Bởi Vì Là Anh...

chương 23: sinh con

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Tuyết, Chúng ta về nhà đi!" Thượng Quan Liệt nắm tay Mộ Tuyết, bình tĩnh nhìn cô nói.Mộ Tuyết nhìn hai mắt Thượng Quan Liệt đã không còn không có nhiệt độ, không còn không có tiêu cự, không còn âm u, trầm lặng giống như trước nữa.

Thì cô đã biết, Thượng Quan Liệt đã có sức sống trở lại, không còn giống như trước kia nữa.

Mà là một Thượng Quan Liệt sống sờ sờ, có cảm giác, có nhiệt độ, hơn nữa sẽ càng ngày càng tốt lên..."Được, về nhà thôi." Mộ Tuyết nhìn vào đôi mắt chứa đựng toàn hình bóng mình của Thượng Quan Liệt khẽ nói với anh.Trong nghĩa trang gia tộc Thượng Quan, Thượng Quan Hoằng, Thượng Quan Liệt, Mộ Tuyết và chú Toàn cùng nhau đến bái tế người thân của nhà họ Thượng Quan.Ông cụ Thượng Quan ngồi xổm ở trước phần mộ của con trai ruột rất lâu không nói gì cả."Trạch Nhi, cuối cùng Tiểu Liệt cũng có được hạnh phúc của riêng nó, chúng ta cũng không cần phải lo lắng cho hạnh phúc Tiểu Liệt nữa.

Đứa bé kia trải qua nhiều thống khổ như vậy đều là do sai lầm của chúng ta năm đó." Hai mắt Thượng Quan Hoằng ướt át, kể ra đối với cháu trai ông thấy rất hổ thẹn, đối với con trai lại thấy vô cùng áy náy.

Bây giờ ông đã là một ông lão hơn sáu mươi tuổi.

Đối với ông mà nói, từ lâu tài phú, danh lợi đã bị xem là gió thoảng mây bay, lo lắng duy nhất của ông lúc này chính là hạnh phúc của cháu trai ông."Nếu như năm đó ba đón Tiểu Liệt về sớm một chút, thì nó sẽ không mắc chứng tự kỷ, cũng sẽ không chịu nhiều khổ sở như vậy.

May thay, hiện tại, hết thảy đều tốt.

Thằng bé có Mộ Tuyết ở bên cạnh rồi.

Mộ Tuyết là một đứa trẻ tốt.

Sau này con bé sẽ bảo vệ Tiểu Liệt, sẽ không để Tiểu Liệt lại một mình." Ông chỉ có một niềm hy vọng duy nhất, đó là cháu trai ông được hạnh phúc tới già."Ba à, con là Mộ Tuyết, là vợ của Liệt ạ." Mộ Tuyết đứng phía sau, Thượng Quan Liệt vẫn đỡ lấy cô, tay của bọn họ vẫn nắm chặt lấy nhau, mười ngón quấn quýt, đan chung một chỗ."Con sẽ luôn luôn ở bên anh ấy.

Sẽ không bỏ anh ấy lại một mình.

Cũng sẽ không khiến anh ấy phải đau lòng, khố sở." Mộ Tuyết hứa hẹn sẽ sống tốt và nói."Anh sẽ ổn thôi." Thượng Quan Liệt chỉ hứa hẹn với một mình Mộ Tuyết.Nửa tháng sau đó, trong phòng sinh ở trung tâm thành phố, là cả một mớ hỗn độn...Người thừa kế thứ tư của nhà họ Thượng Quan sắp chào đời, Mộ Tuyết đã vào phòng sinh, đau đớn một ngày một đêm.

Có lẽ cục cưng tựa như rất bướng bỉnh không chịu đi tới thế giới này một cách dễ dàng.

Cục cưng bé nhỏ vẫn không chịu đi ra, quyết tâm dằn vặt mẹ mình và người đàn ông được gọi là ba đang ở ngoài cánh cửa kia một trận.

Chỉ là Mộ Tuyết đã chịu đựng quá lâu, không biết tình hình như thế nào.

Thượng Quan Liệt đứng ngoài cửa phòng sinh không nhúc nhích, giống hệt như pho tượng vậy.

Chỉ có nhìn vào sắc mặt trắng xám của anh mới có thể nhìn ra được anh đang căng thẳng và lo lắng tới cỡ nào.

Trong phòng sinh là người vợ anh yêu nhất, cô ấy đang vì anh mà phải chịu đựng từng cơn đau đớn khi chuyển dạ.

Ngoài phòng sinh, anh cũng không thể làm được cái gì, ngoại trừ chờ đợi cũng chỉ có chờ đợi không hơn.

Mộ Tuyết vì đau đớn mà hét lên từng tiếng kêu thảm thiết.

Lúc mới bắt đầu anh còn có thể nghe thấy từng tiếng hét rõ ràng của cô, nhưng đến lúc này có lẽ cô đã gần như không còn chút sức lực nào để hét nữa."Tiểu Liệt, con đã đứng cả một ngày một đêm rồi, mau ngồi xuống đi!" Cùng chờ đợi ở bên cạnh anh, ông nội của anh mở miệng khuyên bảo.

Từ khi Mộ Tuyết được đẩy vào phòng sinh đến giờ, cháu trai ông không hề làm gì cả chỉ đứng yên không nhúc nhích, một hớp nước chưa uống, một miếng cơm nhỏ cũng chưa ăn.Rất lâu sau, trong phòng sinh cũng không có tiếng kêu của Mộ Tuyết truyền ra.

Lẽ nào...!Thượng Quan Liệt đột nhiên chạy về phía cửa lớn của phòng sinh, muốn xông vào đó tìm vợ của mình.

Đột nhiên..."Oa, oa, oa" một tiếng khóc vang dội khiến cho những người đang có mặt ngoài phòng sinh phải ngưng thần nín thở.

Ra đời rồi, người thừa kế thứ tư của gia tộc Thượng Quan đã ra đời.

Cuối cùng đứa con của Thượng Quan Liệt và Mộ Tuyết cũng không chơi trò trốn tìm với ba mẹ bé nữa.

Cuối cùng cũng chịu đi tới thế giới này, không tiếp tục dằn vặt ba mẹ bé nữa."Mộ Tuyết..." Một thứ được gọi là nước mắt bỗng nhiên trào ra từ khóe mắt của Thượng Quan Liệt."Chúc mừng cậu Thượng Quan, vợ cậu đã sinh được một bé trai, nặng năm cân ba, là một đứa bé khỏe mạnh.

Cả hai mẹ con đều bình an." Một y tá từ trong phòng sinh đi ra thông báo tin mừng cho người nhà đang đứng ngoài cửa.Thượng Quan Liệt nhanh chóng vọt thẳng vào phòng sinh, vừa vào đã nhìn thấy vợ của mình."Mộ Tuyết, em ổn chứ? Còn đau lắm không?" Thượng Quan Liệt lo lắng hỏi dò Mộ Tuyết vừa mới sinh xong.Mất sức quá nhiều, Mộ Tuyết không có cách nào nói ra lời được, chỉ có thể gian nan nhìn về phía Thượng Quan Liệt mỉm cười một cái, biểu thị mình vẫn còn tốt.

Sau đó dần dần ngủ thiếp đi.

Truyện Chữ Hay