Chương 11
~Phần 2 – Tìm kiếm Sioux~
Nhóm dịch Thiên Sơ Các
Trans: Thục Anh
Beta: Quy
Sau khi cô trở về Công quốc với tấm séc trên ngực, tin đồn lan nhanh như việc cháy rừng vậy.
Lisa đến dọn dẹp đồ trang trí, đã cài thứ gì đó lên tóc cô, mỉm cười rạng rỡ và nói.
"Ôi, Laria…! Chị nghe nói em đã thắng một số tiền lớn."
"Vâng, em đã rất may mắn đấy ạ."
Lisa là một người giúp việc kỳ cựu đã làm việc tại Công quốc từ khi cô ấy vẫn còn nhỏ.
Cô ấy luôn bình tĩnh, và đôi tay của cô ấy rất chắc chắn, sẽ không bao giờ tỏ ra lo lắng. Có thể cảm nhận được ánh mắt chuyên nghiệp mỗi khi cô ấy đặt quần áo vào phòng của chúng tôi.
"Cảm ơn, Lisa. Thật ra trước đó, em nghĩ chị sẽ xuất hiện trên báo vì khiến em trông quá xinh đẹp đấy."
Lisa là một người rất chăm chỉ, và thích giúp cô chọn quần áo và phụ kiện khi cô không có nhiều thời gian ra ngoài.
Cô ấy có tính cách điềm đạm đến mức trông có vẻ nghiêm nghị, nhưng cô ấy chắc chắn là một người chăm chỉ.
"Tất cả mọi người mà em đã gặp đều nói rằng em trông rất kiều diễm ấy."
Thì có thể là đúng hoặc không, nhưng dù sao tôi vẫn nhận được lời khen.
"Đúng vậy, Laria mặc đồ đỏ trông rất hợp."
"Em đã nhận được một chiếc cà vạt màu đỏ từ Evan, vì vậy mọi người đều nói nó hợp với em. Chắc hẳn họ nghĩ nó thật dễ thương vì bọn em là một cặp."
"Chị cần nói chuyện với quản gia và xin thêm một ít tiền. Chị sẽ đặt thêm những chiếc váy đỏ. Đôi mắt của em có màu đỏ, vì vậy họ phải nghĩ rằng đó là một sự kết hợp hoàn hảo."
Lisa nhìn tôi trong gương một lần nữa như thể cô ấy tự hào về đôi mắt của mình và sau đó chuyển chủ đề.
"Nhưng em sẽ tiêu tất cả số tiền đó vào việc gì?"
"Chậc."
Laria không để mất cảnh giác vì Lisa có thể là gián điệp mà Công tước Icard cử đi.
"Kiếm được tiền khá dễ dàng, vì vậy em sẽ chi tiêu nó vào những việc hợp lý."
Rõ ràng là đã ghi chép việc cô đã tiêu rất nhiều tiền mà mình đột nhiên nhận được.
Vì vậy, cô quyết định sẽ uốn lưỡi bảy lần trước khi nói hơn là chỉ kể những điều vô ích.
"Em đang nghĩ đến việc mang nó đi và quyên góp nó."
"Ồ, cho nơi nào?"
"Em không chắc lắm. Em sẽ phải tốn rất nhiều thời gian đấy."
Lisa nói với vẻ ngưỡng mộ hiện rõ trên khuôn mặt, rồi cô ấy thì thầm, khiến lời nói nhạt nhòa đi.
"Chà… một đứa trẻ mồ côi, ốm yếu không có tiền…"
Đứa trẻ mồ côi nghèo khổ, ốm yếu ấy là tôi, nên tôi không nói dối. Nghĩ kỹ thì cuộc sống trước kia của tôi cũng vậy. Cha mẹ tôi không ở đó, tôi không có tiền và thường xuyên bị ốm.
Lý do khiến tôi cảm thấy tội nghiệp cho Evan là vì cậu ấy đã đứng một cách vô cùng đơn độc trong lễ tốt nghiệp. Lễ tốt nghiệp của tôi cũng không phải là một kỷ niệm đẹp vì tôi không có ai để ăn mừng cùng.
"Tiểu thư, em thật tốt."
"Cứ gọi em là Laria. Tiểu thư nghe có chút ngượng ngùng ấy ạ."
Lisa cười khi cô ấy cởi cúc áo sau của tôi ra, sau khi cô ấy đã sửa sang xong mái tóc.
"…Bà Matilda quả là một người ấm áp."
Bạn của mẹ tôi, Nữ công tước.
Lisa tiếp tục với giọng hơi buồn.
"Họ đã từng quyên góp rất nhiều ở đây đó."
"Em biết mà."
"Em thật may mắn khi có được một người mẹ. Theo một cách nào đó, bà ấy rất giống em, Laria."
"V... vậy sao?"
"Dường như, bà ấy cũng đã nói rằng tước hiệu 'phu nhân' khiến cho bà cảm thấy khó xử, và sau đó bà ấy bảo chị hãy gọi bà ấy là Matilda."
Thoạt nhìn, Matilda dường như trông là một người hoàn toàn khác với tôi, nhưng khá tình cờ khi cô ấy lại có cái nhìn như vậy đối với những người khác.
"Nếu bà Matilda còn sống, bà ấy sẽ…"
Lisa nói với một nụ cười đượm buồn.
"Bà ấy có lẽ sẽ thực sự chăm sóc cho em, Laria."
"Bà ấy sẽ?"
"Tất nhiên, có một thế giới khác biệt giữa Matilda và Công tước khi bà ấy ra đi… Ôi trời."
Lisa thì thầm nhưng ngạc nhiên về sự hiện diện mà cô cảm thấy bên trong căn phòng. Sau đó, cô ấy im lặng và thì thầm.
"Cậu ấy có bên trong này không?"
Căn phòng mà Evan và tôi ở chung khá rộng rãi.
Không có vật cản, nhưng có một phần chia cắt bên trong và bên ngoài.
"Vâng. Em đã nói với Evan đừng đến vào lúc này vì em đang thay đồ."
"À…"
"Sao vậy?"
Lisa mím chặt môi như thể cô ấy khiến nó trượt qua miệng.
"Chỉ là… chị ước gì chị đã không nói về người mẹ quá cố của cậu ấy trước mặt cậu ấy như thế này."
Điều này không gì khác ngoài một lời khen dành cho mẹ cậu ấy.
Chậc, mọi người ở đây đã nói rất nhiều về Matilda một cách kỳ lạ.
Có lẽ bởi vì bầu không khí của nhà Công tước hoàn toàn khác khi cô ấy còn sống và khi cô ấy ra đi.
Khi tôi đang lén ăn trái Ocrasia trong nhà kính, những người hầu và người giúp việc thường không nhận ra sự xuất hiện của tôi và thường nói 'Khi Matilda ở xung quanh...'
"Đó không phải lỗi của Evan khi bà Matilda chết…"
Công tước Icard, người duy nhất có thể nói và an ủi cậu ấy thì đã im lặng và để Evan một mình.
Đây không phải là những gì cô ấy đã trải qua, nhưng cô ấy vẫn cảm thấy rằng Evan không có ở đó.
"Bây giờ, em có thể tắm rửa và thay đồ."
Lisa khẽ thở dài, không giấu được vẻ khó chịu của cô.
Evan đang đọc sách mà không hề có biểu cảm gì như khi anh vào phòng sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay bộ quần áo mặc ở nhà.
Tôi chắc chắn cậu ấy đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi, nhưng cậu ấy không nói gì cả.
"Lại đọc quyển sách đó à? Cậu chỉ toàn đọc những cuốn sách khó hiểu."
Cô đã nói chuyện với cậu ấy trước. Evan gật đầu mà không thèm nhìn cô.
Cô nằm xuống giường và liếc nhìn Evan.
Thực ra cô không có quá hiểu về Evan Icard. Trong bản gốc, Evan được gọi là nam phụ.
Còn cô chỉ là một vai phụ không tồn tại.
Một vài câu nói từ cậu ta cũng không. Cậu ấy luôn như vậy có lẽ vì cậu thờ ơ và không làm gì cả.
'Cậu ấy giống như một khách mời hơn là một diễn viên phụ.'
Cuộc hôn nhân của cậu và Laria kết thúc chỉ bằng một dòng chữ. Anh ấy không khóc, dù chỉ một chút.
Vậy làm thế nào mà Seymour, vốn là một thường dân, lại có thể vươn lên cao đến vậy?
Đến mức mà Công chúa Elaine đã yêu anh ta?
"Cậu kém tuổi hơn tôi, nhưng cậu thật tuyệt vời."
"Tôi đã đọc cuốn sách này khi còn nhỏ."
Evan bình tĩnh trả lời.
"Đây không phải là nhiều."
"Thế à?"
Tôi đứng dậy khỏi giường và nói tiếp.
"Được rồi, tôi sẽ không làm điều gì đó tuyệt vời từ bây giờ trở đi."
Tôi đã hồi phục rất nhiều, nhưng tôi không thể nói rằng mình khỏe mạnh, vì tôi đã kiệt sức mất rồi.
Khá là phi lý khi đến địa điểm đua với thân hình như tờ giấy này.
Evan thì thầm khi anh ngáp và trùm chăn.
"…Cậu không cần phải cứng đầu như vậy đâu."
Cô chớp chớp mắt.
Evan tiếp tục nói những lời ủ rũ.
"Tôi khá là vô tâm đấy."
Anh dễ thương đến nỗi mà cô ấy kìm lại tiếng cười của mình bằng cách mím chặt môi.
Trong thời thơ ấu của mình, Evan dường như giả vờ lạnh lùng thay vì trở nên thẳng thừng.
"Chà… Tôi không nghĩ mình có thể gắn bó với Công tước khi mà mọi người nhớ bà Matilda."
Đây không phải lỗi của ai cả, mà đây là tình huống khiến họ phải thu người lại một cách kỳ lạ.
Và cô ấy yếu đuối đối như một đứa trẻ sợ hãi. Cô ấy muốn đối xử tốt với Evan, khi cậu đã phải trải qua rất nhiều điều.
"Chậc, không chỉ cuốn sách mà hôm nay cuộc đua ngựa cũng rất tuyệt. Gấp mười chín lần lận!"
Cô vừa nói vừa ngáp.
"Tớ thật may mắn khi có được số tiền nhiều như vậy, nhưng việc tìm hiểu của cậu rất tốt đấy. Trông cậu thậm chí còn tuyệt vời hơn là đằng khác."
"Được rồi…"
Cô cười toe toét trong lòng khi thấy gáy của cậu ấy dần đỏ bừng. Cậu rất đáng yêu khi tỏ ra ngại ngùng.
"Nhân tiện, hôm nay cậu có vui không?"
Cô đã không thể chiến thắng được cơn buồn ngủ dâng trào và lầm bầm lần cuối.
"Tớ ước chúng ta có thể đi chơi cùng nhau thường xuyên hơn."
Nó thật là thú vị.
Thật là tuyệt khi đi cùng Công tước Icard và được chỉ dẫn đến ngồi hàng ghế VIP, mọi người đều thân thiện với tôi, và khen ngợi tôi hết lời, gọi tôi là
thiếu phu nhân của thiếu gia Icard.
Họ đã nhử mồi bằng tiền mặt, nhưng mùi vị của quyền lực cũng rất ly kỳ.
Đi chơi với Công tước cũng thật vui, người hành động như một con ma mỗi ngày và ăn mặc đầy sang trọng khi bước ra ngoài.
Bởi vì trước đây cô chưa từng sống một cuộc sống như thế này.
Điều tuyệt vời nhất bây giờ là cô đã có ai đó.
Ngay cả khi đó là Công tước Icard sau này có thể giết cô ấy, và Evan sẽ không hề động lòng nếu cô ấy chết.
Lúc đầu, cô dự định đi một mình, nhưng rủ Evan và Công tước Icard đi cùng có vẻ là một lựa chọn tốt.
Cô cảm thấy ổn một cách kỳ lạ khi người khác nói với cô rằng đây là một gia đình ấm áp.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, có vẻ Evan đã gật đầu đồng ý.
──────────────────────────────────────────────────