Boku wa Isekai de Fuyo Mahou to Shoukan Mahou wo Tenbin ni Kakeru

chương 242: kẻ thù thực sự

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

╔❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╗

꧁༺Dịch: Nhật Nguyên༻꧂

╚❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╝

Sau khi quay về thực tại, tôi tiếp tục nghe câu chuyện mà khi nãy ông Vương “hou” một tiếng và ngắt ngang.

“Các cô cậu có ai level up đúng không?”

“Ông cũng biết chúng tôi đến căn phòng trắng à?”

“Do ý nghĩ của các cô cậu thay đổi tức thời ấy mà”

Biết thật luôn, đúng là sư phụ của Keiko-san có khác…

Chợt có cuộc gọi đến con smartphone của ông Vương. Vừa nghe điện, ông ấy vừa lặp lại từng lời miko nói.

“Có vẻ như họ đã phát hiện ra một dòng chảy sức mạnh đặc biệt. Linh thú của địch đang ẩn nấp gần đó”

“Linh thú cơ mà…”

“Linh thú dạng nhỏ. Theo họ nói thì đó là chuột xương”

Vậy ra chúng còn có những con linh thú nhỏ hơn cả con quạ do thám của tôi, và đã cho triển khai số lượng lớn để theo dõi mọi hành động của tổ chức của ông Vương. Nhờ đó nên Diasnegus mới có thể lần ra kế hoạch ngăn chặn Ma Vương của họ. Không ngờ những nghi vấn của tôi trong căn phòng trắng lại được xác minh nhanh thế này.

Nhưng dù có nói gì đi nữa, bọn chuột xương thì quả là… lẫn trốn thì tiện thật, nhưng một khi bị phát hiện là người ta đập phát chết luôn. Một khi đã biết chúng có tồn tại thì chuyện tiêu diệt tất cả… à không, vấn đề nằm ở số lượng mới phải.

“Coi bộ bên các ông cần thêm nhân lực để giải quyết, và phải trì hoãn thời gian khởi động chiến dịch rồi nhỉ?”

“Dẫu vậy thì bấy nhiêu cũng có thể gọi là thuận lợi cho đối phương rồi”

“Kể cũng ức, nhưng đúng là vậy”

Đụng phải một tên triệu hồi sư gọi ra hàng đống thuộc hạ thì quả là cực kỳ rắc rối. Hơn nữa, từ trước đến nay lần nào tôi cũng dùng chiến thuật thu thập thông tin như vậy cả. Bởi không có quyền lựa chọn thủ đoạn nên tôi cũng hiểu vì sao khi đơn thân độc mã vào thế giới này, Vong Linh Vương đã dùng cách như vậy.

Ờ thì biết là hắn có quyền làm vậy cơ mà… “bớt giỡn giùm cái đi” chúng tôi chỉ có thể gào lên như vậy mà thôi.

“Cứ như thể Kazu trở thành kẻ thù của chúng ta nhỉ. Có khi sẽ là kẻ khó đối phó nhất trước giờ cũng không chừng”

“Cũng biết vậy, nhưng em làm anh hơi đau lòng rồi đó”

Lucia khẽ nhếch khóe miệng cười tinh nghịch. Dẫu biểu cảm của ẻm không thay đổi mấy nhưng cái này chắc chắn là ghẹo tôi rồi.

“Ý em nói, so với hắn thì sức mạnh của Kazu còn đáng gờm hơn nhiều”

“Ưm, em khỏi nói anh cũng tự biết rồi. Vấn đề nằm ở chỗ, nếu kẻ làm vậy là bọn Tứ Thiên Vương thì quả là cực kỳ khó chịu đúng không”

“Vâng. Ngay từ đầu thì sức mạnh của Tứ Thiên Vương cũng đã vượt xa chúng ta hợp sức lại rồi”

Theo ông Vương nói, họ cũng có thể triển khai kết giới ngăn chặn linh thú. Nhưng vì không phải chỗ nào kết giới cũng có thể vươn tới che chắn nên họ không thể phòng ngừa tuyệt đối chuyện bị nghe trộm được. Dẫu họ nói từ giờ về sau sẽ cẩn thận hơn, nhưng…

“Bọn ta đã tiến hành thay đổi bố trí nhân sự trên quy mô lớn và bắt đầu di chuyển đến điểm triển khai kết giới rồi. Mong có thể phần nào đối phó với tình hình hiện tại”

“Vậy phải tốn thêm bao lâu nữa?”

“Bọn ta sẽ cố gắng xoay sở cho xong trước khi trời tối”

Tôi liếc nhìn cái đồng hồ đeo tay cất trong túi áo trên ngực. Dẫu đã trải qua chừng đó trận chiến khốc liệt, cái đồ hồ đeo tay Mia trao cho tôi vẫn chạy bình thường. Hừm, nếu tôi mà đeo lên tay trái, dám cá món báu vật này đã hư từ đời nào rồi…

Hiện đang là 3 giờ chiều. Nếu tôi đoán không nhầm thì mặt trời sẽ lặn lúc 5 giờ rưỡi, nên nghĩa là còn 2 tiếng rưỡi nữa. Có lẽ chừng đó thời gian là vừa kịp để chúng tôi giải quyết vụ rùm beng ở đây và bắt đầu lên đường.

Trong khi bàn mấy chuyện đó, tôi vào căn phòng trắng đến 2 lần. Coi bộ sau khi Alice với Kaya theo kịp Shiki-san, số lượng Shadow họ săn được đã tăng lên đáng kể. Nếu tính luôn số Tamaki tách riêng diệt được ở chỗ khác, nghe đâu họ đã hạ được khoảng 25 - 30 con.

Trong đợt đầu thì người level up là Shiki-san, sau đó là tôi, Lucia và Kaya level up cùng 1 lượt.

Shiki-san nâng skill Ném lên cấp 5.

Kazuhisa:Level62 Ma thuật Hỗ Trợ9/Ma thuật Triệu Hồi9 Skill Point4

Cường Hóa Triệu Hồi6(Cường Hóa Linh Thú6、Đồng Bộ Linh Thú3、Giảm Tiêu Hao Ma Lực Triệu Hồi Linh Thú3)

Lucia:Level52 Hỏa Thuật9/Thủy Thuật9 Skill Point4

Ma thuật Hợp Thành Thủy Hỏa(《Cold Inferno》2、《Water Flare Shield》2)

Shiki:Level22 Trinh Sát7/Ném4→5 Skill Point6→1

Kaya:Level54 Phong Thuật9/Xạ Kích9 Skill Point3

Phong Xạ Thuật3(Cường Hóa Xạ Kĩ3、Tự Tại Đạn3)

Sau khi có thể tạm gọi là đã diệt sạch lũ Shadow, chúng tôi hội quân. Cả bọn cùng Coeurl leo lên 1 chiếc wagon 10 chỗ rồi bắt đầu di chuyển về phía bờ biển vùng vịnh. Vì sợ dùng tàng hình thì Diasnegus vẫn sẽ có cách dò ra nên chúng tôi không dùng ma thuật bay nữa. Theo họ nói chiếc xe được một kết giới ẩn mật bao trọn nên ma thuật tham tri sẽ không thể dò ra. Sau khi chiếc wagon rẽ sang 1 con đường bị phong tỏa rồi vào 1 đường hầm, chúng tôi đổi sang xe khác. Dù địch có bám đuôi thì chỉ cần dùng kế này, chúng sẽ không bao giờ lần ra được.

“Không ngờ ở đây cũng có đường hầm bí mật ta”

“Nhưng quãng đường cần đi vẫn không thay đổi”

Ông Vương cười. Do bọn tôi đang sử dụng một con đường mà chỉ khi nào chính phủ cho phép mới được vào, nhất định bản thân ông ta cũng phải giữ chức vụ gì đó lớn lắm chứ không đùa. Mà có khi ông chỉ là một ông già tốt bụng cũng không chừng. (?)

“Cơ mà, không hiểu sao Vong Linh Vương lại không trực tiếp hội quân với Ma Vương nhỉ”

“Có khi… đến cả Tứ Thiên Vương cũng không thể nói chuyện hoặc đàm phán gì với cái tồn tại mang tên Ma Vương ấy cũng không chừng. Đúng không Coeurl?”

『Chính xác. Vì đó nên chúa tể của bọn ta mới quyết định ly khai với hắn』

Chẳng biết có phải do cái giọng thần giao cách cảm của Coeurl truyền tới tài xế hay không, chiếc xe loạng choạng một chút. Vì ngay từ đầu là đã thấy khó chịu nên cú lắc đó làm Coeurl giật nảy mình. Dẫu tài xế đã xin lỗi nhưng sắc mặt nó vẫn hơi u ám.

“Mày không thích xe hơi nhỉ. Xin lỗi nha”

『Ta cũng hiểu là chúng ta cần phải dùng cái thứ này để di chuyển nên không sao. Với lại, ta không có sợ』

“V...Vậy luôn hả. Vậy thì vậy”

『Ta không sợ, thật đó』

Ai ai cũng gồng lên nhịn cười. Chỉ có mình Kaya là nhoài người khỏi ghế và tò mò ngó ra ngoài cửa sổ. Mà cũng phải, bởi đối với con bé thì ở đây có cái gì gọi là quen mắt đâu. Với cương vị là cha con bé, tôi cũng muốn cho con mình đi tham quan chỗ nọ chỗ kia lắm. Gác eroge qua một bên, tôi còn muốn dẫn con bé đến Akihabara rồi mấy chỗ khác nữa, nhưng hiện tại thì không bói đâu ra thời gian làm ba cái chuyện đó rồi...

Do mục đích của Diasnegus đã rõ như ban ngày nên chúng tôi càng tốn nhiều thời gian thì thế giới này lại càng bị thiệt hại nặng, có khi dẫn đến một sự kiện gây chết người hàng loạt cũng không chừng.

Bây giờ, chúng tôi cần phải tiêu diệt Ma Vương ngay tại nơi đây, để rồi quay về thế giới bên kia.

“Papa, đừng lo”

Chẳng biết lúc nhìn vào Kaya ngồi bên cạnh, cái bản mặt tôi nó trông ra làm sao mà cô con gái thông minh của tôi ngước lên nhìn rồi mỉm cười.

“Kaya ấy nhé, được ở cùng papa bây giờ, hạnh phúc lắm”

Chẳng nghĩ ngợi chi, tôi liền ôm lấy Kaya và đáp “ba cũng vậy”

“Chú cảnh sát ơi”

“Bớt nhây giùm đi con mắm kia”

Con xế wagon đến Shutoko. Trên màn hình TV gắn trong xe, chương trình thời sự đang phát cảnh Shibuya bị tàn phá nặng nề. Hiện tại, có vẻ như kênh nào cũng hoãn những chương trình khác để phát tin tức khẩn cấp.

Hàng loạt cao ốc sụp đổ.

Lũ Skeleton và Shadow tấn công thường dân.

Toàn bộ những khung cảnh ấy đều được một chiếc trực thăng bay trên bầu trời ghi lại. May thay, trong đó không có bóng dáng của chúng tôi đâu cả. Có thể đoạn băng ấy đã qua kiểm duyệt, hoặc tình hình hỗn loạn lúc đó tự nó cũng là một lớp ngụy trang cũng không chừng… cơ mà, khả năng ông Vương với tổ chức của ổng can thiệp cao hơn nhiều.

Vì Ma Vương xuất hiện nên hiện tại sân bay Haneda đã bị phong tỏa. Nghe đâu do bản thân Ma Vương tự bay tới phía Nam trạm Urayasu nên người ta dự đoán, chẳng mấy chốc hắn sẽ đến chỗ Haneda.

Lại nói, nãy giờ Kaya cứ bám dính Coeurl. Như thể thích bộ lông ấy, con bé ôm chặt cổ con báo đen, cọ cọ má vào và luôn miệng “Cún-chan, cún-chan”. Nghe thì tôi nghĩ thầm trong đầu “con quái vật này thuộc dạng báo thì phải là mèo chứ sao lại cún nhỉ?”. Tuy hồi đầu không thích nhưng chẳng biết có phải giữa chừng đã chịu thua hay không, Coeurl chỉ nói một câu『đừng sờ râu là được』rồi ngồi im re trên ghế. Tới chừng Kaya dùng tay cù dưới cổ khiến con quái vật đê mê rên lên mấy tiếng, nó liền lắc đầu như để lấy lại thần hồn.

『Đủ… rồi… nha….』

“Ờ, đủ cho mày phê lên nóc nhà luôn ha…”

Trong khi mọi người cười ngã nghiêng thì Shiki-san tỉnh bơ nói. Coeurl dẫu chán nản ra mặt nhưng vẫn không dùng tí sức nào kháng cự lại Kaya.

『Vì con bé là con gái của boss các ngươi nên ta mới nhịn thôi nhé』

“Xin lỗi. Phiền mày chơi với con bé chút nữa nha”

Chúng tôi bơ đẹp cái lườm của Coeurl rồi họp tiếp.

Nói đúng ra thì chúng tôi có rất nhiều chuyện cần phải bàn.

Rồi thì…

Dẫu chiếc xe này đang trên đường tới sân bay Haneda nhưng… Đang họp giữa chừng thì màn hình smartphone của ông Vương nhấp nháy. Lướt thoáng qua thì tôi thấy đó là một cái application dành riêng cho người trong tổ chức, và họ nhắn là đã xác nhận thông tin. Công nhận là cái tổ chức trừ ma này có công nghệ cao thật, nhưng giờ thì tôi hết thấy ngạc nhiên nữa rồi.

“Sao mấy ông không dùng LINE hoặc Twitter?”

“Bọn ta cũng đã cân nhắc nhưng quyết định là không, vì mấy thứ đó do bên thứ 3 quản lý dữ liệu”

Cân nhắc luôn kìa.

Nói tới đó thì sắc mặt ổng chợt thay đổi.

“Một đám xương biết cử động vừa đột kích người của tổ chức. Họ báo cáo trong đó có rất nhiều cá thể mạnh lẫn vào. Hiện một nhóm nhỏ đang bỏ chạy. Các cô cậu đến cứu họ được không?”

“Ở đâu?”

“Gần nhà ga Umeyashiki”

Chúng tôi nhìn nhau, chả ai biết cái ga đó nằm ở đâu cả…

Tôi vừa nghĩ vậy thì ông Vương đã nhanh tay quẹt màn hình con smartphone và bật Google Map.

Nhìn vào thì chỗ đó khá gần chúng tôi hiện tại.

Nhưng, đây là khu dân cư mà…

Dẫu tôi cũng biết đã ở Tokyo thì đâu đâu cũng là khu dân cư, cơ mà chừng này thì đúng là lắm thật…

“Đi nào”

Shiki-san nói.

“Dẫu đối phương âm mưu gì đi nữa, tôi vẫn quyết sẽ bảo vệ kết giới và đối đầu với Diasnegus. Đối với bên ta hiện tại thì không gì ngu bằng vừa đánh Ma Vương, vừa đấu với Vong Linh Vương cả”

“Cậu nói không sai, nhưng có khi chúng làm vậy để giăng lưới chờ sẵn cũng không chừng”

“Vậy nhảy vào lưới luôn. Kazu-kun, MP của cậu sao rồi?”

Tôi liếc đồng hồ của Mia. Từ khi nãy đến giờ thì đã một tiếng trôi qua.

“Tính luôn lượng MP lấy được từ《Dipotation》toàn bộ linh thú chắc cũng tạm đủ”

“Vậy đi luôn được chưa”

“Đi luôn là s… à, bay đi luôn ấy hả”

Sau khi chiếc xe đỗ lại ven đường, chúng tôi với ông Vương leo xuống. Ông Vương nói với tài xế rằng “Giờ tôi sẽ đi chung họ. Cậu cứ lái xe về đi”

“Ông định theo thật à? Nguy hiểm lắm đó”

“Lỡ các cô cậu lạc đường thì khổ lắm”

“Bọn tôi không phải Keiko-san nhé”

Thế là ông Vương “thiệt tình luôn ha :))” vô tư cười. Biết không nên vậy nhưng từ đầu đến giờ, may mà mấy người trong tổ chức này giỏi xả giao nên chúng tôi cũng đỡ nhiều lắm chứ.

“Vậy nhờ ông”

6 người chúng tôi cùng ông Vương, tổng cộng là 7 người cùng 1 con thú là Coeurl bay lên.

Vừa lúc đó thì một vụ nổ bùng lên ở phía Tây.

Phải họ không ta?

“Đúng hướng rồi”

Ông Vương khẳng định.

Được, đã vậy thì lên đường.

Lần này, nhất định bọn tôi phải tiêu diệt Vong Linh Vương cho bằng được.

Truyện Chữ Hay