Boku no Sensei wa, Houkago Kawaii Konyakusha

chương 04: sensei là một người vợ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

[Giờ thì cô đi đây.]

[Vâng, lát nữa em sẽ đi.]

Vào buổi sáng hôm sau.

Để tiễn cô ấy đi, Reina và tôi đã có cuộc trò chuyện ở ngay lối vào.

Vì chúng tôi đi cùng một hướng, sẽ hiệu quả hơn khi chúng tôi đi cùng nhau. Tuy nhiên, khi cô ấy còn đang diện bộ bồ bó sát, mái tóc óng như lụa (trong trạng thái cô giáo), tôi cần phải cảnh giác hơn khi ở cạnh cô ấy.

Reina-san mở cửa ra, nhìn ngó xung quanh.

Có vẻ như không có vấn đề gì.

[Vậy thì, hẹn gặp lại em ở trường nhé.]

[Vâng, hẹn gặp lại!]

Tôi gật đầu, và Reina từng bước rời đi.

[Mười phút nữa khởi hành là vừa.]

Tôi quyết định ngồi một mình ở phòng khách, miệng nhâm nhi cốc cà phê nóng hổi.

[Đi thôi.]

Mười phút đã trôi qua, tôi khoá cửa lại, rồi cất bước đi tới trường.

Ngoài đường khá vắng bóng người có lẽ là vì tôi đã rời nhà hơi sớm, và có vẻ như không có vấn đề gì với việc đó cả, nhưng–

–Vụt.

[…]

Ngay trước cột điện, có một người phụ nữ đang mặc vest, đứng nấp như ninja.

Ừm, người này đang làm gì vậy…?

[…!]

–Vụt.

Tôi lén đưa mắt nhìn, và dường như cô ấy đang khá thận trọng với mọi thứ xung quang khi lén lút từ cột điện này sang cột điện khác.

Chuẩn, đáng nghi thật sự.

Tôi đoán hẳn thần linh đã phù hộ khi không có ai ở gần đây để chứng kiến điều này, nhưng tôi thật sự không hiểu cô ấy đang làm gì nữa...

Chắc đề phòng cảnh giác cao quá nên không nhận ra hành động của mình thiếu tự nhiên đến mức nào.

Chắc phải ra nhắc nhở thôi, vì...

[Uh, Sensei!]

[Hya!?]

Reina-san hốt hoàng, ngó nghiêng xung quanh.

[Ể, Koutarou-kun…?]

Reina-san ngắm nhìn tôi bằng một khuôn mặt lạ lẫm, cho dù đây đúng là đường đi đến trường.

Và vì vậy, tôi cố diễn giải thêm lần nữa bằng một cách nào đó mà cô ấy có thể hiểu được.

[Ừm, cô Sakurakouji. Ra ngoài đường rồi thì không cần cảnh giác thế đây, cô biết chứ?]

[Ể? À…]

Vậy là hiểu lời tôi nói rồi.

Ahem, Reina-san khoanh tay lại rồi nói:

[Cái đó thì cô biết rồi, Shirase-kun.]

Vẫn kiêu ngạo như mọi ngày.

[Việc đó cô sẽ suy nghĩ thêm. Giờ thì, tốt nhất đừng có đi muộn đấy.]

[Vâng ạ, cẩn thận nhé, Sensei.]

[Cảm ơn em.]

Reina-san gật đầu, tiếng bước chân dần một vang lên, và cô ấy bắt đầu cất bước.

Thấy được vẻ trơ trẽn như vậy, tôi lại nghĩ đến cái trò ninja mà cô ấy vừa làm.

[Giờ thì đặt trợ động từ vào đây–]

Đang ở giữa tiết học.

Đứng trên bục giảng thì cô ấy hay để mặt lạnh lùng, và tôi nhớ lại chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.

Điều gây ấn tượng mạnh nhất là việc cô ấy quay ngoắt 180 độ khi say. Rượu vào là cô ấy cười nói rất nhiều.

Reina-san đã dặn tôi quên nó đi rồi, nhưng quên là quên thế nào...

Nhân tiện nói luôn, tôi thấy việc đó cũng khá đáng yêu mà, nên giấu làm gì cho mệt.

Và rồi,

[Takahashi-kun, em đang ăn trong lớp đó à?]

[Hửm!? Cô đang nói gì vậy? Mademoiselle.]

Sensei đã bắt quả tang được Takahashi từ câu lạc bộ nấu ăn.

Hầu hết mọi người đều thấy đói khi sắp đến giờ ăn trưa.

Tôi không thể nói là không hiểu cậu ta được, nhưng ăn vụng ngay trong tiết học của Reina-san thì quả là một nước đi sai lầm.

Từng bước từng bước, cô ấy dần đến gần hơn chỗ ngồi của Takahashi với khuôn mặt lạnh như băng.

Reina-san đứng trước mặt một Takahashi đang run rẩy như một chú cún con, và nói với một một giọng nói lạnh lẽo:

[Em thật sự không muốn nghe tôi giảng bài à?]

Và sau đó–

–Bụp.

[!]

Reina-san trượt chân ngã.

Và rồi–

[Rah!]

–Bộp!

[Eek!?]

Reina-san duyên dáng đứng dậy sau cú ngã.

Trông như đòn ra chân trong môn phái wushu của Trung Quốc hay gì đó vậy.

Mặt Takahashi thì như sắp phát nổ đến nơi.

Dĩ nhiên, tôi không bao giờ có thể làm được việc mà Reina-san vừa làm.

Cô ấy che đậy hành động vụng về đó dễ như bỡn.

Nó lại làm tôi nhớ đến cái trò hồi sáng mà cô ấy làm.

Tôi không nghĩ việc Reina-san cứ duy trì một bộ mặt nghiêm túc là cần thiết, nhưng cô ấy vẫn cứ giữ nguyên cái vẻ ngoài lạnh lùng đó.

Như đã đề cập đến lúc trước, mọi người có lẽ sẽ không ưa cái tính cách thật của Reina-san, nhưng giờ chắc là ngược lại.

Chắc bạn có thể nói cách biệt tuổi tác là thứ làm cô ấy trở nên hấp dẫn.

Không như trước, giờ tôi lại thấy sự đáng yêu của cô ấy.

Cô ấy rất được điểm trong mắt học trò, và rất giỏi trong việc che giấu những khiếm khuyết nữa...

Chỉ là–

[Về nhà viết 50 trang bản kiểm điểm, ngày mai đem nộp cho tôi.]

[Ể!?]

Sao mà viết nổi cơ chứ...

[Thế nào? Việc sống chung ra sao?]

Cô Hashibami, giáo viên y tế, người đang nhét đầy miệng mình với miếng bánh yakisoba [note37333] phiên bản giới hạn (hình như mấy miếng bánh này là đặc ân của giáo viên thì phải)

Sau tiết học của Reina-san, tôi đến phòng y tế để thăm cô Hashibami.

[Vâng, bằng cách thần kỳ nào đó thì mọi chuyện vẫn ổn. Sống với nhau là một việc, nhưng có Reina-san bên cạnh thì hơi khác, vì đôi lúc cô ấy khá dễ thương và trẻ con.]

[Dĩ nhiên. Cổ rất khác biệt mà. Cô cũng nghĩ cổ khá đáng yêu nữa, đặc biệt là khi chỉ số IQ của cổ tụt dốc mỗi khi uống rượu.]

[Điều đó quả không sai.]

Trong khi tôi vẫn mải mê nghĩ về Reina-san của ngày hôm qua, cô Hashibami lấy ra chiếc bánh yakisoba thứ hai và nói:

Khoan đã nào, cô ấy có thể lấy hai chiếc bánh yakisoba trước giờ nghỉ trưa sao?

[Nhân tiện nói về việc đó, em có nhận ra là em bắt đầu gọi cổ là Reina-san không thế? Hơn nữa, mấy chiếc nhẫn đó là sao vậy? Hai người đã tiến triển đến giai đoạn tình dục đó rồi sao? Moppy thấy như mình vừa bị lừa dối vậy.]

Hah... Khoan, Moppy nào cơ?

Nghe như cô ấy không ngần ngại lái xe cán chết tôi vậy...

Mà, tình dục sao?...

[Nhân tiện, Moppy là biệt danh của cô. Khi mà cô cứ hay ăn nhiều trước mặt học trò, chúng cứ gán cho cô cái tên như thế.]

Moppy, người đang nhai nhồm nhoàm miếng bánh yakisoba.

[Vâng, em hiểu đấy là biệt danh, nhưng cô đang nói gì vậy...? Cô với cô ấy cũng là giáo viện, nên làm ơn hãy cẩn thận hơn với lời nói của mình...]

[Hahaha, xin lỗi nhé. Hình như em đã quên mất là cô chuyên về ngành y. Phải, thỉnh thoảng cô hay nói mấy cái thuật ngữ khoa học.]

[Em chẳng hiểu tại sao cô vẫn làm nổi cái mặt đó sau khi nhắc đến "tình dục".]

Cô Hashibami [Fuu...] một cái...

Tôi không biết "Fuu" nghĩa là gì, nhưng chắc không nên làm gián đoạn cô ấy nữa.

[Nói luôn cho cô biết là giữa em và Reina-san không có gì đâu. Em chỉ nghĩ là gọi cô ấy bằng tên thì sẽ không khiến bọn em bị bại lộ. Chuyện chiếc nhẫn cũng vậy.]

[Thế à? Vậy không sao rồi. Nhớ là Moppy vẫn đang theo sát nhất cử nhất động của hai người đấy nhé.]

Cô không cần phải sát sao vậy đâu, Moppy à.

[Nhưng mà cô cá là em vẫn mong đợi điều đó, đúng chứ? Cổ chỉ hơi nghiêm túc quá mà thôi. Mọi gã đàn ông đều sẽ tận dụng cơ hội để vây quanh cổ nếu có thể…]

[Sao cô lại nghĩ mấy đứa ở độ tuổi đi học như em lại có suy nghĩ kiểu đấy nhỉ?…]

Cô Hashibami lại bật cười một cách nhẹ nhàng như mọi khi và nói:

[Hahaha. Chắc là em cũng muốn ở cạnh cổ lắm nhỉ?]

[Vâng, nhưng không phải cái cô đang nghĩ đâu…]

[Yep, hãy hoà thuận hơn với cổ đi. Hai người mà làm được vậy thì cô sẽ vui lắm đấy. Cô sẽ cho hai người ít kẹo nếu như có tiến triển gì tốt, nên hãy cố hết sức có thể.]

Cái quái, tại sao cô ấy lại rút kẹo ra từ khe ngực nhỉ?

[Chắc chắn rồi.]

Tôi có cảm giác như cô ấy vẫn chưa đánh giá cao tôi, nhưng tôi vẫn sẽ trân trọng cuộc nói chuyện này.

[Có được cổ rồi là đời em sẽ vui lắm đấy.]

Nói vậy xong, cô Hashibami nhích ngực cô ấy lại gần tôi.

Gần quá cũng không tốt.

Nhưng tôi sẽ không mắc bẫy đâu.

[Fu, cô nghĩ dụ được em là dễ sao?]

[Ồ? Em không thích ăn kẹo thì thôi vậy.]

[–!?]

Cô ấy lấy tay che ngực đi. Nhượng bộ trong một tình huống thế này sẽ làm xấu mặt cánh đàn ông.

Tôi nắm chặt tay, và tuyên bố rằng:

[Em sẽ đi theo hướng khác.]

[Fufu, đã hiểu.]

Chết tiệt!

Và giờ nghỉ trưa cũng kết thúc ngay sau đó.

Tôi cảm thấy như mình đã mất đi thứ gì đó quan trọng của một người đàn ông.

Ngay khi tôi vừa mở hộp bentou được chuẩn bị bởi Reina-san, Aoi-san nói với tôi bằng một giọng rất lạ:

[Ể? Lại là bentou à? Lại là cái bà nội trợ đấy có phải không?]

[À, ừ, đúng rồi. Cô ấy là một người tuyệt vời đang trông nom cho mình.]

Nhân tiện nói luôn là tôi cũng nói với Reina-san về cái hình trái tim đó rồi.

Nên là, bữa ăn hôm nay chỉ được phủ một ít rong biển lên thôi.

[Hừm, được rồi. Vậy mình cũng ăn bentou luôn.]

Aoi mở hộp bentou ra, và nhét đầy miệng món aburaage, [note37334]

[Mm, ngon quá đi.]

Xem cô ấy ăn mà thèm chảy dãi.

[À, đúng rồi. Hôm qua cậu đến khu mua sắm cùng với ai đó phải không?]

[Bhh!?]

Vì không lường trước được nên tôi đã phun hết trà ra khỏi miệng.

[Ơ, cậu ổn chứ?]

[Ừ…]

Tôi lau mép và gật đầu.

Tôi có hơi choáng váng khi câu hỏi vừa rồi lại không liên quan đến hộp bentou.

[Không, cậu nhầm rồi! Hôm qua mình ở nhà lau dọn mà!]

[Vậy à? Chắc là mình nhìn nhầm rồi…]

Aoi đưa tay lên gãi lông mày, và đến lượt tôi nói:

[Cái người đó trông giống mình lắm sao?]

[Ừ, người đó ăn mặc giống như cậu hay mặc, nên là mình cứ thấy giống giống. Có cả một chị xinh đẹp đi bên cạnh nữa. Chắc là cậu không quen ai như vậy đâu nhỉ, Koutarou?]

[P-Phải rồi.]

Tôi vô thức nói.

Chúng tôi bị nhìn thấy nhiều hơn tôi tưởng...

Về nhà phải xử lý đống quần áo mới được...

[Mà cái chị đi cùng cũng xinh phết đấy. Làm mình nhớ đến cô Sakurakouji.]

[Thật thế à? Cái tên đó cũng may mắn nhỉ…?]

[Chỉ ước ngực mình cũng được to như của chị ấy…]

Aoi vừa nói vừa xoa bóp ngực mình.

Tôi không nghĩ Aoi sẽ có thể bắt kịp kích cỡ của Reina-san hay của cô Hashibami, nhưng cũng không nên bi quan quá.

Hơn nữa, với Aoi, tình hình cũng không quá bi thảm.

Kích cỡ của cậu ấy cũng không tệ, độ cân bằng cũng bình thường.

Và rồi:

[Đừng có chăm chú nhìn vậy... Koutarou, đồ biến thái.]

Aoi ngại ngùng che đi ngực của mình.

Chắc tôi đã vô thức nhìn vào mà không biết.

[Xin lỗi!! Mình không để ý…]

[…Mình không phiền đâu. Nhưng nếu cậu thấy hứng thú thì…]

[Ể?]

Tôi mấp máy mồm, trả lời rằng:

[Ừ thì, vì cậu là con gái, nên chắc cũng có …]

Tôi đánh mắt nhìn, và thấy Aoi đáp lại rằng [Vậy sao?] trong khi tủm tỉm cười.

[Nishishi, vậy sao cậu không thử chạm vào chúng xem?]

[Cậu vừa nói cái gì vậy?]

[Wah, đỏ mặt rồi kìa. Koutarou dễ thương quá.]

[Gnn…]

Đừng chơi đùa với cảm xúc của đàn ông như thế…

Tôi ngậm ngùi cắn môi, Soi hắng giọng rồi bảo:

[Nếu mà mình cho phép cậu chạm vào chúng rồi, chẳng phải cậu là BF của mình sao?]

[Cứ đùa mình hoài... nhưng không phải như vậy.]

[Hả?]

[Có cả đống người chạm vào chỗ đó cho dù họ không có yêu nhau.]

Moppy chẳng hạn.

[Đúng thế thật, nhưng cậu không phải loại người đó. Nên là hãy đối tốt với bản thân mình hơn đi.]

[À, ừ, được rồi…]

[Vậy nhé, ăn tiếp thôi.]

Kết thúc cuộc trò chuyện, chúng tôi lại quay về với bữa ăn.

[Này, Koutarou.]

Và Aoi lại cất lời.

[Sao vậy?]

[Về khi trước đó. Miễn là người ta thích chạm vào chỗ đó là được, phải không…?]

[Ừ, nếu cậu thấy ổn là được. Cậu phải chọn đúng người đã. Đi chơi với họ thật nhiều, hiểu rõ về họ hơn, đúng không nhỉ? Mình nghĩ đó là cách ít đau đớn nhất rồi.]

Có vài kẻ chỉ quan tâm đến cái cơ thể mà thôi.

Tôi không muốn Aoi bị dính vào mấy cái trò ma mị đó.

[Ehehe, phải rồi. Đã rõ. Vậy là nếu có ai đó tốt bụng mà mình hiểu rõ, thì đụng chạm chút chắc không sao đâu nhỉ…?]

[Đúng rồi. Dù đây chỉ là lời mình nói thôi nhưng mình chắc chắn cậu sẽ gặp được đúng người. Với cả, chẳng có thằng con trai nào lại không thích đón nhận tình yêu thương từ con gái cả.]

Nghe tôi nói xong, Aoi cười khúc khích và nói:

[Ehehe, thật sao? Cảm ơn nha! Mình sẽ cố hết sức!]

[Ừ!]

Và rồi:

[Giờ thì, mình xin miếng bạch tuộc xúc xích nhá.]

–Ngoạm.

[Cái gì!?]

Aoi bất ngờ gắp miếng xúc xích của tôi và cho vào miệng.

[Cái quái gì vậy!? Người ta đã cho lời khuyên thế rồi mà trả ơn thế này đây à!?]

[Nishishi, ai bảo cậu bất cẩn làm chi, Koutarou.]

Miếng xúc xích bạch tuộc lọt vào miệng của Aoi và không bao giờ được nhìn thấy nữa.

Trông cậu ta có vẻ đang rất tận hưởng...

[Con lợn này…]

[Đừng cục súc vậy chứ. Nè, ăn miếng aburaage đi. Há miệng ra.]

[À, không…]

Aoi ngoe nguẩy miếng aburaage trước mắt tôi.

Như thể đang bón cho tôi ăn vậy...

[Nhanh lên– Không mình đánh rơi nó đấy.]

[À, được rồi... Vậy thì…]

Tôi há miệng ra.

Aoi đưa miếng aburaage vào trong miệng tôi.

[Nnn... chọp chẹp…]

[Sao? Có ngon không?]

Aoi hỏi tôi câu đó với hai má ửng hồng.

Ngon thật đấy chứ.

Đây là do cái mụ ấy... ý tôi là của mẹ Aoi nấu.

[Ừ, ngon lắm.]

[Ehehe, trao đổi lần nữa nào.]

Aoi mặt còn đỏ hơn trước, và tôi chỉ biết gật đầu và nói [Ô, được thôi.]

[…Không.]

[Không?]

[Không làm được đâu! Uwaaaa!]

Aoi bỗng hét toáng lên và chạy đi mất.

[O-Oi!? Chạy đi đâu vậy, Aoi!?]

Tôi cũng bối rối mà hét lên theo, nhưng cậu ấy chạy ra khỏi lớp học nhanh như một cơn gió, tôi thì không đời nào đuổi kịp nổi.

[Ể…]

Tôi đứng đờ người ra, nhưng bỗng nhiên,

[Fu, tuổi trẻ đẹp thật.]

[!]

Cái cậu Takahashi người mũm mĩm từ câu lạc bộ nấu ăn tiến đến gần tôi.

[Mà này, tôi xin hộp bentou của quý cô xinh đẹp kia được không?]

[Cái gì? Không đời nào…]

[!?]

Bất ngờ chi vậy?

Mà dù sao thì, tôi đã tưởng Aoi quay lại trước khi kết thúc giờ nghỉ trưa, nhưng tôi cũng đã chén sạch hộp bentou cô ấy để lại rồi.

Đến cuối thì vẫn chẳng biết tại sau cậu ấy lại bối rối nữa.

Sau khi tiết học ngày hôm nay kết thúc, tôi đi về nhà, dọn sạch lối đi, và Reina-san cũng về nhà ngay sau đó.

Theo lời cô ấy nói, một đến hai ngày dọn nhà một lần là ổn áp nhất, và thay cả nước tắm nữa.

Làm vậy để ngăn vi sinh vật sinh sôi nảy nở.

Và còn về khăn tắm, ta nên phơi khô sau khi dùng, và rửa thật kĩ.

[Ngon lành. Giờ em sẽ đi làm nóng nước tắm.

[À, cảm ơn em. Cô sẽ chuẩn bị bữa tối.]

Nói vậy xong, cô ấy cởi bỏ bộ vest mặc trên người, đeo lên chiếc tạp dề và đi vào bếp.

Reina-san lo việc mua sắm ngày hôm nay, nên tôi không biết tối nay sẽ có những món gì. Có vẻ như sẽ có thịt gà, hành tây và trứng, nên có lẽ là món Omurice. [note37335]

Thằng con trai nào cũng đều thích Omurice, nên tôi cứ hào hứng suốt trong lúc chuẩn bị đống dao kéo và món dưa muối.

[~~~]

[!]

Đang lúc nấu ăn, Reina-san bỗng ngâm nga một bài hát, và tôi vô thức dừng tay lại.

Cô ấy buộc tóc hai bím để tiện cho việc nấu ăn, ăn mấy miếng đồ ăn thừa, và mặc trên mình một chiếc tạp dề. Trông có hơi giống–

[Cô như một người vợ vậy.]

[–!?]

–Leng keng!

[Ể!! Cô ổn chứ!?]

Reina-san trông có vẻ hơi sửng sốt, và tôi đã chạy đến để giúp một tay.

Và cô ấy trả lời với khuôn mặt đỏ ửng, bối rối.

[Em có ngừng nói năng lung tung không hả!? Cô đã dặn em rồi mà!]

[Hể? Em xin lỗi! Chỉ là em thấy Reina-san đứng nấu ăn như vậy nên em có hơi lỡ lời... Ahaha, em đang nói gì thế này?]

Sau câu trả lời ngại ngùng như vậy, tôi đã cố giúp Reina-san lau dọn mọi thứ, nhưng–,

–Chạm.

[[~~!?]]

Tay chúng tôi chạm nhau, và cả hai đều bối rối rút tay lại.

[X-Xin lỗi…]

[A, em cũng vậy…]

Bầu không khí khó xử đó được giữ nguyên như vậy, và trong suốt một lúc, chúng tôi chằng ai nói gì, cứ lẳng lặng đứng im.

Và sau khi có một bữa cơm kiểu gia đình ngon miệng (đó là Omurice), Reina-san đứng dậy và bước ra chỗ khác.

Nhờ ơn cô ấy, tôi có thể vào tắm mỗi ngày và rũ bỏ đi cơn mệt mỏi của mình.

Tôi có thể thức dậy một cách sảng khoái.

Nghĩ lại thì, thật là khi đến bây giờ tôi mới được trải nghiệm cảm giác đó.

[Tất cả những gì mình cần làm là cố gắng nhể…?]

Cách giải quyết vấn đề của tôi thường hay dẫn đến một mớ lộn xộn lớn hơn.

Nhờ có Reina-san, tôi có thể sống một cuộc sống thoải mái. Tôi thấy thật biết ơn với cô ấy.

Tôi thực sự ước cô ấy có thể trở thành một người vợ nội trợ thực sự của tôi, nhưng tôi không nghĩ việc đó sẽ xảy ra.

Tôi băn khoăn không biết cái lối sống này sẽ tiếp diễn đến bao giờ.

Nhân tiện thì, tôi không biết liệu mình có duy trì nổi cái lối sống này khi cô ấy rời đi không nữa…?

[Lo lắng quá…]

Tôi hạ vai xuống, và thứ duy nhất tôi nghĩ đến là cuộc trò chuyện vừa rồi.

[Không thể tin được là mình đã nói "Cô như một người vợ vậy"... Nó làm mình nhớ lại khi mình nói "Cặp đôi mới cưới". Mình cần phải cẩn trọng hơn với lời nói của mình thôi...

Và khi tôi chạm tay với Reina-san lúc trước, lúc đó thật hết sức xấu hổ.

Phải,

Tôi chắc là cô ấy cũng nhận ra nó nữa.

Kể từ khi tôi sống cùng Reina-san, trong đầu óc tôi chỉ có cô ấy.

Và xem cô ấy đáng yêu đến mức nào kìa...

Cô ấy có thể rất đẹp, nhưng những hành động đầy trẻ con của cô ấy đôi lúc cũng xuất hiện...

Và thêm cái phong cách kiểu người vợ của cô ấy nữa...

Fu... Mình cứ nghĩ mãi về Reina-san đứng trong bếp.

Tôi phải nói rằng thứ để lại cho tôi nhiều ấn tượng nhất chính là mái tóc buộc hai bím của cô ấy– Và nó để lộ ra một phần gáy của cổ.

Mái tóc hai bím ấy, đi kèm với diện mạo của một người vợ đã khiến tôi hết sức bất ngờ.

[Khoan, vậy là mình cuồng phần cổ thật à…?]

Thở dài một hơi, tôi nhận ra đó là hiện thực rồi, và tôi còn nhận ra chẳng có thể làm gì với cái chứng cuồng đó nữa rồi.

Tôi muốn tiếp tục sống mà không phải ái ngại về cái chứng cuồng cổ này.

Và rồi, tôi rời khỏi phòng tắm và bước ra phòng khách, nhận thấy bóng dáng Reina-san đang gấp quần áo.

[…]

Và tôi cũng thấy bóng dáng của bà tôi luôn.

Ừ, chắc là bà mình đôi khi cũng gấp quần áo như vậy nhỉ?

Tôi nhớ là bà tôi luôn nói với tôi như này khi tôi về đến nhà:

–"Chào mừng về nhà, Kou-chan", bà ấy sẽ nói như vậy.

[–!? A, em sẽ giúp cô sau.]

Tôi cảm thấy như mình sắp khóc, nên tôi dụi mắt, và cố nói gì đó với Reina-san.

[Vậy à? Cảm ơn em.]

[Vâng, cứ để đó cho em–]

Tôi gật đầu, nhưng rồi–

[Bà ạ.]

[…]

[…]

Có vẻ như tôi không dứt bỏ được những kí ức đó.

Sau một vài giây chìm trong căng thẳng:

[…Em vừa nói gì cơ?]

[Eek!?]

Reina-san người toả ra sát khí, khiến tôi phải thốt lên.

Lần này thay vì gọi cô ấy là vợ, tôi đã nhảy cóc không gọi là mẹ mà gọi là bà luôn.

Tôi dám chắc rằng Reina-san không bao giờ mong đợi tôi gọi cô ấy bằng mấy cái tên đó.

Tôi đoán rằng có vài người vô tình gọi những thầy cô giáo mới hai mươi tuổi đầu là bố mẹ, nhưng tôi không bao giờ nghĩ lại có người đi gọi họ là ông bà bao giờ cả.

Phải, chẳng ai lại đi làm vậy cả...

Dù sao thì, phải giải thích trước đã.

[K-Không!! Chỉ là thấy cô gấp quần áo làm em liên tưởng đến bà em thôi ạ!!]

[Hả, bà em sao? Cô rất vinh dự. Nhưng cô mới 25 tuổi thôi, hiểu chứ?]

Eek!?

Sao cô lại nhìn em với ánh mắt đáng sợ vậy!?

[V-Vâng!! Em cũng không tin nổi là em đã nói vậy. Có lẽ là do phần gáy của cô đấy, chắc vậy ạ?]

[…Phần gáy của cô sao?]

[A…]

Sau khi nhận ra mình vừa nói gì, tôi đảo mắt đi chỗ khác và nghĩ cách để giải thích.

[Do phần gáy của cô ạ…]

[Ra vậy. Thảo nào mắt của em nó hư hỏng hơn bình thường.]

Nói vậy xong, cô ấy tháo chiếc ruy-băng trên tóc.

[Ấy…]

[(Trừng mắt)]

[Xin lỗi ạ…]

Chẳng khó hiểu gì khi Reina-san muốn tiếp tục quát mắng tôi.

[Này, cô đã biết em là con trai, và em có hứng thú với con gái rồi. Nhưng cô là giáo viên đấy nhé... Và cô không nghĩ em nên nhìn giáo viên bằng con mắt hư hỏng như vậy đâu, rõ chưa hả?]

Reina-san lấy tay che ngực với khuôn mặt đỏ hồng như than nóng.

Từ đầu tôi đã không có ý định ngắm nhìn Reina-san theo một cách biến thái rồi, vậy mà cổ vẫn tiếp tục la mắng tôi.

[Và nữa này, hình phạt của Koutarou-kun là phải học trước bài tập của ngày thứ hai trong tháng.]

[Sao cơ!?]

Sao cô ấy lại vô lý như vậy được? Reina-san phóng nhanh lên tầng hai, lấy chiếc túi sách yêu thích của cô ấy và lại đi xuống tầng một.

Cô ấy lấy ra một cuốn sách tiếng Anh và bảo:

[Kế hoạch sẽ như thế này. Cô lo phần quần áo, còn em sẽ phải học bài, đã rõ chưa?]

[V-Vâng. Hiểu rồi ạ…]

[Tốt. Vậy để cô lấy cho em hộp bút và một quyển vở. Hôm nay không làm xong thì không được đi ngủ đâu đấy.]

[Vâng…]

Tôi nặng nề lấy đống sách vở ra, và tôi chỉ muốn về phòng mình mà ngủ.

Và như Reina-san đã nói, tôi cố gắng hết sức để hoàn thành xong đống bài tập Tiếng Anh, nhưng...

[Nói cách khác thì đây là thì hiện tại tiếp diễn, nên phải trả lời như thế này–]

[…]

Tôi không tập trung cho nổi... Người tôi đổ mồ hôi như thác nước.

Cái đó thì tôi thấy vẫn bình thường.

Reina-san vừa mới tắm xong, và giờ thì cô ấy đang ngồi sát bên tôi.

Tôi hiểu là cô ấy muốn chịu trách nhiệm về tôi, nhưng cô lại đang mặc chiếc áo Daru đó nữa rồi kìa.

Nếu cứ ngồi vậy mà liếc sang bên một cái, tôi có thể nhìn thấy bộ ngực khủng đang được bọc lấy bới chiếc áo đó.

Tôi phải tập trung hết sức mình, và không được đổ mồ hôi nữa.

Tôi biết là cô ấy đang cố dạy tôi học, nhưng mà ngồi sát nhau thế này thì tập trung sao nổi.

Cô ấy còn bảo tôi là không được nhìn cổ bằng con mắt hư hỏng nữa mà.

Vậy nên là, tôi sẽ tiếp tục học, cho dù có chết vì kiệt sức đi nữa, như một học sinh đang cần cù cố gắng để thi vào đại học.

–Hai tiếng sau.

[Xong rồi~…]

Tôi úp mặt xuống mặt bàn.

Reina-san thì sắp xếp lại đống sách vở và nói với tôi:

[Làm tốt lắm. Em cũng chăm học đấy chứ?]

[Không, em phải cảm ơn cô mới phải. Em thấy như mình đã tiếp thu được rất nhiều qua tiết học vừa rồi.]

[Vậy thì tốt. Thế thì trong giờ học trên lớp cô sẽ gọi Koutarou-kun nhiều hơn, có được không?]

[Hả!?]

Thật đấy à!? Sau khi tôi hối hận vì những gì mình đã nói, Reina-san bật cười:

[Fufu, cô đùa thôi. Cô biết em là người học chăm nhất mà.]

[Reina-san…]

Tôi bỗng cảm thấy ấm lòng, trong khi đó Reina-san nhìn vào đồng hồ.

[Đã đến lúc đi ngủ rồi. Ngày mai chúng ta sẽ dậy sớm nên đừng có mà thức chơi game đấy, nhớ chưa?]

[Nhớ rồi ạ. Chúc cô ngủ ngon, Reina-san.]

[Ừ. Chúc ngủ ngon, Koutarou-kun.]

Sau khi nói chuyện xong, tôi bê đống sách vở và đi về phòng ngủ.

[Khoan đã, Reina-san không định đi ngủ sao?]

Tôi thấy rõ một đống tài liệu đang nằm trên bàn làm việc của Reina-san, khiến tôi dừng bước đi ngay lập tức.

Reina-san trả lời [Phải].

[Em quên mất là sắp đến kỳ thi rồi sao? Cô còn phải chuẩn bị cho tất cả mọi người.]

[À, đúng rồi. Xin lỗi cô vì đã làm mất thì giờ của cô…]

Tôi áy náy cúi đầu, còn Reina-san thì chỉ lắc đầu.

[Không, cô không phiền đâu. Em là một trong những học sinh quý giá của cô mà. Em luôn luôn có thể nhờ cô giúp. Cô sẽ cố hết mức có thể.]

[Em hiểu rồi ạ.]

Reina-san quả thực là một giáo viên vĩ đại.

Tôi ước đêm nào cũng sẽ như thế này.

[Vậy, chúc em ngủ ngon. Hẹn ngày mai gặp lại.]

[Vâng. Đừng có làm việc quá sức đấy, Reina-san.]

[Cảm ơn em.]

Reina-san mỉm cười, tôi cũng lặng lẽ bước vào phòng.

~~~

[Này, mình có thể đến nhà cậu như trước không, Koutarou-kun?]

[Hả?]

Vào giờ nghỉ trưa ngày hôm sau.

Aoi bỗng nhiên hỏi tôi câu đó, và tôi chỉ biết đáp lại bằng một câu hỏi.

Đương nhiên, nếu để Aoi đến nhà thì chuyện giữa tôi với Reina-san sẽ bại lộ.

Tôi sẽ phải cố mà từ chối thôi, cho dù cũng thấy tội.

[À, hôm nay thì không được rồi…]

[Vậy à? Thế ngày mai thì sao?]

[A, ngày mai cũng không được…]

[Thế hai ngày sau vậy?]

[Ơ, hai ngày sau cũng…]

Rồi:

[Thôi nào! Ngày nào cậu cũng bận! Bao giờ mình mới đến được đây!?]

Có vẻ như Aoi đã không kìm nổi nữa.

Kể cả cậu có hỏi mình câu đó, mình đâu biết Reina-san sẽ ở nhà mình trong bao lâu chứ.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài cố làm cho Aoi bỏ cuộc.

[B-Bình tĩnh đã nào... Mà sao cậu muốn đến làm gì?]

[Hả? Vì lâu rồi mình không đến chứ sao…]

[?]

Aoi đang xoắn ngón tay lại với nhau, và tôi chỉ nghiêng đầu lộ rõ sự khó hiểu.

Và rồi cái cậu Takahashi người mập mạp từ câu lạc bộ nấu ăn xuất hiện, và nói với tôi bằng một giọng tức tối:

[Xời, chú em có bao giờ nghĩ đến cảm xúc của phụ nữ bao giờ chưa đấy?]

[Hử?]

Cái gì vừa xảy ra đấy?

[Nếu một quý cô muốn đến nhà của một chàng trai nào đó, thì anh bạn không thể ngu đến mức không nhận ra nó có nghĩa gì rồi.]

[T-Takahashi-kun!?]

Aoi bối rối cản Takahashi lại, còn tôi nói:

[Nhưng nó làm gì có nghĩa gì đâu... Aoi đã đến nhà tôi từ hồi cả hai còn bé rồi…]

Tôi thấy rất khó hiểu,và Takahashi trả lời mà coi tôi như ngu ngốc lắm không bằng:

[Dù sao thì! Cậu vẫn nên để quý cô Gunjou đây đến nhà cậu! Đúng không, quý cô Gunjou!?]

[Ờ thì... Mở cửa biên giới đi!]

Takahashi đang thúc Aoi, cậu ta còn giơ cao nắm đấm lên không trung.

Chẳng hiểu sao cậu ta lại quan trọng hoá vấn đề lên vậy nhỉ... Trong khi tôi càng lúc càng thấy khó hiểu hơn, Aoi bắt đầu hưởng ứng cùng Takahashi.

[Đúng rồi! Tên này là tên đầu đất! Mọi người hô to lên!]

[Mở cửa biên giới đi!]

[Mở cửa biên giới đi!]

[Giảm thuế!]

[Giảm thuế!]

[Làm thêm bánh mì bản giới hạn đi!]

[Làm thêm đi!]

[…]

Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Thuế thì có liên quan gì?

Còn về phần bánh mỳ... Cái đó là tại Moppy.

Chẳng hiểu sao tôi lại nghĩ đến Moppy nữa, tôi quay mặt về phía hai người họ và nói:

[Nói lại là mấy ngày nay mình bận lắm. Chắc phải để hôm khác.]

[Ể~ Koutarou-kun xấu tính quá~]

[Xấu tính đâu mà xấu tính…]

Mặt Aoi lộ rõ vẻ bất mãn, còn Takahashi thì hất tóc về phía tôi.

[Yare yare, vậy thì để tôi mời cô đến nhà tôi thay vì nhà của quý ngài Shirase kia, quý cô xinh đẹp.]

[Thôi khỏi, mình ổn.]

[Fu.]

Đừng khóc mà.

Sau khi về đến nhà, tôi kể cho Reina-san nghe về sự cố trong giờ nghỉ trưa, tôi còn không quên dặn cô ấy phải cẩn thận.

Và sau khi dùng trà sau bữa tối, Reina-san đề nghị một việc:

[Cô đã suy nghĩ về bố mẹ mình, và biết đâu có chuyện sẽ xảy ra khi chúng ta chưa lường trước được. Vậy nên, chúng ta cần nghĩ đến vài biện pháp đối phó phòng trường hợp khẩn cấp.]

[Biện pháp đối phó phòng trường hợp khẩn cấp sao?]

[Đúng. Chúng ta cần nâng cao cảnh giác để giữ cho những người như Gunjou-san và bất kì ai nói chung ra xa khỏi cái nhà này, và cho những trường hợp khẩn cấp khác nữa.]

[Em hiểu rồi. Cô nói cũng đúng, vì bố mẹ của cô có thể đến mà không báo trước bất cứ lúc nào.]

[Đúng, và giờ, hãy xem qua những lựa chọn.]

Tôi gật đầu, Reina-san đặt chiếc cốc lên mặt bàn.

Và rồi:

[Này, em có đang thích ai không đấy?]

[Hể!? Sao hỏi bất ngờ vậy!?]

Tự dưng, Reina-san tấn công tôi với câu hỏi đó, và tôi bất chợt lên giọng.

Rồi:

[Thấy chưa, em phải giữ bình tình trong mấy tình huống kiểu như này.]

[À-À, phải rồi…]

Sau khi nhận ra đó chỉ là một bài kiểm tra, tôi mới dịu bớt được phần nào.

Ra là vậy, tôi cần học cách kìm nén cảm xúc khi nói chuyện với bố mẹ cô ấy.

Đây cũng là một dạng luyện tập.

Và thế là, Reina-san tiếp tục hỏi tôi những câu hỏi dễ khiến tôi cảm thấy lo lắng.

Tôi thấy việc bị hỏi mấy câu như thế này bởi một người phụ nữ là rất kì lạ, nhưng tôi đoán đây là một bài luyện tập quan trọng.

[Vậy, ngực cô là cup gì rồi ạ, Reina-san?]

[H-Hả!? Em đang nghĩ cái quái gì trong đầu vậy!? Đây là quấy rối tình dục đó!!]

Cô ấy lấy tay che ngực, đi kèm cùng bờ má đỏ ửng (lần nữa).

Tôi đã cố gắng giải thích bằng cách nói rằng [Em tưởng chúng ta đang tập luyện…]

[Nhưng có những điều mà em nên nói và không nên nói!! Em muốn cho cô giống Reiko Sensei đấy à!? Koutarou-kun, đồ biến thái!!]

[K-Không, ý em không phải vậy!! Mà sao cô lại nhắc đến Reiko Sensei vào lúc này!?]

Và tôi cũng chẳng hiểu ý cô ấy là gì nữa.

Vậy là, chúng tôi tiếp tục việc tập luyện. Lúc đầu thì khá là nhức óc, nhưng rồi dần dần cũng khắc phục được, và cả hai chúng tôi đều cảm thấy tự tin hơn.

Còn vấn đề về Aoi, nếu cổ có ghé qua, chúng tôi sẽ giấu hết bàn chải đánh răng, giày dép, bố trí sao để cổ không nhìn thấy đống quần áo trên dây phơi từ phòng khách nhìn ra, và một đống việc khác nữa.

Chúng tôi sắp đặt mọi thứ cho không vấn đề gì xảy ra khi có một cô gái đến chơi.

Bất ngờ thay, Aoi không đòi đến nhà tôi chơi nữa, và cổ cũng không nói năng gì, quả là một ngày thanh bình.

Cho dù hôm đó tôi đã rất cảnh giác, đó vẫn thật là một ngày thanh bình.

Có lẽ chúng tôi đã làm hơi quá.

Nếu chúng tôi xoá bỏ hết nghi ngờ, và bố mẹ của Reina-san thành công đến được nhà chúng tôi, chúng tôi có thể ngừng việc cảnh giác cao độ lại, và mọi chuyện có thể trở về như trước.

Và cuối tuần cũng đã đến.

[Chào buổi sáng, Koutarou-kun.]

[Vâng, chào buổi sáng... ể…]

Tôi không tin vào mắt mình nữa.

Đó là vì:

Reina-san không mặc chiếc áo Daru kia nữa, mà là một chiếc blazer–Nói cách khác là "đồng phục". [note37336]

Hể, sáng sớm mà cô ấy làm gì vậy ta…?

[Ừm, cái gì đây? Sao cô lại mặc…]

[Có vẻ em cũng nhận ra rồi nhỉ?]

Reina-san trả lời tôi trong khi vẫn đang pha dở cốc cà phê.

Tôi không để ý tới mới là chuyện lạ.

[Chẳng phải cô đã nói trước rồi sao? Sẽ hợp hơn nếu cô ăn mặc giống một cô gái bằng tuổi em.]

[V-Vâng... Cô có nói vậy, nhưng mà…]

[Đúng vậy. Nhưng lần trước cô chỉ nói bâng quơ thôi, lần này cô mới làm nghiêm túc này.]

[Vậy cô mặc bộ đó…?]

[Chuẩn. Đúng rồi.]

[…]

Chuẩn là sao cơ chứ...?

Vậy cô ấy là một giáo viên thích diện đồ JK vào mấy ngày nghỉ...

[Và cô cũng mặc một chiếc blazer thay cho đồng phục vào ngày hôm nay đấy. Nên hãy coi cô như một người bằng tuổi em đi.]

[Ể…]

Sao mà làm được cơ chứ.

[Em có thể coi cô như một senpai mà em kính trọng chẳng hạn.]

[Senpai mà em kính trọng…]

Khoan đã, tôi không định nói "kính trọng"...

[Phải, đúng rồi. Cứ coi cô như là senpai của em ấy.]

[Kể cả cô có nói vậy thì…]

Cứ như cô đang bắt tôi làm điều không thể vậy.

Thôi kệ đi, cứ làm theo những gì cô ấy nói vậy.

[Ừ-Ừm, chào buổi sáng, senpai.]

[Ừ, chào buổi sáng. Tối qua ngủ có ngon không vậy, kouhai?]

[C-Chắc là có ạ.]

[Tốt lắm. Làm ngụm cà phê cho nó ấm người này.]

[À vâng, em xin ạ…]

Tôi nhận lấy tách cà phê và uống một ngụm.

[…Phù.]

[Sao? Có ngon không?]

[Có ạ, Reina... ý em là senpai pha rất ngon.]

[Fufu, cảm ơn nhiều. Chị đây rất vui khi có thể pha một tách cà phê cho kouhai của mình.]

[Cảm ơn ạ.]

Sao mình cứ thấy xấu hổ kiểu gì ấy nhở!?

Mặt mình đang đỏ lắm rồi, đúng không!?

Như thể tôi sắp nhảy ra khỏi cửa sổ và chạy đi chỗ khác, Reina-san bật cười và bảo:

[Không tồi đâu. Khi cô còn học ở trường nữ sinh, chẳng có kouhai nào là nam giống em cả.]

[À, ra vậy. Với cô thì việc này buồn cười lắm có phải không?]

[Ừ thì, cũng không hẳn là vui, nhưng chơi đùa một chút để chúng ta dần quen với lối sống này hơn cũng tốt.]

Mặt Reina-san lại đỏ rồi.

[Haha, cũng đúng. Tuy là giả, nhưng đùa vui một chút cũng không sao.]

[Đúng đấy. Em nói vậy cũng không sai. Từ bây giờ hãy cứ vui vẻ như vậy nào.]

[Vâng, em thấy vậy sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta.]

[Cô sẽ đi chuẩn bị bữa sáng.]

[A, nhưng còn bộ đồng phục...]

Có vẻ như Reina-san không nghe thấy tôi nói, bởi vì cô ấy vừa mới đeo chiếc tạp dề lên, buộc tóc lại thành kiểu đuôi ngựa và bắt đầu nấu nướng.

Ước gì tôi có gì để nói về bộ đồng phục đó, nhưng chắc chỉ khen được là nó đáng yêu thôi.

Và cái phần gáy vẫn tuyệt vời như mọi ngày nữa.

[Nè, Reina-san... Ý em là, senpai…?]

[Gì vậy?]

Cô ấy quay mặt lại với chiếc miệng vẫn đang ngậm miếng xúc xích.

Được một chị senpai như thế này làm tôi thấy đau tim quá.

Thêm nữa, nếu có ai đó vô tình nhìn thấy, tôi không biết sẽ phải làm sao.

[Chỉ là, nếu bố mẹ của cô đến thăm, tin xấu sẽ tràn lan ra đấy ạ.]

[Không sao đâu mà. Đúng là gần đây bọn cô không có gặp nhau thật, nhưng nếu họ có đến thì học đã báo trước vài ngày rồi.]

[Vậy là ổn, em đoán vậy…]

[Đúng chứ? À, đợi một lát là bữa sáng xong ngay. Mà này, em lấy dùm cô đống dụng cụ kia được không?]

[À, vâng ạ…]

Tôi làm theo lời cô nói, đống dụng cụ đã được tôi xếp sẵn ra trên bàn.

Tôi thật sự muốn cô ấy ngưng mặc bộ đồ đó, bởi vì coi cô là một senpai mà tôi kính trọng thì thực sự thất không ổn lắm...

[Cảm ơn vì bữa ăn.]

[Chúc em ăn ngon miệng.]

Với lời nói đó quanh quẩn trong đầu, tôi hoàn tất bữa ăn.

[Hmmmm…]

Nghĩ mãi một hồi, tôi quyết định đi phơi đống quần áo vừa mới giặt.

Chắc mình nên nói ra cảm xúc của mình với cô ấy.

–Kính coong.

[Ara, ai vậy nhỉ? Đợi một chút đã.]

Rồi, và sau đó... Khoan, cái gì cơ!?

[Ai đó vừa nhấn chuông cửa... Đợi đã, Reina-san!?]

Quay trở lại với thực tại, Reina-san tiến đến chỗ cánh cửa với bộ đồng phục vẫn mặc trên người, và tôi đã cố hết sức để cản cô ấy lại.

–Mở

[Ai vậy nhỉ?]

Tôi chậm một bước rồi, ngay trước mặt tôi, Reina-san đã mở cánh cửa.

Hi vọng cô ấy nhận ra mình đang giả vờ là người giúp việc.

Làm ơn hãy là anh đưa thư hay ai đó khác đi!

Rồi:

[A, Koutarou. Bài tập về nhà mình chẳng hiểu tí gì cả, nên là giú.... Khoan đã, một người phụ nữ sao…?]

Thay vì là anh đưa thư, đó lại là người mà tôi không muốn gặp nhất, bởi vì đó là Aoi đang đứng ngay trước cửa.

[ – ]

Và Reina-san cũng nhận ra nước đi vừa rồi của mình đã dẫn thẳng đến một bãi mìn.

Cô ấy trông như sắp khóc đến nơi, và quay mặt lại phía tôi rồi nói:

[K-Koutarou-kun…]

[…]

Và giờ tôi đã tìm ra được lý do tại sao cô ấy không mặc bộ đồng phục đó thì tốt hơn.

Trans: ae thông cảm, đáng nhẽ xong sớm đc 1 tuần rồi nhưng tôi bị bệnh lười... ý tôi là bệnh nặng nên ốm liệt giường suốt một tuần:)

Truyện Chữ Hay