Boku no Bungeibu ni Bitch ga Iru Nante Arienai (1-5)

◆2: sự việc con mèo (tư vấn độ khó i).

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ch-chết tiệt... tại sao lại thành ra thế này chứ.”

Ngày tiếp theo, sau giờ học.

Ngồi trên ghế sofa trong phòng câu lạc bộ, tôi đang ôm eo Shinonome, người đang ngồi trên đầu gối của mình.

“Làm ơn đừng cử động. Bằng không trà sẽ đổ và tôi cũng không đọc sách được.”

Đang cầm tách trà bằng một tay và đọc sách, Shinonome rỉ giọng nói hài lòng về phía sau.

“Thế thì cô đừng có bắt người khác làm ghế là được thôi mà...”

Dù vậy, vì được truyền sự mềm mại và hơi ấm nhẹ nhàng từ cặp mông mảnh dẻ của Shinonome thông qua lớp váy nên tôi cũng phần nào thỏa mãn trong tư thế đó.

“Câm đi. Công việc của cậu là nghe theo yêu cầu của tôi. Vì nếu tôi rời khỏi thì câu lạc bộ cũng biến mất nên hãy ôm tôi chặt hơn như để chủ nhân không bị ngã.”

Kư...... nếu bị người khác nhìn thấy thì chắc chắn sẽ gây ra nhiều hiểu lầm, nhưng dù có nói thế đi nữa thì cũng chẳng ít gì đâu.

Tôi chẳng biết việc này có gì hay nhưng trước hết cứ làm theo lời Shinonome để khiến cô ta hài lòng đi đã.

Nhỏ Shinonome này, từ rày về sau chắc chắn sẽ còn đe dọa bắt tôi thực hiện những yêu cầu kiểu như thế này đây...

Nghĩ đến chuyện tương lai và thở dài, tôi nói trong lúc cố gắng không cử động một cách tuyệt vọng.

“Quan trọng hơn, Shinonome, cuộc họp của nhóm may vá Aizawa, chẳng phải cô nên tham gia sao?”

Tôi nghe tiếng đóng sách lại, sau đó thì giọng nói trong trẻo của Shinonome đập vào dái tai.

“Không vấn đề gì. Mẫu của trang phục maid đã hoàn thành rồi. Phần còn lại chỉ là cuộc họp kiểm tra tỉ mỉ với nhóm trưởng Aizawa-san là vai trò trung tâm. Cho dù tôi có mặt đi nữa thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.”

Nhân tiện, tôi là người làm việc ở hậu trường vào ngày ấn định. Vì thời gian chuẩn bị khung cảnh được diễn ra trong suốt lễ hội văn hóa nên sau giờ học tôi không có việc làm và có thể đến phòng câu lạc bộ như thế này.

“Hơn nữa, tôi đâu thể để Ikuno-kun ở đây một mình được. Vì dạo gần đây câu lạc bộ văn học đều bận rộn mỗi ngày mà.”

Nghe câu nói ấy qua bờ vai, “eh?” - tôi tròn xoe mắt trong ngạc nhiên.

Gì chứ, nhỏ Shinonome này, cô ta lo lắng cho tôi sao? Cũng có chút tốt bụng đấy nhỉ.

—Nếu nghĩ như vậy thì sẽ là một sai lầm lớn.

“Hứm. Cô đang âm mưu làm tăng thiện cảm và biến tôi thành của cô chứ gì?”

“Ara, biết rõ quá nhỉ, trai tân đang toàn lực tận hưởng cặp mông dễ thương của tôi.”

“Tại sao cô lại hoàn toàn đọc được suy nghĩ của tôi hả!?”

“Ufufu, thần giao cách cảm chăng?”

Khi tôi lớn tiếng hỏi, cô ta mỉm cười vui vẻ.

“Maa, nhưng chỉ đúng một nửa thôi. Với số lượng người đến hôm qua, ta có tới 3 người nhưng vẫn cảm thấy vất vả, phải không? Tôi thật sự lo lắng về việc để Ikuno-kun giải quyết một mình đấy.”

“U, gì thế hả, đột nhiên lại...”

“Gì á? Chỉ là ý định thật sự thôi. Cậu sẽ trở thành của tôi trong tương lai. Hiểu rằng chú pet dễ thương của mình phải đương đầu với khó khăn, thân làm chủ như tôi sao có thể bỏ mặc được.

Nhỏ Shinonome này, tuy nói là muốn biến tôi thành slave pet nhưng đó chỉ là một mặt thôi.

Mặt khác là trân trọng, coi tôi như trách nhiệm của mình.

Nhưng, nếu như thế thì—

“Oi, Shinonome, cô muốn tôi... làm bạn trai à?”

“......”

Tôi hiểu rằng cơ thể Shinonome đang hơi đông cứng một chút.

“............Ara, có con bọ đậu trên tay.”

*Véo~~~~~~~~~~~!*

“Ui đau đau đau đau đau!”

Hông của tôi bị nhéo mạnh bằng tay trái. Tuy nhiên, vì đang bị Shinonome ngồi lên nên tôi không thể cử động được. Đây đúng là tra tấn mà...!

Khi đã ngừng nhéo, Shinonome đưa tách trà lên miệng một cách thanh lịch.

“Kư......uu......cô, đột nhiên làm cái gì vậy hả?”

“Ai bảo cậu nói một điều kì quái. Tôi không cần bạn đời. Cậu chỉ là pet thôi, xin chớ có hiểu lầm.”

Quả nhiên nhỏ này, chỉ xem tôi là pet mà thôi...

“...Cơ mà, mau tránh ra chỗ khác đi, Shinonome. Lỡ ai đó bắt gặp tình thế này thì sao hả?”

Cô ta quay lại, nhìn tôi trong lúc nở một nụ cười nhẹ.

“Thì vẫn tốt chứ sao. Mặt khác, hôm nay có ai đến đâu nè?”

“T-tại sao hôm nay lại không đến chứ? Hai ngày vừa qua đã đến rất nhiều kia mà...”

“Ai biết, có thể là bài thử thách đã kết thúc vào hôm qua cũng nên.”

“Eh, vậy... tức là thủ phạm sắp đến?”

Theo như trong lá thư, nếu bài thử thách được hoàn thành thì thủ phạm sẽ xuất đầu lộ diện để yêu cầu giúp đỡ.

“Để xem. Có khả năng là không—”

Shinonome đang trong trạng thái dễ chịu như tôi. Song lúc đó, *roẹt*, cánh cửa phòng câu lạc bộ được mở ra, nụ cười của Shinonome đóng băng.

“Lần đầu gặp mặt......ơ, hai người......đang làm gì vậy?”

Nữ sinh mới đến đã hoàn toàn thấy hết.

Cái... trong tình huống này, nên giải thích thế nào đây hả, Shinonome!?

Cô ta là tiểu thư của tập đoàn tài phiệt nổi tiếng, hơn nữa còn đại diện cho chủ tịch hội đồng quản trị của ngôi trường này. Nếu như tin đồn cô ta và tôi tình tứ với nhau trong phòng câu lạc bộ được lan truyền thì chắc chắn vị trí của cô ta trong trường sẽ...!

Shinonome tuy là bitch nhưng cũng là một thành viên quan trọng. Thế cho nên tôi lo sốt vó cho cô ta như thể là chuyện của mình mà quên nghĩ rằng cô gái trước mắt có thể là thủ phạm.

“Chị là người đến xin tư vấn?”

Thế rồi, Shinonome ứng đối điềm đạm một cách đáng ngạc nhiên, xuống khỏi người tôi và đứng dậy.

Không lẽ nhỏ Shinonome này định vờ như chưa bị thấy sao?

Tuy nhiên, suy nghĩ của tôi quá lạc quan.

“Ano... quan trọng hơn, vừa rồi... là sao?”

“À, xin đừng bận tâm. Cậu ta là hội trưởng ở đây, có thói quen làm những chuyện ecchi với nữ thành viên mà cậu ta ghét. Em cũng đang rất lo lắng đây...”

Phải phải, tôi có thói quen như vậy đấy——ớ này!

Tôi hét lên trong tim. Tuy nhiên, đã quá trễ.

“Uwaa...”

Tôi bị tránh xa và bị nhìn bằng ánh mắt như thể đang nhìn một thứ rác rưởi.

Đó là một cô gái có vẻ dịu dàng, tóc mái ngố, mặc váy dài. Cô gái có dáng vẻ như cư ngụ trong thư viện ấy, dù không thể nói là thiếu nữ xinh đẹp thì cũng ẩn chứa nét duyên dáng của người con gái Nhật Bản.

Kư, chắc từ bây giờ phải tư vấn đây. Tôi nên biểu hiện như thế nào trước người này chứ?

Dám cá là cô ấy đang nghĩ rằng ‘mình không muốn được tư vấn bởi tên biến thái này’ đây.

U sầu nghĩ như vậy, tôi đứng dậy.

“Về việc tư vấn, chắc là thôi nhỉ...”

Hự!?

Bị lời nói đâm xuyên tim, tôi ngã xuống.

“Xin đừng bận tâm đến cậu ta. Bởi vì người giữ trách nhiệm tư vấn là em mà.”

“Shinonome-san, phải không nhỉ? ...Nếu là em thì chắc là được.”

Nhìn xuống tôi và giữ lập trường của mình, Shinonome mời cô gái vào.

Thật sự, Shinonome đúng là một ả khủng khiếp nhỉ...

Trong lúc nhìn Shinonome bằng nửa con mắt như căm ghét, tôi ngồi xuống ghế sofa.

“Muốn khám bệnh cho mèo?”

Nghe yêu cầu của cô gái, tôi hơi ngạc nhiên trước nội dung.

“Ư-ưm.”

Cô gái năm ba có tên là Amami gật đầu trong lúc trông chừng tôi.

“Nhưng, muốn khám bệnh cho mèo thì chị nên mang đến bệnh viện thú y mới phải chứ.”

Khi ấy, ngồi bên cạnh tôi, Shinonome chen ngang.

“Cũng có trường hợp không thể mang đến bệnh viện mà.”

Amami đồng ý, chầm chậm nói.

“Con mèo của tôi, Claire ấy. Hồi xưa, lúc nó bị bệnh, tôi đã bỏ nó vào lồng và mang đến bệnh viện, nhưng khi tiêm thuốc, nó hoảng sợ và nổi xung, từ đó nó có vẻ trở nên sợ bệnh viện. Cho nên lần này, vừa thấy cái lồng thôi là nó đã sợ phát khiếp, thành ra tôi không thể mang nó đến bệnh viện được. Tôi cũng đã thử không nhốt nó vào lồng mà ẵm bằng tay nhưng dường như biết là bị đưa đến bệnh viện nên nó cứ vùng vẫy yếu ớt... dẫn đến tình trạng thế này đây.”

Amami-senpai chìa ra đôi tay dán đầy băng keo y tế. Có lẽ là chị ấy đã bị cào.

Ra vậy, thế cho nên chị ấy mới nhờ đến câu lạc bộ văn học...

Thế nhưng, tất nhiên là Shinonome đáp lại với vẻ đáng tiếc.

“Amami-senpai, em nghĩ là chị cũng biết nhưng... bọn em vẫn còn là học sinh, không nắm vững kiến thức về y học. Do đó, mặc dù rất tiếc nhưng xem ra bọn em không thể giúp ích được gì cho chị rồi.”

Đúng vậy. Cho dù có là Shinonome đi nữa thì việc này cũng quá sức.

Amami-senpai cúi mặt và hơi đẫm lệ.

“Tất nhiên là tôi biết điều đó. Nhưng, tôi không còn ai khác để nhờ vả cả... bệnh viện thú y ở địa phương thì không đến khám tại nhà dù là ở đâu đi nữa, cứ như thế này thì Claire sẽ...”

Tôi và Shinonome trao đổi ánh mắt bằng gương mặt lo âu.

“Tôi, năm ngoái đã mất đi bà rồi, thế cho nên tôi không muốn mất thêm thành viên gia đình quan trọng nào nữa. Vả lại, Claire còn quá sớm để chết. Cho đến tối hôm qua nó vẫn còn khỏe, ấy thế mà sau một đêm nó đã lâm vào tình trạng hô hấp yếu ớt...... chính vì vậy mà làm ơn, xin hãy cứu lấy nó.”

Cúi đầu trong giọng nói nức nở, chị ấy khẩn khoản cầu xin. Trong trường hợp của tôi, vì cha mẹ luôn bận công việc, chẳng bao giờ có mặt ở nhà nên tôi có thể hiểu được phần nào cảm giác khi người thân trong gia đình biến mất.

“Shinonome, chúng ta không thể làm được gì sao?”

“...Để xem.”

Như cũng động lòng trước hoàn cảnh của Amami-senpai, Shinonome sau khi suy nghĩ một lát thì nói.

“Em không cho rằng mình có thể thay thế bác sĩ. Nhưng, nếu là cách đưa con mèo vào lồng thì có lẽ em có thể nghĩ ra.”

“Vậy, em sẽ giúp tôi?”

“Vâng, nhưng chỉ trong khả năng thôi.”

Khi Shinonome mỉm cười khiêm tốn, Amami-senpai lau đôi mắt.

“...C-cám ơn. Tuy không thể thay thế bác sĩ như nếu là việc đó thì chắc em có thể giúp được. Tôi không thể nào suy nghĩ ra được cách để đưa nó vào lồng. Quả nhiên, thật tốt khi đến câu lạc bộ văn học theo lời giới thiệu.”

Theo lời giới thiệu?

Phát ngôn cứ như chị ấy được ai đó xúi đến đây ấy nhỉ.

Nếu đúng như vậy thì vấn đề này là một phần trong bài thử thách, và chị ấy không phải là người gửi lá thư.

“Oi, Shinonome, lại đây một chút.”

Khi tôi ngoắc tay, Shinonome tiến lại gần với gương mặt vui vẻ.

“Có chuyện gì vậy?”

...Mặt, hình như gần quá đấy?

Vì Amami-senpai cũng nghĩ như vậy và đang tỏ ra không thoải mái nên tôi nhanh chóng nói về việc chính.

“Có vẻ như Amami-senpai biết người gửi lá thư đấy?”

“Ừ, tôi cũng nghĩ vậy. Sau khi số người đến xin tư vấn giảm mạnh một cách bí ẩn, Amami-senpai đã đến theo lời giới thiệu của ai đó. Tôi không nghĩ đây là ngẫu nhiên. Có thể đây là một phần trong bài thử thách được người gửi lá thư chuẩn bị.”

“Vậy, nếu hỏi tên của người giới thiệu, ta có thể biết được người gửi lá thư là ai nhỉ.”

“Nói thế nào nhỉ? Tôi nghĩ có lẽ vô ích thôi.”

“Eh, tại sao?”

“Chịu, muốn biết thì sao không thử hỏi đi?”

Được Shinonome nói như vậy với dáng vẻ đã nhận ra điều gì đó, tôi hỏi.

“Ano, Amami-senpai, nếu được thì chị có thể cho tụi em biết tên của người đã giới thiệu chị đến câu lạc bộ văn học không?”

“Eh... ch-chuyện đó...”

Gì vậy? Đừng run rẩy chứ.

“Xin lỗi. Chắc tôi không tiết lộ được... tôi đã hứa như vậy rồi.”

Khi tôi nhìn sang Shinonome, cô ta mỉm cười như muốn nói “thấy chưa” và đưa mặt lại gần.

“Nói tóm lại, người giới thiệu chị ấy đến đây đã ước đoán được tình huống hỏi tên mình cho nên đã cấm khẩu chị ấy—vì nếu chúng ta biết tên bây giờ thì y sẽ gặp rắc rối mà.”

Nếu chỉ là giới thiệu thông thường thì chẳng ai làm như vậy.

Người sẽ gặp rắc rối nếu bây giờ chúng tôi biết tên chỉ có một người duy nhất, tôi đã hiểu tình huống.

“Nếu để lộ tên trong giai đoạn thử thách thì sẽ rất khó khăn trong việc xuất hiện. Vì lo lắng về việc không thể kiểm tra năng lực thật sự của chúng ta nên y đã cấm khẩu... Vậy, sự việc này xác định là một phần thử thách của người đã gửi lá thư [Hanikamu Iyo], cũng chính là người đã giới thiệu Amami-senpai đến đây?”

“Hẳn là thế rồi.”

Nếu vậy thì chúng tôi không thể nào từ chối nhỉ. Tôi điều chỉnh bản thân ngay thẳng lại ở trong đầu.

“Amami-senpai, có vẻ như đây là một trường hợp cấp bách, ta phải mau chóng tìm cách giải quyết tại hiện trường thôi. Em cho rằng câu lạc bộ văn học bọn em phải đến tư gia của chị nhưng, chị không phiền chứ?”

Như đồng tình với quan điểm của tôi, Shinonome lặng lẽ lắng nghe ở bên cạnh.

“Eh, dẫn cậu đến nhà á?”

Trông cực kì không thoải mái nhỉ... Tại Shinonome mà tôi bị nghĩ là tên biến thái nên cũng đành chịu thôi.

Khi ấy, cánh cửa căn phòng được mở ra một cách mạnh mẽ và có ai đó bước vào.

“Haa, haa...... xin lỗi, hai người......vì, đã đến trễ...”

Aizawa thở hổn hển, hai tay chống đầu gối. Vầng trán và khe ngực ướt đẫm mồ hôi.

Không lẽ cô ấy nghĩ rằng hôm nay cũng đông người xin tư vấn nên đã vội vã chạy đến?

Vì người khác mà hành động như vậy, Aizawa đúng thật là một cô gái tốt mà.

“Tất nhiên là cậu không cần phải bận tâm đâu, Aizawa. Vì người xin tư vấn hôm nay chỉ có mỗi Amami-senpai đằng đó thôi.”

“...Eh? Đùa à... tại sao hôm nay... lại ít đến như vậy?”

Tỏ ra ngạc nhiên, Aizawa đặt tay lên ngực và điều chỉnh lại hơi thở, lấy khăn tay ra từ chiếc cặp và lau mồ hôi trên trán.

“Aizawa-san, mình sẽ giải thích tình hình sau. Tuy hơi đường đột nhưng giờ chúng ta sẽ đến nhà của Amami-senpai.”

Shinonome giải thích tình huống và nội dung tư vấn lần này.

“—Ra vậy, là bé mèo sao...? Vậy thì ta phải gấp rút lên thôi.”

Aizawa tỏ ra nghiêm túc—nhưng như chợt nhận thấy có mùi gì đó, cô ấy bắt đầu ngửi khụt khịt.

“Aizawa, có chuyện gì à?”

“...Không, chỉ là, tớ nghĩ rằng mình ngửi thấy mùi gì ngọt như bánh kem.”

Khi ấy, Amami-senpai đỏ mặt và lúng túng nói.

“Nhà của tôi, là tiệm bánh [Garnir] ở trước nhà ga. Tôi nghĩ có thể là do đó.”

Hee, Aizawa thính mũi gớm nhỉ. Tôi chẳng hề nhận thấy.

“Aizawa tuyệt thật. Cứ như chó ấy nhỉ.”

“Hể? Chó......!? M-mồ, Ibuki! Đừng đánh đồng tớ với chó chứ.”

Aizawa tuy luôn mỉm cười nhưng lúc nổi giận thì sẽ nổi giận. Cô ấy nhìn chằm chằm Shinonome bằng gương mặt hơi ửng đỏ.

Tuy nhiên, cô gái ngây thơ ấy thay đổi biểu hiện ngay lập tức.

“A, quan trọng hơn, Amami-senpai. Em hay đến ăn bánh ở Garnir lắm! Bánh ở đó thật sự rất ngon, trong các tiệm bánh mà em biết, đó là tiệm em thích nhất đấy♪”

Nhắc mới nhớ, hôm qua, Aizawa có nói là có một tiệm bánh yêu thích ở trước nhà ga thì phải.

Vậy ra đó là nhà của Amami-senpai sao?

“Nghe em nói như thế, tôi vui lắm...”

Trong lúc cúi mặt ngượng ngùng, Amami-senpai nói.

“Vậy, nếu có thể giúp tôi đưa Claire đến bệnh viện, tôi sẽ đãi ba người một chầu bánh để cảm ơn.”

Vốn yêu thích đồ ngọt, mặt Aizawa rạng rỡ như hoa nở.

“Thật ạ!? A, không phải như thế... Em sẽ cố gắng hết sức vì bé mèo!!”

Như thể cảm xúc muốn cứu con mèo là thật, gương mặt Aizawa trở nên nghiêm túc.

Xách chiếc cặp lên, Shinonome rời khỏi chỗ ngồi.

“Vậy, chuyện coi như đã được thống nhất, ta mau đi thôi.”

Theo như lời kể thì Claire có vẻ đang rất yếu.

Thời gian là vàng bạc, chúng tôi nhanh chân bỏ căn phòng câu lạc bộ lại phía sau.

◆◆◆

Đi bộ khoảng 10 phút từ trường cao trung Urotan, chúng tôi đã đến tiệm bánh [Garnir].

Là một cửa tiệm dọc theo quốc lộ rộng lớn trước nhà ga, Garnir được chuẩn bị vài bàn ghế dưới mái hiên trông như có thể tổ chức tiệc trà bên ngoài. Tại đó có một cặp học sinh đang ăn bánh uống nước và tán gẫu vui vẻ.

Reajuu à...? Mặc dù rời đang nóng như vầy mà vẫn ra ngoài tình tứ nhỉ.

Như thể cũng nghĩ vậy, Amami-senpai liếc nhìn hai người họ bằng gương mặt phức tạp trong lúc bước vào tiệm.

“Haa—... được hồi sinh rồi~~♪”

Vừa bước vào tiệm có mở máy điều hòa, Aizawa quạt vào ngực.

Uwa, tưng vãi...

Vì hai cục sưng va chạm vào nhau khiến chúng tưng lên tưng xuống nên đôi mắt tôi bị thu hút.

“Úi!?”

Lúc đó, đang lơ đãng thì mông của tôi bị ai đó véo một cái thật đau.

“Ara, cậu đang nhìn gì trên người Aizawa-san vậy, Ikuno-kun?”

Shinonome mỉm cười đáng sợ.

“T-tôi có nhìn gì đâu.”

Vì đang hạnh phúc nên Aizawa không nhận thấy, tiếp tục quạt ngực trong trạng thái thư giãn.

“Qu-quan trọng hơn, Shinonome, coi nào... Amami-senpai đang gọi kìa.”

Kết thúc cuộc nói chuyện với người có vẻ là mẹ đang đứng sau quầy, Amami-senpai ngoắc tay với chúng tôi.

Shinonome thì thầm lạnh lùng vào tai tôi.

“Đừng có tỏ ra trìu mến với cô gái khác trước mặt tôi, người sẽ trở thành chủ nhân của cậu—rõ chưa?”

“B-biết rồi mà. Mau đi thôi—”

Nhỏ Shinonome này vẫn như mọi khi, cứ thể hiện khát vọng muốn độc chiếm tôi nhỉ... Cơ mà, câu nói vừa rồi là câu nói của heroine có thiện cảm với nhân vật chính trong galgame đấy. Maa, vì trường hợp của Shinonome là chỉ muốn biến tôi thành pet nên không thể nào có chuyện thích được.

Sau khi tôi gọi Aizawa và cả ba đến chào hỏi người có vẻ là mẹ của Amami-senpai, chúng tôi bước qua cửa sau. Ở đó nối liền với tư gia, chúng tôi cởi giày ra và bắt đầu theo Amami-senpai bước đi trên sàn màu trắng được thắp sáng bằng ánh đèn huỳnh quang.

“Hưm, mùi gì thế nhỉ...”

“Mùi? Nhạy cảm với đồ ngọt như Aizawa thì chắc là ngửi thấy mùi bánh phát ra từ tiệm chứ gì?”

“Đúng là thế nhưng, có gì đó hơi khác—”

Khi đến căn phòng ở cuối hành lang, nơi Amami vừa rẽ ít giây trước.

“A, nó phát ra từ đâu đây thôi...”

Aizawa lại bắt đầu ngửi trước cánh cửa đóng. Shinonome cũng bắt chước, nhưng ngay lập tức mỉm cười.

“Aizawa-san, mình không hiểu gì hết...”

“Eh, thật á? Hưm... chắc có lẽ là do tớ tưởng tượng.”

Trong lúc Aizawa mỉm cười bẽn lẽn, Amami-senpai trở lại.

“Ano, xin lỗi nhưng căn phòng đó không vào được. Bởi vì đó là phòng của bà tôi đã mất vào năm ngoái... Mọi người trong gia đình vẫn chưa thể chỉnh đốn lại cảm xúc nên những thứ bên trong căn phòng đều còn được giữ nguyên vẹn.”

“A, vì không muốn ai vào nên mới dùng khóa trượt nhỉ.”

Nghe câu nói của Aizawa, tôi suy nghĩ.

Vì thành viên gia đình không ai vào nên chỉ khóa lúc có người ngoài đến là được thôi mà nhỉ?

Ấy không, nếu như thế thì sẽ chẳng có ý nghĩa gì với những vật có thể dễ dàng mở nó ra.

Cảm nhận được thắc mắc của tôi, Shinonome phản ứng.

“Ikuno-kun, hãy nhìn chỗ này.”

Nơi ngón tay Shinonome chỉ là phía dưới bên trái cánh cửa. Tại đó có thể thấy vô số những dấu trông như vết cào.

“A, không lẽ cái khóa này là để ngăn không cho bé mèo vào?”

Khi Aizawa hỏi trong lúc nhìn những vết cào trên cửa, Amami-senpai gật đầu.

“Claire rất thích bà, sau khi bà mất, nó vẫn nhiều lần cố vào căn phòng này. Thế cho nên chúng tôi phải khóa lại.”

“Claire-chan, vẫn chưa biết là bà đã mất nhỉ...”

Nhất định là nó nghĩ rằng nếu vào được căn phòng này thì sẽ gặp được người bà.

Tất cả thành viên trong câu lạc bộ văn học chúng tôi đều biểu hiện buồn bã khi nghĩ đến cảm xúc của Claire.

Amami-senpai trong lúc không thoải mái, nói “hướng này” và dẫn chúng tôi đến chỗ con mèo.

“—Ra vậy. Đúng là nó đang rất yếu ớt.”

Trong phòng khách, chúng tôi xác nhận tình hình của Claire, tức con mèo đen đang nằm trên ghế sofa.

“Claire-chan nhất định là không phải chỉ cảm lạnh thông thường đâu... Bởi vì tứ chi bé ấy đều rũ rượi trong trạng thái mỏi mệt, hơi thở thì vận toàn thân một cách đau đớn. Ta phải nhanh chóng làm gì đó thôi.”

Tôi hiểu cảm giác sốt ruột của Aizawa, cũng hiểu việc Amami-senpai trông cậy vào câu lạc bộ văn học như tia hy vọng cuối cùng. Tình trạng của Claire như đang chạy đua với thời gian.

Tôi nhìn chằm chằm Claire,

“Yếu như vầy thì phải cho vào lồng thôi, còn không phải ôm mang đi... Amami-senpai, em thử một chút được chứ?”

“Ưm... nhưng tôi nghĩ có lẽ không được đâu.”

Amami-senpai mang cái lồng đến bên cạnh và mở cửa lồng ra.

Tại thời điểm ấy, Claire phản ứng, nó nâng cổ lên một cách nặng nề và yếu ớt lườm về hướng này.

“Coi nào, Claire... không có gì đáng sợ đâu, mau vào đi.”

Tôi nói tử tế và tiếp cận. Thế nhưng—

“Uuuu~~~”

Như thể tình trạng yếu ớt cho đến lúc nãy chỉ là giả vờ, nó gầm gừ trong lúc lừ đừ. Dù vậy, tôi vẫn không do dự mà rút ngắn khoảng cách, nhưng...

“Saaaaaaaaaaaa!!”

Tôi nhận phải một cú đe dọa như thể nó sẽ nhảy lên ngay sau đó. Thế này thì tôi không thể tiếp cận được.

Quả nhiên có là tôi thì cũng không khác gì, tôi lùi lại phía sau. Shinonome mỉm cười và nói.

“Ikuno-kun nao núng rồi nhỉ.”

“Th-thì đâu còn cách nào khác chứ. Nếu cứ tiếp tục đến thì nhất định sẽ bị nó cào thôi.”

Khi tôi nhìn Claire, nó vẫn nhìn chằm chằm về hướng này trong lúc thở một cách khó khăn.

“Ưm, không ngoài dự đoán nhỉ... cách bình thường không được, ta phải nghĩ cách khác thôi.”

Trước lời đề nghị của Aizawa, tôi cố suy nghĩ một số kế hoạch thay thế.

“Nếu ôm mang đi thì nó sẽ nổi xung, cũng chẳng khác gì... Không có cách nào để đưa nó vào lồng sao—a, đặt thức ăn yêu thích của nó ở trong lồng thì thế nào?”

“Mồ, cách đó tôi đã thử rồi...”

Amami-senpai nói trong lúc thở dài. Khi đó Aizawa cũng đề xuất.

“A, vậy! Ngụy trang cái lồng thành cái gì đó thì sao!?”

“Cách đó tôi cũng làm rồi.”

“Uu... vậy sao?”

Những kế hoạch mà hai đứa đưa ra, Amami-senpai đều đã thử tất cả.

Ra vậy. Amami-senpai đã cố hết sức, vì cách nào cũng không thể nên mới nhờ đến câu lạc bộ văn học. Coi bộ không phải dễ dàng để tìm ra giải pháp.

Nhưng trong thời gian đó thì tình trạng sức khỏe của Claire sẽ càng trở nên tệ hơn mất. Thế cho nên tôi thử cách ẵm Claire và ép nó vào lồng. Kết quả là—

“Ikuno, cậu không sao chứ?”

“Ui......ưm......không việc gì.............ha-hahaha.”

“Đây không phải là chuyện vui để cười đâu. Tớ thật sự rất lo lắng đấy.”

Nhìn tôi chằm chằm bằng bộ dạng hơi nổi giận, Aizawa lấy ra băng kéo cá nhân từ hộp y tế mà Amami-senpai đã chuẩn bị.

“Nếu vi khuẩn chui vào từ miệng vết thương thì sẽ nguy lắm đấy? Coi nào, đừng cử động kẻo băng keo dán hụt chỗ khác bây giờ.”

“Ư-ưm.”

Gương mặt dễ thương của Aizawa ngay lập tức tiếp cận đến trước mắt tôi. Làn da trang điểm nhẹ trắng như bông bưởi, đôi mắt to, lông mi dài. Một cô gái dễ thương và tốt bụng như vậy, nếu không bị chấn thương tinh thần với gái đẹp thì nhất định tôi sẽ tỏ tình ngay. Tôi bị cuốn hút trong lúc nghĩ như vậy.

Và rồi, chợt nhận ra là mình đã quên đi sự tồn tại của Shinonome, tôi sợ hãi liếc nhìn bộ dạng của cô ta.

“......”

Tuy nhiên, Shinonome dường như đang suy nghĩ điều gì đó nên không nhìn về hướng này.

Khi gật đầu như đã tập hợp suy nghĩ, cô ta mở miệng.

“Amami-senpai. Tuy em có nghĩ đến việc dùng thứ khác thay cho tay để mang đi nhưng vì nội việc tiếp cận đã đủ khó khăn rồi nên chắc cách đó cũng vô ích. Do đó, ta hãy nhìn sự náo động lần này từ một góc nhìn khác. Như thế có lẽ sẽ tìm được gợi ý.”

Amami-senpai gật đầu như đồng tình với ý kiến đó.

“Vậy thì trước tiên, chị có thể kể cho em nghe chi tiết trường hợp của Claire đến khi nó trở thành tình trạng như thế này được không ạ?”

“Ưm... etou, tuy đã nói rồi nhưng, Claire hôm qua cho đến lúc tôi đi học về vào buổi chiều thì vẫn còn khỏe mạnh. Nhưng đến tối thì tình trạng sức khỏe của nó trở nên yếu đi.”

“Nhân tiện, bữa ăn tối hay cho vào thời gian nào?”

“Thường là 7 giờ tối thì phải. Khoảng ngay trước khi Claire đổ bệnh vào hôm qua... A, nhưng tất nhiên là nó không có ăn cái gì lạ đâu. Claire chỉ ăn cat food, hơn nữa người trong gia đình không có cho nó cái gì cả. Thế cho nên có lẽ, nguyên nhân chắc không phải do thức ăn đâu.”

“...Thế ạ?”

Shinonome đặt tay lên cằm, tiếp tục trầm tư suy nghĩ.

Tôi là hội trưởng, tôi không thể đẩy việc này cho một mình Shinonome được.

Chính vì thế, tôi hăng hái nghĩ cách giải quyết tình huống. Tuy nhiên, chẳng có cách hay nào hiện ra trong đầu tôi cả.

Chết tiệt, nếu không giải quyết được vấn đề này, câu lạc bộ văn học sẽ tiếp tục bận rộn mà không thể lấy lại được sự bình yên.

Hơn nữa, Claire cũng...

Cả Shinonome và Aizawa dường như đều không tìm thấy chìa khoá của giải pháp nên chẳng ai mở miệng.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, hơi thở của Claire càng lúc càng trở nên nặng nhọc hơn.

Amami-senpai như không thể đứng nhìn tình cảnh như vậy mà nói.

“Các em có muốn nghỉ ngơi một chút không? Tôi đã quên chuẩn bị trà... xin lỗi nhé, thật thất lễ quá.”

Thú cưng quan trọng đang trong tình trạng nguy hiểm mà. Không để ý đến chuyện nhỏ nhặt cũng là lẽ đương nhiên thôi.

Chúng tôi ngồi thành một vòng tròn quanh bàn và nhận trà lúa mạnh mà Amami-senpai chuẩn bị.

“Ano, Amami-senpai... bọn em, đây không phải là lúc để uống trà thế mà... thật sự xin lỗi.”

“Ư-ưưm, không sao đâu mà. Ờm, có hơi nhiều rễ, cẩn thận một chút nhé.”

“...Đại diện cho ban tư vấn, em thật sự xin lỗi chị. Vì đã không giúp ích được gì cả.”

“Ikuno...”

Cứu một con mèo mà cũng không làm được, tôi cảm thấy bản thân thật đáng hổ thẹn.

Cho đến bây giờ, tôi chỉ toàn dựa dẫm vào Shinonome.

“D-dừng lại đi. Đừng cúi đầu với tôi mà... a, nhân tiện...”

Amami-senpai thay đổi chủ đề bằng bộ dạng túng lúng.

“Aizawa-san, phải không nhỉ? Trong buổi sinh hoạt hôm trước, ơm... em là nạn nhân nhỉ?”

“Eh...? A, vâng... phải ạ.”

Chắc mình bị nghĩ là gái điếm—Aizawa dường như nghĩ như vậy nên đỏ mặt cúi xuống.

“Amami-senpai, Aizawa thật sự không có làm loại việc như vậy đâu—”

“A, không phải, ý tôi không phải như vậy... chỉ là, ờm... tại nghe đồn là em có kinh nghiệm giao du với rất nhiều con trai nên tôi thắc mắc là chuyện đó có thật hay không ấy mà.”

Tưởng gì, là chuyện đó sao? Tất nhiên cũng không nốt.

Aizawa là một trinh nữ với kinh nghiệm giao du là zero, đã xúc động sâu sắc khi nắm nay với tôi trong buổi hẹn hò hôm trước.

“Em, tuy không làm gái điếm nhưng đúng là có rất nhiều kinh nghiệm giao du...... hiện tại, em... đ-đang quen với hội trưởng Ikuno ạ.”

“Eh!?”

Tôi rối loạn trong phút chốc. Tuy nhiên, hiểu được tình hình, Shinonome mỉm cười và húp một ngụm trà.

R-ra vậy. Aizawa vì không muốn nói dối các bạn nữ trong lớp nên đã nói rằng muốn hẹn hò lại với tôi để biến lời nói dối thành sự thật. Shinonome hôm đó hình như cũng đã được giải thích nên bây giờ mới nhắm mắt làm ngơ.

“Thật thế sao... A, nhất định là vì kinh nghiệm giao du dồi dào như vậy cho nên mới quen được người đặc biệt như cậu hội trưởng nhỉ...”

“Ikuno, là người đặc biệt?”

“Ưm. Thì tại, coi nào... Aizawa-san cũng bị mà phải không? Làm trò ecchi trong phòng câu lạc bộ...”

“Hảả!?”

Aizawa sau khi đỏ mặt hét lên thì nhìn chằm chằm tôi bằng gương mặt nghiêm khắc.

“Kh-không! Không phải tớ đâu, là Shinonome ấy chứ...!”

“Ibuki? Cơ mà, sao không nghe Ibuki nói gì về chuyện này hết vậy!”

Aizawa, hoàn toàn tin tưởng người bạn thân quan trọng từ tận đáy lòng nhỉ. Thật sự, tôi muốn khóc quá.

“Aizawa-san, do hoàn cảnh cả thôi. Đừng đổ lỗi cho Ikuno-kun nhiều quá.”

“Thế à?”

Shinonome gật đầu. Aizawa trong lúc tỏ ra không hiểu, đỏ mặt cúi xuống.

“...Tuy không hiểu gì nhưng nếu Ibuki đã nói như vậy thì...”

“Xin lỗi, Aizawa. Ơm, thật sự là có lý do cả đấy.”

Tại Shinonome hết chứ ai!

“Ưm, thôi được rồi. Có vẻ như có hoàn cảnh gì đó mà.”

Sau khi nhìn tôi một cái, Aizawa quay mặt đi như thể hờn dỗi.

Bị đối xử như người ngoài đúng là không thú vị chút nào nhỉ?

“Thích nhỉ... quan hệ của hai người trông có vẻ rất tốt.”

Khi Amami-senpai mỉm cười nói như vậy, Aizawa dường như xấu hổ mà đỏ mặt cúi xuống.

“E-em và Ikuno, ơm... chỉ mới nắm tay thôi, quan hệ của bọn em không tốt đến như vậy đâu ạ...”

“Hee, nắm tay à?”

Trước mặt Aizawa đang bồn chồn, Shinonome nở nụ cười lạnh lùng và nhìn chằm chằm tôi.

Đ-đừng có nhìn tôi. Đó là yêu cầu của Aizawa mà, đâu còn cách nào khác kia chứ.

Khi ấy, Amami-senpai đột nhiên nói bằng giọng buồn bã.

“Haa... còn tôi thì thật không may chút nào. Nằm ngoái thì bà mất, bây giờ lại đến Claire gặp chuyện... hơn nữa tôi còn đang giận nhau với bạn trai. Tại sao mọi chuyện lại thành ra như thế kia chứ...”

Amami-senpai có bạn trai sao? Đúng là một chuyện bất ngờ, cả Aizawa và Shinonome cũng hơi ngạc nhiên.

Khi nghe câu chuyện, chúng tôi biết được rằng bạn trai chị ấy là người bạn cùng lớp tốt bụng, yêu thích hoa và họ đã quen nhau trong ban thư viện.

“Ano, tại sao chị lại giận nhau với bạn trai?”

Aizawa hỏi với vẻ chia buồn.

“...Bởi vì trong ngày sinh nhật, cậu ấy đã tặng cho tôi thứ hoa khác chứ không phải là hoa hồng mà tôi yêu thích, thì phải? Thật sự thì chỉ là chuyện vặt thôi. Tuy nhiên, từ chuyện vặt đó mà chúng tôi đã sinh ra cãi cọ... và tôi đã hỏi rằng cậu ấy thích tôi ở điểm nào. Nhưng cậu ấy, chỉ im lặng mà không trả lời... Thế là chúng tôi giận nhau cho đến bây giờ. Vì đóa hoa lúc đó suy cho cùng là loại mà bà thích nên hiện giờ nó đang được chưng trên bàn thờ.”

Thế cho nên lúc thấy cặp đôi trước tiệm, chị ấy mới biểu hiện gương mặt phức tạp sao?

Khi đó, Shinonome trở về vấn đề chính.

“Gác chuyện đó sang một bên, ta hãy nói đến chuyện của Claire nào. Trong tình trạng đó, nếu không gấp rút thì nguy đấy.”

Nằm trên sofa, Claire phát ra tiếng thở nhọc nhằn như một chú chó, toàn thân cựa quậy. Rõ ràng là tình trạng tệ hơn so với khi nãy. Tuy nhiên, nó vẫn nhìn chằm chằm về phía này với đầy vẻ cảnh giác.

Shinonome nhanh miệng nói.

“Hiện tại, ta không có cách cho Claire vào lồng. Lại gần cũng không. Do đó ta không thể đưa nó đến bệnh viện được. Nếu vậy thì ta chỉ còn cách là tự làm rõ nguyên nhân thôi.”

“Tuy liều lĩnh nhưng nếu đó là cách duy nhất thì đành chịu thôi...”

“Đầu tiên, việc mà em nghĩ có khả năng cao đó là dị ứng với thức ăn. Tuy gia đình không có cho gì nhưng biết đâu nó đã ăn thứ gì đó ở nơi mọi người không thấy. Nói về mèo, khi chúng ăn hành thì sẽ sinh ra triệu chứng thiếu máu do tan huyết, lúc ấy máu sẽ không đủ để lưu thông nên gây ra bệnh nặng. Còn nữa, những chất như cà phê, dù chỉ liếm một ít thôi cũng gây ra nguy hiểm. Chocolate lẫn theobromine vì không thể phân hủy nên gây ra triệu chứng bất thường cho tim mạch và thần kinh trung ương, trường hợp tệ nhất là dẫn đến tử vong.”

Tuy nhiên, Amami-senpai nói.

“Thật sự thì tôi nghĩ là Claire không có ăn cái gì đâu. Gia đình chúng tôi tuy là tiệm bánh nhưng lại đặt nguyên liệu ở nơi mà mèo không để chạm đến... ở trong nhà cũng vậy, cho nên tôi nghĩ chắc là không đâu.”

Nếu không phải là dị ứng thức ăn thì tôi không thể nghĩ ra nguyên nhân nào khác...

Nghe senpai nói dứt khoát như vậy, Shinonome lại trầm tư.

Vậy là đành phải bó tay sao...?

—Khi nghĩ như vậy, trong bầu không khí nghiêm trọng, tôi chú đến Aizawa, người duy nhất đi lòng vòng một cách hiếu động.

“*Khịt*, *khịt khịt*...”

“Ơ... Aizawa, cậu đang làm gì vậy?”

“Hưm, quả nhiên không phải là do tớ tưởng tượng... Về việc trong mùi bánh có hòa lẫn mùi khác...”

Vì mèo phản ứng với mùi nên cậu định điều tra sự bất thường bằng cách đó ư?

“N-này, Aizawa-san... cậu làm gì vậy?”

Đột nhiên bị Aizawa tiếp cận và ngửi xung quanh cơ thế, Shinonome đỏ mặt.

“—A, Ibuki có mùi thơm ghê—♪ Đây là nước hoa ở đâu thế? Ớ, không phải... mùi này hơi khác một chút.”

Sau khi ngửi cả mùi của Amami-senpai, Aizawa cũng đến chỗ tôi.

“*Khịt khịt*”.

Nhóm gót chân, Aizawa nhắm mắt lại và ngửi cẩn thận xung quanh vùng cổ.

“Hưm, Ikuno cũng không phải... vậy, đằng đó thì sao nhỉ?”

H-hồi hộp vãi... tư thế vừa rồi, cứ như sắp hôn ấy.

Trong lúc mọi người đỏ mặt, chỉ mình Aizawa là có biểu hiện nghiêm túc. Cô ấy di chuyển từ trong phòng ra hành lang.

Cứ như thế, không lâu sau thì Aizawa nói “A!” và quay đầu lại với gương mặt rạng rỡ.

“Quả nhiên là ở đây! Không thể nhầm được, có mùi ngọt ngào phát ra từ chỗ này!”

Nơi Aizawa chỉ tay là căn phòng bị khóa. Nghe thấy thế, Shinonome lẩm bẩm.

“...Mèo......dị ứng thức ăn......mùi ngọt ngào.....................vậy, có khi nào...”

Shinonome vội chạy đến chỗ của Aizawa, tôi cùng Amami-senpai dõi theo với sự thắc mắc.

“Aizawa-san, có khi nào mùi đó là mùi hoa không?”

“Eh?...*khịt khịt*......a, có lẽ là thế đấy.”

Shinonome quay đầu lại Amami-senpai.

“Amami-senpai, bàn thờ của bà chị ở trong phòng này phải không?”

“Ư-ưm...... đúng vậy.”

“Nhân tiện, chị chưng đóa hoa nhận được từ bạn trai lên bàn thờ từ khi nào ạ?”

“Hôm qua, lúc trở về từ trường.”

“...Một câu hỏi cuối cùng. Sau khi chưng đóa hoa và rời khỏi phòng, chị có quên khóa cửa lại không?”

Nhìn Shinonome nói về thông tin mình không hề hay biết, Amami-senpai tròn xoe mắt.

“Việc tính mạng của Claire bị đe dọa, ắt hẳn là do vào căn phòng này rồi.”

Nghe Shinonome nói, Amami-senpai gật đầu và mở khóa để Shinonome vào trong.

Khi cửa mở, một căn phòng tatami cũ kĩ hiện ra.

Trong căn phòng, một bàn thờ nghiêm trang náu mình như thể bị chôn vùi trong bức tường trung tâm. Shinonome nhìn nó, thì thầm “Quả nhiên là thế.”, bước đến bàn thờ và quay đầu về phía chúng tôi, những người vẫn đứng như trời trồng vì không hiểu gì hết.

Trong phòng thoang thoảng mùi nhang cùng hương hoa ngọt ngào.

“Nguyên nhân khiến thể trạng của Claire đột nhiên thay đổi chính là đây.”

Bàn thờ được đặt cao hơn bàn kinh, bên trong có thể thấy một bình hoa trắng được cắm đều hai bên.

Shinonome nhìn nó và nói rõ ràng.

“Hoa bạch bách hợp, đối với loài mèo thì phấn hoa của nó là một chất độc gây tử vong.”

“Eh, vậy... Claire bị như thế là do tôi?”

Amami-senpai chụm miệng và biểu hiện hốt hoảng.

“Cho dù chỉ liếm phấn hoa dính trên người nhưng nếu không nhanh chóng chữa trị thì ắt sẽ chết. Nhân tiện, có vẻ như Claire đã ăn cánh hoa chứ không phải phấn hoa.”

Shinonome chỉ tay vào bên trái của bình bạch bách hợp.

“A, có bông hoa bị thiếu cánh!”

“Vậy tức là Claire đã ăn cánh hoa—a, thế nếu không mau chóng chữa trị thì nó chết chắc, bằng mọi cách ta phải đưa nó đến bệnh viện ngay mới được!”

“Đợi đã, Ikuno-kun. Muốn làm được việc đó e rằng vất vả lắm, vừa rồi cậu cũng đã trải nghiệm mà. Nếu làm nữa thì cậu sẽ lại bị thương thôi.”

Cô ta lo lắng cho tôi sao? Tôi quay mặt bằng cái nhìn mạnh mẽ với ý ‘Chẳng lẽ đánh chịu đầu hàng ?’.

“Nhưng, vậy... ta nên làm gì đây?”

Senpai nhìn chằm chằm Shinonome bằng đôi mắt đã trở nên đỏ như thể khẩn khoản.

“Xin chị hãy bình tĩnh mà suy nghĩ. Tại sao Claire lại muốn vào căn phòng này? Và, tại sao nó lại leo lên đến bàn thờ? Chẳng phải vì nó đang tìm kiếm thứ gì đó sao?”

“Eh, Shinonome, thì chẳng phải vì Claire vẫn chưa biết là bà đã chết nên đi tìm sa—”

Tôi đáp theo kiểu hiển nhiên, nhưng câu nói đã bị ngắt ngang bởi giọng của Amami-senpai.

“Không lẽ...”

Như thể hiểu ra điều gì đó, chị ấy vội chạy đến bàn thờ.

Và rồi, từ nơi đặt bài vị và trù tử, chị ấy lấy ra một thứ trông như món đồ chơi con búp bê nhỏ hình chuột có dây.

Con búp bê bị bong ra như thể đã bị con gì đó cào nhiều lần, trông rất tàn tạ.

“Đây là vật kỉ niệm mà bà luôn dùng khi chơi với Claire... Vậy, không lẽ Claire nhiều lần muốn vào căn phòng là để tìm kiếm thứ này sao?”

“Có lẽ là vậy. Nhưng nó đã không vào được trong một thời gian dài. Tuy nhiên, vì hôm qua senpai đã quên khóa cửa, tạo cơ hội cho nó đột nhập và leo lên bàn thờ để tìm kiếm vật mục tiêu. Em nghĩ lúc ấy nó đã ăn cánh hoa do bị thu hút bởi hương thơm. Trường hợp mèo ăn hoa bạch bách hợp có hương thơm ngọt ngào là một chuyện cũng khá phổ biến.”

Shinonome điềm đạm giải thích. Tuy nhiên, Aizawa thì lại nói bằng giọng điệu gấp rút.

“Nh-nhưng! Dù đã tìm được vật mà Claire-chan đang tìm kiếm nhưng ta vẫn đâu thể đưa bé ấy đến bệnh viện được? Nếu đó là chất độc gây tử vong thì ta phải nhanh chóng chữa trị chứ...?”

“Phải, khi thành phần của bách hợp đã truyền vào trong người, nếu không chữa trị trong vòng 24 giờ thì sẽ không còn cứu vãn được nữa. Thế nên như lời Aizawa nói, ta cần phải nhanh chóng đưa nó đến bệnh viện.”

“Vậy, Shinonome, cô có cách nào không...?”

Tuy là một phát ngôn đáng xấu hổ nhưng hiện tại tôi chỉ có thể trông cậy vào Shinonome. Cô ta khẽ mỉm cười và nói.

“Ta sẽ dùng cái này. Nhưng hên xui thôi nhé.”

Thứ mà Shinonome chỉ vào, đó là con búp bê hình chuột đã tàn tạ theo năm tháng.

“Uuuuuu~~~~~”

Khi thấy chúng tôi đến gần, Claire ngẩng đầu lên gầm gừ đề phòng.

“Quả nhiên là không được. Ta phải đưa nó đi bằng cách cưỡng ép thôi...”

Trong lúc Aizawa lo lắng nhìn Claire bằng dáng vẻ rũ xuống, Shinonome nói.

“Có vẻ như nó rất ghét bệnh viện nhỉ— Vậy, Amami-senpai, chị thử xem.”

“Tôi hiểu rồi...”

Khi bước đến gần sofa, senpai giơ ra con búp bê hình chuột có dây đó.

“Nhìn nè, Claire... em đã luôn tìm kiếm thứ này có phải không?”

Và rồi, con búp bê đó lọt vào ánh mắt của Claire. Ngay lập tức, đôi mắt nó thôi nhăn nhó.

Claire kêu bằng giọng buồn bã, nâng cơ thể dậy một cách nặng nề được vài giây rồi lại ngã xuống.

Tại chất độc của bách hợp mà Claire đứng không vững nhưng nó lết đến con búp bê một cách tuyệt vọng.

“Amami-senpai, chị cho con búp bê vào lồng đi.”

“Ưm.”

Chị ấy làm theo lời Shinonome nói. Claire cuối cùng cũng đến trước cái lồng và dừng lại.

Làm ơn, làm ơn hãy vào đi...!

Nếu Claire không vào thì thể trạng của nó sẽ trở nên tệ hơn và nó chắc chắn sẽ chết.

Thế rồi—

“Myaa...”

Khi kêu lên mạnh mẽ như trút hết can đảm, Claire bước vào trong lòng.

Ngay sau đó, Claire ôm ấp con búp bê và liếm nó như thể bảo vệ một thứ quan trọng.

“C.........Clai......re...”

Nhìn cảnh đó, Amami-senpai không nói gì hết mà chỉ bắt đầu thổn thức.

Aizawa bên cạnh thì thầm “xin lỗi” và bám lấy tôi. Cô ấy nói trong lúc cúi đầu với đôi vai run rẩy.

“Claire......chan, vậy ra, em đã biết. Người bà yêu quý, đã mất từ lâu. Thế cho nên... kỉ vật quan trọng với người bà... em vẫn luôn... vẫn luôn tìm kiếm......hức.........u...uu......”

“Aizawa...”

Vai tôi cảm nhận được một thứ nóng và ướt át cùng với tiếng thổn thức.

Dao động trước nước mắt của con gái, tôi không biết làm gì hơn ngoài việc im lặng và tiếp tục cho cô ấy mượn bờ vai.

Nỗi đau khi mất đi người quan trọng, tôi vẫn chưa hiểu được. Nhưng, bên cạnh tôi có người đã từng chịu nỗi đau như vậy. Ánh mắt nhìn Claire lúc này của tôi, chắc cũng giống như ánh mắt nhìn Sharte lúc nhỏ lần đầu về nhà. Gần bên tai tôi, Shinonome thì thầm bằng giọng điệu điềm tĩnh.

“Hai người yên tâm đi. Bởi vì tôi đã chuẩn bị một chiếc xe để đưa nó đến bệnh viện bất cứ lúc nào.”

Tôi còn chưa kịp gật đầu thì Shinonome đã rời khỏi vị trí, tôi mỉm cười tinh tế.

Tuy phiền phức nhưng Shinonome là sự tồn tại đáng tin cậy còn hơn cả cánh con trai như tôi.

Shinonome bước đến góc phòng và dừng lại.

Tuy nhiên, thứ mà cô ta lấy ra không phải là điện thoại mà là chiếc khăn tay.

◆◆◆

Giờ nghỉ trưa hôm sau, tại phòng câu lạc bộ văn học.

“Đây, chiếc bánh thay cho lời cảm ơn mà tôi đã hứa hôm qua. Ba em ăn đi.”

Ngồi trên sofa, ba người chúng tôi nhận chiếc hộp từ Amami-senpai ngồi đối diện. Aizawa kiểm tra bên trong, sau đó ánh mắt liền sáng rạng như vừa nhìn thấy kim cương.

“Là shortcake của Garnir~ ♪ H-hơn nữa có đến 6 cái... Làm sao đây Ibuki, nếu như ăn hai cái một ngày thì tớ sẽ béo lên có phải không?”

“Aizawa-san. Nếu vậy thì chỉ cần chia bớt ra cho ngày mai là được thôi mà?”

“Eh? À, phải... phải rồi nhỉ... Ehehe, tớ lơ đễnh quá.”

“Haha... Aizawa thật sự là rất thích đồ ngọt nhỉ.”

Nhưng cô ấy lại sở hữu một vòng eo mảnh mai như vầy, tôi thật sự rất là bất ngờ đấy.

Khi ấy, Amami-senpai lại cúi đầu.

“Thật sự, rất cám ơn... Nếu không có ba em thì không biết giờ này Claire sẽ ra sao nữa. Tôi thật sự rất biết ơn.”

“Ano, em đâu có làm việc gì to tát đâu ạ.”

Aizawa vẩy hai tay trước ngực và mỉm cười vụng về.

“Không đâu, Aizawa-san. Nếu không có gợi ý của cậu thì mình đã không tìm ra được câu trả lời. Cho nên mình nghĩ cậu xứng đáng được tuyên dương đấy.”

“Shinonome nói đúng đấy. Chính tớ mới là người vô dụng trong lần này đây.”

Kư... tự nói bản thân như vậy đúng là buồn thật. Nhưng đó là sự thật.

Trong sự việc lần này, có lẽ nếu chỉ có Shinonome và Aizawa thôi thì mọi chuyện vẫn được giải quyết.

Thân là hội trưởng mà không thể làm được gì cho câu lạc bộ văn học, tôi cúi đầu rũ rượi.

“Ưưm, không có chuyện đó đâu! Ikuno đã rất cố gắng rồi!”

“Aizawa? Etou... hình như hơi gần đấy.”

Nhưng không quan tâm, Aizawa đưa mặt đến gần động viên tôi.

“Cậu đã cố gắng đến nổi mặt bị thương như thế này kia mà. Tớ đã chứng kiến việc đó. Cả hai người ở đây cũng hiểu mà.”

Aizawa vui vẻ nhìn những miếng băng keo cá nhân dán trên mặt của tôi.

Được động viên bởi cô gái không thể nào là bitch, tôi cảm thấy thật nhẹ lòng.

“Đúng là Ikuno-kun không trực tiếp giúp ích được gì trong chuyện giải quyết sự việc. Nhưng như lời Aizawa-san nói, việc cậu đã cố gắng hết sức vì Claire là sự thật. Về điểm đó mình cũng đánh giá cao. Mặc dù chẳng giúp ích được gì.”

Hừ, nhỏ này cố tình lặp lại hai lần!

Shinonome mỉm cười như chế giễu và vuốt mái tóc đen của mình một cách thanh lịch.

Nhưng trong sự việc lần này, Shinonome là người có công lớn nhất nên tôi có muốn nói cũng chẳng thể nói được gì.

“Ano, cậu có lẽ đúng là... biến thái nhưng, cậu đã cố gắng hết sức. Cho nên, cám ơn cậu.”

“Không, em đâu có làm gì đâu. Hahaha.”

Ê, chị ấy vừa mới nói mình biến thái?

Nhưng chị ấy cúi đầu rất thấp. Điều đó minh chứng cho lòng biết ơn.

Mỉm cười nhìn bộ dạng của tôi, Aizawa nói.

“Quan trọng hơn, mọi chuyện thật sự tốt rồi nhỉ. Claire-chan có vẻ hồi phục suôn sẻ.”

“Ư-ưm... chắc vậy. Mặc dù mang đến bệnh viện trễ hơn 24 giờ nhưng nó vẫn còn cứu được, thật đúng là kỳ tích. Ngay cả bác sĩ cũng bất ngờ.”

Sau lúc ấy, bốn chúng tôi đã ngồi trên xe của nhà Shinonome để đưa Claire đến bệnh viện. Khi bác sĩ được giải thích nguyên nhân và thực hiện giám định ngay lập tức, kết quả nhận được là chức năng thận bị suy giảm nên đã tiến thành thay thận nhân tạo. Lúc bác sĩ nói rằng chúng tôi đã cố gắng hết sức, mọi người ai nấy đều thất vọng nhưng sau khi ba người chúng tôi trở về thì Claire bắt đầu hồi phục.

Như thể nhẹ lòng khi nghe lại câu chuyện, Aizawa vừa khóc vừa cười dùng ngón tay quẹt nước mắt.

“Nhất định là người bà đã phù hộ cho bé ấy...”

“...Ừm, tớ cũng nghĩ vậy.”

Nhân tiện, có vẻ như con búp bê hình chuột đó luôn nằm bên cạnh Claire trong suốt quá trình thay thận. Tôi cho rằng việc hồi phục kỳ tích của Claire không phải là do tình cờ.

Dường như cũng nghĩ như tôi, Shinonome lặng lẽ nhắm mắt và biểu hiện nhẹ nhàng.

“Vì cánh hoa sau khi bị tiêu hóa trong bụng thì chất độc sẽ lan đi khắp cơ thể nên đáng lẽ phải ít nhất vài ngày sau mới có thể thấy dấu hiệu phục hồi. Tuy không phải là một người tin vào những điều phi khoa học nhưng trong sự việc lần này thì... mình nghĩ là mình tin.”

Tôi chợt nhớ lại Shinonome lúc Aizawa và Amami-senpai đang khóc.

Vậy là lúc đó Shinonome đã khóc sao? Tôi cứ đinh ninh rằng cô ta mạnh mẽ đến nổi không bao giờ lệ thuộc vào cánh con trai như tôi, nhưng có lẽ là tôi đã lầm...

Lần này có phải là lúc thích hợp để xác nhận không?

Tôi không thể nào hiểu nổi Shinonome có phải là bitch hay không nữa.

—Cuối cùng, trên cương vị là hội trưởng, tôi sửa tư thế nghiêm chỉnh lại.

“Amami-senpai, vậy là sự việc Claire đã được giải quyết ổn thỏa rồi phải không ạ?”

“A, ưm. Như thế ổn rồi.”

Senpai nở một nụ cười đẹp nhất từ trước đến giờ. Sau đó cúi đầu nhẹ.

“Chuyện Claire đã được giải quyết, chuyện còn lại là làm hòa với cậu ấy... tôi sẽ thử cố gắng.”

“A, phải rồi, xin chị đợi một chút—”

Hửm? Aizawa tìm gì trong cặp vậy?

Aizawa lấy ra bản sao của một quyển sách dày được dán nhãn thư viện của trường.

“Em, cảm thấy băn khoăn về việc tại sao bạn trai lại tặng cho bạn gái hoa bạch bách hợp mà không phải là hoa hồng nên đã thử nghiên cứu trong thư viện. Xin chị hãy đọc qua trang này.”

Aizawa rạng rỡ mở trang mình đã đánh dấu và đặt quyển sách lên bàn.

Vì tôi đang nhìn theo chiều ngược nên khó mà đọc được nhưng trên đó viết những dòng liên quan đến hoa bạch bách hợp.

“Ra là vậy.”

Như đã hiểu ra, Shinonome nhìn Aizawa với vẻ ngưỡng mộ.

“Senpai, chị đã nói với bọn em nhỉ. Bạn trai chị không nói lý do thích chị mà chỉ im lặng nên hai người đã giận nhau.”

“Ưm. Mọi chuyện hình như bắt nguồn từ đóa hoa...”

“Vậy thì em nghĩ chị hãy làm hòa với anh ấy ngay đi. Bởi vì anh ấy đã nói mình thích chị ở điểm nào rồi đấy.”

Aizawa chỉ vào cột của 『Hoa ngữ』 bạch bách hợp.

...A, ra là thế sao?

Amami-senpai tròn xoe mắt nhìn dòng chữ và lẩm bẩm.

“Trong trắng, thanh khiết...”

Shinonome nhắm mắt và nói một cách rõ ràng.

“Nói tóm lại, thứ mà bạn trai senpai thích chẳng phải là nét đẹp tâm hồn chị sao?”

Aizawa cũng tiếp tục.

“Phải chăng bạn trai chị là một người rụt rè? Thế cho nên anh ấy mới truyền đạt cảm xúc của mình thông qua hoa.”

“...”

Như đã nhớ lại cảm xúc đối với người mình thích, Amami-senpai đỏ mặt.

Chị ấy đột nhiên đứng dậy.

“A-ano! Tôi phải đi ngay bây giờ!”

Trong bộ dạng bối rối, senpai chạy đến cửa phòng câu lạc bộ.

Ngay trước khi rời khỏi, chị ấy quay đầu lại như vừa nhớ ra điều gì đó.

“Ơn này, tôi sẽ lại trả! Hãy đến Garnir vào ngày nghỉ nhé!”

“A, đợi đã—— ầy, đi mất rồi.”

Tôi mỉm cười cay đắng.

Tiếng bước chân xa dần, có thể nói rằng bài thử thách đã được hoàn thành.

Nhưng tôi được lấp đầy bởi cảm xúc khó tả, hiện giờ tôi không còn xem nó như một bài thử thách nữa.

Hai người kia có vẻ cũng thế, phòng câu lạc bộ văn học bị bao trùm trong sự im ắng dễ chịu.

Truyện Chữ Hay