Boku wa Isekai de Fuyo Mahou to Shoukan Mahou wo Tenbin ni Kakeru

chương 236: cuộc chiến ở khu dân cư (4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

╔❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╗

꧁༺Dịch: Nhật Nguyên༻꧂

╚❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╝

Thế là Tamaki đã câu trộm thành công 1 con Skeleton.

Coi như mission đã complete.

Giờ chỉ còn tiêu diệt bọn còn lại nữa là xong.

“《Flame Javelin》”

“《White Canon》”

Ngọn thương rực lửa Lucia triển khai thiêu cháy 1 con Skeleton. Beam trắng Kaya bắn ra đưa 1 con Skeleton quay về cát bụi. Giữa lúc đó, Alice lượn xung quanh như một cơn lốc, mỗi nhát đâm em ấy tung ra là 1 con Skeleton lại ngã gục.

Nửa chừng thì Alice và Shiki-san level up, và cả hai giữ Skill Point lại.

Alice:Level51 Thương Thuật9/Ma thuật Trị Thương9 Skill Point2

Thánh Thương Thuật2(Cường Hóa Thương Kĩ2、Thương Thuẫn Kĩ2)

Shiki:Level18 Trinh Sát7/Ném3 Skill Point2

Sau khi tiêu diệt 9 con Skeleton, phá hủy tay chân con còn lại và bắt giữ nó, chúng tôi bắt đầu di chuyển đến địa phận ngôi trường gần đó. Vài người đàn ông và phụ nữ đã chờ sẵn ở trung tâm sân trường.

“Đó là đồng nghiệp của ông à?”

“Phải. Chào Kei-san. Bắt tay vào việc đi”

“Etou… anou… không biết con có làm được không nữa…”

Một cô gái nhỏ con đeo kính đốm đen hình tròn hơi ngượng nghịu bước lên. Đó là một cô gái vào khoảng 25 - 29 tuổi, mặc một bộ đồ kiểu Nhật và cầm 1 cái gậy dài trong tay. Lúc bước đi, chân cô ấy hơi kéo lê chân mình.

“Con mà không làm được thì còn ai làm được nữa. Nhờ con đó”

“Vâng… Vậy chất xúc tác đâu….”

Ừm, vậy ra cô này là người triển khai ma thuật thám tác à. Tuy có cảm giác không đáng tin cậy cho lắm, nhưng có lẽ ấy là bởi trong mắt chúng tôi cô ta trông hệt như một đứa trẻ con mà thôi.

“Tamaki”

“Vâng vânnng, Kazu-san!”

Giữa lúc phấn khởi tới mức khiến hai bím tóc vàng đung đưa, cô bé vô tích sự đáng yêu của tôi đem con Skeleton tới chỗ cô gái tên Kei ấy. Dẫu mất sạch tứ chi nhưng con quái vật xương xẩu vẫn táp liên hồi khiến răng nó kêu lạch cạch. Nhưng vì bị Tamaki túm chặt cổ nên nó cũng không thể làm được gì…

“Hiiii…. cá…. cái gì thế này….”

“Chất xúc tác! Em bắt được đó!”

Tamaki ehèm một tiếng rồi ưỡn ngực lên. Alive không giúp thì còn khuya mới bắt được, vậy mà cứ bày đặt ra vẻ… cơ mà kệ.

Lại nói, nhìn con Skeleton đang nổi xung, cô gái nhỏ con kia sợ đến run như cầy sấy.

Hahaha, người đâu mà nhát vãi chuối…

Tuy 1 bộ xương khô nổi điên thì tất nhiên phải đáng sợ….

Dẫu ngoài mặt thì điềm nhiên, nhưng thật ra cả lũ chúng tôi phải ráng nhịn lắm mới không phá lên cười.

“Đừng lo, em kiềm chặt nó rồi! Cơ mà giờ làm gì tiếp đây?”

“E….etou… chị sờ nó được không?”

“Được, cứ yên tâm”

Kei-san rụt rè đưa tay đụng phần xương sống con quái vật.

Phần xương sống *bikun* bật lên.

“Hii…. Hiiiiiii……”

“A mồ, nằm yên giùm cái đi mà….”

Tamaki gõ 1 cái *cóc* vào trán con Skeleton, nhưng làm vậy chỉ tổ khiến nó càng nổi khùng thêm mà thôi.

Hừm, coi bộ phiền đây.

À đúng rồi.

“Alice, em dùng《Holy Circle》thử coi sao”

“Wa, vâng”

Ma thuật Trị Thương cấp 2《Holy Circle》có thể dùng triển khai một kết giới tinh khiết, nghe đâu còn có tác dụng làm cho lũ Undead bớt hung hăng. Dẫu vậy như đối với kẻ thù chúng tôi gặp từ trước tới giờ, có hiền đi 1 tí cũng chả ý nghĩa gì cả.

Thật vậy, khi một vòng tròn sáng trắn lan ra xung quanh con Skeleton, con quái vật đã không còn tay chân liền trở nên rũ rượi. Tôi cứ sợ là lỡ tay giết nó luôn thì khổ… nhưng coi bộ không sao cả.

“Kết giới tuyệt thật… Nế...Nếu thế này thì, có lẽ được”

Kei-san rụt rè tiếp cận con quái vật xương xẩu đã ngưng cử động rồi chạm vào vai nó.

Bé Skeleton vẫn ngoan ngoãn nằm im như thường.

“L… làm đây”

Kei-san siết chặt nắm tay, nói như vậy rồi bắng đầu hát bằng một giọng cứng nhắc.

Nghe cứ như là hát thơ 31 âm tiết vậy….

A, chắc cái này là vịnh xướng thần chú đây mà. Nghĩ vậy, tôi liền bật《Mana Vision》nhìn thử thì thấy ánh sáng đỏ tràn ngập, hay nói đúng hơn là một nguồn ma lực khổng lồ đang lấy chị ta với con Skeleton làm trung tâm, xoáy tròn xung quanh.

Chốc sau, tiếng vịnh xướng trở nên lớn hơn. Ma lực xung quanh gom vào con Skeleton khiến áp lực tăng lên, tụ lại thành 1 rồi phóng thẳng lên trời. Ánh sáng đỏ tản đi tứ phía.

Có lẽ vậy là ma thuật tham tri đã được kích hoạt.

Trong một thoáng, cả khu lặng như tờ. Đến cả tiếng chim kêu cũng tắt ngấm đi khiến khu vực yên tĩnh đến kỳ lạ....

Rồi thì, do có《Mana Vision》nên người đầu tiên cảm nhận được có chuyện chẳng lành là tôi. Từ bốn phương tám hương trên bầu trời, ánh sáng mờ đen lan đến.

“Nguy rồi, tất cả tránh xa con Skeleton mau!”

Gần như cùng cái lúc tôi gào lên, luồng sáng ấy lao tới nuốt gọn con quái vật xương, kèm theo đó là một tiếng nổ chấn động màn nhĩ. Không chậm một khắc, Tamaki lao tới che cho Kei-san và lãnh trọn đợt sóng xung kích ở cự li gần. Cách đó xa hơn một chút, chúng tôi hạ trọng tâm cơ thể xuống gượng lại luồn gió mạnh mà vụ nổ tạo ra. Tiếng hét vang lên đó đây. Ở trung tâm vụ nổ, bên trong làn khói bụi mịt mù là một thứ gì đó đang lảo đảo ngả nghiêng. Đó chính là con Skeleton dùng làm chất xúc tác. Được thứ gì đó trông như sương mù màu đen bọc quanh người, con quái vật xương đã mất hết tay chân từ từ bay lên. Từ bên trong hộp sọ của nó, một đôi mắt đỏ lóe sáng. Khoảnh khắc nhìn vào đó, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi.

“Mày… là…”

Tôi gượng nửa người dậy, nhìn con Skeleton… không phải nữa, con Skeleton ở phía sau 1 tồn tại đang đứng đó rồi.

Xung quanh, chỉ có Alice, Lucia và Kaya là đủ sức gượng dậy. Tamaki ôm lấy Kei-san vẫn nằm lăn lóc dưới đất và rên lên vì đau. Còn Kei-san, dẫu được Tamaki xả thân bảo vệ nhưng chân tay đã quặt quẹo một cách kỳ dị và chìm trong biển máu đỏ tươi. Trong số vài người nơi đây tính luôn cả ông Vương, đã có một số người bị thương nặng. May thay, do đứng cách đây một khoảng xa nên người yếu nhất trong nhóm chúng tôi là Shiki-san hoàn toàn không một vết xước.

Nguy thật, nếu một người bình thường mà trúng cú này thì có khi chết luôn chứ không đùa. Dẫu vậy nhưng giờ không có thời gian cho Alice dùng《Heal》, còn《Range Heal》thì có lẽ không tới.

Trên hết, vấn đề lớn nhất hiện tại là con Skeleton gần như sắp chết lúc nãy đang ở trước mặt tôi.

Cái áp uy áp cảm này…

Có lẽ cái ánh sáng mờ đó đã truy ngược để tìm nguồn phát ma thuật tham tri.

Do cũng dùng cùng một ma thuật nên tôi biết rất rõ.

“Phụ thuộc… à…”

Phải, ngay trước mắt con Skeleton ấy chính là người triệu hồi mà nó phụ thuộc vào.

Có nghĩa…

“Mày là… Vong Linh Vương Diasnegus, đúng không”

“Chính xác”

Con Skeleton ấy cười như đứt quãng. Một điệu cười ghê tởm đến rợn người. Nhờ vào《Mana Vision》, tôi thấy chướng khí màu đen đang bay xung quanh nó.

“Alice! Triển khai thánh ma thuật lên con quái vật xương đó mau!”

“Wa… vâng!《Holy Ray》”

Từ lòng bàn tay Alice, beam trắng bắn xuyên con Skeleton phụ thuộc vào Diasnegus.

Chỉ bằng đòn đó, con Skeleton đã tan rã thành từng khúc xương.

Cả aura màu đen cũng bị phân tán…

“Được rồi! Tìm được rồi!”

Từ chốn hư không nào đó, một giọng nói rợn người vang lên.

Dư âm từ đó khinh khủng đến độ, chỉ nghe thôi cũng đủ khiến người ta phải ớn lạnh.

“Chúng bây không cần tìm ta! Cứ run rẩy mà chờ ở đó đi!”

Tiếng cười rống vang vọng.

Một thứ giọng như chọc vài lỗ tai.

Mãi đến khi cái giọng nói chỉ cần nghe thôi cũng làm người ta run rẩy tắt ngấm, mọi người mới có thể cử động lại như thể sợi dây trói buộc đã tiêu tan. Những tiếng kêu gào vì đau vang lên lớn hơn cả khi nãy.

“Định dùng ma thuật tham tri tìm kiếm đối phương, ai ngờ lại bị nó truy ngược. Thật tình luôn”

“Đừng có nói tỉnh bơ kiểu đó, Shiki-san! Alice, Lucia! Chữa những người bị thương mau! Người thường trước!”

“Wa, vâng!”

Tôi cũng triệu hồi Thiên Quy Nahan cùng Thần Dực Sứ Đồ Pezuna rồi ra lệnh cho họ trị thương. Dù rằng không bằng Nahan nhưng thật ra cả Pezuna có đôi cánh tuyệt đẹp trông hệt như thiên thần cũng có thể dùng được ma thuật Trị Thương. Do cô ta là con át chủ bài nên nếu chuẩn bị chiến đấu với Diasnegus, trước sau thì tôi cũng phải triệu hồi. Ông Vương vừa loạng choạng đứng lên vừa dùng cái smartphone liên lạc với đồng nghiệp. Theo như tiếng nói trong từ loa thoại phát ra, họ thông báo có một vật thể đang từ phía Bắc lao đến đây với tốc độ cao. Đồng thời, cả lũ Skeleton xuất hiện đó đây cũng đang chạy về phía này. Nghe nói, do lũ Skeleton nổi điên lên nên khắp nơi trong thành phố bắt đầu hỗn loạn. Hóa ra đúng như tôi đoán, do thiếu thời gian nên họ chỉ mới sơ tán được khu vực này mà thôi. Xem ra lũ Skeleton đã bao vây ngôi trường này rồi.

“Còn khoảng bao lâu nữa Diasnegus đến?”

“Có lẽ nhiều nhất là khoảng 10p nữa”

“Tôi hiểu rồi. Giờ các ông hãy sơ tán đi…. Shiki-san, nhờ cậu với Tamaki hộ tống họ”

Do có skill Trinh Sát nên Shiki-san có thể nắm rõ vị trí lũ Skeleton như lòng bàn tay, còn Tamaki sẽ chịu trách nhiệm tiêu diệt. Nếu lũ Skeleton ấy chỉ mạnh ngang lũ từ nãy đến giờ thì chỉ cần giao cho 2 người họ là ổn thỏa. Dầu sao thì khả năng tấn công thuần vật lý của Tamaki cũng gần như không thể làm gì được Diasnegus cả.

“Kazu-san…”

“Chỉ em mới có thể đảm bảo an toàn cho mọi người thôi Tamaki. Nhất là Shiki-san đó, bảo vệ cậu ta”

“C...Cũng phải, em hiểu rồi! Cứ giao cho em!”

Sau khi được trị thương và đủ sức đứng dậy, ông Vương cùng đồng nghiệp bắt đầu rút lui cùng Tamaki và Shiki-san. Cầu trời cho họ kịp thoát khỏi vòng vây quân địch trước khi con boss tới…

“Các cô cậu vẫn bình an vô sự nhỉ”

“Ơ kìa, sao ông lại ở đây? Chạy cùng họ đi chứ”

“Ta đi thì lấy ai giữ liên lạc với tổ chức?”

Bậy bậy bậy, một tên Thiên Vương sắp tới đó! Cơ mà tôi không cần nói ông ta cũng biết rồi nhỉ… Thành thật mà nói, chắc tôi cũng không cần giải thích nó là một con quái vật mạnh không thua gì Aga Sou biến cả khu rừng thành biển sóng gợn, cũng như Zagarazuina một đòn đánh rụng cả Pháo Đài Không Trung rồi…

“Ít nhất ông cũng nấp đi. Làm ơn giữ mạng cho bọn tôi nhờ”

“Vậy để ta ráng tránh càng xa càng tốt”

Rồi ông ta chạy bước nhỏ đến chỗ ngôi trường đã không một bóng người.

Được không đây…

Không, giờ không phải lúc lo cho người khác.

Tôi nhìn mọi người một lượt.

Alice, Kaya và Lucia.

Thiên Quy Nahan, Thần Dực Sứ Đồ Penuza.

Ngoài ra… đúng rồi, phải triệu hồi cả Huyễn Lang Vương Sharow nữa.

Xong.

Vậy là phần chuẩn bị cho trận quyết chiến với Vong Linh vương Diasnegus đã hoàn tất.

Truyện Chữ Hay