Sau cái hôm tôi làm Maria cười ngặt nghẽo.
Tôi dậy sớm hơn mọi khi một tiếng và bắt đầu làm bữa sáng với một thực đơn gồm khá nhiều món
Ớt chuông và thịt, măng tây cuộn thịt hun khói, hamburger kẹp pho mát, trứng cuộn tamagoyaki, xúc xích Viên và táo.
Tôi tỉa xúc xích Viên thành hình những con bạch tuột và gọt táo cho giống mấy con thỏ.
"...Kukuku, u oa... ta ngửi thấy một mùi hương ngon lành thấm đẫm máu và những tiếng
gào thét từ tế phẩm ngươi sắp dâng cho ta..."
Kobato mặc bộ váy ngủ màu đen trong suốt, vừa bước xuống cầu thang vừa ngáp.
"Nè, hôm nay em dậy sớm thế. Anh làm em thức giấc à?"
"Oa òa... Kukuku... Vì nửa kia của ta đã hồi tỉnh nên ta cũng thức dậy từ giấc ngủ dài, oaaa..."
"Dạo này em có vẻ buồn ngủ dữ. Em đi ngủ sớm từ
9 giờ đêm qua rồi cơ mà."
"...Kukuku... Hôm qua có tiết học bơi nên ta đã hết sức bươn chải ngược xuôi và làm cạn kiệt toàn bộ ma lực của mình..."
Phân viện cấp hai của Học viện Thánh Chronica có môn bơi lội.
Hồ bơi cũng chỉ mới khánh thành năm ngoái, và vì thế khi Sena vào học tại trường này hai năm trước thì vẫn chưa dạy môn bơi.
Kobato trước kia rất thích bơi lội nên mỗi khi có tiết học bơi con bé lại mở máy hết công suất và kết quả là lúc nào nó cũng đi ngủ sớm mấy ngày đó.
"Là ma cà rồng mà em thích đi bơi dữ nhỉ?"
"Kukuku... ta là một trong những True Ancestor vĩ đại đã chế ngự được nước... Chơi đùa trong nước đối với ta chỉ là chuyện vặt, kukuku..."
"Ừ hử. Một lát nữa bữa sáng mới xong nên đợi chút nhé."
Thôi chọc ghẹo Kobato như mọi khi, tôi tiếp tục nấu ăn.
"Hừm... Tế phẩm hôm nay có vẻ đặc biệt thịnh soạn đây... *ực*"
Kobato liếc vào bếp.
"Nè, Kobato. Nước dãi chảy ròng ròng kìa. Chỗ này không phải chỉ có bữa sáng thôi đâu, còn để làm bento nữa."
"Bento!?"
Kobato la lên, mắt sáng rỡ.
Hồi chúng tôi còn sống ở gần trường học, tôi vẫn luôn làm bento, nhưng sau khi dọn đến đây chúng tôi phải tốn nhiều thời gian hơn cho việc đi lại và kết quả là đây là ngày đầu tiên tôi bỏ công sức ra để làm bento cho mỗi người.
Vài trường cấp hai không có căn tin, nhưng một số khác lại có, và thấy Học viện Thánh Chronica thuộc nhóm thứ hai nên tôi cứ để con bé mua đồ ăn trưa ở trường.
"Kukuku, dịp gì vậy, An-cha... quyến tộc của ta... Ngươi rốt cuộc đã nhận ra mình phải biết tôn kính sự vĩ đại của một True Ancestor như ta sao...?"
"A, hôm qua anh chưa nói em thì phải? Cô bé Maria đó cứ toàn ăn quà vặt chứ không chịu ăn cơm nên anh định làm cho cô bé đó một hộp bento. Mà, anh cũng làm cho em một cái nữa, dĩ nhiên rồi."
Mấy thứ bánh kẹo ăn liền đâu có tốt cho sức khỏe, để chắc ăn mình nên đem cho người khác chỗ khoai tây chiên mà con bé nhận đươc từ Yozora.
Không thì cứ cho Yukimura cũng được.
Con bé bảo rằng muốn ăn thật nhiều thịt nên tôi chủ yếu làm những món có thịt, tuy vậy sự hài hòa giữa màu xanh, màu vàng và màu đỏ vẫn tạo một cảm giác thật dễ chịu.
Một bữa ăn thiếu cân bằng dĩ nhiên không tốt cho sức khỏe.
Dù lâu rồi chưa làm bento, nhưng nấu ăn quả là vui.
"...Ra là ngươi định đem tế phẩm của ta cho cái con Maria đó hả...?"
Tôi nghe Kobato nói gì đó, nhưng chỉ loáng thoáng vì bị tiếng chiên hamburger át đi.
"Em nói gì cơ?"
"Không có chi! An-chan lòa đồ ngốc!"
Kobato hét lên và rời khỏi bếp.
Sau đó, từ lúc ăn sáng cho đến khi đi học, Kobato cứ phụng phịu suốt .
Hừm... Tôi cứ tưởng tâm trạng của Kobato sẽ khá hơn nếu tôi làm cho con bé một bữa trưa ngon lành và thế là một công đôi việc, nhưng coi bộ không cải thiện chất lượng bữa tối là không được rồi...
☺
Sau tiết thứ hai tôi dùng thời gian giải lao để mang hộp bento mình làm xuống Phòng khách #4 trong Nhà nguyện mà hiện giờ chúng tôi đang sử dụng làm phòng sinh hoạt của CLB Láng giềng.
Maria là người phụ trách quản lý phòng, và có vẻ mỗi khi có thời gian rảnh là con bé lại đến đó ngủ.
Tôi đã lo không biết liệu con bé có ở đó hay không, nhưng khi đến nơi tôi thấy Maria đang ngồi ăn khoai tây chiên một mình.
Khi tôi bước vào phòng Maria tỏ vẻ ngạc nhiên.
"Ô!? Sao anh đến sớm thế!?"
"Anh làm cho em một hộp bento đây, trưa nay ăn cái này nhé, ăn khoai tây chiên suốt không tốt cho sức khỏe đâu."
Tôi đưa con bé hộp bento, và Maria cầm lấy nó với vẻ mặt ngờ vực.
"M-một hộp bento?"
"Ừa."
"T-tôi xem có được không!?"
"Hửm? Ừ được."
Tôi gật đầu, Maria từ từ tháo dây buộc quanh hộp bento và nhấc nắp hộp ra.
Một nửa là cơm rong biển, và nửa còn lại đầy chặt các món ăn kèm, nói chung là một hộp bento khá bình thường.
"Ô ô ô~!"
Mắt Maria sáng rỡ khi nhìn vào bên trong hộp bento.
"A-anh làm cái này hả Kodaka!?"
"Ừa."
"Và anh cho tôi sao!?"
"Ừa."
"A-anh muốn gì đây!? Địa vị!? Danh vọng!?"
"Không, anh không phải là Yozora... em không cần phải trả công cho anh cái gì cả."
"M-miễn phí ư!? Anh là đấng cứu thế sao!? Cho tôi cái này... mà không đòi báo đáp... ô ô~..."
Maria nâng hộp bento lên và bắt đầu kiểm tra toàn bộ cái hộp.
"Cũng đâu phải cái gì to tát vậy đâu. Nhưng nhớ trả anh cái hộp đấy."
Tôi mỉm cười. Maria tròn mắt chăm chú nhìn vào mấy miếng xúc xích Viên cứ như chúng là một thứ kho báu vô giá.
"L-là ông bạch tuộc... E-em ăn có được không ạ!?"
"Sao tự nhiên lễ phép vậy? Mà nếu em muốn ăn thử mấy miếng thì cũng được thôi."
"E-em được phép ăn sao... dù vẫn chưa đến giờ ăn trưa mà! Anh có phỉa là Chúa không vậy!?"
Maria, đang cực kỳ phấn khích, từ từ đưa miếng xúc xích Viên hình ông bạch tuộc lên miệng. Giây phút miếng xúc xích Viên biến mất bên trong miệng, khuôn mặt con bé tràn ngập một niềm hạnh phúc khôn tả.
"Ngon quá!"
Tôi chỉ có cắt tỉa rồi chiên mấy miếng xúc xích Viên thôi, nhưng thấy con bé thích chúng như vậy làm tôi cũng thấy vui lây.
"Muốn ăn thêm quá... nhưng mình phải biết kiềm chế! Vẫn còn bốn miếng nữa nên em sẽ ăn mỗi ngày một cái!"
"Đừng. Chúng sẽ thiu đấy nên hôm nay cứ ăn cho hết đi. Anh sẽ làm thêm cho em vào ngày mai."
"Thật không!?"
"Ừa."
"Ô ô~! Anh thật là tốt, Kodaka!"
Thấy con bé nhìn mình với ánh mắt hạnh phúc khiến tôi cảm thấy hơi ngượng.
"Maria ngoan lắm."
Tôi xoa đầu con bé để che dấu sự ngượng ngùng của mình.
"Tại sao anh lại tốt với em vậy Kodaka? Hay anh thật ra là một Thánh tông đồ của Chúa?"
"Chả là mỗi khi nhìn thấy em, anh lại nhớ tới hồi em gái anh còn nhỏ và anh không thể bỏ mặc em được."
Mặc dù, cho đến giờ Kobato vẫn cần tôi chăm nom lo lắng cho con bé.
"Anh có em gái à, Kodaka?"
"Ừa."
"Ra vậy... Kodaka là một Onii-chan hở~? Thảo nào em cứ thấy anh có phong thái Onii-chan."
"'Phong thái Onii-chan' là cái gì vậy?"
Tôi vừa mỉm cười vừa hỏi,
"Vậy nha, anh phải về lớp đây. Đừng ăn quá nhiều khoai tây chiên đó, được chứ?"
"Dạ, Onii-chan!"
...O-Onii-chan?"
Tự nhiên có cảm giác bất an, tôi trờ về lớp của mình.
Sau đó, một tin đồn về việc Hasegawa Kodaka ăn bento trước giờ trưa đã lan ra khắp trường, nhưng không biết là họa hay phúc, sau những gì đã xảy ra từ trước đến giờ thì chuyện ăn bento trước giờ trưa chẳng còn làm ai ngạc nhiên nữa.
☺
Tan học, tôi lại đến CLB.
Trên đường tôi tình cờ gặp Yozora, Sena và Rika thế nên bốn chúng tôi cùng đến Nhà nguyện với nhau.
Ngay lúc đó, Yukimura từ phòng sinh hoạt CLB bước tới chỗ chúng tôi.
"Aniki. Anh có khách tới thăm."
"Khách à?"
Tôi hỏi, băn khoăn không biết đó có thể là ai được. Yukimura trả lời với vẻ mặt lãnh đạm như mọi khi.
"Con bé đó khăng khăng rằng nó là chủ nhân của anh, thật là vô lễ. Chém nó nhé?"
"Đừng!"
Tôi vội vàng bác ngay đề nghị nguy hiểm của Yukimura.
"Chủ nhân? Cậu có chủ nhân khác ngoài ta sao?"
"Tôi mới là chủ sở hữu của Kodaka... Xem ra còn có kẻ khác ngoài Thịt không biết về lề luật xã hội."
"Rika hơi bị khoái xem cảnh Kodaka-senpai bị ba chủ nhân tấn công không thương tiếc."
Sena, Yozora và Rika đồng thanh nói còn tôi thì cứ phớt lờ tất.
Chủ nhân à... Tôi có làm lao công bán thời gian cho ai đâu và một học sinh cấp ba bình thường như tôi làm sao biết được 'chủ nhân' của mình là ai.
"...Ai thế ta...?"
"A, dám bơ ta à. Đừng tưởng mình ngon nha, Kodaka."
"Có vẻ tớ phải dạy cho cậu biết ai mới là chủ..."
"Rika không biết tại sao, nhưng bị Kodaka-senpai lạnh lùng phớt lờ khiến người em cứ nóng bừng lên."
Vờ như không nghe thấy bọn họ nói gì, tôi mở cửa phòng sinh hoạt CLB.
Kobato đang đợi tôi ở trong.
"K-Kobato!?"
Không còn nghi ngờ gì nữa, người đang ngồi ở đó với vẻ bực bội chính là em gái tôi Hasegawa Kobato.
Con bé mặc bộ đồ goth-loli như mọi khi và đang ôm một con thỏ nhồi bông trông khá gớm guốc.
Phân viện cấp hai cho phép học sinh mặc đồ thường đi học, cho nên Kobato lúc nào cũng đến trường giống như vậy.
"S-sao em lại ở đây!?"
"Kukuku... Làm như thể có luật cấm học sinh phân viện cấp hai không được đến khu phân viện cấp ba vậy... Hơn nữa, thậm chí nếu có đi nữa, những luật lệ của bọn con người thấp kém chẳng có nghĩa lý gì với ta cả..."
Đúng là mọi người được thoải mái ra vào khu vực trường học, và bởi vì trường có nhiều con đường nhỏ xinh đẹp rợp bóng cây nên rất nhiều nam phụ lão ấu ở khu vực xung quanh trường thường tới đây vào buổi chiều để đi dạo.
Hơn nữa, tôi không biết cổng chính của khu trường học thì thế nào, nhưng Nhà nguyện thì luôn mở cửa cho tất cả mọi người và thậm chí có nhiều lần người ta còn tổ chức đám cưới ở đây.
"Đúng là vậy, chuyện đó không có vấn đề gì, nhưng mà sao..."
"Này này, cô bé siêu dễ thương trông giống Iris này là ai vậy, cậu quen cô bé hả Kodaka!?"
Sena hỏi, mắt sáng rỡ.
"...Iris là ai?"
Dù cũng đã đoán ra nhưng tôi vẫn cứ hỏi.
"Đương nhiên là Iris trong 'Crimson Elements Master' rồi!!"
"...và đó là eroge hở?"
"Đó là một visual novel dành cho người lớn mà đã được chuyển thể thành anime!"
Vậy nó là eroge còn gì.
Vai Kobato hơi run lên trước nhận xét của Sena.
"Hừm, 'Crimson Elements Master'...? Bị đánh đồng với thứ hàng nhái vô giá trị của 'Full Iron Necromancer' chính là một sự sỉ nhục... Tên ta là Leysis Vi Felicity Sumeragi... một Huyết Tộc Bóng Đêm đã sống mười ngàn năm... Biết khôn thì hãy khắc sâu cái tên của ta vào tâm khảm..."
"Ôi trời ơi, con bé dễ thương quá! Con bé cứ như Yamineko trong 'BokuAne'!"
Sena càng lúc càng kích động.
"...H-Hừm... Quả nhiên con mắt của một kẻ phàm tục tục tử không thể nào nhìn ra được sức mạnh thật sự của ta..."
"Nè, Kodaka. Rốt cuộc thì cái thứ đó là gì vậy?"
Yozora hỏi với giọng cho thấy cô ta đang khó chịu trước tình huống này.
Tôi thở dài và trả lời.
"...Em gái tớ. Con bé là em gái tớ Hasegawa Kobato."
Vừa dứt lời, Sena phá lên cười.
"Ahahaha- Đời nào mà em gái cậu đáng yêu như vậy chứ!"
"Anh chọc cười giỏi thật đó, Kodaka-senpai." Rika vừa cười vừa nói.
"Đó là sự thật cơ mà, chứ mấy cậu muốn tớ phải làm thế nào!?"
Tôi biết là chúng tôi chẳng giống nhau tẹo nào, và tôi phải thừa nhận rằng Kobato rất dễ thương, nhưng việc bọn họ ngay lập tức cho rằng tôi nói dối cũng là một cú sốc lớn.
"...Kukuku... Đúng vậy, kẻ này là một đồng bào mang cùng dòng máu với ta..."
Kobato nói.
"Ơ... vậy em thật sự là em gái của Kodaka sao?"
"Tớ đã nói vậy rồi còn gì!?"
"...Bộ gene của nhà Hasegawa bị làm sao thế nhỉ? Rika rất tò mò về nó đấy. Senpai, em mang cô bé này về nhà có được không? Dĩ nhiên là anh có thể đi cùng."
Rika hỏi với vẻ nghiêm túc. Tôi liền đáp lại "Còn lâu!"
"Vậy, Kobato nè. Em đến đây làm gì?"
"Còn phải hỏi à..."
Kobato nói rồi liếc qua một lượt tất cả những người khác ngoài tôi đang có mặt trong phòng.
"...Không có ở đây..."
"...?"
"...Không có gì cả. Ngươi, quyến tộc của ta, đã xao lãng trong việc phục vụ ta để chơi đùa với bọn con người này. Ta đến đây để cảnh báo ngươi điều đó."
"Hiểu rồi. Nói chung là em không thích việc Kodaka-senpai ưu tiên CLB của mình hơn em nên em mới đến xem anh ấy đang làm gì ở đây phải không?"
"K-không phải mà!"
Sau khi Rika phiên dịch lại, khuôn mặt Kobato đỏ bừng
Và rồi con bé trấn tỉnh lại,
"...T-Thật sự là... Lũ sinh vật thấp kém các ngươi lúc nào cũng muốn nói về những biến cố bằng những câu chữ tầm thường... Các ngươi không thể hiểu hết được suy nghĩ sâu sắc của ta đâu..."
"Ối chu choa, con bé là brocon hả...!? Phải làm sao đây, con bé dễ thương như Rikka-chan trong 'Mofu? Mofu!' ấy!"
"Cô lúc nào cũng so sánh với mấy nhân vật trong eroge làm tôi phát gớm..."
"Hừm, Yozora não phẳng! 'Mofu? Mofu!" là một galgame all-ages trên máy PS!"
"Rồi sao...?"
Yozora nói với vẻ kinh tởm hết sức trong lúc nhìn Sena đang phấn chấn.
Ừ thì, ngoại trừ cái vụ brocon đó, đúng là gần đây Kobato luôn không vui vì chất lượng bữa ăn tôi nấu kém hơn hẳn trước.
Nhưng tôi chưa từng nghĩ rằng con bé sẽ bực tức đến mức đến cả CLB...
Tôi phải làm sao để nó vui lên đây?
"...Ưm, thật lòng anh cũng nghĩ cứ về trễ cũng không hay nhưng em phải thông cảm cho anh. A, đúng rồi, thế nếu từ giờ hàng tuần anh nấu tonkotsu ramen
vào Chủ nhật thì sao?"
"Tonkotsu ramen!? Hàng tuần!?"
Khuôn mặt Kobato ngay lập tức sáng rỡ.
Ô, chắc là được rồi đây!
Kobato thích món tonkotsu ramen thịt heo kể từ khi chúng tôi sống ở Kyuushuu.
"Bỏ nhiều tỏi vào hỉ?"
"Ok."
"Yay~!"
Kobato la lên và cười thật tươi.
"...Ơ, chỉ giải thích như vậy là được rồi hả?"
"...Tỏi... không phải con bé bảo mình là ma cà rồng sao...?"
Sena, Yozora, và những người còn lại đều có vẻ ngờ vực.
Tôi cũng chợt nảy ra ý tưởng đó thôi nhưng dù sao mọi chuyện cũng đã êm thấm.
Hơn nữa, tôi cũng thích tonkotsu ramen.
"Mà ngoài tonkotsu ramen, vào ngày nghỉ anh sẽ nấu cả mấy món ngon mà tốn thời gian nữa, và từ giờ anh sẽ làm bento cho em hàng ngày, được chứ?"
"Bento..!"
Không rõ vì sao nhưng vẻ mặt Kobato đột nhiên tối sầm lại.
Và, cùng lúc đó
"Onii-chan!"
Maria mở tung cửa và đi vào phòng sinh hoạt.
Con bé chạy đến và nắm lấy tay tôi, bắt đầu vừa cười vừa nói.
"Nè nè! Bento của anh ngon cực kỳ luôn Onii-chan! Đây là lần đầu tiên em được ăn đồ ăn ngon như vậy đó! So với nó thì khoai tây chiên của Yozora như cục ị ấy! Đồ đân~độn Yozora, cô chỉ toàn cho ta mấy cục i thôi!"
"Mi vừa nói ta gì đây hở con nhỏ trơ tráo kia?"
"Éc!"
Maria núp sau lưng tôi để tránh ánh mắt của Yozora.
"Được rồi! Tôi nói dối đấy! Khoai tây chiên của chị cũng ngon lắm!"
Yozora bực bội "Hừm..." một tiếng
"Nè, Kodaka... chuyện này là sao?"
Sena không biết vì sao lại có vẻ kinh hãi.
"Aa, tớ bảo Maria rằng từ giờ trở đi tớ sẽ làm bento cho con bé vì nó lúc nào cũng ăn khoai tây chiên thay cơm."
"Ý ta không phải thế! Ta muốn nói là sao mà con bé lại gọi cậu là O... Onii-chan..."
"Bắt một cô bé gọi mình là 'Onii-chan'... Kodaka-senpai là dân cuồng imouto-moe à? Anh có thích em cũng gọi anh là Onii-chan không?"
"Đâu phải anh bắt con bé gọi mình vậy đâu."
Tôi nhìn Sena và Rika, những người rõ ràng đã hiểu nhầm mọi chuyện. Rồi Maria mở miệng nói.
"Kodaka là một Onii-chan nên tôi mới gọi anh ấy là Onii-chan!"
"Chuyện là thế đấy."
"Nói vậy thì bố ai mà hiểu được!?"
"ĐỒ NGU--------!!"
Đột nhiên Kobato hét lên.
Quay qua tôi thấy con bé ứa nước mắt, toàn thân run rẩy và đang trừng trừng nhìn Maria.
"Ngu!! Ngu!! Ngu!! NguNguNguNguNguuuuuuu!!!"
Maria có vẻ tức giận sau khi bị Kobato gọi là đồ ngu liên tục.
"C-cô nói ai là đồ ngu hở!? Người gọi kẻ khác là đồ ngu mới đúng là đồ ngu!"
"...Vậy có nghĩa người bảo người khác là cục ị mới đúng là cục ị, phải không Maria."
Yozora chọc Maria với vẻ dửng dưng.
"T-Tôi không phải là cục ị! Ừmm... vậy thì, ừ à, thiên thần! Yozora thiên thần! Tôi sẽ gọi chị là thiên thần để tôi mới đúng là thiên thần!"
"Im mồm đi đồ ngu!!"
Kobato mắng Maria lần nữa.
"C-cô bị cái gì vậy hả!?"
"Đây là em gái anh Kobato."
"Ồ, hiểu rồi! Cô là em gái của Onii-chan!"
"Ư ư ư~ cô lại gọi Onii-chan nữa...!"
Kobato cắn môi rên rỉ.
"...T-ta... không phải em gái của hắn..."
"Ơ!? Không phải sao!?"
Maria với vẻ sửng sốt quay qua nhìn tôi.
"Con bé là em gái anh đấy." tôi bảo Maria.
"Onii-chan bảo là phải kìa!"
Maria quay lại nhìn Kobato.
"Ta là một Huyết Tộc Bóng Đêm vĩ đại đã sống mười ngàn năm... Ta đã chiến đấu với những con chó của nhà thờ các ngươi hàng thế kỷ, và là một tồn tại đáng sợ được loài người biết đến dưới cái tên Ma cà rồng..."
"Ma cà rồng!?"
Maria hét lên, hoàn toàn choáng váng.
"Ta biết nó là cái gì! Ma cà rồng rất đáng sợ!"
"Kukuku... Chính xác... Hỡi tay sai xấu xa của nhà thờ... biết khôn thì hãy khiếp sợ ta đi..."
"T-ta không sợ ngươi đâu! Ta có cái này!"
Maria nói và giơ ra chiếc thánh giá con bé đeo trên cổ và chỉa nó về phía Kobato.
"Ta rất thông minh nên ta biết! Ma cà rồng rất sợ thánh giá! Mau chết dưới sức mạnh thần thánh của Chúa đi!"
"Kukuku... Ta là một True Ancestor có sức mạnh vượt xa bọn ma cà rồng tầm thường mà ngươi nói tới... ta đã khắc phục được nhược điểm sợ thánh giá từ lâu rồi..."
Kobato từ từ đứng lên và tiến về phía Maria.
"Ơ!? Chơi xấu quá! Đỡ này! Này nữa! Và cái này nữa!"
Maria bối rối vung vẩy lung tung chiếc thánh giá của mình.
Bốp!
Một cạnh của thánh giá nện trúng ngay đầu Kobato.
"Úi-"
Kobato bật kêu một tiếng khe khẽ.
Con bé có vẻ sắp khóc tới nơi, nhưng cố kiềm lại và nói
"Ku... Kukuku... Ta đã bảo là nó vô dụng với ta mà... Ngừng sự chống cự ngu xuẩn của ngươi đi... Từ bỏ việc vung vẩy miếng kim loại thảm hại của ngươi và chấp nhận số phận của mình đi... Nó hoàn toàn không có tác dụng với ta cho nên ngươi..."
"Ta bảo nó không có tác dụng với ta mà!!"
"Óa!?"
Kobato giận dữ hét lên và hất văng cây thánh giá của Maria xuống đất.
"...Kukuku... Ta sẽ khiến ngươi phải hối hận vì dám chống lại kẻ thống trị của màn đêm. Ta sẽ thôn tính ngươi vào bóng tối vĩnh hằng..."
"Thôn tính!? Thôn tính là khi một nước áp đặt sự cai trị lên một nước khác!"
Maria chỉ ra sai lầm của Kobato và Kobato "Ư-" lên một tiếng.
...Ai bảo em cứ dùng mấy từ khó mà mình không biết nghĩa làm gì...
"...T-ta đã sống một ngàn năm cho nên phong tục của ta là nhìn mọi thứ dưới tầm quốc tế... Ta không cần phải quá chú ý đến những thứ tiểu tiết trong ngôn ngữ con người..."
"!? Chính vì đang sống trong một xã hội quốc tế hóa trong đó những người sử dụng ngôn ngữ khác nhau phải giao tiếp với nhau mà chúng ta cần phải cẩn thận xác định rõ ý nghĩa của từng lời nói chúng ta! Ngoài ra, ngươi vừa bảo ngươi đã sống một ngàn năm, nhưng hồi nãy ngươi lại bảo là mười ngàn năm! Cái nào mới đúng!? Ô còn nữa, phong tục hầu như lúc nào cũng dùng với những thứ mang ý nghĩa văn hóa mà, chẳng phải dùng thói quen thì tốt hơn sao!?"
"Ơ... A, ứ..."
Kobato ấp úng trước cơn mưa những câu hỏi của Maria.
Đương nhiên đối với Maria thì những câu hỏi đó cũng bình thường thôi nhưng với một người nhập tâm hoàn toàn vào nhân vật của mình như Kobato thì việc không trả lời được quả là đau khổ nhất trần đời.
"Nè~ Nè~! Coi nào, nói cho ta biết đi!"
"Ư, ư ư ư... A-An-chan! Con nhỏ này ba trợn quá!"
Không thể nghĩ ra được câu trả lời, cuối cùng Kobato nổi cáu lên.
"Cái đồ con nít như mi sẽ chẳng bao giờ hiểu được!"
"Ngươi vừa nói cái gì đấy!? Thứ ngôn ngữ gì vậy!?"
Mắt Maria mở to bối rối.
"...N-nó có nghĩa là cố nói chuyện với một đứa nhóc như nguơi chỉ tổ phí thời gian của ta..."
"Ta không phải là một đứa nhóc! Ta là một người lớn tuyệt vời!"
"H...Hừm, trong mắt ta ngươi chẳng là gì ngoài một đứa nhóc... đúng hơn là một đứa bé sơ sinh."
"Ngươi mới giống như học sinh tiểu học ấyl!"
"Ta học lớp tám rồi!!"
"Ơ?" "Ớ..." "...cứ tưởng con bé học lớp 4 lớp 5 gì đấy."
Yozora, Sena và Rika đều lộ vẻ kinh ngạc.
Mà đúng là Kobato trông nhỏ hơn những cô bé cùng tuổi...
"...V-vậy ngươi cũng mới học cấp hai thôi. Ngươi chỉ lớn hơn ta một chút... nhưng nhưng mà, ta vẫn người lớn hơn ngươi nhiều! Ta biết hết những chuyện của người lớn!"
"Chuyện của người lớn?"
Sena hỏi đầy ngờ vực.
Một nụ cười táo tợn hiện lên trên mặt Maria khi con bé vui vẻ tuyên bố
"SEX!"
"M-Maria!?"
Nghe từ đó từ miệng một cô bé khiến tôi chóng hết cả mặt.
Maria ra vẻ đắc thắng và nói
"Tôi nghe mấy sơ khác nói về nó! Ai biết về sex là người lớn!"
"...E-em thậm chí có biết sex là cái gì không vậy?"
Sena hỏi, má hơi ửng hồng.
"Dĩ nhiên là tôi biết! Đó là khi ta lên giường cùng nhau đúng không?"
"Cũng không hẳn là phải ở trên giường... Khoan, đó đâu phải vấn đề ở đây..."
Kobato rên rỉ.
"C... C-c-c-cái đó thì ta... cũng biết... Hừm, h-hơn nữa chắc là ngươi chỉ biết về chuyện đó thôi chứ chưa từng làm thử bao giờ đúng không?"
"Ư... Đ-đúng là ta chưa từng làm thử, nhưng nếu muốn thì ta làm lúc nào mà chẳng được! Ta thậm chí không ngại sex với Onii-chan ngay bây giờ!"
"Sa...!?"
Đương nhiên là mọi người đều ngã ngửa trước lời tuyên bố của con bé.
"Ha, chỉ việc nhảy lên giường với người mình thích rồi đếm vết bẩn trên trần nhà đúng không? Ta sẵn sàng sex bất cứ lúc nào miến là với Onii-chan!"
"Ư-ưm, Maria..."
Tôi biết giải thích với con bé thế nào đây?
Ánh mắt của Yozora, Sena và cả Yukimura nhìn tôi thật là khó chịu...
"Maria-san, lại đây một lát."
"Hửm?"
Rika dẫn Maria vào một góc phòng và bắt đầu rì rầm gì đó với con bé.
"Về sex ấy, nó là... thầm thì thầm thì... thầm thì thầm thì..."
"Ơ!?"
"Hơn nữa, thầm thì thầm thì..."
"!? Chim là cái gì vậy!?"
Tôi không thể tin được là con bé vừa mới nói to cái từ đó lên!
"Thầm thì thầm thì..."
"Ahaha, xạo quá đi! Sao mà Onii-chan có thứ như thế mọc ra trên người được!"
"Thật đấy."
Rika lấy laptop ra khỏi túi xách và bắt đầu gõ lách tách rồi chỉ cho Maria xem màn hình.
Khuôn mặt Maria đỏ bừng.
"Ơ... K-không đời nào! O-Onii-chan có thứ này gắn vào người à!? ...Ơ, n-nó to lên nữa à!? Tại sao, tại sao, tại sao chứ!?" (!)
"Thầm thì thầm thì... Kodaka-senpai sẽ lấy cái đó của anh ấy và nhét nó vào thầm thì thầm thì thầm thì thầm thì..."
"Éccccccccccc! E-em không làm được! Sex đáng sợ quá~!"
Maria chạy đến chỗ tôi, mặt trông như muốn khóc.
Theo sau con bé là Rika.
"...Em đã nói gì với con bé vậy? À thì, anh cũng đoán được sơ sơ, nhưng mà..."
"Chỉ là Khóa học Giáo dục giới tính của Rika-chan. Anh có muốn em dạy cho anh luôn không Kodaka-senpai? Em sẽ dạy anh kỹ đến từng chi tiết."
"Em thật sự nói chuyện như một bà sồn sồn đấy..."
Maria cứ run rẩy trong lúc bám chặt lấy tay tôi. Tôi xoa đầu con bé để giúp nó bình tĩnh lại.
"...Đừng có suồng sã với An-cha... quyến tộc của ta..."
Tôi đoán mình cũng phải dỗ dành Kobato, nãy giờ vẫn cứ phụng phịu.
"Mà Kobato nè, em cũng giống như một người chị của con bé mà, nên nhường nhịn lẫn nhau một chút được không?"
"Chị à..."
Khuôn mặt Kobato thoáng hiện lên vẻ vui sướng.
"...H-hừm... ta cũng đã cư xử thiếu chín chắn với con nhóc đó... Hứng thú của ta đã nguội lạnh rồi... Chiều nay chúng ta chia tay ở đây..."
Kobato nói và rời khỏi CLB.
☺
Khi tôi về nhà, Kobato đã có mặt ở đó và chúng tôi cùng ăn tối như mọi khi.
Tôi làm bài tập và đọc sách một chút để giết thời gian. Sau khi chuẩn bị cho bữa trưa ngày hôm sau và đi tắm, tôi đi ngủ.
Vừa bước lên giường, cửa phòng tôi mở ra và trước sự ngạc nhiên của tôi, Kobato bước vào.
"...Kukuku... Nửa kia của ta... ta cho phép chúng ta dùng chung khuê phòng tối hôm nay..."
"...Hừm? Em muốn ngủ cùng anh hả?"
Tôi đã mệt lắm rồi nên cứ xịch người qua một bên để chừa chỗ cho con bé.
Kobato từ từ bước tới giường.
Mà tôi cũng đã buồn ngủ lắm rồi...
Trong lúc đang chìm dần vào giấc ngủ, tôi nghĩ mình nghe thấy Kobato lẩm bẩm cái gì đó.
"...An-chan là An-chan của em..."
☺
Hôm sau, lúc tan học.
Tôi đến CLB, và không hiểu vì sao Kobato lại có mặt ở đó.
"Kobato!? Sao em lại đến đây nữa vậy...?"
"Kukuku... Để ngăn chặn không cho nửa kia của ta bị đầu độc bởi nanh vuốt của con tay sai nhà thờ đó, ta đã quyết định theo dõi sát ngươi... Ta sẽ gia nhập CLB của ngươi, có lẽ nó sẽ giúp ta tiêu khiển đôi chút..."
Con bé vừa nói một chuyện cực kỳ ngớ ngẩn.
"Không được, cho dù có muôn gia nhập thì em cũng đâu thuộc về phân viện cấp ba đâu, đúng chưa?"
"Ta không nhớ có luật lệ nào cấm học sinh từ phân viện cấp hai gia nhập CLB chúng ta cả. Chúng ta cũng có đi thi đấu giải hay gì đâu mà."
Sena, có vẻ muốn Kobato gia nhập, cứu nguy cho con bé.
Yozora cũng thế.
"...Tớ nghĩ nếu là em gái cậu thì không sao..."
"Yozora?"
"Có gì đâu. Tớ chỉ không có lý do nào chống lại chuyện này cả... Mà con bé hình như cũng đâu có bạn..."
"Kukuku... Bóng tối của màn đêm là người bạn duy nhất của ta..."
Kobato hơi mỉm cười.
Vậy rốt cuộc em đúng là không có bạn như anh nghĩ thật sao...
Lúc tôi đang nghĩ vậy.
"Onii-chan!"
Maria lao vào trong phòng và bắt đầu nhảy bổ vào tôi.
"Nè nè anh có biết không! Bento ngày hôm nay ngon hết xảy luôn! Món gì ấy nhỉ!? Món gì mà hơi hơi ngọt, hơi hơi cay và có xương nữa!"
"Aa, cánh gà ấy hả?"
"Phải rồi, cánh gà! Món ấy cực ngon luôn, em muốn ăn nó nữa!"
"Hiểu rồi. Anh sẽ làm nữa."
"Yahoo! Em yêu anh Onii-chan!"
"Đồ ngu!!"
Kobato hét lên, tách Maria ra khỏi tôi.
"U oa!? Sao con ma cà rồng lại đến đây nữa vậy!?"
"...Ta đến trông chừng quyến tộc của ta để chắc chắn hắn không bị những kẻ như ngươi lừa gạt..."
"Cái gì!? Onii-chan và ta cùng đi trên con đường của Chúa! Onii-chan có một trái tim công lý và là một trong những Thánh tông đồ của Chúa!"
"Kodaka, cậu thích làm Thánh tông đồ của Chúa hay là một quyến tộc ma cà rồng?"
Sena hỏi, có vẻ thích thú lắm
"Chẳng cái nào hết."
Tôi thở dài.
"U oa! Chết đi! Ta sẽ phán xét ngươii nhân danh Chúa!"
"Kukuku... Ngươi nhất định sẽ phải chịu khuất phục trước sức mạnh bóng tối của ta... Hãy xem sức mạnh bóng tối từng làm rung chuyển lớp học... Hasegawa Cooties Touch!"
"Ơ? P... phản hồi! Lá Chắn Thập Tự!"
"Vô ích thôi! Lá chắn siêu cấp không có tác dụng với đòn tấn công này của ta đâu!"
"Ăn gian!"
"Ta không có ăn gian!" Trận chiến nho nhỏ giữa Maria và Kobato bắt đầu.
Không còn cách nào khác là phải ngăn chúng lại trước khi có đứa bị thương...
Chỉ có điều tôi ước con bé đã không dùng cái Hasegawa Cooties Touch gì đó... Nó đã khơi lại những tổn thương tâm hồn trước kia của tôi (Nói thêm, mặt Yozora và Sena lộ vẻ ghê tởm. Tôi đoán có lẽ là bọn họ cũng có những ký ức giống như tôi.)
...Dù sao thì CLB Láng giềng đã có thêm một thành viên mới như vậy đấy.
Hasegawa Kobato, đứa em gái dễ thương nhưng đáng chán của tôi.