Boku wa Isekai de Fuyo Mahou to Shoukan Mahou wo Tenbin ni Kakeru

chương 229: hình bóng ma vương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

╔❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╗

꧁༺Dịch: Nhật Nguyên༻꧂

╚❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╝

Ngay sau khi chúng tôi rời căn phòng trắng và quay về vị trí ban đầu, Kaya lao nhanh đến chỗ con Skeleton cuối cùng rồi dứt điểm nhanh gọn. Vậy là chúng tôi đã dọn dẹp xong quái vật trong khu vực này… chăng?

Nhìn vào nhóm chúng tôi đang bay lửng lơ ở độ cao 10m trên bầu trời, người ta cứ chỉ trỏ

và xôn xao gì đó. Dẫu cũng có vài người tỏ ra sợ sệt nhưng vì những linh thú tôi dẫn theo

đều nhìn hệt như quái vật nên cũng không có gì lạ. Chuyện dẫn theo chúng để hộ tống nhóm là điều đương nhiên nhưng…. đúng rồi, hình như có cả ma thuật biến hình thì phải. Tôi liền ra lệnh cho Nahan thi triển 1 ma thuật hệ ảo ảnh, biến đổi sao cho vẻ ngoài của Strash và Penuza giống với người thường.Thế là trong khi đôi cánh của Penuza bị ẩn đi, Strash lại trông hệt như một hiệp sĩ can trường đã cởi giáp.

Cuối cùng tôi cho Nahan thu nhỏ đến độ có thể cần gọn trong tay. Kiểu này liệu tôi có thể bảo với họ rằng bọn linh thú cũng giống như pokemon được không ta? Cơ mà pokemon cũng đâu có thật đúng không… không lẽ tôi khùng thiệt rồi sao?

“Oi~! Kazu-san!”

“Cuối cùng cũng theo kịp anh rồi!”

“Phiền anh đã chờ”

Trên bầu trời, Alice, Tamaki và Lucia tiến về phía chúng tôi. Chắc vì ma thuật các em ấy dùng không phải 《Fly》mà là《Wind Walk》nên mới mất chút đỉnh thời gian mới theo kịp. Lại nói, bên cạnh Tamaki là một con quái vật với vẻ ngoài hệt như báo đen chạy cùng. Ừ thì đó chính là Coeurl chứ không ai khác, nhưng sao nó lại chạy theo bằng một cái vẻ mặt như đúng rồi thế kia…

Thôi kệ đi.

“Mày cũng vô sự nhỉ?”

『U...Umu. Có lẽ chúa tể của ta cũng bình an… Nhưng đây là đâu mà nhìn vào làm ta hoa cả mắt thế này』

“Ơ kìa? Tao tưởng mày phải có link với Algaraf chứ?”

Coeurl đảo mắt nhìn xuống và do dự một thoáng. Cơ mà mày thế này có khác gì giấu đầu lòi đuôi đâu?

“Link bị ngắt hay sao? Cơ mà nếu mày không muốn nói thì thôi cũng được”

『Cám ơn ngươi đã quan tâm』

“Vậy chúng ta vẫn tiếp tục cộng tác đúng không?”

『Có lẽ đành phải vậy. Nếu thấy thứ đó, có lẽ chúa tể cũng sẽ quyết định vậy thôi』

Ơ kìa? Thầm thắc mắc trong đầu “thứ đó là gì”, tôi nhìn theo hướng tầm mắt Coeurl. Nhưng vì có một tòa nhà khổng lồ tọa lạc ở đó chắn lại nên tôi không thấy gì cả. Dầu rằng chỗ đó nằm về phía Đông nhưng khu này cũng toàn cao ốc nên đành chịu. Tuy rằng tăng độ cao thì rủi ro bị địch phát hiện cũng tăng theo nhưng tôi cũng không còn cách nào khác.

Rồi thì chẳng cần nói gì, bọn Shiki-san cũng bay theo tôi. Sau khi đã lên đến độ cao mà những tòa cao ốc không còn cản trở tầm nhìn nữa, chúng tôi thấy một thứ đang bay lửng lờ trên không phận vịnh Tokyo. Từ xa nhìn tới thì trông thứ đó không khác gì một quả cầu khổng lồ màu đen với đường kính khoảng vài cây số. Dưới ánh mặt trời, thỉnh thoảng ánh sáng bạc từ nó lại ánh lên. Vật thể có vẻ ngoài rõ ràng là nhân tạo ấy bay lửng lờ ở độ cao vài trăm mét tại một vị trí bên trên mặt biển.

Một vật thể khác thường với đẳng cấp rõ ràng là vượt xa công nghệ của con người. Dẫu vậy nhưng thứ vật liệu cấu thành trông như không hề tồn tại trên Trái Đất của nó lại khiến một cảm giác khó chịu bùng lên mãnh liệt trong tôi.

“Cái gì thế kia….”

Trong vô thức, tôi vừa thở hổn hển vừa lầm bầm.

“Ma Vương!”

Bằng một tông giọng đầy năng động, Kaya nói với tôi.

Ánh mắt những người xung quanh đổ dồn vào con bé cùng một tiếng “Hể?”

Bằng một gương mặt khoái chí, cô con gái đáng yêu của tôi ưỡn ngực lên.

“Đó là, Ma Vương, desu!”

『Thứ ở đằng đó chính là ngài Ma Vương. Con nhóc loài người này nói đúng』

Coeurl từ nãy giờ im lặng lên tiếng bổ sung.

Sau đó, chúng tôi tiêu diệt nốt 11 con Skeleton còn lại đã bị dịch chuyển sang bên này và đập phá khu phố Shibuya. Trong khoảnh thời gian chinh chiến ấy, tôi, Alice, Tamaki và Shiki-san level up. Tôi đã nâng Cường Hóa Triệu Hồi lên cấp 6, kéo theo đó là Cường Hóa Linh Thú lên cấp 6 và Giảm Tiêu Hao Ma Lực Triệu Hồi Linh Thú lên cấp 3. Alice thì nâng Thánh Thương Thuật lên cấp 2, kéo Cường Hóa Thương Kĩ và Thương Thuẫn Kĩ lên cấp 2. Tamaki cũng tương tự, sau khi Trọng Kiếm Thuật lên cấp 2 thì Cường Hóa Kiếm Kĩ và Phá Long Trảm của con bé cũng lên 2 nốt. Shiki-san tiếp tục giữ Skill Point để nâng skill Trinh Sát. Do chẳng còn trông mong gì chuyện nhờ cậu ta trợ chiến nên cũng không sao cả.

Kazuhisa:Level60 Ma thuật Hỗ Trợ9/Ma thuật Triệu Hồi9 Skill Point5→0

Cường Hóa Triệu Hồi5→6(Cường Hóa Linh Thú5→6、Đồng Bộ Linh Thú3、Giảm Tiêu Hao Ma Lực Triệu Hồi Linh Thú2→3)

Alice:Level50 Thương Thuật9/Ma thuật Trị Trương9 Skill Point5→0

Thánh Thương Thuật1→2(Cường Hóa Thương Kĩ1→2、Thương Thuẫn Kĩ1→2)

Tamaki:Level50 Kiếm Thuật9/Thể Chất9 Skill Point5→0

Trọng Kiếm Thuật1→2(Cường Hóa Kiếm Kĩ1→2、Phá Long Trảm1→2)

Shiki:Level16 Trinh Sát6/Ném3 Skill Point5

Khi vào căn phòng trắng, chúng tôi đã thảo luận những chuyện như tại sao Ma Vương lại ở đó, và hắn đang làm cái gì?

Kaya chỉ ngây thơ tuyên bố một câu là “Con hông biết!”

Cũng chẳng lạ mấy.

“Đúng là cần phải xét lại xem trong khoảng thời gian chúng ta biết mất, Trái Đất đã xảy ra những chuyện gì”

Shiki-san nói xong, mọi người gật đầu. Mà nếu đã vậy thì bọn tôi phải tranh thủ đến nhà cha mẹ cậu ta càng sớm càng tốt.

“Nè nè, nhân tiện cho em hỏi cái này nha Kazu-san. Tụi mình có tới chỗ cảnh sát không?”

“Theo tình hình hiện tại thì chúng ta khó lòng tránh được chuyện bị bắt giữ, và sẽ bị thẩm tra từ vài ngày cho đến vài chục ngày. Giờ không thể nào để dính vào mấy cái vụ mất thời gian đó được”

“A, cũng phải… cảnh sát phiền phức thật”

Bậy, nói ra thì không nên nhưng ở đây chúng ta mới là người đáng nghi đó. Nào là hành tung mờ ám, nào dẫn theo 1 đám linh thú có hình dáng lạ lùng, nào là dùng ma thuật, đã vậy còn tiêu diệt lũ Skeleton nữa…. Không, thật tình mà nói thì tôi chỉ muốn hét lên “tại sao chuyện lại thành ra thế này” mà thôi.

Chỉ ít lâu sau, chúng tôi đã đến ngay trước nhà Shiki-san. Do dùng ma thuật bay kết hợp với tàng hình nên về cơ bản, không ai biết rằng những kẻ đột nhiên xuất hiện ở Shibuya hỗn loạn là chúng tôi giờ đã đến chốn này.

Nhà của Shiki-san tọa lạc trong một góc phố gồm toàn những ngôi nhà cổ. Sau khi đi theo tuyến Inokashira rồi xuống ở ga Komaba Todai, người ta chỉ cần tốn khoảng 5p đi bộ là tới nơi này. Bên trong khu đất được hàng rào bao quanh là một khu vườn cũng có thể nói là khá rộng.

“Đúng là celebrity thật….”

“Thì… thì đã sao? Một công chúa như Lucia-san mà cũng nói vậy được à”

Mặt Shiki-san đỏ như gấc chín. Hình như cậu ta không thích bị người khác nhận xét rằng mình giàu này giàu nọ cho lắm thì phải. Kiểu gì thì kiểu, nếu tôi cứ nhằm vào vụ này mà trêu cậu ta thì….

“Không được nha, Kazu-san”

Lại là câu “không được nha” thần thánh của Alice. Ẻm tay trái thì chống hông, ngón trỏ tay phải đưa lên ngang mặt rồi “hư!” một tiếng. Nếu phải nói thẳng ra thì tôi xin nói rằng, dễ thương không chịu được.

“Đ… Đúng đó, Kazu-san! Kazu-san chỉ được quyền ăn HIẾP bọn em thôi… nghe chưa?”

“Em nói cái gì vậy hả Tamaki?”

Thôi thì hãy cứ xoa đầu bé Tamaki dẫu trước hay sau cũng chả hiểu trời trăng gì cái đã. Cơ mà cô bé ngốc nghếch này dễ thương quá nên sao cũng được.

“Papa!”

“A, Kaya cũng dễ thương nữa!”

“Un!”

Tôi xoa đầu Kaya.

Yoshi yoshi yoshi, đúng là con gái của tôi ngoan quá đi thôi.

“Cơ mà Shiki-san, cậu đang lo lắng à?”

“Tất nhiên phải lo rồi”

Sau hủy bỏ hiệu ứng Invi, chúng tôi đứng xếp hàng trước cổng. Ngoài ra tôi cũng đã tống hoàn hết bọn linh thú để tránh phiền phức sau này.

Quay về hiện tại. Shiki-san đứng đối diện cái intercom gắn trước cổng nhà, và cũng không hẳn là tôi không hiểu cảm xúc của cậu ta đang thế nào.

“Cả Shiki-san mà cũng căng thẳng nhỉ?”

“Chứ không mà được à? Mou”

Shiki-san cứ vò mạnh mái tóc…

Rồi cậu ta dùng cơn bực mình tôi khơi lên làm động lực và bấm cái intercom. Đâu đó từ trong ngôi nhà, tiếng bước chân lạch bạch vang lên rồi từ cái intercom vang lên một giọng nữ.

“Là con, Yukariko. Con về rồi đây”

“Ể? Cái gì? Maa, thật sao!”

Rồi thì cái tiếng lạch bạch ban nãy chuyển thành *bình bịch*. Không lâu sau đó, cánh cửa bật mở, một người phụ nữ trung niên trên mặt có vài nếp nhăn nhỏ xuất hiện…. tôi vừa nghĩ tới đó thì cô ta đã ôm chầm Shiki-san. Đó là một bà cô có vóc người tròn trĩnh, mang một cái tạp dề hoa và khoảng ngoài 40 tuổi.

“May quá. Lúc nghe ngôi trường xảy ra chuyện, mẹ cứ lo mãi không nguôi… nhưng may quá, cuối cùng con cũng an toàn rồi”

“Mẹ…”

Được ôm, Shiki-san có hơi hoảng trong thoáng chốc. Thay vì đáp lại ánh mắt như cầu xin giúp đỡ của cậu ta, cảm đám bọn tôi chỉ đứng yên đó mà nhìn và mỉm cười ấm áp mà thôi. Sau khi thở dài như đã buông xuôi, cậu ta cũng vòng tay ra sau lưng mẹ mình đáp lại cái ôm ấy.

“Con về rồi đây”

Shiki-san đáp thật khẽ. Rồi chẳng biết có phải do cảm xúc thực tuôn trào hay không, cánh tay cậu ta bất giác siết chặt.

“Thì ra… cuối cùng mình.... cũng đã có thể quay về….”

Từ đôi mắt lúc nào cũng ánh lên một cái nhìn kiên định của cô gái lãnh đạo chúng tôi, những giọt nước mắt to bắt đầu nhỉ ra. Chúng lăn dài trên má rồi nhuốm ướt đẫm vai người mẹ.

“Về… nhà rồi….”

Những cảm giác bị nén chặt trong tim nhiều đến không ngờ.

Sau khi đã tuôn ra thì dòng nước mắt ấy như không bao giờ dừng lại nữa.

Từ cô gái ấy, những tiếng thổn thức cứ vang lên.

Không lâu sau đó, chúng tôi được dẫn vào trong nhà. Dù rằng lúc bị kêu cởi giày ở cửa ra vào thì Lucia có đáp lại bằng một nét mặt lạ lẫm nhưng sau khi đặt chân lên sàn nhà, gương mặt em ấy như bị “hóa ra văn hóa ở đây là vậy” thuyết phục hoàn toàn. Khi chúng chúng tôi được dẫn vào một căn phòng khách kiểu Nhật thì ông và bà Shiki-san đã ở sẵn đó không kiềm được bất ngờ.

Cầm 1 cái điện thoại di động lạc hậu trông tay nhưng chẳng biết làm sao mà quay số, người ông hói đầu cứ luýnh qua luýnh quýnh tìm cách gọi cho ba Shiki-san đang trong giờ làm việc. Giữa lúc đó thì bà và mẹ của Shiki-san đã đi pha trà.

“Etou… tuy cũng khó mà bình tĩnh được nhưng cứ ngồi xuống đi đã”

Có lẽ diện tích căn phòng lớn này cũng phải khoảng 20 chiếu tatami. Bên trên cái bàn sang trọng màu đen trong căn phòng, rất nhiều bánh kẹo được sắp sẵn. Cái TV đang mở cũng nằm trong căn phòng chiếu chương trình tin tức.

Ô, linh thú của tôi lên TV luôn kìa.

Nhưng chừng đó chưa phải đã hết, vì cả dáng hình Kaya đang hạ gục lũ quá vật cũng bị quay rõ. Chẳng những vậy, đến khi cái camera được đặt cố định quay ngang qua thì… uwa, cả tôi với Shiki-san cũng thoáng hiện ra luôn rồi.

“Tivi kìa!”

“Ừ nhỉ… Kaya biết bao nhiêu về công cụ hiện đại nhỉ?”

“Gần hết ạ!”

Biết luôn à? Thật sự là tôi không hiểu Kaya đã lớn lên trong một môi trường như thế nào nữa… Tôi định hỏi chi tiết coi sao, nhưng có lẽ phải để sau vì giờ không thể được. Sau khi nhìn vào dòng phụ đề ghi ngày tháng trên TV, tôi đã có thể chắc chắn rằng từ hôm chúng tôi bị đưa sang thế giới khác đến nay, giờ đã là ngày thứ 6. Tóm lại là dòng thời gian giữa thế giới bên này và thế giới bên kia gần như không khác biệt.

“Rồi, giờ thì…”

Nhân lúc mẹ và bà mình pha xong trà quay ra, Shiki-san lên tiếng.

“Xin lỗi mẹ, ông, bà. Giờ con không còn thời gian nên phiền mọi người giải thích thật ngắn gọn chuyện xảy ra sau khi tụi con đi thật ngắn gọn”

Truyện Chữ Hay