Chương : Phụ trách làm sao?
Edit: RedHorn
Beta: Gián
Thẩm Lưu Quang yên lặng đi phía sau Tiêu Cẩn bối rối không biết có nên nói gì không.
Một lúc sau, Tiêu Cẩn không nhịn được nói: ''Này.''
Thẩm Lưu Quang: ''...a"
Vẫn là đừng nói gì đi. Sau đó chính là một đường đi trong yên tĩnh.
Dung Vương điện hạ mở cửa ra liền thấy hai người cùng tiến vào, sửng sốt vài giây, sau đó thân mật mà kéo tiểu nhân sâm của mình vào lồng ngực, cực kì quan tâm nói: "Chờ ta có sốt ruột không?"
Tiêu Cẩn bị xem nhẹ một bên: ''...''
Dung Vương điện hạ đem tiểu nhân sâm của hắn ngồi đàng hoàng trên ghế xong mới nhận ra còn có người khác tồn tại, giả dối đến khoa trương: ''Tam đệ hôm nay sao lại rảnh rỗi đến đây vậy?''
Tiêu Cẩn lạnh lùng nói: ''Nghe nói Nhị hoàng huynh bị bệnh nên lại đây nhìn một cái mà thôi.''
Tiêu Dực lập tức biểu thị bản thân hết sức cảm động, hỏi khi nào thì người rời đi.
''...'' Tiêu Cẩn vứt ra một nụ cười rồi ngồi an vị vững vàng trên ghế.
Tiểu nhân sâm từ trước đến nay vẫn luôn lẻ loi một mình, không hiểu lắm cái loại huynh đệ tình thâm này.
''Nhị hoàng huynh lại đổi người bên cạnh rồi sao?'', Tiêu Cẩn hỏi hoàng huynh của hắn, dư quang nhìn sang tiểu nhân sâm đang ngoan ngoãn ngồi trước bàn.
Lần này liền đến phiên Tiêu Dực câm nín.
Thẩm Lưu Quang nằm nhoài lên bàn, giả vờ giả vịt lật lật sách nhưng trong lòng liền lén lút nhớ kĩ câu này.
''Khẩu vị thực ngày càng nhạt nhẽo'', Tiêu Cẩn dừng lại một chút rồi lắc đầu, ''Khiến người ta đoán không ra được.''
....Khá lắm, thân huynh đệ!
Tiễn người đi rồi, Thẩm Lưu Quang ném sách, phá phách đem điểm tâm trong dĩa bẻ đôi toàn bộ nhưng lại không ăn.
Tiêu Dực đóng kín cửa, ngồi vào một bên y, thấp giọng hỏi: ''Tiểu nhân sâm?''
Thẩm Lưu Quang: ''Gì?''
Dung Vương điện hạ kề sát người, hắng giọng: ''Có phải tức giận rồi không?''
''Ta tức giận thì được gì chớ?'', Thẩm Lưu Quang nói rồi nhét một khối bánh ngọt vào miệng.
Tiêu Dực đang đắn đo làm sao giải thích cho y thỏa đáng thì Thẩm Lưu Quang hỏi: ''Những lời hắn nói là thật sự?''
Tiêu Dực lập tức nói: ''Tất nhiên là không phải!''
Thẩm Lưu Quang lúc này mới dừng lại hành động ngược đãi đồ ăn kia, thong dong mà ăn điểm tâm.
Trong phòng yên tĩnh một lúc, trong lòng Tiêu Dực có chút lo lắng, theo y giải thích: ''Ngươi đừng đem những lời của tam đệ coi là thật.''
''A?'', Thẩm Lưu Quang nhất thời chưa kịp phản ứng: ''Lời nào?''
Tiêu Dực nói có chút gian nan: ''....bản vương nhiều lần thay người bên cạnh.''
Tiểu nhân sâm miễn cưỡng ngáp một cái: ''Ta đã sớm quên rồi.''
Tiêu Dực: ''Ngươi không để ý những lời này?''
Thẩm Lưu Quang chống cằm, nói có chút không rõ: ''Vì sao phải để ý? Vừa nghe là đã biết là giả.''
Không nghĩ đến tiểu nhân sâm vậy mà tin tưởng mình, Tiêu Dực có chút cảm động.
''Lại nói'', Thẩm Lưu Quang dựa lưng vào ghế, đung đưa cái chân, ''Vương gia thân thể hư nhược, lấy đâu ra tinh lực mà làm loạn chứ?''
.......Cảm động của Tiêu Dực biến mất không còn một mống...
Trong phòng lại trở nên yên tĩnh, Thẩm Lưu Quang nằm nhoài lên bàn, nghiêng đầu nghịch nghịch bạc (bạc là tiền í)
''Lúc sáng có bị dọa sợ không?'', Tiêu Dực giơ tay vò vò đầu y.
Thẩm Lưu Quang liền nhớ đến ông lão hung dữ kia.
Tiêu Dực cười nhẹ: ''Người kia là sư phụ ta, đã từng cứu mạng của bản vương. Hắn ở trước mặt người ngoài thường làm bộ đoan chính, tính tình lại rất cổ quái nhưng tâm địa rất tốt. Sau này ngươi sẽ biết.''
Thẩm Lưu Quang như hiểu như không mà gật đầu, chớp chớp mắt hỏi: ''Sao đột nhiên lại nói cho ta biết những thứ này?''
Tiêu Dực lại vò đầu y, nghiêm túc nói: ''Đối với vương phi đương nhiên phải thành thật.''
Hai gò má của tiểu nhân sâm lại đỏ lên, cái gì mà vương phi với chả vương phi, có nhất định phải treo bên mép thế không...
Tiêu Dực xoa xoa má y, ánh mắt ôn nhu: ''Còn có vài chuyện, sau này chậm rãi nói cho ngươi biết.''
Thẩm Lưu Quang cúi đầu, không tự nhiên mà nghịch ngân lượng trên bàn.
Tiêu Dực lúc này mới để ý, có chút ngạc nhiên: ''Ngươi lấy đâu ra bạc?''
Thẩm Lưu Quang kiêu ngạo nói: ''Tích góp nha!''
Tiêu Dực ngồi một bên y, trêu chọc hỏi: "Dùng để mua điểm tâm sao?"
"Đương nhiên không phải!", Thẩm Lưu Quang ngẩng đầu lên, nghiêm túc dạy dỗ: "Ngươi chính là không làm việc gì đàng hoàng."
Vậy mà còn công việc đàng hoàng? Tiêu Dực vò vò mái tóc mềm, không khỏi dùng ánh mắt khác xưa nhìn tiểu nhân sâm.
Thẩm Lưu Quang nghiêm túc nói: "Đây là tiền ta dùng để cưới vợ nha."
Tiêu Dực dừng động tác lại một chút, sắc mặt lập tức trầm xuống.
Một hồi lâu sau, Tiêu Dực đè nén hơi thở: "Ngươi coi trọng cô nương nào sao?"
Thẩm Lưu Quang giả bộ bình tĩnh, nỗ lực giấu đi tâm tư bé nhỏ của mình: "Ngươi gấp cái gì? Từ từ đã."
Chẳng biết vì sao mà giờ Tiêu Dực nhìn bạc lại cực kỳ chướng mắt, càng xem càng chướng mắt. Thế là hắn đơn giản đem bạc cướp đi, nghiêm mặt nói: "Tịch thu!"
Tiểu nhân sâm không nghĩ đến có người lại cướp đồ quang minh chính đại như thế, tất nhiên sẽ không chịu, liều mạng đeo bám, thở hồng hộc nói: "Dựa vào cái gì?"
"Ngươi đoán xem?", Tiêu Dực chẳng tốn miếng sức nào để khống chế y, đem người kéo vào trong lồng ngực, siết lấy eo y: "Ngươi nói thử xem, tại sao?"
Ta làm sao biết được....tiểu nhân sâm đỏ mắt lên, ủy khuất vô cùng.
Tiêu Dực ôm chặt người, so với y còn oan ức hơn: "Hôm qua còn cưỡng hôn bản vương, còn đòi làm vương phi?"
Tiểu nhân sâm ở trong lòng thầm nói, cưới Vương gia thì không cần dùng bạc nữa sao?
"Lại nói", Dung Vương điện hạ ở bên tai y nói, "Bạc này nhìn có chút quen mắt."
Thẩm Lưu Quang lập tức phản bác: "Đồ vô lại, bạc trên thiên hạ này đều cùng một dạng mà."
"Thật không?", Tiêu Dực buông người ra, thong dong nói: "Vậy ta hỏi ngươi làm sao tích góp được bạc?"
Thẩm Lưu Quang nghe vậy, quả nhiên có chút lóng ngóng, vô ý thức mà kéo ống tay áo, ấp úng nói: "Nó nằm ở trong phòng đã rất lâu rồi, ở trên còn đầy bụi, không ai quản nên ta liền cầm thôi."
Tiêu Dực búng một cái lên đầu y, đem bạc lấy bỏ vào túi, nghiêm mặt nói: "Ừm, coi như là tiền tráng miệng với tiền phòng đi."
Tiểu nhân sâm bị nghẹn một cục thiệt to, không nghĩ tới có người vô lại như thế, câm nín một hồi mới phun ra được một câu: "Đường đường là Vương gia, sao lại tính toán như vậy?"
Tiêu Dực trả lời hết sức chính trực: "Chính là như thế."
Thẩm Lưu Quang: "...."
Bạc mất sạch, Thẩm Lưu Quang nhăn lại một đống, buồn hiu không nói lời nào, cả người bơ phờ.
Tiêu Dực đến gần xà nẹo xà nẹo =]]]
Thẩm Lưu Quang cũng không né, giống như cam chịu số phận mặc cho hắn khi dễ.
Nhìn người ta lúc này đáng thương thiệt sự, Tiêu Dực cũng không thể làm gì hơn là đưa cho y mấy đồng tiền: "Dùng mà mua điểm tâm."
Thẩm Lưu Quang chộp lấy, đem đếm đi đếm lại mấy phân tiền thương hại kia, thấp giọng lầm bầm: "Thật bủn xỉn...."
Chỉ còn có chút xíu, lúc nào mới có thể thành thân đây? Tiểu nhân sâm có chút phiền muộn.
"Bản vương cũng phải tích góp sính lễ," Dung Vương điện hạ bắt lấy mặt y, tủi thân nói: "Nếu không, vương phi của ta sẽ luôn nghĩ đến chuyện cưới vợ..."
Thẩm Lưu Quang sửng sốt một chút, đỏ mặt mắng: "Ngốc!"
Ngốc chết rồi, tích góp bạc chính là muốn cưới ngươi mà! Thẩm Lưu Quang trừng mắt nhìn hắn, không nói lời nào.
Tiêu Dực nắm tay của y, nói: "Dẫn ngươi đi nhìn xung quanh vương phủ."
.......................
Đông viện của vương phủ có một ôn tuyền thiên nhiên. Bốn phía được cây xanh cao lớn vây quanh, thanh tịnh tao nhã, sương mù vờn quanh phảng phất như tiên cảnh.
Ngươi tự mà ngắm xung quanh đi!! Thẩm Lưu Quang một thân trần truồng lén lút thầm oán.
Nhìn Tiêu Dực nhắm hai mắt, Thẩm Lưu Quang liền che tiểu Quang Quang lại, đến gần liếc trộm cái ấy ấy của Tiêu Dực.
Tiêu Dực: "..."
Thẩm Lưu Quang vẫn lớn mật nghiêng đầu, chớp chớp mắt nhìn.
Tiêu Dực: "Khục..."
Thẩm Lưu Quang liền hoảng sợ thu cái đầu mình về, trong miệng thì làm bộ không thèm để ý nói: "Nhìn một cái thì có sao đâu? Hẹp hòi..."
Người kia nửa ngày vẫn không nói gì, Thẩm Lưu Quang có chút lúng túng, ấp a ấp úng nói: "Nhìn cũng có chút giống nhân sâm, tò mò ghê..."
Tiêu Dực rốt cục mở mắt ra, tựa tiếu phi tiếu cười với y.
"Ta", Thẩm Lưu Quang luống cuống bắt đầu bịa chuyện: "Sương mù nhiều quá, không thấy rõ gì hết."
Nói xong, mặt Tiêu Dực đã gần trong gang tấc.
Hơi nước dày đặc như vậy, Thẩm Lưu Quang vẫn có thể thấy rõ màu con ngươi trong mắt hắn, thậm chí có thể thấy rõ chính mình. Đôi mắt kia như vũng nước sâu thẳm, khiến người ta không tự chủ được mà rơi vào.
"Nhìn không rõ?", Tiêu Dực thấp giọng hỏi.
Thẩm Lưu Quang gật đầu cũng không đúng, lắc đầu cũng không xong, bế tắc một cục ở đó.
"Nhìn không rõ thì nhìn lại một chút đi.", Tiêu Dực ngữ khi mang theo vài phần trêu chọc, "Bản vương cũng không phải loại người lòng dạ hẹp hòi."
Thẩm Lưu Quang theo bản năng cúi đầu xuống nhìn, vừa cúi xong lại cảm thấy không đúng lắm, nhanh chóng ngẩng đầu lên thì liền đối diện với ánh mắt của người kia.
Trong nháy mắt miệng đắng lưỡi khô, gương mặt hiện ra màu ửng hồng, không biết là do nhiệt độ hay là ngượng ngùng nữa.
Tiêu Dực sờ lên cổ y, cười nói: "Nhân sâm đều háo sắc như vậy sao?"
Thẩm Lưu Quang bị chọc trúng giữa tâm, thẹn quá hóa giận: "Không nhìn!!"
"Nhìn", Tiêu Dực không chịu buông tha, "Nhìn xong liền nói cho bản vương như thế nào."
Thẩm Lưu Quang quẫn bách đến chỉ muốn vùi mình trong nước nóng, đem mình chết đuối luôn đi: "Cái, cái gì thế nào?"
Tiêu Dực ở bên tai y ám muội nói nhỏ: "Các loại như thế nào, bao gồm có thích hay không."
Thẩm Lưu Quang nghĩ thầm, chẳng lẽ ta lại sợ ngươi. Phải kiên trì đến cùng! Liếc mắt nhìn vật kia, sau đó nhanh chóng thu lại tầm mắt, khí thế ngất trời nói: "Chính là như vậy đó!"
Tiêu Dực: "Là như nào?"
Thẩm Lưu Quang: "Cũng giống như của ta vậy!"
"Ngươi chắc chưa?", Tiêu Dực nghe vậy, không nhịn được mà liếc nhìn tiểu Quang Quang thanh tú kia, "Nói dóc không chớp mắt."
Thẩm Lưu Quang căn bản lúc đầu không thấy cái gì cả, lúc này nghe trong lời nói của hắn có ý khinh thường, không phục phản bác: "Có cái gì mà không giống chứ?"
Tiêu Dực lẳng lặng nhìn người, một lúc sau mới câu môi nở nụ cười: "Vậy tự ngươi cảm nhận đi."
Thẩm Lưu Quang còn chưa kịp hỏi cảm nhận kiểu gì thì đã bị người bắt lấy tay, kéo qua. Vừa mới đụng đến một vật cưng cứng, Thẩm Lưu Quang như bị điện giật mà rụt tay về (vô lý vcl hồi xưa làm méo gì có điện!!! -_- ), mặt đỏ đến tận mang tai: "Làm gì vậy?"
Tiêu Dực chụp lấy eo y, không cho người trốn về phía sau.
Bên hông truyền đến một bàn tay nóng rực mang theo những vết chai nhỏ, mỗi lần trượt qua một tấc liền mang đến một trận cảm giác tê dại không nói nên lời.
Gió nhẹ thổi qua, trên tay nổi lên từng đợt da gà, Thẩm Lưu Quang không nhịn được ôm cánh tay, vành mắt ửng hồng.
Tiêu Dực đưa tay, dùng ngón cái vuốt nhẹ viền mắt y, động tác ôn nhu: "Khóc cái gì?"
Thẩm Lưu Quang chìm người xuống nước đến hết vai, bình tĩnh nói: "Ta đây là lạnh."
"Lạnh ư?", Tiêu Dực không thấy lạnh, theo bản năng xoa xoa gò má y, lòng bàn tay cảm giác ấm áp, lúc này mới yên tâm.
"Tiểu nhân sâm."
Nếu cúi đầu, sẽ nhìn thấy cái vật giống nhân sâm kia, nếu ngẩng đầu, y cũng không muốn đối diện mới đôi mắt của hắn.
Thẩm Lưu Quang không thể làm gì hơn là chia đôi tầm nhìn, đem mắt nhìn lên bả vai hắn "ừ" một tiếng.
Tiêu Dực kề sát bên người y một chút, mặt dày nói: "Ngươi nhìn cũng đã nhìn, sờ cũng đã sờ, phải phụ trách với bản vương."
Thẩm Lưu Quang đã quen với việc người này ngày ngày đều xin y phụ trách, lầm bầm nói: "Nhìn không có rõ, còn chỉ sờ có một xí, có cái gì mà phải phụ trách? Ngươi tính toán chi li với ta làm gì..."
Tiêu Dực tiếp tục mặt dày: "Nhưng bản vương chưa từng bị ai sờ qua."
Xưa giờ chưa từng bị ai sờ qua...
Tiểu nhân sâm xoắn xuýt, bắt đầu cảm thấy mình hình như có chút quá đáng...
Sau một lúc, Thẩm Lưu Quang ngẩng đầu, nghiêm túc hỏi: "Vậy phụ trách làm sao?"
Nói xong cũng chủ động ở trên mặt người ta mổ một cái, đỏ mặt nói: "Như thế này có được không?"
Hết chương