Tôi đến CLB như mọi khi và thấy Yozora, Sena, Yukimura, thậm chí cả Maria cũng đã có mặt ở đó rồi.
Yozora và Rika đang ngồi đọc sách còn Yukimura đứng chờ sẵn trước ấm trà.
Sena thì bận chơi một trong mấy trò galgame của cô ta bằng máy PS.
Tôi trước đó có hỏi cô ta, và theo những gì tôi hiểu, thì game đó nói về một anh chàng bị hút vào một trong những game mà anh ta có và sau đó anh ta cố tìm cách quay trở lại thế giới của mình với sự giúp đỡ của mấy cô gái anh ta gặp gỡ trong thế giới game.
Maria thì đang nằm ườn trên ghế sofa ăn khoai tây chiên.
"Kodaka Kodaka! Yozora cho tôi một bịch khoai tây chiên nè!" Maria hớn hở thông báo.
"Ồ... Yozora có làm thế hả..."
Tôi nhìn Yozora bằng ánh mắt ngờ vực, thế là cô ta trả lời với vẻ thờ ơ.
"Đó là để cảm ơn Maria vì đã luôn giúp đỡ tớ ấy mà."
"Ha, vậy rốt cuộc chị cũng nhận ra tôi tuyệt vời đến thế nào rồi phải không?"
"À ừ, chị nợ em mà Maria. Chỉ đừng có quên lời hứa của em là được."
Tôi biết là thế nào cũng có âm mưu gì đó mà.
"Cứ giao cho tôi! Tôi bảo đảm họ sẽ duyệt cấp quỹ cho CLB này!"
"Tốt, chị cũng mong là vậy. Nếu em thất bại chị sẽ lấy quần lót của em và bán chúng cho mấy cửa hàng burusera..." [27]
Lại thêm một ý tưởng điên rồ của cô ta.
"Mà một CLB rõ ràng chẳng có hoạt động cụ thể nào như chúng ta liệu có được cấp quỹ không?"
Tôi thì thầm, và Yozora gật gù.
"Tớ ngờ lắm, nhưng nếu chỉ mất một bịch khoai tây chiên 100 yen mà có thể kiếm được ít tiền quỹ thì tớ cũng chẳng phàn nàn đâu."
"Vậy thì chuyện cậu bảo sẽ bán quần lót của Maria cho cửa hàng burusera thì sao?"
"Hiện giờ thì tớ chỉ đùa thôi, nhưng thật ra cái đó còn tùy thuộc vào tâm trạng của tớ lúc con bé báo cáo kết quả nữa."
"Ác quỷ..."
Lúc đó tôi chợt nhận ra một chuyện.
"...Mà nè, cậu bảo doujinshi, eroge với mấy thứ như thế là vô liêm sỉ, nhưng nói về cưỡng hiếp hay bán quần lót người khác cho cửa hàng burusera thì lại có vẻ dửng dưng nhỉ."
"Cưỡng hiếp thì chỉ là cưỡng hiếp thôi, còn bán quần lót cũng là một nghề kinh doanh mà, đúng không?"
Trong lúc vẫn băn khoăn không hiểu sao cô ta có thể nghĩ rằng hai chuyện đó chỉ nhỏ như con thỏ, tôi hỏi.
"Vậy doujinshi với eroge thì có gì sai?"
"...y-yêu..."
Giọng Yozora hầu như chỉ còn là tiếng thì thầm, nhỏ đến mức tôi chẳng nghe ra cô ta nói gì.
"? Cậu bảo sao cơ?"
"K-Không có gì đâu! Dù sao thì toàn bộ mấy thứ đó đều vô liêm sỉ hết!"
Yozora có vẻ lúng túng.
Tôi thật sự chẳng hiểu nổi cô ta.
"Thật kỳ cục quá sức... Tại sao mấy cái game như thế lại tồn tại trên đời cơ chứ..."
Yozora vừa liếc Sena vừa than thở.
Còn Sena ấy à, cô ta đang thần người ra, một tay cầm cần điều khiển, mắt dán chặt vào màn hình TV.
Một giai điệu ngọt ngào vang lên, danh sách những người tham gia sản xuất từ từ chạy trên màn hình đồng thời những hình ảnh mà tôi chắc là cảnh trong game lần lượt hiện ra.
Tôi đoán cô ta vừa hoàn thành game.
Cuối cùng phần phụ đề kết thúc và màn hình hiện lên chữ "HẾT". Và rồi Sena khẽ thì thầm.
"...Giá mà được bước vào trong game thì tuyệt..."
"Eo ơi..."
Yozora nói với vẻ mặt cứ như đang nhìn một đống rác cống tanh hôi.
Tôi phải thừa nhận, ngay cả tôi cũng phần nào có cảm giác như vậy sau khi nghe những gì vừa Sena nói.
Nếu đó chỉ là một câu nói đùa thì đã tốt, nhưng rõ ràng Sena đã buột miệng nói ra những gì mình nghĩ trong lúc đang bị hút hồn vào game.
"! A...!"
Sena cuối cùng cũng trấn tĩnh lại và khi thấy thái độ của chúng tôi, cô ta đỏ bừng mặt.
"K-Không phải vậy đâu, vừa rồi là ta chỉ đùa thôi, kiểu như, ta muốn thử nói câu đó xem nó như thế nào thôi, hiểu không!? Ta chẳng tệ đến mức không phân biệt được đâu là hiện thực, đâu là hư cấu đâu!"
Thế rồi Rika hỏi
"Sena-senpai, chị có thích chơi game không?"
"A-à, đại khái."
Sena nói, có vẻ cố che dấu suy nghĩ thật sự của mình.
"...'Đại khái' là sao hở?" Yozora nói
"Tuy không đến mức bước vào trong thế giới của game, nhưng em có game này tạo ra được những trải nhiệm giống như thế."
"Thật chứ!?"
Mắt Sena sáng rực khi nghe Rika nói.
"Thật. Tuy vẫn còn đang trong giai đoạn phát triển, nhưng em nghĩ nó cũng không đến nỗi nào."
"Làm thế nào mà em có được một game như thế?"
"Em nhận được bản thử nghiệm đặc biệt này vì đã giúp đỡ họ rất nhiều trong quá trình phát triển. Em được nhờ chơi thử, nhưng do nó thật ra giống kiểu game multi hơn nên đến giờ em vẫn chưa rớ đến. Mọi người muốn chơi thử không?"
"Có!"
Sena trả lời ngay tức thì, và Yozora cũng tán đồng.
"Ừ, dùng để giết thời gian cũng được."
"Vậy em sẽ đến phòng Rika lấy ngay."
◎ Rika vác đến một thùng các tông đầy những thiết bị kỳ quái hình dạng như mấy cái kính bảo hộ thô kệch.
"Vậy đeo cái này vào thì hình ảnh game sẽ hiện ra ngay trước mắt à?"
"Chính xác, Kodaka-senpai. Chúng được gọi là head-mounted display."
"Mấy thứ này trong manga với game khoa học giả tưởng thì đầy ra, nhưng đây là lần đầu tiên anh được thấy tận mắt đó."
"Cái này cũng không hẳn là thiết bị game của tương lai hay gì đâu. Công nghệ để làm mấy thứ thế này thậm chí đã có từ trước khi chúng ta ra đời cơ, chỉ có điều là nó chưa được ứng dụng trong game thôi."
"Tại sao vậy? Vấn đề giá thành ư?"
"Chứ không phải bởi vì nó trông rất là ngố sao?" Sena nói.
"Em cũng chẳng biết nữa, nhưng em nghĩ câu trả lời của Sena-senpai chắc đúng." Rika nói ngay.
...Đội cái thiết bị trông như nồi cơm điện hay kính bảo hộ lên đầu rồi tự sướng với những hình ảnh trong game mà chỉ có bạn thấy được, nếu người ngoài nhìn vào thì chắc họ sẽ tưởng bạn bị chập mạch mất.
"Mà dù sao thì cái vẻ ngoài ngu ngốc đó đã được giải quyết nhờ công lao của công ty 'Largehard' và họ hiện vẫn đang chờ thời cơ để có thể trình làng cho cả thế giới mẫu head-mounted display mới nhất có tên 'Visual Boy' [28] này."
Nói rồi Rika lấy từ trong túi ra một cái laptop và đặt nó lên bàn.
"Và đây, máy tính của em đã cài sẵn phiên bản thử nghiệm của một trò fantasy RPG tên là 'Romancing Saga', game độc quyền được dự kiến sẽ phát hành cùng với 'Visual Boy'. Đây là game mà em đã nói là chúng ta sẽ cùng chơi thử ấy."
"...Mà sao lại là Saga?" tôi đần người ra.
"Bởi công ty Largehard nằm ở Saga mà. He he he, anh có nghĩ cái tên đấy là parody của một công ty phần mềm nhỏ xíu nào đó không?" [29]
"...Đôi khi em nói toàn những chuyện khó hiểu."
Dù sao thì chúng tôi đều đội 'Visual Boy' lên đầu và cầm lấy một cái gamepad dùng thao tác điều khiển trong game.
Thiết bị 'Visual Boy' đủ lớn để trùm kín gần hết nửa trên đầu tôi, nhưng nó chẳng hề nặng nề như vẻ ngoài nên có vẻ là tôi có thể chơi nó liên tục một thời gian dài mà không cảm thấy mỏi cổ.
"Đen thui à, chẳng nhìn thấy gì hết!" Maria nói.
"Chương trình đang được khởi động nên mọi người làm ơn đợi một lát." Rika nói.
Cả Visual Boy và gamepad đều không có dây, có vẻ là dữ liệu sẽ được thu phát thông qua máy tính của Rika.
Sau khi đợi một lát, màn hình đột nhiên sáng lên và logo công ty Largehard hiện ra ngay trước mắt cùng cảnh núi non, sông nước, thảo nguyên trải rộng phía sau.
"Ô ô ô!"
Hình ảnh còn lôi cuốn hơn cả màn ảnh rộng ở rạp chiếu phim, cứ như thể chúng tôi đang có mặt ở đó thật vậy, ai nấy đều cất tiếng hoan hô.
Từ headphones đeo bên tai, tôi nghe thấy một bài nhạc thật trang nghiêm cùng giọng độc thoại cau có của một người đàn ông.
"Saga, biên giới cuối cùng."
"Cái quái gì đây!" Tôi bất giác hét lên đáp lại...
"Nếu bạn hỏi bất cứ ai ở Tokyo, 'Saga nằm ở đâu?' hơn 90% người được hỏi sẽ không trả lời được, thậm chí còn có người trả lời 'Saga? Bộ có cả tỉnh Saga sao? A, hiểu rồi, đây là một câu hỏi mẹo đúng không? Thật ra anh đang nói về Shiga chứ gì!"
"Nè cái này giống như ai đó ở Saga đang cằn nhằn mà!?"
"Đừng có giỡn mặt nha... Mẹ kiếp tụi bây! Cái tỉnh tụi bây chỉ khác một chữ thôi! Tưởng có cái hồ Biwa là tụi bây ngon à, bọn Shiga chết dẫm!" [30]
"Giờ người dẫn chuyện quay qua chửi chúng ta à!?"
Hơn nữa ông ta không tức dân Tokyo mà lại là Shiga...
"Có một lần, tri phủ Saga nói rằng, 'Có 7 tỉnh ở Kyuushuu: Fukuoka, Nagasaki, Kumamotao, Ooita, Migazaki, Kagoshima và... khoan, tỉnh cuối cùng là gì nhỉ? A, biết rồi, Okinawa!' [31] Để chấm dứt tình trạng tồi tệ trên, ông ta triệu hồi Ma Vương từ một thế giới song song với mưu đồ nâng cao tầm quan trọng của Saga lên."
Tôi không bắt bẻ được gì...! Nó quá ngu xuẩn đến mức tôi thậm chí không biết phải bắt bẻ từ chỗ nào nữa...!
Màn hỉnh chuyển sang cảnh mới và một pháo đài đầy vẻ ma quái hiện ra trước mắt. Phía dưới màn hình hiển thị tên của lâu đài đó.
"--Lâu đài Valhalla--"
"A, đoạn giới thiệu dài quá, cứ cho qua luôn đi!"
Đột nhiên tôi nghe thấy giọng Rika ở sát bên tai, sau đó màn hình tối sầm lại.
"Ơ!? Khoan, ta muốn xem mà! Lâu đài Valhalla của Saga trông cực ngầu luôn!"
Tôi cũng nghe thấy giọng Sena qua headphones đeo bên tai.
Có vẻ mỗi khi một người chơi nói chuyện, Visual Boy sẽ truyền nó qua cho những người chơi khác.
Mà thôi kệ, lúc này tôi quan tâm tới lâu đài Valhalla hơn.
"Tóm lại, mục tiêu của người chơi là hợp tác với nhau để đánh bại Ma Vương của Lâu đài Valhalla. Sau đó họ sẽ khám phá và chinh phục các tỉnh khác, nhưng muốn chơi phần đó thì phải có kết nối internet."
Rika giải thích mà chẳng thèm để mắt tới Lâu đài Valhalla.
"Sau đây sẽ đến phần tạo nhân vật, để thiết lập mặt mũi cho đẹp tốn thời gian lắm nên lần này Rika đã làm trước dựa theo tướng mạo của mọi người rồi. Mọi người chỉ việc chọn nghề nghiệp thôi. Ta có thể thay đổi nghề trong game nên giờ mọi người cứ chọn bất cứ nghề nào thấy thích."
"Hừm..." Yozora ậm ừ
"Không thành vấn đề. Đằng nào thì ta cũng định tạo một nhân vật giống mình mà." Sena nói.
Và thế là màn hình tạo nhân vật hiện ra.
Đó là một vùng không gian tối om với chỉ độc một tấm gương ở trước mặt tôi, và trong gương phản chiếu hình ảnh của tôi với bộ trang phục giống kiểu dân làng trong mấy thế giới fantasy.
Diện mạo được tái tạo của tôi trong game thì ngoại trừ trang phục còn lại giống y chang như tôi ngoài đời. Cứ như tôi đang nhìn vào một tấm gương thật sự vậy.
Một cửa sổ hiện ra bên cạnh tấm gương, và ở trong là danh sách các nghề mà tôi có thể chọn.
Có vẻ như để di chuyển giữa các lựa chọn thì phải sử dụng gamepad.
Ban đầu tôi hơi ngần ngừ vì phải có đến hơn một trăm nghề, nhưng cuối cùng tôi chọn "Phù thủy"
Không thể nhầm khi chọn một trong những nghề chủ lực của thể loại fantasy.
Sau khi chọn nghề, tấm gương lớn dần rồi choáng đầy màn hình và tôi đã đứng ngơ ngác ngay giữa một thảo nguyên tự lúc nào.
Một sản phẩm thật xuất sắc...
Phải nói là tôi rất ấn tượng,
"Kodaka-senpai."
Tôi nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau (âm thanh nổi nên tôi nghe thấy y như nó phát ra từ đằng sau thật).
Tôi quay người lại (quay người và thay đổi hướng di chuyển đều nhờ điều khiển gamepad), đó là Rika
"Bộ đồ đó là sao?"
Tôi nghệch mặt ra.
Trang phục của Rika bao gồm quần bò ngắn, ngắn đến mức tôi thậm chí nhìn thấy cả mông cô ta, và áo tube-top mà gần như chỉ che được những gì một cái áo ngực có thể che.
Nói đơn giản, trang phục của cô ta cực kỳ thiếu vải.
Cô ta đeo một chiếc thắt lưng ngang hông với bao súng ở mỗi bên.
"Em chọn nghề Xạ thủ và thế là biến thành thế này."
"Quả là một bộ trang phục dã man..."
"Trang phục của anh cũng khá là khủng bố đó nha."
"Vậy á?"
Dù có loay hoay điều khiển góc nhìn nhân vật thế nào, tôi cũng không thể nhìn thấy mình trông ra sao.
"Mở menu và chọn 'Trang bị' là có thể xem được mình trông thế nào."
Tôi làm y như những gì Rika bảo, và một tấm gương khác hạ xuống trước mặt tôi giống như khi chọn nghề.
"Cái quái gì đây?"
Tôi ngớ người ra (và kinh ngạc khi thấy game tái tạo lại biểu cảm khuôn mặt mình một cách trung thực)
Nhân vật của tôi đứng trước gương, mặc một chiếc quần jean cũ sờn, một chiếc áo thun có in hình một cô gái theo kiểu anime và quấn một cái khăn rằn giống như băng buộc đầu. Biết nói thế nào nhỉ, tôi trông cứ như một hình mẫu otaku ở Akihabara mà thật ra còn chẳng tồn tại ngay cả tại chính Akihabara.
"A-anh tưởng mình chọn Phù thủy cơ mà!?"
Tôi vội kiểm tra lại cho chắc, và quả là trang bị của tôi có ghi "Áo Phù thủy", "Quần Phù thủy" và "Khăn rằn Phù thủy". Sao một Phù thủy mà lại có hình dạng thế này chứ!?
"Có một truyền thuyết đô thị trên mạng nói về Phù thủy." Rika điềm nhiên nói.
"Truyền thuyết đô thị trên mạng?"
"Đại khái nó thế này: 'Nếu đến tuổi 30 mà vẫn còn là trai tân thì anh sẽ trở thành một Phù thủy.' Vẻ ngoài của Kodaka-senpai bây giờ rất phù hợp với một anh chàng đã bảo vệ được trinh tiết của mình suốt 30 năm và trở thành một Phù thủy đáng ngưỡng mộ."
"Ai thèm làm một Phù thủy như vầy chứ... Tại sao không phải là một Phù thủy bình thường với gậy và áo chùng hay đại loại thế chứ..."
"Cái này gọi là thói thích bông đùa của mầy nhà làm game. Em đã khuyên họ nên dẹp hết mấy cái trò đùa trên internet đi. Mấy người đó, cộng tác với họ cứ toàn gặp đủ thứ rắc rối và bực mình."
"Anh không hiểu cho lắm nhưng... mà thôi, anh chỉ cần thay trang bị khác là ổn..."
Tôi thở dài, và cố bình tỉnh lại bằng cách kiểm tra xem mình có thể dùng phép thuật gì.
...Chẳng có phép thuật nào hết.
"Nè, tại sao anh không dùng được phép thuật!? Anh là Phù thủy cơ mà!?"
"Rốt cuộc thì đó cũng chỉ là một truyền thuyết đô thị mà thôi. 'Phù thủy' là một tước hiệu danh dự mà người ta phong cho mấy anh chàng đến 30 tuổi vẫn còn là trai tân."
"Vậy đây đâu phải là một nghề!"
"Trước tiên anh phải hiểu cho dù là ở một thế giới fantasy mà phép thuật có tồn tại đi nữa cũng không thể có cái nghề gọi là Phù thủy được. Em cho rằng quan trọng hơn ta nên suy nghĩ về cái mình muốn đạt được với pháp thuật hơn là liệu có sử dụng được nó hay không."
"Em có chém gió cỡ nào cũng không lừa tình được anh đâu!!"
Tôi hét lên, và rồi ba quả cầu ánh sáng xuất hiện trước mặt chúng tôi, và từ bên trong bước ra Sena, Yozora(?) và Yukimura(?).
"Phụt, cậu đang mặc cái gì đấy hả Kodaka?"
Sena cười nhạo trang phục của tôi không chút chần chừ.
"...Cho cậu biết, cậu cũng chẳng có tư cách nói câu đó đâu."
"Hảả?"
Sena tỏ vẻ bối rối, gọi tấm gương từ màn hình menu và kêu lên một tiếng bàng hoàng.
"Cái gì đây!?"
Trang phục của Sena chỉ gồm vài mảnh vải quấn quanh ngực và một chiếc quần lao động trông có vẻ xoàng xỉnh. Tôi cũng không rõ bộ trang phục đó sexy hay không, nhưng quả thật nó cực kỳ hợp với cô ta.
Thêm vào đó, cô ta đang cầm một cái búa khổng lồ trên tay phải.
"Tại sao ta lại ăn mặc thế này!? Ta chọn nghề Thợ rèn cơ mà!"
"Aa, cậu nói tớ mới để ý, cậu đúng là khá giống thợ rèn..."
Tôi bảo, và Sena kêu ca
"Không, làm gì mà giống! Thợ rèn phải mặc những bộ đồ lịch sự hơn và dùng pháp thuật để triệu hồi ra một thanh gươm Nhật rồi sử dụng nó để đánh bại kẻ thù của mình một cách tao nhã...!"
"Ở đâu mà có thợ rèn ăn mặc lịch sự và sử dụng gươm Nhật một cách tao nhã chứ?"
Rika kinh ngạc nói.
"Lucas, nhân vật chính trong 'The Sacred Black Star' ấy!"
"Làm ơn đừng nhầm lẫn game với hiện thực."
Nhưng đây cũng là game mà phải không...
"Nói luôn, trong RomaSaga thì như chị thấy đấy, Thợ rèn là một nghề thuộc kiểu tanker khiên thịt chuyên dùng búa dần nhừ tử kẻ thù. Họ không thể dùng phép thuật được, và khả năng kháng phép rất yếu nên sẽ chết khá nhanh nếu bị trúng bất kỳ phép thuật nào. Ngoài ra, họ còn dễ dính các phép thuật thay đổi trạng thái như Ngủ hay Loạn trí nên phải cẩn thận với chúng."
"... Bộ nhà phát triển có hận thù gì với thợ rèn sao...?"
"Aaa, sai lầm rồi... Đây đúng là nghề ít phù hợp với ta nhất..."
Sena rầu rĩ vì lựa chọn của mình.
"...Cậu vẫn còn ngon chán." tôi nói và chỉ về phía Yozora.
"Ơ? ――Phụp!"
Sena phì cười sau khi nhìn thấy trang phục của Yozora.
Yozora, rõ ràng đang rất tức tối, bận bộ đồ hóa trang một bông hoa hồng khổng lồ quái dị, chỉ thò mỗi cái mặt và tay chân ra ngoài.
"...C-cô là cái gì vậy?"
"......'Thiếu Nữ Hoa Hồng'." [32]
Cô ta trông giống như Yêu Quái Hoa Hồng hơn là Thiếu Nữ Hoa Hồng.
"Tớ từng nghe đến một bộ anime có tên là 'Thiếu Nữ Hoa Hồng' thì phải?" Tôi hỏi.
Mới đây tôi có thấy Kobato xem nó, cơ bản thì đó là một bộ anime về mấy cô bé mặc đồ goth-loli chiến đấu với nhau.
"...Tớ hầu như cũng chỉ biết cái tên thôi, có lần tớ nghe lỏm được rằng đây là một tác phẩm cực kỳ được yêu thích. Hình như có một chính trị gia nào đó bị bắt gặp đang đọc manga gốc của 'Thiếu Nữ Hoa Hồng' tại phi trường nên từ đó được gọi là 'Ngài Rose' và truyền thuyết này đã trở nên rất nổi tiếng. Thế nên tớ nghĩ với tư cách là Hội trưởng CLB Láng giềng thì đó là một nghề thích hợp ai ngờ..."
Yozora nói với vẻ thất vọng.
"À nghề đó được thêm vào sau khi Rika nói với mấy nhà phát triển hôm trước rằng 'Gần đây 'Thiếu Nữ Hoa Hồng' khá là nổi tiếng nhỉ?' Họ chẳng thèm nghiên cứu mà tạo nó chỉ dựa trên cái tên thôi. Mà đáng ra với cái setting thế này thì sao mà dùng được chứ. Nhìn chung đây là một kiểu tanker có khả năng tấn công, phòng thủ chống vật lý và ma thuật khá cao."
"...Hừm. Tớ nghĩ miễn nó mạnh là được."
Yozora nói rồi xoay ngang xoay dọc, đi tới đi lui, nhảy nhót tung tăng quanh chỗ cô ta đứng.
"...Hình như cậu thích bộ đồ hóa trang đó à?"
"...Không hẳn."
Giọng Yozora khiến tôi hơi có cảm giác rằng cô ta đang nói dối.
"Aniki. Trang phục của em thì thế nào?"
Yukimura tiến về phía tôi và xoay một vòng như trình diễn thời trang.
"...Ừ à, em, trông rất là mạnh."
Trang phục của Yukimura là một bộ giáp chiến binh.
Áo giáp đỏ rực và một chiếc mũ giáp che kín khuôn mặt chỉ trừ đôi mắt.
"Như anh thấy đấy nghề của Yukimura-san là 'Samurai'. Đó là một tanker."
"Hừm... khoan, sao cơ?"
Tôi đột nhiên nhận ra.
"Sena, Yozora và Yukimura đều là tanker, Rika thì tấn công tầm xa, còn tớ thì-"
"Kodaka-senpai là đồ vô dụng."
"... Anh là đồ vô dụng hở, và chúng ta không có lấy một người chữa thương trong nhóm."
Mong sao mình không bị trúng đòn quá nghiêm trọng.
"Maria không chọn Tu sĩ sao? Con bé là ma sơ mà." Yozora nói.
Chúng tôi tập hợp lại và chờ Maria, nhưng con bé không xuất hiện.
"Để em đi xem thế nào."
Rika bỏ thiết bị Visual Boy ra, và vài phút sau...
"Maria-sensei ngủ rồi."
"...Ra là con bé ngủ luôn sau khi ăn xong cái bịch khoai tây chiên đó... Đúng là một con bé vô dụng."
"Không còn cách nào khác. Chúng ta cứ chơi tiếp với năm người thôi."
Sena nói và tiến về phía trước.
"Chúng ta đi đâu đây?"
"Đằng kia, đúng không?"
Sena chỉ về phía tòa lâu đài kiểu phương tây trông giống như một love hotel rẻ tiền ở đằng xa.
"Đúng vậy. Đó là Lâu đài Valhalla của Ma Vương." Rika nói.
"Chúng ta sẽ đấu với Ma Vương ngay từ đầu à!?"
"Mọi thứ sẽ ở chế độ offline cho đến khi đánh bại được hắn, nên hầu như nó chỉ giống như phần hướng dẫn thôi. Phần chơi thật sự là chế độ online được mở sau khi đánh bại hắn."
"Phần hướng dẫn mà bắt đánh Ma Vương thì đúng là tàn khốc."
"Cũng chỉ là Ma Vương của Saga thôi mà."
"Vậy cũng đủ tàn khốc rồi!"
Ngay lúc tôi hét câu đó với Rika.
GRÀOOOOOOO!!
Một đám quái vật bắt đầu xuất hiện từ lòng đất cùng với một tiếng gầm chói tai.
"U oa!?" "Á!?"
Yozora và Sena cùng hét lên. Hiếm khi mới thấy Yozora có phản ứng như vậy với chuyện gì đó.
"Bọn yêu quái đã xuất hiện."
Yukimura nói, không chút bối rối trước những gì vừa xảy ra.
"Bọn alien [33] gì đây... gớm ghiếc quá..."
Sena nói, không hề dấu sự kinh tởm của mình.
Những con quái vật vừa xuất hiện chỉ hơi thấp hơn một tôi một chút.
Chúng trông giống như là người cá với tay chân và có thể đứng thẳng lên vậy và mỗi con đều cầm một ngọn giáo trong tay.
Mới liếc sơ qua thì chúng quả thật giống như bọn alien với cái đầu hình bầu dục thuôn thuôn. Chúng không có mắt và miệng thì đầy những cái răng nanh dữ tợn.
Ngoài ra, mặc dù chúng là cá nhưng lại không có vảy nên trông cứ như một loài lưỡng cư màu xám quái dị toát ra cái sắc xanh nhạt trông thật kinh tởm.
Tôi nhận ra cái khuôn mặt độc nhất vô nhị đó của chúng.
"Warasubo... Bọn chúng giống y như warasubo...!"
"Anh biết chúng hả? Anh khá là hiểu biết đó Kodaka-senpai."
"Warasubo là cái con gì vậy... cá sống ở biển sâu à?"
Yozora hỏi, khiếp đảm bởi đám warasubo.
"Chúng không phải cá sống ở biển sâu. warasubo là... thành viên của họ Gobiidae sống ở biển Ariake quanh bờ biển Kyuushuu. Tớ thường ăn chúng khi còn sống ở Kyuushuu."
"...Anh ăn chúng sao? Aniki có khác."
Yukimura cũng có vẻ kinh ngạc.
"Mấy con đó được gọi là 'Chiến binh Warasubo' và chúng chỉ là đồ nhãi nhép thôi. Tất cả kẻ địch trong trò này đều dựa trên warasubo, có cả mấy kẻ địch như là 'Hiệp sĩ Warasubo', 'Pháp sư Warasubo', v.v. Vẻ ngoài của chúng trông y như alien nên chúng được sử dụng để tạo hình bọn quái vật."
"Vẻ ngoài hở..."
Câu nói của Rika khiến tôi cảm thấy thật buồn.
"Hừm... Mà thôi cứ xông lên và tiêu diệt hết bọn chúng."
Sena siết chặt cây búa trên tay.
Rika giơ súng, Yukimura rút gươm còn Yozora mọc gai đầy tay.
"K-khoan!"
Tôi nhảy ra đứng chắn trước mặt mọi người lúc họ đang chuẩn bị xông đến tấn công bọn warasubo.
"Làm sao mà mọi người có thể đối xử chúng như quái vật chỉ vì chúng trông giống như vậy!? Bọn warasubo có chọn để sinh ra như vậy đâu!"
Ngay cả tôi cũng nhận ra rằng mình đang hành động khá ngớ ngẩn.
Bọn chúng chỉ là lũ quái vật hư cấu trong một trò chơi được làm ra để người chơi tiêu diệt mà thôi.
Nhưng kể từ khi dọn đến Kyuushuu (Tỉnh Fukuoka) hồi học tiểu học và lần đầu nhìn thấy một con warasubo, tôi vẫn luôn có cảm giác rằng chúng tôi có điểm gì đó giống nhau.
Tôi có thể thấy chính mình trong những con warasubo, mọi người đối xử với bọn chúng như những con quái vật alien kinh tởm hay một loài cá biển sâu chỉ vì cái mặt chúng trông đáng sợ.
"Tớ van các cậu... các cậu không thể tha cho bọn chúng được sao?"
"...Anh đúng là người tốt, Kodaka-senpai."
"Hừm..."
Trước lời van xin của tôi, Rika và Yozora mỉm cười thật hiền dịu
"...Chà, cậu đúng là người sẽ nói những câu như thế."
Sena cười gượng gạo,
BÙÙÙMM!! XOẸT!! BỐP!!
Viên đạn của Rika bay xuyên qua đầu Chiến binh Warasubo A, chỉ bằng một nhát cây búa của Sena nện vỡ gáo Chiến binh Warasubo B và những cái gai của Yozora vươn dài ra như những mũi giáo xiên chả Chiến binh Warasubo C.
"BYGYAaAaaAAAaAaAaaAaAAaAAAAaaaaAA!!"
Thét lên những tiếng kêu hấp hối đầy đau đớn, đồng thời máu màu tím phun ra xối xả cứ như thật, bọn Chiến binh Warasubo chết.
"W-warasubooooo!!"
Tôi hét thất thanh.
"Tại sao!? Tại sao các cậu lại giết chúng!?"
"Ơ? Vì chúng gớm ghiếc chứ sao."
Sena đáp lại lời phản đối của tôi ngay.
"Cảnh này đáng ra phải là các cậu nghe lời tớ và tha cho bọn chúng chứ!"
"Em biết anh đang cảm thấy thế nào Kodaka-senpai, nhưng chúng ta không thể tiến thêm nếu không tăng điểm kinh nghiệm."
Rika hờ hững nói.
Có phải nụ cười dịu dàng của em hồi nãy chỉ là dối trá sao?
"Kodaka. Bọn chúng sẽ không hy sinh vô ích. Chúng sẽ sống mãi trong chúng ta dưới dạng điểm kinh nghiệm."
Yozora chẳng thèm đếm xỉa gì đến bọn warasubo, cô ta vừa nói vừa tiếp tục tấn công bọn Chiến binh Warasubo bằng những cái gai của mình.
Sena và Rika cùng tham gia tàn sát toàn bộ lũ Chiến binh Warasubo mà họ thấy.
"A, Yukimura! Con đó vẫn còn sống, dứt điểm nó dùm ta!"
"Rõ, thưa sư tỉ Sena."
Yukimura không ngần ngại chặt bay đầu con Chiến binh Warasubo đang quằn quại dưới đất do bị cây búa của Sena đánh bẹp ruột.
"Đây là lòng trắc ẩn của một chiến binh."
Yukimura nói với vẻ hạnh phúc thế nào đó và tiếp tục tham gia trận chiến, người đẫm máu bọn Chiến binh Warasubo mà cậu ta chém gục hết con này đến con khác.
Bọn Chiến binh Warasubo tiếp tục bị tàn sát mà không hề có chút kháng cự.
"...Mà nè, sao bọn chúng không tấn công chúng ta?"
"Game này vẫn đã hoàn thiện đâu, có vẻ việc lập trình mẫu hành động của kẻ địch vẫn chưa làm xong."
Rika đứng bên cạnh tôi, vừa bắn liên tục vừa trả lời.
Thật đáng thương... Bọn warasubo đáng thương quá đi mất...
"...Masago... Yoshio. Xin lỗi... bố các con không trở về được nữa rồi."
"Xin lỗi... anh trai, có vẻ là em đã không thể giữ lời hứa hôm đó."
"Tôi không muốn chết... Tôi phải sống... Tôi phải trở về để gặp cô ấy..."
Khi số lượng chỉ còn 1/3, đột nhiên bọn warasubo bị hạ gục mở miệng nói.
"Sao ta lại có cảm giác mình là kẻ xấu vậy!"
Sena khựng lại người lại.
"Cái này chắc có dụng ý là đối phương cũng có lý do để chiến đấu và khiến người chơi phải suy nghĩ xem liệu hành động của họ có đúng đắn hay không. Tớ đoán họ cố làm cho game trở nên sâu sắc hơn thay vì một cốt truyện cái thiện chiến thắng cái ác thông thường."
Yozora giải thích trong lúc đâm thủng đầu một con WS bằng những cái gai của mình.
"Dù hiểu rõ ý đồ của nhà thiết kế cậu vẫn ra tay không chút thương xót... Yozora, cậu quả đúng là đồ máu lạnh."
"Không cần phải khen ngợi tớ đến thế đâu Kodaka."
"Tớ có khen đâu!"
"Ta sẽ ban cho các ngươi một cái chết không đau đớn, đây chính là lòng trắc ẩn của một chiến binh."
Yukimura tiếp tục lạnh lùng chặt đầu lũ warasubo trong lúc chúng thốt ra những câu như "Vợ tôi sẽ sinh vào tháng tới...!" và "Mong sao kiếp sau mình được làm con sò."
...Khoảng năm phút sau khi trận chiến bắt đầu, bọn Chiến binh Warasubo đã hoàn toàn bị tiêu diệt.
"Mới vào đã gặp ngay một trận chiến dài đến năm phút. Kẻ địch thì đông như kiến. Đúng là cần có vài điều chỉnh với cân bằng của game." Rika nói.
Cùng lúc đó, một tiếng nhạc hiệu ngắn vang lên trong headphones của tôi và một dòng chữ "Bạn đã lên level!" xuất hiện trên màn hình.
"Tớ có đánh nhau gì đâu mà vẫn lên điểm kinh nghiệm này..."
Tôi thử kiểm tra lại thông số và thấy HP của mình đã tăng lên một chút.
Để chắc ăn tôi kiểm tra cả bảng kỹ năng, và thấy ở đó có một kỹ năng mới.
"Ô?"
Tràn đầy hy vọng tôi lập tức đọc phần mô tả.
"Kỹ năng: 'Tin vào ngày mai'
Tác dụng: Chỉ tin tưởng thôi thì sẽ chẳng có gì xảy ra. Nếu không thật sự bắt tay vào hành động ta không bao giờ thay đổi được bất cứ điều gì."
"Không cần phải xoắn!"
◎ Chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình hướng về Lâu đài Valhalla.
Nhờ game này khác với MonKari ở chỗ ta không tấn công đồng đội được nên Yozora và Sena vẫn chưa gây sự với nhau. Cho đến giờ mọi chuyện vẫn khá thuận buồm xuôi gió.
Chúng tôi có vài cuộc đụng độ với mấy đám Chiến binh Warasubo khác, có thêm cả vài con Hiệp sĩ Warasubo và Pháp sư Warasubo. Nhưng do bọn chúng cứ hiện ra mà không tấn công nên gọi chúng là một cục điểm kinh nghiệm thì hợp hơn là kẻ địch.
Chúng tôi cứ tiếp tục lên level, Yozora và những người khác cứ tiếp tục học thêm những tuyệt chiêu cực mạnh.
Còn tôi thì toàn học được những kỹ năng dễ sôi máu như "Đừng nghe chuyện đứa bạn cùng lớp đã sinh em bé." và "Tôi nghĩ mình sẽ cố hết sức vào ngày mai." và "Nè mụ già, mau nôn tiền ra để tao tới quán pachinko [34]." và "Giấy báo tử vì nợ tiền bọn xã hội đen".
Vì cũng chẳng có gì khác để làm trong trận chiến nên tôi cứ tiếp tục xài tuyệt chiêu duy nhất mà nghe có vẻ tích cực "Tin vào ngày mai" nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Trong lúc nhìn đồng đội của mình tiếp tục cuộc tàn sát, tôi nghĩ về warasubo.
Hồi còn sống ở Kyuushuu tôi vẫn còn đang học tiểu học và chưa tự nấu ăn được, nhưng tôi vẫn nhớ món warasubo mà tôi luôn ăn ở nhà hàng bạn bố tôi rất là ngon.
Tôi thậm chí ăn cả phần warasubo chiên xù và warasubo tempura [35] mà Kobato không dám ăn vì sợ.
Không biết liệu mình có kiếm được vài con warasubo ngon ở đây không.
Tôi rất muốn tự tay nấu thử warasubo vào một lúc nào đó.
Warasubo nướng vỉ, warasubo tempura, warasubo sashimi [36], warasubo kabayaki [37], mỳ Ý warasubo, cà ri warasubo, hamburger warasubo, patê warasubo... có quá nhiều món tôi có thể làm.
Chúng tôi tiếp tục tiến lên trong lúc tôi suy ngẫm về warasubo và cuối cùng cũng đến được chỗ của Ma Vương.
Ma Vương cũng là một con warasubo luôn.
Vì là Ma Vương nên hắn to gấp 10 lần một Chiến binh Warasubo và mặc bộ áo giáp rất ra dáng Ma Vương, tay thì cầm khiên và một chiếc rìu khổng lồ.
Ma Vương Warasubo đột nhiên tấn công chúng tôi
"Cái quái gì đây, sao Ma Vương lại đột ngột tấn công chúng ta!?"
Sena, vốn đi đầu nhóm, hét lên trong lúc né đòn tấn công của Ma Vương.
"Em đoán họ vẫn chưa kịp hoàn thành phần lời thoại của Ma Vương."
Rika vừa nói vừa dùng súng bắn về phía Ma Vương.
Bằng! Bằng!
Tất cả đều trúng Ma Vương, nhưng chẳng hề có tác dụng gì cả.
"Cũng không có gì ngạc nhiên, Ma Vương khỏe quá..."
"Hây da!!"
Sena hét lên một tiếng và xông thẳng về phía Ma Vương, tay vung búa lên quá đầu.
Nhưng Ma Vương đỡ đòn tấn công đó bằng khiên của mình.
Sau đó hắn giơ rìu lên và phàn công, để lại một vết chém sâu hoắm trên tay phải của Sena.
Máu phun ra từ vết thương của cô ta trông cứ như thật.
"C-cậu có sao không!?"
"Không... đau, nhưng có cảm giác thật khó chịu... Đòn tấn công đó cũng làm mất gần nửa HP của ta..."
Sena nói với vẻ mặt hơi nhăn nhó.
"Nhưng đánh nhau là phải như thế này chứ. Kẻ địch càng mạnh thì cảm giác khi đánh bại được hắn càng sướng."
Sena nói nghe thật là oách trong lúc nhấc búa lên lần thứ hai.
"Ta chỉ cần nhắm vào sơ hở của hắn ngay sau khi đòn tấn công đầu tiên của ta trúng đích...!"
Ma Vương phóng một đòn tấn công khác về phía Sena, người đang xông vào hắn.
Mặc dù có cơ thể khổng lồ như hắn có thể sử dụng một loạt đòn tấn công nhanh liên tục, khiến cho Sena không thể làm gì khác ngoài né tránh.
"Aaa thôi nào! Làm sao mà ta tấn công được hắn nếu cứ như vầy!?"
"Thịt! Kỹ năng 'Rose Guard' của tôi có thể hóa giải tấn công của kẻ địch nhưng chỉ được một lần thôi! Đừng bận tâm cứ xông vào tấn công trực diện đi!" Yozora hét lên.
"! Vậy thì có trúng đòn ta cũng không sao hở!? Nếu thế ta sẽ dốc toàn lực vào đòn 'Blast Hammer' để tấn công hắn!"
Sena tạm thời lùi ra xa khỏi Ma Vương, rồi lao vào tung một đòn tất sát.
'Blast Hammer' là tuyệt chiêu mạnh nhất mà Sena học được cho đến lúc này và có sức hủy diệt rất lớn, nhưng đòn tấn công này có quá nhiều sơ hở nên rất khó dùng.
Nhưng được kỹ năng hóa giải đòn tấn công của Yozora bảo vệ, tuyệt chiêu của Sena chắc chắn sẽ trúng đích.
Tốt rồi...!
"Blast... HAMMERRRRRRR!!"
Cái búa biến lớn lên gấp ba lần và được bao bọc trong một ngọn lửa hừng hực.
Ma Vương vung rìu vào Sena, người đang lao tới chỗ hắn. Đòn tấn công của Ma Vương nhanh hơn Sena, nhưng đây chính là lúc chúng tôi sử dụng 'Rose Guard' của Yozora!
"Yozora!"
Tôi hét gọi Yozora.
"Hừm... Đồ họa của bức tường này cũng khá giống thật."
...Yozora đang nhìn đi chỗ khác.
"Yozoraaaaaaa!?"
Đó là những lời cuối cùng của Sena.
Xoẹttttt....
Đòn tấn công Ma Vương chặt người Sena làm hai khúc, và cơ thể đẫm máu của cô ta bị hút vào mặt đất.
"Yozora..."
Tôi trợn mắt nhìn Yozora một lúc, và thế là cô ta nói với một nụ cười tự mãn.
"Tớ chỉ có nói là 'Kỹ năng 'Rose Guard' của tôi có thể hóa giải tấn công của kẻ địch nhưng chỉ được một lần thôi!' Tớ nói là sẽ sử dụng nó hồi nào?"
"Vậy thế còn câu 'Đừng bận tâm cứ xông vào tấn công trực diện đi!'?"
"Ý tôi là cô ta mau xông vào để Ma Vương giết đi cho rồi."
Cô ta vẫn xấu xa như mọi khi.
Cô ta thậm chí có thể giết đồng đội của mình trong một game mà ta không thể tấn công trực tiếp nhau.
"C-cô! Cô làm cái quái gì thế hở!? Ai thèm quan tâm đến một bức tường ngu ngốc chứ!?"
Một phiên bản hồn ma màu xanh nhạt trong suốt của Sena xuất hiện ở nơi cơ thể của cô ta biến mất và cứ vung búa tới tấp vào Yozora.
Nhưng lần nào cây búa cũng chỉ xuyên qua người Yozora.
"Hừm, vô ích thôi! Nhân vật đã chết không thể làm gì trong game nữa. Nói thế này cho dễ hiểu, cô đã thua tôi rồi, con ma Thịt đần độn!"
Sena rên rỉ trước đòn công kích của Yozora.
"Grừ...! Chúng ta không có phép hồi sinh nào sao!?"
"Đáng tiếc là không." Rika lắc đầu nói.
"Vậy là chúng ta đã mất một tanker rồi, tình hình bây giờ khá là nguy ngập. Chúng ta phải làm sao đây?"
"Để em giải quyết cho."
Yukimura nói rồi lao thẳng vào Ma Vương.
"Lôi Kiếm."
Sấm sét bao lấy thanh kiếm Nhật và cậu ta tung ra một chiêu thức nhanh như ánh chớp.
Đòn đánh trúng vào tay Ma Vương, và có vẻ là cũng gây ra một ít sát thương.
Tuy nhiên đòn phản công của Ma Vương vẫn hất văng Yukimura.
"Để tớ hỗ trợ, Yukimura."
Rika liên tiếp bắn mấy loạt đạn về phía Ma Vương để ngăn không cho hắn kết liễu Yukimura.
Có vẻ bực tức, Ma Vương quay lại và xông đến chỗ Rika, phóng ra một đòn tấn công kinh hồn sau khi thu hẹp khoảng cách chỉ trong chớp mắt.
Tôi không tin Rika có thể sống sót qua được đòn tấn công đó với kỹ năng phòng thủ thấp như thế.
"Hừm. 'Rose Guard'."
Tuyệt chiêu của Yozora tạo ra một tường chắn bằng hoa hồng ở trước mặt Rika và đánh bật đòn tấn công của Ma Vương. Bức tường chắn cũng bị phá hủy theo, nhưng vẫn cho Rika đủ thời gian để rút lui.
"Cảm ơn, Yozora-senpai."
"Đúng là một kỹ năng quá tuyệt. Chúng ta dư sức thắng nếu cậu cứ dùng nó lên Yukimura đúng không?"
Yozora lắc đầu trước đề nghị của tôi.
"Dùng chiêu đó tốn quá nhiều MP. Tớ chỉ xài được 3 lần nữa là kịch."
Ma Vương có vẻ nhận ra kỹ năng của Yozora, thế là hắn chuyển mục tiêu sang tấn công cô ta.
Nhưng Yozora vẫn điềm nhiên như mọi khi,
"Mọi người lẻn ra đằng sau và tấn công trong lúc tớ thu hút sự chú ý của hắn."
Vậy có nghĩa là cô ta sẽ tự lấy mình làm mồi nhử cho bọn tôi hở.
Tôi đoán thậm chí cả Yozora cũng có thể hợp tác với người khác nếu cô ta thật sự muốn thế...
Rika và Yukimura làm y như những gì Yozora bảo và sử dụng sơ hở mà cô ta tạo ra để lẻn ra đằng sau Ma Vương.
Ma Vương chuẩn bị tung đòn tấn công Yozora, nhưng cô ta vẫn điềm tĩnh và sử dụng Rose Guard lên chính-
"Ros- Fuhyah!?"
Đột nhiên Yozora ngừng cử động và kêu lên một tiếng dễ thương lạ thường.
"Sao vậy!?"
"Kh, c-cái gì!? H-Hyahh!?"
Yozora bật ra một tiếng la kỳ lạ nghe như cô ta đang cười, rồi bị chiếc rìu của Ma Vương chặt làm hai trước khi cô ta có thể sử dụng Rose Guard.
Đòn tấn công của Rika và Yukimura có gây ra sát thương cho Ma Vương, nhưng kết quả là Yozora chết.
Giờ thì chúng tôi thật sự tiêu rồi.
"Nè chuyện gì đã xảy ra vậy Yozora!?"
Tôi hỏi, và rồi hồn ma Yozora hiện ra với khuôn mặt méo đi vì giận dữ.
"Đ-đồ miếng thịt chết tiệt...!!"
"Ahaha, Đồ~ngốc Đồ~ngốc! Đừng có xem thường ta!"
Giọng Sena vọng vào từ bên ngoài chứ không phải từ trong headphones.
Tôi đoán Sena đã tháo thiết bị Visual Boy của cô ta ra và cù lét Yozora.
Cù lét khi người ta đang chơi dở ván game... cô ta cũng tồi tệ y như Yozora vậy...
"Grừừừừ!!"
Ma Vương gầm lên một tiếng và tấn công Yukimura.
Cơ thể của Yukimura biến mất trong lúc máu vẫn đang phun ra từ những vết thương của cậu ta.
"Ước nguyện của em vẫn luôn là được chết trên chiến trường..."
"...Sức tấn công của Ma Vương có vẻ hơi cao. Em sẽ bảo họ sửa lại sau."
Sau đó Ma Vương liền lao về phía Rika, người nãy giờ vẫn nhảy quanh và bắn về phía hắn.
...Giây phút cuối cùng của bọn tôi đã đến rồi phải không...
Những người duy nhất vẫn còn sống là tôi và Rika, trong khi tôi hoàn toàn vô dụng.
Thôi kệ, tôi cứ tiếp tục sử dụng "Tin vào ngày mai" vào Ma Vương.
Xoạt!!!
Đòn tấn công của Ma Vương cuối cùng đã đánh trúng Rika, và thế là Rika cũng hy sinh.
Ma Vương từ từ tiến về chỗ tôi, thành viên sống sót cuối cùng của nhóm, để tung đòn kết thúc.
Tôi vẫn đứng vững là tiếp tục xài kỹ năng "Tin vào ngày mai".
Để đến được đây chúng tôi đã tàn sát tất cả lũ warasubo đó.
Có lẽ đây là cái chúng tôi đáng phải chịu.
Ma Vương bổ cây rìu của hắn xuống đầu tôi-- ...và ngay lúc đó!!
Kỹ năng "Tin vào ngày mai" mà tôi sử dụng đột nhiên làm toàn thân tôi phát sáng và thổi bay tên Ma Vương! Một thông điệp mới "Kỹ năng thăng cấp! 'Tin vào ngày mai' được nâng thành 'Hơi Thở Thần Linh'" xuất hiện trước mặt tôi. Tôi vội vàng kiểm tra "Hơi Thở Thần Linh" trong bảng menu kỹ năng và nó viết: "Phép thuật tấn công tối thượng có khả năng đánh bại Ma Vương, chỉ được ban tặng cho những ai không bao giờ từ bỏ hy vọng." Được rồi, chúng ta vẫn có thể chiến thắng! Tôi chọn "Hơi Thở Thần Linh" và giải phóng sức mạnh của nó vào Ma Vương. Hắn ta biến thành tro bụi khi bị lưỡi gươm ánh sáng của tôi xuyên thủng--...
--...là chuyện tôi ước gì đã xảy ra, nhưng thật không may tôi cũng chết như những người khác.
"Sau trận chiến đó, không ai còn nhìn thấy họ nữa."
Người dẫn truyện trang trọng thông báo, tiếp theo màn hình tối sầm lại.
Mấy chữ "GAME OVER" đẫm máu to tướng hiện ra.
◎ Sau đó chẳng ai muốn chơi lại lần nữa cả (và chúng tôi cũng không lưu lại) nên chúng tôi quyết định bỏ luôn RomaSaga.
"...Xì, nếu cô cứ bảo vệ ta lúc ta xông vào thì chúng ta có thể đã đánh bại được Ma Vương rồi."
"Ai thèm quan tâm chứ, bọn ta vốn có cần đến cô đâu. Nếu cô cứ ngậm cái mồm lại và làm một con ma ngoan ngoãn thì bọn tôi đã thắng dễ dàng rồi."
Tôi cất thiết bị Visual Boy đang đeo trong lúc nhìn Sena và Yozora lại cãi nhau như mọi khi.
Và lúc đó, ánh mắt tôi và Rika, cũng đang cất thiết bị Visual Boy đi, chạm nhau.
"Hừm, anh không chắc phải nói làm sao, nhưng... Giống như có cảm giác là ta nên tránh chơi game với hai người kia."
Tôi nói với một nụ cười gượng gạo, và thế là Rika nghiêng đầu bối rối vì lý do gì đó.
"Anh nghĩ vậy sao? Nhưng Rika đã rất vui mà."
"Ơ?"
Rika mỉm cười dịu dàng trước sự ngạc nhiên của tôi.
"Đây chỉ là lần đầu tiên em chơi game với mọi người, nhưng quả thật nó rất vui."
Trong lúc cảm thấy hơi bối rối vì nụ cười hút hồn của cô ta, tôi nhớ lại tất cả những lần chúng tôi chơi game cùng nhau.
...Đúng là nếu nghĩ lại, chúng thật ra khá là vui.
"Cô chết rồi mà vẫn dám ngán đường tôi. Cô thậm chí còn tồi tệ hơn một miếng thịt thiu. Tại sao cô không thử sống có ích bằng cách tự biến mình thành nguyên liệu bánh bao đi. Đó là việc duy nhất có ích cô làm được cho xã hội."
"Làm như một cái cây thấp kém như cô có quyền than thở về một con người như ta. Biết thân biết phận đi. Hơn nữa tại sao cô lại chọn cái bộ đồ hóa trang hoa hồng ngu ngốc đó chứ, hoa hồng với cô phải nói là đối lập nhau hoàn toàn."
Yozora và Sena vẫn còn đang cãi nhau.
Nghe có vẻ kỳ cục, nhưng có lẽ hai người bọn họ thật ra rất thích chơi game đó.
...Nhưng còn lâu bọn họ mới chịu thừa nhận điều đó.
"Hừm. Một con vượn chỉ biết vung búa như người tiền sử sẽ chẳng bao giờ hiểu được vẻ đẹp của một Thiếu Nữ Hoa Hồng giống tôi. Cô biết không, bộ dạng mọi rợ đó quả thật rất hợp với cô."
"Ta là một Thợ rèn! Một thành phần có văn hóa và đẹp đẽ của xã hội!"
"Vậy ra cô cho rằng một người có văn hóa sẽ đi loanh quanh nện búa vào đầu người khác à, đồ người hang động chết tiệt?"
"Vì đó là setting của game này, ta cũng đâu làm khác được!"
"Hử? A xin lỗi nhé, tôi không biết nói tiếng khỉ. Làm ơn chọn một ngôn ngữ con người nếu cô muốn nói chuyện với tôi."
"......'Fuhyah!?'"
"...! C-cô đồ...!"
Khuôn mặt của Yozora đỏ bừng sau khi Sena nhại lại tiếng la của cô ta lúc bị Sena cù lét.
"...Thịt... Một ngày nào đó tôi sẽ trả lại cho cô gấp 1000 lần chuyện này... Tôi sẽ khiến cô hối hận vì đã làm thế với tôi đến mức mà cô phải ước gì mình chết đi... Tôi sẽ khiến cô nhục nhã đến mức mà cô phải ước gì mình chưa từng được sinh ra..."
"H-hừm, c-cứ thử xem?"
Sena rõ ràng đang sợ hãi trước giọng điệu đầy sát khí của Yozora.
"Nhưng nói gì thì nói, tiếng la của chị rất là dễ thương đó Yozora-senpai. Vô cùng moe."
Ngay cả tôi cũng phải bật cười.
"Em nói cũng đúng đó. Nhưng mà anh ước gì mình có thể thấy vẻ mặt cậu ta trông như thế nào lúc đó."
"Đ-đừng có bảo tôi dễ thương!"
Dáng vẻ Yozora quay mặt đi vì xấu hổ, biết nói thế nào nhỉ, cũng dễ thương như giọng nói của cô ta hồi nãy.
"...Ư..."
Tôi không biết tại sao, nhưng Sena cứ trừng mắt nhìn tôi.
"S-sao cơ?"
"K-không có gì, đồ đần."
Đôi khi tôi chẳng hiểu nổi cô ta đang nghĩ cái gì nữa.
Mà dù sao đi nữa, lần chơi game chung đầu tiên kể từ khi Rika và Yukimura tham gia CLB Láng giềng đã kết thúc như vậy đấy.