...Sáng dậy, tôi rời khỏi giường và ngáp một tiếng. Tôi rụi rụi đôi mắt ngái ngủ của mình rồi cởi bộ đồ ngủ ra, xong mặc bộ đồng phục treo trên tường vào. Tôi kiểm tra đồ trong cặp sách rồi cầm nó và rời khỏi phòng xuống nhà. Có vẻ như bố mẹ đã đi làm rồi. Chúc bố mẹ may mắn. Còn đứa em gái của tôi thì, có vẻ nó đã lén ăn mất chỗ bánh sinh nhật còn sót lại của tôi trong tủ lạnh thay cho bữa sáng rồi. Tôi lờ nó đi rồi rời khỏi nhà...
Với một cơn gió đầu mùa như trong một bộ eroge, tôi bắt đầu một ngày mới.
Không có gì khác thường cả, vẫn là một ngày bình thường của một học sinh trung học ở tỉnh.
Tôi lên tàu đến ga gần nhất.
Qua cổng soát vé, bên ngoài ga toàn là học sinh và các nhân viên văn phòng.
Cứ theo đường đó đi thẳng sẽ thấy trường cao trung Sakuranooka.
Giờ nghĩ lại thì, Sakuranooka nghe như tên một nơi một bộ eroge diễn ra vậy.
Mà nó cũng chỉ là một trường công lập bình thường.
"Hah...hah...may vẫn kịp."
Tôi đang bước đi chậm rãi thì ở phía xa có người chạy đến.
"Yo, sao thế?"
"May vẫn chưa muộn! Lúc tàu tự nhiên dừng lại, tao tưởng không kịp nữa rồi."
Lại nói quá rồi.
Chắc đến gần tôi chục mét mới chạy hết sức chứ gì.
Cậu ta là Baba Sasuke.
Bọn tôi quen như từ hồi trung học và dính nhau tới tận bây giờ.
"Chỗ tao chẳng gặp vấn đề gì cả. Chỗ mày có tai nạn à?"
Sasuke cũng đi chuyến tàu giống tôi, nhưng theo chiều ngược lại.
"Cũng không hẳn là tai nạn."
Sasuke run rẩy nói.
"Chỉ là tự dưng có một cô gái tóc đen bò ra từ bảng chỉ dẫn điện tử."
"Thật á?"
"Thật luôn. Loạn hết cả lên ấy. Ai nấy cũng hét toán loạn lên."
Sasuke giả giọng hét.
Nhưng nghe có vẻ sai sai.
"Cô ta bò ra đường tàu nên họ phải dừng tàu lại luôn."
"Sáng ra chắc chẳng ai muốn thấy cảnh tượng đấy..."
"Tao có chụp lại này, xem không?"
"Bị nguyền đấy!"
Sao lại đi chụp những thứ như vậy cơ chứ...
"Thế cuối cùng ra sao? Mọi người ra sức làm cho cô ta trở lại bên trong màn hình à?"
"Không, bên trong tàu có nam chính manga hành động. Anh ta rút cây katana biến hình ra rồi chém hết luôn."
"Chuyện đổi chiều nhanh vậy."
...Mà, thật ra đây là chuyện diễn ra thường ngày, nên mọi người cũng quen rồi.
- Hiện tượng mà một ngày bỗng dưng bản thân nhận thông báo được giao cho vai trò nào đó, được xác nhận xảy ra lần đầu vào 30 năm trước.
Và xung quanh người được giao vai trò đó, sẽ xảy ra những hiện tượng bí ẩn phù hợp với vai trò của người đó, và nó được gọi Interwave hay . và được xác nhận bắt đầu vào cùng thời điểm, nhưng vào khoảng 10 năm gần đây, có vẻ nó ngày càng xảy ra nhiều hơn.
Dù là hay thì đối với tôi, từ lúc sinh ra tới giờ chúng đã trở thành chuyện bình thường rồi.
Bố mẹ hay người lớn có nói 'Dạo này hay gặp nhỉ' thì đối với một người chưa từng trải nghiệm những ngày tháng trước đó như tôi thì những ngày đó còn hiếm gặp hơn.
Do nam chính phim mà những hiện tượng kỳ lạ mới xảy ra, và nam chính manga hành động phải giải quyết chuyện đó, để nam chính eroge có thể tận hưởng cuộc sống trung học... Đó là chuyện thường ngày trong thế giới này.
"À đúng rồi. Nghe này, Sasuke."
Tôi kể cho cậu ta chuyện tôi nhận được vào tối qua.
"Thật hả!"
Sasuke còn bất ngờ hơn tôi lúc trước nhiều lần.
Có thể nói cậu ta có một tính cách rất hiếu động.
"Nam chính eroge! Lại còn harem nữa chứ! Sướng thật đấy. Thành luôn riajuu rồi còn gì."
"Chứ gì nữa. Thời của tao cuối cùng cũng đến rồi!"
"Ghen tị thật đấy."
"Có ghen tị cũng chẳng ích gì đâu."
Trở thành nam chính eroge như biết bao otaku ao ước thì giống như riajuu thật. Có harem các nữ chính vây quanh mà không phải riajuu thì còn là cái gì nữa. Tôi đập tay với Sasuke.
Rồi.
"Mới sáng ra đã sướng sướng cái gì cơ chứ, không biết xấu hổ à?"
Tôi quay đầu về phía giọng nói phát ra.
"...Tưởng ai, hóa ra là Natsuki."
"Tưởng với tượng cái gì. Với lại, vẫn còn sớm 12 tiếng để hai ông nói tới những chuyện đó đấy!"
Người đang làm điệu bộ kỳ lạ đó là Tokihara Natsuki.
Mái tóc ngắn màu nâu sáng mượt mà, nét mặt dịu dàng, cùng với đó là bộ đồng phục cũ kỹ làm nổi bật những đường cong mềm mại.
Có thể nói, đó là một cô gái có ấn tượng khá bồng bềnh.
Cô ấy là bạn với tôi còn lâu hơn cả Sasuke, là người như lúc nào cũng bên cạnh tôi.
Vì nhà gần nên hồi nhỏ hai người bọn tôi hay chơi cùng nhau.
Mà giờ đã cấp ba nên mối quan hệ của mỗi người cũng đã khác. Không còn dính vào nhau như trước nữa.
Dù vậy nhưng hai người vẫn có thể gặp và nói chuyện với nhau như bình thường.
Thế nên có thể nói những lúc ba người nói chuyện với nhau như thế này là thời gian tuyệt nhất khi đi học.
"Thế? Hai ông đang nói đến cái chuyện bậy bạ gì thế?"
Gần đến cổng trường, Natsuki hỏi.Nếu đúng là đang nói về những chuyện bậy bạ thật thì tôi sẽ không trả lời. Giả dụ như chuyện tạp chí người lớn thì... tôi chẳng biết trả lời thế nào.
Nhưng chuyện này thì không có gì phải giấu cả, tôi kể cho cô ấy về chuyện thông báo tối qua.
Rồi, Sasuke nói.
"Này, Ayumu. Biết đâu Tokihara lại là một nữ chính đấy."
"Hả?"
Ban đầu tôi không hiểu được ý đồ của câu nói đó.
Nhưng... xét ra thì, cô ấy cũng là một cô gái.
Và lại còn là bạn thân thuở nhỏ nữa.
Có thể nói là rất phù hợp với vai trò một nữ chính trong một bộ harem eroge.
"Hả, cái gì cái gì?"
Natsuki nghiên đầu hỏi.
...Mà, nếu phải nói là dễ thương hay không dễ thương thì, chắc chắn là cô ấy rất dễ thương.
Từ lúc lên cấp ba, cô ấy ngày càng phong cách hơn, ngoại hình ngày càng xinh đẹp hơn. Nhỡ cô ấy có kiếm được bạn trai thì cũng chẳng có gì lạ. Nhưng có vẻ là cô ấy chưa tính tới chuyện đó.
"Nhưng mà... chắc không phải đâu."
"Cái gì không phải!?"
Tôi chợt nói ra câu đó thì Natsuki tròn mắt lên giọng.
Cô ấy phản ứng thái quá cũng chẳng kém gì Sasuke.
Đúng vậy, quả nhiên tôi không thể xem cô ấy là một đối tượng.
Bạn thưở nhỏ mà làm nữ chính thì chỉ có thua. Tôi hiểu quá rõ điều đó.
"À thì, cái thông báo tối qua ấy..."
Tôi giải thích cho Natsuki hiểu.
"Chà, nam chính eroge sao, chà..."
"Thế nên chắc chắn không phải là Hi-kun đâu. Chứ không phải tự tôi muốn nói thế hay gì cả."
"Mà, nó cũng hợp với ông phết đấy. Cái vai của ông ấy."
"Vậy sao?"
"Thì kiểu, học sinh trung học bình thường có thể tìm thấy ở bất cứ nơi đâu... The Harem Eroge Protagonist!"
"Nghe chẳng vui chút nào cả!"
Sau một hồi nói chuyện rôm rả, chúng tôi cuối cùng cũng tới trường. Chúng tôi kiểm tra xem mình học lớp nào trên bảng thông báo được bố trí ở trước cồng trường.
Cả ba người đều học lớp 4 năm 3.
"Cuối cùng thì vẫn học cùng lớp."
"Duyên nợ đến vậy thì hơi quá rồi."
"Đừng nói tiêu cực thế, Ayumu. Phải là bạn thân trời định chứ."
Sasuke đặt tay lên vai tôi, nhưng tôi bỏ nó ra.
"Mày cùng lắm cũng chỉ là thằng bạn cùng lớp biết nhiều thông tin hữu ích thôi."
Vì giờ tao đã thành nam chính eroge rồi.
"Này, thế còn tôi thì sao?"
"Bà thì làm Gái A đừng cười ở nền cũng được."
Natsuki giơ tay lên hỏi như học sinh tiểu học, tôi mệt mỏi trả lời.
Ngay lập tức Natsuki phồng má lên.
"Quá đáng. Ông thích thì cứ đi mà tận hưởng mấy cảnh không quần áo như trong eroge đi."
"Mấy cảnh nóng sẽ bị che như trong eroge đấy."
"Nói mấy lời thoại bậy bạ là sẽ có tiếp *beep* nữa."
"Mấy lời độc thoại cũng sẽ nhiều lên."
"Rồi đột nhiên phải sống một mình vì bố mẹ đi công tác nước ngoài."
"Và phải gánh vác trọng trách giải cứu thế giới trên lưng."
"Nếu nghĩ đến một harem mặn, thì tình tiết sẽ đột nhiên trở nên nghiêm trọng và rồi bị đâm bởi yandere."
"Này, thế là đủ rồi đấy."
Tôi làm mặt nghiêm túc dừng hai người đang làm trò người tung kẻ hứng lại.
Trước giờ tôi vẫn vui vẻ thưởng thức những trò đùa về , nhưng giờ đặt bản thân vào vị trí này thì tôi không còn cười được nữa.
Nhưng, cuối cùng thì tôi vẫn tham gia vào trò đùa của hai người họ và vào lớp.
"Mà này Ayumu, làm sao để biết được ai là nữ chính?"
Sasuke ngồi vào vị trí ghế được viết trên bảng rồi hỏi.
"Hmm, tao cũng chẳng biết nữa."
Tôi nhớ lại nội dung thông báo tối qua.
Tuy tôi có ghi chú nó vào điện thoại nhưng cỡ này thì tôi có thể tự nhớ được.
"Hình như trong vòng một năm tới thì nữ chính sẽ tự đến giới thiệu."
"Thế tức là đối phương đã được biết về mày."
"Có vẻ là như thế."
Nhưng nhỡ nữ chính không chủ động tiếp cận, thì nghĩ là tôi sẽ chẳng biết phải dành thời gian bên ai cả.
"Hmm, vậy thì, không chừng nữ chính sẽ chẳng xuất hiện đâu."
"Này Natsuki, bà nói thế là có ý gì."
"Sususu..."
"Đừng có đánh trống lảng."
Cái gì vậy, là đang huýt sáo hả? Huýt sáo tệ đến vậy cũng hiếm đấy.
Không thể có chuyện không xuất hiện được.
Làm gì có cô gái nào không muốn hẹn hò với tôi... đ-đúng không?
Lý do tôi không tự tin là vì...
"Mà này Ayumu, là gì thế?"
"À..."
Nghe câu hỏi đó, tâm trạng tôi có đôi chút xấu đi.
Đúng vậy, trong trường hợp không thể hoàn thành nhiệm vụ, thì sẽ phải nhận .
Vì có nên nữ chính sẽ không thể làm ngơ và không tiếp cận tôi... là thứ mà tôi muốn tin.
"...BL."
"Hả?"
"Cái gì, nói lại đi?"
Tôi lẩm bẩm trả lời, hai người hỏi lại.
"Thì là!... sẽ trở thành đối tượng của nam chính game BL, ấy."
"...Fu."
"...Fu."
Sasuke và Natsuki cùng lúc phụt cười.
"Hahaha! Thật luôn đó hả!? Nhất mày rồi nhé!"
"Haha... Ayumu... BL... lại còn nằm dưới nữa haha!"
"Hai người cười hơi quá rồi đấy!"
"Xin lỗi xin lỗi, nhưng mà không sao. Không kiếm được bạn gái thì cũng kiếm được bạn trai còn gì?"
"Khi nào hẹn hò thì để tôi chọn quần áo cho đấy."
"Không không, là game BL mà, Tokihara. Bình thường thì đâu cần quần áo con gái làm gì."
"À cũng phải."
"Phải cái búa ấy!"
Nói như chẳng quan tâm gì cả.
Mà, thật sự thì bản thân tôi cũng chẳng lo lắng tới mức đó.
Sau khi nhận được thông báo vào tối qua, tôi đã lên trang thông tin của chính phủ để xem. Và tỉ lệ người không hoàn thành nhiệm được giao và phải nhận hình phạt là dưới 1%.
Hơn thế, đa số những trường hợp đó đều mong muốn được nhận hình phạt.
Nói cách khác, nếu 'không phải là điều bất khả thi', thì sẽ không có chuyện không thể hoàn thành nhiệm vụ được giao.
Vậy nên mọi thứ chắc chắn sẽ ổn, sẽ ổn...
***
Lễ khai giảng kết thúc, tôi trở lại lớp học.
Giáo viên chủ nhiệm giới thiệu lại bản thân.
"Cô là Mishima Sandy, giáo viên chủ nhiệm của lớp. Trong năm cuối, để không phải hối hận điều gì, thì các em hãy học tập thật tốt và vui chơi có mức độ. Cô sẽ giúp đỡ các em hết mực, nhưng cô mong là các em sẽ không làm gì khiến cô phải chịu trách nhiệm..."
Nói ngắn gọn thì, cô ấy là kiểu loli ngực bự với mái tóc vàng đuôi đôi và cao không quá 1m3. Chiếc áo phông cùng với áo denim salopette cũng giống của một đứa trẻ.
Cô ấy sinh ra và lớn lên ở nước ngoài, và tất nhiên là một người trường thành. Không nhầm thì cô ấy tầm ba mươi... mấy tuổi gì đấy.
"Tóm lại là vậy. Các em có câu hỏi nào không?"
"Dạ có."
Chỉ có duy nhất một học sinh nam giơ tay lên sau câu hỏi của Sandy-sensei. Đó là Sudou, cây hài của lớp.
"Sudou à, sao thế em?"
"Sensei, cô sắp tìm được đối tượng chưa... á á!!"
Sudou chưa kịp nói xong thì đã bị đập thẳng vào tường phía sau lớp học. Cậu ta bị bắn bay đi sau đòn tấn công của Sandy-sensei.
"...Còn câu hỏi nào khác không?"
Sandy-sensei nhếch mép cười, cả lớp đồng loạt lắc đầu.
Năm 20 tuổi, Sandy-sensei được thành một nữ chính eroge. Nhưng vì tới giờ người vào vai nam chính vẫn chưa xuất hiện, nên chục năm qua cô ấy vẫn chưa kiếm được bạn trai cũng như kết hôn... là điều mà cô giáo viên trưởng thành nhỏ bé đáng thương đó phải trải qua.
Đòn tấn công vừa nãy là do cô ấy nhận được sau khi được . Nói cách khác, nó là một trong những thứ xuất hiện do , tuy không rõ nó có mục đích gì. Khá chắc nó phù hợp hơn với một siêu năng lực gia hơn là một nữ chính eroge.
Rồi, tôi đột nhiên nhận ra.
Sandy-sensei là nữ chính eroge... vậy nghĩa là, không chừng, cô ấy là một đối tượng của tôi...
(Từ từ từ từ đã!)
Tôi hét lên trong đầu.
Lớp bắt đầu bầu ra ban cán sự, nhưng đây không phải là lúc cho chuyện đó.
Phải công nhận là Sandy-sensei nhìn khá dễ thương. Nhưng thứ nhất là cô ấy có thân hình bé như học sinh tiểu học, và thứ hai là cô ây có một bộ ngực của người trưởng thành. Cả hai thứ đó đều không phải sở thích của tôi, nhưng cũng không thể nói là ghét được.
Nhưng mà, khoảnh cách về tuổi tác là quá lớn. Ba mươi... lạ thật đấy, rõ ràng lúc trước cô ấy có nói rồi, nhưng tôi lại không nhớ là cô ấy ba mươi mấy tuổi. Cứ cho là khác nhau tầm 25 tuổi đi. Thế thì hơi quá. Đáng tiếc là tôi không có hứng thú với phụ nữ lớn tuổi.
Với lại, tính cách của cô ấy khá là...
Sau một hồi suy nghĩ thì việc bầu ban cán sự cũng đã xong suôi.
"Vậy hôm nay lớp kết thúc tại đây."
Shirafuji-san, người vừa được bầu làm lớp trưởng ra hiệu chào rồi cả lớp giải tán.
Tôi cầm theo cặp sách và nhanh chóng đi về chỗ Sandy-sensei.
"Em thưa cô."
"Sao vậy em? Em là... Tsurumi nhỉ. Có chuyện gì thế?"
Nhiều trường học đã quyết định việc học sinh được phải thông báo cho nhà trường. Tuy không nói cũng không bị kỷ luật, nhưng để nhà trường có thể hiểu được hành động lạ thường của học sinh thì thông báo cho nhà trường sẽ có lợi hơn.
Thế nên, tôi sẽ nói cho Sandy-sensei về chuyện thông báo tối qua.
Đây là lần thứ ba trong ngày rồi nên nó khá suôn sẻ.
"...Ực."
"Ực!?"
Sao cô ấy lại chảy nước dãi ra!?
"Cuối cùng thì anh cũng xuất hiện, hoàng tử của em <3"
"Cô đừng có làm ánh mắt như thể công chúa nhìn thấy hoàng tử thế chứ!"
Cái ánh mắt đấy như thể bị kích dục vậy!
"Từ từ, từ từ đã! Sensei, dù sao thì đối tượng trong thông báo của cô cũng không phải em đúng không?"
"Là em, là em, đúng là em luôn."
"Nói dối! Nhất định là nói dối!"
"Đâu có đâu có."
Sandy-sensei khua khua tay.
"Em sẽ được như thế đó, Tsurumi. Dù em muốn chơi kiểu gì thì cô cũng có thể chiều em. Ngày nào cô cũng luyện tập để có thể làm như bất kỳ bộ eroge bệnh hoạn nào."
"Em không muốn nghe những chuyện đó!"
"À, hay là để cô làm thử cho em xem nhé. Cô khá tự tin với trò ahegao và double peace đấy."
"Cô đừng có nói như là chuyện bình thường như thế chứ!"
Tôi ra sức ngăn Sandy-sensei đang cố bò lên bàn giáo viên lại.
Đúng như lời đồn... tính cách của cô ấy khá là...
Sandy-sensei thở dài.
"Thôi được rồi, cô đùa đến đây thôi."
"Như vậy mà đùa gì cơ chứ..."
"Cô sẽ thêm em vào danh sách của trường. Dù phải về sớm hay vắng mặt thì cũng có thể yên tâm nếu nguyên nhân liên quan tới việc ."
"Dạ em cảm ơn cô."
"À... còn nữa. Đây là lời khuyên với tư cách là người được phân vai trước, chứ không phải giáo viên."
Sandy-sensei mở điện thoại lên và cho tôi xem.
"Đây là trang 'Role Cast Wiki'. Nó là trang uy tín nhất Nhật Bản về hiện tượng , em có thể xem qua nó nếu muốn. Có rất nhiều bài nghiên cứu với nguồn tin đầy đủ nên độ chính xác của thông tin là rất cao. Chỉ có điều nó không được cập nhật nhanh chóng cho lắm. Em có thể xem các bài nghiên cứu cũng như các bài tóm tắt và các bản dịch của nhiều nước trên thế giới ở trang này."
"Chà, có cả trang như thế sao."
Tối qua tôi chỉ có thể tìm được kết quả thống kê trên trang thông tin của chính phủ, nên tôi rất lấy làm vui.
"Có rất nhiều tin đồn đã trở thành lẽ thường là sai sự thật đấy. Như rất nhiều truyện về những người được phân vai trên mạng chẳng hạn. Chẳng có trường hợp nào như thế được phát hiện cả."
"Thật vậy sao ạ!"
Tôi từng thấy rất nhiều bài nghiên cứu về những chuyện như vậy, nhưng hóa ra nó cũng chỉ là tin giả...
"Cảm ơn cô nhiều, em nhất định sẽ xem qua."
Sandy-sensei gật đầu và ừm một tiếng.
"Nhưng mà, em nói chuyện đó ở đây liệu có ổn không?"
"? Ý cô là sao ạ?"
"Ý cô là, em giấu nó đi thì tốt hơn ấy. Có nhiều học sinh ghét những người được phân vào mấy vai kiểu otaku đấy. Em nói chuyện này ở phòng giáo vụ thì tốt hơn, nhưng mà ở đó thì sẽ chỉ có hai người thôi."
"Cô định tấn công em à!?"
Cô ấy nói với ánh mắt nghiêm túc. Người này thật sự là giáo viên sao.
Nhưng mà...
"Em không lo về các học sinh khác đâu, nên em nói chuyện này với cô ở đây cũng được. Với lại... nói chuyện ở đây thì cũng làm gì có ai nghe."
"Cũng phải."
Tôi và Sandy-sensei nhìn xung quanh lớp học.
Lớp học trở nên cực kỳ ồn ào sau giờ tan học.
Những người đang dọn vệ sinh là đám yankee, mà đó là do họ được như vậy, chứ thực chất họ đâu phải người xấu... mà họ đang cầm chổi với cây lau nhà ra đánh nhau. Không biết có phải do không, nhưng những tiếng hét của họ làm cho cửa sổ như nứt ra.
Ở một góc khác, là đám con gái đang tươi cười trò chuyện với nhau, và ở phía sau họ đôi khi lóa lên những ánh sáng lấp lánh cùng với những hình thù kỳ lạ. Có thể họ được phân vào vai nhân vật của một bộ manga 4-koma đời thường. Ấy, một người tự dưng biến thành một nhân vật phụ kìa.
Trong lúc những cô gái đời thường đó đang trò chuyện, thì Ritosaki-kun bỗng văng tới. Có vẻ như cậu ta bị vướng vào trận đấu giữa đám yankee và bị hất tung ra.
Ritosaki-kun là một người nổi tiếng ở trường chúng tôi, do cậu ta được phân vào vai nam chính của một bộ ero comedy. Cậu ta luôn vướng vào rắc rồi rồi được tiếp cận nhiều cô gái, nhưng cớ gì mà đám con gái vẫn có thiện cảm với cậu ta. Thật bất công.
Vừa nói xong, sao chuyện lại thành ra thế kia!? Cậu ta đang nắm bóp ngực một cô gái trong tư thế bất thường, còn mặt thì đang chui vào trong váy của một cô gái khác.
Dù vậy nhưng những cô gái kia chỉ nói 'Như thế là không được đâu' rồi cho qua, thật là khó hiểu mà!
Tuy nhiên, còn một cô gái khác hét lên và đá bay Ritosaki-kun ra.
Tình huống này, đúng là tình tiết mở đầu của một tên biến thái may mắn mà.
Đúng như dự đoán, cậu ta còn vướng vào một cô gái khác nữa.
Hình như có chuyện cần nói với Sandy-sensei, cô ấy tiến thẳng tới đây mà không để ý tới Ritosaki-kun.
"Cẩn thận."
Tôi vừa kêu lên thì ngay lập tức Ritosaki-kun va vào cô ấy...
Mà không... ngay trước đó thì cô ấy đã đón lấy cậu ta.
Cô ấy nắm lấy vai cậu ta và đặt xuống ghế.
Như một bậc thầy võ thuật, không một động tác thừa. Một màn trình diễn đáng ngưỡng mộ.
"Cậu ổn chứ, Ritosaki-kun."
"X-Xin lỗi nhé, Shirafuji-san."
Cô ấy gật đầu rồi một lần nữa tiến tới đây.
Cô ấy, còn nổi tiếng hơn cả Ritosaki-kun nữa.
Shirafuji Miyako.
Thành tích học tập xuất sắc, kỷ luật tốt. Giáo viên nào cũng công nhận cô ấy là một học sinh ưu tú. Như lúc nãy, như thể đã được định sẵn từ lúc khai thiên lập địa, tất cả đều nhất trí bầu cô ấy làm lớp trưởng.
Và cô gái hoàn hảo với vẻ đẹp không tì vết có mái tóc đuôi ngựa đang rung nhẹ đó, đang đứng trước chúng tôi.
Không... là đang đứng ngay phía trước tôi.
"Cậu là Tsurumi Ayumu-kun phải không?"
"Là mình..."
Tôi gật đầu xác nhận, cô ấy mỉm cười không biết vì lý do gì rồi chìa tay ra.
Bắt tay sao?
"Năm tới mình trông cậy vào cậu nhé, Tsurumi-kun."
Và rồi, cô ấy, Shirafuji Miyako nói.
"Mình là nữ chính của cậu đấy."