Rất vui được gặp các bạn, hay ‘đã lâu không gặp’, tôi là Hirasaka Yomi.
Cuốn “Boku wa Tomodachi ga Sukunai” hay ngắn gọn là “Haganai” này (tôi vừa mới nghĩ ra thôi), các bạn thấy nó thế nào?
Cuốn tiểu thuyết này là câu chuyện về bản thân tôi, cũng có ít bè bạn, kĩ năng giao tiếp kém, suy nghĩ tiêu cực, thiếu kinh nghiệm sống và thói quen mơ mộng hão huyền. Đây là tác phẩm mà tôi cảm thấy hoàn toàn vừa ý. Theo ý kiến cá nhân tôi thì cuốn tiểu thuyết này có văn phong dễ viết nhất, dễ đọc nhất, có những tuýp nhân vật được yêu thích nhất, câu chuyện thú vị nhất và thoải mái nhất để viết ra đối với tôi.
Bình thường thì tôi sẽ phải nghĩ về điều nhạt nhẽo “Nên cho chủ đề và thông điệp nào vào tác phẩm này?”, và tôi sẽ phải viết về những tình tiết và nhân vật mà tôi thực sự không muốn viết; và khi có một thứ gì đó mà tôi muốn viết thì nó lại mâu thuẫn với tình tiết của bộ truyện nên tôi không thể cho nó vào được. Nhưng lần này tôi được quyền viết một câu chuyện hài theo bất kì cách nào mà tôi muốn mà không cần phải quan tâm đến các nguyên tắc hay giới hạn.
Nên tác phẩm này đến từ sở thích riêng của tôi và nếu có thể thì tôi cũng muốn các độc giả thích nó như tôi vậy, chúng ta hãy đua xem ai thưởng thức được nó nhiều hơn nào.
Cuốn tiểu thuyết này có tiếp tục phát hành được hay không là tùy vào doanh số bán ra. Nó phải dừng trong ba tập hay được tiếp tục lâu hơn đều tùy vào việc nó bán tốt đến đâu. Bởi vì tác phẩm này rất khác so với tác phẩm trước của tôi, “Light Novel Club” do nó có độ tự do tương đối cao, tôi muốn được tiếp tục viết nó càng lâu càng tốt.
Tình cờ là “Light Novel Club” và tác phẩm này đều là những câu chuyện ngắn về cuộc sống đời thường, nhưng với tôi “Haganai” rất khác biệt về một mặt, đặc biệt là các nhân vật chính. Chẳng là trong tác phẩm trước, họ đều tốt bụng và từ đầu đã có quan hệ tốt với nhau, khác hẳn các thành viên của câu lạc bộ Láng Giềng. Nên các độc giả đã thích tác phẩm đó, hoặc không, hãy thử so sánh nó với tác phẩm này xem, thật thú vị nhỉ?
Cuối cùng là lời cảm ơn.
Đầu tiên là K-san ở MF Bunko J, người chịu trách nhiệm để cuốn tiểu thuyết này có thể xuất bản, tôi xin cảm ơn anh từ tận đáy lòng mình. Và cũng quan trọng không kém là Buriki-san, người minh họa cho cuốn tiểu thuyết này. Người tôi hy vọng sẽ giúp đỡ tôi qua việc minh họa, đồng ý cho mượn tài năng vẽ ra những bức tranh hấp dẫn cho tác phẩm này, tôi thực sự cảm ơn anh. Và cuối cùng là tới bạn, người đã mua cuốn sách này. Cảm ơn bạn rất nhiều.
Tôi không biết bạn có nhiều bạn bè hay không. Nhưng dù bạn chỉ có một vài người bạn, bạn vẫn có thể có được nhiều niềm vui bất ngờ trong cuộc đời mình, và có lẽ nó còn kiếm được tiền giống thế này vậy (người thật việc thật). Tôi muốn nói điều này với cái tôi bi quan thời trung học 10 năm trước của mình.
Cuối tháng bảy năm 2009, Yomi Hirasaka