Tan học sau hôm chúng tôi dán tờ poster-
Mikaduki... nhầm Yozora và tôi đi đến phòng sinh hoạt CLB Láng giềng. Ngồi phịch xuống ghế sofa, Yozora mỉm cười ngạo nghễ và tuyên bố,
“Cuối cùng cũng đến ngày CLB đi vào hoạt động.”
“Hay đúng hơn là ngày chúng ta quyết định CLB sẽ có những hoạt động nào.”
Cụ thể là tôi sẽ làm gì trong cái CLB này chứ? Tôi vẫn không hình dung được tí gì trong đầu cả.
... Mà thật ra trước tiên nên thắc mắc liệu đầu óc tôi có sáng suốt không khi gia nhập cái CLB này.
“Tớ chỉ cần người khác nghĩ mình có bạn, cho nên miễn sao có thành viên mới gia nhập là được. Nói cách khác, tớ đã làm toàn bộ những gì cần làm ngày hôm qua rồi.”
“...Tớ vẫn không nghĩ sẽ có ai đó định gia nhập sau khi xem cái poster đó đâu.”
“Sao cậu vẫn cứ nói thế nhỉ? Tấm poster đó chắc chắn sẽ sớm thu hút được những con chiên lầm lạc trong trường, mà cho đến bây giờ vẫn luôn trong cô độc cuộc hành trình tìm kiếm bạn bè.”
“Có mà bằng niềm tin.”
Cô ta khiến tôi thật sự kinh ngạc.
Và rồi, ngay lúc đó.
---Cộc cộc*
Ai đó đang gõ cửa.
“---?!” “---!”
Ngạc nhiên, Yozora và tôi bất giác quay qua nhìn nhau.
“Có vẻ thành viên mới đã đến rồi.”
Yozora đắc thắng nói.
“...Nằm mơ à. Có lẽ là giáo viên tư vấn thôi.”
Yozora và tôi cùng đứng dậy và ra mở cửa.
Đứng trước mặt chúng tôi là một nữ sinh tóc vàng mắt xanh.
Thân hình mảnh mai cộng với bộ ngực tròn trịa giống như một siêu mẫu áo tắm. Mặc dù đôi mắt toát ra vẻ khó chịu nhưng bất chấp điều đó khuôn mặt cô ấy vẫn xinh cực, tạo ấn tượng thật trang nhã.
Nếu so sánh với Yozora, người cũng có khuôn mặt dễ thương (chỉ khuôn mặt thôi) nhưng lúc nào cũng có cái vẻ u sầu, thì nét đẹp của họ hoàn toàn trái ngược nhau như đêm so với ngày. Nói không ngoa, cô ấy đúng là một giai nhân tuyệt sắc.
Xét màu phù hiệu trường trên đồng phục thì cô ấy cũng là học sinh năm hai giống chúng tôi.
“Đây có phải là CLB Láng giềng không? Ta muốn gia nhập.”
Cô gái nói.
“Không.”
Yozora trả lời ngay lập tức và cùng lúc đóng sầm cửa rồi khóa lại.
“Ơ ơ ơ?! Chờ chút, Yozora?!”
Yozora quay trở lại ghế sofa như thể vừa rồi chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“Giờ thì bắt đầu sinh hoạt CLB được chưa?”
“Này đợi đã! Vừa rồi không phải có người muốn xin gia nhập à, hơn nữa lại là một nữ sinh năm hai, quá hợp để làm bạn với Yozora rồi còn gi?”
“Hahaha, cái tên yankee đầu bùn kia đang lảm nhảm cái gì thế? Tớ đã có một người bạn thân cùng giới rồi mà, Tomo-chan nhỉ?”
Yozora, với nụ cười quyến rũ, bắt đầu lơ đãng nói chuyện với người bạn vô hình của mình.
“Nè nè…”
…Tên yankee đầu bùn, cô ta nói tôi á? Mặc dù đúng là tóc tôi giống màu bùn hơn là màu vàng.
Cô gái ở bên ngoài vẫn gõ cửa liên hồi.
Mặc dù cô ấy la hét om sòm nhưng vì căn phòng được cách âm rất tốt nên chúng tôi chẳng hiểu gì.
Yozora bực bội đứng dậy và lại mở cửa ra.
“Sao lại đóng cửa hả! Ta muốn gia nhập-”
“BỌN REAJUU ĐI CHẾT ĐI!”
Sau khi phun ra những lời khủng khiếp mà một nữ nhân vật chính đáng ra không nên nói, Yozora lại đóng sầm cửa.
Tôi thoáng nhìn thấy vẻ mặt chết lặng của cô gái xinh đẹp nọ.
“…Nè, bộ cậu quen cô ấy à?”
Tôi hỏi Yozora, vừa mới ngồi xuống ghế sofa.
“Không quen- Mặc dù tớ có biết tên và mặt mũi cô ta, chúng tớ chưa từng nói chuyện.”
Nói rồi Yozora rút ra một cuốn sổ tay nhỏ từ trong cặp.
Cô ta nói tiếp với vẻ sưng sỉa.
“Kashiwazaki Sena, lớp 2-3… là con một của hiệu trưởng. Cái con khốn lúc nào cũng ra vẻ tiểu thư và luôn được bọn con trai chiều chuộng.”
“…Ơ, vậy sao…”
Mặc dù chúng tôi chưa từng gặp nhau, nhưng bố mẹ tôi và hiệu trưởng trường này là bạn bè thân thiết. Bố tôi từng nói ngài hiệu trưởng có một đứa con gái bằng tuổi tôi.
“… Vì hiệu trưởng có cái tên Nhật nên tớ chưa từng nghĩ rằng con gái ông ấy lại có tóc vàng như thế.”
Khi tôi quay qua, Yozora đang chằm chằm nhìn tôi giận dữ.
“Tóc vàng thì đã làm sao. Tất cả bọn con trai đều như thế cả, vừa thấy một ả tóc vàng ngực bự là thèm chảy dãi ra. Đúng là đồ biến thái.”
“Không, ý tớ không phải như thế…”
Yozora phớt lờ tôi.
“Và con nhỏ đó không chỉ đẹp mà còn giỏi cả thể thao lẫn học tập. Điểm kiểm tra cuối kỳ của nó luôn đứng hạng nhất từ năm ngoái. Rõ ràng là reajuu còn gì! Sao con nhỏ đó không chết đi cho rồi!”
Yozora nện tay thình thịch xuống bàn.
“Tại, tại sao cậu tức giận như vậy? Đáng ra cậu phải thấy vinh dự vì có người tuyệt vời như thế học cùng trường chứ?”
“Hở? Cậu đùa đấy à?”
“Rồi rồi, có thể vinh dự thì hơi quá, nhưng ít ra cậu cũng nên ngưỡng mộ người ta mới phải.”
“Nhìn thấy một học sinh cùng tuổi với mình đang tận hưởng tuổi thanh xuân huy hoàng sung sướng, chẳng lẽ cậu không thấy tự nhiên tức giận chẳng vì lý do gì hết sao?”
“Không hề!”
Cô ta đúng là hết thuốc chữa rồi…
“Hừm, dù sao thì, vì cớ gì một con nhỏ reajuu như nó lại muốn gia nhập một CLB thế này? Tớ chắc chắn cô ta ở đây để chế nhạo chúng ta. Cô ta có vẻ rất xấu tính.”
“Cậu vừa mới nói ‘một CLB thế này’…”
Dù hiện giờ không phải lúc để tranh cãi.
“Được rồi, cứ gác chuyện liệu cô ta có xấu tính hay không qua một bên. Sao cậu dám chắc cô ta thật sự không muốn gia nhập CLB chúng ta?”
Tôi nhìn về phía cánh cửa.
Kashiwazaki Sena có vẻ đã bỏ đi rồi; tôi không còn nghe tiếng đập cửa nữa.
Nhưng, ngay lúc đó.
Đột nhiên tôi nghe thấy tiếng nện rầm rầm liên tục vào cửa sổ đằng sau lưng.
Tôi và Yozora giật mình và quay lại nhìn về phía cửa sổ.
Kashiwazaki đang ép mặt vào cửa sổ và nhìn chằm chằm vào trong phòng như bọn xác sống trong phim.
Thật là lãng phí một khuôn mặt xinh đẹp.
“Cái gì đấy…đáng sợ quá…”
Làm ra vẻ hạ cố, Yozora khó chịu mở cửa sổ.
“Sao cô lại thô lỗ với ta vậy! Ta đã bảo rằng ta muốn gia nhập CLB!”
Ngay khi cửa sổ mở hé ra, Kashiwazaki Sena giận ứa nước mắt hét lên.
“Nếu cô ở đây để cười nhạo chúng tôi thì biến đi.”
Yozora cố đóng cửa sổ lại.
Kashiwazaki vừa kip giữ cửa sổ mở ra trong khi tiếp tục nói thêm.
“Ta không ở đây để cười nhạo ai hết! Ta đến đây vì nhìn thấy tờ poster tuyển bạn đó!”
Ngạc nhiên, Yozora nhướng mày và bỏ tay khỏi cánh cửa sổ.
“TA CŨNG MUỐN CÓ BẠN MÀ!”
Cánh cửa sổ mở toang, Kashiwazaki hét lớn với chúng tôi.
“…”
“Chậc!” Yozora tặc lưỡi, nhưng vẫn để cô gái trèo vào trong.
“Nhìn ta xem, thật hoàn hảo!”
Như thể chúng tôi chẳng là cái đinh gì so với cô ta, Kashiwazaki ngồi xuống ghế sofa và dương dương tự đắc tuyên bố.
“…”
Tôi bắt đầu hiểu được ý Yozora nói hồi nãy.
“Thông minh này, giỏi thể thao này, và như mấy người thấy đấy, đẹp ngời ngời. Ta hoàn hảo đến mức chắc phải được Chúa tự tay chế tác ra, phải không nào? Ta cho phép các người khóc than tạo hóa bất công đấy, lũ thường dân.”
Kashiwazaki tuyên bố như thể đó là một sự thật hiển nhiên.
Cô ta hất mái tóc vàng óng ra sau với dáng vẻ như thể một bà hoàng.
“Hừm, trông giống một con bò sữa hơn.”
Yozora lẩm bẩm như thế và má Kashiwazaki bắt đầu giật giật.
“Ồ, con nhỏ ngực lép vừa nói cái gì ấy nhỉ?”
Một luồng sát khí tỏa ra từ đôi mắt Yozora.
“…Của tôi cũng không nhỏ thế đâu.”
“Với bộ ngực nửa vời như của cô thì cũng như không có thôi.”
“… Nếu tôi giết sạch những kẻ có ngực lớn hơn mình thì của tôi cũng coi như là lớn rồi. Cô sẽ là kẻ hy sinh đầu tiên cho kế hoạch vĩ đại của tôi.”
“Thôi nào.”
Tôi ngăn họ lại vì tin rằng mọi chuyện có thể trở nên nghiêm trọng.
Tôi không đoán được Yozora sẽ làm gì với nguồn năng lượng dư thừa của mình.
“…Hay là, ờ… hãy nói chuyện về việc cậu muốn kết bạn.”
Nghe thấy tôi nói thế Kashiwazaki gật gù.
“…Bộ cô không phải lúc nào cũng được lũ con trai bu quanh à?”
Yozora nhìn Kashiwazaki chằm chằm và hỏi.
“Cô sao mà hiểu được chứ. Những gã đó chỉ là nô lệ của ta thôi. Cái ta muốn là bạn bè. Đặc biệt là bạn nữ. Chẳng hạn như khi nấu ăn trong giờ nữ công gia chánh, hay phải chia nhóm đi tham quan, khi giáo viên nói ‘lập một nhóm với bạn bè’, ta muốn những người bạn đó ngay lập tức tập hợp bên mình.”
Mặc dù bên ngoài cô ta trông rất lộng lẫy và được bạn bè yêu mến nhưng thật bất ngờ cô ta cũng có những vấn đề khó khăn riêng.
“…‘Kashiwazaki rất được các bạn nam yêu mến mà, cậu nên lập nhóm với họ hí hí há há’ ta không muốn nghe mấy câu xóc lò như thế nữa, nên ta muốn có bạn……! Là kẻ thừa thãi trong nhóm và không thể vui chơi cùng bạn bè khi đi dã ngoại thật khó chịu…”
Kashiwazaki thốt ra những lời thật cay đắng.
“…Cậu nói tớ mới nhớ, đúng là tớ cũng hay nghe chuyện những cô gái quá thông minh và nổi tiếng thường bị các bạn nữ khác kỳ thị.”
“Hừm, không ngờ một tên yankee như ngươi lại hiểu chuyện gớm. Vậy thì hãy nhanh quỳ xuống để ta dẫm lên. Hay ngươi muốn liếm giày ta?”
Kashiwazaki mỉm cười và nói những chuyện thật quái đảng.
“Tại sao tớ phải cho cậu dẫm lên hay muốn liếm giày của cậu?”
Khi cô ta thấy tôi nhìn mình chằm chằm, Kashiwazaki nghiêng đầu khó hiểu.
“Bọn con trai trong lớp khi ta ban thưởng bằng cách dẫm lên chúng hay kêu chúng liếm giày thì chúng đều làm mà có phàn nàn gì đâu?”
Và rồi, đột nhiên, Kashiwazaki giật mình và ánh mắt trở nên hoảng hốt.
“…Đừng bảo ta là ngươi muốn thứ gì đó táo bạo hơn nữa? Quả đúng là một tên yankee có khác… Ta, ta sẽ không dùng bít tất để trói ngươi lại đâu nhá! Đồ biến thái!”
“Tớ không phải là đồ biến thái lẫn yankee!”
Tôi la hết sức để phản đối.
…Lý do tại sao con người này không có bạn, không phải vì cô ta quá tuyệt hảo, cũng không phải vì cô ta được bọn con trai yêu mến… Đó là do tính cách của cô ta quá tồi tệ, tôi tin chắc như thế.
“Phù… quả là người có thể giải mã được ý nghĩa thật sự tấm poster của Yozora có khác…”
“Tại sao tớ có cảm giác cậu đang xúc phạm tớ.”
“Cậu chỉ khéo tượng tượng.”
Tôi phớt lờ vẻ mặt chẳng lấy gì làm hài lòng của Yozora và tiếp tục,
“Nè, không phải bây giờ mọi chuyện trở nên tốt đẹp với hai người rồi sao? Giờ hai cậu đã có bạn để chơi cùng rồi mà.”
“Hở?”
“Cậu đang nói cái gì thế?”
Cả Yozora và Kashiwazaki có vẻ ngạc nhiên.
“...À à, có phải bởi vì hai người học khác lớp nên không thể cùng tham gia lớp nữ công gia chánh hay dã ngoại với nhau đúng không?”
““Không phải thế!””
Họ đồng thanh hét lên
“Tại sao tớ cần kết bạn với loại người như cô ta?”
“Ta không muốn làm bạn với loại người như cô ta.”
Cả hai người tiếp tục kình nhau.
“......Nói vậy là ý làm sao hở, ngực bự.”
“......Ta mới là người phải hỏi câu đó, đồ mắt xếch.”
“Mắt cô cũng xếch vậy.”
“Đôi mắt xếch của ta dễ thương, còn của cô thì trông giống như mắt hồ ly.”
“À, úi chà, có kẻ mặt dày đến mức tự khen mình dễ thương kìa.”
“Việc gì phải khiêm tốn khi nói ra sự thật quá hiển nhiên như vậy?”
“Ô? Sao cô không đi chết đi?”
“Hả? Vậy sao kẻ rõ ràng thấp kém hơn như cô không chết trước đi?
......
...Nếu tôi nhớ không lầm, Yozora có bảo rằng họ chưa từng nói chuyện với nhau trước đây......
“Sao hai người có thể ghét nhau đến thế dù mới gặp nhau lần đầu?”
Kashiwazaki hất mái tóc ra sau với vẻ mặt kinh tởm.
“Cô ta đúng là một kẻ xấu xa. Cái đồ thường dân như cô ta lẽ ra phải quỳ gối trước một người hoàn hảo như ta mới đúng.”
“Tôi còn tốt hơn cô nhiều, đồ đầu đất.”
“Fufufu, điểm ta lúc nào cũng đứng đầu trong trường.”
“Phải phải, bé bò sữa học giỏi quá đi mất”
Với vẻ nhạo báng, Yozora vỗ tay bốp bốp. Kashiwazaki mặt đỏ bừng và tức tối lẩm bẩm.
“…Cô… Tôi sẽ kêu papa đuổi cô ra khỏi trường!”
“Papa? Lớn đầu rồi vẫn còn gọi papa với mama mà không thấy xấu hổ sao? Lúc nào cũng dựa dẫm bố mẹ như trẻ mới cai sữa ấy. Bộ cô sống mà không thấy ngượng à?”
“….A gừ… A… cô… sao cô… cô đúng là đồ ác quỷ…!”
Tay Kashiwazaki run lên vì giận dữ.
Nhìn kỹ thì mắt cô đang ứa lệ.
Mặt dù bên ngoài trông có vẻ ngạo mạn, đáng ngạc nhiên là cô ta thật ra rất yếu đuối với những đòn công kích.
“M, mà nè!”
Nếu việc này còn tiếp diễn lâu hơn thì có thể dẫn đến chuyện thượng cẳng chân hạ cẳng tay thật, nên tôi vội vàng chen ngang cuộc cãi lộn.
““Hả?””
Cả hai bọn họ, như thể tôi vừa mới xen vào giấc mộng đẹp của mình, nhìn tôi giận dữ.
“Vậy, Kashiwazaki, cậu có thật sự muốn gia nhập CLB này không?”
Nếu lúc nào cũng căng thẳng như thế này thì làm ơn tha cho tôi đi.
Nhưng,
“Ta gia nhập. Ta còn mang sẵn đơn xin gia nhập theo nữa này.”
“Chậc……” Yozora chắc lưỡi, không thèm dấu diếm sự khó chịu.
“……Có ý kiến à?”
“Phải. Biến đi. A, nhầm. Đi chết đi.”
“Với ta, ta ghét việc rút lại những gì mình nói. Nhưng ta không bao giờ ngờ tới việc phải ở đây cùng với một con ả xấu xa như thế này.”
Và rồi Kashiwazaki vỗ tay vào nhau.
“Ồ phải rồi, cô chỉ việc biến khỏi CLB này là xong! Đúng là ta có khác, ý kiến quá hay!”
“CLB này là của tôi!”
“Từ lúc nào nó trở thành của Yozora thế?”
Tôi nhìn cô ta và bắt bẻ.
“Còn tên yankee đằng kia!”
Kashiwazaki nói với tôi. Nè, đã bảo tôi không phải là yankee.
“Gọi ta là Sena. Ta cho phép ngươi có đặc quyền làm thế.”
“…Để làm gì cơ?”
“Ngươi gọi con hồ ly kia bằng tên nhưng lại gọi ta bằng họ. Thế thì giống như ngươi coi trọng nó hơn ta còn gì?”
“…Hiểu rồi………Sena.”
Tôi ngần ngừ gật đầu.
Yozora, chẳng biết vì sao, nhìn tôi chằm chằm với vẻ mặt sưng sỉa. Vì cớ gì chứ…
Dù sao thì, nguyên nhân là như vậy đó… Vào ngày thứ hai kể từ khi thành lập CLB Láng giềng, chúng tôi có một thành viên mới.
……Thật lòng mà nói, tuy kết quả trên giấy tờ nhìn rất khả quan, nhưng trong thực tế mọi chuyện cực kỳ rắc rối.