╔❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╗
꧁༺Dịch: Nhật Nguyên༻꧂
╚❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╝
Mặt trời sắp sửa khuất bóng. Từ đường băng của sân bay Haneda đã bị đóng cửa, chúng tôi bay lên bầu trời nhuộm ánh chiều tà. Kaya quay xuống dưới, nhìn ông Vương rồi vẫy tay “bái bai~!”.
Bậy nào, sau khi đã tiêu diệt Ma Vương, chúng ta còn quay lại đây nữa mà con gái.
Ông Vương cúi xuống nhìn cô gái đứng bên cạnh.
Bởi vì bọn tôi đã quyết định để Shiki-san ở lại đây chờ. Dù rằng phút chót có ăn ké được kha khá kinh nghiệm nhưng cậu ta cũng chỉ mới level 25. So với nhóm Alice đã đạt level 53 thì chừng đó còn chưa đáng 1 nửa, nên dùng từ chẳng còn cách nào khác ở đây cũng được. Đã hiểu một điều là nhờ lượng kinh nghiệm từ trước đến giờ, chẳng những level tăng mà cả HP, chỉ số đại diện cho điều kiện thể chất cũng lên theo. Dẫu đó chỉ là dữ liệu ẩn nhưng khi dùng《Fire Ball》bắn vào 2 người có level khác nhau chẳng hạn, nhìn vào là ta sẽ biết ngay hai bên chênh lệch level thế nào. Tóm lại một câu, chúng tôi không thể liều lĩnh dẫn theo Shiki-san mà tham chiến trận cuối cùng này. Ở thế giới bên kia còn trăm công ngàn chuyện cần xử lý, và nhất là một mình tôi không thể quản hết bọn nhỏ của Trung Tâm Bổ Trợ, cho nên hiện tôi không thể để cậu ta chết được.
『Kazu này』
Đang bay bên cạnh, Coeurl dùng thần giao cách cảm nói chuyện với tôi.
『Chúa tể của ta vừa nhắn』
“Vừa nhận được à?”
『Xem ra đúng là cánh cổng đó mở ra ở vị trí xung quanh Ma Vương ở thế giới bên kia. Tuy đó chỉ là một cái lổ nhỏ nhưng Ma Vương lại rút ma lực từ đó sang và duy trì sự tồn tại cho cái cự thể đó』
Là ‘khe nứt thế giới’ mà hồi trước ông Vương nói à? Nếu cái kết giới cách li mà tổ chức của ông ta sắp sửa kích hoạt hoạt động trơn tru thì cái kết nối đó sẽ bị ngắt. Tóm lại là dù phải khó khăn lắm Coeurl mới có thể kết nối thần giao cách cảm với chúa tể của nó, tức Hắc Dực Cuồng Lang Algaraf, nhưng chỉ chút nữa thôi cái kết nối đó sẽ lại bị ngắt.
“Algaraf sao rồi? Không gửi viện quân cho chúng ta được sao?”
『Chủ nhân nói, giờ ngài ấy đang cố hết sức để duy trì cái Nêm rồi』
“Duy trì…. cái Nêm? Tóm lại nếu Algaraf mà không cố hết sức thì cái nên trên ngọn núi trường sẽ…”
Và tất nhiên, một khi cái Nêm đó bị hỏng thì thế giới chúng tôi hằng mong muốn quay về cũng sẽ bị hủy diệt. Giờ đây, không chỉ vì mỗi quân đoàn quái vật thuộc hạ không thôi, Algaraf còn có chung mục tiêu sống còn với chúng tôi nữa.
『Tới khi mặt trời lặn』
“Cái gì?”
『Chúa tể nói, ngài ấy chỉ có thể duy trì tối đa là đến thời điểm mặt trời bên này lặn mà thôi』
“Nghĩa là… Algaraf giúp giữ cái Nêm tới đó đúng không? Làm sao để bảo vệ cái Nêm?”
『Thảo phạt thứ tồn tại đang bòn rút đến giọt ma lực cuối cùng của cái Nêm』
Coeurl nhìn thẳng vào quả cầu đen có đường kính lên đến vài km đang bay lửng lờ phía trước. Ngay bên trên vịnh Tokyo là một cấu trúc khổng lồ đến phi thực.
À không phải, vì đó là một sinh vật sống.
Ma Vương.
Và Algaraf nói là cần phải thảo phạt nó.
Vậy à, tôi gật đầu.
“Dầu sao đi nữa, từ giờ trở đi cần làm gì tiếp?”
『Ta vừa nói xong đó』
“Lần sau nói sớm cho tao nhờ”
Chuyện nó nói từ nãy giờ thì hầu như ông Vương đều đã cho chúng tôi biết. Thậm chí cả hành vi của Diasnegus cũng vậy. Quả thật không nhiều thì ít, tên Vong Linh Vương ấy vẫn cố sức câu giờ để phá hoại tối đa nỗ lực của Algaraf. Nhưng nói gì thì nói, rốt cuộc con ma trời đánh đó cũng bị tiêu diệt, và chúng tôi chỉ còn mỗi việc thảo phạt Ma Vương mà thôi. Bất chợt, toàn thân tôi bị một cảm giác tê cóng xâm lấn.
“Xem ra họ đã triển khai kết giới rồi”
Lucia nói. Vậy nghĩa là tổ chức của ông Vương đã bắt đầu hành động, và có lẽ link giữa Ma Vương và cái Nêm đã phải bị ngắt…
Nhìn kỹ tên Ma Vương đang lơ lửng ở đằng kia, tôi có cảm giác như cái cơ thể khổng lồ ấy đang run lên. Vừa lúc tôi nghĩ trong đầu “có khi đó là ảo ảnh cũng không chừng”, thì đối phương tức thì phản ứng với kết giới vừa được triển khai.
Không một lời báo trước, bóng hình bọn sứa đột ngột xuất hiện xung quanh Ma Vương. Dẫu ngoài lũ Flying Jellyfish ra thì không còn gì khác, nhưng số lượng của chúng mới là vấn đề.
Vô số.
Đây không phải phép tu từ nói quá, mà thật sự là chúng đông đến không đếm xuể. Chẳng phải con số hàng trăm hay hàng ngàn mà là vút một cái, một đại đạo quân với số lượng lên đến cả triệu con tức thì hiện ra xung quanh Ma Vương. Che kín cả bầu trời trước mắt chúng tôi, đạo quân quái vật sứa bán trong suốt và nhuộm trong ánh hoàng hôn ánh lên một sắc cam độc địa.
“Ôi…”
Lucia như không nói nên lời.
“Đây chính là Ma Vương”
Về cơ bản thì tôi cũng đã biết chiến lực hai bên có một sự cách biệt đến vô lý. Tôi nghĩ thầm rằng, dẫu không thể đáng nhau trực diện thì mình vẫn có thể nghĩ ra chiến lược để xoay sở. Từ trước đến nay, tôi đã làm vậy và luôn thành công. Tôi đã tin rằng nhất định lần này cũng sẽ như vậy. Nhưng khi nhìn vào cái tình cảnh hiển hiện trước mắt mình thì… quá nhiều, quá quá nhiều, và đây không còn là cách biệt chiến lực nữa. Dẫu có nói bên kia là một người khổng lồ, còn chúng tôi chỉ là một con kiến thì ý vị cũng không đủ để diễn tả nữa. Giả trên đời này chỉ còn lại một từ duy nhất có thể diễn tả cái quả cầu màu đen trước mặt chúng tôi, thì đó sẽ là…
Thần.
Nhưng thật sự, tôi cũng không biết từ đó đã đủ để diễn tả bản chất của cái thứ đó hay là chưa nữa.
“Ka...Kazu-san, làm sao bây giờ?”
“Anh ra lệnh đi. Chỉ cần có lệnh, tụi em sẽ hành động ngay”
“Bậy, phải suy tính kế hoạch thật cẩn thận rồi mới hành động”
Tôi nhìn gương mặt xanh như tàu lá của Alice và Tamaki mà cười. Dẫu có thể cả mặt tôi cũng đã nhăn như mông bà già nhưng tôi không thể để mất bình tĩnh được… đáng ra là vậy. Hoặc ít ra cũng không đến mức tuyệt vọng hoàn toàn. Vì dù bên địch có hùng hậu thế nào đi nữa, chúng tôi cũng không nhất thiết phải giết hết mới có thể thắng. Phải, nếu nói một cách cực đoan thì dù chỉ 1 con, chúng tôi cũng chả cần phải giết lũ Flying Jellyfish ấy làm gì.
Bởi vì kẻ địch chỉ có mỗi một mình Ma Vương, và chúng tôi đã có trong tay con át chủ bài khắc chế hắn.
“Kaya, sau khi chạm vào Ma Vương, phải bao lâu con mới xong được?”
“Bên trong, vào luôn”
“Con đi một mình à. Không, bọn ba cũng phải theo chứ nhỉ”
“Nếu vậy, một người”
Nếu tối đa chỉ có 1 người hộ tống thì chỉ có 1 lựa chọn duy nhất mà thôi.
“Ba sẽ đi với con. Được không”
“Vâng, papa!”
“Kh… khoan đã Kazu-san! Nguy hiểm lắm!”
Dẫu Alice đã hoảng lên nhưng cái này thì tôi không thể nhượng bộ được. Bởi lần này cũng giống như lần tiến hành kế hoạch xâm nhập cảm tử với Lucia, lý do là vì tôi có ma thuật Triệu Hồi.
“Nhờ các em cố hết sức yểm trợ để anh với Kaya đến chỗ Ma Vương. Nói thì nói vậy nhưng vì Kaya có《Dimension Step》nên chỉ cần tiếp cận trong phạm vi 1km, bọn anh đã có thể teleport thẳng đến chỗ Ma vương rồi”
Tăng mỗi cấp Phong Thuật thì phạm vi khả dụng của《Dimension Step》sẽ xa hơn 100m. Do Phong Xạ Thuật cũng đồng thời giúp tăng cấp cho Phong Thuật nên hiện tại, có thể xem Kaya là một Phong Thuật Sư cấp 11. Tuy nhiên, dẫu trên lý thuyết thì phạm vi tối đa là 1100m nhưng nếu xuất hiện ở vị trí cách Ma Vương vài chục mét, chúng tôi sẽ ăn trọn hỏa lực tập trung của lũ sứa bay. Vì đó nên chúng tôi nhất định phải đáp thẳng xuống thực thể của Ma Vương, và đây đã là cự ly an toàn tối đa rồi.
“Vấn đề nằm ở tầm tấn công tối đa bọn Flying Jellyfish kìa…”
“Hồi ở Shibuya, tầm bắn *bằng bằng* của nó cũng khá xa thì phải~”
Cái Shibuya đó chỉ là hư ảo thôi gái. À không, Tamaki mà phân biệt được thì thành chuyện lạ mất rồi. Hình như chúng tôi mới cách khoảng vài cây số là nó đã có thể khai hỏa rồi thì phải.
“Không thể dùng《Lightning Move》của em để rút ngắn khoảng cách được ạ?”
Alice nói vậy.
Đúng là nghe qua thì cũng có lý, nhưng…
“Ta không thể loại trừ khả năng có một vách ngăn vô hình bao quanh Ma Vương được. Giống như lúc chúng ta đánh với lũ troll trong rừng Cây Thế Giới ngày hôm kia ấy”
Lúc đó, khi Sharow thử dùng《Lightning Move》tiếp cận địch thì chuyện xảy ra chẳng ai có thể lường trước. Rốt cuộc chúng tôi phải dùng đến《Dimension Step》của Mia để mà hành động. Tóm lại thì lúc đó, ma thuật của bọn quái vật có thể tạo ra một bức tường vô hình mà tuy《Lightning Move》không thể vượt qua, nhưng《Dimension Step》thì lại có thể.
“Hay ta cứ thử xem sao?”
“Cũng phải. Nếu suôn sẻ thì đó sẽ là cách tối ưu nhất. Tamaki, Kaya đi chung với Alice nhé”
Có cả hai đi theo, dẫu rơi trường hợp vạn nhất xảy ra sự cố, thể nào cả ba cũng sẽ xoay sở được.
※
Kết luận rút ra là, chúng tôi không thể dùng《Lightning Move》tiếp cận Ma Vương. Khi nhóm Alice xuất hiện ở một phạm vi cách Ma Vương khá xa thì bị bọn Flying Jellyfish tức thời tập trung hỏa lực, khiến cả bọn ba giò bốn cẳng chạy trốn.
Dẫu may là không ai mất cọng lông nào, nhưng…
Dù bay giữa bầu trời lộng gió, cả 3 vẫn tuôn mồ môi lạnh như tắm.
“Mà hình như hồi trưa ông Vương có nói, vì biến dạng không gian nên máy bay, drone và cả missile cũng không thể nào tiếp cận được nhỉ”
“Kazu-san thiệt tình, làm ơn nhớ ra sớm sớm giùm em cái!”
“Nhưng mà, sau khi chứng kiến tận mắt thì anh đã hiểu ý ông Vương rồi. Coi bộ giờ chỉ còn mỗi cách dùng《Dimension Step》... à không, chúng ta còn chưa biết là《Dimension Step》có tới đó được hay không nữa”
Nếu nước đó còn không được thì bó tay. Ma Vương bất khả chiến bại vạn cmn tuế.
“Không xao đâu!《Dimension Step》, nhất định được!”
Kaya tự tin tuyên bố.
Rồi ưỡn ngực ra, ehèm một tiếng.
Con gái của ba ơi… làm sao con biết mà chắc như bỏ cua trong giỏ vậy?
“Mama, nói vậy!”
“Sao không báo cho ba sớm 1 tí”
“Tại mới nãy, à!”
Ể?
Cả đám chúng tôi nhìn Kaya, con bé hốt hoảng đưa hai tay lên bịt miệng.
Oiiii!!