Thiên Phượng năm thứ ba mươi bảy. Lãnh Tuyên đế băng hà.
Cùng năm này, thái tử Lãnh Nặc lên ngôi, hiệu Lãnh Hạo đế. Lãnh Hạo đế lên ngôi năm mười sáu tuổi, là hoàng đế thứ ba của Thiên Phượng cũng là người trẻ tuổi nhất lên ngôi.
Từ khi cùng tiểu quỷ có quan hệ kia, tiểu quỷ đêm đêm đều dính lấy ta. Phòng ngủ của ta vốn là cái phong nhỏ cũng bị chuyển đến long sàng của y đối với bên ngoài nói rằng ở gần tiện chăm sóc ai đó khiến ta trở thành chuyên chúc ngự y của người nào đó. Hàng đêm sênh ca, chỉ thương cảm cho thắt lưng của ta.
Ngày hôm nay lại ngủ đến khi mặt trời lên cao mới tỉnh lại. Mỗi ngày tiểu quỷ vào triều ta thì ở tẩm cung buồn chán xem sách, viết chữ giết thời gian chờ y đến. Y đến rồi lại làm chuyện kia. Thật giống phi tử y dưỡng chỉ chờ y đến sủng hạnh. Ta tự giễu cười cười, tất cả chẳng phải đều là mình cam tâm tình nguyện sao? Lại lật y thư trong tay.
Tiểu An, “Bính” “Xin lỗi Nhược đại ca, thái hậu muốn gặp ngài!”
Ta nhăn mày, thái hậu? Là thời gian này hạnh phúc đến độ đã quên hết mọi thứ xung quanh mình rồi sao. Đúng vậy, trong cung này khắp nơi đều là tai mắt của người ta, chỉ một chút việc sao thái hậu lại không biết chứ? Cái gì phải đến cuối cùng sẽ đến, đối mặt chứ? Nhưng ta sẽ không rời bỏ Lãnh Nặc, dù cho nàng là mẫu thân của y cũng không được, trừ phi
“Hảo, ta thay y phục rồi ra liền.” Buông y thư ta bình tĩnh nói với Tiểu An.
“Thị.” Tiểu An lui ra ngoài.
Ta thay một kiện trường sam nguyệt ba, vấn tóc lên, ra khỏi thư phong. “Công công hãy dẫn đường đi.” Đối với lão nhân chờ ngoài của nói.
Có thể sinh tồn trong cung thì sẽ không phải người bình thường. Thái hậu. Nữ nhân có địa vị trong cung cao như vậy thì càng không phải tầm thường. Ta quỳ trước mặt nàng, nàng bình thản uống trà,cho ta một đòn phủ đầu. Trong lòng cảm thấy thật buồn cười. Dường như mẫu thân đang xử lí hồ ly tinh dụ dỗ nhi tử của mình, đáng tiếc là một nam nhân, vậy coi như nam hồ ly tinh là được rồi. Ta còn đang miên man suy nghĩ, bên này thái hậu đã nâng cái đầu cao ngạo lên.
“Ngươi chính là ‘nam sủng’ của hoàng nhi? Không phải trông cũng thường thường sao? Có cái gì có thể hấp dẫn hoàng nhi như thế a?
Nữ nhân này bồi thêm hai chữ ‘nam sủng’, nếu là trước đây ta chắc chắn sẽ ly khai Lãnh Nặc, nhưng hiện tại? “Thái hậu không nên nghe tiểu nhân nói bậy. Hoàng thượng anh minh sao có thể bị một ngự y mê hoặc chứ? Thỉnh thái hậu minh giám!”
“Ngươi! Hảo! Hảo! Vậy Nhược ngự y hảo hảo chăm sóc thân thể của hoàng nhi, hoàng nhi ngày ngày vì nước làm lụng vất vả, may mà mười ngày sau sẽ nạp phi. Đến lúc đó có Mẫn nhi chăm sóc ta cũng an tâm một phần.”
Y muốn nạp phi! Như sét đánh giữa trời quang, toàn thân ta cương cứng không thể nhúc nhích.
“Hoàng nhi nạp phi rồi, sẽ vì hoàng triều khai chi tán diệp. Kéo dài hoàng mặc, Nhược ngự y, ngươi nói có phải hay không?” Thái hậu đi tới trước mặt ta. Dùng chân đá đá vạt áo ta.bg-ssp-{height:px}
Ta tỉnh lại một chút: “Vâng. Đương nhiên. Thái hậu còn có việc gì không? Nếu không có, xin thứ cho nô tài thân thể không khỏe xin cáo lui trước.”
“A, thân thể ngự y không khỏe sao? Cần phải cẩn thận chứ. Trước khi Mẫn nhi đến còn nhờ ngự y hảo hảo chiếu cố hoàng nhi chứ? Vậy lui về đi. Ha ha”
Ta mông mông lung lung ra khỏi Trừ Tường điện của thái hậu. Tiểu An ở ngoài cửa vừa nhìn thấy ta liền chạy tới “Nhược đại ca? Ngươi không có việc gì chứ? Nhược đại ca Nhược đại ca!”
Lòng ta vừa chua xót vừa đau khổ, tiểu quỷ muốn nạp phi. Cuối cùng vẫn không thuộc về ta, ta còn cho rằng có thể lừa mình dối người lâu một chút, không nghĩ tới nhanh thế này. Ta nên làm gì bây giờ? Thực muốn khóc lóc như một nữ nhân, nhưng khóc rồi thì sẽ có ích lợi? Ta không thể sinh hài tử kéo dài hậu đại chẳng phải là một sự thực bất biến sao? Tiểu quỷ là hoàng đế, không thể không sinh hài tử. Ta nên làm gì bây giờ? Ta có thể làm gì đây?
Một đường Tiểu An dẫn về tẩm cung của tiểu quỷ vẫn xuất thần. Đến khi tiểu quỷ vỗi vã trở về thấy mình đang chìm đắm trong thế giới ngây ngây ngốc ngốc của bản thân.
Tiểu quỷ ôm lấy cổ ta kéo tới kéo lui nói: “Đại thúc, ngươi làm sao vậy? Đang giận ta không bồi ngươi sao?”
Một tiếng đại thúc kéo hồn ta về “Tiểu quỷ, ngươi ngươi không phải rất thích tiểu hài tử sao?”
“Tiểu hài tử a? Nhỏ nhỏ mềm mềm rất khả ái nhỉ?” Tiểu quỷ hướng mặt tới.
“Ha hả ” Ta cúi đầu cười vài tiếng, “Không phải ngươi cũng chỉ là tiểu hài tử sao?”
“Ai nói ta vẫn còn là tiểu hài tử!” Tiểu quỷ không phục nói, với tay kéo y phục của ta.”Cho ngươi xem ta không phải tiểu hài tử.”
“Ân ngươi điểm nhẹ chậm chậm một chút a ”
Một phòng kiều diễm.
Để ngươi vui vẻ mà lại là chuyện ta không làm được vậy để cho người khác đến làm thay đi.
Chỉ cần ngươi còn yêu ta là đủ.