Chúng tôi đã hoàn thành được hai bài thử thách.
Thế nhưng nhân vật tự xưng là [Hanikamu Iyo] vẫn chưa xuất hiện.
Không biết là y sẽ tiếp tục thử thách hay sẽ liên lạc vào đầu tuần nữa.
Chỉ lo nghĩ chuyện đó, chẳng mấy chốc ngày Chủ Nhật đã đến, tôi tới rạp chiếu phim.
Trong tòa nhà tối thui, do có mở máy điều hòa nên cực kì mát mẻ, hay nói đúng hơn là hơi lạnh lẽo.
Nhân tiện, tôi không hay xem live action, thứ đánh thức tâm hồn của otaku.
Ấy vậy mà hiện giờ tôi lại xem một bộ live action (rất nhiều action) mà mình chẳng hứng thú.
Nếu hỏi tại sao thì là vì hôm nay tôi đi cùng bạn bè.
“Ư......ưn...”
Một người là gái đẹp thời trang tóc vàng ngực to đang gục đầu ngủ kế bên phải tôi trong lúc toát ra hương thơm dễ chịu, Aizawa Manaha.
“Nà, Kousuke, bộ phim này... chẳng phải chán ngắt sao?”
Một người khác là cô gái có hai búi tóc như tai thú vừa lên tiếng kế bên trái tôi, Takatora Tenko—hay còn gọi là Tennee.
Và người cuối cùng là,
“.........”
Ngồi kế bên trái Tennee, vì lý do nào đó mà mỉm cười rất đáng sợ trong lúc xem bộ phim chán phèo, Shinonome Ibuki.
Một thằng otaku như tôi mà lại đi xem phim cùng với ba cô gái trong ngày nghỉ như một reajuu, đây chắc hẳn là thế giới tuyến β. Cơ mà, nếu quả thật như thế thì, bản movie của bộ các thiếu nữ tàu chiến đã được anime hóa lúc trước bắt đầu chiếu rạp từ hôm nay, tôi muốn đổ tiền túi vào đó cơ. Kư... quả nhiên là không có gì tốt đẹp khi liên quan đến gái đẹp. Thế giới tuyến α nơi tôi ở, El Psy Congroo......
*Chú thích: Reajuu – người thành công ngoài đời thực. El Psy Congroo – ai xem hay chơi “Steins;Gate” thì chắc hiểu, chứ tớ quên rồi.
Trong lúc suy nghĩ như vậy, tôi nhớ lại chuyện hôm qua, sau khi uống nước cùng hai người họ.
“Ikuno, cám ơn vì đã chiêu đãi! Lần sau nếu có cơ hội thì tớ sẽ khao lại nhé♪”
“Ikuno-kun, mình cũng muốn nói lời cảm ơn. Hôm nào đó lại cống n—chiêu đãi mình nữa nhé.”
Nhỏ này vừa định nói ‘cống nạp’ nhỉ!?
Thiệt tình, một chút cũng không chịu noi gương Aizawa...
Chỉ là một lon nước thôi mà trông Aizawa đã hạnh phúc tột cùng rồi. Nếu khao thêm lon nữa chắc cô ấy vui tới nổi đến đảo quỷ cùng chó, khỉ và chim trĩ luôn quá.
Trong lúc tôi suy nghĩ vớ vẩn như vậy.
*Bịch bịch bịch bịch bịch bịch—xoạch!*
Ai đó chạy trên hành lang và mở cửa phòng một cách hùng hồn.
“Haa, haa...... Kousuke, quả nhiên hôm nay cậu vẫn ở đây...”
Là Tennee. Cô ấy biểu lộ nét mặt an tâm và điều chỉnh hơi thở.
“Tennee... có chuyện gì mà cậu vội vã dữ vậy?”
Có vẻ do chạy trong thời tiết nóng nên cô ấy ướt đẫm mồ hôi, trên tay còn ôm theo cái gì đó.
Khi nhìn kĩ lại thì đó là những lon nước, chắc do chỉ vừa mới mua nên hơi nước vẫn còn đọng thành giọt trên lon như mồ hôi.
“Fuu—” Tennee đánh một hơi thở và nhe răng cười,
“Hôm nay trời nóng quá phải không? Cho nên đây, nghĩ rằng Kousuke chắc đang khát khô cả họng nên tớ đã mua chúng đấy!”
“Cậu làm thế vì tớ ư...?”
Nước đang được ôm có ba lon, tôi nhìn gương mặt của Tennee một cách ngạc nhiên.
“Ưm... coi nào, Kousuke không nhớ sao? Hồi mẫu giáo, trong chuyến dã ngoại vào giữa hè, do quên mang theo bình nước cho nên tớ đã gục ngã giữa đường, phải không? Lúc ấy, cậu đã cho tớ hết toàn bộ nước trong bình của mình. Tại việc đó mà sau đấy cậu đã phải chịu đựng cái nóng cực kì khắc nghiệt... Thế cho nên tớ luôn muốn đền đáp Kousuke...”
Dường như xấu hổ, Tennee đỏ mặt và bắt đầu ôm mấy lon nước chặt hơn.
Tuy đã quên nhưng nhờ Tennee mà tôi đã phục hồi lại ký ức lúc đó.
“Hoài niệm thật đấy. Việc xưa như vậy mà cậu nhớ rõ quá nhỉ. Hình như đúng là hôm đó rất nóng, không biết bao nhiêu đứa trẻ bị gục ngã thì phải. A, đúng rồi, Tennee, đừng đứng ngoài đó nữa, mau đây đi.”
Khi tôi gọi, Tennee gật đầu và chạy bước nhỏ đến bên cạnh.
“...Đ-đây.”
Xấu hổ quay mặt đi, cô ấy giơ mấy lon nước ôm trong bộ ngực đang căng ra.
“Cảm ơn. Vì cậu đã dốc sức vào nó nên tớ xin nhận vậy.”
Hạnh phúc trước lòng quan tâm của Tennee, tôi mỉm cười trong lúc nhận cả ba.
Khi ấy, như cuối cùng cũng đã nhận thấy sự tồn tại của Aizawa và Shinonome, Tennee nhăn nhó mặt mày.
“Các cô cũng ở đây sao.........hửm? Nhân tiện, mấy lon nước đó là?”
Tennee, trong lúc nhìn trừng trừng hai người họ bằng ánh mắt cảnh giác, chỉ tay vào mấy cái lon rỗng trên bàn.
Vì Aizawa biết rằng Tennee có thiện ý với tôi nên trong lúc mỉm cười lúng túng,
“Đã lâu không gặp, Takatora-san. Etou, mấy lon nước này ấy à...”
“Ikuno-kun mua cho chúng tôi đấy”
“C......cái, gì cơ...? Kousuke, cậu...”
Bằng nét mặt bị sốc, Tennee nhỏ nhắn nhìn lên tôi.
Phải chăng cô ấy muốn nói rằng ‘tại sao cậu lại không mua cho tớ’...?
Tennee ngày xưa có thể là rất ích kỷ và bạo lực. Nhưng bây giờ, khi nhìn chằm chằm hai người kia bằng ánh mắt sắc bén, cô ấy chỉ sủa như một chú cún.
“C-các cô, đang bám lấy Kousuke sao! M-mấy nhỏ ma nữ!!”
Tức giận nhe răng nanh, cô ấy nắm chặt bàn tay và run rẩy. Thế rồi cô ấy ôm lấy tôi,
“Kousuke là bạn thuở nhỏ quan trọng của tôi! Nếu cậu ấy đang bị bắt nạt thì tôi sẽ dắt cậu ấy về!”
Tuy vóc người nhỏ nhắn nhưng Tennee lại hét lên bảo vệ tôi. Vì thân hình bây giờ nhỏ bé nên Tennee không còn tự tin như xưa nhưng cô ấy vẫn chẳng thay đổi gì cả.
“Cậu được yêu thương quá nhỉ, Ikuno-kun. Nhưng Takatora-san này, bạn đang có chút hiểu lầm đấy.”
“Ph-phải đấy! Bọn tớ, đâu có bắt nạt gì Ikuno đâu!”
“Ưm, là thật đấy, Tennee. Là do tớ tự nguyện khao mà.”
“Eh... thật sự, là như thế sao?”
Như thể thật lòng nghĩ cho tôi, cô ấy nhìn lên bằng ánh mắt lo lắng.
“Thật mà. Việc gì tớ phải nói dối Tennee, hơn nữa chẳng phải hôm ấy tớ có nói rồi sao? Tớ có thể xoay xở được dù chỉ một mình.”
Lúc cứu Tennee ngã từ trên cầu thang, tôi đã nói như vậy. Dường như nhớ lại chuyện khi đó, sau khi ngại ngùng cúi đầu, Tennee nhẹ gật đầu và tách ra khỏi tôi.
Thế rồi, không biết vì lý do gì, sau khi nhìn mấy cái lon rỗng đặt trên bàn, Tennee đột nhiên đỏ mặt và bắt đầu bồn chồn.
“Etou, cậu sao vậy?”
“–!? Ưưm~~~~~!”
Tennee giật mình, sau đó lắc đầu với ý ‘không có gì hết’.
“Nhưng Takatora-san... mặt đỏ hết rồi kìa. Phải chăng là cậu cảm thấy không được khỏe?”
“Ừm. Nếu cảm thấy không được khỏe thì tốt hơn là bạn nên đến phòng y tế đi.”
Tuy Aizawa tỏ ra lo lắng nhưng Shinonome thì lại nói bằng giọng điệu như khiêu khích.
Thế cho nên Tennee nắm chặt lấy váy như từ chối Shinonome.
“Thật ghen tị...”
“Eh, cậu vừa nói gì cơ, Tennee?”
“Th... thật ghen tị!”
Tennee dồn sức hét với mặt sàn.
“Ghen tị...? Takatora-san nói thế tức là sao?”
Được Aizawa hỏi, sau khi im lặng một lúc, Tennee nói:
“Ch-chỉ có các cô là nhận được thiện cảm của Kousuke. Tôi mặc dù là bạn thuở nhỏ nhưng lại không nhận được gì cả. Tại sao các cô...”
Như thể chợt nhận thức được mình đang nói một điều đáng xấu hổ, Tennee nắm chặt lấy ngực áo, mặt đỏ gần như bốc ra hơi nước, cơ thể run rẩy trong trạng thái thiếu bình tĩnh.
Etou, nói tóm lại đây là... ghen, phải không nhỉ?
Nắm bắt được thiện ý của Tennee từ hành động và lời nói vừa rồi, tôi nói trong lúc gãi đầu xấu hổ:
“Nè... nếu Tennee thích thì, tớ sẽ nghe theo một yêu cầu duy nhất của cậu... Như thế được chứ?”
“Ưm.”
Tất nhiên là tôi chẳng có lý do gì để nghe theo yêu cầu của Tennee cả. Tuy nhiên, cô ấy đã mua nước mang đến cho tôi thế này, lại còn lo lắng cho tôi, dù chỉ một chút nhưng tôi muốn làm gì đó để cảm ơn.”
Sau khi suy nghĩ, Tennee nhỏ giọng nói.
“Vậy... tớ muốn... m-một buổi hẹn hò.”
“Hẹn hò?”
Cô ấy gật đầu.
“Ngày hôm đó, cậu đã hẹn hò với Aizawa Manaha sau giờ học có phải không? Thế cho nên, tớ cũng muốn hẹn hò...... uu, không được sao?”
Thứ Sáu tuần trước, Aizawa đã nói là muốn hẹn hò để cảm ơn nên tôi đã đồng ý. Vì lúc cô ấy nói thế, trong phòng có cả Tennee nên giờ cô ấy nhắc lại.
“Được chứ. Nếu là việc đó thì chuyện nhỏ thôi.”
“Th-thế à...”
Tennee thả lỏng nét mặt như an lòng. Gương mặt trẻ con buông lỏng trông thật dễ thương.
“Vậy, để xem—Chủ Nhật ngày mai tập trung ở trước nhà ga trường, cậu thấy thế nào?”
“Ư-ưm... Tớ thì không vấn đề gì. Ngày mai hoạt động câu lạc bộ cũng cho nghỉ bất thường...”
“Thế à? Vậy thì ổn rồi nhỉ.”
Hẹn hò với Tennee á? Tuy dạo gần đây chúng tôi hay về chung nhưng nghĩ đến việc có thời gian để ôn lại chuyện xưa mà tôi cảm thấy mong mỏi.
Khi ấy, trong trạng thái bình tĩnh, Shinonome nói:
“Vậy, Aizawa-san. Sáng mai chúng ta cũng tập trung trước ga đúng giờ nhé.”
“Hể? Ibuki, cậu nói gì vậy...? Đó là buổi hẹn hò của hai người họ kia mà?”
“Đúng vậy. Nhưng, Ikuno đi là để thực hiện yêu cầu của Takatora-san, phải không? Hơn nữa cuộc đàm phán đó lại diễn ra trong phòng này. Cũng tức có thể nói đây là yêu cầu đối với câu lạc bộ văn học. Thế cho nên chúng ta có trách nhiệm phải trông chừng buổi hẹn hò—không phải sao?”
Nói nghe cũng hợp lý nhưng hơi cậy quyền nhỉ...?
Nói tóm lại là chắc chắn tôi và Tennee sẽ không thể đi riêng với nhau.
Tôi mỉm cười cứng nhắc trong lúc choáng với sức ham muốn độc chiếm của Shinonome.
“Hơn nữa, Takatora-san nên có ai đó đi cùng thì tốt hơn mà?”
“Eh... Takatora-san, thật thế sao?”
“...Ch-chuyện đó...”
Từ ngay sau khi quyết định hẹn hò, Tennee càng nắm ngực áo chặt hơn. Hơn nữa vai lên xuống không điều độ cho thấy nhịp thở của cô ấy đang bất thường, tầm nhìn lang thang ở đâu đó, mặt đỏ đến mang tai.
Không lẽ, việc hẹn hò với tôi khiến cho cô ấy căng thẳng?
Nhưng đúng là nếu căng thẳng đến thế thì nên gọi ai đó đi cùng. Nếu làm như vậy thì sẽ có thể thư giãn và cuộc hẹn cũng vui hơn.
Không lâu sau, cắn môi như cảm thấy tiếc nuối, Tennee mở miệng trong bộ dạng đã quyết định.
“Ch-chỉ lần hẹn hò đầu tiên... các cô muốn đến cũng được. Nhưng từ lần sau thì cấm nhé... Vì từ lần sau tôi... chỉ hẹn hò với một mình Kousuke mà thôi.”
—Thế đấy, do xảy ra chuyện như vậy mà tôi đã đến rạp chiếu phim cùng ba cô gái xinh đẹp.
Bộ phim đang tiến gần đến cao trào.
Nhưng do nội dung quá nhàm chán nên tôi hoàn toàn chẳng cảm thấy hứng thú. Chính vì thế mà Aizawa đã ngủ gục kế bên phải và tựa đầu vào vai tôi. Hoặc cũng có thể cô ấy cảm thấy mệt mỏi từ việc học và việc làm.
“Ưn~... mẹ ơi..... bữa ăn tối, con đã làm rồi..... mẹ nghỉ ngơi đi...”
N-nói mớ à? Có vẻ như Aizawa hiếu thảo ngay cả trong giấc mơ.
Aizawa toát ra hương thơm ngọt vào với đầy pheromone. Từ coóc-xê ngoài màu trắng có thể thoáng thấy được hai cục sưng phát triển đầy đặn di chuyển lên xuống trong bóng tối, nhịp tim tôi tăng nhanh trước cảnh khêu gợi đó.
“Kư......mưưư~~”
Khi ấy, Tennee đột nhiên rên rỉ về hướng này.
“Fua~~ s-sao tự dưng, thấy buồn ngủ quá.”
“Ớ, này... Tennee...!?”
Nhỏ giọng thì thầm, Tennee duỗi người thiếu tự nhiên cho đến khi tựa vào vai tôi.
“Zuu, zuu... mnya mnya...”
Tennee cố gắng để việc mình giả vờ ngủ không bị bại lộ. Nhưng tất nhiên là đã lộ rồi.
Tennee từ xưa đã có ham muốn độc chiếm mạnh mẽ mà. Chắc chắn cô ấy cảm thấy bực tức vì Aizawa dường như chiếm lấy tôi. Trong hoàn cảnh ấm áp đó, tôi nhìn gương mặt đang ngủ của Tennee bằng ánh mắt dịu dàng.
“.........”
Ớ, tình thế này rõ ràng là reajuu nhỉ...?
Vì ngoại hình của Aizawa lẫn Tennee đều xinh đẹp nên trông cứ như tình huống bắt cá hai tay vậy. Hơn nữa, hai người họ đều khác một cách tinh tế loại bitch mà tôi ghét. Aizawa chỉ là đối tượng đáng cảnh giác, Tennee cũng không ngăn cấm tôi từng li từng tí như hồi xưa.
Khi nghĩ như vậy, tôi cảm thấy tình huống hiện tại là một điều hạnh phúc, và có hơi công tử bột.
Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, tôi cảm nhận được một sát khí khủng khiếp từ phía bên trái, cùng lúc tôi quay mặt sang thì trái tim tôi cũng đóng thành băng.
“.........”
Shinonome đang nhìn tôi bằng gương mặt mỉm cười.
Nhận ánh sáng từ màn hình chiếu ra, gương mặt cười ấy được nhuộm thành nhiều màu khác nhau.
Tuy tôi liền quay mặt về phía trước nhưng Shinonome vẫn tiếp tục nhìn về hướng này trong im lặng.
Ha-hahaha...... kiểu này, nhất định lát nữa sẽ bị quần cho một trận đây.
Nghĩ đến chuyện sau khi rời khỏi rạp chiếu phim mà tôi run rẩy trong lúc cảm thấy ớn lạnh.
Thế rồi, sau khi bộ phim kết thúc, bốn người chúng tôi hướng đến karaoke box—
“Nào hãy cười lên. Những lúc thế này hãy cười lên~♪”
“Takatora-san hát hay quá! Và Momoshiro (桃白??) quả nhiên là rất tuyệt nhỉ~”
Ở bên cạnh tôi, trong lúc Tennee hát ca khúc phổ biến dạo gần đây, Aizawa lắc cặp maracas tạo bầu không khí cho căn phòng.
Từ nãy đến giờ chỉ có hai người họ hát, còn tôi và Shinonome thì ngoan ngoãn ngồi nghe.
Quả như tôi nghĩ, Shinonome có vẻ đang giận về chuyện vừa rồi nên không nói một lời nào cả.
Tôi cảm thấy khó xử và miễn cưỡng bắt chuyện.
“N-này, Shinonome, sao cô lại không hát?”
“Cậu cũng thế thôi mà? Nhưng, quan trọng hơn chuyện đó—”
Đã chịu mở miệng sau một thời gian dài, Shinonome nói bằng giọng điệu hòa nhã. Nhưng vào khoảnh khắc cô ta đưa miệng lại gần tai tôi,
“Tại sao chỉ xem phim thôi mà cậu lại bám dính vào con gái? Có cần thiết phải như thế không?”
Bằng giọng nói lạnh lùng như có thể đóng băng xương sống tôi, cô ta thì thầm trong lúc vẫn mỉm cười. Tại việc đó mà toàn thân tôi sởn hết cả gai ốc.
Ư... cuối cùng thì nó cũng đến. Nhưng đây cũng có lời phân trần.
“B-bất đắc dĩ thôi chứ bộ. Hai người họ tự ý tựa vào tôi kia mà.”
“Tự ý? Nói cái kiểu bênh vực cho mình quá nhỉ. Mặc dù cậu đã rất khoái chí.”
...Vì bị trúng tim đen nên tôi không nói được lời nào.
“Trước mặt tôi, người sẽ trở thành chủ nhân của cậu, mà lại tình tứ với cô gái khác... đáng lẽ trước đó tôi không nên ngăn cậu lại mới phải.”
Cô ta đang đề cập lúc đến tiệm bánh của Amami-senpai thì phải? Trong khi tôi đang say sưa nhìn Aizawa quạt ngực vì trời nóng thì cô ta đã nhắc chừng. Tuy nhiên—
“Tại sao cô lại lên giọng với tôi đến như thế chứ? Tôi vẫn chưa trở thành pet của cô kia mà?”
“Phải. Nhưng—”
Shinonome như dè chừng hai người kia, trong lúc đó dùng tay nhẹ nhàng vuốt đùi tôi.
“Cậu là người đầu tiên có thể nhìn thấu con người thật của tôi. Một súc vật quý hiếm còn hơn cả kim cương như vậy, nếu để nó bị sao lãng bởi cô gái khác ngoài mình thì tôi sẽ trở nên bất an. Thế cho nên không được như vậy đâu nghe chưa.”
“Thế cho nên không được như vậy đâu nghe chưa gì chứ... ham muốn độc chiếm của cô cao quá đi. Cơ mà, Shinonome, lo lắng về mấy chuyện đó chẳng phải là người nhu nhược sao?”
“Chẹp, ai biết được. Dù thế nào thì tôi vẫn là con gái mà? Có thể cũng có điểm yếu chứ.”
Diện chiếc váy một mảnh màu xanh sẫm, trông cô ta như một cô gái yếu đuối. Nhưng thực chất là ngoài mềm trong cứng.
“Haha, đừng có chọc tôi cười chứ. Người hoàn hảo như Shinonome mà cũng có điểm yếu—”
Đang vừa cười vừa nói, tôi bất giác che miệng lại.
Là vì tôi nhớ đến Shinonome trong sự việc Claire. Trong lúc Aizawa và Amami-senpai đang khóc, còn tôi không biết xử trí thế nào thì cô ta đã xử lý một mình với thái độ kiên quyết. Nhưng Shinonome lúc đó—
“Ara, phải chăng cậu vừa sực nhớ ra điều gì đó?”
“Eh? Không, tất nhiên... là không có chuyện như vậy rồi...”
“Vậy à? Thật đáng tiếc. Có chút điểm yếu dễ thương như một người con gái nên mới muốn cậu trở thành pet thế mà. Nhưng thôi, đành chịu vậy. Bởi vì tôi thật sự là con người hoàn hảo đến từng chi tiết. Không tìm thấy điểm yếu nào là điều tất nhiên thôi.”
“Này... đừng có tự đề cao mình như vậy chứ.”
“Bởi vì đâu còn cách nào khác. Sự thật là như thế mà. Nhưng chính vì lý do đó—”
Trong dòng âm thanh cường độ lớn của BGM, Shinonome áp sát cơ thể ấm áp của mình vào tôi.
“Có muốn trở thành của tôi hay không, cậu phải cân nhắc cho kỹ đấy.”
“...Đ-đã bảo là tôi không muốn trở người của một con bitch như cô rồi mà.”
“Fufu, thích nói gì cứ nói. Nhất định cậu sẽ luôn muốn tôi ở bên cạnh trong một tương lai không xa. Đây là điều tuyệt đối, tôi cá với cậu đấy.”
‘Chuyện đó không thể nào’—tôi không thể nói trước được như vậy.
Bởi vì Shinonome Ibuki là bitch thanh lịch xảo quyệt, đạt được mục đích dựa trên tính toán chi ly. Tôi không dám nói là cô ta không có cơ hội thành công.
“Nói chung là tôi biết rồi, mau dang ra đi.”
Nghĩ rằng nếu hai người kia nhìn thấy thì nguy mất, tôi đỏ mặt nói như vậy.
Mỉm cười vào khoảnh khắc cuối cùng, Shinonome lui về và chỉnh lại tư thế ngồi.
“.........”
Tôi sẽ luôn muốn Shinonome ở bên cạnh? Không không, quả nhiên là không thể nào có chuyện đó được.
Tôi chỉ hiểu rằng cô ta là một con bitch đáng ghét, và tôi không cần cô ta. Cho dù Shinonome có vạn năng cỡ nào đi nữa thì tôi nhất quyết sẽ không để cô ta toại nguyện.
“Fuu~. Quả nhiên hát khiến cho ta cảm thấy thoải mái!”
Tennee đã hát xong và chuyền micro cho Aizawa.
“Takatora-san, cậu vất vả rồi. A, nhưng tớ không hát nữa đâu.”
Aizawa vẫy hai tay trước mặt và mỉm cười lúng túng.
“Eh... tại sao? Hát nãy giờ thấy cô vui lắm mà?”
“Ưm, đúng là như thế... nhưng Takatora-san biết đấy, hôm nay là buổi hẹn hò của cậu và Ikuno, khiến cho bầu không khí trở nên ấm áp cũng tốt nhưng nếu tớ can thiệp nhiều quá thì sẽ không hay cho lắm.”
Aizawa vì Tennee và tôi mà cảm thấy lo lắng sao? Quả nhiên là một cô gái tốt.
“À...... ừ...”
Có vẻ như nghe câu nói đó thì Tennee mới nhớ rằng đây là một buổi hẹn hò.
Gửi ánh mắt đến tôi bên cạnh chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cô ấy đỏ mặt cúi xuống. Nhân tiện, trang phục hôm nay của Tennee là áo sơ mi có ren cùng váy ngắn hoa văn ca-rô. Tuy dáng vẻ trông có trưởng thành hơn nhưng rất hợp.
Nhìn bộ dạng của Tennee, Aizawa nói:
“X-xin lỗi, Takatora-san. Tớ không cố ý khiến cậu căng thẳng đâu...!”
“Ư-Ưưm... không có gì đâu. Đừng bận tâm.”
Tuy nói như vậy nhưng Tennee vẫn không ngước mặt lên.
“Etou... Nh-nhân tiện, Ikuno! Sao cậu không hát bài nào đó đi? Đến tiệm Karaoke lần đầu thì có nhiều căng thẳng nhưng thời gian trôi qua nãy giờ chắc cậu đã định thần lại rồi nhỉ?”
“Ưm. Đúng là thế nhưng...”
“Ikuno-kun, vì mình không biết ca khúc phổ biến nào cả nên không giúp ích gì được, nhưng Aizawa-san đã rất nỗ lực rồi, cậu cũng nên nỗ lực để buổi hẹn hò trở nên sôi động mới phải chứ?”
“Ơ không, tôi cũng muốn lắm nhưng...”
Tôi không thể nói rằng mình chỉ có thể hát anime song được.
Tuy thể loại đó cũng phổ biến nhưng nếu gắn liền với hình ảnh anime thì không hay cho lắm, hát nó trong buổi hẹn hò thì...
Hẳn là gương mặt tôi đang rất thiếu tự tin. Aizawa mỉm cười động viên.
“Tớ muốn nhìn thấy Ikuno hát! Mọi khi ở trong phòng câu lạc bộ cùng bọn tớ, ngoài những lúc trò chuyện ra thì đa phần tớ chỉ thấy cậu đọc manga thôi.”
“Quả thật là vậy. Nhưng Aizawa-san, cậu quan sát Ikuno kĩ lưỡng quá nhỉ.”
Như cũng đồng ý với nhận xét của Shinonome, Tennee nhìn Aizawa như lườm nhẹ.
“Cô... lẽ nào thích Kousuke sao?”
“H-hả!?”
Trước phát ngôn thất thường, Aizawa tỏ ra sửng sốt, nhưng tôi cũng tương tự.
“Này Tennee, đột nhiên cậu nói cái gì vậy?”
“Bởi vì! Bình thường tớ không quan sát được cho nên hỏi thế để kiểm chứng thôi.”
Nhìn lên tôi, trông gương mặt Tennee có vẻ hơi bối rối.
“Không có chuyện đó đâu. Chỗ ngồi của tớ ở ngay phía trước Aizawa mà, nếu cậu nghĩ như vậy thì hơi kì đấy.”
“Nh-nhưng! Tớ cảm thấy có mùi đáng ngờ...!”
Bị nhìn bằng ánh mắt nghi ngờ, Aizawa đỏ mặt lên. Sau đó—
“T-tớ ghét Ikuno cơ!!”
Cô ấy hét to.
Tuy hiểu câu vừa rồi là nói dối để giải quyết tình huống nhưng cách nói nghiêm túc như vậy vẫn khiến tôi rất sốc. Aizawa nhất thời không phải là bitch gái đẹp nữa.
“A!”
Khi tôi mỉm cười cay đắng thì Aizawa há hốc miệng và dùng tay che lại, lóng nga lóng ngóng.
Cô ấy đã cố gắng giúp cho buổi hẹn hò trở nên thú vị thế mà mình lại... tôi cảm thấy thật có lỗi.
Tôi chuẩn bị tinh thần, chỉnh remote và cầm micro lên.
“S-sau đây tớ xin hát! Ác ma tàn khốc Saute!”
Anime song của manga nhiệt huyết nấu ăn đã được anime hóa, hơn nữa còn có hình ảnh minh họa. Vì đã làm cho bầu không khí ấm áp mà Aizawa vất vả lắm mới gầy dựng được trở nên tệ đi, tôi phải hát liên tiếp ba bài để lấy lại nó.
Tuy rất xấu hổ và cổ họng cũng rất đau nhưng tôi vẫn cố lấy hơi để hát.
“Haa... haa...”
“Ikuno-kun, giọng cậu hay đến không ngờ đấy nhỉ. Mặc dù không ngoài dự tính, các ca khúc cậu chọn là anime song.”
“Đúng là Kousuke rất điêu luyện! Mặc dù không ngoài dự đoán, những bài hát cậu chọn là anime song.”
“...Phải đấy.”
Đến Aizawa cũng nhỏ giọng thì thầm.
“Xin lỗi. Do uống hơi nhiều nước nên tớ muốn vào toilet một chút.”
“Thế à? Ưm, tớ sẽ đợi, Kousuke♪”
Dường như hạnh phúc sau khi nghe tôi hát, Tennee mỉm người ngây thơ trong trạng thái tốt. Tôi rời khỏi phòng và hướng đến toilet. Tuy nhiên, Aizawa đã đuổi theo ngay sau đó.
“Đợi đã, Ikuno...!”
“Ủa, Aizawa cũng muốn đi vệ sinh à?”
Khi đã đến bên cạnh, cô ấy lắc đầu và nói một cách không thoải mái.
“Chuyện vừa rồi, tớ nghĩ là mình nên xin lỗi cậu.”
“Chuyện vừa rồi...? À, chuyện cậu nói ghét tớ ấy hả?”
“Ưm, là chuyện đó.”
Aizawa, trong chiếc áo coóc-xê trắng và quần jeans cụt, trông mảnh mai hơn mọi khi và cũng hở hang hơn, tôi gặp rắc rối trong việc tìm nơi để nhìn khi những phần lôi cuốn của nữ giới cứ lồ lộ ra.
Aizawa quay mặt đi chỗ khác, nói trong trạng thái thiếu bình tĩnh:
“Tớ không ghét Ikuno đâu. Xin đừng hiểu lầm. Chỉ là... vì Takatora-san thích Ikuno nên tớ tuyệt đối không muốn cậu ấy có sự bất mãn trong buổi hẹn hò. Thế cho nên, ơm......”
Ra vậy. Vì nghĩ cho Tennee nên cô ấy mới nói như thế sao?
“Etou... từ đầu tớ đã biết đó không phải là cảm xúc thật rồi, cho nên cậu không cần phải bận tâm đâu.”
Tôi nói cùng với nụ cười. Khi nghe câu nói đó, cô ấy dường như an lòng.
Biểu hiện căng thẳng của Aizawa trở nên lỏng lẻo một cách thoang thoảng.
“Vậy à... Nhưng xin lỗi nhé. Tớ nghĩ lời nói dối đó có thể làm cậu bị tổn thương.”
“Ưưm, thật sự là không sao mà. Nhưng Aizawa tốt bụng ghê. Cậu nghĩ rằng tớ bị tổn thương nên mới chạy theo có phải không?”
Khi được hỏi, Aizawa lại cúi mặt và thì thầm.
“......Bởi vì......Ikuno......người......mà.”
Eh, cô ấy vừa nói gì vậy?
Tuy không muốn bỏ lỡ phần thông tin quan trọng như nhân vật chính trong các tác phẩm thể loại harem nhưng vừa rồi volume nhỏ quá tôi không thể nào nghe nổi.
“Xin lỗi, Aizawa. Cậu vừa nói gì cơ?”
“Hể...? A, ưưm! Không có gì hết!”
Aizawa mỉm cười “ehehe” để lảng tránh.
Cô ấy bắt chéo tay phía sau, không ngừng vuốt chiếc đuôi lệch kiêu hãnh.
“Nhân tiện, Ikuno. Tớ nghĩ lúc trở lại thì mình nên gọi đồ uống, nhưng gọi gì thì được nhỉ? Cậu đã cố hát cho nên chắc cổ họng đã khát khô rồi. Vì tớ định gọi cho tất cả mọi người nên góp ý cho tớ với.”
Haa... Aizawa, tại sao cậu lại là một cô gái tốt đến như thế này cơ chứ?
Những cô gái xinh đẹp mà tôi đã từng gặp cho đến bây giờ cũng tốt bụng. Nhưng sau cùng chỉ là đạo đức giả, muốn được phần thưởng gì đó—tuy nhiên trường hợp của cô ấy thì khác.
Cô ấy thật sự có thiện ý từ tận đáy lòng. Để chứng minh cho điều đó, Aizawa không đòi hỏi điều gì cho bản thân mình cả. Aizawa quả nhiên là cô gái xinh đẹp mà tôi vừa ý sao?
Song, có một lý do khiến tôi không thể thật lòng nghĩ như vậy.
—Tại sao cô ấy vẫn chưa trả manga lại cho tôi...
Theo kinh nghiệm của tôi thì bản tính con người là muốn cuỗm luôn tiền mượn và đồ mượn.
Nếu Aizawa thật sự là một cô gái tốt thì đáng lẽ đã trả cuốn manga quan trọng khi tôi gạn đòi rồi.
Hưm, thật sự thì tôi rất không muốn nghi ngờ như vậy. Aizawa rốt cuộc là người thế nào?
Mặc dù phần nào đã biết câu trả lời nhưng tôi vẫn thắc mắc như vậy.
Thế là ôm ấp nghi vấn đó, tôi trở về phòng và hát anime song yêu thích, tận hưởng buổi hẹn hò karaoke với Tennee.
“Kousuke, hát karaoke vui hết sảy nhỉ!”
Trong lúc ra khỏi tiệm và bước đi trên phố, với trạng thái đã thư giãn rất nhiều, Tennee nhe răng cười.
“Ưm, cũng lâu rồi tớ không vui như thế này. Nhân tiện, Tennee, tiếp theo ta đi đâu đây?”
Khi chơi với Tennee, tôi có cảm giác như quay lại tuổi thơ nên quên cả thời gian và nói như vậy.
“Hưm, để tớ nghĩ. Nhưng, trời đã chập tối rồi... Vậy tiếp theo là địa điểm cuối cùng nhỉ?”
Nghe nói như vậy, tôi nhìn đồng hồ và cười phóng khoáng.
“Xin lỗi. Đã giờ này rồi kia à? Vậy, etou—”
Tuy trời đã sập tối nhưng quả nhiên là không khí trở nên nóng ẩm khi ra ngoài. Chính vì thế mà chỉ mới đi vài bước thì tôi đã khát nước và chảy mồ hôi, đã vậy còn hơi đói bụng nữa.
“Phải rồi. Sao ta không đến tiệm cà phê cho địa điểm cuối cùng nhỉ? Từ trưa tới giờ ta chỉ toàn uống nước chứ đâu có ăn gì.”
“A, nghe được đấy. Vậy ta ghé đâu đó đi.”
Dường như đã quên mất buổi hẹn hò, Tennee hồn nhiên tiếp xúc với tôi như mọi khi.
Giống như đi chơi thông thường quá nhỉ.
Nhưng Tennee thấy vui là được, có lẽ đó là điểm chuẩn của buổi hẹn hò.
Khi ấy, Aizawa – đi cùng Shinonome ở phía sau chúng tôi – nhìn xung quanh.
“Ahaha. Nhưng, vì ở đây là trước nhà ga trên có cả đống tiệm cà phê luôn nhỉ...”
“Maa, đúng như lời Aizawa nói... Hưm, để xem—”
Trong lúc tôi đang lưỡng lự thì Shinonome đề xuất.
“Ikuno-kun. Nếu cậu cảm thấy phân vân thì có một chỗ tốt đấy.”
“Eh, Shinonome, cô biết chỗ nào tốt sao?”
Aizawa như nhận ra điều Shinonome muốn nói, liền “A!” một cách rạng rỡ.
“Coi nào Ikuno, có mà phải không? Một chỗ tốt có service ở gần đây. Tụi mình từng đến đó rồi mà?”
Nghe Aizawa nói vậy, sau khi suy nghĩ một lúc, cuối cùng tôi cũng nhận ra.
“Àà, ra vậy. Chỗ Amami-senpai phải không?”
Hình như đúng là lúc giải quyết xong sự việc Claire, chị ấy đã nói là sẽ có service cho lần sau thì phải.
Thế là bốn người chúng tôi hướng đến tiệm bánh [Garnir].
“—Cảm ơn về chuyện hôm trước. Nhờ các em mà tôi đã có thể làm hòa với cậu ấy♪”
Đi qua khỏi chỗ ngồi cạnh cửa sổ, chúng tôi nói chuyện với Amami-senpai xuất hiện từ nhà bếp.
Có vẻ như senpai đang phụ làm bánh, chị ấy đeo một chiếc tạp dề.
Biểu hiện cũng rạng rỡ hơn hôm trước, nhìn sơ qua là biết ngay đã làm hòa với bạn trai.
“Có thể làm hòa với bạn trai yêu thích, thật sự tốt rồi nhỉ!”
“Ưm. Việc này cũng nhờ mọi người trong câu lạc bộ văn học. Thật sự rất cảm ơn.”
“Không đâu ạ, bọn em đâu có làm việc gì to tát.”
Trong lúc Aizawa và Shinonome trả lời, tôi cũng chêm vào.
“Em hầu như chẳng có làm gì hết, nhưng em rất vui khi câu lạc bộ văn học giúp ích được cho chị dù chỉ một chút.”
“Ư-ưm...”
Senpai đáp và biểu hiện gương mặt như khó xử.
Sau đó, trong lúc đợi ba người kia xem qua menu, senpai nhỏ giọng nói với tôi.
“Ano, tuy có vẻ lo thừa nhưng... chơi trò ecchi trong phòng câu lạc bộ, cậu còn làm không vậy?”
What the hell!?
—À, chị ấy đã thấy cảnh tôi ôm eo Shinonome ngồi trên đùi mình thì phải. Vì sau đó Shinonome đã nói một điều quái gở nên Amami-senpai cứ nghĩ tôi là tên biến thái.
“Đó thật sự chỉ là hiểu lầm thôi mà. Hahaha.”
“Thế ư? Nghe giống xạo quá...”
Có vẻ tôi vẫn nhận được zero tín nhiệm từ senpai này như mọi khi nhỉ.
Hầy, đã đến nước này thì sao cũng được...
“Oi, Kousuke, ba người bọn này đã quyết định rồi, còn cậu chọn gì?”
Ngồi cạnh cửa sổ, đang xem menu bánh bằng gương mặt sáng rạng, Tennee giơ menu ra.
Vì là một anegohada nên Tennee có tính khí giống con trai nhưng về khoản thích đồ ngọt thì có vẻ vẫn giống con gái.
*Chú thích: Anegohada (姉御肌) – người phụ nữ có khuynh hướng chăm lo cho người khác, có tính chị lớn.
Tôi cũng chọn một món có vẻ ngon và order với senpai.
“Vậy, để hậu tạ chuyện hôm trước, hôm nay tiệm chỉ lấy nửa giá thôi. Xin hãy đợi trong giây lát.”
Khi chúng tôi nói lời cảm ơn, senpai lại trở vào nhà bếp.
Một lúc sau, mẹ của senpai mang bánh ra. Vì được thiết đãi thêm cả trà chanh lạnh nên chúng tôi ai nấy đều ngần ngại trong lúc nhận lấy một cách biết ơn.
“Ư~~~m, cực ngon luôn♥”
Ăn bánh xong, Tennee áp hai tay lên má và phát ra aura hạnh phúc. Tôi cảm giác hai búi tóc như tai mèo dường như đang ve vẫy hạnh phúc.
“Cảm ơn vì đã chiêu đãi. Mình cũng cảm thấy ngon miệng lắm.”
Shinonome lau miệng trong trạng thái hài lòng như một tiểu thư.
“Tuy hôm trước đã ăn cái bánh hậu tạ nhưng, đúng như lời Aizawa nói, quả thật là rất ngon.”
“Thế à! Mọi người thấy hài lòng là được♪”
Và rồi, ngồi bên cạnh tôi, Tennee biểu hiện gương mặt hơi áy náy.
“Nhưng, thật tệ khi cả phần của tôi cũng được service. Mặc dù tôi không có tham gia giải quyết vấn đề của Amami-senpai... Chuyện này, cũng nhờ mấy người. Và, ơm...”
Cô ấy hơi đỏ mặt và nói với Aizawa cùng Shinonome.
“Hôm nay, cũng không tệ lắm. Mặc dù là ngày nghỉ nhưng các cô vẫn bỏ thời gian ra đi cùng... nh-nhất thời, tôi biết ơn hai người. Thế cho nên... c-cảm ơn.”
Quay mặt đi, cô ấy nhỏ giọng lí nhí.
Tennee vì nghĩ hai người họ là bitch, tiếp cận tôi với âm mưu nào đó, nên đáng lẽ là rất ghét. Nhưng cô ấy vẫn nói lời cảm ơn. Tuyệt lắm, Tennee.
“Takatora-san, cậu không cần phải bận tâm đâu. Vì đi thế này bọn tớ cũng thấy vui mà.”
“Phải đấy. Bạn không cần phải áy náy về việc đó đâu. Bọn mình muốn đi nên mới đi mà.”
Maa, trường hợp của Shinonome thì chuẩn rồi...
Tôi nhìn cô ta với nửa nụ cười.
Khi ấy, vẫn cúi đầu trong lúc mặt trời đang lặn, Tennee nói:
“Còn một việc nữa, thật ra hôm nay... tôi có chuyện muốn nói với mấy người.”
“Có chuyện muốn nói với bọn tớ?”
Cô ấy nhẹ gật đầu, và sau khi nhìn chằm chằm gương mặt của các thành viên câu lạc bộ văn học, cô ấy lại cúi mặt xuống.
“Tôi, nghĩ là mình có chuyện muốn yêu cầu với câu lạc bộ văn học.”
“Eh...?”
Vì không hề nghĩ đến khả năng cô ấy muốn yêu cầu giúp đỡ nên chúng tôi tắt tiếng trong một lúc. Nhưng Shinonome đã mạnh dạn thay cả bọn hỏi trong nụ cười.
“Thế, Takatora-san. Yêu cầu mà bạn muốn nhờ bọn mình có nội dung thế nào?”
“Ch-chuyện đó...”
Vì Tennee đột nhiên rơi vào im lặng nên tôi bất an dõi theo.
A khoan, canh ngay lúc này mà yêu cầu, không lẽ Tennee cũng được chủ lá thư giới thiệu như mấy lần trước?”
Nếu thế thì chúng tôi sẽ có cơ hội để hỏi nhân vật [Hanikamu Iyo] thật ra là ai.
Cho dù có bị cấm khẩu, nhưng nếu là Tennee thì mình cảm giác rằng cô ấy sẽ nói cho mình biết.
Tôi nghĩ vậy và định hỏi, nhưng...
Tennee đã hỏi chúng tôi sớm hơn.
“Các người, có tin vào lời nguyền không?”
“Lời nguyền?”
“Ưm.”
Vì câu nói của Tennee đánh vào điểm không cảnh giác của chúng tôi nên—
Tôi quên mất nội dung mà mình sắp sửa hỏi, câu nói đó thật quái lạ.