Vừa đứng dậy, Rika liền nói:
“Xin lỗi anh, Rika cần nghỉ ngơi một chút nữa”, và tựa lưng vào hàng rào.
Tôi cũng chẳng còn tí sức lực nào để có thể đứng lên được nữa, vậy nên tôi đành ngồi xuống cạnh Rika.
“Đây hẳn là lần đầu tiên chúng ta nói chuyện với nhau kiểu này nhỉ?”
Rika nói một cách kỳ lạ.
“Sao tự nhiên em lại nói chuyện bình thường thế?”[1]
“Vậy bảo là ‘Cuộc hội ngộ của các nhà thông thái' hay ‘Dự án hoàn thiện con người’[2] thì sao?”
Tôi giờ đây lại trở về đóng vai một tsukkomi[3], còn Rika thì cứ tuôn ra một loạt các cái tên cao siêu và lạ lẫm.
“Em thật sự thích việc cường điệu hóa cái tên lên nghe sao cho thật oách như trong anime và manga, nhỉ?”
“…Mhm.”
Rika ngượng lên đỏ chín cả mặt.
“Ví dụ như em đặt tên cho căn phòng của mình là ‘Sigma Sect’.”
“Thì tại anh có báo trước rằng anh đến cho em biết đâu!”
“Hay ‘Nine Lives Breaker’ nữa.”
“Uuuh… Tại anh mà giờ Rika cứ như là con nít vậy.”
Nhìn Rika hờn dỗi như vậy cũng dễ thương đó chứ.
“Không, giống em bị mắc ‘hội chứng tuổi teen’ [4] hơn.”
“Cá——”
Nghe những từ ngữ xấu hổ đó, hai con mắt em ấy mở to ra.
“Anh còn không ngờ em và Kobato có thể thân với nhau được đấy.”
“T-tất nhiên là Rika cũng thích bộ ‘Iron Necromancer’ và Rika cũng nghĩ mình có thể nói chuyện thỏa thích với Kobato chứ, chỉ là…”
Vào lúc đó, Rika ngoảnh mặt đi, nhìn như thể em ấy sắp bị trừng phạt tới nơi rồi.
“…Ý Rika là, chẳng phải hồi nãy trong lúc căng thẳng, anh đã lớn tiếng với em sao?”
“Thì tại anh bị đánh cho bầm mình dập mẩy luôn mà, ít nhất cũng phải trả đũa chứ.”
Miệng lưỡi tôi đã lanh hơn và chọc Rika giận dỗi lên giờ thành thú vui của tôi luôn rồi.
“…Nhưng Kodaka-senpai này, hồi nãy anh độc mồm lắm cơ.”
“Eh!”
Lời Rika nói làm mặt tôi giật giật.
Nhìn cảnh tôi nhớ lại cảnh hai đứa la hét nảy lửa trong trận đánh mới kết thúc với một giọt mồ hôi lạnh đang từ từ chảy xuống, Rika không ngăn được mình khúc khích vài tiếng:
“Haha…”
Tôi cũng đành theo đó mà cười luôn.
Mặc dù trong trận đánh vừa rồi, những dòng cảm xúc, mỗi câu nói mà tôi tuôn ra đều là suy nghĩ thật sự, nhưng bạn thấy đấy, ngay khi vừa kết thúc, chúng lại trở lại bình thường như trước, một trạng thái bối rối đến xấu hổ.
Ý tôi là, dù gì thì, giả dụ như tôi chứng kiến cảnh một ai đó mà mình không quen biết đánh nhau trong lòng một con sông khô cạn, thì cứ ví dụ vậy đi, thì tôi sẽ bật ra mấy câu dạng như, ‘Ah, tuổi trẻ tuyệt vời làm sao’, và rồi cứ thế mà bỏ đi.
Còn ở đây, ngay khi vừa xong, cả hai chúng tôi đều quay về với trạng thái bôi rối đến xấu hổ bằng tất cả sức lực của bản thân.
Chúng tôi, những người không có lấy một bóng bè bạn nào, bị xem là những kẻ ngốc, ai lại nghĩ chúng tôi không thể kết bạn với nhau được chứ.
Chúng tôi mặc cảm như vậy đấy.
Cứ cười đi, nếu ai muốn cười thì cứ cười tiếp đi. Nó rốt cuộc chỉ là cái danh dự hão mà thôi.
Chúng tôi phải biết gặt cái danh dự đó qua một bên để bước tiếp.
“… Vậy đó, thảo luận nhân sinh.”
Tôi trở lại với khuôn mặt nghiêm chỉnh của mình và nói:
“…Làm chi chứ.”
Tôi vào thẳng vấn đề.
“…Làm chi, huh?”
Rika nhẹ nhành đáp lại lời cầu cứu của tôi nhưng cũng không kém phần đáng tin cậy, ‘chắc chắn’, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại có cảm giác lời em ấy có hơi hướm không chắc chắn lắm.
“…Huh?”
Quay sang tôi với ánh mắt thắc mắc, Rika lên tiếng:
“…Xin anh suy nghĩ lại đi, Kodaka-senpai. Rika chưa từng có lấy ai làm bạn cho tới thời điểm này.”
“Oh.”
“Lúc trước, Senpai từng nói với Rika rằng, ‘Khi ra ngoài xã hội, để có thể tiến lên, ta cần phải có khả năng giao tiếp’. Với những công việc kinh doanh không cần mặt đối mặt như với người cùng trang lứa, nếu có thần giao cách cảm thì kể cả kĩ năng giao tiếp có tệ đến đâu đi chăng nữa cũng thành công. Nguồn: Rika.”
“O-Oh.”
“Một khi đã lớn rồi, dù giao tiếp kém, ta đều có thể bù đắp được trong rất nhiều tình huống. Trường hợp ông hiệu trưởng mời em vào học ở đây là một ví dụ đấy. Ông ta hết lần này đến lần khác dẫn em vô đây chơi.”
“Vậy à…”
Cá nhân tôi thì không tài nào tưởng tượng nổi cảnh hiệu trưởng lại có tài ăn nói thuần thục đến thế, nhưng… làm ‘một con người tài giỏi, đứng đầu cả Học viện Thánh Chronical’ ít nhất cũng đỡ hơn là ‘một cha già dị hợm đi làm bạn với bố tôi’. Tôi nghĩ chắc mình chưa có cơ hội chứng kiến khoảng đặc biệt này của Kashiwazaki Pegasasu-san lần đó.
Hiển nhiên không một ai lại có thể hiểu hết về người khác được, họ có rất nhiều khía cạnh khác nhau.
“Và thế là em đã có thể đọc được bầu không khí nơi đây, mà… lần đầu đến đây chắc Senpai cũng như vậy, đúng không?”
“…Ừm, có lẽ vậy.”
Tôi có thể đọc được bầu không khí, nhưng còn làm thế nào để có thể xoay xở trong đó thì đó chính là điểm khác biệt giữa hai chúng tôi.
Thành thật mà nói, nếu chỉ là đọc bầu không khí không thôi thì đến cả chó lẫn mèo cũng làm được nữa kìa.
Sau đó, nếu bạn không biết hành động sao cho phù hợp, tất cả những gì bạn làm từ trước đều tan thành mây khói hết.
Và, cho đến tận bây giờ tôi chẳng làm được tiếp được gì.
Để giữ cho mọi thứ xung quanh vẫn tiếp diễn như thường, tôi đã đóng giả làm người ngoài cuộc nói những câu đại loại như, ‘Huh? Đó là gì vậy?’, để cố né tránh câu hỏi, và nói, ‘Đủ rồi!’, để ép bầu không khí bị phá vỡ.
Ngày qua ngày, tôi cứ tiếp tục làm thế.
Tất nhiên tôi không hề muốn phải hành xử kiểu dối trá vậy đâu.
Tôi dù biết tỏng làm vậy là sai trá, nhưng thế nào mới là đúng kia chứ?
Và khi đó, Rika không giống tôi— tôi nghĩ vậy.
“Điều đó có nghĩa…”
Rika hít một hơi thật sâu và rồi:
“Câu hỏi ở đây là làm sao để có thể hiểu được quan hệ giữa người với người sâu đậm đến mức nào, tại sao Rika lại có thể đáng tin cậy trong những việc như thế?!”
“Ra em chỉ việc giả vờ là người tốt thôi sao?”
Tôi dùng hết sức bình sinh để vặn lại Rika, người đang thẳng thừng ưỡn ngực ra, nói ra những lời đó.
“’Nếu anh gặp phải rắc rối nào đó mà tự mình không giải quyết được, thì cứ đến gặp Rika, Rika sẽ biến chuyện không thể thành có thể’, những lời nói đáng tin cậy lúc đó biến đi đâu hết rồi?!”
“Tehehe… Rika chỉ nói cho hợp tình hợp cảnh thôi đó mà (・ω<)”
“Em đó!”
Tôi hoàn toàn bó tay trước trò ‘tehepero’[5] dễ thương của Rika.
“T-trước tiên, ta cùng xem xét lại tình hình nào.”
Rika đánh trống lảnh.
“Tuần trước, Sena-senpai đã thổ lộ với Kodaka-senpai.”
“…Ah.”
“Và do không biết phải làm sao nên Kodaka-senpai đã chạy đi mất, và trốn tránh thực tại bằng cách dao du với người bên hội học sinh mà không chịu ló mặt tới câu lạc bộ. Đó là tình hình của chúng ta hiện giờ.”
“… Đ-đúng vậy.”
Phải nghe lại điều đó nữa đúng là xấu hổ chết đi được.
“…Để có thể làm cho Kodaka-senpai tỉnh ngộ, Rika đã dành nhiều ngày liền để chế tạo ‘Nine Lives Breaker’, và cũng bỏ bê câu lạc bộ luôn. Tuy nhiên Rika có nghe được tình hình ở đó từ Yukimura-kun. Từ hồi đó tới giờ, cậu ta luôn đến phòng sinh hoạt hằng ngày, làm những việc như thường lệ. Còn Sena-senpai thì cũng chỉ chơi game mà thôi… Hai người họ vẫn luôn kiên định bám trụ vào câu lạc bộ suốt cả quãng thời gian vừa rồi.”
Nghe những câu từ nghiêm nghị đó của Rika, tôi không khỏi gật đầu.
“Đúng vậy… Anh cũng mới nghe được từ Yukimura.”
Kashiwazaki Sena và Kusunoki Yukimura.
Hai người họ quả thật mạnh mẽ.
Thật sự rất mạnh, ngầu, và tỏa sáng nữa.
Hai người đó tuyệt vời vậy đấy, còn tôi thì chẳng có tư cách gì mà đem đi so với họ cả.
“Kodaka-senpai đi biệt tăm biệt tích rồi nên Kobato-san cũng không đến nữa. Maria-san thì đến chỉ để ăn bánh thôi.”
Hiển nhiên, tôi thừa biết việc Kobato không còn tới câu lạc bộ. Còn Maria thì trước lúc lên sân thượng thì Yukimura đã báo rồi.
“Giờ tới lượt Yozora-senpai. Sau khi Kodaka-senpai chạy đi, Sena-senpai kể về lần mình bắt đầu có tình cảm với Kodaka-senpai. Về cuộc hẹn ở hồ bơi mà Yozora-senpai chưa từng biết, ở qua đêm tại nhà Sena-senpai mà Yozora-senpai chưa từng nghe, về chuyện học nhóm của cả hai mà Yozora-senpai chưa được kể.”
Rika nói thì vẫn cứ nói mà mắt thì lại ánh lên vẻ đượm buồn, trông đáng sợ làm sao.
“…Khi Sena-senpai nói xong, Yozora-senpai bỏ đi và kể từ đó chưa một lần trở lại.”
“Trong thời điểm hiện nay, chí ít thì cậu ta vẫn đi học đều đặn, huh…?”
Yozora và tôi trước giờ vẫn luôn không nói chuyện gì với nhau trong lớp, nhưng kể từ ngày hôm đó, chúng tôi luôn tìm cách lẩn trốn, tránh mặt nhau.
Đó là lý do tại sao tôi không hiểu được hiện tại Yozora đang nghĩ gì.
“Cái ngày Yozora-senpai rời phòng sinh hoạt, nhìn chị ấy từ phía sau trông cứ như, Rika phải nói sao ta… hoàn toàn trông như một chú cún với cái đuôi rũ xuống giữa đôi chân… Chị ấy chẳng nói gì với Sena-senpai cả. Cũng không khóc hay giận dữ gì hết, cứ lầm lủi đi khỏi. Rika không biết liệu có quá trễ chưa.”
“Không đâu…”
Rika nở nụ cười lãnh đạm với tôi, người đang trong tâm trạng vô vọng ở đây.
“Xem ra anh chỉ còn cách đánh cược tất cả trong ván bài này.”
“Đánh cược tất cả ư… Nghe nguy hiểm thật…”
Nếu như tôi không thể khôi phục lại mọi thứ, thì…
“Nếu anh có lỡ không sửa chửa lại mọi chuyện được thì đến lúc đó hẳn tính. Rika tin mọi chuyện sẽ tiến triển tốt đẹp. Rika không nghĩ sẽ có tình huống bất ngờ nào xảy ra đâu. Trước khi đi đánh Senpai một trận, Rika đã suy tính kĩ càng cả rồi.”
Những lời đó thật sự rất thuyết phục đấy.
“Quan trọng nhất là anh là đồ con hoang mặt dày với không— một ít bạn. Những thứ như ‘không muốn là ai bị tổn thương’, hay ‘không làm hư mọi chuyện khiến việc đó còn khó khăn hơn’, không hoàn toàn sai. Nhưng chúng chỉ đúng khi anh là một người có thể khéo léo giải quyết tình huống éo le này. Mà đã tài giỏi đến thế thì ngay từ đầu anh đâu cần phải vào câu lạc bộ Láng giềng làm chi nữa, phải không nào?”
Tôi biết rõ điều đó, nhưng…
“…Em có biết… mình lỗ mãng lắm không?”
“L-lỗ mảng sao…?”
Chẳng hiểu sao Rika lại tỏ vẻ hối tiếc.
“Ít nhất cũng phải bảo Rika có lập trường vững vàng chứ…”
“Xin lỗi.”
Tôi không thể hình dung được Rika đã quyết tâm đi đập tôi bao lâu rồi, nhưng em ấy không phải là một kẻ ngốc.
Cũng không đần độn hay thô bạo hay trơ trẽn nữa. Tôi dành từ ngữ phù hợp nhất với một người phụ nữ như nhỏ, một người nhạy cảm hơn hầu hết những người khác.
“Em—— dũng cảm thật.”
“Hết thứ để nói rồi hay sao mà dùng từ đó để khen ngợi em sao?”
Đôi gò má của Rika đỏ ửng lên và rồi nói bảo,
“Dù gì thì, quay trở lại vấn đề chính đi nào.”
“Oh.”
Rika nhìn thẳng vào mắt tôi và tiếp tục,
“——Kodaka-senpai, anh nghĩ thế nào về Sena-senpai?”
Tháng trước—— trong lễ hội thể thao, cũng ngay tại nơi đây, tôi đã né tránh đúng câu hỏi này.
Lần này tôi sẽ thành thật trả lời, đối mặt với nó.
“Anh yêu Sena.”
Những câu từ tuôn một mạch ra từ miệng tôi.
“Nếu đã vậy…”, Rika cười xong nói tiếp,
“Anh biết mình sẽ làm gì rồi chứ?”
“…Ừm, đúng vậy.”
Chậm rãi gật đầu, Rika bật ra một tiếng thở dài nhỏ nhẹ.
“Mặc dù anh nhờ em giúp đỡ, nhưng em vẫn không thể làm gì được nhiều cho anh. Xin lỗi nhé, Senpai.”
“Đừng có nói vậy, đồ ngốc. Em đã làm rất nhiều rồi.”
Những lời nói của Rika pha lẫn với một chút tự nhạo báng mình, tôi giờ đây đã hiểu rõ rồi.
Bất kể chuyện gì sẽ xảy ra đi chăng nữa, tôi vẫn sẽ luôn có một người bạn luôn kề vai sát cánh với mình.
Ngày hôm nay, lần đầu tiên tôi nhận ra được điều đó đáng giá đến nhường nào.
Chú thích
↑ Ý chỉ là Rika lần này chỉ dùng những từ ngữ bình thường, không cao siêu hay lảm nhảm như trước nữa
↑ Tên một dự án trong series Neon Genesis Evangelion
↑ Nếu các bạn xem anime, manga thuộc thể loại comedy nhiều thì sẽ thường thấy các tình tiết gây cười như thế này: có hai nhân vật: một nhân vật ngây ngơ hay nhí nhảnh gì đó(gọi là A) và một nhân vật theo chiều hướng nghiêm túc(B), cả hai đang bàn về việc gì đó thì A sẽ phát ngôn một câu bừa bãi, không hợp nội dung, đại loại phá phách ấy thì B sẽ gõ, đánh vào đầu A. Nhân vật B đó chính là tsukkomi
↑ Xem bộ Chuunibyou demo Koi ga Shita trên Sonako để hiểu thêm
↑ Cái trò này này [1]