Bối Phụ Dương Quang

chương 100

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trong góc quán, có rất nhiều người vây quanh. Bọn họ đa phần đều là người trong giới nghệ thuật, còn rất trẻ, dáng vẻ rất chính khí, nữ thì cắt tóc ngắn, nam lại để tóc dài, còn có một bộ phận nhìn tương đối trưởng thành, hình như là phần tử trí thức, biên tập gì gì đó, còn có mấy người tựa hồ là thương nhân. Bọn họ rất chuyên chú mà nghe một người nam nhân ở giữa nói gì đó.

Nam nhân kia khoảng chừng bốn mươi tuổi, phong sương đầy mặt, thân mặc âu phục, bên trong là áo lông dê đen, khí chất khiêm tốn nho nhã, con mắt rất sáng sủa, thanh âm trầm thấp, thái độ thong dong, mặt mang nụ cười rộng rãi, vừa nhìn đã biết là chính nhân quân tử.

Giải Ý cùng Giải Tư đi tới, cũng không quấy rầy người đó, chỉ đứng bên ngoài nhìn vào, nghe nam nhân cùng mấy người thanh niên hỏi đáp qua lại.

Giải Tư lặng lẽ ghé vào tai hắn nói nhỏ: “Hắn gọi Từ Âm, là người phụ trách chủ yếu của hội từ thiện giáo dục. Ta nghe bằng hữu nói: Từ Âm nguyên lai là người buôn bán, công ty quy mô cũng không nhỏ, bỗng nhiên có một ngày đại triệt đại ngộ, bắt đầu theo sự nghiệp từ thiện. Hắn mời một người thay hắn quản lý công ty, người kia cũng là phần tử trí thức, rất truyền thống, cẩn thận tỉ mỉ mà giúp hắn kinh doanh công ty, mở rộng nghiệp vụ, sau đó hàng năm đều đem lợi nhuận giao toàn bộ cho hắn đi làm việc thiện. Vài năm nay hắn chỉ chuyên môn làm một chuyện, chính là đầu tư tu kiến trường học tại khu nghèo khó, miễn phí toàn bộ, thu nhận trẻ em tàn tật, vừa học vừa cho ăn ở, còn mời lão sư , duy trì trường học, tất cả đều lấy quỹ từ thiện của hắn ra làm. Ngoại trừ tiền lời công ty của mình, hắn còn vận động quyên góp trên toàn thế giới. Hiện nay mấy quỹ từ thiện ủng hộ có cả người ở Bắc Mỹ cùng Âu Châu. Hắn phấn đấu tám năm, đã tu kiến được trường học, đều tại Tây Bộ, Tân Cương, Thanh Hải, Cam Túc, Tây Tạng. Hắc hắc, tại vùng núi cao xây trường học, tốn hao cũng không nhỏ a. Hắn nói hắn còn muốn tiếp tục làm tiếp, cả đời phấn đấu không thôi. Vĩ đại không? Trước đây ta chỉ biết là có người ngoại quốc làm như vậy, còn tưởng rằng tại Trung Quốc chỉ là kể lại. Không nghĩ tới thật có người như vậy. Ta thực sự rất kính phục hắn. Khó có được hắn quyên tiền ưu nhã hàm súc như vậy, không bắt buộc. Khiến cho người ta thấy rất thoải mái.”

Giải Ý vừa nghe vừa gật đầu. Giải Tư nói xong, hắn mới yên lặng chuyên tâm lắng nghe nhà từ thiện này nói.

Hắn đang kiên trì mà kể lại cho mấy thanh niên không ngừng đặt câu hỏi kia về việc tu kiến trường học tại Tây Tạng, nơi cao hơn mặt nước biển đến m, đường đi gian nguy, phản ứng cao nguyên, lão sư khó mời. Ngoài ra, hắn chỉ thu nhận trẻ em tàn tật, không khỏi khiến cho dân bản xứ bất mãn, hy vọng hắn cũng có thể thu nhận trẻ em khỏe mạnh, mà hắn không đồng ý, bởi vậy gặp khó khăn không ít.

Có một cô gái khờ dại hỏi: “Vì sao không thu trẻ em khỏe mạnh vậy?”

Từ Âm mỉm cười: “Tài chính chúng ta hữu hạn, chỉ có thể xây trường học nhỏ thôi, thực sự không có sức thu cả trẻ em khỏe mạnh. Hơn nữa, trẻ em khỏe mạnh có thể chịu khổ một chút, đi chừng km tới trường khác học, còn trẻ em tàn tật thì không được a, bọn chúng không đi đường núi khó khăn như thế.”

“A.” Cô gái kia lúc này mới hiểu được, gật đầu.

Giải Ý suy nghĩ một chốc, nhẹ giọng hỏi Giải Tư: “Chi phiếu của ta ngươi giữ phải không, có mang theo không?”

Giải Tư nao nao, lập tức đáp: “Trong túi ta. Ngươi chờ, ta lấy ngay.”

Đó là chi phiếu cá nhân của Giải Ý. Tài sản hắn vẫn giao cho Giải Tư giữ giùm, đã hơn một năm cũng không có quản qua, hắn cũng rất ít dùng tiền, tín dụng ngân hàng cũng đủ ứng phó cuộc sống hằng ngày.

Giải Tư nhanh chóng cầm cuốn chi phiếu chạy về. Cậu cả người đều rất sung sức, chạy đi xong cũng không thấy mệt.

Giải Ý tìm một bàn trống ngồi xuống. Chi phiếu chỉ có trăm vạn tờ, hắn xé ra mà viết, không chút do dự viết tờ chi phiếu năm trăm vạn, sau đó hỏi Giải Tư: “Ngươi biết quỹ hội của bọn họ tên đầy đủ là gì không?”

Giải Tư liền lặng lẽ đi qua hỏi Từ Âm.

Từ Âm hiển nhiên có chút bất ngờ, nhìn cậu một cái, từ trong túi lấy ra danh thiếp đưa cho cậu.

Giải Ý nhìn kỹ danh thiếp Giải Tư cầm, liền viết lên chi phiếu tên đầy đủ “Hội từ thiện giáo dục Từ Huy”, sau đó giao cho cậu, hỏi: “Thế nào? Trên tay ngươi có bao nhiêu tiền mặt?”

Giải Tư nhìn một chút, có chút khó xử: “Đại khái chỉ có hơn trăm vạn, cái khác đều tại đầu tư chứng khoán cùng bất động sản cả, một chốc chỉ sợ không lấy ra được.”

“À, cũng không sao…” Giải Ý ôn hòa mà nói, rồi lại viết tiếp chi phiếu ba trăm vạn. “Tờ tín dụng này của ta còn có hơn năm trăm vạn, ngươi cầm đi.” Nói xong, hắn móc túi tiền, lấy ra cái thẻ tín dụng Mã Khả bỏ thêm tiền vào.

Giải Tư nao nao, nhưng vẫn như trước, cũng không hỏi lai lịch số tiền này, cười gật đầu, đem thẻ tín dụng cùng chi phiếu cầm lấy, nhỏ giọng nói: “Ngươi làm một lần, một phần ba tài sản đã bốc hơi.”

“Có sau đâu? Ta cũng không phải không có cơm ăn. Mà dù không có đồng nào, không phải còn có thể làm ra sao? Huống hồ nhiều tiền như vậy, cả đời đều dùng không hết. Kỳ thực, tiền chỉ là vật ngoài thân, không cần lưu ý như vậy, có thể giúp người khác, bao giờ cũng là chuyện tốt.” Giải Ý đạm nhiên. “Hiện tại nhiều người quá, một hồi ngươi tìm một cơ hội lẳng lặng đưa cho hắn vậy.”

Giải Tư cũng là người rộng rãi, cười hì hì: “Ta đương nhiên không phản đối ngươi làm như vậy. Dù ngươi không có đồng nào cũng không cần làm việc, còn có ta mà. Ta có thể nuôi ngươi.”

Giải Ý vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai cậu: “Ngươi đừng khoác lác nữa, trước hết nuôi vợ con đi.” Sau đó liền đứng dậy như không có việc gì.

——————–

Trời đã khuya, khách nhân đến đây cổ động “Chí tuyến Bắc” càng ngày càng nhiều, phần lớn đều là làm văn hóa, còn có người trong giới nghệ thuật.

Bằng hữu giới mỹ thuật cùng thương giới đều lôi kéo Giải Ý trò chuyện một hồi, mấy nhà xuất bản cũng tìm hắn, tỏ ý muốn phát hành tập tranh của hắn, lại hàm súc ám chỉ muốn hắn bỏ ra một phần tiền, lại có biên tập tạp chí muốn ký hợp đồng, họa thương muốn mua tranh, hắn thủy chung mỉm cười ứng đối, trên mặt một tia ủ rũ mơ hồ di động.

Lâm Tư Đông nhìn thế, không khỏi đau lòng. Trình Viễn cũng chú ý tới, lập tức vì hắn giải vây: “Giải lão sư, ta có việc muốn tìm ngươi thương lượng, ngươi có thể tới một chút không?”

Giải Ý nói khẽ với vị biên tập bất khuất ngồi cạnh kia một tiếng: “Xin lỗi.” Lúc này mới thuận lợi thoát thân. Trình Viễn đưa hắn đến bàn khác, cười nói: “Ngồi đi, nhìn ngươi mệt mỏi thế, như thế nào lại không trân trọng thân thể của chính mình.”

“Ta không sao.” Giải Ý cười khẽ. “Chỉ là đã lâu rồi không có nói nhiều thế, giờ có chút không quen.”

“Vậy đừng nói nữa, nghỉ chút đi.” Lâm Tư Đông săn sóc vì hắn kêu một ly sữa, muốn hắn uống.

Giải Ý đối với y càng thêm bất đắc dĩ, đành nghe lời uống, Trình Viễn cùng Lâm Tư Đông quả nhiên cũng không nói chuyện với hắn nữa mà đang thương lượng thế nào yểm hộ hắn trốn đi trước. Lâm Tư Đông nói: “Thân thể quan trọng hơn. Vị trí chủ nhân này không làm cũng được.”

Giải Ý nghĩ buồn cười, Từ Âm đã đi tới, khách khí hỏi: “Giải tiên sinh, ta có thể làm phiền ngài hai phút không?”

Giải Ý lập tức đứng dậy, theo Từ Âm đi tới một góc tương đối thanh tĩnh.

Từ Âm ngồi ở chỗ kia, đem ba tờ chi phiếu để ra trước mặt Giải Ý, nghiêm túc hỏi: “Giải tiên sinh, ta muốn xác định một chút, ngài thật quyên nhiều như vậy à? Đây chính là .., hay là ngài viết sai?”

Giải Ý gật đầu, khẳng định đáp: “Không sai.” Rồi đưa lại chi phiếu cho hắn.

Từ Âm đánh giá hắn, thấy hắn ăn mặc rất tùy ý, chất vải tuy rằng thượng thừa, nhưng cũng không tới mấy trăm, thế mà vừa ra tay đã quyên hơn một ngàn vạn, nhất thời khó có thể tin. Y khẽ cười nói: “Giải tiên sinh, chúng ta bình thủy tương phùng. Ngài yên tâm như thế sao? Không sợ ta là tên lừa đảo sao?”

Giải Ý nhịn không được mỉm cười: “Từ tiên sinh, nửa năm trước ta tại một trang web tiếng Trung có thấy qua tư liệu của ngài. Trên mạng cũng có đưa tin của ngài, cho nên đối với công việc của ngài cũng có chút hiểu biết. Ta rất kính phục ngài, rồi lại không giúp được đại ân gì. Tiền này xin ngài nhận lấy. Hy vọng có thể vì bọn nhỏ giải quyết chút khó khăn thực tế.”

“Vậy….” Từ Âm vẫn không thể tin được. “Giải tiên sinh, ngài có điều kiện phụ không? Trường học chúng ta làm toàn bộ đều tên Từ Huy. Ngài xem có cần vì ngài làm một buổi quyên tặng long trọng hay không? Hoặc là để chúng ta cung cấp một ít thông tin cho truyền thông, vì ngài tuyên truyền một chút?”

Trên mặt Giải Ý tiếu ý càng đậm: “Từ tiên sinh, ta không có bất luận điều kiện gì. Đây là thuần túy quyên tặng, không cần bất luận hình thức gì.”

“Vậy….vậy….. Giải tiên sinh, ta đây nhận vậy.” Từ Âm nhất thời có chút kích động. “Nói thật, đây là lần đầu tiên cho tới nay ta nhận được một khoản đóng góp lớn thế ở quốc nội. Nhiều năm qua, chúng ta nghĩ rất nhiều biện pháp, nhưng cả mười vạn cũng không có thu được. Hết cách, làm loại việc thiện này như chúng ta thực sự quá ít được lưu ý, mọi người chỉ nguyện ý quyên công trình hy vọng, nguyện ý giúp đỡ trẻ em nghèo khó khỏe mạnh đến trường, cho rằng thế là xử lý bình thường, bởi vì mấy hài tử này lớn lên sẽ vì xã hội mà làm việc. Loại cách nhìn này cũng rất tốt, chúng ta đương nhiên ủng hộ. Thế nhưng, ta nghĩ trẻ em tàn tật mới thực sự là quần thể yếu nhất, tồn tại khó khăn nhất. Nếu như chúng ta không giúp đỡ bọn nhỏ, chỉ sợ cuộc sống chúng sẽ chỉ toàn hắc ám mà thôi. Ta nghĩ, nếu như để cho bọn nhỏ học tập, chí ít có thể mở ra một cánh cửa mới. Đây là ước nguyện ban đầu của ta cùng mấy người đồng nghiệp lúc trước. Tuy rằng làm rất gian nan, nhưng bao giờ cũng từng bước một mà tiến. Hôm nay… thực sự là bất ngờ cho ta, ta thật không nghĩ tới Giải tiên sinh sẽ hùng hồn như vậy, thực sự rất cảm tạ ngài. Số tiền này, chúng ta có thể xây tới mấy trường học. Ta muốn thay trẻ em tàn tật khát vọng học tập cảm tạ ngài.”

“Từ tiên sinh, đừng khách khí. Cách của ngài ta vô cùng tán thành, hài tử tàn tật cũng một thành phần trong chúng ta, hẳn là giúp bọn nhỏ tích cực sống sót chứ không phải cường điệu sự cống hiến của chúng cho xã hội. Ta rất ủng hộ cách làm của ngài mà, cũng rất kính phục ngài.” Giải Ý nhìn Từ Âm, khiêm tốn cười. “Bất quá, Từ tiên sinh ngàn vạn lần đừng nói cái từ ‘tạ’ này. Ta cũng là tận lực giúp chút sức hèn, chân chính đỡ đần cho mấy hài tử chính là ngài, bọn nhỏ hẳn là cảm tạ ngài.”

“Giải tiên sinh quá khen.” Từ Âm đem chi phiếu trịnh trọng bỏ vào túi, nghiêm túc nhìn về phía hắn. “Giải tiên sinh, hoan nghênh ngài tùy thời kiểm tra công tác chúng ta. Ta bảo chứng mỗi một phân tiền ngài quyên đều là dùng cho bọn nhỏ cả.”

“Ta tin tưởng nhân phẩm Từ tiên sinh, nếu không đã không giao tiền cho ngài rồi” Giải Ý thành khẩn cười nói. “Sau này có cơ hội, nhất định đi tham quan thành tích công tác Từ tiên sinh, cũng hướng ngài học tập nhiều một chút.”

Từ Âm trên người mang theo nhiều tiền như vậy, tuy nói là chi phiếu nhưng cũng có chút đứng ngồi không yên, liền đứng dậy cáo từ.

Giải Ý đưa Từ Âm ra đến cửa, nhìn y lên một chiếc xe có sơn hàng chữ “Từ huy ngời chiếu, ái tâm vô hạn”, lúc này mới trở lại quán bar.

———————

Lúc tâm trạng thoải mái, thời gian bao giờ cũng qua rất nhanh. Dần dần đã đến nửa đêm, nhân sĩ thương giới ngày thứ hai còn có hoạt động muốn tham gia, từ lâu lục tục rời đi. Giải Ý liền không hề cùng mấy vị nghệ thuật gia quen ngày ngủ đêm dậy cùng nhân sĩ văn hóa ở lại, mà lén lút cùng Trình Viễn, Lâm Tư Đông và Lộ Phi đi.

Ở ngoài cửa, Lâm Tư Đông cùng Lộ Phi xảy ra một chút tranh chấp nhỏ, cả hai đều muốn đưa Giải Ý về nhà. Giải Ý lập tức khuyên can bọn họ, biểu thị nguyện ý ngồi xe Lộ Phi về nhà, muốn Lâm Tư Đông cùng Trình Viễn nhanh về, nghỉ ngơi cho khỏe.

Lâm Tư Đông đã quyết định không hề miễn cưỡng hắn làm bất cứ chuyện gì. Tuy rằng lòng tràn đầy không muốn, cũng để hắn ngồi trên Mercedes của Lộ Phi.

Trình Viễn nhìn biểu tình Lâm Tư Đông, lại nhìn một chút chiếc xe hơi tuyệt trần rời đi, không khỏi thành khẩn khuyên bảo: “Lão Lâm, ta khuyên ngươi thôi đi. Đã lâu như thế rồi, ta vẫn chịu đựng chưa nói, chủ yếu sợ trong lòng ngươi không chịu nổi, không muốn ngươi họa vô đơn chí. Bất quá, ngươi thật sự không hiểu yêu là thế nào a. Trước ta nói ngươi không giải thích được phong tình. Ngươi còn nói ngươi không phải hoa hoa công tử, không giống ta quỷ hoa tâm. Thế nhưng, sở tác sở vi trước đây ngươi đối Tiểu Ý, thực sự không thể tính là chân chính yêu được. Ngươi làm Tiểu Ý bị thương thảm như vậy, qua đi lại muốn vãn hồi. Trên đời nào có chuyện tốt như vậy? Trừ phi người kia yêu tiền của ngươi, nguyện ý tạm nhân nhượng vì lợi ích mới thế, nhưng Tiểu Ý căn bản không phải loại người như vậy. Hắn muốn tôn trọng, ngươi trước có cho hắn đâu, hắn muốn tín nhiệm, ngươi cũng đâu có làm được. Ngươi bức hắn thành hình dạng kia, thật sự là phá hỏng toàn bộ đường lui rồi. Nói thật, hiện tại Tiểu Ý có thể không ngại chuyện trước đây, xem ngươi như bằng hữu, ta đã rất bội phục hắn rồi. Nếu như là ta, ta sẽ toàn lực trả thù ngươi, vĩnh viễn không để ý tới ngươi, đâu còn có thể khoan dung như hắn?”

Lâm Tư Đông nhìn con đường không một bóng người, ngưng thần nghe y nói, một lát mới thở dài một tiếng: “Ta làm sao không biết mấy chuyện này? Nhưng ta thật sự là không bỏ xuống được. Ai, ta cũng từng thử tìm người khác, thế nhưng, đã từng có Tiểu Ý, giờ đi đâu tìm người hoàn mỹ như hắn bây giờ? Những người đó ở trong mắt ta, đều như là đầu gỗ cả, chẳng kích phát được chút nhiệt tình nào của ta. Ta tình nguyện nghĩ hết biện pháp, bù đắp thương tổn quá khứ tạo ra cho hắn, một lần nữa theo đuổi hắn.”

“Ta thấy khó a, khó càng thêm khó.” Trình Viễn lắc đầu. “Kỳ thực, đại rung chuyển năm ngoái phát sinh trên người Tiểu Ý vốn là cơ hội của ngươi, nếu như ngươi ra tay đúng lúc, không tiếc đại giới mà giúp hắn, có khi còn vãn hồi được phần nào tình cảm. Đáng tiếc, ngươi cũng lùi bước, thủy chung khoanh tay đứng nhìn, mặc hắn chịu thương tổn lớn thế, sự nghiệp thất bại, thân thể bị thương nặng. Hiện tại hắn dựa vào sức mình, thật vất vả mới khôi phục lại, một lần nữa đứng lên, ngươi lại xuất hiện, nói cái gì muốn theo đuổi hắn. Lão Lâm, mặc kệ lúc đó ngươi có cái gì khổ tâm khó nói, trong mắt mọi người xung quanh, ngươi chính là cái dạng, hắc hắc, rất vô lại đó.”

Lâm Tư Đông chưa từng nghĩ chuyện theo góc độ người ngoài, lúc này nghe xong, không khỏi động dung, nhất thời ngây người. Một lúc lâu, y mới thở dài: “Chuyện này, xác thực là ta kém. Ta thực sự là….quá quan tâm nên bị loạn. Mọi việc, ta luôn luôn phán đoán chuẩn xác, xuất kích quả đoán, thế mà chỉ cần đụng tới chuyện liên quan đến hắn, lòng ta lại loạn, ra tay do dự, lỡ mất cơ hội tốt. Ai, hiện tại nhớ tới, ta khi đó quyết định dựa vào lý trí, cũng không tính là sai. Cái lần đó lực lượng đối phó hắn căn bản không phải ngươi ta có thể chống cự được, cho dù ta xông lên đắp lỗ châu mai, bất quá cũng là chết chung với hắn thôi. Nhưng tập đoàn Hoan Nhạc có tới mấy ngàn công nhân, thì là theo nhau chôn cùng cũng là chuyện vô ích. Ta khi đó suy xét, Tiểu Ý tối đa cũng chỉ là không có sự nghiệp, người thì vẫn sống tốt, chờ sự tình qua đi, ta giúp hắn Đông Sơn tái khởi là được, cũng không phải việc khó, bằng hạng mục tập đoàn chúng ta hiện tại khai phá cũng đủ giúp hắn lần thứ hai xác lập địa vị giang hồ. Ai biết…. người định không bằng trời định, bên kia cư nhiên có người không hiểu quy củ, động thủ xằng bậy. Khi đó ra tay, đã không còn kịp rồi, ta hối hận không ngớt a.”

Trình Viễn nghe được càng lắc đầu, cười nói: “Lão Lâm, ngươi vẫn không hiểu yêu là nên thế nào. Ngươi vì chính mình cân nhắc nhiều quá, quá yêu hư danh. Ngươi không hiểu làm sao đi yêu người khác, cũng không chiếm được tình yêu của người khác. Nói thật, nếu như ta là ngươi, có người như Tiểu Ý yêu ta thế, ta nhất định hết mực quý trọng hắn. Hắn nếu như thích người khác, ta nhất định không chút nghĩ ngợi, phi thân nhào tới, ôm lấy chân hắn, đau khổ cầu xin hắn đừng rời đi. Hắc hắc, đáng tiếc a, Tiểu Ý chưa từng yêu ta, ta cũng chỉ biết khó mà lui, làm hảo bằng hữu hắn cũng được. Lão Lâm, ngươi mất bò mới lo làm chuồng sao? Ta xem ngươi chính nên học hỏi thêm đi, hiểu cho rõ cái gì là yêu, sau đó trở lại theo đuổi Tiểu Ý, thế mới có chút hy vọng.”

Lâm Tư Đông không muốn mở miệng hỏi Trình Viễn “Cái gì là yêu”, biết tránh không được bị y nói chăm nói chọc. Lâm Tư Đông đành hắc hắc cười, cùng Trình Viễn chia tay, tự rời đi.

——————

Trong bóng đêm, Lộ Phi lái xe trên đường rộng như bay. Y nhìn ra được uể oải của Giải Ý, dọc đường đi chẳng nói một chữ, rất nhanh lái xe đến cầu Nam Phố, đứng ở cửa cao ốc. Đi vào cửa nhà, Giải Ý ngoài ý muốn thấy được đèn trong phòng còn sáng, không khỏi ngẩn ra, rồi lập tức nở nụ cười.

Quả nhiên, Dung Tịch từ phòng ngủ đi ra, cười nói: “Đã trở về?” Ngữ khí phảng phất hàng đêm y đều ngồi ở nhà, còn Giải Ý thì ăn chơi đàng ở ngoài, cả đêm không về nhà.

“Ừ.” Giải Ý trả lời, dáng vẻ như đó là chuyện thiên kinh địa nghĩa, rất tự nhiên đổi giầy tại cửa, lại cởi áo khoác, lúc này mới đi về hướng y. Dung Tịch ôm hắn, cùng hắn hôn triền miên, cảm thụ một dòng hương ngòn ngọt cùng với vị sữa nhàn nhạt, bỗng nhiên có ảo giác, phảng phất như đang hôn lên môi một đứa trẻ, lòng không khỏi tràn đầy vui mừng.

Giải Ý chỉ cảm thấy mệt mỏi đầy người dường như đã biến mất, cùng y hôn một hồi liền động tình. Hắn hít vào một hơi thật sâu, nhẹ giọng nói: “Ta đi tắm.”

Dung Tịch gật đầu mỉm cười: “Ừ, ta chờ ngươi.”

Chờ Giải Ý từ phòng tắm đi ra, Dung Tịch đã nằm ở trên giường, áo ngủ cởi một bên, rõ ràng không có ý lãng phí thời gian quý giá.

Giải Ý khoái trá mà cười, cái gì cũng không nhiều lời, nằm bên cạnh y.

Dung Tịch vặn nhỏ đèn ngủ.

Tia sáng yếu ớt mông lung le lói trên gương mặt Giải Ý, tạo nên một loại mỹ dạng mơ hồ, dẫn theo một điểm thần bí mê người.

Dung Tịch xoay người áp tới, hai tay ôm lấy hắn, ngưng thần nhìn hắn một lát, ôn nhu mà hôn.

Truyện Chữ Hay