Boku no Imouto wa Kanji ga Yomeru

chương 05: anh trai và em gái (phần 4)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Solo: Siscon

CÁC BẠN ĐANG ĐỌC TRUYỆN DO TEAM DỊCH THUẬT ASIA GROUP DỊCH MỌI Ý KIẾN BÁO LỖI HOẶC MUỐN THAM GIA VUI LÒNG IB PAGE THEO ĐỊA CHỈ :

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ ^^!!!

===========================

“Thật đáng thương làm sao! Anh nghĩ mình có thể bay đi được à-noda!” giáo sư bật cười.

“Ta không có bỏ chạy! Ta chỉ bay lên để tấn công các ngươi thôi! Ta dự định sẽ đánh chìm tất cả các ngươi!” anh ta cằn nhằn.

“Sadame-kun, sao cậu không xem xét việc giữ lại hình dạng bé gái đó vĩnh viễn luôn? Ta thích ngắm cậu cởi cái quần lót cậu đang mặc đó xuống lắm đấy.” Odaira-sensei đề xuất.

“Ngươi làm ta phát bệnh! Ta thà chết còn hơn!” Dù đang bị trói chặt, Đầu Rơm vẫn tiếp tục đấu khẩu với Odaira-sensei.

Mình tôn trọng ý chí của anh ta.

“Anh gây ra đúng nhiều rắc rối đấy.” tôi thở dài nhẹ nhõm.

Đã một tiếng đồng hồ kể từ khi chúng tôi bắt được Đầu Rơm. Nhưng có một điều chúng tôi không lường trước được. Anh ta không hề mang bản thảo Ani MAJI Mania hay khẩu Súng Meguri theo.

“Aniki, hãy đầu hàng và khai ra nơi anh giấu chúng đi-noda.” giáo sư nói.

“Không đấy thì sao.” Đầu Rơm vẫn bất chấp.

“Miễn là bọn em còn trói anh thì anh không thể quay về thế kỉ 23 đâu, biết chứ-noda?” cô ấy nói ra.

“Tương lai đã được sửa lại. Dù anh có phải hy sinh Ta đây thì anh vẫn hoàn thành được mục đích chính đáng của mình rồi.”

“Chính đáng-noda? Vậy là anh nghĩ bọn em đã thua à?”

“Miru-chan, bé có thể nghĩ ra cách nào để cô bé mặc bloomer này cải tà quy chánh không?” Odaira-sensei hỏi.

Miru quan sát Đầu Rơm thật kĩ càng. “Chúng ta có thể nhốt lão già và Sadame vào một cái tủ.” con bé thì thầm.

“C-Cái gì cơ?!” Đầu Rơm hét lên với một giọng cao chót vót.

Mắt của Odaira-sensei sáng lấp lánh. “Ý tưởng xuất sắc! Sadame-kun, chuẩn bị nào!”

Sắc mặt của Đầu Rơm nhuốm xanh.

“Đây là do cậu hấp dẫn quá! Cách này hay hơn mấy muốn manga ecchi nhiều! Mọi lý trí đã rời bỏ ta mất rồi!” Những ngón tay trên cả hai tay của Odaira-sensei cọ quậy như râu côn trùng. Ông ấy tiếp cận Đầu Rơm một cách chậm rãi, ghê rợn.

Ban đầu anh ta quay đầu lại tránh xa Odaira-sensei, nhưng rồi cái nét mặt kiêu hãnh vững vàng của anh ta trở lại. “Làm điều ngươi muốn đi. Nếu ngươi muốn làm những chuyện đáng xấu hổ đó với ta, ta sẽ cắn răng chịu đựng tất cả!”

“Cậu chắc chứ? Nếu cậu trả lại thứ cậu đã đánh cắp, ta sẽ thả cậu đi.”

“Ta nói là, làm như ngươi muốn đi!” Đầu Rơm lắc đầu qua lại làm rõ lời từ chối của anh ta. Odaira nghiêm túc trở lại.

“Dù đã đe dọa cỡ đó mà cậu vẫn không chịu quy hàng hở? Sadame-kun, ý chí của cậu sắt đá thật.” ông ấy nói.

“Cái gì? Ngài chỉ giỡn á? Tôi tưởng ngài làm thật.” tôi nói.

“À thì, nửa thật nửa đùa.” Odaira-sensei vừa nói vừa cười.

Nếu không thể đe dọa anh ta được thì ta phải tìm cách thuyết phục anh ta.

“Vậy tất cả chúng ta cùng quay về tương lai thì sao, Đầu Rơm?” tôi hỏi. “Tôi sẽ đọc tiểu thuyết của anh.”

“Thật nực cười, thằng ranh! Mi chỉ muốn cảm thấy cao thượng hơn sau khi đánh bại Ta đây! Ta thà chết ngay đây còn hơn chấp nhận lòng thương hại của cái loại như ngươi!” Anh ta nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng.

Sao mình cứ cảm giác như anh ta có tư thù gì với mình ấy nhỉ?

“Đừng có mà tự mãn, thằng ranh.” anh ta cười khinh. “Lý do người ta thích tác phẩm của ngươi chẳng phải là ngươi có tài năng hay là tác phẩm đó giàu giá trị nhân văn. Mà chỉ là ngươi sống trong một cái thế giới chấp nhận văn học chính thống thôi. Còn nói về tài năng với ta thì ngươi còn kém lắm. Không chỉ ngươi mà cả Odaira nữa.”

“Ờm, thật ra người ta chẳng thích thú mấy gì tác phẩm của tôi…” tôi nói.

“Theo như anh trai em thấy, anh được những cô gái theo đuổi và là con cưng của Odaira nữa. Bảo sao anh ấy ghen tị với anh-noda.” giáo sư nói.

“Ta không có ghen tị!” Đầu Rơm hét lên. “Ta chỉ nói sự thật thôi! Tài năng của ta vượt trội hơn nhiều!”

“Em đoán là ta hết cách rồi.” cô ấy nói. “Đành phải ném anh vào tủ đồ gì đó thôi-noda.”

Chúng tôi trao đổi ánh mắt với nhau, chấp nhận là không còn cách nào khác ngoài việc mạnh tay với anh ta. Chứ với cái kiểu này, chúng tôi sẽ không bao giờ đưa tương lai trở lại được mất.

Ta phải làm gì đây?

Đột nhiên Odaira-sensei lủi lại gần Đầu Rơm, nói với một giọng trầm tĩnh. “Sadame-kun, cậu nghĩ cậu giỏi hơn bọn tôi, đúng không?”

“Đương nhiên là vậy.” anh ta lạnh lùng nói.

“Nếu vậy thì, sao ta không làm một cuộc thi để giải quyết chuyện này một lần và mãi mãi luôn nhỉ?” ánh mắt của Odaira-sensei sáng lên như một đứa trẻ chơi khăm ai đó.

“Ông nói một cuộc thi?” Odaira-sensei đã bắt được sự chú ý của Đầu Rơm.

“Đúng vậy.” Odaira-sensei nói. “Cậu đang làm tiếp cuốn The 21st Century của Torahiko Touji, đúng không? Cậu có mang bản thảo theo không?”

“...Có. Thì sao?”

“Thế càng tốt. Ta có thể tiến hành cuộc thi ngay và luôn. Cả hai ta đặt bộ The 21st Century của cậu và Ani MAJI Mania của bọn tôi và chiếc hộp báu của Yuzu-kun, cậu thấy sao?”

Đặt cả hai bản thảo vào trong chiếc hộp báu của cô ấy ư?! Một đề xuất tôi không hề lương trước. Sensei, xét cho cùng nếu ta làm vậy, thì…

“Cũng có thể là Gura sẽ lay động trước The 21st Century của cậu và dựa vào nó để viết một cái gì đó, tạo ra tương lai đi theo hướng rất khác.” ông ấy nói tiếp.

Ngài có biết ngài đang nói gì không vậy? Tương lai có thể sẽ thay đổi khác hoàn toàn đấy!

“Và tất nhiên ông ấy có thể chọn Ani MAJI Mania và viết ra Oniaka. Hoặc cũng có thể ông ấy sẽ viết thứ gì đó khác hẳn luôn. Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay của thần thánh, Gura.”

“Hmm…” Khí sắc của Đầu Rơm dần thay đổi. Cái nét mặt cứng nhắc trước đó của anh ta đã bắt đầu mềm ra một chút.

“Em cũng đồng ý với đề xuất này-noda.” giáo sư nói. “Aniki, em hứa với anh rằng khi chúng ta trở về tương lai rồi, dù cho kết quả có ra sao em cũng sẽ không làm một viên kẹo nào và không bao giờ đặt chân về quá khứ lần nào nữa-noda.”

Dù tương lai có thay đổi ra sao cũng không hối hận. Mọi thứ sẽ được quyết định bởi cuộc thi này. Sau một hồi suy nghĩ thông suốt, Đầu Rơm cho chúng tôi câu trả lời.

“Làm vậy đi.”

Chúng tôi đã đi đến một thỏa thuận với kẻ thù chiến tranh, Đầu Rơm. Anh ta sẽ nói cho chúng tôi chỗ bản thảo Ani MAJI Mania và khẩu Súng Meguri và đổi lại chúng tôi sẽ cởi trói cho anh ta. Anh ta bảo là đã chôn bản thảo và khẩu súng trong một cái lỗ anh ta đào dưới cái cổng torii gần hồ. Tôi chưa bao giờ tận mắt chứng kiến một cái cổng torii ngoài mấy bộ anime thánh nữ, nhưng có vẻ ở thời đại này vẫn còn rất nhiều.

Chúng tôi hướng đến cái cổng torii nơi chúng được cất giấu, Đầu Rơm dẫn mọi người men theo bãi cát cạnh hồ. Đầu Rơm đã quay trở lại hình dáng ban đầu, chỉ có tay anh ta là vẫn bị trói ra sau.

Một khoảng thời gian kha khá đã trôi qua và buổi chiều đã bắt đầu lặn. Tôi có thể thấy bóng dáng của mặt trời màu cam lung linh trên mặt hồ. Đẹp thật. Mình phải ghi lại cảnh này vào trí nhớ của mình mới được…

Kuroha đã hỏi tôi một câu khi chúng tôi bước đi cạnh nhau. “Nè, Onii-chan… Anh thực sự thấy ổn với ý kiến của Sensei chứ? Em thì không đồng ý. Suy cho cùng nó chỉ là một canh bạc thôi, anh biết chứ?”

“Đúng là vậy, nhưng… Nếu chúng ta không đề xuất như vậy, anh ta sẽ không bao giờ nói ra nơi giấu chúng đâu…”

“Nhưng rủi ro quá lớn! Đã vậy còn không thể quay đầu được nữa, anh biết chứ hả?!” Kuroha to tiếng trong sự thất vọng và con bé dừng lại. Tôi cũng đành phải dừng lại theo. Hình như tất cả mọi người đều đã dừng lại.

“Không sao đâu.” tôi nói. “Anh tin tưởng vào tác phẩm chúng ta đã tạo ra. Anh tin tưởng vào Ani MAJI Mania. Anh biết chắc rằng Gura sẽ viết Oniaka.”

“Anh có dám chắc 100% không?” con bé hỏi.

Tôi đứng hình. Đúng là tôi không thể đoán trước tương lai sẽ như thế nào. Giả sử, nếu cuốn sách của Đầu Rơm gây ấn tượng sâu sắc với Gura và ông ấy viết một cuốn tiểu thuyết dựa trên sự tác động đó, tương lai sẽ trở nên y như những gì Đầu Rơm mơ ước. Nếu chuyện đó xảy ra, thì sẽ…

“Anh sẽ làm gì nếu thế giới tràn ngập kanji?” Kuroha hỏi. “Nghĩ kỹ đi, Onii-chan.”

“Nếu chuyện đó xảy ra, anh sẽ chấp nhận nó.” tôi nói.

Những gì Đầu Rơm đã làm là sai, nhưng sự thật là tương lai của chúng tôi không phải là nơi mà văn chương anh ta yêu quý sẽ được chấp nhận. Với tôi nó là văn học chính thống tôi yêu quý vô cùng. Nhưng với Đầu Rơm, nó là một đế chế tàn bạo đàn áp mọi sự chống đối. Nếu như Gura không chọn viết Oniaka và tương lai chuyển theo ý Đầu Rơm… thì đó là một điềm báo từ Thần linh rằng sự đàn áp của cái đế chế tàn bạo này phải dừng lại.

“Vậy anh cứ thế mà từ bỏ ước mơ của mình ư?” Kuroha hỏi.

“...Đương nhiên là không.” Chỉ một lúc trước thôi, tôi có lẽ đã từ bỏ rồi. Nhưng bây giờ tôi không cần phải lo lắng nữa. “Anh sẽ làm theo chính lời khuyên anh đã cho Đầu Rơm. ‘Nếu anh cứ tiếp tục cố gắng hết mình, một ngày nào đó tiểu thuyết của anh chắc chắn sẽ được mọi người biết đến!’”

Kuroha thở một hơi nặng nề, “Đừng nói như thể nó đơn giản vậy chứ…”

“Dù trong bất cứ tình huống nào, anh vẫn sẽ tin vào nền văn học mà anh yêu quý.” tôi giải thích. “Thế nên anh tin rằng Gura sẽ viết Oniaka, và dù ông ấy không viết, anh vẫn sẽ tin vào chính mình và không bao giờ bỏ cuộc. Anh đã quyết định vậy rồi!”

Kuroha nhíu mày lại và ngập chặt môi. Con bé rõ ràng muốn nói gì đó, nhưng vẫn chần chừ… Mặt con bé đang trông như vậy đấy. Và rồi, có ai đó giật áo của tôi.

“Nii, nếu thế giới chìm trong kanji, anh sẽ ổn thôi.” một giọng nói cất lên ở dưới cạnh tôi. Tôi nhìn xuống và thấy Miru đang cầm một tờ giấy không tay con bé. “Em đã nhặt trang giấy này lên.” Con bé đưa nó ra như một tờ công văn gì đó, và tôi nhận lấy nó.

Ý con bé mình sẽ ổn dù thế giới có chìm trong kanji là sao? Tờ giấy này viết gì? Tôi nhìn vào nó.

.

Tuyên bố quyết tâm!

Em viết tờ ghi nhớ này để không bao giờ quên quyết tâm của mình. Anh sẽ làm gì nếu ta không thể quay về tương lai nữa, Onii-chan? Anh sẽ từ bỏ ước mơ của mình ư? Đừng lo. Em sẽ không để anh từ bỏ đâu. Em sẽ thông thạo Nhật ngữ hiện đại. Em sẽ lấy những lời văn anh viết và dịch nó cho anh. Chúng ta sẽ cùng nhau tạo ra tác phẩm đầu tay! Như thế không phải tuyệt lắm sao?

Khi em nghĩ về khả năng chúng ta không thể quay trở về tương lai, em đã rất lo lắng. Nhưng có anh ở đây với em, và miễn là chúng ta cùng nhau bước đi trên một con đường, em nghĩ mình có thể vượt qua những cảm giác đó được.

Vậy nên đừng lo nhé, Onii-chan.

...Anh thấy sao? Em đã có thể viết được tiếng Nhật hiện đại khá tốt rồi đấy chứ? Hee hee, đôi lúc em còn thấy ấn tượng với chính mình nữa. Onii-chan, hãy khen em đi! Hãy nói với em “Em làm tốt, Kuroha!”

.

? ? ?

Cái gì đây? Mình nhận ra chỗ biểu tượng đó, nhưng nhiều chữ kanji trong nội dung như thế này, mình chả biết nó đang ghi cái gì nữa.

Khi tôi ngẩn đầu lên, một cơn lốc đột nhiên vụt qua và tờ giấy biến mất khỏi tay tôi. Kuroha ngay bên cạnh tôi đỏ mặt tới mức khiến tôi bỗng dưng cân nhắc việc nghiên cứu lại hệ thống tuần hoàn. Con bé nhét tờ giấy con bé lấy được vào trong túi áo với một tốc độ không thể lý giải được.

“A-A-A-A-A-A-A-Anh thấy rồi, đúng không?”

“Ừ.”

“A-A-A-A-A-A-A-Anh đọc rồi, đúng không?”

“Ừ.”

Kuroha sụp xuống trên đôi chân của mình và lấy tay ôm mặt. Khi tôi thử gọi thì con bé hét lên, “Q-Quên hết đi! Xóa tất cả khỏi bộ não của anh đi! Xin anh đấyyy”

“Anh đọc nó rồi, nhưng không đời nào anh hiểu được một chút gì đâu. Dừng lại và suy nghĩ thử đi chứ.”

“...hở?” Kuroha ngẩn đầu lên, há hốc và đứng hình mất năm giây, rồi mới bật ra. “Vậy thì đừng nói là anh đọc nó rồi chứ, trời ơi! Thật là khó hiểu mà! Anh là đồ ngốc! Anh là đồ đại ngốc! Anh sẽ chết vì sự ngu ngốc đó đấy! Đi chết đi!!!” Con bé đập cuốn từ điển vào tôi.

Ơ, con bé nay bị gì à?

“Em không quan tâm nữa!” Kuroha quay lưng lại và ngồi bệt xuống đất. Con bé chọt tay lên má rồi rên rỉ, “Aaaah…”, “Ugghhh…”

Chắc hẳn là tờ giấy đó viết gì xấu hổ lắm nhỉ? Trong văn học chính thống, cái tình huống xấu hổ nhất là làm ướt quần lót hoặc là làm ướt giường, vậy nên chắc là một trong hai cái đó rồi.

“Kuroha, cái gì bị bẩn thì nhớ giặt đi nhé?” tôi nói.

“H-Hả?” con bé thốt lên.

Em lớn rồi, vậy nên nếu có Ammoni Ah’d hay gì đó thì nhận đi!

Tôi quyết định tốt nhất giờ cứ để con bé yên như vậy. Khi đã đi được một đoạn, tôi ra hiệu bằng mắt với Yuzu-san, người vẫn quan sát chúng tôi.

Phải rồi, mình có chuyện muốn nói với em ấy.

Nếu như tương lai không thay đổi lại như cũ như Kuroha đã lo, tôi quyết định sẽ không từ bỏ ước mơ của mình rồi. Nhưng vẫn còn một điều tôi hối hận. Tôi đã không thể lấy lại những cảm xúc của Yuzu-san.

“Yuzu-san, anh đã hứa sẽ lấy lại Ani MAJI Mania và đưa tương lai trở về route Oniaka. Nhưng nếu cuối cùng nó vẫn không quay lại…” Tôi đã không thể giữ được lời hứa hoàn thành di nguyện của anh trai cô ấy rồi. “Nếu anh phá vỡ lời hứa này nữa, em chắc là sẽ thất vọng đến mức từ bỏ niềm tin ở anh. Vậy nên, nếu em muốn ở lại thế khỉ 21 này, cứ nói đi và…”

Trước khi tôi nói nốt câu, Yuzu-san đã hét vào tôi. “Gin-san, anh đang nói gì vậy?!” Cô ấy nhìn rất giận dữ. “Em sẽ đến thế kỉ 23 với anh, hiểu chưa? Mặc kệ tương lai có trở thành thế nào đi nữa.”

“Em sẽ đi với anh sao?”

“Anh không hiểu em gì hết, Gin-san. Nếu anh nói những điều như bỏ em lại lần nữa, em… em sẽ không tha thứ cho anh đâu.” Khi cô ấy nói điều đó, cô ấy vươn tay ra và nhẹ nhàng ôm lấy má tôi.

Trong một khoảnh khắc đó tôi không hề nhận ra chuyện gì vừa xảy ra và đứng đó, bất động.

Yuzu-san dịu dàng cười. “Đó là hình phạt của anh.”

“Ơ-Ờ…” Trái tim và bờ má của tôi cháy nồng nhiệt. Vậy em sẽ ở bên cạnh anh sao, Yuzu-san? Cảm ơn. Cảm ơn em nhiều lắm…

Tôi định hình suy nghĩ lại. Những cảm xúc mà Yuzu-san đã đặt vào Ani MAJI Mania đã trở thành Oniaka. Tôi đã đọc bộ Oniaka đó và nó đã chữa lành cho trái tim của tôi, và đã đưa tôi đến ước mơ trở thành một tác giả.

Cứ như là cả cuộc đời mình được bảo vệ và dẫn dắt bởi Yuzu-san ấy… (Là em gái m đấy thằng ngu! Khổ thân con em)

“Này, thằng ranh!” Ngay khi tôi vừa được ấp ủ bởi cảm giác ấm áp, những lời của Đầu Rơm đấm tôi bay ra khỏi nó. “Mi không nghĩ là mi sẽ thắng kèo này, đúng không?’ Anh ta vẫn cố nói thật to tiếng. Nhưng tôi vừa nhớ ra là tôi cũng có điều muốn nói với anh ta.

“Đầu Rơm, tôi hoàn toàn nghiêm túc đây, nếu tương lai quay trở về nền văn hóa trước kia, tôi sẽ cho anh mượn những cuốn sách văn học học chính thống do tôi đề xuất.”

“Như ta đang nói, cái tương lai ngươi muốn sẽ không trở lại đâu!” anh ta hét lên.

“Nhưng đổi lại, anh sẽ cho tôi mượn những cuốn sách văn học hiện đại anh đề xuất chứ? Như cuốn viết bởi Torahiko Touji ấy. Tôi không thể đọc chúng, nhưng Kuroha có thể giải thích nó cho tôi.”

“Gì?” Anh ta nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Anh ta nhìn tôi trong sự u buồn, “Hmph. Ngươi nghĩ em gái ngươi có thể đọc được kanji?”

“Ừ. Và?”

“...Ngươi không thể đọc chúng.”

“Hở?” Mình là người ở thế kỉ 23, mình tưởng chuyện đó là đương nhiên chứ? Đầu Rơm không còn nói gì thêm nữa.

“Giờ thì, sao ta còn đứng nói chuyện ở đây nhỉ? Nhanh nhanh đi lấy lại bản thảo và khẩu Súng Meguri để còn về nhà Yuzu-kun còn kịp nào.” Odaira-sensei chỉ ra phía xa, nơi chúng tôi có thể thấy một cái cổng torii đỏ chói dưới ánh dương tà.

Quào, một cái torii thật kìa!

Khi trở về nhà của Yuzu-san, chúng tôi đặt cả Ani MAJI Mania và The 21st Century của Đầu Rơm vào chiếc hộp báu của cô ấy. Có thể là Gura sẽ viết Oniaka, hoặc tác động của The 21st Century sẽ khiến ông ấy viết một cái gì đó khác. Nó có thể là Seishin hay là một tác phẩm nào đó chúng tôi chưa từng thấy. Bất cứ tác phẩm nào Gura đưa ra sẽ tạo ra một tác động to lớn đến nền văn hóa trên toàn thế giới.

Rồi chuyện gì sẽ xảy ra với thế kỉ 23 đây?

Có khả năng nền văn hóa sẽ thay đổi thành thứ gì đó không thể nhận ra được. Chỉ nghĩ về việc đó thôi cũng khiến tôi không yên rồi. Tôi đã nói với Kuroha mấy thứ ngầu lòi như, “Dù cho có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ chấp nhận nó.” nhưng tưởng tượng một thế giới không có Oniaka hay là văn học chính thống khiến tim tôi đau nhói.

Tôi lo sợ phải biết kết quả.

Nhưng nó là quyết định chúng tôi cùng đưa ra. Giờ không còn đường lui nữa. Chúng tôi phải giao mọi thứ lại cho vị thần mang tên Kurona Gura. Chỉ một lúc nữa thôi, chúng tôi sẽ biết phán quyết của ông ấy.

Vào một ngày nọ ở thế kỉ 23, trong căn phòng của Kuroha…

“Kuroha, mai chính là ngày anh được gặp Odaira-sensei lần đầu tiên trong đời! Anh phấn khích quá không ngủ được!”

“...Em phải nhắc anh bao nhiêu lần nữa là nếu có đi ngủ thì đừng có xông vào phòng em nữa hả?” con bé phàn nàn.

“Literary Gal tháng này đây.” tôi nói. “Có một bài báo về cuộc tranh luận của Odaira-sensei và Haruka-sensei đấy.”

“Rồi, rồi… Em đành phải đọc với anh rồi, nhỉ?”

.

Số đặc biệt! Literary Gal tháng năm 2202

“Cuộc tranh luận đặc biệt giữa Gimai Gai Odaira vs. Jitsumai Haruka Haruka — Tương lai của văn học”

Người phỏng vấn: Đã được 10 năm kể từ khi hai người, hai tổ sư của Văn học Em gái, tranh luận rồi.

Haruka: Ông vẫn còn sống kìa. Cái tên gimai xấu xa nhà ông đáng lẽ phải xanh cỏ từ lâu rồi chứ.

Odaira: Tôi cũng rất vui được gặp bà. Tôi tưởng bà đã bình tĩnh lại một chút, nhưng chắc là không phải rồi.

Haruka: Tất nhiên là không! Tôi sẽ không bao giờ chấp nhận thể loại em gái không cùng huyết thống của ông! Từ bỏ gimai đi!

Odaira: Nhờ mấy người cuồng em gái cùng huyết thống hay còn gọi là những người theo đạo jitsumai như bà mà chúng tôi được thấy có một sự tăng trưởng cỡ đó trong câu chuyện gimai là nữ chính đấy, biết không!

Người phỏng vấn: Chà, chưa gì họ đã nổ súng rồi nhỉ? Chủ đề hôm nay của chúng ta sẽ là “Tương lai của Văn học”, và thế nên tôi muốn cả hai vị đây đưa ra cảm nhận về hướng đi của văn học.

Haruka: Tương lai của văn học? Miễn là nó có em gái là ổn với tôi rồi. Rồi, vậy thôi.

Odaira: Thực vậy. Chúng tôi có thể có những bất đồng về gimai, nhưng khi nhắc đến cảm nghĩ của chúng tôi rằng em gái là trên hết, cái đó thì chúng tôi đồng ý.

Người phỏng vấn: Trong nền văn chương chính thống vẫn có những thể loại khác ngoài em gái như là chị gái hay bạn thời thơ ấu… Và gần đây có một sự bùng nổ nhẹ trong thể loại “thả rông” mà nữ chính trong đó không hề mặc quần lót luôn…

Odaira: Này anh. Anh có nhận ra anh vừa nói điều đó với những ai không, hả? Tôi là Gai Odaira đấy! Phát ngôn của ta chính là “Không quần lót, không văn học.”

Haruka: Khi nữ chính ném chiếc quần lót vào trong máy giặt thì nhân vật chính lúc này đang ở trong cái máy giặt đó luôn. Đó mới là văn học chính thống. Quần lót chính là điều cốt yếu.

Odaira: Dù nói vầy có hơi tổn thương tôi, nhưng về vấn đề đó cả Haruka-kun và tôi đều hoàn toàn đồng ý. Với tôi, nhân vật chính cư ngụ trong máy giặt, trong máy sấy, trong tủ ngăn kéo… Bất cứ nơi nào có quần lót, nơi đó cơ văn học! Đó là những cuốn sách tôi luôn ước được muốn viết.

Haruka: Quần lót chính là linh hồn.

Odaira: Suy cho cùng, cái cách mà một tác giả viết về quần lót phản ánh tài năng của chính họ hơn bất cứ thứ gì khác. Cách mà tôi viết nó và cách mà Haruka-kun viết nó hoàn toàn khác nhau. Cũng không quá khi nói rằng một cuốn sách không có quần lót là tự chối bỏ nghệ thuật văn chương.

Haruka: Nhiều tác giả trẻ ngày nay cứ cắm đầu và nguyên tắc mà quên mất nền tảng. Không có những nền tảng đó thì sẽ không bao giờ khai phá được vùng đất mới.

Odaira: Đúng vậy. Dù cho cả hai bọn tôi có đấu tranh gay gắt giữa gimaii và jitsumai đi nữa, thì bọn ta đã từng cùng nhau đấu tranh vì một thứ hồi còn trẻ.

Người phỏng vấn: Là củng cố văn chương mỗi người ư?

Odaira: Anh thực sự không biết gì hết nhỉ? Trước khi viết văn thì phải trải nghiệm nó đã, đúng chứ? Đầu tiên, đến một cửa hàng đồ lót phụ nữ. Đứng quan sát các mặt hàng trong cửa hàng cả ngày. Cầm nhưng tấm vải đó trên tay, ghi nhớ hình dáng của nó.

Haruka: Bị cảnh báo bởi các nhân viên. Cãi nhau với họ.

Odaira: Bỏ chạy.

Haruka: Ngày hôm sau, cuối cùng cũng bị tố cáo lên cảnh sát.

Odaira: Chỉ khi vượt qua những trải nghiệm xương máu, mồ hôi, nước mắt đó thì mới trở thành một tác giả thật sự được.

Haruka: Thế nên mới có những tác giả văn học chính thống lanh quanh mấy cửa hàng đồ lót, anh thấy đấy.

Người phỏng vấn: Thật hiếm khi hai vị sẵn sàng hợp tác như vậy.

Haruka: Ồ, thứ lỗi cho tôi. Tên khốn gimai này đáng lẽ phải xanh cỏ từ lâu rồi.

Odaira: Lại nữa rồi đấy… Bà nên khoan dung hơn với người ta đi chứ.

.

“Chịu, em chả biết Odaira-sensei học đâu ra cái từ như ‘khoan dung’ nữa.” Kuroha nói. “Ông ấy chả hề khoan dung chút nào cả! Em tin là những cuốn sách không có quần lót vẫn có thể là văn học được.”

“Em đang nói gì vậy?!” Tôi đáp lại trong sự hoài nghi. “Em không đọc những lời các tác giả trong cuộc tranh luận vừa nói sao? Quần lót chính là thứ làm nên văn học chính thống! Nếu không có lộ quần lót thì không có văn học ngày-nay!”

“Rồi, vậy những người thích văn chương không có quần lót phải làm gì?” cô ấy hỏi.

“Làm sao anh biết? Ý anh là, từng có văn học tiếng Nhật hiện đại, nhưng giờ đã có ngày-nay rồi thì đọc với viết mấy cuốn sách như vậy làm gì nữa.”

“Xì, Onii-chan! Anh đừng có mà ngày càng cứng đầu sau khi được gặp Odaira-sensei như vậy.”

“Anh cũng không thể quên nghiên cứu về hình dáng và hoa văn của quần lót được! Nên anh sẽ tận dụng cả tủ đồ của em ngay đây luôn…”

“Hả?!”

“Mà thôi, khỏi đi.” tôi nói. “Anh quên mất là tất cả quần lót của em đều là một màu trắng trơn. Chả có cái nào đặc biệt cả.”

“...”

“Ủa? Em giơ tay lên cao làm chi vậy?”

“Tập thể dục cánh tay. Một giây nữa thôi em sẽ cho một bổ vào đầu anh.”

Truyện Chữ Hay