Boku no Bungeibu ni Bitch ga Iru Nante Arienai (1-5)

◆2: hiện thực shinonome cosplay y tá chắc chắn chỉ là một giấc mơ.

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ikuno, tớ bưng phụ nhé?”

Hôm sau, sau giờ học thứ Tư.

Kết thúc tiết sinh hoạt chủ nhiệm và ra về, vì phải mang dụng cụ dạy học của môn lịch sử thế giới đi trả nên hiện tôi đang bưng cái hộp các tông nặng nề chứa bản đồ và quả địa cầu bên trong.

“Kh-không sao đâu, Aizawa. Cảm ơn vì đã quan tâm.”

“Thế à? Nhưng trông cậu có vẻ cực nhọc quá.”

Đó là hậu quả do bình thường tôi ít vận động. Đúng như lời Aizawa nói, tôi đang cảm thấy rất nặng.

Nhưng, thể hiện sự yếu đuối trước mặt người con gái mình thích thì coi sao được.

Mặc dù tôi nghĩ như vậy nhưng giác quan nhạy bén của Aizawa đã nhận thấy điều đó.

“Ahaha . Ikuno, cậu đang cố quá sức vì có con gái trước mặt chứ gì? Đừng bận tâm chuyện đó làm gì. Nếu hai người cùng vác thì chẳng phải Ikuno sẽ đỡ vất vả hơn sao? Cho nên để tớ bưng phụ cho♪”

Aizawa mỉm cười và đỡ phụ tôi.

Mặc dù là một cô gái xinh đẹp, tóc vàng, thời trang nhưng cô ấy lại tốt với một thằng otaku như tôi đến vầy. Hơn nữa hai đứa còn đang ở trong không gian riêng, khiến tâm trí tôi căng thẳng, ngực thì phập phồng.

“Aizawa-san, cậu không cần phải tốt với cậu ta quá đâu.”

Khi ấy, đã sửa soạn xong và xách cặp lên, Shinonome điềm tĩnh rời khỏi chỗ ngồi.

“Nhưng, Ibuki... Ikuno đang gặp khó khăn mà.”

“Đừng lo. Vốn dĩ đây là công việc của lớp trưởng, tất nhiên mình sẽ giúp mà.”

Phải, trả dụng cụ học tập là công việc của lớp trưởng Shinonome. Và mọi khi người giúp là đám fan của cô ta. Nhưng, vì lý do nào đó, hôm nay cô ta từ chối sự giúp đỡ của họ và chỉ định tôi.

“A, có Ibuki giúp vậy tớ khỏi cần lo nữa nhỉ.”

“Ừm. Aizawa cứ đến phòng câu lạc bộ trước đi. À, nhớ mở hai cây quạt nhé. Hôm nay trời nóng lắm đấy.”

“Tớ biết rồi. Phòng câu lạc bộ vốn dĩ đã nóng rồi mà.Vậy, tớ đi trước đây!”

Mỉm cười vô tư, Aizawa vẫy mái tóc đuôi lệch và rời khỏi.

Nhân tiện, cho đến hôm trước thì phòng câu lạc bộ vẫn chưa có quạt máy, nhưng Shinonome đã sắp xếp khéo léo để chi tiêu ngân sách câu lạc bộ. Vì có đến hai cây quạt nên không gian phòng câu lạc bộ giờ đây đã thoải mái.

“Vậy, ta cũng đi thôi nhỉ, Ikuno-kun.”

Trong lớp học không còn ai, cầm chìa khóa của phòng thiết bị môn lịch sử, Shinonome mỉm cười và bắt đầu bước đi.

“Ơ... Shinonome, cô không bưng phụ sao?”

“Ara, chủ nào mà lại đi giúp đỡ công việc của pet chứ? Hơn nữa, mọi khi đám đầy tớ của tôi đều bưng một mình cả. Chắc đâu có chuyện người được chọn làm ứng cử viên cho vị trí pet của tôi lại yếu đuối hơn họ nhỉ?”

“Ư-, chuyện đó...”

Nếu Aizawa là một thiên thần quan tâm lo lắng cho tôi thì Shinonome là ác quỷ đày đọa tôi.

Tuy nhiên, cô ta hiện tại là một trong số hai cô gái mà tôi thích.

Tôi không muốn thể hiện rằng mình vô dụng hơn đám bám theo đuôi cô ta.

“Xì, nhiêu đây có là gì đâu.”

“Thế à. Vậy ta đi thôi. Theo tôi nào.”

Tôi muốn nói gì đó.

Song, mặc dù không thể hiện thái độ quan tâm đến tôi nhưng cô ta đang xách chiếc cặp của tôi đặt trên bàn. Hơn nữa, vì ở đây chỉ có hai người nên hành động đó của cô ta khiến con tim tôi đập liên hồi như đang vui.

Cuối cùng, tôi ngoan ngoãn theo sau cô ta.

“Haa...... haa......”

Đã đến trước phòng thiết bị môn lịch sử ở tầng ba, tôi thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại.

“Ikuno-kun đã nỗ lực rất nhiều nhỉ. Chỉ còn một chút nữa thôi, ráng chịu đựng đi.”

Shinonome đút chìa khóa vào và mở cửa ra.

Tôi bước ngay vào trong.

“—Phùùùù... Cứ tưởng là chết rồi chứứứ.”

Đặt dụng cụ dạy học lên chiếc bàn rộng, tôi lau mồ hôi trên trán và đánh một hơi thở dài.

Hai cánh tay rã rời, các ngón tay hầu như không còn cảm giác gì nữa.

“Vậy là xong rồi nhỉ... Được rồi, chắc Aizawa vẫn đang chờ, chúng ta mau tới phòng câu lạc bộ—”

*Cạch*.

Có âm thanh như đóng khóa, tôi quay đầu về phía cánh cửa.

Ở đó là Shinonome đang mỉm cười khả nghi, có vẻ như cô ta đã đóng khóa bằng cánh tay luồn ra sau.

“Ufufu. Bắt giữ hoàn tất.”

“Ha, hahaha...”

Cô ta vừa nói ‘bắt giữ’ à?

Shinonome tiến đến bên cạnh tôi, người đang run rẩy. Sau đó bắt đầu đi xung quanh tôi.

“G-gì thế...?”

Tôi căng thẳng hỏi Shinonome, bộ dạng như đang tra khảo phạm nhân.

“Không có gì đặc biệt cả. Chỉ là dạo gần đây tôi có chút chuyện lưu tâm liên quan đến cậu thôi.”

“Chuyện lưu tâm?”

“Phải, vì muốn biết nó nên tôi đã dụ cậu đến đây.”

Thế cho nên cô ta mới chỉ định tôi một cách hiếm thấy sao? Tất cả đều ‘đúng như kế hoạch’ nhỉ...

*Chú thích: ‘đúng như kế hoạch’ → nhái Yagami Raito trong Death Note.

“...Thế, cô muốn biết gì từ tôi?”

“Lâu lâu ta mới có dịp ở riêng với nhau, thế mà cậu gấp gáp nhỉ. ...Thôi kệ vậy.”

Khi đứng lại trước mắt tôi cùng với một nụ cười, Shinonome đưa mặt đến gần tôi như thể sắp hôn.

Và rồi, sau khi quan sát tỉ mỉ gương mặt bối rối quay đi chỗ khác của tôi—

“Không phải là cậu thích tôi đấy chứ?”

“!?”

Thế là hết.

Bởi vì nhịp tim bập bùng trước khoảng cách cực ngắn với người con gái mình thích đã chỉ ra sự thật mà tôi đang che giấu. Bị sự bất ngờ, căng thẳng và phấn khích tấn công cùng một lúc như bão tố, miệng tôi đóng mở không ngừng như đã cứng họng.

“—Bằng chứng là chỉ được tôi tiếp cận thôi mà tim cậu đã đập mãnh liệt như thế này rồi.”

Shinonome áp tai vào ngực trái của tôi và nới lỏng má để nghe nhịp tim.

“Kh-kh-kh-kh-hk-không có! Tôi làm sao mà thích Shinonome được...!”

“ Fufu, tim đập to như thế này mà lại nói không à?”

Như ép tôi thú nhận, cô ta dùng ngón tay vẽ nhẹ nhàng lên ngực tôi.

Tôi xê ra theo bản năng và lắc đầu để xua tan đi tạp cảm.

“Ch-chứ sao! B-b-bởi vì tôi cực ghét gái đẹp mà!”

“Thế à. Ngoan cố không chịu thừa nhận nhỉ. ...Vậy, ta thử kiểm tra được chứ?”

Tôi chẳng biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu như việc tôi thích Shinonome bị lộ.

Tạm thời, hạ quyết tâm thoát khỏi chỗ này, tôi gật đầu.

“Tôi sẽ chuẩn bị. Hãy ngoan ngoãn chờ đợi đi.”

Cô ta đặt cặp xuống, sau khi cởi giày đi trong nhà ra,

“Ơ... này!?”

Cô ta đưa hai tay vào trong váy như thể sắp cởi quần lót.

Vì hành động đó mà mép váy hở lên, lộ ra cặp đùi mảnh mai như của diễn viên múa balê.

“Ara, dùng tay che mặt làm gì cho phí. Sao không tranh thủ nhìn cho đã mắt đi? Đằng nào thì lát nữa thôi thì tầm nhìn của cậu sẽ bị tước đoạt mà.”

“Tầm nhìn của tôi bị tước đoạt, là ý gì hả! Cơ mà, tại sao cô lại cởi!?”

“Cậu sẽ biết ngay thôi. Bình tĩnh đi.”

“A-”

Theo dõi tình hình từ khe ngón tay, tôi nén hơi thở. Cặp chân trần bình thường chẳng ai nhìn thấy của Shinonome. Đằng sau lớp tất đen là làn da trắng trẻo và gợi cảm.

“Vâng, rất tiếc nhưng service đến đây là kết thúc. Từ giờ tôi sẽ dùng cái này.”

Nếu là fan của Shinonome thì ắt hẳn sẽ xem chiếc tất đó như gia bảo. Cô ta đặt nó xuống bàn bằng đầu ngón tay, sau đó lấy từ trong cặp ra một chiếc khăn và tiếp cận tôi.

“-!? T-tự dưng làm gì thế hả!?”

Tầm nhìn của tôi bị bao phủ bởi màu đen. Có vẻ như chiếc khăn đã được dùng để che mắt tôi lại.

“Coi nào, đừng có tháo ra đấy. Tôi đã gia nhập câu lạc bộ để đổi lại được cậu nghe theo mệnh lệnh của tôi. Và đây mệnh lệnh. Rõ rồi chứ?”

“Kư... nếu cô nói như vậy thì tôi còn hó hé được gì nữa.”

“Cậu bé ngoan.”

Được nói bằng giọng điệu ngọt ngào, ngực tôi co thắt một cái. Và rồi, trong lúc cười, cô ta nói thêm một câu bên tai tôi.

“Nhân tiện, nếu cậu nhìn lén thì tôi sẽ giết đấy.”

Vừa rồi là một câu nói man rợ. Nhưng đối với tôi hiện giờ, Shinonome là cô gái mà tôi đã phải lòng. Thành ra ngay cả câu nói tiêu cực của cô ta, trái tim tôi cũng phản ứng một cách nhạy cảm.

...Tôi đúng là có vấn đề thật rồi.

Nhịp tim của tôi vẫn chưa bình thường trở lại. Tuy không biết là Shinonome đang làm gì nhưng tôi nghe có tiếng vải cọ xát. Tại nó mà ảo tưởng của tôi khuếch đại, toàn nghĩ chuyện gì đâu.

“Tôi chuẩn bị xong rồi. Nhưng, hãy giữ nguyên như thế một lúc nữa đi.”

Vẫn đang bị che tầm nhìn, tôi được Shinonome chỉ dẫn ngồi xuống thứ gì đó như chiếc ghế xếp.

Cảnh báo lại là không được mở mắt ra và tháo khăn che mắt cho tôi, lần này cô ta trói hai tay tôi ở phía sau.

“—Được rồi. Súc vật, mở mắt ra đi.”

Có vẻ như việc chuẩn bị đã hoàn tất.

Theo chỉ thị, tôi mở mắt ra.

“!? .................Y-y tá...?”

Trên cái bàn trước mắt, cô y tá Shinonome đang ngồi bắt chéo chân.

Nhìn xuống tôi một cách khiêu khích, cô ta mỉm cười không đứng đắn như succubus.

Bằng đầu ngón chân được phủ tất trắng, cô ta bắt đầu vuốt ve đùi tôi.

“Fufu. Cứ ngắm cho thỏa thích đi.”

Kư-.... dễ thương quá.

—Ớ không không.

“Nhân tiện, bộ đồ đó là sao?”

“Bộ đồ này á? Maa, chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt cả.”

“Thế thì mặc làm gì!”

“Im lặng đi. Nói ‘không’ chỉ là đùa thôi. Tôi muốn thử kiểm tra xem cậu có chịu đựng được trước bộ dạng y tá dễ thương của tôi hay không ấy mà. Nhân tiện, mục đích thật sự là đây.”

Cô ta giơ ra thứ mình cầm trên tay.

Đó là một cái ống nghe.

“Tôi sẽ dùng cái này để nghe nhịp tim của cậu. Nếu làm thế, hẳn tôi sẽ hiểu được trạng thái của Ikuno Kousuke lúc ở bên cạnh tôi là như thế nào.”

“Hứm, ra vậy. Tất nhiên, tôi chẳng che giấu điều gì cả, muốn nghe thì cứ việc.”

—Bỏ mợ rồi, tính sao đââââââây!

Chuyện tôi thích cô ta sẽ hoàn toàn bị bại lộ sao!

“Cậu không nói thì tôi cũng làm.”

Khi bước xuống sàn với biểu hiện khoái lạc, Shinonome nhẹ nhàng cởi nút áo của tôi ra—trong lúc vén tóc lên vành tai, cô ta áp đầu ống nghe lạnh lẽo lên ngực.

Thiếu nữ xinh đẹp tóc đen khoác trên người đồng phục y tá.

Tuy là một con S hiểm độc nhưng không hiểu sao đối với tôi lúc này, cô ta là một cô gái dịu dàng.

Bình tĩnh, bình tĩnh nào, tôi ơi. Hãy cố gắng kìm nén.

Tuy nhiên, nhịp tim phát ra to quá.

Đằng nào thì chuyện có thể kìm nén được sự phấn khích khi người con gái mình thích đứng trước mắt trong trang phục y tá nghe rõ hư cấu.

“—Fufu...............fufufufufu.”

Không lâu sau, vẫn cúi mặt, Shinonome đứng thẳng dậy trong lúc cười bí hiểm.

Và rồi, không biết nghĩ cái gì, cô ta ngồi lên nửa dưới cơ thể tôi và choàng hai tay ra sau cổ.

Cô ta trong lúc mỉm cười hạnh phúc với đôi má hơi ửng đỏ—

“Cậu thích tôi chứ gì?”

Hỏi bằng trạng thái đầy tự tin.

“Giờ thì tôi đã hiểu hoàn toàn. Quả nhiên là cậu đã thích tôi rồi phải không?”

“L-làm sao... có chuyện đó được.”

Quả nhiên là hoàn toàn bị bại lộ!!

Trong lúc nghĩ như thế, tôi quay mặt đi giả vờ phủ nhận.

“Nói dối. Nhịp tim của cậu còn mãnh liệt hơn lúc nãy. Ở bên cạnh người con gái đặc biệt khiến cậu phấn khích, hẳn là như vậy. Nè, cậu thích tôi có phải không?”

Như thể rất muốn nghe câu trả lời thật lòng của tôi, cô ta áp sát gương mặt trong trạng thái mê mẩn.

“Trông cô có vẻ vui quá nhỉ...”

“Tất nhiên rồi. Vui vì có thể tương tư tương ái với pet yêu thích của mình thì có gì là lạ đâu?”

“Tương tư tương ái á...? ...Shinonome, không lẽ cô đối với tôi—”

Cùng lúc ngực tôi ngập tràn hi vọng, đôi má của Shinonome nhuộm đỏ hơn.

Và rồi, hai má tôi lãnh phải cơn đau sâu sắc.

—*Nhéééééo~~!!*

“Đừng hiểu lầm. Suy cho cùng tôi chỉ thích cậu như một chú pet thôi. Rõ rồi chứ?”

Trong lúc kéo đôi má của tôi, cô ta nói như vậy bằng gương mặt cười tươi.

“R-rã rài! Th-thả raa!”

Cuối cùng tôi cũng được buông tha. Nhưng tôi vẫn còn bị ánh mắt muốn khám phá sự thật của Shinonome đổ vào.

Tuy nhiên, không dai dẳng đòi câu trả lời nữa, cô ta nói:

“Fufu, thôi sao cũng được. Cậu là sự tồn tại quý giá không khuất phục trước bất cứ ai. Thành ra dù tôi có tra khảo bao nhiêu tại đây thì cậu cũng sẽ không hó hé đâu nhỉ—”

Shinonome bước xuống khỏi tôi và quay mặt lại như trêu chọc,

“Nhưng, không lâu nữa, tôi sẽ khiến cậu phải nói thích tôi. Cuối tuần này có cuộc đi biển, tại đó tôi sẽ cho cậu biết thế nào là mị lực của tôi. ...Và, lúc ấy cậu sẽ trở thành pet của tôi.”

Cô ta định thu hút tôi bằng đồ bơi nhỉ?

Liệu lúc đó tôi có thật sự sẽ trở thành người của Shinonome không?

Shinonome tuy tốt nhưng là bitch thanh lịch. Thành ra cuối cùng tôi muốn chọn Aizawa.

Có điều, việc tôi bị thu hút bởi Shinonome là sự thật, cho nên giai đoạn này vẫn chưa thể nói điều gì được.

Shinonome cởi trói cho tôi. Song, lại nói thế này.

“Giờ tôi sẽ thay đồ, cho nên hãy ngoan ngoãn ngồi yên nhé.”

“Úi!?”

Tầm nhìn lại bị che khuất, tôi đỏ mặt khi nghe thấy âm thanh vải cọ xát lại bắt đầu phát ra.

◆◆◆

“A, tới rồi tới rồi! Chậm chạp quá đấy, hai người. Mừng đã trở về♪”

Khi chúng tôi bước vào phòng câu lạc bộ, Aizawa vẫy tay trong lúc đang ngồi trên ghế sofa.

Bên trong phòng, do Aizawa mở cửa sổ và bật quạt nên mát hơn so với lớp học.

“Ơ, Ikuno, mặt cậu hơi đỏ thì phải?”

“Haha, không có vấn đề gì đâu, cậu đừng bận tâm. Tớ không có bệnh tật hay gì cả.”

Tôi không thể nói rằng do mình bị kích thích bởi cảnh thoát y của Shinonome được!

“Thế à, vậy thì thôi... À mà nè!”

Aizawa hướng sự chú ý đến nhân vật ngồi đối diện mình.

“Cô gái hôm qua dọn dẹp mảnh kính cùng với chúng ta đến để cảm ơn đấy. Ơm, tên là—”

“Xin chào~! Mình là Akiyoshi Chiaki của lớp D. Cảm ơn các bạn vì hôm qua đã giúp đỡ!”

Xoay đầu lại, cô gái mắt kính mỉm cười vui vẻ.

“À, là cô gái hôm qua. Akiyoshi-san hình như là bạn của Tennee nhỉ?”

“Ồ, cậu biết về mối quan hệ của mình và Tennee à? Đúng vậy, tụi mình khá thân với nhau. Và cậu ấy cũng hay thảo luận chuyện tình yêu với mình lắm nhé~. ...Nufufu.”

Có mái tóc đen dài, cô ấy mặc dù khoác trên người dáng vẻ bà chị nhưng cũng có chút không khí giống một người cha.

Haha.

Hẳn là cô ấy biết chuyện Tennee thích tôi nhỉ.

“Bạn đâu cần phải cảm ơn chứ. Vốn đó đâu phải là lỗi của bạn.”

Cùng với Shinonome – tâm trạng đang tốt từ chuyện lúc nãy, tôi ngồi xuống bên cạnh Aizawa.

“Theo mình biết thì Akiyoshi-san là thành viên của câu lạc bộ báo chí. Mình không nghĩ rằng hôm nay bạn đến đây chỉ để cảm ơn, có phải bạn muốn thu thập thông tin không?”

“Woa, không hổ danh là người đại diện chủ tịch hội đồng quản trị hoàn hảo. Bạn nhạy bén thật đấy. Maa, mình đã không còn thuộc câu lạc bộ báo chí nữa rồi. Vì ở đó viết nhiều bài báo vu khống nên mình nhận thấy không hợp với bản thân. Hiện tại thì mình muốn chuyển sang làm một trang báo cá nhân có nội dung hợp lý hơn. Ớ, đây đâu phải vấn về cần nói nhỉ...”

Akiyoshi-san đẩy mắt kính lên và ngậm môi lại.

“Vì các bạn có vẻ là người tốt nên ngoài chuyện cảm ơn, mình còn muốn cảnh báo. Sáng nay mình có nghe mọi người xung quanh nói rằng hôm qua Kokonoe-san đã đến đây xin tư vấn phải không?”

“Ể, đúng là thế nhưng... Akiyoshi-san, có chuyện gì sao?”

Vì đột nhiên cô ấy biểu hiện vẻ mặt nghiêm túc nên Aizawa căng thẳng hỏi.

“Tuy mình không thuộc phe mấy người đồn đãi nhưng vì lo lắng nên mình mới nói thôi. Mình nghĩ chắc các bạn cũng biết, rằng Kokonoe-san là người nổi tiếng với tin đồn lừa bạn bè bất kể là nam hay nữ và dẫn họ đến chỗ của bọn người xấu. Mình không biết là cậu ấy đã yêu cầu các bạn điều gì nhưng xin hãy cẩn thận đấy. Bởi vì đến lúc xảy ra chuyện thì đã quá muộn.”

Nam thì bị trấn lột và tống tiền, còn nữ thì bị cưỡng hiếp tập thể—thì phải.

Nếu như tin đồn đó là sự thật thì đúng là rất đáng lo.

Nhưng, vì Shinonome đã nói là có đối sách nên chắc không sao.

Hơn nữa, cho đến cùng tôi vẫn không nghĩ Kokonoe-san là loại người như thế.

“Bạn không cảnh báo thì bọn mình cũng cẩn thận mà, cho nên đừng lo. Dù sao thì cũng cảm ơn nhé, Akiyoshi-san.”

“.........”

Trái với Shinonome tươi cười, Aizawa cúi mặt như thể rất lo lắng.

Truyện Chữ Hay