Thủy Mạt đã từng nói qua, chỉ có cha mẹ mới là những người chân chính trên cái thế giới này vô điều kiện mà đối tốt với cậu, người khác thì sẽ không có đâu. Cô cũng là sau khi đụng chạm mới có thể hiểu rõ, người thân vĩnh viễn không thể thay thế.
Chạng vạng tối khi ánh đèn đường bắt đầu sáng. Trong bếp nhà họ Tần, hương khí bốn phía.
Tần Mộ Vũ ngồi trên xe lăn cầm lấy cái muỗng, quay đầu ôn nhu nói với Lâu Lục Kiều “Tiểu Kiều, em ra phòng khách đi. Nơi này đầu khói với mùi dầu thôi. Yên tâm, một mình chị có thể nấu được. Bình thường chị cũng thường xuyên nấu mà.” Phòng bếp trang hoàng đều theo ý thích của cô khi xưa, cao thấp trải phái đều rất là thuận tiện.
Lâu Lục Kiều mỉm cười nói, “Em ở đây giúp chị dọn cơm, em cũng không muốn ra ngoài một mình. Em sẽ giúp chị, sẽ không làm phiền gì đến chị đâu.” Tần Mộ Thiên cũng ở phía sau vừa vào phòng nghe được cô nói như vậy, tâm tình cực tốt cười trêu ghẹo, “Anh nhìn không lầm chứ, không chừng em liền đem mâm cơm mà đánh đổ đi bây giờ đó nhỉ.”
Lâu Lục Kiều xoay người, đánh nhẹ trên bờ vai của hắn một chút, giọng như tranh cãi nói “Anh…” Trên khuôn mặt mang theo vài phần giận dữ mà tái đi, ngữ điệu lại mềm mại đến ngây người, mười phần của hương vị làm nũng.
Tần Mộ Thiên thừa cơ cầm lấy tay cô, tươi cười đầy mặ,t “Anh là trước tiên phải cảnh báo với em, đỡ sau này anh cái gì cũng không có mà ăn. Đói bụng cả nửa ngày rồi đó.”
Lâu Lục Kiều không thuận theo, nâng tay lên đánh hắn một cái, làm bộ như tức giận “Anh… anh… anh còn nói, em… em cùng chị… liền phạt anh không được ăn cơm trưa, để cho anh đói bụng thì thôi...” Về phương diện làm việc sớm đã hình thành thói quen một mình đảm đương nhưng hiện tại khi gọi Tần Mộ Vũ là chị gái, vẫn là cảm thấy tai nóng lên, không tự giác được mà đỏ lên một chút.
Ngẩng đầu chỉ nhìn thấy Tần Mộ Thiên cười nhìn mình, thật sự cảm thấy không chịu được liền quay đầu nhìn Tần Mộ Vũ hỏi “Chị, có được không?”
Tần Mộ Vũ đã rất nhiều năm không có nhìn đến vẻ mặt hạnh phúc như vậy của em trai mình, lúc này chỉ thấy hắn nắm tay của Lục Kiều, ánh mắt nhẹ nhàng chớp lấy, trong ánh mắt đều là sự ôn nhu đến chết người, ánh mắt mê hoặc chuyển động theo bóng người Lâu Lục Kiều, một mặt thỏa mãn vui sướng. Giống như toàn bộ thế giới của hắn đã không còn một người nào khác tồn tại, trong ánh mắt chỉ còn một mình Lâu Lục Kiều mà thôi.
Có thể nhìn thấy Mộ Thiên bình thản vui vẻ như thế, cô tự nhiên cũng cảm thấy cao hứng. Lúc này Lục Kiều vẫn thẹn thùng như vậy khi gọi cô là chị, giọng điệu mềm mại hỏi cô, cô vội vàng cười tủm tỉm liên tục gật đầu “Được, đương nhiên là được. Chúng ta liền phạt hắn buổi trưa không được ăn cơm, bắt hắn phải nhìn chúng ta ăn, cho đáng đời…”
Lâu Lục Kiều như tìm được hòn núi lớn dựa vào, nâng cao cằm quay đầu nhìn Tần Mộ Thiên, miệng còn nhẹ nhàng “Hừ” một tiếng, tỏ vẻ đã thỏa mãn rồi.
Tần Mộ Thiên dùng ngón tay yêu thương vuốt nhẹ cằm của cô, “Em đúng là quỷ hẹp hòi. Anh bất quả chỉ nói sai một câu thôi mà em cùng chị anh liên hợp lại không cho anh ăn cơm. Đúng là nhỏ nhen quá đi.”
Lâu Lục Kiều đẩy tay hắn ra, “Em là quỷ hẹp hòi, đương nhiên phải là keo kiệt rồi. Bất quá cũng có người muốn chịu gánh lại con người keo kiệt này a.” Nét cười trên mặt Tần Mộ Thiên ngày càng sâu sắc, thấy cô gần tựa hồ càng ngày càng nghịch ngợm đáng yêu, thường thường sẽ cùng hắn nói tới cái chuyện keo kiệt này, cư nhiên sau mượn đề tài để nói chuyện của mình, chỉ huy hắn làm cái này cái kia. Nhưng hắn ước chừng là không làm không được, mà là tình nguyện làm, tình nguyện sa vào trong đó, không muốn tỉnh lại nữa.
Tần Mộ Vũ một bên xào rau, một bên nhìn hai người liếc mắt đưa tình nói chuyện với nhau, khóe miệng không khỏi cong lên, trong lòng cảm thấy tất cả đều là hạnh phúc rất đáng quý.
Mấy năm nay tuy rằng Mộ Thiên bề ngoài được xem như người đàn ông mẫu mực có sự nghiệp thành đạt. Kỳ thực, cô biết hắn không có điểm nào vui vẻ cả. Cô tuy rằng cho tới bây giờ không có hỏi nhưng lại biết nguyên nhân rõ ràng, đó là bởi vì một người phụ nữ mang tên Lâu Lục Kiều.
Hắn năm đó vì sao cùng Lục Kiều ly hôn mà người làm chị như cô cũng không biết lý do vì sao. Khi đó, cô chỉ hỏi qua hắn một lần, Mộ Thiên chỉ nhàn nhạt nói một câu “Không có gì, chỉ là không thích hợp thôi.” Từ đó về sau, lại càng không nói thêm một câu nào nữa.
Cô không hiểu, rõ ràng là không thích hợp mới ly hôn nhưng vì sao sau khi ly hôn những vẫn giữ lại những đồ vật của hai người giữ lại, cứ qua một đoạn thời gian lại tự chính mình sửa sang lại, lau chùi cũng không muốn cho người khác động tay vào.
Thấm chí những năm qua hắn chưa từng bao giờ có qua một người bạn gái. Thời điểm ban đầu hắn nói công việc vừa mới bắt đầu không có thời gian cùng tinh lực, tất cả muốn lấy sự nghiệp làm trọng. Sau lại chỉ trả lời cho có, vô luận cô nói như thế nào, khuyên như thế nào cũng không chịu kết giao bạn gái, càng lại không muốn gặp mặt.
Ngay từ đầu, cô luôn cho rằng hắn muốn chú tâm sự nghiệp là nguyên nhân nhưng vào mỗi buổi tối, khi cô tỉnh lại đi qua phòng hắn, cửa phòng hắn khép hờ… qua khe hở nhỏ cô rõ ràng nhìn thấy hắn suy sụp bất lực ngồi ở trên sàn nhà, nắm một tấm ảnh chụp, ngón tay sờ sờ trên khuôn ảnh, nỉ non kêu lên “Tiểu Kiều…. Tiểu Kiều…” Cả người đắm chìm trong ngọn đèn lạnh lùng, khắp phòng vang lên giọng nói bi thương cùng tịch mịch…
Đây là Mộ Thiên mà cô chưa từng bao giờ gặp qua, trong ấn tượng của cô, em trai cô luôn là người biết chuyện như vậy, tự tin, lạc quan… bất kể sự tình gì, luôn đứng phía trước cô, cùng nói với cô “Chị, chị yên tâm, có em ở đây.” Tuy rằng Mộ Thiên nhỏ hơn cô tuổi nhưng vẫn giúp cô che chắn đi mưa gió của cuộc đời.
Thì ra hắn cho tới nay đều không vui như vậy, thế mà người làm chị như cô từ trước đến giờ không hề hay biết.
Ngày hôm sau, Mộ Thiên vẫn như bao ngày bình thường buổi sáng dậy sớm, vẫn như ngày thường uống hai chén cháo mà cô nấu, vẫn một thân tây trang giày da như thường, vẫn đi làm như thường. Cô nhìn hắn vẫn nói lời tạm biệt với cô như ngày thường, tất cả lại trở lại như bình thường. Trong nháy mắt cô cơ hồ cho rằng những gì cô nhìn thấy tối hôm qua chỉ như là một giấc mộng đêm khuya mà thôi.
Cũng là từ đó về sau cô bắt đầu biết, vài năm nay Mộ Thiên chưa từng quên Lâu Lục Kiều. Cô cũng biết hắn cũng không nhắc tới nhưng lại chưa bao giờ từng có quên đi một chút nào.
Ngày ấy sau khi hắn mang Lục Kiều trở về nhà, đứng ở cửa sổ nhìn xuống dưới, nhìn vào cảnh đêm hư hư thực thực, trầm mặc cả nửa ngày cuối cùng hỏi một câu “Chị, nhân sinh có phải hay không chỉ cần phạm vào một chút sai lầm thì sẽ chẳng khác nào vĩnh viễn qua đi sao?”
Cô lúc ấy đang ngồi thêu hình chữ thấp trên chiếc khăn vải, tinh thần tập trung mà hắn nói cực kỳ nhỏ, nghe được cũng không rõ ràng lắm, cô bèn ngẩng đầu hỏi lại “Như thế nào?” Hắn cũng đã không chịu nói thêm nửa câu, chỉ lẳng lặng đứng đó hồi lâu…
Không quá lâu sau cô mới nhận thức được người con gái trong ảnh chụp kia chính là Lâu Lục Kiều, cũng mới hồi tưởng lại câu mạc danh kỳ diệu mà Mộ Thiên đã từng nói “Nhân sinh có phải hay không chỉ cần phạm vào một chút sai lầm thì sẽ chẳng khác nào vĩnh viễn qua đi sao?”Cô dần dần có chút hiểu rõ, năm đó chuyện Mộ Thiên ly hôn khả năng không có đơn giản theo như lời hắn nói. Bằng không, Mộ Thiên làm sao có thể nói ra lời nói như vậy chứ?
Rút cuộc là vì sao, người em trai này không chịu nói, cô biết cô cũng có hỏi cũng không thể nhận được câu trả lời.
Chính là nhìn bộ dạng hai người liếc mắt đưa tình, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra một tình yêu nồng đậm. Bộ dạng như thế này cũng đủ rồi. Ở trong lòng cô vẫn luôn yên lặng nói với cha mẹ mình “Cha, mẹ, Mộ Thiên tìm về được tình yêu của em ấy rồi, Mộ Thiên hiện tại rất vui vẻ hạnh phúc. Tiểu Kiều tốt lắm, hai người nhất định sẽ thích em ấy. Hai người ở trên trời hãy chúc phúc và phù hộ cho bọn họ vĩnh viễn hạnh phúc.”
Lâu Lục Kiều cũng biết chị của hắn rất thích cô, thậm chí là không chút nào che dấu điều đó cả. Một tuần lễ cũng gọi cho cô vài cuộc điện thoại, cùng hẹn nhau đi ăn cơm. Từ Tần Mộ Thiên biết được cô ngày thường thích uống cà phê, lại cũng không nói nhiều, thế mà ngày hôm sau Tần Mộ Thiên đã mang theo nhiều thứ được chia thành từng túi nhỏ đưa qua cho cô.
Cô giờ phút này nhìn những ly thủy tinh trong suốt, nhìn những hoa quả khô đang giãn nở ra dần trong ly nước, cầu kỷ hồng, táo hồng, sơn tra hồng, nho khô hai màu vàng lục, cúc hoa tinh mĩ,long nhãn màu mật ong….bỏ vào miệng có cảm giác trong lạnh mà cũng chua chua, các loại quả vỏ cứng ít nước có mùi vị độc đáo hoặc nùng hoặc đạm, có cảm giác như gắn bó lưu luyến, uống rất tốt, cũng thích hợp với thời tiết như vậy.
Hồi còn nhỏ, ông bà nội chính là như thế, mỗi khi đến buổi trà chiều, ngồi ngay tại ghế tựa ở hoa viên, thay cô chuẩn bị tốt sữa cùng bánh quy. Vào mùa hè, sẽ có trà hoa cúc, một đóa rồi lại một đóa ở trong ly thủy tinh mà nở rộ… Bình thường bà thường ngồi ở phía đối diện, vừa tao nhã uống cà phê vừa nhìn cô từng ngụm nhỏ uống hết ly trà cùng với ăn hết mấy cái bánh quy…
Trong trí nhớ thì sau giữa trưa, trong hoa viên, dưới bóng cây tử đằng cùng với cây ngô đồng cành lá xanh biếc, sắc vi xinh đẹp, ngọc lan thơm mát, trong không khí ngọt ngào ngây người ấy… đã trở thành hồi ức ấm áp nhất trong nội tâm của cô… đó là thời gian tốt đẹp vĩnh viễn không thể quay lại được…
Ngày ấy, cô đã đi trở về. Một lần nữa về nơi từ nhỏ cô đã lớn lên, tất cả vẫn như trước khi cô rời đi, trong vườn hoa tử đằng vẫn hừng hực khí thế nở rộ, buông xuống như gợn sóng đại dương..bên cạnh là những cánh hoa hình tròn đủ màu sắc của sắc vi như son, kiểu cách trang trí không đồng nhất làm cành lá sum xuê trở nên đẹp trong không gian, tỏa hương thơm ngát bốn phía…
Phòng của cô vẫn bài trí giống như năm đó, chăn ga đều vẫn là màu trắng, màu trắng của tuyết sạch sẽ của tấm thảm thủ công, bốn phía vẫn là những đường viền hoa quý giá đẹp đẽ tinh xảo…. chị dâu ở bên cạnh cô, ôn nhu nói “Kiều Kiều, đêm nay không phải đi về, liền ngủ ở trong nhà đi.”
Cô vuốt ve rèn màn màu hồng sắc rủ từ trên trần nhà xuống dưới, rất lâu sau mới nhẹ nhàng mở miệng đáp một tiếng “Vâng”. Chị dâu cô nhất thời vui vẻ ra mặt “Thật tốt quá.” Giọng nói có chút đè nén xuống “Mẹ biết em muốn đến nên mấy ngày trước mẹ liền đi mua đồ dùng trên giường, đồ để tắm rửa, rửa mặt… đều là tự mẹ đi mua… giống như bảo vật chưa từng được phơi bày ra của mẹ vậy… cha mẹ a, sĩ diện ngoài miệng không nói nhưng tận đáy lòng vẫn là yêu thương em nhất. Em xem, hoa Mã Cách Lệ này rất xinh đẹp đi? Là mẹ tự mình làm đấy.”
Trong lòng cô vừa có cảm giác chua xót lại có cảm giác ấm áp, thì ra mẹ biết cô muốn trở về mừng sinh nhật Tiểu Cương nên chuẩn bị riêng cho cô… rõ ràng khi mẹ nhìn cô, biểu tình gì cũng không có chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu “Đã trở lại rồi à.” Cô cho rằng… cô cho rằng mẹ vẫn còn giận cô, còn chưa tha thứ cho cô.
Mẹ thay cô kéo ghế ăn ra, ngồi cạnh ghế ngồi của mẹ. Cô cúi đầu ngồi xuống, không dám nhìn tới thần sắc của cha, nhưng giọng nói của cha lại thật ôn hòa, chỉ nói “Nhân Tề, dọn cơm đi.”
Quy củ khi ăn cơm ở trong nhà cũng rất nghiêm, trưởng bối nếu như không động đũa thì tiểu bối vẫn là không có thể nào ăn được. Cha vừa nói, anh trai cùng chị dâu cũng nói theo, “Con mời cha mẹ ăn cơm.” Tiểu Cương cũng cất tiếng nói thanh thúy của mình, “Cháu mời ông nội ăn cơm, mời bà nội ăn cơm, mời cô ăn cơm, mời cha mẹ ăn cơm.”
Cảnh tượng như thế, cô từ nhỏ đã nghĩ rằng một ngày nào đó sẽ thấy được. Cũng không biết nói vì sao, lúc này đây chỉ cảm thấy nước mắt tràn mi, cảm giác ướt át. Vội hít một hơi, đem sự ghen tị tủi thân trong ánh mắt tận lực đè nén xuống, cúi đầu nói nhanh “Con mời cha mẹ ăn cơm, anh hai chị dâu ăn cơm.” Quay đầu nhìn Tiểu Cương, nhẹ nhàng cười “Tiểu Cương cũng ăn cơm ngon nào.”
Giương mắt nhìn bàn ăn với những món ăn mà bản thân thích ăn nhất, cô hít một hơi thật sâu, để cho bản thân nắm đôi đũa cũng không đến mức run run. Đã từng bao nhiêu lần trong giấc mộng khuya nghĩ tới cảnh tượng như vậy… hiện tại… hiện tại… thật sự đối mặt với người thân trong gia đình, cô lại cái gì cũng không thể nói nên lời, chỉ cảm thấy có cái gì bế tắc nơi yết hầu, ngay cả hô hấp cũng rất khó khăn.
Mẹ cô gặp một đũa đồ ăn đặt trong bát của cô “Ăn đi.” Cô kinh ngạc ngẩng đầu, thấp giọng gọi một tiếng “Mẹ…”
Mẹ cô buông đôi đũa xuống, phải cực lực lắm mới không để cho nước mắt rơi xuống “uh.. nhanh ăn đi. Để nguội lạnh rồi thì không thể ăn được.” Nhất cử nhất động vài năm nay của con gái, đều có người định kỳ mang ảnh chụp cùng tư liệu đến cho bọn họ. Nhưng mà cha cô chính là không chịu nể mặt tìm đến.. tính cách quật cường của con gái cùng ông giống nhau như đúc…. Hôm nay con gái cuối cùng cũng chịu về nhà một lần….
Năm đó bọn họ cũng bất quá chỉ là nói khi tức giận, uy hiếp con gái không muốn cô cùng người kia kết giao… nhưng ai biết được nói như thế lại trực tiếp đẩy con gái mình ra ngoài. Ai, những năm gần đây bọn họ không phải là không có hối hận.
Ngủ ở trong phòng của mình, nằm trên chiếc giường của mình, cô không có một chút buồn ngủ, trợn tròn mắt, luôn luôn cảm thấy mờ mịt nhìn chằm chằm lên đỉnh ren màn…cùng hắn qua lại tất cả chỉ giống như một giấc mộng, hiện tại cô tỉnh dậy lúc này… vẫn là ở nhà, vẫn là ở cùng cha mẹ, có anh trai cô ở bên cạnh, ai cũng vô pháp mà thương hại cô một chút….
Thủy Mạt đã từng nói qua, chỉ có cha mẹ mới là những người chân chính trên cái thế giới này vô điều kiện mà đối tốt với cậu, người khác thì sẽ không có đâu. Cô cũng là sau khi đụng chạm mới có thể hiểu rõ, người thân vĩnh viễn không thể thay thế.
Lúc trước người nhà chỉ muốn tốt cho cô nên mới ngăn cản cô. Nhưng là khi đó cô còn trẻ rất xúc động… ở thời điểm đó giống như có một loại cuồng nhiệt cố chấp, cha mẹ càng ngăn thì cô càng muốn làm cho bằng được, muốn đi chứng minh rằng bản thân mình có thể sống tốt… kỳ thực lúc ấy chỉ cần bản thân lui một bước thì khả năng sẽ không đến nước này. Nhưng là lúc ấy thế nào có thể hiểu được đâu… vẫn cứ đánh thẳng về phía trước… có lẽ đây là cái giá phải trả cho sự bồng bột của tuổi trẻ…
Nhưng chẳng phải cái giá mà cô phải trả là quá lớn hay sao. Một cuộc hôn nhân, một đứa nhỏ chưa thành hình người cùng với một đoạn tình cảm hoàn toàn thất vọng.
Cô vùi người mình vào trong chăn, những giọt nước mắt nhẹ nhàng theo khóe mắt chảy xuống.Trong chăn có hương vị mặt trời tươi mát, cô khóc, hít thở lấy không khí rồi cười khẽ, đó là mùi vị yêu thương của mẹ.
Nếu có thể, cô thật sự tình nguyện mong rằng những việc kia chỉ là một giấc mộng mà thôi. Khi cô tỉnh lại vẫn còn xuất ngoại đi học, vẫn chưa gặp hắn… nhưng là… nhưng là… không phải như vậy…
Cô ở trên giường của mình trằn trọc không yên….
Ở cửa truyền đến tiếng bước chân, ngừng ở trước cửa phòng cô, có người im hơi lặng tiếng đẩy cửa tiến vào. Tiếp đó chậm rãi đi đến bên giường… cô dường như ngửi thấy được mùi vị quen thuộc, là mẹ cô…. Nhưng là thế nào cô có cảm giác sợ hãi không dám mở mắt nhìn…
Tay của mẹ chậm rãi chạm đến khuôn mặt của cô, nhẹ nhàng vuốt ve như vậy… đầu ngón tay tựa như có chút lạnh nhưng như thế lại rất thoải mái. Hồi lâu sau, mới thở dài ước chừng đang nói thầm cô như thế nào lại gầy như vậy.
Lại thật lâu sau, thay cô đắp chăn rồi mới đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Hồi còn nhỏ, cô có lẽ đã có nhiều giấc mộng đẹp, mẹ cũng là vô số lần lại phòng này xem cô như vậy, ôn nhu đắp chăn cho cô… chính là cô không biết mà thôi.
Cô nhẹ nhàng mở mắt ra, trong bóng đêm chỉ thấy bóng dáng cao gầy của mẹ cô, chóp mũi chua xót đến cực điểm, cổ họng như có vị chát tới cực điểm vậy, hơi hơi há mồm nhưng lại không thể thở cũng không thể nói ra được lấy một chữ.
Mắt nhìn thấy tay mẹ đụng vào cánh cửa, trong đầu cô bỗng nhiên hiện lên hình ảnh của nhiều năm trước, tuy rằng nhoáng lên một cái đã nhiều năm như vậy mà lúc này lại nhớ lại, như là sự tình mới phát sinh ngày hôm qua vậy.
Mẹ cô ôm ngực, được cha cô đỡ lấy, mở cửa, chậm rãi rời đi… cô cực lực không khóc, muốn gọi bọn họ nhưng cuối cùng cũng không thể nào mở miệng được. Bởi vì cô biết cô gọi bọn họ cũng không có ích,cô đã làm thương tâm bọn họ như thế nào. Trừ phi cô rời khỏi Tần Mộ Thiên, bằng không lại như thế nào cũng tuyệt đối sẽ không làm cho bọn họ vừa lòng. Nhưng cô yêu Tần Mộ Thiên như vậy, cô không có cách nào mà không cần hắn,…. Cô cho rằng cha mẹ chính là đang giận lẩy, bọn họ thế nào cũng sẽ không thể không thèm để ý đến bản thân mình…
Cô hoàn hồn, từ trên giường bò dậy chạy nhanh đến cửa, từ phía sau gắt gao ôm lấy mẹ, thì thào nói nhỏ, “Mẹ…mẹ, con xin lỗi, thực xin lỗi… đều là Kiều Kiều không tốt, đều là Kiều Kiều không đúng…”
“Mẹ, con xin lỗi… Kiều Kiều hắn là phải nghe lời mẹ nói. Mẹ… con sai rồi, con biết con sai rồi…”
“Mẹ, con xin lỗi… mẹ…”
Mẹ cô cũng không xoay người lại, nước mắt dừng không được mà theo hốc mắt rơi lã chã xuống…