Chương 13
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Thục Anh
Beta: Quy
Môi Evan mấp máy khi cậu ấy thấy tôi chuẩn bị đi ra ngoài vào buổi sáng, nhưng cậu ấy không nói gì với tôi cả.
Đáng lý ra là hỏi tôi sẽ đi đâu, nhưng cậu lại không.
'Chà, cậu ấy luôn thờ ơ.' Cậu ấy từng là một nhân vật mà không quan tâm đến những gì vợ mình làm.
"Evan, hôm nay cậu định làm gì?"
Tuy nhiên, tôi không phải là người sẽ giả vờ rằng không biết nhau. Vì vậy, tôi thử bắt đầu cuộc trò chuyện trong khi chọn quần áo trong tủ.
"Cậu đã ở thư viện suốt thời gian qua, và cậu sẽ lại vào thư viện hôm nay, phải không?"
Cho dù tôi có hỏi câu hỏi nào đi chăng nữa, rõ ràng là tôi nên bình tĩnh để không gây căng thẳng cho cậu ấy.
"Tôi sẽ đi gặp Hiệp sĩ Chỉ huy."
"Hửm?"
"Ngày mai tôi sẽ đến Nhà thi đấu quân sự."
Tôi nghĩ rằng mình đã không đi đến phòng tập thể dục kể từ khi tôi mười lăm tuổi.
"Tại sao vậy?"
"Chỉ là, tôi cảm thấy rất thích kiếm."
"Thật vậy sao?"
Chàng trai thờ ơ trông thực sự hạnh phúc khi nói về điều gì đó mà cậu ấy 'thích.' Cậu luôn lắc đầu khi được hỏi liệu mình có thích đồ ngọt hay không khi ăn hết đĩa tráng miệng mỗi sáng.
"Tôi không biết, nhưng tôi có phải trông rất hợp với các hiệp sĩ không?"
"Sao cơ…?"
"Vậy thì… mặc quần áo thật tươm tất đi. Còn chiếc áo vest này thì sao?" Tôi cười toe toét khi lấy chiếc áo vest xám từ trong tủ ra.
Chọn quần áo cho các sự kiện quan trọng.
Rất dễ để đối xử tốt với Evan. Tôi nghĩ chúng ta nên bắt đầu với kiểu như này!
Dù sao cậu ấy lớn lên cũng sẽ thờ ơ với vợ mình, nhưng lúc này đối xử tốt với cậu là một điều rất vui.
Evan rõ ràng biết rằng mình không được yêu quý, những đối tốt với cô vì cậu cảm thấy có lỗi với cô ấy. Mặc dù gần đây, Evan cho cô thấy rằng cậu không ghét cô, mà còn thấy khá dễ thương nữa.
Tôi tự cười một mình đầy tự mãn sau khi nhìn thấy cậu cầm chiếc áo vest mà tôi đã chọn mà không nói gì.
'Dễ thương thật…'
Và sau đó chúng tôi rời Công quốc sau khi đã ăn mặc phù hợp với Hai hiệp sĩ hộ tống và cô hầu gái Lisa, đi theo chúng tôi ra thị trấn.
'Chà, thật chẳng có ý nghĩa gì khi ra ngoài một mình cả.'
Tôi không rõ hành động tiếp theo của mình sẽ là gì, nhưng tôi biết rằng tôi cần phải quan sát xung quanh.
Tôi dây dưa quanh cửa hàng quần áo, cửa hàng đồ chơi, cửa hàng văn phòng phẩm và cửa hàng trang sức mà không mua được gì.
Lisa và những người hộ tống bắt đầu cảm thấy nhàm chán.
Nhân lúc đã thấm mệt, tôi hướng đến cửa hàng tráng miệng nổi tiếng nhất. Ganache đã trở nên nổi tiếng đến nỗi tôi chỉ có thể mua một chiếc cho mỗi người.
Tuy nhiên, hàng người dài đến mức tôi được khuyên nên đứng thêm một giờ nữa.
"Em thực sự thích những thứ ngọt ngào, vì vậy hãy mua ở nơi này." Tôi nói khi đang đứng ở cuối hàng.
Vì chúng ta chỉ có thể nhận một phần cho mỗi người, nên mọi người cần nhận một cái, được chứ?
"Hãy cứ nói rằng tôi là tiểu thư của Công quốc Icard. Sau đó chúng ta có thể có được nó mà không cần phải xếp hàng."
"Nếu em không đứng trong hàng, chúng ta sẽ bị mọi người chỉ trích. Em không muốn họ mách lẻo với Công tước."
Lisa gãi gãi cằm tiếc nuối nhưng không thể phản bác lại quyết định đầy tính nhân văn của tôi.
Tôi tự hỏi liệu mình đã xếp hàng được khoảng hai mươi phút chưa.
"Ặc, khụ khụ!"
Tôi ho nhưng nhanh chóng đưa khăn tay lên che miệng. Lisa hoàn toàn ý thức được việc tôi thỉnh thoảng ho ra máu nên chạy đến giúp tôi.
"Thiếu phu nhân! Cô không sao chứ?"
"Khụ, khụ, khụ! T... tôi! Khụ! Ổn cả mà…"
Tôi nắm chặt lấy cánh tay của Lisa và thở gấp.
“E..em phải đi… vào phòng vệ sinh…”
"Tôi sẽ đi cùng cô!"
"K... không! Khụ khụ! Ngay cả khi em không thể lấy được nó… Khụ! Làm ơn hãy lấy ba cái."
Lisa dậm chân một cách bất lực, nhưng tôi trừng mắt nhìn mấy tên hộ tống.
"Em sẽ vào nhà vệ sinh. Và chị phải lấy nó."
"N... nhưng mà…"
"Nếu chị chỉ lấy nó cho Evan, cậu ấy sẽ không ăn nó. Chúng ta cần ba người trong số chúng ta ăn nó vì vậy có thể có thời gian uống trà cùng nhau."
Tôi ngừng ho và nói rõ ràng bằng một giọng rất phù hợp.
"Ngay cả khi thiếu một người, điều đó sẽ làm mất thời gian uống trà của chúng ta. Vậy mà, các ngươi vẫn đi cùng với tôi ư?"
"N... nhưng…"
"Nếu không có thời gian uống trà với gia đình chúng ta, thì vốn đã thân thiết hơn một chút kể từ khi đến địa điểm đua ngựa, bây giờ sẽ trở nên xa cách. Điều này quan trọng đối với mối quan hệ của chúng ta đấy."
"Vâng…"
"Sau đó, chúng ta sẽ dần xa cách nhau và trở nên xa lạ. Evan là chồng em, sẽ bị ghẻ lạnh."
"À..."
"Sẽ không có sự kế vị, và sau đó tước hiệu sẽ bị vứt bỏ. Lịch sử của nhà Icard sẽ không còn nữa."
"Và tất cả sẽ là vì cô không mua Ganache*, chỉ vì mọi người theo em vào nhà vệ sinh."
(*: Ganache là một thuật ngữ vay mượn từ tiếng Pháp, dùng để chỉ một hỗn hợp mềm mịn có chứa kem sữa béo (whipping cream) và socola. ...Còn theo quyển Larousse Gastronomique, cách làm ganache xuất hiện lần đầu tiên ở Paris vào khoảng năm 1850. )
"N.. nhưng…"
"Khụ! Khụ...ụ..ụ..ụ! Khụ khụ khụ!"
Hai người vệ sĩ và Lisa thở dài nhìn nhau.
"Khụ khụ khụ! Vậy thì em sẽ— ...khụ! Em sẽ đi vào nhà vệ sinh và đợi mọi người. Khụ! Em sẽ gặp mọi người ở đó…" Tôi chỉ tay về phía trước dòng người đông đúc và nhanh chóng ra ngoài.
Sau khi khuất hẳn tầm mắt của họ, tôi nhanh chóng quay lại con hẻm.
A, tôi bắt đầu nhìn xung quanh.
Bây giờ, tôi đã chuẩn bị sẵn sàng để đáp trả lại một cách nghiêm túc và có một nơi xung quanh đây rất thích hợp để tôi nắm lấy nó.
"Một quán cà phê tối tăm không có biển hiệu phù hợp và chỉ có duy nhất một bức tượng một con ngựa gớm ghiếc trước cửa… Ồ, nó đây rồi!"
Thật may mắn, tôi đã tìm thấy nó trước khi tôi bị lạc. Tôi mở cửa không chút do dự và đi vào.
"Ai vậy?"
Tôi đang ngủ gật trên bàn khi đã vắng khách. Và một ông lão đến gần tôi và hỏi vì sao tôi đang phiền muộn.
"Tôi đến để gặp Sven Vestian."
Tôi cầm một tờ báo đặt trên bàn lên. Trên trang nhất của tờ báo, có hai bức ảnh đại diện của hai người, được viết, 'Hội chứng Black Horse - Ai là nhân vật chính của tình tiết đáng kinh ngạc này?'
Chỉ vào tấm hình của mình trên báo với một nụ cười hồn nhiên, tôi ngó mặt vào.
"Nói với anh ấy đây là tôi. Làm ơn hãy yêu cầu anh ấy đến gặp tôi ngay lập tức."
Ông già đứng dậy ngay lập tức và đi vào bếp, lịch sự dẫn tôi theo.
***
Evan đang nói chuyện riêng với Ludva Di Carto, người chỉ huy các Hiệp sĩ.
Đồng phục của Icardian có hai kiểu dáng, đen hoặc xanh.
Tuy nhiên, thiết kế của đồng phục màu xanh lam quá choáng ngợp đến nỗi mà tất cả các hiệp sĩ, ngoại trừ Ludva đều mặc đồng phục có màu xanh lam.
Anh ta được gọi là 'Ludva đồng phục xanh lam,' vì anh ta chỉ mặc nguyên màu xanh lam. Với mái tóc nâu và đôi mắt đen của mình, Ludva từ lâu đã là người đứng đầu Hội Icardian.
Evan đã từng đứng trên khán đài khi còn ở Học viện. Bộ đồng phục màu xanh lam khiến cậu trở nên nổi bật giữa nhiều người khi trở thành hiệp sĩ trưởng. Khi cậu làm như vậy, sẽ không ai mặc đồng phục màu xanh lam.
"Tôi hiểu rồi. Cậu muốn bắt đầu luyện kiếm vào ngày mai."
Đôi mắt đen láy của Ludva nhìn chằm chằm vào Evan.
"Đúng vậy, Công tước nói tiếp theo cần phải cố gắng." Chân mày Evan hơi chau lại.
Anh ta là người trẻ tuổi đầu tiên trong cuộc thi đấu kiếm. Đó là điều hiển nhiên để thử, mặc dù đó không phải là điều mà các Hiệp sĩ của Công quốc Icard sau này sẽ ở dưới quyền của anh ta, và sẽ thét to.
"Người thừa kế của Công tước rõ ràng là người đã giết Nữ công tước."
Những lời đó đã khiến Evan trở nên cứng rắn hơn.
"Và Công tước không thực sự hài lòng về điều đó. Bầu không khí xung quanh của Công tước cũng trở nên tồi tệ nhất."
Tất nhiên, cậu đã biết mọi người đang bàn tán sau lưng mình về chuyện này, nhưng đây là lần đầu tiên cậu trực tiếp nghe thấy.
"Tất cả là vì cậu."
Evan đột nhiên cảm thấy hơi thở của mình bị rút đi. Ngực cậu cảm thấy khó thở.
"Cậu biết điều đó, phải không?"
Khi nghĩ đến Matilda, người mẹ đã chết khi vừa sinh ra chính mình, anh trở nên lạnh lùng và cứng đờ người.
Cậu nghe nói rằng khi Matilda còn sống và là nữ công tước của Công quốc, bầu không khí hoàn toàn khác so với bây giờ. Người ta nói rằng bà ấy ấm áp như ánh nắng mùa xuân. Cậu đã được nghe một số cuộc đối thoại về bà.
Mọi sự dối lừa đều được hóa thành một điều gì đó vĩ đại, không chỉ Công tước Icard mà tất cả mọi người trong Công quốc đều yêu mến bà sâu sắc.
Tuy nhiên, mọi thứ đã thay đổi kể từ khi bà qua đời. Bầu không khí của Công quốc tối sầm lại, và Công tước Icard bắt đầu nắm lấy quyền lực như một kẻ mất trí. Tuy nhiên, ông trông không được vui vẻ. Trước đây, ông ấy từng nói, 'Tôi không có xu hướng mạo hiểm mạng sống của mình cho sự giàu có và quyền lực.'
Evan lớn lên và bị công tước bỏ rơi, từ nhỏ đã nghe những người hầu của mình thì thầm những lời như vậy.
Khi cậu được gửi đến Học viện, thì cậu cũng đủ lớn để suy đoán ý nghĩa của cậu ấy đối với dinh thự và Công tước Icard.
Những lời của Ludva tiếp sau đó.
"Vì thế cậu không bao giờ có được hạnh phúc đâu."
Bàn tay của Evan ngừng lại khi bản thân đang cố gắng vá lại chiếc áo vest màu xám mà không nhận ra.
"Cậu đã khiến cho Công tước rất cô đơn."
Thực ra, cậu cũng có một chút vui khi Laria chọn đồ cho mình, nhưng cậu chợt cảm thấy tội lỗi khi nghĩ đến hành động đầy âm mưu của cô khi chọn đồ một mình.
'Không có gì hơn là đấu kiếm để thoát khỏi những thứ sai lầm và rèn luyện cơ thể của mình. Kể từ bây giờ, hãy đến đây ngay trước bữa sáng và kể cả khi ăn tối.'
Cậu ấy đang ăn sáng với Laria.
Cậu ấy thích nó, nhưng…
Kể từ khi được sinh ra, Evan đã chậm rãi gật đầu, nghĩ đến việc Công tước sẽ ăn sáng một mình mỗi ngày.
"…Tôi hiểu rồi."
Evan thích kiếm thuật, nhưng không đủ để làm điều đó cả ngày. Tuy nhiên, cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc trả lời anh ta theo cách đó. Không cần biết chức vị của cậu ta cao bao nhiêu, cậu ta chỉ mới mười ba tuổi.
Trong khi đó, không ai nói rằng điều này đã xảy ra với Công tước. Vì vậy, Evan chỉ nghĩ về điều đó một mình, mặc dù được nghe trực tiếp từ người khác là một cú sốc lớn.
Lần đầu tiên trong đời, cậu buộc phải thu mình lại trước một người, cái người nhắm trực diện vào vết thương lòng của mình.
"Tôi sẽ cần sự giúp đỡ của cậu khi cậu trưởng thành. Đó là tất cả những gì cậu phải làm." Lời nói của Ludva khiến anh nhìn xuống.
"Nếu cậu có sự khiêm tốn, cậu không nên tìm kiếm nơi khác."
Evan đã dành nhiều thời gian ở học viện hơn ở Công quốc, vì cậu không thể chịu đựng được lời nhận xét đó.
Đó là một sự thật mà cậu ấy biết rất rõ.
Khi Laria lần đầu tiên nhìn thấy cậu, cô ấy đã mỉm cười trước và nói, 'Hãy cùng nhau sống hạnh phúc.' Vì vậy cậu nghĩ rằng Công tước sẽ hơi khác so với trước đây. Rõ ràng thì cuộc sống hàng ngày của cậu với cô ấy rất thú vị, mặc dù điều đó không đáng phải xảy ra.
Vì cậu mà cha và mẹ mình đã vĩnh viễn xa cách, và ngay cả khi cậu hòa thuận với Laria, mọi người vẫn sẽ đổ lỗi cho cậu như cách Ludva đang làm.
"Hoàng tử."
Evan siết chặt thanh kiếm.
"Trong suốt phần đời còn lại của mày, mày phải chịu bất hạnh như chính mày, ngay cả khi chìm sâu trong bóng tối."
──────────────────────────────────────────────────