Bồi Tẩm Thừa Tướng

chương 18

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Hoàng thúc, không biết trẫm làm như vậy, có phù hợp với di chỉ của phụ hoàng hay không ni?” Tuy đã bắt Lãnh Thiên Thương nhưng Vũ Quân Kỳ vẫn trấn định tự nhiên như cũ, làm cho ai cũng nghĩ rằng y đối với Lãnh Thiên Thương không có bất luận cảm tình gì.

Đức công công ở nơi nào đó đã sớm bởi vì Lãnh Thiên Thương bị bắt mà té xỉu, Thạch đầu đương nhiên cũng là bộ dạng không hiểu nỗi Vũ Quân Kỳ, thế nhưng Vũ Quân Kỳ tuyệt không để ý đến chất vấn trong mắt những người này, nếu quyết định muốn làm cái gì, y sẽ làm triệt để.

Tuy rằng vẫn không có biểu hiện ra bộ dạng của một người thân là hoàng thượng, nhiều năm qua đều đem tất cả giao cho Lãnh Thiên Thương xử lý, thế nhưng lần này y hẳn là phải học được cách tự mình giải quyết vấn đề không phải sao? Chuyện cảm tình luôn luôn không thể để người nỗ lực, nếu như người kia mệt mỏi, y sẽ mất đi hắn.

Hiện tại hãy để y mình giải quyết vấn đề này, nếu y đã biết được tâm của Lãnh Thiên Thương, sẽ không có đạo lý gì mà phải phong bế tâm của mình, bởi vì y đối với Lãnh Thiên Thương cũng là như nhau.

“Cái này thần không có ý kiến, thỉnh hoàng thượng tự mình định đoạt. Nếu, Lãnh đại nhân không lĩnh thánh chỉ, vậy thỉnh hoàng thượng thay ngài ấy nhận.” Vũ Quảng Trạch đem thánh chỉ của tiên hoàng giao cho Vũ Quân Kỳ xong, liền phiêu nhiên đi xuống khán đài, sau đó tới bên cạnh Vương phi của mình. Cũng không thèm chào hỏi, liền cùng lão bà của hắn cưỡi chung một con ngựa, đảo mắt đã tiêu thất trong mắt mọi người.

“Phụ hoàng, nhi thần hảo hoài niệm ngài a.” Nhìn chằm chằm biểu tượng đại diện cho quyền lực tôn quý màu hoàng sắc chói lọi, Vũ Quân Kỳ giống như nhìn thấy phụ hoàng của mình vì thực hiện được mưu kế mà thỏa mãn tiếu ý. Lần này ngay đến cả nhi tử của mình cũng đem tính toán vào, không biết phụ hoàng ở trên trời có phải là càng thêm đắc ý hay không a.

Chuyện quân chủ Vũ Trạch hoàng triều đem Lãnh Thiên Thương nhốt vào thiên lao, nhanh chóng lan tràn ra trong toàn bộ Vũ Trạch, mọi người ai mà không biết Lãnh Thiên Thương luôn luôn trung quân ái quốc sao lại bị nhốt vào thiên lao giống như địa ngục kia, cho nên các loại lời đồn khác nhau cũng như tuyết bay khắp bầu trời mà rơi xuống toàn bộ Vũ Trạch.

Đương nhiên, thám tử của lục quốc tại Vũ Trạch cũng đem tình báo này truyền về quốc gia mình, toàn bộ kinh đô khác đều là thái độ soi mói, có nơi thì lo lắng cho tương lai Vũ Trạch, đương nhiên cũng có nơi nhìn với thái độ có chút hả hê.

Nếu như Lãnh Thiên Thương xảy ra vấn đề gì, thì rõ ràng là toàn bộ Vũ Trạch cũng có vấn đề theo, đương nhiên đối với những quân chủ có chút dã tâm mà nói thì đây là một cơ hội phi thường tốt, chỉ là đệ nhị đại quốc Lục Cam trong lúc đó lại một mực yên lặng mà không có động tĩnh gì.

“Vương gia hảo.” Thị vệ thấy cư nhiên là Thượng Võ Vương gia giá lâm thiên lao nên đồng loạt hướng Vũ Quân Hà hành lễ, quân đội Vũ Trạch đều phi thường tín phục uy danh của vị Vương gia này.

“Ân, Lãnh thừa tướng thế nào?” Vũ Quân Hà hỏi thị vệ, không biết Lãnh Thiên Thương ở tại thiên lao chuyên nhốt trọng phạm rốt cuộc thế nào rồi. Có được chiếu cố thích đáng hay không.

“Ách, cái này, thừa tướng đại nhân từ lúc tới đây thì không hề ăn bất cứ thứ gì.” Thị vệ cũng rất khó xử, Lãnh Thiên Thương không biết là vì nguyên nhân gì, từ lúc đến nơi đây Lãnh Thiên Thương không hề cùng bất luận kẻ nào nói một câu, cứ như vậy ngơ ngác mà ngồi dưới đất.

Giống như thừa tướng đại nhân đã mất đi sinh mệnh rồi vậy, bọn họ đều cảm thấy sợ, thế nhưng cũng không có cách nào, tuy rằng bọn họ đều rất tôn kính vị thừa tướng nổi danh của Vũ Trạch này, nhưng bọn hắn là thị vệ nhỏ nhoi cũng chỉ có thể ở bên cạnh mà nhìn.

“Nga, bản vương đã biết. Mở cửa lao ra, bản vương muốn vào thăm hỏi Lãnh đại nhân.” Tuy rằng còn chưa có ý chỉ của hoàng huynh, thế nhưng hiện tại hẳn là không còn tức giận a. Hắn cũng biết hoàng huynh keo kiệt kia của hắn là đang tức giận cái gì, chỉ bất quá là bởi vì Lãnh Thiên Thương không thương lượng cùng y mà thôi.

“Thế nhưng, hoàng thượng không cho bất luận kẻ nào …” Lãnh đại nhân bị nhốt vào nhà lao trọng phạm, không có thánh chỉ bọn họ làm sao dám tùy tiện cho người vào thăm a. Nếu lỡ thánh thượng trách tội xuống tới, mạng nhỏ của bọn họ không biết còn có thể giữ được hay không.

“Bản vương lẽ nào ngay cả đến thăm tù cũng bị quản sao?” Vũ Quân Hà vùng xung quanh lông mày càng nhăn lại, sau đó trợn mắt nhìn chằm chằm tên thị vệ kia, làm cho tên kia co rúm lại một chút.

Thiên lao âm u này vẫn luôn là nơi giam giữ trọng phạm, bên trong ẩm ướt dị thường, ánh sáng không chiếu vào được làm cho thiên lao có vị đạo khó có thể chịu được.

Vũ Quân Hà đứng trước phòng giam của Lãnh Thiên Thương, thấy hắn ngồi dưới đất trong phòng giam coi như khô mát, mắt hắn thất thần như nói cho người khác biết sinh mệnh hắn cũng đã mất đi.

“Lãnh đại nhân, ngươi thế nào?” Tuy rằng không biết Lãnh Thiên Thương có trả lời câu hỏi của hắn hay không, thế nhưng dù sao cũng là đồng liêu, hơn nữa bọn họ vẫn luôn đem quốc chính của Vũ gia giao cho Lãnh Thiên Thương, quả thực cũng là người Vũ gia bọn hắn không có lương tâm. Hắn cùng hoàng huynh nháo cho tới nông nỗi ngày hôm nay, kẻ làm đệ đệ đây cũng cảm thấy rất bối rối a.

Lãnh Thiên Thương chỉ là giương mắt nhìn Vũ Quân Hà một chút, sau đó vẫn là bộ dạng không có bất luận biểu tình gì. Hắn biểu tình đờ đẫn cùng dáng dấp tự tin khi hắn chấp chưởng triều chính không biết đã kém đi bao nhiêu rồi.

“Đại nhân không cần lo lắng, hoàng huynh hắn chỉ là …” Vũ Quân Hà muốn vì hoàng huynh hắn giải thích một chút, thế nhưng chung quy cũng không biết phải nói gì, hai người bọn họ trong lúc đó luôn luôn có loại cảm giác như không thể giải thích rõ ràng, tuy kéo dài như vậy nhưng cũng giống như quá yếu đuối không thể nắm bắt được.

“Đã không có, cái gì cũng không có …” Lãnh Thiên Thương cứ như nói mớ, hắn hình như là đang đáp lại lời nói của Vũ Quân Hà, thế nhưng cũng giống như là đang tự nói, hắn gục đầu gục xuống hai chân, sau đó ôm chặt lấy chính mình, bộ dạng như một hài tử thụ thương cùng bất lực trên thế giới này.

Thế giới này giống như là không cần có Lãnh Thiên Thương hắn tồn tại. Tuy rằng là do hắn cự tuyệt việc tuyển phi thế nhưng hắn mong muốn Vũ Quân Kỳ có thể đáp lại hắn, lẽ nào hắn không đáng để người kia quan tâm như thế sao?

Hai người bọn họ lần này là thật sự là không còn bất luận cái gì dính dáng với nhau nữa sao? Cũng tốt, so với việc để cho hai người bọn họ cứ quanh co như thế mà sống cùng nhau, còn không bằng một lần giải quyết cho rõ ràng. Thế nhưng, tim hắn khi thấy người kia kiêu ngạo ở trước mặt mọi người như vậy thì, thì vẫn là rất đau đớn.

Hắn đã từng vô số lần vì y, và quốc gia của y mà nguyện ý hi sinh bất luận cái gì để hoàn thành tâm nguyện của người kia. Thế nhưng, ngay khi người kia lần đầu tiên thông báo chọn việc nghiêm phạt hắn, hắn nghĩ chính mình cũng đã chết đi. Thế nhưng nếu nói là chết thì quá đơn giản rồi, hiện tại hắn chính là sống không bằng chết.

Tâm như đang bị ngọn lửa cực nóng dày vò, không ngừng đau đớn, nhưng lại không tìm được lối thoát. Hắn tình nguyện bản thân là một người không có cảm giác, thế nhưng hắn lại không có cách nào khống chế tâm của mình. Cho dù là hiện tại thân đang ở lao tù, hắn vẫn không có cách nào quên được người kia.

“Vốn đã không có … không phải sao?” Lãnh Thiên Thương hỏi nhà tù không có một bóng người, sau đó hắn nhìn bóng lưng Vũ Quân Hà đi xa, trong phòng giam trọng phạm này chỉ có mình hắn. Bởi năm nay thiên hạ thái bình, mà hắn lại chủ trương dùng nhân từ để trị quốc cho nên thiên lao đã bỏ không rất lâu rồi.

Hiện tại cư nhiên bản thân là người mà biết sao nhiều năm qua lần đầu bị giam vào, xem ra thật sự có chút châm chọc.

“Ra đi.” Nhà tù vẫn là mảnh hôn ám, thế nhưng hắn biết người nào đó lúc này nhất định sẽ đến.

“Thừa tướng.” Thanh Long rốt cục cũng giải quyết xong chuyện an táng vợ mình, sau thời gian làm bạn với vợ trở về kinh, lại đối mặt với chuyện như vậy.

“Đại nhân đã chịu khổ rồi.” Hoa Giang Nguyệt nhìn nam nhân chỉ mới một ngày đã có chút tiều tụy đi rất nhiều, xem ra người bị tổn thương vì tình trong thiên hạ thực sự là nhiều lắm, hắn không phải cũng là một người trong số đó sao? Vợ chết, khiến hắn ngoài cảm giác tuyệt vọng ra thì không còn gì khác.

Thế nhưng Lãnh Thiên Thương là loại chuyện mà vợ vẫn đang sống bên người, loại cảm giác này so với sinh ly tử biệt như hắn còn thương tâm hơn gấp bội. Không biết Vũ Quân Kỳ người này xảy ra chuyện gì, bọn họ rõ ràng có thể cảm giác được hoàng thượng cũng không phải là người không có cảm giác a.

“Ân.” Lãnh Thiên Thương vốn không muốn nhiều lời, sớm không chiếm được sự đáp lại của Vũ Quân Kỳ hắn cũng như đã đánh mất nguyện vọng tiếp xúc với bên ngoài, hắn như mất đi phương hướng không biết bản thân phải làm thế nào để sống sót.

“Đại nhân hãy cùng tiểu nhân đi khỏi đây đi a.” Cái thiên lao này vốn không hoàn toàn bị niêm phong, bởi vì bọn họ ở chỗ này đã sớm ra tay, để phòng ngừa bên ngoài phát sinh chuyện gì, năm đó khi Lãnh Thiên Thương vừa nhận chức thừa tướng. Hắn đã biết cái lão hoàng đế này sẽ không khinh địch như vậy mà để hắn có được con mình.

Thế nhưng cái lão hồ ly này xác thực là tuyệt đỉnh thông minh, hắn lợi dụng chuyện này để thử tâm của Lãnh Thiên Thương, lại để cho Lãnh Thiên Thương đối với con mình chết tâm. Chiêu này không hổ là cáo già mới có thể sử dụng tới.

“Không, ta sẽ ở chỗ này. Ngươi lui xuống đi, các ngươi cũng không được hành động thiếu suy nghĩ.” Hắn vốn không nghĩ tới cần phải có phương pháp gì khác, nếu đã chọn sống như thế này, vậy hắn sẽ dùng cách này để giải quyết vấn đề.

“Hảo, ta đây lui xuống. Thừa tướng đại nhân, phải chú ý thân thể của chính mình a.” Không ăn cái gì thân thể làm sao chịu được ni, cho dù hoàng thượng biết được cũng không nhất định sẽ đến thăm hắn.

Hoàng thượng, đem Lãnh Thiên Thương nhốt vào thiên lao đã năm ngày, thế nhưng không thẩm vấn cũng không đem người thả ra, tất cả thần tử đều đang tò mò không biết hoàng thượng đại nhân của bọn họ cuối cùng là muốn làm gì.

Năm ngày này mỗi ngày Vũ Quân Kỳ đều bình thường vào triều sau khi lâm triều cũng vô cùng nỗ lực tại ngự thư phòng chăm chú giải quyết quốc vụ, là bộ dạng minh quân. Hơn nữa mấy ngày nay Vũ Quân Kỳ xử lý quốc chính cư nhiên cũng rất hợp lý, xem ra hoàng thượng đại nhân lần này là thật sự muốn đem thừa tướng xử lý sao?

“Hoàng thượng, đây là điểm tâm do trù phòng làm, hoàng thượng không có ăn ngọ thiện nên hiện tại mới làm mang đến đây.” Thạch đầu tuy rằng cũng muốn vì Lãnh Thiên Thương cầu tình, thế nhưng hắn không có cách nào a. Một tên tiểu thái giám cũng chỉ có thể làm tốt bổn phận của mình mà thôi.

“Trẫm, không đói bụng, ngươi mang xuống dưới đi.” Vũ Quân Kỳ vẫn cúi đầu phê duyệt tấu chương, y thấy Thạch đầu tiến vào cũng buông tấu chương trong tay, sau đó nhu nhu mi tâm, năm ngày rồi. Thật là dài đăng đẳng a, thế nhưng y còn chưa tìm được lý do đem người kia thả ra.

Y muốn đi thăm người kia, thế nhưng bản thân đúng là vẫn không thể nhẫn tâm. Nếu như đi, y nhất định sẽ nhịn không được muốn đem người kia gắt gao nắm giữ. Ý chỉ của phụ hoàng là muốn y tuyển phi, thế nhưng nếu như y thực sự tuyển phi thì sẽ thế nào, lẽ nào có nữ nhân có thể chịu được y không bao giờ tới hậu cung sao.

“Bẩm, hoàng thượng Thượng Võ Vương gia cầu kiến.” Cung nhân ngoài cửa cao giọng lên tiếng, không biết Thượng Võ Vương gia lúc này lại vào cung cầu kiến là có chuyện gì.

“Ân, truyền. Thạch đầu chuẩn bị trà mao tiêm mà Vương gia thích nhất.” Vũ Quân Kỳ đại khái biết nguyên nhân nhị đệ y tới đây, mấy ngày nay đã có rất nhiều người đến, Vũ Quân Tú cũng tới, Thiết Vọng Nhạc cũng đã tới.

Bất quá Lâm Trạch Tú là kịch liệt nhất, thiếu chút nữa là đã đem toàn bộ thư phòng của y đảo lộn lên hết, thế nhưng cái kia tên cuối cùng vẫn là nhịn xuống, chỉ là vẫn dùng ánh mắt giết người mà nhìn y. Không nghĩ tới Lâm Trạch Tú cái tên này cư nhiên sẽ vì người khác mà không phải nhị đệ lại quan tâm đến nước này ni.

“Thần đệ tham kiến bệ hạ.”

“Ân, Nhị đệ không cần như vậy, huynh đệ trong lúc không ở trên triều không cần lễ tiết như vậy.” Vũ Quân Kỳ thấy thần sắc nhị đệ bối rối, xem ra sự tình không đơn giản như vậy.

“Ngươi nói đi, trẫm nghe đây.”

“Ách, cái kia, ngày hôm qua có người đến vương phủ của thần đệ bái phỏng, nói muốn thần đệ dẫn hắn tiến cung gặp hoàng thượng. Chẳng hay bệ hạ …” ngày hôm qua người kia vừa nhìn là biết không phải tầm thường, hơn nữa người đó cư nhiên không chút chần chờ hướng hắn tỏ rõ thân phận, làm cho Vũ Quân Hà ngây ngẩn cả người.

Không biết người kia đến tìm hoàng huynh là có mục đích gì, thế nhưng vừa nhìn người kia có vài phần giống với diện mạo của Lãnh Thiên Thương, Vũ Quân Hà nghĩ tình thế hình như đã trở nên nghiêm trọng hơn rất nhiều. Nếu như chỉ là đơn thuần là quan hệ của hai người có thể giải quyết là ổn, thế nhưng nếu như liên lụy đến bang giao giữa các quốc gia mà nói ….

“Nga, vậy sao? Chẳng biết là ai muốn gặp trẫm a.” Vũ Quân Kỳ nghe được có người muốn gặp y, y ít nhiều cũng đã đoán được, thế nhưng những người đó rốt cuộc là muốn làm gì ni?

“Hoàng huynh muốn gặp bọn họ sao?” Dù sao cũng không phải người bình thường, tuy rằng hắn ít nhiều đoán được bọn họ tới để làm gì, thế nhưng Lãnh Thiên Thương rốt cuộc đang che giấu cái gì ni, nếu như hắn thực sự cùng những người đó có quan hệ, vậy hắn ở lại Vũ Trạch bọn họ là vì cái gì. Nếu như hắn thật là vì hoàng huynh mới đến, vậy hoàng huynh chẳng phải là quá hạnh phúc rồi sao….

“Đương nhiên, nếu người cũng đã tìm tới cửa.” Nếu không gặp mặt, không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa, y không muốn ngay lúc nghĩ không phương pháp giải quyết mấy vấn đề này lại gặp phải chuyện kia của hắn.

“Thế nhưng, bọn họ cư nhiên mời hoàng huynh đến …” Vũ Quân Hà không biết phải nói yêu cầu của bọn họ như thế nào, tùy tùng của nam nhân kia cũng không phải là một nhân vật đơn giản, cư nhiên có thể phô bày bộ dáng diêm dúa như vậy, hơn nữa có thể ngay lúc chuyện trò vui vẻ mà vô hình giết người, cảm giác làm cho hắn thân là Vương gia có kinh nghiệm sa trường cũng nghĩ bản thân ở trước mặt người kia không có nơi nào có thể ẩn nấp.

“Xuân Noãn lâu phải không? Trẫm đã biết.” Y biết, ở đây dù sao cũng không phải Lục Cam nên hai đó người đương nhiên không thể mạo hiểm, chỉ có Xuân Noãn lâu mới là nơi tối an toàn không phải sao?”Trẫm đã lâu không có đi uống rượu, thật đúng là hoài niệm a. Ha hả “

“Ách, cái này …” hoàng huynh thế nào hình như đột nhiên trong lúc mà trở nên thành thục như vậy, biểu tình bày mưu tính kế căn bản là không giống bộ dạng ngả ngớn thường ngày của y. Cho dù biết hoàng huynh là một nhân vật lợi hại, nhưng thật không ngờ có thể trở nên lão luyện như thế.

Lẽ nào hoàng huynh có tới gương mặt sao? Thế nhưng cả gương mặt này đều thực sự là làm cho hắn sợ hãi a, chính là cảm giác thất kinh.

“Không cần lo lắng, trẫm chỉ là đi gặp lão bằng hữu mà thôi.” Bọn họ coi như cũng hiểu biết a, tuy rằng chỉ gặp qua một lần, nhưng là bọn hắn đều có bộ dạng khá giống với Lãnh Thiên Thương, đương nhiên y cũng sẽ không cảm thấy xa lạ.

“Ân, thần đệ đã biết. Hoàng huynh gần đây không hề …. “

“Trẫm, hiểu ngươi muốn nói gì, nhị đệ không nên lo lắng.” Vũ Quân Kỳ cắt đứt lời nói vừa mới ra miệng của Vũ Quân Hà, y không muốn đàm luận chuyện của Lãnh Thiên Thương, tuy rằng y cũng rất muốn gặp cái kia tên.

Thế nhưng, y là quân vương không phải sao? Nếu đã ngồi lên cái vị trí này, thì y nhất định phải gánh vác một thứ gì đó. Sư huynh đối với vợ hắn chính là bởi vì quá mức nắm chặt nên mới thất bại, thế nhưng y sẽ không như vậy, y không muốn phải thất bại.

“Thế nhưng, thần đệ trước đó đã đi dò xét, người đã không còn ý thức …” Đã lâu như vậy mà không ăn cái gì đến thánh nhân cũng chịu không nổi a, không ngờ Lãnh đại nhân ngoạn khổ nhục kế cư nhiên lại sinh động đến như thế, ngay cả tính mệnh cũng từ bỏ.

“Trẫm không muốn nghe. Cái gì?! Ngươi nói cái gì?!” Cái gì mà gọi là người đã không còn ý thức, không phải chỉ là đang ở trong thiên lao hay sao? Thế nào lại không còn ý thức? Hắn tuy rằng không được hưởng chiếu cố tốt bằng trước đây, thế nhưng thiên lao lẽ nào không có cơm nước sao?

“A, cái kia Lãnh đại nhân vẫn cự tuyệt không chịu ăn cái gì, cho nên …” Thấy hoàng huynh đứng lên với bộ dạng không biết gì, y không phải là quyết mặc kệ sao, thế nào hiện tại lại biến thành bộ dạng vô cùng lo lắng.

“Thạch đầu! Thạch đầu ngươi lăn ra đây cho trẫm!” Vũ Quân Kỳ giống như phát điên hướng cửa điện rống to, tại sao có thể như vậy, cái gì gọi là không còn ý thức? Thế nào lại xảy ra chuyện như vậy, những người đó rốt cuộc là làm ăn cái gì không biết.

“A, hoàng thượng, tiểu nhân tới đây, hoàng thượng ngài có cái gì phân phó, ân …” Thạch đầu chạy ào vào, hoàng thượng thế nào đột nhiên kích động như vậy, đem thừa tướng đại nhân nhốt vào thiên lao cũng không có kích động như vậy a.

“Nói, hắn ăn uống thế nào, sao lại xảy ra cái loại sự tình này!” Những người này chẳng lẽ không đến bẩm báo sao? Nếu như không ăn cái gì, không phải hẳn là nên đi xin chỉ thị của y sao? Dù sao địa vị của người kia cũng không phải gần giống y sao a.

“Ách, cái gì a?” Hoàng thượng rốt cuộc là đang nói ai a, Thạch đầu có chút không hiểu, hoàng thượng kỳ quái như thế đột nhiên nói chuyện không đầu không đuôi, ai biết là ai … a, chẳng lẽ là ….

“Hoàng thượng, tiểu nhân đã bẩm báo qua a, thế nhưng ngài nói không muốn nghe về người kia …. ách …. không phải, là chuyện của Lãnh đại nhân a. Cho nên tiểu nhân đương nhiên không dám tái …” Thạch đầu nói với vẻ mặt ủy khuất, hắn ba ngày trước đã bẩm báo qua a, thế nhưng ngay lúc đó hoàng thượng căn bản là mang bộ dạng không muốn nghe a.

Sao hiện tại lại có cảm giác như là muốn đem toàn bộ hoàng cung ném đi ni?

“Cái gì? Trẫm, thế nào không …. ách … cái kia …” Vũ Quân Kỳ hình như nhớ tới gì đó, vài ngày trước, Thạch đầu bộ dạng hoang mang rối loạn chạy ào vào trong điện, sau đó hắn vẻ mặt sợ hãi, không biết là gặp chuyện gì.

Lúc đó y cho rằng Thạch đầu là được ai đó chỉ thị đến tìm y cầu tình, cho nên y coi như không quan trọng mà nói: “Nếu như là về người kia, trẫm không muốn nghe.”

Cuối cùng, Thạch đầu chỉ có thể ngượng ngùng ly khai, sau đó trong miệng còn thì thầm cái gì mà, “Cứ tiếp tục như vậy sẽ nháo đến chết người a.” rồi rời khỏi Yên Ba điện, lẽ nào người kia từ lúc đó đã bắt đầu ….

Tại sao có thể như vậy?! Người kia sao có thể dằn vặt chính mình như thế….

Thế nào lại có thể như vậy!

=================================

Oài chương này tội Thương ca a, làm khổ mình chi hem biết. Ai~, số khổ mà. Cũng sắp hết rùi, tiếp tục ủng hộ nga các nàng^^, iu tất cả các nàng

Truyện Chữ Hay