Boku wa Isekai de Fuyo Mahou to Shoukan Mahou wo Tenbin ni Kakeru

chương 225: cái nêm thứ 6 (3)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

╔❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╗

꧁༺Dịch: Nhật Nguyên༻꧂

╚❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃═❃╝

Chúng tôi xuống một không gian bí ẩn tồn tại ngay bên dưới tòa nhà chính khu vực Sơ Trung.

“Như trong Kim Tự Tháp luôn”

Alice ngây ngốc há miệng ra lầm bầm. Đúng là cái huyền thất xây bằng đá này cũng làm tôi liên tưởng đến mấy computer game về dungeon thật. Nơi đây rộng khoảng 1 nửa lớp học trong trường, từ sàn nhà lên đến trần cao tầm 5m. Cả 4 phía căn phòng đều có hành lang tỏa ra. Do tất mọi người đều đã có khả năng nhìn trong bóng tối nên dù nơi đây đen đặc, bọn tôi vẫn có thể thấy cảnh vật xung quanh. Sau khi chạy được một quảng ngắn, cả 4 thông lộ đều phân thành 2 đường.

“Uwa, cứ như mê cung ấy”

Tamaki bắt đầu nản chí.

“Không lẽ tụi mình phải đi hết từng ngóc ngách trong này à…”

“Bậy, không cần tốn công vậy đâu. Ông đã nắm rõ cái mê cung này rồi đúng không Nahan? Đào thêm hố đi”

『Đã rõ』

Và thế là chúng tôi lại chui vào cái hố Nahan đào, tiếp tục xuống dưới.

Giờ thì ba cái vụ phiền phức như trong Dungeon Attack mới bắt đầu đây!

Nơi chúng tôi đến là một không gian hình vòm lớn đến mức đủ chứa trọn cả địa phận ngôi trường. Trần nhà cao ít nhất cũng phải 30m. Trên mặt đất, đất đỏ bazan phơi ra.

Sau khi đến được đây, tôi có cảm giác mình cũng đã đi sâu gần cả 100m rồi. Nếu mà mò đường trong cái mê cung bên trên, không biết bọn tôi sẽ phải mất bao lâu nữa mới tới được đây nữa. Cám ơn trời đã cho con cái shortcut này mà đi.

Lại nói, ở vị trí trung tâm của cái không gian siêu rộng đó, một viên bảo thạch khổng lồ hình bát diện lớn khoảng 3m đang tỏa ánh sáng đỏ.

“Không lầm vào đâu được, đúng là cái Nêm rồi…”

Lucia ngớ người ra lầm bầm. Đó không còn là một giọng nói vô ngữ điệu như mọi khi mà đã bị lẫn ít nhiều bị sự nôn nóng lẫn vào. Phải nói rằng trước giờ tôi chưa từng thấy em ấy hưng phấn như vậy lần nào cả.

“Vậy là cái Nêm thứ 6 có tồn tại”

Trong số những cái Nêm giữ cho lục địa này ổn định, đây là cái Nêm mà trước giờ chưa từng ai nhìn thấy hoặc biết tới. Nhưng dẫu sao thì Lucia cũng thuộc hoàng tộc Elf, vừa là dòng tộc quản lý Địa Để Thụ, vừa là cư dân của thể giới này nên em ấy không ngạc nhiên cũng chẳng có gì lạ.

“Em làm được không Lucia?”

“Wa… vâng. Để em thử”

Lucia chạm vào cái Nêm.

Rồi sau khi em ấy nhắm mắt một lúc…

Chả có gì xảy ra cả.

“Không được… à?”

“Vâng. Em không thể hoạt tính hóa cái Nêm được. Không biết do đang bị phong ấn hay gặp vấn đề gì khác nữa…”

Con linh thú chim ưng của Rin-san bay đến rồi đậu xuống ngay trước mặt Lucia. Dưới ánh sáng viên bảo thạch khổng lồ phát ra, đôi mắt con chim ưng ánh lên rực rỡ lạ kỳ. À không… có lẽ phải nói là nó đang thi triển ma thuật mới đúng. Bên cạnh con chim ưng, vòng tròn cổng dịch chuyển như mọi khi hiện ra. Cùng một ánh sáng màu xanh nhạt, bóng hình ai đó từ từ được vật chất hóa. Và ai đó ở đây… rốt cuộc là Shiki-san.

“Ê con mắm kia, bộ chán sống hay sao mà mò tới đây?”

“Rin nhờ tôi đến đưa cái ma cụ dùng để chế ngự Cây Thế Giới cho mấy cậu đây”

Nói xong, Shiki-san đưa Lucia 1 con dao găm. Nhìn vào phần lưỡi dao nhuộn trong màu đỏ thẩm, một cảm giác rờn rờn cứ lảng vảng trong tôi.

“Chế ngự à… em có biết cách xài cái này không Lucia?”

“Do đó là nghi thức bí mật nên trước giờ em chưa được xem lần nào cả”

“Không sao. Để tôi chỉ”

Shiki-san dùng tay diễn tả ngắn gọn cách thực hiện nghi thức ấy. Trong lúc đó, Thần Dực Sứ Đồ Penuza ngước lên nhìn cái lỗ mà chúng tôi đào xuyên qua mái vòm.

“Địch đến à?”

『Vâng thưa chủ nhân. Vài cá thể khá mạnh đang tiếp cận』

“Vậy nhờ em nha Lucia. Tất cả chuẩn bị chiến đấu!”

Theo hướng dẫn của Shiki-san, Lucia dùng cái lưỡi đỏ thẩm của con dao găm cắt một vết nông trên ngón giữa bàn tay trái. Sau khi máu nhỉ ra đã nhuộm trên mũi dao, em ấy ghim vào viên ruby khổng lồ.

Nhanh như chớp, mũi dao đi sâu vào viên ruby.

Lucia kêu lên một tiếng “ah~”

Rồi gần như cùng lúc đó, hồng liên bát diện tỏa sáng rực rỡ.

“Được rồi à? Tốt, giờ thì…”

『Địch đến thưa chủ nhân』

Vừa lúc tôi nghe tiếng Penuza và nhìn lên trần nhà, những thứ gì đó có màu xám và đen từ trong cái hố phóng vọt ra. Không lẽ…

Thứ màu xám là một bộ xương bán trong suốt khoác trên người áo choàng tỏa sáng. Cứ mỗi lần cây trượng lớn trong tay nó lóe lên, một đợt lôi kích màu đen lại đánh vào thứ kia.

Rồi cái thứ màu đen… không thể lầm vào đâu được, đó chính là Hắc Dực Cuồng Lang Algaraf.

Ể… vậy… cái bộ xương bán trong suốt đó là….

Nhìn sơ là biết ngay.

“Vong Linh Vương Diasnegus”

Shiki-san cũng nhìn lên trần nhà và lầm bầm. Phải, giờ đây, tại một khu vực ngay sát bên chúng tôi, 2 Thiên Vương đang tử chiến với nhau.

Cơ mà, đừng có kéo tới đây đánh nhau vậy chứ! Cứ mỗi khi beam hai bên bắn ra chạm nhau gần trần nhà, chấn động lại lan tỏa.

Sóng xung kích bạt đến chỗ chúng tôi.

Chết rồi, giờ Shiki-san chẳng có gì bảo vệ cả…

『Để tôi』

Thiên Quy Nahan đến trước mặt Shiki-san rồi triển khai barrier.

Một khắc sau thì sóng nhiệt lan tới.

Trúng phải đợt sóng xung kích kinh hoàng, mọi người bị đánh văng và hét lên.

“Aaa……!”

“Lucia!”

Thôi chết, Lucia rời tay khỏi cái Nêm mất rồi!

Bị đánh văng đi vài mét rồi đập người xuống đất, em ấy nhăn mặt rên lên.

Tay em ấy đã không còn giữ được con dao găm nữa.

“Nhanh lên Lucia”

“Wa… vâng!”

Lucia gượng dậy đến nắm lấy con dao găm...

Nhưng trước khi em ấy kịp làm vậy, thứ gì đó đã đứng chắn ngay trước viên ruby khổng lồ. Đó là một bộ xương bán trong suốt mặc một cái áo choàng xám phát sáng. Như một làn sương mù, cơ thể nó cứ lảo đảo ngã nghiêng. Dù vậy nhưng khi nhìn thẳng vào, tôi vẫn cảm nhận được một sức uy áp cực kỳ đáng sợ. Trên cái đầu sọ, từ bên trong hai cái hốc đáng ra là tròng mắt, hai đốm sáng đỏ lạ lùng lóe lên.

“Diasnegus…”

Từ bên trong cái áo choàng, từng ngón tay chỉ còn là xương của Vong Linh Vương ló ra, ngón nào cũng đeo 1 chiếc nhẫn. Tổng cộng 10 cái nhẫn mang những viên ngọc đủ mọi sắc màu thỉnh thoảng lại lóe lên. Có khi nào những cái nhẫn đó đều là ma cụ… và tạo ra nhiều hiệu ứng khác nhau không?

Ngước lên nhìn thì ở độ cao sát trần nhà, hàng loạt những bộ xương khổng lồ đã vồ lấy Algaraf. Dù hắn có thể đánh tan lũ khổng lồ ấy chỉ trong chớp mắt nhưng….

Đối với Vong Linh Vương thì một cái chớp mắt đó cũng đã là quá đủ.

“Đừng hòng chiếm cái Nêm!”

“Đừng hòng!”

Alice và Tamaki quả cảm lao đến tấn công Diasnegus, nhưng đòn tấn công của cả hai lại xuyên qua bộ xương như chém vào hư không.

Vậy ra đúng là cơ thể thật của tên chết bầm này được sương mù cấu thành thật.

Thậm chí còn chẳng mảy may nhìn 2 đứa, Diasnegus đưa bàn tay xương xẩu lên chạm vào viên ruby.

Ê mà khoan, nếu cơ thể là sương mù thì làm sao con quái vật chết dẫm đó sờ vào bảo thạch được?

Quá ảo so với quy định…

Ngay lập tức, những viên đá quý gắn trên 10 chiếc nhẫn cùng lúc lóe lên.

Viên ruby cũng phát ra một ánh sáng chói lòa…

“Penuza, Strash!”

『Tuân lệnh chủ nhân!』

Strash im lặng, Penuza thì trả lời bằng 1 giọng chắc nịch rồi cả 2 cùng lào vào Diasnegus. Penuza vươn cánh tay mảnh khảnh ra, đục xuyên qua cơ thể Vong Linh Vương…

“《Barrier Break》”

Cô nàng thiên sứ thi triển ma thuật đặc thù của mình.

Tiếng rên rỉ từ Vong Linh Vương vang lên.

Xung quanh hắn, thứ gì đó tỏa ra ánh sáng trắng muốt tan biến.

Phải, đây chính là chiêu mạnh nhất của cô ấy, một năng lực đặc biệt giúp xuyên thủng mọi kết giới mana. Khi đối đầu với một kẻ luôn kích hoạt kết giới trên người như con quái vật đó, chắn chắn không ma thuật nào khác hữu ích bằng. Chính vì vậy nên tôi mới quyết định lập khế ước với cô ta.

Vậy là, tuy chỉ tạm thời nhưng barrier đã biến mất. Ngay tức khắc, Strash cách đó vài bước vung thanh đại kiếm. Bạch quang lưỡi gươm phá ra đánh mạnh vào cơ thể sương mù của Diasnegus.

Đòn công kích ấy chỉ khiến con quái vật hơi trượt một chút ra sau.

Nhưng… chừng đó là đủ, vì bàn tay xương xẩu của nó đã rời khỏi viên ruby khổng lồ.

“Lucia, ngay!”

“Vâng, Kazu!”

Đạp mạnh xuống đất, Lucia lao người về phía viên Ruby khổng lồ.

Rồi khi em ấy nắm cán con dao găm đã ghim sâu vào bảo thạch…

Cường độ ánh sáng viên ruby ấy phát ra tăng vọt, khiến tôi không thể nào nhìn thẳng vào được nữa.

“A….Aaaaaaaaaaaaaa……!”

Lucia hét lên.

“Không… không xong rồi… Em… không thể chế ngự được!”

Bạch quang khiến cả căn phòng lớn chói lòa.

Tôi nghe thấy tiếng hát.

Đây đã là lần thứ ba tôi nghe được khúc ca vọng vang cùng giai điệu buồn đến nao lòng này.

Vào ngày thứ ba bị dịch chuyển sang thế giới khác, lúc bị con Globster warp đi cùng Mia, tôi đã lần đầu tiên nghe thấy giọng hát này.

Lần thứ hai là vào sáng nay.

Rột cuộc thì cái bài hát này… là gì?

“Phải em không… Mia?”

Tôi hỏi người đang hát.

Không một lời hồi đáp.

Dù có hỏi đi hỏi lại bao nhiêu lần đi nữa, vẫn chỉ có mỗi khúc hát ấy vọng vang.

“Thôi kệ…”

Tôi quyết định im lặng lắng nghe giọng hát ấy.

Rốt cuộc em ấy đang nghĩ gì, đang hát gì?

Làm cách nào mà tôi lại nghe được tiếng hátcủa Mia?

Cuối cùng rồi, bài hát cũng kết thúc.

Tôi bừng tỉnh như vừa ngủ một giấc dài.

Mãi đến khi nhận ra thì tôi đã nhìn chằm chằm lên bầu trời độn sắc.

Ngay bên cạnh là một bức tường bê tông quen thuộc.

Cũng chẳng có gì lạ, vì đây là cơ sở kiến trúc của trường… hình như đâu phải nhỉ?

Tiếng xôn xao gần đó vang lên.

Người ở đâu ra mà…. tụ tập đông dữ vậy?

Tôi gượng người dậy, lắc mạnh đầu…

『Chủ nhân』

Thiên Quy Nahan lên tiếng.

Khi nhận ra thì ông ta đã đứng ngay bên cạnh tôi rồi.

Không, không chỉ mỗi ông ta mà còn có cả Penuza và Strash nữa.

『Có vẻ như chúng ta đã bị dịch chuyển khỏi hang động vừa nãy. Chẳng biết đây là đâu nữa』

“Đâu là sao…”

Nhìn kỹ xung quanh.

Một đám người đông nghịt đang vây quanh chúng tôi.

Mặt đất dưới chân tôi được trải nhựa, còn xung quanh thì có không biết bao nhiêu biển báo và trụ điện mà kể cho hết…

Tiếng còi xe hơi vang khắp đó đây.

Hê? Đừng có nói là…

Tôi ngạc nhiên đến sững sờ và gượng đứng lên trong cơn bối rối cùng cực.

Trước mắt tôi chính là đặc khu Shibuya thuộc Tokyo.

Truyện Chữ Hay