Boku wa Tomodachi ga Sukunai

flag ①)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sau giờ học.

Lúc tôi bước vào phòng sinh hoạt của CLB Láng giềng, có một cô bé đang cuộn tròn nằm ngủ trên ghế sofa.

Mái tóc bạc và một nước da trắng như tuyết --- Một người ngoại quốc.

Khò Khò*, tiếng ngáy khe khẽ dễ thương vang lên từ gương mặt thánh thiện đó.

Từ chiều cao đến gương mặt, cô bé này trông như một học sinh tiểu học vậy.

......Sao lại có một cô bé ngoại quốc nằm trong phòng sinh hoạt thế nhỉ?

Tôi nghiêng đầu,

"Này......"

Dù sao, tôi cũng phải gọi con bé dậy. Tôi thử lấy tay ấn vào má con bé.

Ôi chà, mịn quá.

Ấn ấn*

"Ưmm......"

Dù có hơi cau mày, nhưng con bé vẫn không thức dậy.

Ấn ấn ấn ấn*

Tôi cứ tiếp tục ấn thêm.

Không hiểu sao nữa, cứ như nó đã trở thành một thói quen vậy.

"Ưmm......"

Sau khi bật ra một tiếng kêu khe khẽ, con bé lại chìm vào giấc ngủ.

Và vào lúc đó, tôi rốt cuộc cũng để ý tới bộ đồ nữ tu con bé đang mặc.

Vậy, có nghĩa là cô nhóc này là ma sơ?

Trong Học viện Thánh Chronica này, có một số sơ được nhà thờ cử đến để dạy môn Thần học và Đạo đức.

Nhưng dù vậy, một đứa nhóc như thế này mà......

Tôi nghĩ trong lúc tiếp tục ấn ấn má con bé.

-- *Két*.

Nghe thấy tiếng mở cửa, tôi cuống cuồng quay lại. Và đứng ngay lối vào phòng sinh hoạt chính là Yozora, Sena và Yukimura.

Trên tay Yozora là một chiếc điện thoại di động.

"...... Tớ vừa mới chụp được tấm hình một tên yankee quấy rối bé gái đang ngủ này......"

"Kodaka...... Bộ cậu là lolicon à?"

Yozora và Sena đều tỏ thái độ rất nghiêm túc.

Quấy rối bé gái đang ngủ --- Không, tuy quả thật theo nghĩa đen thì mấy từ này là đúng, nhưng không hiểu sao, có một cảm giác không trong sáng vang vọng trong câu nói đó!

"Không, không phải vậy! Tớ thật sự không hề có mấy cái ý định đó đâu......"

"Hãy để chuyện đó cho những người xem bức hình này phán xét...... Dù thế nào thì bây giờ, tớ sẽ đăng tải bức hình này lên một imageboard phù hợp."

Thật đáng sợ vì Yozora có vẻ nói là làm.

"Aniki có khác. Trẻ không tha, già không chừa."

"Anh có định làm gì con bé đâu chứ!"

Tôi la Yukimura, người đang nhìn tôi với một ánh mắt đầy ngưỡng mộ và nói những thứ không thể tưởng tượng nổi.

Tôi có linh cảm rằng nếu không sớm chỉnh lại quan điểm của cậu ta về việc thế nào mới là một "người đàn ông đích thực" thì sẽ rất tồi tệ......

"Hừm", có vẻ không vui, Yozora khịt mũi.

"Thôi, việc đăng tải bức hình chỉ là đùa thôi. Một vụ tai tiếng của thành viên khiến CLB bị đình chỉ cũng chẳng hay ho gì. Khuynh hướng đặc biệt của Kodaka sẽ là bí mật chỉ giữa chúng ta......"

"Tớ đã nói rồi, không phải vậy đâu!"

Và, vào lúc đó.

"Hơ...... u oa......?"

Cô bé mở mắt, có lẽ là do vụ lộn xộn nãy giờ.

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

"Anh, anh là ai!?"

Với đôi mắt xanh biếc xinh xắn đang mở to vì ngạc nhiên, cô bé tóc bạc giật mình ngồi dậy.

Sau đó, con bé nhìn về phía Yozora và những người còn lại ở sau lưng tôi, vẻ mặt nó trở nên sợ hãi.

"Ối á! Mi, Mikazuki Yozora......!"

"Đã lâu không gặp, Maria. Chào mừng đến phòng sinh hoạt của chị."

Yozora nói.

Maria......? Hình như mình đã nghe cái tên này ở đâu rồi thì phải?

"Gừ gừ gừ......", với đôi mắt thách thức như một chú mèo bị khiêu khích, cô bé tên là Maria trừng trừng nhìn Yozora.

"Gì, cái gì mà 'Phòng sinh hoạt của chị'! Đây vốn là phòng ngủ trưa của tôi và chính chị là người đã dùng thủ đoạn để chiếm đoạt nó từ tay tôi!"

"’Dùng thủ đoạn để chiếm đoạt’ sao nghe có vẻ bất lương quá. Không phải chị đây đã lấy chỗ này làm phòng sinh hoạt đúng theo thủ tục với sự đồng ý của chính em sao?"

Yozora nói với một nụ cười nhạt đầy hiểm ác.

"...... Này Yozora. Cậu biết cô bé này à?"

Tôi hỏi,

"Tớ có nói với cậu rồi thì phải. Takayama Maria. Một sơ làm việc ở trường này, cố vấn của CLB Láng giềng."

"Cố vấn sao!? Cô nhóc này á!?"

Nghe thế, Maria phồng má nổi giận.

"Không, không được nói tôi là nhóc! Tôi là một giáo viên đủ chuẩn đấy, anh biết không!"

"Không phải, nhưng tại cô nhỏ con quá...... À mà, cô bao nhiêu tuổi rồi?"

Tôi hỏi trong lúc nghĩ trong đầu rằng có lẽ, cũng giống như mấy nhân vật tiểu thuyết và truyện tranh, cô ấy chắc là một người có gương mặt cực kỳ trẻ con.

"Mười tuổi!"

"Hở, đúng là giống mười tuổi thật."

Maria ưỡn bộ ngực lép kẹp của mình ra một cách tự hào,

"Nhưng nhờ trí tuệ uyên thâm mà tôi có thể làm giáo viên khi chỉ mới mười tuổi. Tôi quá vĩ đại so với mấy người, lũ heo vô dụng, lũ quít thúi, biết không hả! Quỳ xuống và ca ngợi tôi đi, bọn rác rưởi!"

Con bé có giọng lưỡi nanh nọc bất ngờ.

Chóc*

Yozora lại gần và búng vào trán Maria...... sensei?

"Úi!"

Cô bé tóc bạc ứa nước mắt.

"Huuuu~, dám ra tay với cả giáo viên, đồ côn đồ thối tha! Đồ cặn bã xã hội! Cục ị! Não chim!"

"Chà, là giáo viên mà em không biết à? Chiếu theo những gì được viết trong mục 1 điều 37 của nội quy Học viện Thánh Chronica, 'Người lớn tuổi hơn có quyền đưa hình phạt cụ thể nhằm mục đích giáo huấn người nhỏ hơn mình, dù cho người đó có là giáo viên hay sơ đi chăng nữa'."

"Ủa, thật vậy hả?"

Maria hỏi lại, mắt ngân ngấn nước.

Nghe vậy, Sena thở dài,

"...... Đời nào mà có cái điều luật ngu ngốc như vậy chứ. Đừng có phát ngôn bừa bãi như thế."

"Mi, Mikazuki Yozora, Aaa...... Tôi lại bị chị lừa nữa rồi!"

Maria nói với giọng đầy căm phẫn.

"...... Lại bị?" Tôi hỏi.

"Lúc tôi bị chọn làm cố vấn ấy! Ả này không biết từ đâu chui ra và yêu cầu tôi giao nơi này cho ả làm phòng sinh hoạt CLB và khi tôi từ chối, ả liền, ả liền tát vào má phải của tôi!"

"Thật ngang ngược......"

"Và, và rồi, ả ta nói 'Chúa dạy rằng: Nếu ai tát vào má phải của anh, thì giơ luôn má trái cho họ vả tiếp --- Nên chị sẽ tát má trái em luôn!', vừa dứt lời thì má trái của tôi bị tát cái bốp...... Đau lắm! Hơn nữa tôi vẫn chưa giơ má trái ra! Tôi vẫn chưa giơ má trái ra mà!"

Mikazuki Yozora...... một kẻ mặt dạn mày dày đến Chúa cũng chẳng sợ.

"Rồi chưa hết, ả ta lại nói 'Chúa còn dạy: Sau khi giơ má trái cho họ vả, việc tiếp theo là dâng hiến phòng của anh. Ngoài ra anh còn phải ký tên và đóng dấu vào mẫu đơn thành lập CLB'. Và là một bầy tôi của Chúa nên lời của Chúa đối với tôi là tuyệt đối, vì thế tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trở thành cố vấn và thậm chí là đi chuẩn bị phòng! Sau đó, tôi đã tra lại Kinh thánh, nhưng chẳng có dòng nào viết như vậy cả. Chúng đều là bịa đặt! Đồ trộm cướp! Đồ cục ị!"

"Không, em không nên để bị lừa như vậy mới phải......"

Với ánh mắt chê trách tôi bắt bẻ con bé,

"Tôi, tôi cũng thấy là lạ! Nhưng, nhưng, tôi sợ...... Nếu phản kháng, tôi có thể bị đánh nữa...... Hu hu...... Hic hic......"

"A...... Ôi trời, đúng là khốn khổ thật......"

Maria oà khóc, tôi liền vỗ nhẹ lên đầu con bé.

Trước tiên dùng vũ lực để triệt tiêu ý chí phản kháng, sau đó là đưa ra yêu sách vô lý.

Cứ như yakuza vậy.

"Maria à. Chúa dạy rằng --- Lỗi thuộc về kẻ để bị lừa."

"D-dối trá!"

Tuy nhiên, với một vẻ nghiêm túc, Yozora nói tỉnh bơ.

"Chị đây đâu có nói dối. Nó được viết trong tiết mười sáu của Sách phúc âm Hấpdiêm đó thôi. Đó là Kinh nguỵ tác nên không được ghi lại trong Kinh thánh."

"Thật, thật vậy à?"

"Ừ. Quả nhiên, cho dù là một ma sơ thiên tài thì cũng đâu thể biết hết được Kinh nguỵ tác, đúng không?"

"Ư......"

Maria rên ư ử vì bị sỉ nhục.

"Lại chém gió nữa rồi......."

"Ơ? Tôi lại bị lừa à!?"

Nghe Sena nói, cuối cùng Maria cũng nhận ra rằng mình đã bị lừa.

“Đồ trời đánh dám bịa đặt lời Chúa!"

"Vì bản thân Chúa cũng chỉ là một sản phẩm bịa đặt, nên chị đây có thể bịa đặt lời của Chúa. Đúng hơn, em có thể gọi chị là Chúa."

"Chị, chị...... Thế tại sao chị còn vào học ở ngôi trường này chứ!?"

"Vì nó gần nhà và học phí cũng rẻ."

Yozora trả lời ngay lập tức trong khi Maria vẫn còn đang rùng mình khiếp sợ.

...... Mặc dù đây là một ngôi trường Công giáo lớn, bạn không nhất thiết phải theo đạo Cơ-đốc để được nhận vào học.

Tôi cũng không theo đạo, và có lẽ hơn một nửa học sinh ở đây không phải tín đồ của đạo Cơ-đốc.

Nhưng cho dù thế, rất ít người dám tự gọi mình là Chúa, tôi nghĩ vậy.

Và hai trong số những ngoại lệ ít ỏi đó, thật khó chịu làm sao, lại ở ngay trong CLB của chúng tôi.

"À, gạt chuyện Chúa qua một bên, đánh trẻ con cũng chẳng hay ho gì đâu."

Nghe tôi nói vậy,

"Yên tâm, Kodaka. Là một người tốt bụng, tớ đảm bảo rằng sẽ không dùng vũ lực đến mức để lại cho con bé vết sẹo về thể xác cũng như tinh thần."

"Một câu nói tự cho mình là đúng đắn kiểu kiểu như 'Thân thiện với Trái Đất' hở......"

Sena nói với giọng điệu mỉa mai.

"Ư hư hư hư ~ Khốn kiếp Khốn kiếp Khốn kiếp! Cút xuống Địa ngục đi, đồ cục ị Yozora!"

"Nào, bình tĩnh nào. Một người theo đạo không nên nói những lời như vậy."

"Ư...... hư oa......."

Lúc tôi vỗ nhẹ đầu để làm con bé bình tĩnh lại, Maria trở nên im lặng.

Rồi con bé ngước nhìn tôi,

"Mà, mấy người là ai? Cái chị tóc vàng kia hình như là con gái của Hiệu trưởng, nếu tôi nhớ không nhầm."

"Anh là Hasegawa Kodaka. Cậu này là Kusunoki Yukimura."

"...... Mấy người là thành viên của CLB à?"

"À, ừ."

Lúc tôi vừa gật đầu, Maria đột nhiên lùi xa khỏi chỗ tôi và gầm gừ như một chú mèo.

"Uhuhu, tôi hiểu rồi, mấy người đều là tay chân của Yozora......"

Cô bé tỏ thái độ hoàn toàn thù địch.

"Vô lễ. Ta đây mà là tay chân của hạng người đó à."

Sena nói có vẻ kinh ngạc, và rồi,

"À, Đúng vậy. Cái cục Thịt này chẳng liên quan gì với chị, thật ra, cô ta không phải là thành viên CLB mà chỉ là người ngoài....... A-ơ, cô là ai? Sao cô lại ở đây?"

"Ơơơ!? Ta là thành viên CLB mà!"

Lúc có vẻ như sắp bị khai trừ, Sena cuống cuồng đính chính.

"Gừ, sao cũng được!"

Maria la toáng tên.

"Dù thế nào, thì căn phòng này là của tôi! Cái ghế sofa này nào chỗ tốt nhất để ngủ trưa! Tôi không làm cố vấn cho cái CLB vớ vẩn này nữa! Tất cả biến hết ra ngoài!"

"Đừng tưởng vì em là người chịu trách nhiệm ở đây thì có thể độc chiếm cái phòng này nhé......"

Maria có vẻ không thèm nghe lời nghe lời bắt bẻ của Sena.

Và rồi,

"...... Hừm, rốt cuộc thì công việc này quá nặng nề đối với một đứa trẻ hở......"

Yozora nói và thở dài.

"Chị, chị nói cái gì......!?"

Maria hỏi lại đầy kích động.

Yozora nhìn về phía này và thở dài,

"Hàà...... Đúng như mình nghĩ, một đứa con nít không thể nào trở thành cố vấn cho một CLB. Dù hơi tiếc, như chúng ta phải từ bỏ căn phòng sinh hoạt này thôi. Mình thật ngốc khi giao trách nhiệm cố vấn CLB nặng nề cho một đứa nhóc. Mình đáng lẽ phải đề nghị một giáo viên khác trưởng thành hơn. Nếu là một người trưởng thành, người ta sẽ không vô trách nhiệm tới nỗi trốn tránh những công việc mà mình đã đồng ý đảm nhận......"

Nghe những lời nói đó của Yozora, "Gư ư ư......", Maria rên rỉ,

"Tôi, tôi là một người lớn tuyệt vời."

"Đừng tự ép mình, cô bé ạ. Em cứ thoải mái dùng phòng này làm nơi ngủ trưa. Cứ để công việc cố vấn CLB khó khăn này cho người lớn.............Hừm, nhưng mình những tưởng sơ Maria-sensei thiên tài sẽ có thể gánh vác nó chứ...... Chắc là mình đã kỳ vọng quá nhiều...... Ôiii, đừng để ý những gì em vừa nói. Vì chuyện này đơn thuần là hậu quả do em đã sơ suất khi cho rằng Maria-sensei, người khiến người lớn còn phải thấy hổ thẹn, sẽ xử lý công việc này dễ dàng."

"AAA --------- AA ------ A!!"

Maria hét lên.

"Tr, trở thành cố vấn là chuyện như đi dạo đối với tôi! Và hơn nữa, tôi đã là một người trưởng thành, vì thế tôi sẽ không từ bỏ công việc mà mình đã tiếp nhận! Ban nãy...... chỉ là lỡ lời thôi!"

"Em không nên tự ép mình, biết không?"

"Tôi, tôi đâu có tự ép mình!"

Maria nói vậy với giọng nghiêm túc mà không hề nhận ra mình đang bị Yozora xỏ mũi.

"Chị biết là em đang tự ép mình mà. Rõ ràng là em không muốn trở thành cố vấn CLB phải không?"

"Tôi, tôi có muốn!"

Một ánh mắt xấu xa loé lên từ sâu thẳm trong đôi mắt, Yozora tiếp tục hỏi.

"Hừm...... Vậy, em sẽ trở thành cố vấn của bọn chị à?"

"Đương, đương nhiên!"

"Vậy hãy dập đầu xin chị đây cho em là cố vấn đi."

"Xin hãy cho em làm cố vấn."

Maria dập đầu khí thế.

"Vậy chị sẽ sử dụng căn phòng này tuỳ ý mình đúng không?"

"Vâng!"

...."chị" là sao?

"Em sẽ thề trước Chúa chứ?"

"Em xin thề!"

Con bé đã thề mất rồi......

"Nếu còn nói đến chuyện xin thôi, em sẽ không phiền để chị lột sạch đồ, chụp vài ba tấm ảnh và tung lên mạng chứ?"

"Không hề!"

Bộ cô là ác quỷ à?

"Để không quấy rầy hoạt động CLB của anh chị, em phải ngồi im lặng trong góc phòng, rõ chứ?"

"Đã rõ!"

Cô thật tồi tệ!

"Rồi. Vậy em đã được phép làm cố vấn của CLB Láng giềng. Lấy làm biết ơn đi, Takayama Maria."

"Ừm, cảm ơn chị Yozora............ Ơ, A-Ơ......? Ơơ!? A-ơ A-ơ!?"

Nhận thấy có gì bất ổn ở đây, cô bé Maria bối rối vắt óc suy nghĩ.

"Vậy chúng ta hãy cùng hoan nghênh Maria-sensei phục chức cố vấn đi nào. Từ nay bọn em sẽ phải cậy nhờ cô việc quán xuyến chăm nom phòng sinh hoạt CLB. Nhiệm vụ chính của cô là dọn dẹp phòng sau khi bọn em về. Đó là một trách nhiệm nặng nề nhưng em vẫn tin chắc có thể trông cậy ở cô."

Nói rồi Yozora bắt đầu từ tốn vỗ tay.

"Này, các cậu cũng vỗ tay đi chứ."

"A, à à......"

Nghe vậy Sena, Yukimura và tôi cũng vỗ tay chúc mừng cho Maria tuy hơi rời rạc.

Lốp bốp lốp bốp......

"Ơ, hơ hi hi...... Thiệt ngại quá~"

Maria cười ngượng nghịu.

"Được, được rồi, cứ để đó cho tôi, lũ rác rưởi! Ahhahahaha, ahhahahahahaha!"

"Ổn rồi, à, chị thấy hơi khát, mang trà lại đây."

"Vâng!"

...... Một cô bé ngốc nghếch làm sao.

Thế là xung đột giữa CLB Láng giếng và cô nhóc nữ tu Maria đã dịu đi như vậy đấy. Liệu đây là chuyện tốt hay xấu thì chính tôi cũng không dám chắc.

-------------------

Đêm hôm đó.

Ở nhà, trong lúc đang dùng cơm tối cùng đứa em gái Kobato, tôi kể cho con bé nghe về sự việc ngày hôm nay.

"...... Nhưng giáo viên mười tuổi mà cũng có thật à. Hay nhỉ."

Mặc dù tính tình của con bé vẫn cứ như đứa nhóc mười tuổi.

"......An-chan dạo chừ cứ núa về mấy hoạt động CLB miết."

Kobato lẩm bẩm điều gì đó với giọng nhỏ xíu.

"Hửm? Em vừa nói gì à?"

"Hừm, không có gì quan trọng cả...... Kukuku..... chuyện này mà khiến trái tim của Leysis Vi Felicity Sumeragi bối rối sao...... không thể nào......"

Kobato đáp lại với những giọng cải lương kỳ quái.

Hasegawa Kobato --- Nữ sinh trung học năm hai.

Một cô bé xinh xắn, tóc vàng, mắt xanh, luôn mặc trang phục goth-loli.

Do nhiễm một bộ anime nọ, lời nói và hành động của con bé trở nên lâm ly bi đát thế nào đó.

"...... Nhưng mà một nữ tu sĩ..... thành viên Giáo hội...... lũ tay sai của Nhà thờ...... Kẻ thù truyền kiếp của ta...... Một sinh vật ghê tởm. Kukuku...... Nửa kia của ta...... Thật không hay ho chút nào khi ngươi dám dính líu tới một kẻ như thế......"

"Ờ ờ."

Tôi trả lời bâng quơ trong lúc ăn cơm.

"Ư-"

Kobato phụng phịu hờn dỗi.

Truyện Chữ Hay