láng Giềng đột ngột bị thay đổi.
Chúng tôi chỉ còn hai tuần cuối cùng trước khi lễ hội bắt đầu.
……Liệu chúng tôi có thực sự ổn không…?