Chương : Ngươi thật đức hạnh
Edit: RedHorn
Beta: Gián cung đình
Tiểu nhân sâm lập tức liền tỉnh táo lại, cẩn thận đem mấy miếng bánh quế còn thừa đến bên miệng, nỗ lực tránh thoát kiếp nạn này.
Tiêu Dực thờ ơ không chút biểu cảm, lặp lại lần nữa: "Nghe nói nhân sâm chữa khỏi bách bệnh?"
Tiểu nhân sâm điên cuồng lắc đầu, sợi râu trên không trung vung vẫy: Làm gì có! Ngươi nghe ai nói vậy!
Tiêu Dực khẽ cười, ôn tồn nhỏ giọng ghé sát nó thương lượng: "Chưng hay là kho lên thì tốt đây?"
...Ta còn tưởng ngươi rất tốt bụng ấm áp! Tiểu nhân sâm hoảng sợ nhìn hắn.
Suy tư một chút, Tiêu Dực rốt cục quyết định: "Vẫn là nấu canh đi, bổ dưỡng."
Nấu canh chính là đem mình bỏ vào trong nước nóng hầm mấy tiếng, chờ đến lúc múc ra, chính mình sẽ khô quắt khô queo không còn miếng nước nào nữa!
Một loại hoảng sợ từ sâu trong linh hồn chợt bao phủ đến, tiểu nhân sâm khóc không ra nước mắt, mấy sợi râu nhỏ run cả lên, tức giận trừng mắt người nào đó, tàn nhẫn viết xuống: Đồ vong ân bội nghĩa!
Sau đó lại kích động đùng đùng viết một đống chữ như là di thư: Đồ vô liêm sĩ! Uổng công vừa rồi ta còn nhắc ngươi trong thuốc có độc, ngươi liền muốn ăn ta!?
Tiêu Dực đầy hứng thú nhìn vật nhỏ, không đáp lại nó.
Tiểu nhân sâm chợt nhanh trí, lập tức nói: Nhân sâm không thể ăn bậy, thế chất của ngươi không hợp ăn nhân sâm đâu.
"Hửm?", Tiêu Dực thuận theo hắn: "Thế thể chất bản vương là loại nào?"
Tiểu nhân sâm bắt mạch cho hắn, giả vờ giả vịt chẩn đoán một lúc, bắt đầu càn rỡ: Khí hư vô lực, tì thận suy kiệt, mắc phải bệnh này, ngươi sẽ khó mà cưới được vợ.
(tì: lá lách)
Tiêu Dực: "..."
[Không thể ăn nhân sâm a, bệnh sẽ càng thêm nặng, thân thể sẽ càng không xong]- Tiểu nhân sâm hù dọa
Tiêu Dực tỏ vẻ biết nghe lời phải: "Thế bản vương nên làm thế nào?"
Tiểu nhân sâm đăm chiêu một lát, sau đó nghiêm túc viết trong lòng bàn tay hắn bốn chữ: Uống nhiều nước nóng!
Tiêu Dực: "..."
Thật đáng sợ! Phải mau mau chuồn đi mới được, không thì ngày nào đó người này liền mang mình đi nấu mất. Tiểu nhân sâm trong đầu nhanh chóng xoay chuyển, sau đó nó chỉ chỉ hướng cửa sổ đen thui, ý là: sắc trời không còn sớm, ta phải đi.
Khoa tay múa chân xong liền cẩn thận từng li từng tí lừi về sau vài bước, từ trên bàn nhảy xuống.
Tiểu nhân sâm nhấc chân, một bước rồi lại hai bước, quay người hướng hắn vung sợi râu trong không khí viết: Gặp lại sau!
Đang chuẩn bị xoay người đi tiếp thì bị người nắm eo, nhấc thân thể lên không trung.
[Nhẹ chút, sẽ đứt đoạn mất!] Tiểu nhân sâm uốn éo kháng nghị.
Tiêu Dực giảm bớt lực đạo, một lần nữa đưa nó bỏ vào trong hộp, còn đặc biệt lấy ngón tay ấn nó xuống, lạnh nhạt nói: "Chạy cái gì? Bản vương lại không có ăn ngươi"
Tiểu nhân sâm trong lòng rít gào: Thế nhưng khi ngươi phát hiện uống nước nóng vô dụng, nhất định sẽ ăn ta!!
[Vậy vương gia bắt ta trở về làm chi?] Tiểu nhân tố ỉu xìu viết chữ trên bàn.
Tiêu Dực bình tĩnh nói: "Cùng ngươi đàm đạo".
Tiểu nhân sâm có chút không rõ, ngẩng đầu lên, mông lung nhìn hắn.
Tiêu Dực hắng giọng: "Ngươi ở trong phòng ta ăn bánh ngọt, còn nhìn lén bản vương tắm rửa."
Tiểu nhân sâm nhanh chóng vung râu: Ta có thể bồi ngươi ăn bánh, cũng cho ngươi nhìn ta tắm rửa nè.
Dung Vương điện hạ nhân cơ hội nói: "Tốt!"
Tiểu nhân sâm lúc này mới phát hiện nó không thể lỗ vốn hơn được nữa, vắt óc ngồi nghĩ một hồi, cuối cùng tự giận chính mình mà nằm lại trong hộp.
Dung Vương điện hạ đối với kết quả này rất hài lòng, lại thần thần bí bí nói: "Vương phủ có nuôi mèo, vào ban đêm lại chuyên đi ăn nhân sâm tinh mập mập trắng trắng."
Tiểu nhân sâm quả nhiên run rẩy một phen. Mèo gì gì đó là đáng sợ nhất rồi!
"Ngươi đã thực sự muốn đi, bản vương cũng không tiện ngăn cản" Tiêu Dực lắc đầu một cái, ánh mắt nhìn vật nhỏ có chút tiếc hận, "Sau này hãy còn gặp lại."
Tiểu nhân sâm: "..."
Tiêu Dực không nói lời nào nắm lấy nó hướng phía cửa sổ đi đến, quan tâm nói: "Trên đường đi nhớ cẩn thận một chút, chú ý con mèo."
Tiểu nhân sâm cuống quýt vẫy vẫy râu: Chờ chút! Chờ một chút!! Chốt tồ mát tề!!!
"Hửm?" Khóe miệng của Tiêu Dực có chút cong lên.
Tiểu nhân tố bình tĩnh viết: Bản sâm quyết định không đi nữa...
"Chắc chưa?" Tiêu Dực tốt bụng cho nó cơ hội đổi ý.
Tiểu nhân sâm khẳng định gật đầu liên tục, đám râu ở trên cánh tay người ta nịnh nọt chọt tới chọt lui: Chẳng biết tại sao, bản sâm vẫn luôn có cảm giác muốn cùng ngươi xây dựng tình hữu nghị sâu sắc nha.
Tiêu Dực: "..."
[Vì vậy liền miễn cưỡng cho ngươi chút mặt mũi đi] Tiểu nhân sâm ngông cuồng vênh váo ngẩng đầu.
Tiêu Dực nhịn cười: "Vậy thật thiệt thòi cho ngươi rồi."
[Không sao] Tiểu nhân sâm vung râu, một thân công lao sâu nặng.
Giải quyết xong vấn đề đi hay ở, tiểu nhân sâm dựa vào trong hộp, lười biếng co quắp mấy sợi râu. Cái hộp có chút sứt mẻ, vật nhỏ mới không thèm, tùy ý chỉ chỉ cái giường cách đó không xa: Về sau cái đó là của ta.
Nói xong liên bưng tai nhanh chóng bò đến cái giường mềm mại kia, bá đạo bày chăn nệm ra rồi nằm xuống.
"Vậy bản vương phải ngủ thế nào?" Dung Vương đến bản nháp cũng không thèm phác, bắt đầu kể khổ: "Vương phủ nghèo lắm, không có gian phòng thừa."
Vương phủ mà nghèo a...
Tiểu nhân sâm ngồi phịch ở trên gối đầu, đặc biệt thiện lương mà giúp người nghĩ biện pháp. Suy tư một lúc, ánh mắt dừng lại trên cái hộp của mình.
Tiểu nhân sâm xem xét cái thân hình cao to của Dung Vương điện hạ khẳng định nhét không vừa.
...Lớn lên to cao để làm gì chứ? Tiểu nhân sâm lét lút oán thầm, sau đó bất đắc dĩ thu râu về, cuốn thành một khối.
Tiêu Dực ngồi trên ghế, nhìn dáng vẻ diệu võ dương oai của nó, ưu nhã uống trà.
Không thể không thừa nhận, lớn lên cả người chỗ nào cũng đẹp. Tiểu nhân sâm ngơ ngác nhìn Dung vương điện hạ, nhìn lại mình một thân thẳng ngay đơ, luôn có cảm giác so sánh khập khiễng.
Trong lòng nhất thời chút không phục. Thế là nó nghiêng người sang, dùng sợi râu chống cằm, vểnh cái mông lên, bày ra một cái tư thế xinh đẹp đến bá đạo.
Có người nói, đây mới là dáng vẻ của một lão đại!
Tiêu Dực trong lúc vô tình nhìn thấy cảnh này thì suýt phun nước trà ra ngoài, nhịn một lúc đành phải quay đầu nhìn ra hướng cửa sổ.
Đệ nhất thiên hạ tà mị tiểu nhân sâm nào đó hướng Dung Vương điện hạ vung sợi râu, chỉ chỉ cái giường của hắn.
...Tiêu Dực tâm tình phúc tạp đi tới.
Tiểu nhân sâm chẳng muốn viết chữ nữa, liền ở trong không khí vẽ loạn: Sau này ăn vật gì phải có sự đồng ý của ta, nhân gian đâu đâu cũng có nguy hiểm, hiểu chưa?
Dù Tiêu Dực có thật thông minh, cũng không hiểu tiểu nhân sâm đang viết cái gì, nhưng ở thời điểm như thế này thì cứ tán thành đều không sai: "Nói rất đúng."
Tiểu nhân sâm vui mừng không ngớt: Trước tiên tự giới thiệu một chút.
Tiêu Dực buồn cười, chậm rì rì bán cái nút cho nó: "Không phải ngươi biết bản vương là ai sao?"
Tiểu nhân sâm quơ quơ sợi râu, tức tối: Sao ta biết ngươi là ai được? Mau nói a!
Thế là Dung Vương điện hạ liền khai báo gia thế của mình, xếp hàng thứ mấy, đã từng đọc qua sách gì vân vân.
Tiểu nhân sâm nghe một hồi liền ngủ gà ngủ gật, cuối cùng dứt khoát lăn vào trong chăn, ngủ.
Chăn quá nặng, tiểu nhân sâm bị ép tới khó thở, không thể làm gì hơn là phải thò đầu ra ngoài để hô hấp.
Trong bóng tối, tiểu nhân sâm đâm đâm người bên cạnh: Ngươi xích qua bên kia một xí, sắp đè ta rồi.
"..." Dung Vương điện hạ rời đến mép giường.
Một lát sau, tiểu nhân sâm vẫn là không ngủ được, ở trên thân thể của người kia khoa tay: Sợi râu ta đau quá, ngươi có biết xoa bóp không?
Tiêu Dực mở mắt ra, bình tĩnh nói: "Biết một chút."
Tiểu nhân sâm một đêm nay đã viết thật nhiều chữ, mệt muốn chết, mấy sợi râu thật sự không thoải mái. Nghe như thế lập tức co thân thể lại, ra hiệu cho người ta xoa cho mình.
Tiêu Dực liền xoa xoa cho nó.
Không biết đụng phải nơi nào, tiểu nhân sâm suýt chút nữa nhảy dựng lên, đỏ mặt, sợi râu từ trên xuống dưới chỉ chỉ chính mình: Đây là bụng, đây là chân, những chỗ này không được đụng đến!
Dung Vương điện hạ giật giật khóe miệng, hết sức tận trách né những chỗ kia tiếp tục xoa cho nó.
Tiểu nhân sâm trong tay sờ rất thoải mái, chỉ bé tí như vậy, một tay đã có thể cầm trọn. Thân thể mảnh mai, tựa hồ chỉ cần dùng một chút lực thì sẽ đứt ngay.
[Không được sờ loạn!] Tiểu nhân sâm có chút ngứa ngứa, nhưng sợi râu mệt đến không nhấc lên được, không để là gì khác là đưa chân lên đạp đạp.
"Đương nhiên sẽ không." Tiêu Dực mặt không đỏ tim không đập trả lời, cảm thấy thân thể tiểu nhân sâm đặc biệt nhẵn bóng.
Tiểu nhân sâm được hầu hạ đến sảng cả người, thích ý trờ mình lại: Tiếp tục đấm lưng đi.
Tiêu Dực ngoan ngoãn dùng ngón tay thử ấn xuống trên lưng nó.
Tiểu nhân sâm thoải mái uốn tới ẹo lui, từ nội tâm thốt ra: Ngươi thật đức hạnh.
"...", trầm mặc một hồi, Dung Vương điện hạ bình tĩnh nói: "Quá khen!"
Sáng ngày thứ hai, tiểu nhân sâm cảm giác eo nhức lưng đau, sợi râu đau đến không nhấc lên nổi, cực kì hoài nghi Dung Vương điện hạ thừa dịp mình ngủ mà lén lút đè lên mình.
Nhiều lời cũng vô ích, Tiêu Dực chính là am hiểu sâu đạo lí này, thức thời mà đút cho vật nhỏ nhiều món tráng miệng.
Tiểu nhân sâm lúc này mới ngoan ngoãn núp ở trong lồng ngực, theo hắn đi thư phòng chơi.
Dọc đường, tiểu nhân sâm có thể nói là mở mang tầm mắt. Hóa ra vương phủ thật sự rất nghèo, Vương gia phải chịu khổ sở! Ngói lợp nhạt màu, đất đai cằn cỗi, một đóa hoa cũng không thấy. Thư phòng cũng rất nhỏ, bên trong đềi là các khối gạch lớn nhiều màu chồng chất lên cao.
Dĩ nhiên món tráng miệng vẫn là ăn ngon. Tiểu nhân sâm nằm lên bàn, vểnh chân, ôm món tráng miệng chậm rãi gặm, thỉnh thoảng nhìn Tiêu Dực một chút.
[Tối qua có phải ngươi lén lút đè ta?] tiểu nhân sâm đè tay của hắn, phì phò hỏi.
Tiêu Dực bật cười, gảy tay nó một hồi, dời mắt về lại trang sách.
Tiểu nhân sâm cảm thấy mình bị bơ, phồng hai má, ở trong lòng hừ một tiếng. Chẳng trách chim sơn ca sống hai ngàn năm nói nam tử trên thế gian đều bạc tình lạnh nhạt.
Chán muốn chết. Tiểu nhân sâm tùy ý dựa vào ấm trà trên bàn. Cái ấm trà thật ấm áp, dựa vào rất thoải mái. Tiểu nhân sâm rảnh rỗi không có chuyện gì làm, liền lén bò lên phía trên chơi.
Ở trên ấm trà phong cảm không tệ, tiểu nhân sâm từ trên cao nhìn xuống xung quanh một lần, sợi râu bắt chéo trên eo, cảm giác tư thế hiện tại thật oai hung, trong lòng đột nhiên có luồng hào khí.
Sau đó nó rượt chân một cái, cứ như vậy mà rơi thẳng vào trong ấm trà.
Red: em này chẻ chow quá =]]]]]]]
Hết chương