*Lạch cạch*... *lạch cạch*...
Kì nghỉ hè sắp kết thúc.
Chính xác thì nó sẽ kết thúc vào hôm nay.
Từ ngày mai, tôi lại phải chìm trong cuộc sống học đường bận rộn.
Nghĩ đến chuyện đó mà lòng tôi não nề.
Chắc chắn là em gái tôi cũng tương tự.
Bởi vì thời gian ở bên tôi của nhỏ sẽ giảm xuống mà.
Thành thử tôi đã nảy ra một ý tưởng.
Và bây giờ tôi sắp sửa hối hận cực kì về quyết định của mình.
*Lạch cạch*... *lạch cạch*...
“N, nè. Hai người đang cảm thấy thế nào?”
Khi tôi hỏi với nụ cười cay đắng, Tennee và Sharte ngồi ở dãy ghế đằng trước ngoái đầu lại.
“Hm? Chuyện gì cơ?”
“Nii-san, có chuyện gì à?”
Thứ mà chúng tôi đang ngồi là tàu lượn siêu tốc và nó đang lên dốc.
Do nguồn sáng hơi chói nên mặt của hai người họ khá mập mờ.
Dù vậy, tôi vẫn cảm giác được bầu không khí háo hức từ họ.
Chết tiệt... không thể nói được.
Tôi không thể nói ra tình trạng hiện tại của mình được.Rằng mặc dù tôi là con trai nhưng lại sợ tàu lượn siêu tốc!
Lúc trước khi lên tôi đã định nói rồi, nhưng vì danh dự nên tôi đã giữ im lặng.
Để rồi hiện giờ nhịp tim tôi đang tăng vọt.
“Hm? Kousuke hào hứng đến nỗi phát run kia à! Maa, cũng chả trách. Bởi vì tuy ngày xưa chúng ta có cùng nhau đến công viên giải trí nhưng do tàu lượn siêu tốc giới hạn chiều cao nên ta chưa có dịp ngồi lên mà.”
“C, có vụ đó à...?”
“Tennee-san, do kể từ đó em không có đến công viên giải trí nên đây là trải nghiệm đầu tiên, thành thử em mong chờ quá.”
Gương mặt nhìn từ góc xiên của Sharte trông trẻ con và dễ thương đến lạ lùng.
Muốn có một kỉ niệm đẹp trong ngày cuối cùng của kì nghỉ hè với đứa em gái đáng yêu, tôi đã rủ nhỏ và cả cô bạn thuở nhỏ Tennee đến công viên giải trí.
Tình huống có vẻ hơi tệ, nhưng khi thấy vẻ mặt như thế của Sharte, tôi cho rằng rủ nhỏ đi công viên giải trí là một quyết định đúng đắn.
“Ồ, Sharte cũng vậy à! Chị cũng là lần đầu tiên nên đang rất kích thích đây!”
“Vâng, Từ nãy đến giờ lồng ngực em cứ đập liên hồi.”
Hahaha... vậy ra không như tôi, Tennee cũng là lần đầu tiên à?
Nhìn hai người họ hào hứng như con nít, tôi cảm thấy bớt căng thẳng.
Tôi chợt nhớ lại lần đầu tiên mình ngồi tàu lượn siêu tốc.
Đó không phải là một kỉ niệm tốt đẹp.
Bởi vì đối tượng đã ngồi cùng tôi là—
Bitch thanh lịch đã để lại hồi ức tệ nhất cho tôi vào năm hai sơ trung.
Con nhỏ đã dùng tôi như vật thí nghiệm cho buổi hẹn hò với bạn trai yêu thích của nó ấy.
Đã bị tẩy não bởi những lời đường mật, tôi đã hiểu lầm đó là tình yêu song phương và đã dùng một đống tiền để dắt cô ta đi hẹn hò ở công viên giải trí.
Sau khi biết được sự thật, tôi đã chui vào lớp vỏ tự vệ và ôm cái suy nghĩ tất cả gái đẹp ngoài đời thực đều là bitch.
Maa, tuy hồi đó là vậy, nhưng giờ thì khác rồi.
Trong lúc nghĩ thế, hình ảnh của Aizawa, Shinonome, Tennee, Sharte xuất hiện trong tâm trí tôi.
Nhờ họ mà suy nghĩ tiêu cực của tôi đã dần tan biến.
Tuy đã có một cuộc sống bị bitch quay như dế từ hồi tiểu học nhưng...
Tôi bây giờ khá may mắn đấy chứ?
Xung quanh toàn là gái đẹp đáng mến.
C, cảm giác cứ như tôi là nhân vật chính của một bộ Harem Love Comedy vậy.
Ehehe...
Nếu như trình trạng này cứ tiếp tục mãi mãi thì cuộc sống của tôi sẽ tràn đầy màu hoa hồng.
“—!?”
Tuy nhiên, suy nghĩ ấy chợt vụt tắt.
Thay vào đó là hình ảnh của Shinonome mỉm cười đầy nữ tính dưới sắc màu pháo hoa.
Con tim tôi bắt đầu rộn lên với một ý nghĩa khác.
Và khi tôi nhận ra thì tàu lượn siêu tốc đã chạm đến đỉnh.
“Nahaha, bắt đầu rồi, Kousuke! Xuống nào, xuống nào!”
“...Hồi hộp quá.”
“Ể? Ch... chờ một chút—!!”
Chưa chuẩn bị tinh thần, tôi xanh mặt.
Ngay sau đó, tôi hét lên như con gái khi tàu bắt đầu lao xuống.
Một lúc sau—
Sau khi nghỉ một tí, hiện chúng tôi đang xếp hàng chờ lượt ở một chỗ khác.
“...Nii-san, anh thấy trong người sao rồi?”
“Phù... Cảm ơn em đã xoa lưng giúp anh. Nhờ đó mà anh cảm thấy khá hơn rồi.”
“A, nếu vậy thì tốt quá.”
Đã bộc lộ vẻ lo lắng suốt nãy giờ, má Sharte nới lỏng đi một chút.
Vẻ mặt này tức là nhỏ đang vui mừng vui tôi đã phục hồi.
Chiếc đuôi vô hình cũng đang ve vẫy, thật là dễ thương.
“Thật sự cảm ơn em, Sharte.”
“Mm... nii-san♡”
Khi tôi xoa đầu cô em gái dễ thương, Tennee cười lộ chiếc răng khểnh.
“Nahaha. Dù thế nào thì Kousuke vẫn nhát gan như hồi xưa nhỉ. Ngồi tàu lượn siêu tốc mà sợ đến nỗi hét to như vậy, thật là mất hình tượng quá đi.”
“Ưgư... đ, đành chịu thôi chứ biết sao. Đó là điểm yếu của tớ mà.”
Cho dù là vậy, thân là con trai mà lại hét giống con gái, đúng là mất hình tượng thật.
Nếu có cái lỗ thì tôi chỉ muốn chui xuống đó thôi...
Thế rồi, tự dưng Tennee dùng tay che miệng và mỉm cười độc địa.
“Kousuke~. Cậu thấy có ổn không vậy~?”
“...Y, ý cậu là sao, Tennee?”
“Ý là sao á? Có vẻ như cậu chưa biết nhỉ—về chuyện hàng này dẫn đến đâu!”
Tennee chỉ tay về phía trước.
Tôi di chuyển tầm nhìn theo hướng cô ấy chỉ và...
“Cái... đ, đây không lẽ là!”
“Nahahaha! Chính nó đấy!!”
Trong lúc Tennee, mặc camisole cùng mini-skirt, ưỡn ngực hài lòng, tôi run cầm cập trước tòa nhà có vẻ bề ngoài dị hợm.
“Đây chẳng phải là [Nhà ma đáng sợ nhất] được nhắc đến trên TV sao!”
Vì lúc bắt đầu xếp hàng, tôi vẫn còn đang được Sharte chăm sóc nên đã không để ý.
Nó là ngôi nhà ma được đặt tấm biển cảnh báo “Không dành cho người yếu tim. Chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm bất cứ thứ gì nếu có chuyện không hay xảy ra”. Đã thế nghe đâu còn có sự kiện bị ma rượt ở giai đoạn cuối.
Kư, chỉ tưởng tượng ra thôi mà nổi hết cả da gà...!
*Kéo*, *kéo*.
“Híí!”
Vì tự dưng bị ai đó kéo áo nên tôi vô thức hét lên thành tiếng nhỏ.
Khi ngoái đầu lại, tôi thấy Sharte đang cúi mặt ngại ngùng.
“Ơm, xin lỗi nii-san. Em...”
“A. Lẽ nào Sharte... đang sợ sao?”
“Không, không phải như thế. Ơm... em đi toilet có được không? Vừa rồi hình như em đã uống hơi nhiều nước nên...”
Nhỏ cục cựa nửa thân dưới.
Thời tiết thế này thì uống nước nhiều cũng là điều hợp lý thôi.
Sau khi nhìn lên mặt trời chói chang, tôi vừa quẹt mồ hôi trên trán vừa mỉm cười,
“Vẫn còn một đoạn nữa mới tới lượt mà, để hành lý anh trông cho, em đi đi.”
“...Xin lỗi nii-san. Thôi, em đi chút.”
Dường như sắp đạt tới giới hạn, Sharte rời đi như chạy.
“Hm? Sharte sao thế? Đi tè à?”
“Có vẻ vậy. Tennee cần đi luôn không?”
“Hưhưn, tớ không mắc. Và tớ nghĩ Kousuke mới là người cần đi á?”
“Ể, tại sao?”
“Tại sao á... mufufu. Bởi vì, đi tàu lượn siêu tốc mà cậu đã hét to như thế rồi. Vào nhà ma đáng sợ này chắc cậu rỉ ra quần luôn mất.”
“S, sẽ không có chuyện đó đâu!”
“Biết đâu được~. Tại, trông Kousuke có vẻ lo lắm mà.”
Gưnưnư... Tennee đang xem thường tôi.
Mặc dù đúng là tôi đang lo thật...
Tennee nhún vai, vừa cười vừa lắc đầu,
“Sau bao năm trôi qua thì Kousuke vẫn như một đứa em trai khiến tớ phải lo lắng nhỉ. Thế này thì biết chừng nào mới có thể thực hiện được lời hứa kết hôn với tớ đây.”
“Ể, kết hôn?”
“—!?”
Tennee đột nhiên giật mình và vội che miệng lại.
Mặt cô ấy đỏ lên như quả táo trong nháy mắt.
...Vô ý vuột miệng à?
Cơ mà, sực nhớ ra thì Tennee thích và mong muốn kết hôn với tôi thì phải. Do hiện tại cô ấy thường xuyên liên lạc với tôi như một người bạn thân nên tôi đã hoàn toàn quên khuấy điều đó...
“Ư, ưư...”
Nhìn chòng chọc tôi với gương mặt vẫn còn đỏ, Tennee bối rối.
Đối diện với Tennee tự dưng toát ra bầu không khí nữ tính, tôi cũng cảm thấy khó xử.
Ờm, trước hết nói chuyện cái đã...
“T, Tennee, suy cho cùng cậu định kết hôn với tớ à?”
“...Chuyện đó......”
Nắm chặt mép váy, Tennee càng đỏ hơn và cúi gằm xuống.
Không lâu sau, cô ấy nhỏ giọng lí nhí,
“Th, thật sự mà nói thì, tớ cũng không rõ nữa.”
“Ể, tức là sao?”
“...Tức là như nghĩa đen của câu nói ấy.”
Trong trạng thái thiếu bình tĩnh, Tennee vừa vọc búi tóc như tai thú vừa nói tiếp,
“Tớ... th, thích Kousuke, nhưng... khi nhận ra thì tớ luôn tiếp xúc với cậu như một đứa em trai thời thơ ấu. Hơn nữa, tớ cảm thấy mối quan hệ này rất thoải mái và tớ không muốn phá hủy nó.”
Ra vậy.
Do không muốn phá hủy quan hệ chị em với tôi nên cô ấy đã cố tình không bộc lộ aura yêu đương sao? Vì cũng muốn mãi mãi có quan hệ như hiện tại với Tennee nên tôi hiểu được cảm giác đó.
“...Nhưng, không chỉ có thế. Còn liên quan đến Sharte nữa.”
“Sharte?”
“Ưm... Sharte vốn luôn cảnh giác khi có người con gái khác tiếp cận Kousuke, nhưng gặp tớ thì nhỏ chẳng làm vậy. Vì nhỏ có vẻ tin tưởng rằng tớ sẽ không cướp Kousuke nên khiến tớ càng thêm đắn đo...”
Muốn kết hôn với tôi nhưng lại không muốn phá hủy mối quan hệ hiện tại với cả tôi lẫn Sharte, đó là tâm trạng mà Tennee đang ấp ủ sao?
“Ra thế... tớ đã không biết rằng Tennee đang có tâm tư như vậy.”
“Ư, ưm.”
Nhưng...
Dù bây giờ có biết rồi thì tôi cũng chẳng nghĩ ra được giải pháp gì.
Tennee bắt chéo tay sau lưng và ngượng nghịu mỉm cười.
“Na, nahaha. Maa, đây là vấn đề của tớ, Kousuke không cần phải suy nghĩ nghiêm túc đâu.”
“Thì đúng là vậy nhưng...”
Nhưng Tennee là cô bạn thuở nhỏ quan trọng của tôi.
Dù có khó khăn cỡ nào thì tôi cũng muốn giúp gì đó cô ấy!
“Nè, dù Tennee có quyết định như thế nào thì tớ vẫn sẽ đối xử với cậu như trước giờ, thế nên cậu đừng suy nghĩ quá nhiều nhé.”
“...Kousuke.”
Tennee tròn xoe mắt nhìn tôi.
Ngay sau đó thì nở nụ cười rạng rỡ.
“Cảm ơn, Kousuke. Nghe cậu nói vậy, tớ vui lắm.”
“!”
Với điểm mạnh là chiếc răng khểnh độ dễ thương của cô ấy tăng lên gấp ba.
Tôi đã vô thức xiêu lòng.
Để che giấu, tôi vội quay mặt đi chỗ khác.
Sau khi nhìn tôi và cười thầm, Tennee thay đổi chủ đề.
“Nhân tiện, nhắc đến nhà ma, không rõ là Kousuke có biết chuyện này không?”
“Hở, chuyện gì cơ?”
“Chuyện hồn ma xuất hiện ở trường mình trong dạo gần đây ấy!”
Haha, Tennee có vẻ cao hứng nhỉ.
“À không, xin lỗi nhưng tớ không biết chuyện đó.”
“Ồ, quả nhiên là thế. Tại vì Kousuke gần như không có bạn mà nhỉ.”
Đừng xát muối vào lòng tớ chứ!
Tennee bắt đầu kể với tâm trạng thư thái.
“Chuyện là thế này. Trường Urotan mỗi năm cứ đến kì nghỉ hè là học sinh lại tổ chức thi gan dạ trong trường vào ban đêm, và năm nay số người chứng kiến có vẻ vẫn không giảm.”
“Số người chứng kiến không giảm? Lẽ nào ý cậu là...”
“Mufufu. Tất nhiên, là chứng kiến hồn ma...”
*Ực*
Nhìn cách mặt và tay Tennee minh họa, tôi cảm thấy lạnh sống lưng.
Cô ấy nhón chân và đưa mặt lại gần,
“Nghe nói địa điểm của trường Urotan vốn là một rừng tre. Tuy nhiên, do có nhiều người chết trong chiến tranh quá nên nó đã bị dọn để làm nghĩa địa. Sau một thời gian thì trường đã được xây dựng lên và có tin đồn là hồn ma hay xuất hiện ở đó.”
“Ý, ý cậu là hồn ma của những chiến sĩ đã tử trận trong chiến tranh?”
“Ừm. ...Nghe đâu nhiều loại xuất hiện lắm, lúc thì là lính Nhật không có đầu, lúc thì là cán bộ ngồi xe lăn, lúc thì là trẻ con chỉ có nửa thân trên.”
Th, thật á...
Thông thường, các hồn ma đáng sợ như vậy hay ẩn náu ở những nơi người ta học tập.
Chỉ hình dung đến thôi mà óc ác tôi dựng đứng hết cả lên.
Khi tôi ôm hai vai lại, Tennee bật cười hài lòng.
“Nahaha! Tớ kể hay quá hay sao mà Kousuke phản ứng nhiệt tình dữ! Nhưng, chuyện chưa hết đâu.”
“Ể, còn nữa á!?”
Không màng đến tôi đang trở nên ngán ngẩm, Tennee đưa mặt đến gần hơn.
“Hình như trong kì nghỉ hè năm nay, thông tin chứng kiến hồn ma nhiều hơn mọi năm đấy? Và nghe đâu sẽ có tai nạn không may xảy ra với [lễ hội âm nhạc] sắp tới nữa.”
“Ơm... lễ hội âm nhạc á... hình như—”
Tối nhớ lại nội dung mà giáo viên đã nói trong ngày lễ tổng kết.
Rằng sẽ có một sự kiện văn hóa được điều hành bởi câu lạc bộ nhạc nhẹ.
“Nhưng, Tennee, việc hồn ma xuất hiện có liên quan gì đến tai nạn không may của lễ hội âm nhạc?”
“Hm? A........ na, nahaha. Tớ không biết.”
“...Ngay chi tiết quan trọng nhất mà cậu lại không biết à, haha.”
“Ờ thì, tại không sợ ma nên tớ đâu hứng nghe chi tiết.”
Ây, có ai khen đâu mà ưỡn ngực tự hào.
“......”
Nhưng, sao thế nhỉ. Mặc dù rất yếu bóng vía với mấy thứ đáng sợ nhưng tự dưng tôi lại rất muốn biết chuyện này.
“Hm? Lẽ nào Kousuke muốn nghe chi tiết à? Nếu thế thì hãy hỏi Kokonoe Shizuki ấy. Do tớ cũng được cô ta kể qua điện thoại mà.”
“À, ra là Tennee nghe từ Kokonoe-san hử.”
Hai người họ cùng lớp và có vẻ đã trở nên thân thiết với nhau lúc ở trên đảo, giờ đã đến độ trò chuyện điện thoại với nhau rồi cơ à? Vì Kokonoe-san không có nhiều bạn nên nghe việc đó mà tôi cảm thấy yên lòng.
“Được rồi. Nếu ngày mai có gặp thì tớ sẽ hỏi.”
Khi đó.
Bên tai tôi đột nhiên có giọng nói trầm—
“Nii-san.”
“Hm? À, Sharte. Em quay lại rồi à.”
“...............”
Ơ, sao tự dưng trông nhỏ buồn so vậy?
...A khoan, chờ một chút.
“Sharte, lẽ nào em vừa định hù anh?”
“......”
Khi tôi hỏi, Sharte nhìn đi chỗ khác và đỏ má.
Ầy, nhỏ đã quay lại trước đó một chút và nhìn thấy trạng thái sợ hãi của tôi nên định chơi khăm sao?
Haha. Tuy trông lạnh lùng ra dáng người lớn nhưng Sharte vẫn còn con nít quá.
Khi tôi xoa đầu để an ủi em gái,
“Oi, Kousuke, đến lượt chúng ta rồi kìa!”
Có vẻ như trong lúc say mê nói chuyện với Tennee, dòng người đã xúc tiến đáng kể.
...Vì mới nghe chuyện đáng sợ nên bước chân tôi càng nặng nề hơn trước.
Khi tôi được em gái và Tennee kéo đến trước cổng, chị nhân viên nói.
“Do trò này bắt theo cặp nên anh trai ở phía sau chịu khó vào một mình nhé?”
“Ể...?”
Do Sharte và Tennee đi trước nên đã được xếp là một cặp.
R... really?
Tôi phải vào một mình á? Đừng đùa chứứứứứứứứứứứứ!!
Tuy nhiên, không thể nói điều bẽ mặt như thế, tôi giữ poker face và nói.
“Vâng, em sẽ vào một mình ạ.”
Lúc đó, vẫn chưa ai hay biết.
Rằng câu chuyện đáng sợ mà tôi vừa nghe sắp trở thành đại sự kiện khiến cả trường đều phải run rẩy.
Và đây cũng là lúc chúng tôi hoạt động tích cực trong trường vào nửa đêm.